Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Hiện tại

Cảnh tượng Indra triệu hồi Airvata vẫn hùng vĩ như trong trí nhớ của cô. Nếu ký ức của cô không trở lại, kích thước khổng lồ của con voi có thể khiến cô sửng sốt. Sakura một lần nữa học cách đánh giá từng nếp nhắn trên da của Airvata, từng xung chakra khác thường và cách chủ nhân của nó trìu mến xoa tay lên vòi của nó.

"Đã đến lúc chúng ta xem lại tất cả những kỉ niệm mà ta đã có cùng nhau," Indra gọi cô bằng giọng trầm ấm. "Ta đã giữ gìn nguyên vẹn những địa điểm quý giá của chúng ta, chờ nàng đến xem."

Cô cảm thấy bị thu hút bởi người đàn ông này, đôi chân cô di chuyển theo tốc độ của hắn. Sakura bị mê mặc bởi những tầng ký ức mới trong tâm trí (hay đúng hơn là những ký ức cũ). Khi leo lên lưng Airvata, cô không có cảm giác khó chịu như lần đầu cưỡi voi. Trên thực tế, có vẻ như cô đã làm điều này nhiều lần trước đây, cơ thể và làn da của cô đã quen với cảm giác thô ráp của Airvata. 

Một đôi tay vòng quanh eo cô khi con vật bắt đầu đi về phía trước. Nó giống như một giấc mơ. Âm thanh của sóng biển dần trở nên mờ nhạt khi họ tiến về phía những dãy núi.

"Em từng làm điều này trước đây," cô thì thầm thú nhận với chính mình hơn là với Indra.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng bắt kịp suy nghĩ của cô. "Nàng sẽ dần quen với cảm giác này thôi. Mọi thức có thể trông mới lạ trước mắt nàng nhưng nàng đã từng nhìn thấy tất cả ở kiếp trước." Đôi môi của Indra đến gần tai cô hơn. Gần đến nỗi cô cảm thấy rùng mình. "Đừng sợ hãi, cứ xem như đây là lần đầu tiên và để cho cơ thể cũng như tâm trí nàng nhớ lại con người thật của nàng."

Sakura có thể cảm nhận những bước chân nặng nề của con voi qua da của mình. Cánh tay Indra vẫn ôm chặt eo cô, vóc dáng hắn vẫn oai vệ dù cả hai đang ngồi.

Để cơ thể và tâm trí nàng nhớ nàng là ai. 

Mạch máu, nhịp tim, mọi bộ phận trong cơ thể đều phản ứng với câu nói đó khi cô bắt gặp những phong cảnh vừa thân quen vừa xa lạ. Những bông hoa anh đào bay tứ tung trong gió và mùi gỗ tươi làm cô cảm thấy thoải mái. Sakura từ từ nhớ lại từng chi tiết của những cái cây bao quanh lâu đài, trong kiếp sống trước cô thường ngồi thiền ở đây. Cô nhớ cảm giác những chiếc áo choàng lụa hoàng gia tô điểm cho cơ thể khi cô bước lên những bậc thang dẫn đến vùng đất của những hàng cây hoa anh đào. 

Dù ánh mắt cô vẫn như cũ nhưng quan điểm của Sakura đã thay đổi.

Indra vẫn im lặng khi cô quan sát từng chi tiết trong chuyến đi của họ. Hắn ước mình có thể nhìn thấy biểu cảm của Sakura khi họ đi dọc theo con đường ký ức, điều khiến hắn nhớ lại những khoảnh khắc đặc biệt mà hắn đã có cùng người vợ quá cố. Cô giờ đây đã ở đây, cùng với hắn, một cách từ từ, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Họ đi xuống một cái ao nhỏ, Airvata  quỳ xuống để họ bước xuống. Khi Sakura đặt chân xuống nền đất mềm, một cảm giác quen thuộc lướt qua cô. Cô tò mò không biết đó là gì, cô đi về phía cái ao yên tĩnh, những cánh hoa không ngừng rơi. Cô nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước và suýt ngả ngửa ra sau.

"Tóc của em!" cô kêu lên, giữ chặt một lọn tóc dàu màu hồng. "Sao lại dài như vậy?"

Sakura quay sang Indra, tìm kiếm câu trả lời. Hắn chỉ đơn giản quỳ xuống bên cạnh cô, lướt những ngón tay qua những lọn tóc cô.

"Cơ thể của nàng cuối cùng cũng quay lại hình dáng ban đầu," hắn trả lời. "Tóc của nàng rất dài, một biểu tượng của dòng máu hoàng gia."

Đầu cô nặng hơn một chút vì mái tóc dài qua eo, Sakura quay lại cái ao để nhìn kỹ hơn. Đã một thời gian dài cô không để tóc dài. Cô vẫn nhớ lần cuối cùng Ino cắt tóc cho cô, đó là đám cưới của Naruto và Hinata. Nó khiến ngực cô đau nhói khi nghĩ về điều đó, khi biết rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.

Tuy nhiên, điều đau lòng nhất là cô không thể nhớ nhiều về tình bạn giữa cô và Ino. Cô cố gắng tìm kiếm trong ký ức của mình nhưng chúng dường như đã biến mất khỏi tâm trí. Cô biết mình có bạn bè, cha mẹ và những người thân yêu nhưng không hiểu sao gương mặt họ đang dần trở nên mờ nhạt. Sakura nhìn xuống bàn tay và cánh tay của mình, cô nhận ra tất cả những vết sẹo do chiến đấu và những vết chai sạn đã biến mất.

Cô đang dần biến đổi từ một ninja y thuật hàng đầu của Konohagakure thành...

"Em đang biến thành cô ấy."

Nếu không có bàn tay của Indra đan vào tay cô, cô đã quên mất mình đang ở đâu. "Đừng sợ. Đây là số phận của nàng, câu chuyện của chúng ra cuối cùng cũng đến hồi kết. Đến đây nào."  

Hắn đỡ cô đứng dậy, đi về phía Airvata và họ bắt đầu quay trở lại bãi biển đầy cát. Sakura không ngừng nhìn vào làn da mịn màng mới của mình, nó gần như có thể phát sáng, như thể các tế bào da của cô được thay thế bằng tế bào da của em bé.

Khi âm thanh của đại dương trở lại bên tai, Sakura hướng mắt về phía chân trời. Cô vẫn ngồi yên trên lưng Airvata, ngắm nhìn mặt trời ẩn hiện trong làn nước. Đây là lần đầu tiên cô thực sự ngắm hoàng hôn kể từ khi đến lâu đài của Indra. Khi nhìn lại quãng thời gian cô đã trải qua ở đây, cô đã ở đây bao lâu rồi nhỉ?  Cô có thực sự bị bắt cóc khi cô và Indra có ý định ở bên nhau không? Mọi thứ vẫn thật mơ hồ, những ký ức về kiếp trước của cô đang dần được ưu tiên trong khi cuộc sống trong khi tư cách kunoichi lại đang dần biến mất.

Giờ đây, cô không có cảm giác gì. Nỗi nhớ nhà không còn nữa. Cảm xúc của cô không hề bị ảnh hưởng bởi những gì đang xảy ra với cô, Sakura chỉ để nó trôi qua một cách lặng lẽ. Indra đã cho cô thấy đủ bằng chứng rằng hắn không phải kẻ thù. Thực tế, hắn không chỉ là một shinobi.

"Chúng ta sẽ lặp lại lời thề" Indra nói bên tai cô. Cô siết chặt bàn tay đang đan vào tay của Indra. "Đã lâu không gặp, nàng không nghĩ đã đến lúc chúng ta bắt đầu cuộc sống hôn nhân mới sao?"

Cô nhắm mắt lại, để những chuyển động và lời nói lướt qua mình. Sakura ngửa đầu ra sau, tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc của hắn. "Khi nào thời điểm đó sẽ đến?"

"Khi nàng tròn hai mươi tuổi."

--------------------------------------------------

Trước đó

Môi Sasuke chạm vào môi cô, khiến cô quên đi những suy nghĩ đang đeo bám tâm trí mình. Anh tách ra để hít một hơi ngắn, nhưng nhanh chóng để chúng tiếp nhảy múa trên môi cô trước khi cô kịp hít vào chút không khí. Sakura không bận tâm đến điều đó. Không, ngay bây giờ, tất cả sự tập trung của cô hướng về bàn tay mạnh mẽ đang giữ cô lại, cách cơ thể Sasuke áp sát vào cô và cách mọi thứ đang đập thình thịch bên trong cô.

Và cô không muốn nó dừng lại.

Đó hẳn là ảnh hưởng của tất cả những cảm xúc bị dồn nén mà họ đã mang trong một khoảng thời gian không xác định. Sasuke không thể nhớ từ khi nào anh bắt đầu cảm thấy như vậy về Sakura. Hay khi nào anh bắt đầu mơ về nụ cười của cô, tiếng cười của cô, sự tò mò về làn da mịn màng của cô. Anh muốn gọi tên cô, nhưng không từ ngữ nào được thốt ra. Vẫn còn một số điều mà anh cần củng cố trong tâm trí mình trước khi giải thích cho Sakura.

Nhưng bây giờ, bây giờ anh chỉ muốn ném mọi thứ ra ngoài cửa sổ mà sống. Sasuke muốn quên đi căn bệnh của mình, những mối bận tâm ngày đè nặng lên vai, những cuộc tranh cãi để nhường chỗ cho bản năng thể xác của mình. Ngay bây giờ tất cả những gì quan trọng với anh là Sakura. Và cảm giác cuối cùng thuộc về một nơi nào đó lâu dài hơn một ngôi nhà hay một ngôi làng.

Hơi thở của cô nặng nhọc. "Sasuke-kun, tớ..."

Anh khiến cô im lặng bằng một nụ hôn khác. Sakura, quá tập trung vào việc cố giữ tay không run rẩy khi nắm lấy vai Sasuke, không để ý khi anh cởi áo khoác phòng thí nghiệm của cô ra và đầu gối họ đã chạm đất. Đôi chân của cô nhũn ra, tất cả sức mạnh đều dồn về lưng và bụng. Tay cô đưa lên mặt anh, ôm lấy má anh, cố gắng tìm cách kéo anh lại gần hơn vì vẫn cảm thấy anh ở quá xa.

Cô đút một tay vào túi và tìm thứ gì đó. "Đây," cô nói, "cầm lấy cái này."

Sasuke nhận lấy nó, Sakura đưa cho anh hai viên thuốc màu trắng. Những ngón tay, lòng bàn tay và cả cánh tay tay cô đều run rẩy. Anh không thể xác định chính xác lí do tại sao, nhưng anh bắt đầu nghi ngờ khi cô né tránh ánh mắt của anh.

"Sakura, cái gì-"

"Chúng có thể làm dịu các triệu chứng của cậu, vậy thôi. Tớ đã muốn đưa chúng cho cậu khi ở nơi ẩn náu, nhưng cậu đã lao đi trước khi tớ có thể giúp được gì," Sakura vội vàng giải thích với đôi môi sưng mọng. Sau khi Sasuke lấy chúng, cô giấu tay sau đầu nhưng không đứng dậy.

Sasuke nuốt những viên thuốc một cách khó khăn, nhưng có thể cảm nhận được tác dụng gần như ngay lập tức. Anh cảm thấy dòng năng lượng đang quay trở lại với mình. Nó không trở lại nhiều như trước, nhưng nó đã ổn hơn rất nhiều. Sakura đã nghiên cứu chúng trong khi anh bất tỉnh, và vẫn còn nhiều điều mà anh cần phải làm với chút sức mạnh ngắn ngủi này.

Nhưng không phải trước khi anh kết thúc những gì anh đã bắt đầu.

Đôi mắt cô tỏa sáng dưới ánh trăng, trông thật ngây thơ, khiến adrenaline dâng trào trong huyết quản anh. Anh nhận thấy cô vẫn run rẩy. Cô đang lo lắng, giống như anh. Anh không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, liệu cả hai vẫn còn sống khi kết thúc nhiệm vụ này, hay liệu mặt trời mọc sẽ che khuất khoảnh khắc này.

Đây có thể là khoảnh khắc cuối cùng họ được bên nhau, trước khi đối mặt với thực tế. Và nếu đúng là như vậy, Sasuke không muốn rời khỏi thế giới này mà không chia sẻ mọi thứ với cô ấy.

"Sakura."

Có lẽ cô ấy lo lắng vì sự mơ hồ về tình huống hiện tại. Không ai biết họ thực sự là gì của nhau vào thời điểm này. Họ là đồng đội, đúng là vậy, nhưng không chỉ là bạn bè hay đồng đội đơn thuần.

"Sakura." Anh tiến lại gần hơn, đầu gối chạm vào đầu gối cô và tay anh ôm lấy má cô. "Đừng nhúc nhích."

Nụ hôn của anh bây giờ nhẹ nhàng hơn. Vẫn còn đó chút tuyệt vọng mà Sakura có thể cảm nhận, nhưng anh che giấu nó bằng từng cử động cẩn thận. Cô chơi đùa với miệng anh, cắn nhẹ môi dưới, khám phá phản ứng của anh với những việc nhỏ mà cô làm.

Họ nằm trên mặt đất, môi không dứt. Không ai di chuyển khỏi trong một lúc, họ ôm lấy nhau. Cô muốn dành thời gian chăm sóc cho Sasuke như thể đây là lần cuối cùng cô làm vậy. Cô muốn nhớ từng inch trên cơ thể anh, từng sợi tóc đen, những vòng tròn Rinnegan, mọi thứ khiến anh trở nên độc nhất.

Cơ thể ngày càng nóng, nó khiến cô không thoải mái với lớp quần áo cô đang mặc. Sakura cảm thấy rằng Sasuke cũng cảm thấy như cô khi anh bắt đầu mân mê gấu áo của cô. Cô hôn anh lần nữa trước khi đặt tay lên áo anh và kéo nó lên, cởi bỏ nửa thân trên của anh. Ngực anh phập phồng theo từng hơi thở nặng nề, và những thớ cơ bắp săn chắc nối cánh tay với cơ thể, cô chắc chắn Sasuke không coi cô là đồng đội.

Hay chỉ là một người bạn đơn thuần. Sasuke có thể không bao giờ nói ra, nhưng giờ đây anh coi cô như-

"Tớ sẽ giúp cậu. Ngón tay của cậu cũng đang run rẩy, phải không?"

-một ngươi phụ nữ-.

--------------------------------------------------

Hiện tại

Giọng Naruto hầu như không lọt vào tai anh.

"Ngài xin hãy tiếp tục nói về cánh cổng này."

Sasuke nhớ. Anh nhớ từng chi tiết về lần cuối cùng anh nhìn thấy Sakura; cách không gian giữa anh và họ mở ra những mảnh khối nhỏ giống như chiều không gian của Kaguya, dẫn tổ tiên và cô gái đến một thực tại khác, gần như anh không thể tiếp cận được. Giọng nói rít lên của Sakura vẫn còn vang vọng, cái cách cô gọi tên anh giống như cách anh gọi tên cô.

"Câu trả lời nằm trong Rinnegan của Sasuke," Asura nói.

Sasuke nghe thấy tiếng bước chân của Ōtsutsuki ngày càng gần. Naruto lập tức căng thẳng, hoàn toàn nhận thức được sự gần gũi của Asura với người bạn thân yếu ớt của mình. Một phần trong Naruto không hoàn toàn tin tưởng vào tổ tiên của mình. Cầm quyền trượng, Asura di di mái tóc của Sasuke cho đến khi Rinnegan của anh hiện rõ.

"Cậu có thể di chuyển từ chiều không gian này sang chiều không gian khác bằng thứ này," ngài giải thích. "Chakra của cậu chắc chắn sẽ bị tổn hại, nhưng đó là cách tốt nhất để giành lại Sakura."

Trước khi căn bệnh chết tiệt này xâm chiếm cơ thể anh, anh đã luyện tập vượt qua các chiều không gian của Kaguya. Việc Indra, tổ tiên của cậu, có đủ năng lực để tạo ra điều không gian của riêng mình khiến Sasuke có thêm lý do để tin rằng người đó có nhiều điểm tương đồng với gần như vị thần. Indra có cơ hội lấy đi mọi thứ khỏi anh, để thay thế anh trong cuộc sống của Sakura bằng cách làm suy yếu khả năng và tầm quan trọng của anh.

Nó khiến anh ta không thoải mái, không chắc chắn về những gì anh sẽ thấy khi băng qua cánh cổng. Về những gì Sakura có thể trở thành sau ngần ấy thời gian lãng phí.

Như thể Indra đã vạch ra kế hoạch của mình và bắt đầu thực hiện nó, điều khiển chúng mà không cần di chuyển các quân cờ. Đầu tiên, hắn đáp xuống Trái đất. Sau đó, bắt đầu lấy chakra của Sasuke. Bằng cách này hay cách khác, Indra chắc hẳn đã đoán ra hắn sẽ tiếp cận được Sakura, cho dù đó là thông qua chính Sasuke hay các phương tiện khác. Bây giờ hắn đang ở trong một chiều không gian riêng biệt với cô ấy, Indra chỉ cần đợi cho đến khi Sasuke chết và bị lãng quên. Bằng cách đó, hắn có thể sống với Sakura, người sẽ sớm trở thành vật chứa ký ức của người vợ đã khuất của hắn.

"Anh trai ta không biết ta đã theo dõi anh ấy từ mặt trăng. Anh ấy tin rằng ta vẫn đang ngủ và không biết gì về kế hoạch của anh ấy."

Nhưng Indra không biết về con át chủ bài của họ. Đây là cơ hội duy nhất của Sasuke để đưa tổ ấm của anh—Sakura của anh— trở lại nơi cô ấy thuộc về. Về nhà.

Naruto đáp lại. "Điều đó đồng nghĩa với việc Sasuke có thể sẽ chết—"

"Làm đi," anh ngắt lời. Sasuke có thể cảm thấy sức nặng của thanh kiếm trên lưng mình dù nó rất nhẹ. Anh cũng cảm thấy gánh nặng trên vai mình, đó là sự hy sinh tất cả cho người mà anh coi trọng.

Giống như Itachi, anh trầm ngâm. Itachi đã hy sinh mọi người, mọi thứ vì Sasuke. Giờ đến lượt anh hy sinh những gì anh có — mạng sống của mình — cho Sakura.

"Nhưng, Sasuke-"

"Naruto," mắt phải của anh đỏ rực lần nữa. Anh kiệt sức giữ cho Sharingan của mình được kích hoạt, nhưng người bạn thân nhất của anh hiểu quyết tâm bằng hành động hơn là lời nói.

Sasuke quay mặt đối diện với Asura, một thân hình cao lớn hơn cả hai chàng trai trẻ. Anh bắt đầu thấy những điểm tương đồng giữa Asura và Indra; cách họ đứng, cùng một loại chakra cổ xưa và mạnh mẽ. Anh có thể không hoàn toàn tin tưởng tổ tiên của Naruto, nhưng anh không có nhiều lựa chọn, và việc nhận một ít chakra của Asura sẽ có lợi cho nhiệm vụ của họ.

"Uchiha Sasuke, lại gần đây."

Một lần nữa, Asura mở rộng quyền trượng của mình, nhắm mắt lại, chakra hiển thị rõ ràng xung quanh cho đến khi nó bao phủ đường khắp cơ thể ngài. Nó có màu xanh rực rỡ, đủ mạnh để đe dọa ngay cả những shinobi mạnh nhất. Sasuke chật vật bước những bước đầu tiên đến ngôi vị thừa kế Ōtsutsuki. Anh gần như khuỵu xuống nếu không có cánh tay của Naruto đang giữ lấy khuỷu tay trái của mình. Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, tầm nhìn hơi mờ đi do tác động của Sharingan.

Nhưng Sasuke không dừng lại. Với sự giúp đỡ của Naruto, anh với lấy đầu cây quyền trượng của Asura và để chakra chảy vào cơ thể mình. Anh cảm thấy cơ bắp của mình được phục hồi, phổi trở nên thông thoáng và sức mạnh quay trở lại với đôi mắt anh. Sasuke dần trở lại con người cũ của mình. Lưng không còn hơi gù và đôi chân đã vững vàng hơn. Sức chịu đựng của anh tăng lên nhanh chóng.

Đôi mắt anh. Mọi thứ. Mọi thứ rõ ràng hơn.

Naruto buông khuỷu tay và lùi lại một bước. Anh cũng có thể cảm thấy sức mạnh của Sasuke đã trở lại, và cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh với hy vọng tìm được người bạn thân, người đồng đội của mình. Họ là đội 7, Sannin thứ hai, những người anh em mà anh vô cùng yêu quý trước khi kết hôn với Hinata. Naruto sẵn sàng chết vì Sasuke, và cũng sẵn sàng chết vì Sakura.

Chakra của Asura phần lớn đã được trao cho Uchiha. "Cậu không được quên rằng thời gian trôi đi trong chiều không gian của anh trai tôi có sự khác biệt. Có thể là một ngày, hoặc một tháng đã trôi qua kể từ khi Sakura bị bắt cóc. Hãy sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì cậu gặp phải. Sasuke, cậu có thể không thích những gì mình nhìn thấy, nhưng đừng quên mục tiêu của cậu."

Anh không bao giờ quên mục tiêu của mình.

"Bây giờ, chúng ta có thể mở cánh cổng."

Asura cắt ngang căn phòng bằng cây quyền trượng của mình, tạo ra một đường có thể nhìn thấy được trong không khí. Sasuke tập trung Sharingan và Rinnegan của mình vào đường mảnh ấy cho đến khi nó chuyển thành một hình chữ nhật lớn, màu đen. Cánh cổng, đúng như Sasuke nhớ, dường như dẫn đến hư vô. Anh cảm nhận được trạng thái Hiền nhân của Naruto được kích hoạt, người bạn thân nhất của anh đã sẵn sàng nhảy vào cánh cổng vào đúng thời điểm.

Sasuke tập trung hết mức có thể, dán mắt vào cánh cổng đen, cố gắng cảm nhận dấu hiệu dẫn đến thực tại của Indra. Các kích thước bắt đầu lướt qua cánh cổng giống như một cơn gió mạnh, nhiệt độ thay đổi và cảnh quan lướt qua nhanh đến mức chúng mờ đi thành một hình ảnh trừu tượng.

Cuối cùng anh đã tìm thấy nó. Anh cảm nhận được cô, một dấu hiệu mơ hồ của một loại chakra phức tạp, hoàn hảo chạy trong huyết quản cô. Anh có thể nhận ra nó từ một ngàn dặm.

"Cô ấy ở đằng kia!" Naruto hét lên.

Sasuke nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào bờ và nhìn thấy một dãy núi dài.

Anh không suy nghĩ kỹ khi nhảy vào cổng, theo sau là Naruto.

--------------------------------------------------

Trước đó

Cô giúp anh kéo khóa ở giữa áo. Sasuke nhìn băng quấn ngực và phần bụng nhợt nhạt, thon gọn của cô, anh lần theo từng đường nét trên bụng cô bằng đầu ngón tay như thể cô là bông hoa mỏng manh nhất. Anh lướt tay trên ngực cô. Sakura cầm lấy nó và đặt nó lên ngực trái của cô.

"Cậu có cảm nhận được nó không?" Nó đập nhanh thế này là vì cậu. "Tớ có thể cảm thấy cậu cũng giống tớ." Cô hôn bên ngực trái của anh và cảm nhận nhịp đập của trái tim anh.

Cậu vẫn ở đây, Sasuke-kun.

Bàn tay của Sasuke tiếp tục tháo dây buộc ngực của cô, hoàn toàn trần trụi trước mặt trăng và đôi mắt của anh. Anh khắc ghi trong trí nhớ cách cô phản ứng với những cái chạm của anh. Cách cô nhắm mắt khi anh xoa bóp một bên ngực hoặc cách cô lấy lại nhịp thở khi anh hôn lên cổ cô. Anh cảm thấy cơ thể mình cứng lại, gần như khiến anh tuyệt vọng.

Sakura kéo chiếc quần lỏng lẻo của anh xuống. Mắt cô lướt đến từng inch trên cơ thể anh trước khi môi cô đáp lại môi anh và anh hoàn toàn áp sát vào cô. Ham muốn cháy bỏng của anh tăng lên khi cô cởi chiếc váy hồng của mình xuống, cùng với mọi thứ khác. Không khí có vẻ lạnh, nhưng khi cơ thể họ lại cảm thấy ấm áp..

Sasuke, lúc này đang ở giữa hai chân cô, nhìn thẳng vào mắt cô. "Đừng dừng lại," cô nói, trao cho anh một nụ hôn khác. Em Yêu Anh.

Anh không dừng lại. Không phải khi anh tiến vào, hay khi cô rên rỉ tên anh bằng giọng nói ngọt ngào của mình. Sakura bấu móng tay vào lưng anh cho đến khi cô vượt qua được cơn đau, và Sasuke cũng không để tâm đến vết xước trên trên da. Môi cô run lên khi chúng di chuyển trên cổ anh khiến anh đẩy mạnh hơn. Anh rên rỉ khi lưỡi di chuyển. Khi tay cô hướng dẫn hông anh di chuyển và hông cô cũng di chuyển theo.

chuyến tàu lượn đầy cảm xúc này là chuyến đi mà anh ấy không muốn xuống. Cảm súc giúp anh tăng cường sức mạnh đi lên, tăng tốc độ khi đi xuống cho đến khi chạm đất và lặp lại.

Anh muốn lấy tất cả mọi thứ của cô, vào một thứ khác.

Một nơi chỉ có hai người họ, một khoảng thời gian phù hợp với họ, nơi mà cảm giác cuối cùng thuộc về một ai đó không biến mất.

--------------------------------------------------

Hiện tại

Cô thấy mình chỉ có một mình trong phòng ngủ. Mặt trời đã lặn và chiếc váy ngủ cô che phủ làn da vừa đủ để cô ngủ mà không cảm thấy quá nóng hay quá lạnh. Sakura vẫn không biết Indra làm gì khi cô đang ngủ, chỉ có thể đoán hắn đã lên giường hắn để nghỉ ngơi qua đêm.

Tóc của cô bây giờ dài hơn bao giờ hết, cô không thể ngừng luồn tay qua những lọn tóc của mình. Cô cũng không thể ngừng lướt qua những suy nghĩ của mình như một cuộc chạy marathon. Khuôn mặt của những người bạn của cô giờ đã mờ đi; Phản ứng của Ino trước diện mạo mới của Sakura được thay thế bằng một dấu chấm hỏi; sự thoải mái của cha mẹ cô dường như chưa bao giờ tồn tại; các nhiệm vụ mà cô đã hoàn thành với Naruto và Sai chưa bao giờ xảy ra.

Tất cả chỉ là một màu xám ngoét, một cảm giác tê tái khiến cô không thể nhìn lại cuộc sống đã không còn là của cô.

Tuy nhiên, ngoại lệ duy nhất là một đôi mắt không phù hợp, mái tóc sẫm màu và một sức mạnh vượt trội. Một bàn tay duy nhất trong một cơ thể dị dạng, là của người rất đẹp mà cô khẳng định đã yêu từ nhỏ. Sakura vẫn nhớ về Sasuke và nỗi đau đi cùng tình yêu đó. Có lẽ đó là định mệnh. Anh là hóa thân của Indra và cô là vợ của Indra. Và tình yêu của cô dành cho Sasuke đã được định sẵn là một sai lầm, một sai sót nhỏ sẽ dẫn đến sự tái hợp của bản thể của họ.

Với cuộc hội ngộ của cô với Indra, vòng quay tình yêu bi thảm đã tồn tại trong cả cuộc đời họ sẽ kết thúc. Cô sẽ không còn phải đau khổ khi yêu một người đàn ông chỉ biết làm tổn thương mình.

Bằng cách lặp lại lời thề, một lần nữa trở thành người phụ nữ của Indra , Sakura chắc chắn sẽ tìm thấy hạnh phúc mà cô xứng đáng có được. Không có sự góp mặt của Sasuke. Tốt nhất là xóa anh khỏi tâm trí cô, giống như mọi thứ khác. Cuộc sống của cô luôn thuộc về Indra và chỉ một mình hắn. Sasuke chỉ là một con đường dẫn cô đến nơi cô thuộc về. Anh và tất cả nỗi đau anh gây ra sẽ sớm biến mất.

Nhưng nếu đã là như vậy, vì sao cô lại ôm ngực ngăn sự đau đớn trong lòng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro