Chương 3
Trước đó
"Sasuke-kun, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Kakashi đã đưa cho cô một bản tóm tắt ngắn gọn về thông tin mà Sasuke cung cấp. Nhưng đến tận nửa ngày đầu tiên đi cùng nhau, Sakura mới biết chính xác về chuyến đi mà cô sẽ thực hiện cùng Sasuke: họ sẽ đến phía bắc của Hỏa quốc vì một loại chakra kỳ lạ được tìm thấy ở đó. Sasuke chọn đi cùng cô đi vì anh tin tưởng cô, có nghĩa là cuộc hành trình này anh không đơn độc. Nhưng có điều này có nghĩa là có thể có thứ gì đó nguy hiểm ẩn náu ngay ở biên giới với làng Âm Thanh.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc Sasuke nghĩ rằng cô có thể xoay sở với những nguy hiểm mà họ có thể đối mặt. Đã từ lâu, cô không còn trông đợi gì ngoài sự công nhận của Sasuke, và luôn cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình bất cứ khi nào anh nghi ngờ tư cách kunoichi của cô. Tuy nhiên, dù thế nào thì cô cũng cảm thấy có chút tự hào khi cô biết rằng anh cuối cùng cũng đã chấp nhận cô một cách công bằng.
Theo đó mà những suy nghĩ rối bời trong cô cũng bay biến đi mất.
Dù vậy, tộc nhân trẻ tuổi Uchiha vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.
"Sasuke-kun?"
Anh không quay lại, vẫn tiếp tục bước đi trên con đường đầy đất, môi anh mím lại thành một đường thẳng. Anh sợ rằng nếu anh mở miệng, máu trong miệng sẽ tuôn ra ngoài và Sakura sẽ biết điều đó. Vài giây trôi qua, anh cố nuốt chất lỏng tanh tưởi xuống và hy vọng Sakura không chạy đến trước mặt anh.
"Chúng ta đang đi về phía bắc," anh nói với cô, may mắn là cô không ở quá gần để ngửi thấy mùi máu từ anh.
Sakura bắt đầu đi về phía anh. "Phía bắc?"
"Sora-ku," anh lại bắt đầu bước đi, quay mặt đi khỏi cô. "Gia tộc tôi đã cất giữ đạn dược ở đó. Chúng ta sẽ lấy một ít, sau đó tiếp tục đi."
Họ tiếp tục cuộc hành trình trong im lặng, cả hai đều quá bận rộn với những suy nghĩ của riêng mình.
Sakura để tâm đến việc anh sẵn sàng trả lời cô hơn là câu hỏi. Bất chấp quá khứ đầy chông gai của cả hai, cô vẫn tin tưởng Sasuke vô điều kiện. Nếu họ đến một nơi nào đó nguy hiểm, thì cô sẵn sàng cùng anh chiến đấu với mọi đối thủ kể cả khi không có gì trong tay.
Nếu có thể, cô muốn đi đến tận cùng thế giới với Sasuke.
-------------------------------------------------
Hiện tại
Sasuke cảm nhận cơ thể mình dần chạm đến giới hạn.
Trước khi thực hiện một động thái nào khác, anh phải suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ.
Indra đã bắt mất Sakura, và lời cuối cùng của ông ta vẫn là một bí ẩn đối với anh. Phải chăng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của tổ tiên anh? Để Sakura đi cùng anh và sau đó bắt lấy cô ngay dưới mũi anh !? Mọi thứ thật quá vô lý.
Sau tất cả những gì đã xảy ra, tất cả những gì họ đã trải qua. Anh. Không thể. Mất. Cô ấy.
Anh cảm thấy máu chảy dồn về phía miệng, nhưng vẫn bắt đầu di chuyển chân theo hướng ngược lại với nơi Sakura và Indra biến mất.
Nếu anh ta muốn đem Sakura trở lại, anh cần phải có một cái gì đó trước khi thực hiện hành động tiếp theo của mình. Anh luôn là người hoặc là có tất cả hoặc là không gì cả, nhưng gần đây anh ấy đã phát hiện ra rằng bất kì điều gì liên quan đến cô, anh sẵn sàng làm tất cả mọi thứ.
Nhưng để làm được điều đó, Sasuke cần sự giúp đỡ. Anh không có nhiều thời gian, cộng thêm tình trạng cơ thể không đảm bảo sẽ chỉ khiến anh thêm thiệt hại về lâu dài.
Anh phải trở về Konoha, phải nói chuyện với cô ấy, sau đó bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm nơi Indra giam giữ người con gái duy nhất có ý nghĩa trong cuộc đời anh.
-------------------------------------------------
Trước đó
Sakura nhận thấy anh ấy tốt với người lạ như thế nào.
Cô thấy khi anh nhặt một quả bóng trên mặt đất và ném nó lại cho một nhóm trẻ nhỏ đang chơi ở ngoại ô thị trấn mà họ đi ngang qua. Ba đứa trẻ vẫy tay lại với anh ta và hét lên lời cảm ơn kẻ lang thang lạ mặt mặc áo choàng. Một phần nhỏ trái tim cô thấy ấm áp khi cô nhận ra đường cong nhẹ hướng lên trên môi Sasuke khi anh gật đầu lại.
Trong hai năm du hành đơn độc, cô tự hỏi Sasuke đã gặp bao nhiêu người và cách chuộc tội của anh như thế nào, hoặc liệu anh có khiến cuộc sống của ai đó trở nên tốt đẹp hơn không. Anh thường thông báo cho cô và Naruto về nơi ở và những gì anh đang làm, nhưng không bao giờ nói đến mức độ và cách anh làm như thế nào. Những rõ ràng, trải qua tất cả những bi kịch và thoát khỏi những tư tưởng lệch lạc chắc chắn đã ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của Sasuke.
Sakura nhìn điều đó dưới con mắt của một ninja y thuật. Cô cố gắng phân tích bằng cách sử dụng những gì cô đã học được về tâm trí từ Ino và cơ thể từ Tsunade. Anh chắc hẳn đã trải qua những đợt hoảng loạn, hồi tưởng, mất ngủ và một số vấn đề khác sau những ảnh hưởng của quá khứ đau buồn.
Một lần nữa, cô lại nghĩ về lần thú nhận của mình cách đây hai năm, cô tuyên bố rõ ràng nếu có thể, cô sẽ tự gánh lấy tất cả nỗi đau của anh . Sakura đã suy nghĩ như vậy, mặc dù cô biết Sasuke phải chịu đựng những nối đau đó như thế nào. Cô tin rằng chỉ cần mạnh mẽ đứng về phía anh, và thề rằng cô sẽ không bao giờ gây ra cho anh nỗi đau như những người khác.
"Cậu có thích cười không?" cô hỏi bất ngờ khi họ đang đi bộ ở trung tâm của thị trấn nhỏ.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt dò hỏi. "Ý cậu là gì?."
"Tớ nghĩ cậu đã học được cách mỉm cười trước những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống."
Sakura vòng các ngón tay ra sau lưng và mặt hướng về phía trước. Một nụ cười nhỏ cũng đang nhảy múa trên khuôn mặt của cô. Đúng vậy, người đồng đội cũ của cô đã thay đổi và đã học cách chấp nhận mọi chuyện. Cô chỉ mong rằng anh nhìn thấy những điều tốt đẹp ở bản thân như cô đã từng.
"Thế giới này ban tặng rất nhiều thứ ," anh ấy bình luận một cách đơn giản.
Bình minh dần xuất hiện trên bầu trời, chuyển màu xanh lam thành các sắc cam và tím. Người dân trong thị trấn đi bộ vào trung tâm không vội vã cũng không bận tâm về hai shinobi. Sau khi chiến tranh kết thúc, cảnh tượng các shinobi từ Konoha và các làng khác đi khắp nơi một cách không chính thức không còn xa lại đối với người dân. Có lẽ đó là lý do tại sao Kakashi có thể dễ dàng để Sakura ra đi bất chấp tầm quan trọng của cô đối với làng; trong thời kỳ hòa bình như thế này, số lượng lớn các ninja trong lục địa là điều không cần thiết.
Sakura ổn với điều đó. Cô đã liên tục làm nhiệm vụ ở Konoha trong một quãng thời gian dài. Đi du ngoạn cùng Sasuke đến một điểm đến không xác định, một nơi nguy hiểm có thể rình rập, đây rõ ràng không là phiên bản kỳ nghỉ lý tưởng của cô. Nhưng khi cô nhìn về phía trước và thấy Sasuke-kun đang đi bên cạnh cô, rằng anh đang hiện diện xung quanh cô, rằng anh muốn bầu bạn với cô, thì chuyến đi này với cô cũng không quá tệ.
Đây có lẽ là cơ hội tốt để cô ấy thư giãn.
"Có một suối nước nóng ở phía trước. Chúng ta có thể qua đêm ở đó và đi đến Sora-ku vào sáng mai," Sakura gợi ý.
Đó là một trong những ngôi nhà nhỏ nhất mà cô từng thấy ở Hỏa Quốc.
Nhưng bài trí bên trong rất đẹp, gợi Sakura nhớ về một số nơi cô đã đến cùng bố mẹ trong những kỳ nghỉ thời thơ ấu. Phòng nhỏ và vuông vắn, có ba bức tường và một cửa trượt dẫn đến suối nước nóng chung.
Sakura mở cửa và ngồi trên mép, tận hưởng hơi ấm tỏa ra từ làn nước. Cô ấy đã thay bộ yukata được đặt sẵn trong phòng và ngồi vòng tay qua gối, nghĩ lại lần cuối cùng cô cảm thấy thoải mái như vậy khi rời xa Konoha. Chỉ mới một ngày, nhưng một phần trong tâm trí cô nói rằng sẽ còn lâu nữa mới đến lúc cô phải trở về làng.
Sasuke ngồi xuống bên cạnh cô, cô ước rằng cuộc hành trình này sẽ kéo dài trong vài tuần. Tâm trí của cô không ngừng nhảy múa qua lại giữa cảm giác nhẹ nhõm khi được ở bên người mà cô yêu và những lo lắng khi cô vắng mặt ở Konoha.
Họ vẫn im lặng, Sakura biết phải mất một thời gian Sasuke mới có thể mở lòng với cô sau bao nhiêu năm xa cách. Cô cũng biết rằng họ sẽ có thể trở lại mối quan hệ như khi còn là genin; như trước khi anh rời đi.
"Cậu có nghĩ rằng cậu sẽ lại giống như khi còn ở Konoha không?" Cô ấy hỏi.
"Bằng cách nào?"
Sakura tự nghĩ cách giải thích. "Bằng cách chấp nhận những người yêu quý cậu."
Sasuke nhắm mắt lại trong giây lát, cố gắng tìm ra những từ thích hợp để giải thích những suy nghĩ chạy qua tâm trí anh mỗi ngày từ khi rời xa nơi mà anh sinh ra. Một số người sẽ nói rằng anh nợ Konoha rất nhiều vì đã để anh sống tự do, đã để anh đi khắp thế giới với lời hứa sẽ trở lại vị trí mà anh trai anh luôn muốn anh đảm nhận. Rằng anh nên cảm thấy may mắn vì các đồng đội của anh đã không ngại khó khăn làm tất cả mọi thứ để cứu anh khỏi bóng tối, rằng việc không có cánh tay trái vẫn có thể dễ dàng được thay thế bằng một cánh tay nhân tạo chỉ dành riêng cho anh.
Sasuke đã không thi triển bất kì nhẫn thuật nào trong suốt hai năm, mặc cho nó làm giảm đáng kể cơ hội thắng của anh khi đối mặt với đối thủ. Và đó là điều mà anh sẽ phải đối mặt hàng ngày nếu anh ấy sống ở Konoha; Đội 7 và các quan chức có thể được coi như đã tha thứ, nhưng người dân phần lớn chỉ biết về những hành động giết người trong quá khứ của anh.
Điều đó sẽ nuốt chửng anh ta.
"Không," cuối cùng anh cũng thú nhận, và có thể cảm nhận được bộ dạng của Sakura đang hờn dỗi bên cạnh anh. "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không tìm thấy sự cứu rỗi Konoha. Tôi đã có thể hạnh phúc bên cậu và Naruto, nhưng không bao giờ với bản thân tôi." Anh lựa chọn những lời nói tiếp theo của mình một cách cẩn thận. "Sự phẫn uất của tôi ... nó sẽ quay trở lại. Tôi đã cố gắng rất nhiều để tiêu diệt Konoha vì nỗi sợ nó sẽ gợi nhắc về quá khứ của mình."
Đến lượt Sakura chọn im lặng. Đây là câu trả lời mà cô đã chờ đợi được nghe suốt hai năm qua, và đó là điều cô mong đợi nhưng giờ lại thấy thất vọng. Bản thân cô năm mười bảy tuổi sẽ muốn nghe Sasuke nói rằng ở lại làng là một lựa chọn tốt hơn vì điều đó có nghĩa là tất cả những người thân yêu của cô đều ở trong cùng một bức tường. Tuy nhiên, việc đó không hẳn là tốt với Sasuke - người mang trong mình nhiều nỗi đau ở nơi đó.
Cô cắn môi dưới, nghiêng đầu cho đến khi nó dựa vào cánh cửa trượt. "Tớ nghĩ bây giờ thì tớ đã hiểu," cô nói nhẹ nhàng. "Chắc cậu phải rất khó chịu khi phải ở yên một chỗ, đặc biệt là Konoha."
"..."
"Cậu ... bây giờ có hạnh phúc không, Sasuke-kun?"
Anh ấy nhìn xuống lòng mình, nghĩ về cảm giác hạnh phúc đã từng như thế nào.
"Tôi nghĩ quá khó để nói rằng tôi hạnh phúc. Tôi cần thêm thời gian để trả lời"
Cô muốn nói rằng cô có thể mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh, nhưng cô biết rằng sau bao nhiêu năm đó chỉ là một lời hứa suông. Với tất cả những gì Sasuke đã trải qua, anh ấy phải tự mình tìm kiếm hạnh phúc. Dù sao thì cô cũng sẽ đợi ở cuối cuộc hành trình. Đó là những gì cô tự hứa với lòng mình. Cô sẽ đợi anh mãi mãi cho đến khi nào anh chịu quay lại với cô, nhưng cô vẫn biết dù có thể nào cô cũng không thể chữa lành vết thương lòng của anh.
Phải, Sakura cũng đã trưởng thành hơn trong thời gian vắng bóng anh. Cô tự hỏi liệu anh có nhận ra sự thay đổi của cô không
"Cậu vẫn bảo vệ ngôi làng."
Cô có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích trong cổ họng anh.
"Đó là những gì anh ấy muốn," Sasuke nói rồi họ lại chìm vào im lặng.
"Cậu vẫn nghĩ về nó hàng ngày sao? Về anh ấy?"
Sasuke nói cho cô biết sự thật đằng sau vụ thảm sát Uchiha hai năm trước, khi cô đi cùng anh đến bày tỏ lòng thành kính với gia đình anh trong một chuyến tảo mộ.
"Đã có lúc tôi nghĩ rằng tất cả chỉ là quá khứ, có thể nhìn về tương lai mà không cần quan tâm về những chuyện đã xảy ra. Nhưng rồi tôi nghĩ đến anh trai và anh ấy sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu nếu thấy quyết tâm của tôi. "
Ý nghĩa của Itachi đối với cuộc sống không phải là điều anh công khai chia sẻ với Sakura. Sau khi chiến tranh kết thúc, anh kể cho cô nghe về quá khứ của gia đình anh như một phần của lời xin lỗi; anh muốn bù đắp cho tất cả những cơ hội đã bỏ lỡ mà anh có thể có được khi làm bạn với cô. Có một điều chắc chắn rằng, tâm sự với Naruto sẽ dễ dàng hơn, nhưng Sakura cũng là đồng đội của anh và đã đến lúc anh bắt đầu chú ý đến cô.
Cô xoay người, hướng đầu gối về phía anh, dành toàn bộ sự chú ý đến anh. Sakura không thể nhớ lần cuối cùng Sasuke đã nói nhiều như vậy với cô. Mặc dù trong thư anh viết rất ngắn gọn, nhưng đôi khi cô vẫn cảm nhận được những rối loạn trong tâm trí anh, nhận ra anh đã trải qua những mất mát như thế nào. Người hướng dẫn duy nhất của anh là một người anh trai đã qua đời, người bị buộc phải trở thành tội phạm. Cô hiểu lý do tại sao anh có xu hướng đẩy mọi người ra xa.
Bây giờ anh đã học cách chấp nhận sự giúp đỡ từ cô.
Điều đó có vẻ như in đậm trong tâm trí Sakura, có điều gì đó thôi thúc cô đưa tay ra và chạm vào tay anh. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai trái anh, tự hỏi làm thế nào anh có thể sống sót suốt những năm qua mà không cần đến tay trái của mình. Nhưng một lần nữa, đây là Uchiha Sasuke. Anh là một trong những shinobi kiên cường nhất mà Sakura từng biết. Và có lẽ đây là cách anh tự trừng phạt bản thân vì tất cả những lỗi lầm trong quá khứ. Tuy nhiên, điều đó không thể ngăn anh trở thành một ninja.
"Sasuke-kun, tớ ..." cô không biết làm thế nào để truyền tải những gì tâm trí mình mỗi khi cô nghĩ về những việc mà anh đã phải chịu đựng. "Tớ tự hào về cậu," cô nói nhẹ nhàng.
Sakura không nhìn vào mặt anh, tập trung vào nơi khác để che đi vết ửng hồng trên má, nhưng vẫn hy vọng rằng có một nụ cười đang nở trên khuôn mặt anh. Anh chưa bao giờ nhận ra dấu hiệu tình cảm của cô, nhưng sau nhiều năm, Sakura ít nhất đã học được cách thể hiện nó nhỏ nhất có thể.
"Tôi vẫn không thể tin rằng cậu đã kết hôn," anh bình luận sau một khoảng thời gian im lặng.
Sakura nhướng mày ngạc nhiên. "Lúc đầu tớ cũng không thể tin được. Giờ thì Naruto cười nhiều hơn, đặc biệt là khi cậu ấy dọn dẹp nhà cửa."
"Thật kì quặc."
"Thực sự là vậy."
Họ tiếp tục nói về những khía cạnh khác trong cuộc sống và sau đó chuyển sang các chủ đề khác. Sakura nói với anh ấy về những nỗ lực của Ino để thu hút sự chú ý của Sai; về quan hệ giữa các làng tốt đến mức các đại biểu từ Kumo và Suna đã được cử đến để thiết lập quan hệ ngoại giao với Konoha; về việc Kakashi vẫn đi làm muộn ít nhất một lần một tuần và cô phải đích thân đánh thức anh ta bằng cách đe dọa sẽ đục một lỗ trên tất cả các bức tường của nhà anh ta.
Sasuke cũng chia sẻ một số kinh nghiệm của mình, khiến cô rất ngạc nhiên. Anh nói về những nơi anh đã đến, như tàn tích của Uzushio, Cầu Naruto vĩ đại, hay Ame, nơi anh trai anh đã sống nhiều năm. Anh thấy việc thuật lại những điều đó với Sakura thật dễ dàng và cố gắng tìm ra lý do tại sao anh chưa làm điều đó trước đây. Cô là một người biết lắng nghe, chú ý vào tất cả những điều anh ấy nói. Anh đã bỏ qua bao nhiêu điều nữa trong thập kỷ qua?
Anh nhìn cô ngủ với tư thế tựa đầu vào cánh cửa trượt, đôi môi hơi hé mở và nét mặt thanh thản và mềm mại của cô. Sasuke muốn đưa tay phải ra, nhưng nó nhanh chuyển hướng sang ngực anh khi anh thấy tim mình nhói lên.
Điều đó lại xảy ra.
Máu đi từ cổ họng lên miệng, và mùi vị quen thuộc quay trở lại vòm họng trước khi anh ta có thể kiểm soát phổi của mình. Ngực anh phập phồng lên xuống một cách không kiểm soát, anh đứng dậy rời đi trước khi Sakura tỉnh dậy và nhận ra trạng thái của anh.
Sasuke chạy về phía suối nước nóng gần nhất, đẩy chất dịch màu đỏ ra khỏi cơ thể. Anh lấy tay che miệng và nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong làn nước bốc hơi.
Máu chảy dọc cằm và quai hàm, nước da trắng bệch, tóc dài và rối bù. Anh trông giống như Itachi trước khi anh ấy gục chết.
Sasuke nheo mắt, nhận thấy tình trạng này bắt đầu xảy ra thường xuyên hơn. Anh đã chịu đựng quá lâu, và cần phải tìm ra phương pháp chữa trị. Tiến về phía bắc là lựa chọn duy nhất mà anh có thể làm. Anh rửa miệng. Nhịp tim của anh ấy đã tăng lên rất nhanh, nhưng, không giống như những lần khác, anh vẫn có thể thở bình thường.
Anh nhìn lại dáng người đang ngủ gật của cô.Sasuke ngồi xuống bên cạnh cô, sự hiện diện của cô sẽ khiến anh cảm thấy an toàn. Tất cả chỉ là tưởng tượng, một phần tâm trí anh nói. Cơ thể của anh đang phân hủy và chỉ có một người biết câu trả lời cho điều này.
Bất kể tâm trí anh có rối bời thế nào, anh vòng tay qua eo Sakura và nhẹ nhàng đưa đầu đang ngủ của cô từ tường về phía vai anh. Anh giữ nguyên tư thế ấy suốt đem, nghĩ rằng chút thoải mái mà ích kỷ này là thứ duy nhất có thể an ủi tâm hồn anh. Nó quét sạch tâm trí anh, anh tập trung vào những sợi tóc hồng tình cờ rũ qua một bên mặt cô và tương phản với những sợi tóc đen của anh.
Sasuke tự hỏi liệu mình có thể giữ bí mật với cô lâu hơn nữa không. Sakura là một shinobi rất thông minh, một jōnin và là người mà anh thực sự tin tưởng. Cô ấy có quyền biết lý do tại sao anh lại đưa cô ấy rời khỏi làng Lá yêu quý trong một khoảng thời gian-không chính thức- vô thời hạn. Quan trọng hơn, cô là một trong những ninja trị thương giỏi nhất và sẵn sàng đi đến chân trời để chữa bệnh cho anh ta.
Anh nên học cách chấp nhận sự giúp đỡ, phải không?
-------------------------------------------------
Hiện tại
Sakura nhìn chằm chằm vào nơi mà Indra đã đứng cách đây chưa đầy một giây. Khói theo ngọn lửa phát ra khi Indra rời đi gần như không thể nhìn thấy được, bằng bản năng của một shinobi cô cố lấy lại bình tĩnh.
Trước khi bắt đầu hình thành lý thuyết đúng đắn trong đầu, cô ấy cần biết về tình hình của mình. Đôi mắt của Sakura đảo quanh căn phòng vô định, trống rỗng mà cô đang ở. Dù gì thì cô cũng là một jōnin, và chắc chắn sẽ không đợi cho đến khi có người đến cứu cô. Cô không gặp nạn; cô ấy là một kunoichi từ làng Lá và cô đang cố nghĩ kế hoạch thoát khỏi đây.
Tuy nhiên, trước hết, cô phải tìm hiểu Indra đã đưa cô đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro