Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hiện tại

Mồ hôi và nước mắt thấm đẫm trên gương mặt cô, cô cảm nhận được một lực siết mạnh trên eo mình. Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, như thể các chiều không gian đang xoay quay quanh cô, cô không thấy rõ người giam giữ cô nhưng cô chắc chắn người đó nắm giữ một sức mạnh vô cùng khủng khiếp mới có thể đưa cô đến một không gian tách biệt thế này. Không từ ngữ nào có thể diễn tả chính xác hoàn cảnh của cô lúc này và cô cũng không quá bận tâm đến nó bởi cô đang cố lục lại phần ký ức cuối cùng của mình về nơi mình bị đưa đi.

Đôi mắt của Sasuke. Giọng Sasuke gào thét tên cô trong tuyệt vọng. Vẻ mặt anh sợ hãi. Bàn tay anh mở rộng cố nắm lấy tay cô.

Cô cố đứng dậy nhưng cơ thể chưa thích ứng kịp nên ngã khụy xuống đất. Cô nhanh chóng đứng dậy lần nữa, xoay người và vung nắm đấm về phía người đàn ông đang giữ chặt mình với tất cả sức lực để thoát khỏi sự kìm kẹp của Indra .

" Ông muốn gì!?" Cô hét lên với giọng khàn khàn khiến cổ họng cô đau nhói.

Indra dễ dàng tránh được đòn tấn công của cô nhưng cô không có ý định dừng lại. Cô trở thành một ninja chỉ bởi một lý do đó chính là sống sót để bảo vệ những người cô yêu thương, nhưng giờ đây sự sống của cô đang bị đe dọa khi đối đầu với một trong những người đầu tiên sử dụng chakra.

Lại một lần nữa cú đấm của cô rơi vào không trung. Cô thấy máu đang chảy trong huyết quản, cơ bắp thì căng cứng, mái tóc đẫm mồ hôi và nước mắt dính chặt vào mặt.

Người đàn ông đứng trước mặt cô là người có lai lịch không đơn giản , hắn gần như được xem như một vị thần ở thế giới này, khuôn mặt hắn còn được người đời khắc lên đá để tưởng nhớ. Indra đứng yên tại chỗ, đôi môi mím chặt, đôi mắt viền đỏ quan sát cô một cách chăm chú và phán đoán chuyển động tiếp theo của cô.

Sao chuyện này có thể xảy ra được?

Chuyện này không nằm trong kế hoạch của cô và Sasuke.

Nó thậm chí còn không phải là một nhiệm vụ chính thức.

Cô không thể bị phân tâm được. Chakra của cô di chuyển đến lòng bàn tay, nó phát sáng với cường độ mạnh hơn bao giờ hết, hướng thẳng về phía hàm của Indra.

" SHANNAROOO-"

Indra bắt lấy tay cô, đưa nó xuống một cách nhẹ nhàng.

Điều tiếp theo còn khiến cô ngạc nhiên hơn.

Indra bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy cô khiến cô khó có thể nhúc nhích gì được. Cái siết tay của hắn khác với khi bắt cóc cô vào Kami-knows-where. Tâm trí cô không suy nghĩ được gì khi Indra bắt đầu vùi mặt vào hõm cổ mình.

Cô không thể di chuyển, cảm giác tựa như cả không gian và thời gian đều ngưng đọng.
Indra càng siết chặt lấy vòng tay ôm nhưng không có ý làm hại cô. Nó giống như Indra đang bảo vệ cô hơn. Dáng người cao lớn ấy cố siết chặt lấy cơ thể cô như thể muốn hoà làm một.

Indra nhấc bổng cô lên như thể cô nhẹ như lông hồng và nhẹ nhàng xoa đầu cô.

" Cuối cùng thì...," Giọng nói hắn trầm ấm nhưng lại rất có sức nặng vang lên bên tai cô.

Cô cảm thấy có gì đó ẩm ướt trên vai mình. Đó không phải mồ hôi hay nước mắt cô.

Là nước mắt của Indra.

—————————————————————————

Trước đó

Anh đã cao lên rất nhiều trong hai năm qua.

Đó là suy nghĩ duy nhất của cô về Sasuke lúc này. Kể từ anh rời khỏi Konoha, anh chỉ để lại cho cô một lời hứa và một lời cảm ơn mà hiện tại Sakura không thể nghĩ ra người đồng đội cũ thay đổi điều gì.

Anh ấy muốn đi du ngoạn, đúng. Đó là mong muốn của anh, đến những vùng đất lạ và ngắm nhìn thế giới bằng con mắt mới. Điều này chắc hẳn đã thay đổi anh ấy.

Mất đi cánh tay cũng đã khiến anh thay đổi. Anh không muốn tiếp nhận một cánh tay nhân tạo 

------------------------------------------------------------------

Những suy nghĩ cũ khiến cô thấy buồn vui lẫn lộn. Cô luôn cố nhắc nhở bản thân rằng sự ra đi của anh khiến anh trở nên tốt hơn, anh sẽ không cảm thấy hạnh phúc nếu cứ bị giam hãm bởi những bức tường của làng. Dù thế nào thì anh cũng đã trở lại. Anh đã quay về và yêu cầu cô giúp đỡ, điều đó cho thấy anh nhận ra cô có tầm ảnh hưởng rất lớn như thế nào đến thế giới ninja.

Chiếc áo choàng xám sờn rách bao phủ gần hết cơ thể anh, kể cả cánh tay duy nhất còn lại của anh. Quần áo cũng có vẻ hơi cũ và cô ước anh nói với cô trước để cô có thể mang đến cho anh một bộ quần áo mới. Tóc tai anh cũng cần được cắt tỉa và anh chắc hẳn rất khó chịu với mớ tóc lòa xòa trước mắt.

Anh có nhận ra rằng cô cũng đã thay đổi? Không chỉ sức mạnh và trí thông minh mà còn là cơ thể cô?

" Sakura," Giọng anh trầm và ấm hơn.

Nhiệm vụ này không quá gấp bởi đây không phải là một nhiệm vụ chính thức được xếp hạng cao nên Sasuke theo thói quen thực hiện nó như khi đi du ngoạn. Chính vì thế họ chọn đường chính thay vì những cành cây. Có lẽ anh thích lang thang trên mặt đất vì anh thích nhìn ngắm cảnh vật.

Anh muốn ngắm nhìn thế giới bằng con mắt mới, cô lặp lại trong đầu.

"Chúng ta sẽ dừng lại ở đây."

Họ dừng lại ở một thị trấn nhỏ không quá năm mươi người. Sakura từng có làm nhiệm vụ ở đây trong quá trình đào tạo; Tsunade đã gửi cô đến đây một vài ngày để chữa trị cho những người không có điều kiện chữa bệnh.

Sasuke đứng trước nhà hàng duy nhất trong thị trấn. Họ im lặng ngồi xuống bàn. Sakura tự hỏi liệu anh có quá quen với sự cô đơn đến nỗi quên cách bắt đầu một cuộc trò chuyện không. Dù sao thì anh cũng không phải kiểu thích nói chuyện.

Đó là khi cô bắt gặp một điều khác đã thay đổi về Sasuke. Điều mà cô cảm nhận được khi đọc những lá thư ngắn gọn của anh gửi cho Đội 7, về cách anh mô tả nơi anh ở và những gì anh nhìn thấy.

Anh trầm tĩnh hơn rất nhiều so với hai năm trước. Hai năm trước, anh là một mớ hỗn độn chìm trong cơn bão cuộc đời.

Sakura nở một nụ cười ấm áp đơn giản vì cô không biết phải làm gì khác. Cô có thể bị ở trong một căn phòng với hai mươi bệnh nhân đang hấp hối, làm việc cật lực mà không biết mệt mỏi. Cô thậm chí có thể làm nhiệm vụ giết chết một Akatsuki, hoặc phụ giúp công việc của Hokage khi Tsunade quá đói để bận tâm đến công việc hoặc Kakashi đi trễ. Kể cả khi cô bị đưa lên mặt trăng để ngăn chặn sự hủy diệt của cả hành tinh. 

Nhưng nếu có một điều nào đó mà cô chưa bao giờ cảm thấy tự tin khi làm, thì đó chính là ngồi trước Uchiha Sasuke sau nhiều năm xa cách.

"Bây giờ cậu là một jounin."

"Và cậu thì vẫn là một genin, haha," cô nói thêm khi lông mày anh nhướng lên, " Cậu không cần để tâm đâu, tớ chỉ đùa thôi."

Anh chọn cách phớt lờ lời nhận xét của cô. "Từ khi nào?"

"Một vài tháng trước. Trước khi chúng tôi đi lên đó." Cô ấy đang đề cập đến thời điểm đó khi Ōtsutsuki Toneri gần như làm nổ tung hành tinh.

Thức ăn của họ được mang đến, Sakura khuấy món súp nóng hổi của mình, chờ nó nguội. Cô nhận thấy Sasuke vẫn còn mặc áo choàng cũ và tay cầm chiếc thìa là thứ duy nhất có thể nhìn thấy từ cơ thể anh ngoài đôi chân. Anh chắc hẳn muốn che giấu sự thật rằng anh ta bị thiếu một nửa cánh tay trái.

"Cậu đã ở đâu khi nó xảy ra?" Cô ấy hỏi.

"Tôi đã ở Konoha."

Sakura gần như tuột muỗng khỏi ngón tay trong sự ngạc nhiên. Anh ấy ở Konoha? Khi nào? Làm thế nào cô có thể không nhìn thấy anh?

"Khi cậu ở trên mặt trăng và Naruto không ở đó để bảo vệ ngôi làng."

Đó là một lời giải thích ngắn, nhưng nó đủ khiến Sakura dịu lại trước lời thú nhận của anh. Ngay cả khi cô và Naruto không ở đó để chứng kiến ​​sự trở lại ngắn ngủi của anh với Konoha, và việc anh đã bảo vệ ngôi làng đủ để Sakura biết rằng anh vẫn trung thành với làng. Cô đã từng mong rằng một ngày nào đó anh có thể quay trở lại, và cô sẽ chào đón anh với vòng tay rộng mở vì anh thuộc về nơi này. 

"Tớ rất vui," cô nói một cách dễ chịu.

Giọng cô đủ lớn để anh nghe thấy, và anh liếc nhìn trong phút chốc đôi mắt xanh của cô trước khi tập trung vào món súp của mình.

"Naruto vẫn là một genin," cô nói. Cô tự tin rằng cô ấy là ninja cao cấp duy nhất trong Đội 7, mặc dù hai đồng đội cũ của cô vẫn mạnh hơn cô nhiều. Trở thành một jounin là một danh hiệu mà cô đã nỗ lực rất nhiều để đạt được.

Anh khịt mũi. "Không quá ngạc nhiên."

"Tại sao cậu không đến đám cưới của cậu ta?"

Sự im lặng lại bao trùm lấy họ một lần nữa. Sakura cảm thấy cô có thể đã chạm phải một chủ đề nhạy cảm, nhưng không thể nghĩ ra Sasuke sẽ cảm thấy điều gì khác ngoài việc anh chúc phúc cho cuộc hôn nhân của người bạn thân nhất của mình. Có lẽ anh cảm thấy ghen tị? Dù sao thì cuối cùng Naruto cũng đã đạt được thứ mà anh mong muốn: một gia đình và một tương lai đáng để hy vọng.

"Tôi quên mất."

Đến lượt Sakura khịt mũi. "Không ngạc nhiên lắm. Tốt hơn là cậu không nên làm vậy với đám cưới của tớ, Sasuke-kun." 

Lời cô nói khá táo bạo so với bình thường, nhưng ít nhất nó thu hút sự quan tâm của Sasuke khi anh một lần nữa nhướng mày. " Lễ cưới của Naruto thật sự rất tuyệt. Rất nhiều người đã tham gia. Gia tộc Hyũga đã cho họ một ngôi nhà có tầm nhìn ra núi Hokage. Naruto gần như không thể chờ được để chuyển đồ đạc vào đó với Hinata. Tớ chưa bao giờ thấy cậu ta hạnh phúc đến vậy. "

"Ngôi nhà đó rất đẹp," anh nói.

"Cậu đã thấy nó rồi sao? Aa. Khi nào chứ?"

 Anh nhìn cô nhưng vẫn im lặng.

"Oh." Cô đáng lẽ nên nhận ra anh đến gặp Naruto trước khi họ gặp nhau ở cổng của Konoha chứ. Một chút ghen tị dấy lên trong lòng cô, giống như những ngày trước khi Đội 7 vừa mới ra đời, điều đó nhắc cô nhớ rằng cô tách biệt với hai đồng đội siêu phàm của mình thế nào. Nó không đơn thuần là họ mạnh đến mức nào, mà nó còn thể hiện khi họ bảo vệ cô khỏi mọi cuộc tấn công . Ngay cả sau khi cô cố chứng minh sự nỗ lực của bản thân trong cuộc chiến với Madara và Kaguya, Naruto và Sasuke vẫn chọn cách bỏ lại cô, chìm đắm trong cuộc chiến của riêng họ.

Cuộc trò chuyện của cô với Sasuke chủ yếu là về việc cô đặt câu hỏi và anh trả lời. Anh vẫn trầm lặng như mọi khi, ban đầu, cô cảm thấy hơi khó chịu vì kế hoạch của mình trong những tuần tới bị gián đoạn đột ngột, nhưng sự khó chịu ấy biến mất khi cô biết cô sẽ đồng hành cùng Sasuke-kun trong một thời gian. Đây là điều mà cô đã mong ước từ trước khi cô là một genin, sau đó là một chũnin, và bây giờ là một jounin.

"Cậu sẽ trở thành một giáo viên sao?"

Các vị thần hẳn đã phù trợ vì tất cả những việc tốt mà cô đã làm.

(thực sự mình không hiểu vì sao lại có câu này nữa :<? nghe nó không quá liên quan đến truyện á)

"Gọi tớ là Sakura-sensei  ." Anh nhìn cô lần nữa. "Hay đúng hơn là Sakura-senpai, vì tớ có cấp bậc cao hơn. Nhưng dù sao thì cậu cũng chả bao giờ thích dùng kính ngữ".

Suy nghĩ rằng Sasuke sẽ gọi cô là cấp trên khiến má cô hơi đỏ nhưng cô cố gắng phớt lờ nó. Tình đồng đội giữa họ  đã thay đổi đáng kể từ khi Sasuke rời Konoha để khám phá thế giới. Sakura có thể kết luận rằng họ đã hiểu ý nghĩa thực sự của đồng đội khi chiến tranh kết thúc cho đến khi anh lại ra đi. Họ đã dành nhiều thời gian bên nhau hơn và anh thậm chí còn thừa nhận sự cống hiến của cô đối với nền y khoa nhiều hơn một lần. Họ dành cả ngày cùng nhau, tại bệnh viện khi anh đang điều trị hoặc đi dạo quanh làng cùng Naruto.

Có lẽ đó là lý do tại sao anh ta ra đi với một lời hứa còn bỏ ngõ như vậy. Dù đã qua hai năm, cô vẫn cảm nhận rõ ràng mọi thứ khi cô nhớ về những ngón tay anh khẽ gõ nhẹ vào trán cô.

"Học sinh của cậu như thế nào?"

"Một đứa trẻ nhà Aburame và hai đứa trẻ thường dân. Chúng khá thú vị."

Sasuke gật đầu đồng ý. Mái tóc đen của anh phủ xuống trán và mắt, che Rinnegan của anh khỏi ánh mắt của mọi người. Ngay cả khi Sasuke đã lên đường đi khắp thế giới để khám phá chính mình, với Sakura, anh dường như chỉ trở nên kín đáo hơn.

"Năm tới tớ sẽ cho chúng làm bài kiểm tra."  Hồi ức lũ lượt ùa về và cô dường như chìm đắm trong đó

"Chuông ấy."

"Chuông," cô lặp lại. "Bọn nhỏ sẽ trải qua bài kiểm tra chuông."

Bồi bàn dọn đi những đĩa súp đã hết từ lúc nào, họ là những người cuối cùng còn ngồi trong quán rượu. Đã gần trưa, ánh nắng chiếu vào cửa sổ nhỏ của nhà hàng, phát ra ánh sáng ấm áp mờ nhạt.

Sakura như hồi tưởng về quá khứ. Cô muốn nói về những nhiệm vụ đầu tiên kỳ cục của họ và cách họ tạo ra một mối liên kết mạnh mẽ như thế nào. Cô muốn nghe suy nghĩ ​​của Sasuke về quá khứ, về cách Đội 7 mang lại cho anh hạnh phúc sau khoảng thời gian đen tối như thế nào. Và cô cũng sẵn sàng kể cho anh nghe về những nhiệm vụ của chính mình với tư cách là một chũnin, về sự huấn luyện của Tsunade-sama. Có rất nhiều điều cô ấy muốn nói với anh trong thị trấn nhỏ này. Cuộc sống của cô, cuộc sống của anh, nơi họ đã đi với tư cách cá nhân và đồng đội.

Cô muốn hỏi anh làm sao anh biết cô là một ninja y thuật suốt những năm qua. Cuộc sống với Orochimaru như thế nào. Nếu anh vẫn giữ những lá thư họ đã trao đổi trong hai năm qua. Anh nghĩ gì về Konoha khi anh quay lại để bảo vệ ngôi làng.

Nhưng những từ duy nhất thoát ra khỏi miệng chỉ khiến cô cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.

"Tại sao lại là tớ?"

Người đàn ông trước mặt nhìn thẳng vào mắt cô và nói:

"Bởi vì tôi tin tưởng cậu."

Anh chắc hẳn nhận ra rằng cô đã thay đổi nhiều như thế nào, cô giỏi suy luận như thế nào. Cô không còn là con nhóc không còn gầy gò và yếu ớt nữa. Dù Cô thấp hơn anh ta khá nhiều nhưng cơ thể của cô phát triển vô cùng cân đối, đẹp đẽ. Vốn từ vựng của cô ấy mở rộng mỗi ngày. Chỉ mỗi mái tóc của cô thì vẫn y như cũ. Cô vẫn giữ nét đặc trưng của riêng mình, vô cũng thu hút.

Họ rời thị trấn nhỏ và đi bộ trên con đường về phía bắc. Cơ thể của Sakura cảm thấy ấm hơn nhiều so với lúc trước, và cô khá chắc rằng đó không phải là do súp. Cô nhìn người đồng đội cũ đi cách cô vài bước. Cô ấy đã từng nghĩ về anh như một người vô cùng vĩ đại, như một người sẽ vượt qua bất cứ ai cản đường anh ấy.

Nhưng giờ đây anh trông giống như một kẻ lang thang vẫn tìm thấy vị trí của mình trong thế giới rộng lớn này.

"Sasuke-kun," cô gọi anh.

Anh dừng bước và quay lại. Không cần suy nghĩ, Sakura vòng tay qua người anh và siết nhẹ. Quần áo của anh ta có mùi của rừng núi, mùi khói và  cả mùi đất. Cô vùi mặt vào ngực anh, đắm chìm trong sự hiện diện của anh, cuối cùng anh cũng ở đây với cô. Và cuối cùng anh cũng đã thừa nhận cô ấy.

"Cảm ơn cậu."

------------------------------------------------------------------------------

Hiện tại

Đôi mắt cô mở to trước hành động của Indra. Sự bối rối xâm chiếm tâm trí cô, hàng triệu câu hỏi ập đến cùng một lúc và cô không thoát ra khỏi trạng thái đó cho đến khi Indra đặt chân cô trở lại mặt đất.

Indra vẫn không buông cô ra.

Sakura luôn nhắc nhở bản thân mình phải thật bình tĩnh dù cho chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại trong đầu cô chỉ có sự bối rối xen lẫn sợ hãi.

"Ông muốn gì ở tôi!?" cô hét lên, đẩy Indra về phía bức tường đối diện của căn phòng trống rỗng mà họ đang đứng

Cô ấy cần phải giải tỏa tâm trí, suy nghĩ về các quy tắc như một shinobi trước những hành động tiếp theo của người được cho là huyền thoại đang bắt giữ cô. Nghĩ, nghĩ, nghĩ!

Indra biến mất và xuất hiện trước mặt cô trong nháy mắt. Thoạt đầu, cô rất ngạc nhiên trước dáng người cao to bệ vệ của Indra. Ông ta thậm chí còn cao hơn Sasuke, đúng với tên gọi của một vị thần của mình. Cô thấy khuôn mặt của Indra ngay trước mặt cô, mái tóc đen dài và ánh mắt của anh ta khiến cô nhớ đến đồng đội cũ của mình đến nỗi trái tim cô bắt đầu bùng cháy.

"Ta đã chờ đợi và xem nàng lớn lên như bây giờ."

Sakura lùi lại một bước. "Ông đang nói cái gì vậy?"

Cô ấy luôn thấy mình có quá nhiều câu hỏi dành cho những người thuộc dòng họ Uchiha.

"Mười chín năm chẳng là gì so với một ngàn năm cả," Indra tiếp tục, giọng nói vang vọng trong đầu cô. "Nàng thuộc về ta. Thằng nhãi ấy không xứng có được nàng."

Ông ta lại biến mất, để lại một Sakura mất phương hướng, chết lặng.

.

.

.

.

.

.

.

biết là hơi lâu rùi ó :v nhưng tui hứ bộ này sẽ không drop đâu :v do tui vừa chuyển chỗ ở nên h mới lấy lap mà làm được nên lâu quá rùi mới chap mới :<  mong là vẫn nhận được sự ủng hộ của mn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro