Chương 10
Trước đó
Orochimaru triệu tập họ để bàn luận một số vấn đề sau 02 ngày kể từ khi Sakura bắt đầu pha chế loại thuốc mới cùng Karin.
Cô nuốt nước bọt, miệng khô khốc, dây thần kinh luôn trong tình trạng căng thẳng. Kể từ khi Sasuke điều trị, sự bồn chồn vì bức bối của anh càng trở nên dữ dội hơn dù không phải nằm liệt giường (trừ khi bất tỉnh và không nhận thức được tình trạng của mình).
Sasuke và Sakura đang trong phòng bệnh của Sasuke. Anh nằm trên giường, cô làm việc bên cạnh anh, chuẩn bị kim truyền chất lỏng từ chiếc túi nhỏ đến tĩnh mạch của Sasuke.
Anh chỉ nghĩ về loại thuốc bí ẩn mà Sakura đã tìm ra và cách cô phát hiện ra nó. Anh cố gắng tưởng tượng vô số lần Itachi sử dụng nó khi anh ấy còn sống. Nếu tình trạng của họ giống nhau, Sasuke có thể đoán một trong những điều cuối cùng mà anh trai anh làm trước khi chiến đấu là tiêm chất tương tự vào cơ thể để các triệu chứng không làm cản trở trận chiến cuối cùng.
Gần đây Sasuke đã nghĩ rất nhiều về gia đình mình. Bị mắc kẹt trên giường, chỉ đứng dậy khi cần tắm rửa sạch sẽ hoặc đi vệ sinh, khiến anh có thêm thời gian để suy ngẫm về những thứ đã từng ám ảnh anh trong quá khứ. Có vẻ như anh không bao giờ có thể chạy trốn khỏi nó. Ngay cả khi anh rời khỏi làng trong hai năm, để chuộc lỗi và tìm ra câu trả lời cho hầu hết những nghi ngờ đeo bám tâm trí. Tất cả lại đưa anh quay trở lại gia tộc Uchiha và quá khứ của nó - cả việc tìm kiếm Indra.
Anh không bao giờ để ý liệu Itachi có vết kim tiêm trên cánh tay hay không; anh trai anh luôn mặc áo dài tay. Có rất nhiều điều chưa được giải đáp khi nói đến anh ấy, chẳng hạn như liệu anh ấy có bao giờ nhớ món ăn mẹ nấu không, liệu anh ấy có một nơi yêu thích để thiền định không, liệu anh ấy đã từng có người yêu hay chưa. Sasuke hình dung cánh tay mình đầy những vết bầm nhỏ, dấu hiệu cho thấy anh cũng đang được điều trị tương tự. Itachi có thể đã có những câu hỏi tương tự về anh; dù đó là thức ăn, địa điểm hay người yêu.
Mắt anh hướng về phía Sakura, người đang hoàn toàn đắm chìm trong công việc của mình. Tóc của cô ấy buộc thành đuôi ngựa, một vài sợi rơi ra, ôm lấy khuôn mặt của cô, tôn lên các đường nét thanh tú. Cô vẫn ở bên cạnh anh, ngay cả sau khi anh đả kích cô trong lúc cô kiểm tra tình trạng cơ ther anh. Cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, như mọi khi, cô hiểu được sự bồn chồn của anh và cả nhu cầu được trút giận lên ai đó.
Ngay cả khi nhận được những lời nói tàn nhẫn, cô vẫn luôn đối xử nhẹ nhàng với anh. Cảm giác tội lỗi tăng lên mỗi giây cùng với sự trống trải lạnh lẽo của căn phòng.
Sasuke biết rằng mọi thứ đã thay đổi giữa họ. Anh muốn quay lại trận chiến cuối cùng giữa anh với Naruto, khi anh nói lời xin lỗi lần đầu tiên. Mối quan hệ của anh với Sakura liên tục thay đổi, và số phận dường như đang kéo họ lại gần nhau hơn khi anh mắc phải tình trạng như thế này.
Mọi thứ dường như đã thay đổi, nhưng anh chưa sẵn sàng cho điều đó . Cách anh nhìn Sakura là cách anh nhìn thế giới, với một đôi mắt không chất chứa sự cô đơn và thù hận. Anh nợ cô ấy sự yên bình trong tâm hồn. Ngay cả khi trong những đêm lạnh giá nhất trong chuyến du hành, anh vẫn sẽ quay trở lại Konoha chỉ để chắc chắn rằng cô đang ở một nơi ấm áp trước khi chìm vào giấc ngủ dưới những vì sao.
"Được rồi," Sakura nói. Cô rời khỏi chiếc bàn cũ, tay phải cầm một cây kim. "Cậu sẵn sàng chưa?"
Anh gật đầu.
Anh không hề biết những gì đang xảy ra giữa họ. Sasuke sẽ không bao giờ để bất kỳ ai khác nhìn thấy mình trong tình trạng này, nhưng Sakura có lẽ là người duy nhất - người phụ nữ duy nhất - anh có thể chia sẻ những khoảnh khắc như vậy. Không thể phủ nhận rằng anh có chút mơ mộng trước đây. Rốt cuộc thì, trải qua hai năm một mình khiến tâm trí anh thoáng hơn nhiều.
Cách cô chạm vào anh y như trong tưởng tượng của anh, thậm chí còn hơn thế. Những cơn rùng mình không ngừng dọc theo sống lưng anh khi tay cô di chuyển, và anh tự hỏi sự đụng chạm của cô ấy còn có thể như thế nào nữa.
Mắt anh dán chặt vào con dấu ở giữa trán cô khi cô đâm kim vào cánh tay anh. Sau đó, dùng ngón tay cái ấn vào vết thương nhỏ để cầm máu, làm sạch nó bằng cồn và bọc nó bằng một miếng bông.
Sasuke có thể cảm thấy sự khác biệt gần như ngay lập tức. Cảm giác khó chịu kinh niên ở ngực giảm dần, khí quản dần thông thoáng và không có dấu hiệu những cơn ho. Anh hít một hơi thật sâu, đánh giá khả năng thể chất của mình.
Anh nhìn chằm chằm vào đống khăn dính máu ở góc phòng. Đã lâu lắm rồi anh mới được thở một cách thoải mái như vậy.
"Cậu cảm thấy thế nào, Sasuke-kun?" cô hỏi, đặt bàn tay mềm mại lên tay anh. "Còn khó thở không?"
"Không."
Cô ấy xem qua các ghi chú của mình, ghi thêm chi tiết ở một số chỗ . Rõ ràng việc tìm những nguyên liệu phù hợp để ngăn chặn cơn ho không khó, nhưng phương pháp chuẩn bị khá phức tạp và cần dùng đến một số loại thuốc giải độc cực mạnh. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cô tự nhủ, Thể chất của Sasuke đã được cải thiện phần nào và đó là một bước đi đúng hướng.
"Tớ sẽ tiêm thứ này mỗi sáng và tối. Nó không phải là cách chữa trị triệt cho những gì cậu mắc phải, nhưng nó sẽ giúp cậu cảm thấy dễ chịu và ngủ ngon giấc hơn."
Anh chỉ gật đầu sau khi cô giải thích xong. Tay cô vẫn đặt trên tay anh, anh không cử động.
Karin mở cửa.
Cô ta hơi ngây người nhìn họ trước khi nói. "Orochimaru muốn gặp cô."
Rồi biến mất trước khi Sakura kịp trả lời. Cô mím môi, gấp cuốn sổ lại và chuẩn bị lấy ống truyền dịch ra khỏi cổ tay Sasuke. Một cách cẩn thận, chiếc kim được rút ra khỏi da anh, để lại dấu bầm tím nhỏ. Anh cố gắng tự mình đứng dậy, nhưng Sakura đã ngăn anh lại trước khi chân anh có thể chạm xuống sàn nhà buốt giá.
"Để tớ giúp cậu," cô nói, vòng tay quanh người anh, đặt tay anh qua cổ cô.
Sakura nhấc anh dậy khỏi giường, còn Sasuke chỉ càu nhàu. Đó là một cú đánh vào cái tôi của anh; Uchiha Sasuke mạnh mẽ giờ đây quá yếu ớt để tự mình đứng dậy. Đôi chân trần của anh tê cứng khi chạm vào sàn nhà lạnh giá. Nhưng anh vẫn đang cố gắng che đậy rằng anh có thể thở bình thường.
Cô dẫn anh đi về phía cửa, tay cô từ từ rời khỏi cơ thể anh để anh tự ổn định. Sasuke đã không đi lại khoảng một tuần, ban đầu, chân của anh rất yếu ớt nhưng anh nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Dù vậy, Sakura nắm lấy cuối tay áo trái của anh phòng trường hợp anh bị ngã. Dù xung quanh toàn là những hành lang tối tăm, nhưng Sasuke vẫn nắm rõ chúng như lòng bàn tay. Anh vẫn có thể nhớ rõ cách những đường hầm phức tạp được xây dựng, ngay cả sau nhiều năm rời xa nơi ẩn náu của Orochimaru.
Họ bước những bước chậm rãi. Anh từ từ tách tay Sakura ra khỏi ống tay áo của mình. Anh gần như đã hồi phục, nhưng anh biết còn quá sớm để mơ mộng viển vông như vậy.
Họ đến căn phòng của Orochimaru. Ông ta ngồi trên chiếc ghế lớn như một ngai vàng, chống cằm. Mái tóc đen của ông ta buộc kiểu đuôi ngựa thấp, khoác áo choàng màu trắng và tím đặc trưng. Karin đứng bên trái, khoanh tay, nhìn vào bức tường đối diện.
Orochimaru nhìn họ nhếch miệng cười. Sakura đứng bên cạnh người đồng đội cũ, tự hỏi anh đã làm điều này bao nhiêu lần trong quá khứ khi còn sống ở đây.
"Sasuke-kun, thật tuyệt khi được gặp lại cậu," Orochimaru bắt đầu nói. "Sakura-san chắc hẳn đang rất quan tâm đến cậu."
Không ai đáp lại câu nói của ông ta. Cô cảm nhận được sự bồn chồn của Sasuke. Anh muốn nói thẳng vấn đề với Orochimara. Nhiệm vụ này mất quá nhiều thời gian hơn dự kiến.
Ông ta tiếp tục nói. "Karin đã tìm hiểu những tin đồn về thứ chakra kỳ lạ mà chúng ta nói đến khi sự cố trên mặt trăng xảy ra. À, Con bé cũng đã xác nhận rằng những lời cư dân ở nơi cuối cùng con bé đến là sự thật"
Orochimaru ra hiệu cho thuộc hạ của mình tiếp tục giải thích. Karin thở ra một hơi dài, đảo mắt và nhìn thằng vào Sasuke và Sakura. Sakura có thể hiểu cô ấy đã cảm thấy miễn cưỡng như thế nào khi làm việc này, giúp người đàn ông suýt giết chết cô ấy nhiều năm trước nhưng cũng là người nắm giữ trái tim cô ấy. Và thật khó chịu khi cô gái bên cạnh anh không phải mình. Sakura cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu cô đứng ở vị trí của Karin.
Cô tự nhủ mình giúp Karin chuyển đến Konoha, nơi cô ấy không phải làm việc cho Orochimaru và có thể tự do đi lại giữa tất cả các quốc gia.
"Thứ chakra mà tôi theo dõi rất già. Ý tôi là cổ xưa," cô gái tóc đỏ giải thích, chỉnh lại cặp kính của mình. "Tôi ở lại đó trong ba ngày, và nó cứ mạnh dần lên mỗi ngày. Dân làng bắt đầu nói về tin đồn về một vị thần cổ xưa đang lang thang trên vùng đất của họ sau khi một thiên thạch rơi xuống gần cánh đồng. Tôi đã đi theo con đường mà họ nói là nơi linh hồn tồn tại, gần biên giới với Hỏa Quốc."
"Tôi được cung cấp những mô tả về diện mạo của người đó và những gì tôi đọc được trong một số cuộn giấy mà chúng ta giữ ở đây đã cho tôi cái nhìn ở rõ ràng hơn về những gì cần tìm. Tôi không hoàn toàn nhìn rõ người đó nhưng thông qua mô tả ngoại hình và nguồn năng lượng chakra trùng khớp với vị trí của người đó đến mức khó có thể nhầm lẫn, tôi khá chắc chắn với suy đoán của mình. Chakra đó rất mạnh mẽ, thuần khiết và cổ xưa một thứ gì đó có lẽ còn mạnh hơn cả chakra của cậu hay Naruto." Cô ta dừng lại hít một hơi thật sâu. "Linh hồn lang thang, dường như đang dần trở nên giống con người hơn theo thời gian, là Ōtsutsuki Indra."
Nghe câu nói cuối cùng này, các đốt ngón tay của Sasuke trở nên trắng bệch. Vậy ra, đó là sự thật. Lý do tại sao anh có tình trạng kỳ lạ này là có thật, ông ta dần trở thành một phần của thế giới vật chất thì anh cũng dần suy yếu.
Sasuke mở miệng nói, "Cô nói hắn bị phát hiện ở nơi nào?"
Karin cuối cùng cũng nhìn mắt vào anh. Cô mím môi, tìm từ thích hợp trước khi nói, "Nơi anh và anh trai anh đánh nhau lần trước."
Mắt phải của anh ngay lập tức kích hoạt Sharingan, adrenaline không ngừng bơm vào huyết quản.
Sasuke quay người đi về phía hành lang, thu dọn đồ đạc và đi đến nơi đó.
Nhưng trước khi anh có thể tiến xa hơn, hơi thở của anh bắt đầu ngưng trệ khiến anh phải ôm ngực. Khụy gối chạm xuống đất lạnh, các ngón chân tê cóng. Trước khi mọi thứ trở nên tối đen, anh nghe thấy tiếng ai đó hét lên phía sau lưng anh.
-------------------------------------------------
Hiện nay
"Cậu cần phải xem xét lại quyết định của mình trước khi thử, Uchiha Sasuke."
Sharingan của anh ngừng hoạt động khi nghe thấy giọng nói đó. Anh không còn nhận thức rõ về những gì đang xảy ra xung quanh mình, căn phòng đang quay cuồng. Anh thấy Naruto đặt tay lên vai mình, cố giữ anh đứng vững và nghe thấy giọng nói của cậu.
"Anh là ai!? Làm sao vào được đây!?"
Sasuke dán mắt xuống đất, nhưng anh biết Naruto đã kích hoạt trạng thái Hiền nhân. Người bạn thân nhất của anh tiếp tục la hét về phía giọng nói không xác định, khiến anh càng khó hồi phục hơn.
"Naruto-," giọng nói kia cất lên.
"Sao anh biết tên tôi và Sasuke? Anh là ai?" Naruto hét lên đe dọa. "Nếu dám đến gần hơn, tôi sẽ không nhân nhượng đâu, chết tiệt."
Giữa hỗn loạn, Sasuke bằng cách nào đó có thể tự mình đứng lên. Anh dùng một tay ôm đầu, căn phòng dần trở lại bình thường. Tuy nhiên, chính Naruto mới là người hoảng loạn. Anh thấy cậu ta không ngừng la hét và chỉ vào một người cao lớn bị che khuất.
Anh có thể nhận ra đường nét của hình dáng cao lớn kỳ lạ này. Dựa vào giọng điệu, anh nhận ra đó là một người đàn ông. Một người đàn ông cao hơn cả hai người bọn họ, với đôi vai rộng uy nghiêm, mặc áo choàng dài và mái tóc đen vuốt nhọn. Khi anh đến gần hơn, Naruto và Sasuke giật mình.
"Ta biết tên cậu vì ta là cậu và cậu là ta." người đó thú nhận.
Người đàn ông lạ mặt có mái tóc sẫm màu dựng đứng. Trán của anh ta quấn vải trắng, với hai lọn tóc rơi hai bên mặt. Quai hàm vuông vức và đôi mắt đen có viền đen giống hệt tổ tiên của Sasuke. Chiếc áo choàng có hình sáu tomoe giống như Lục Đạo Tiên Nhân, và anh ta cầm một cây quyền trượng trên tay phải.
Sasuke ngay lập tức biết ai đang đứng trước mặt.
Naruto, mặt khác, "Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ cần cho chúng tôi biết anh là ai!"
Người đàn ông nhắm mắt lại, hít vào và thở ra thật sâu. "Cơ thể tái sinh của ta có những đặc điểm tương tự như ta đã từng khi ở cùng độ tuổi."
"Tái sinh-?"
"Naruto," Sasuke cắt ngang lời Naruto.
"Sasuke, ta là Asura."
"Tôi biết." Sasuke muốn đảo mắt, nhưng tàn dư của cơn chóng mặt ngăn anh thực hiện bất kỳ chuyển động nào.
Ōtsutsuki Asura đến gần và đứng trước mặt họ. Chakra của anh ta giống như của Indra; cổ xưa, mạnh mẽ, có phần che giấu phần lớn sức mạnh thực sự. Anh ta cao hơn Naruto và gần giống như một vị thần bị lãng quên đi lang thang lãnh thổ của mình với quyền lực ở khắp mọi nơi.
"Như ta đã nói, cậu phải suy nghĩ kỹ trước khi đối đầu với anh trai ta."
Sasuke siết chặt thanh kiếm của mình. Asura ở trước mặt họ, bằng xương bằng thịt. Anh nhìn về phía Naruto, người mà sức mạnh của chính cậu dường như không hề bị suy giảm đi khi tổ tiên của cậu ta xuất hiện. Anh thậm chí còn kích động hơn khi nghĩ rằng người bạn thân nhất của mình không bị ảnh hưởng trong khi anh thậm chí không thể kích hoạt Sharingan của mình.
"Ngài từ đâu đến?" Sasuke yêu cầu.
"Cùng một nơi mà anh trai ta đã ở trong nhiều thế kỷ," Asura chỉ lên trần nhà. "Ta cũng để lại một ít chakra của mình ở thế giới này để trông chừng anh ấy."
Mặt trăng. Anh ta ở lại mặt trăng, cùng với Indra. Sasuke nhớ những thông tin mà Karin đã chia sẻ khi anh và Sakura ở nơi ẩn náu của Orochimaru.
Asura kiểm tra tư thế chiến đấu của họ bằng cách quét mắt từ chân lên đến đầu. Sau đó, anh ta đập phần dưới cây quyền trượng của mình xuống đất và đột nhiên xuất hiện phía sau Sasuke và Naruto, ngăn cản họ đọc thánh thư được viết trên đá. Asura khoanh chân và ngồi xuống đất, cây trượng trên gối. Cảnh này khiến Sasuke nhớ lại cuộc trò chuyện của anh với Lục Đạo Tiên Nhân nhiều năm trước, khi anh được trao sức mạnh để đánh bại Kaguya cùng với Naruto.
Asura đặt tay lên hai đầu cây quyền trượng và dán mắt vào họ. "Có rất nhiều điều cậu cần phải biết trước khi đối mặt với anh trai ta. Anh ấy sẽ không tỏ ra thương xót, đặc biệt là với cơ thể tái sinh của chính mình,"
Sasuke nheo mắt lại. Anh đã cảm nhận được sự thù địch từ Indra và phải thừa nhận rằng mối liên hệ tương phản của họ khi Ōtsutsuki đang ngày càng mạnh hơn trong khi anh càng lúc càng yếu. Nếu Indra biết Sakura có ý nghĩa thế nào đối với anh, thì có lẽ hắn bắt cô làm con tin để dồn anh vào chân tường và chiếm đoạt toàn bộ sức mạnh. Giả thuyết đó quay cuồng trong tâm trí anh nhiều ngày nay, nhưng anh chẳng thể tìm ra lý do thích đáng đằng sau nó. Tại sao Indra muốn sống lại? Chakra của hắn đã chờ đợi hàng thế kỷ để quay trở lại Trái đất, nhưng ông ta chưa từng thể hiện rõ mục tiêu của mình.
Naruto cắt ngang dòng suy nghĩ của Sasuke. "Tại sao Indra bắt cóc Sakura-chan? Và tại sao ngài lại trở lại?"
"Như ta đã nói, một phần chakra của ta được giấu trên mặt trăng cùng với anh trai. Anh trai ta ở một trong những thiên thạch va chạm vào Trái đất khi Ōtsutsuki Toneri muốn phá hủy nó. Ta đã đi theo ngay sau đó, che giấu chakra của mình. Trong thời gian đó, chúng ta đã chứng kiến những lần tái sinh của mình, ta để mắt đến anh trai mình và có vẻ anh ấy đang chờ đợi thời điểm thích hợp để trở về."
"Trở về vì cái gì?" Đến lượt Sasuke hỏi.
Asura dừng lại để suy nghĩ nhưng nhanh chóng bị gián đoạn khi Sasuke đưa ra một câu hỏi khác. "Tại sao Naruto không bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của ngài?"
"Bởi vì dòng dõi của ta không bị nguyền rủa như tộc Uchiha." Sasuke cau mày. "Lời nguyền hận thù và ngọn lửa ý chí là hai triết lý của anh trai và ta. Chúng đã chia rẽ chúng ta hàng thế kỷ. Hệ tư tưởng đó được nhiều người biết đến và truyền tai nhau, nhưng câu chuyện thật sự đằng sau nó đã bị thất lạc theo thời gian."
"Sasuke, tớ thực sự không hiểu hai người đang nói cái quái gì," Naruto bối rối gãi gãi đầu. Sasuke vẫn im lặng, có lẽ thông tin mà Asura sắp chia sẻ rất quan trọng trong việc trả lời lý do tại sao Indra quyết định quay lại.
"Trong thời gian chúng ta ở trên mặt trăng, chakra của anh trai ta đã hoạt động để tạo ra một chiều không gian phụ. Một điều không tưởng, nơi không có chiến tranh và anh ấy có thể sống cuộc sống mà anh ấy muốn."
"Nghe rất giống Tsukuyomi Vô hạn," Naruto nhận xét. Chế độ Hiền nhân của cậu vẫn được kích hoạt, nhưng Sasuke không thể nhận thấy bất kỳ mối nguy hiểm nào từ Asura. Chakra của Asura không đen tối như của Indra.
"Sự hiện diện của chúng ta đi cùng với sự lặp lại của dòng thời gian. Những kế hoạch mặc định trong tương lai sẽ luôn được thực hiện, miễn là con người không học hỏi được gì từ những sai lầm trong quá khứ."
"Đó phải là nơi cánh cổng dẫn đến", Sasuke kết luận. Khi nhìn thấy Indra đưa Sakura rời đi qua một lỗ hổng xuất hiện từ hư không, anh cảm thấy như mình đã từng ở trong một tình huống tương tự trước đây. Như những chiều không gian khác nhau của Kaguya.
"Không gian mà ngài nói tới," Sasuke nói, "có phải họ đang ở đó không?"
Asura gật đầu xác nhận. "Đúng vậy."
"Tại sao Indra bắt cóc cô ấy?" Naruto hỏi lại. Cậu ta bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, không chỉ vì giúp đỡ Sasuke mà vì cậu luôn cảm thấy bồn chồn kể từ khi đến Konoha.
"Bởi vì cô ấy là lý do đằng sau truyền thuyết về Lời nguyền Thù hận."Sasuke mở to mắt vì sốc. Điều đó không đúng. Sakura là một kunoichi không có dòng dõi cổ xưa như anh hay Naruto. Đúng là cô ấy mạnh mẽ và thông minh. Nhưng việc cô có quan hệ với tộc Uchiha là điều không thể. Cô là gia đình của anh. Trừ khi-
"Ta hiểu tại sao cậu cần giải cứu cô ấy, và ta sẽ hỗ trợ bạn mở cánh cổng. Tuy nhiên, trước khi chúng ta bắt tay vào việc, cậu phải nghe truyền thuyết đằng sau cuộc đời của Indra."
----------------------------------------------------------------
Trước đó
Sasuke thức dậy bởi tiếng bíp của máy đo nhịp tim. Anh được đưa về phòng, nằm trên chiếc giường cũ, với ống truyền dịch được gắn vào cổ tay. Sakura ở bên cạnh anh. Cô chích một cây kim vào cánh tay anh, xoa xoa chỗ bị kim đâm để làm dịu cảm giác khó chịu mà không hề hay biết anh đã hoàn toàn tỉnh táo. Anh có thể nhận thấy tay cô run nhẹ, cô di chuyển tay chân quanh phòng một cách bất thường và đưa tay lên mặt nhiều lần để lau thứ gì đó.
Anh ngồi dậy và gỡ ống truyền dịch ra khỏi cổ tay. Anh cố gắng ra khỏi giường. Ngay lập tức, hai bàn tay mạnh mẽ đặt trên vai anh, ngăn không cho anh tiếp tục di chuyển.
"Không được. Cậu vẫn còn quá yếu, Sasuke-kun," Sakura khăng khăng nói.
Đó là khi anh nhận thấy những vệt cay đắng chạy từ hốc mắt và xuống má cô cùng sự tuyệt vọng đằng sau đôi mắt ấy.
"Sasuke-kun!" cô phản đối khi anh gạt tay cô ra và đứng dậy khỏi đệm.
Bàn chân của anh chạm mặt đất lạnh lần nữa, anh phải vật lộn một lúc để giữ thăng bằng, bám dọc theo tường đi đến đến nơi đặt vũ khí của mình. Sakura di chuyển phía sau anh, lẩm bẩm những lời khó chịu chọc sâu vào sự thiếu kiên nhẫn của anh. Anh ước cô có thể dừng lại và để anh kết thúc nhiệm vụ này một lần và mãi mãi, chết tiệt!
"Phương thuốc vẫn chưa hoàn hảo. Tớ cần điều chỉnh nó trước khi chúng ta rời khỏi nơi này," cô cố gắng nói.
Sasuke không thèm nghe. Anh đang bận rộn nghĩ xem sẽ mất bao lâu để đến được nơi ẩn náu của gia tộc Uchiha. Nếu anh mang theo nhiều những mũi tiêm đó và tiêm một mũi mỗi khi anh ta cảm thấy không khỏe, thì anh sẽ có thể đối đầu với Indra mà không gặp vấn đề gì. Kỹ năng chiến đấu của anh vẫn còn tốt, dù gần đây anh bị gián đoạn trong quá trình huấn luyện do tình trạng này.
Anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, điều chỉnh giọng nói, nhặt kiếm, túi đựng kunai và mọi thứ anh ta có thể cầm bằng tay phải.
Giống như khi anh chiến đấu với Itachi. Mặc cho anh trai anh đang trong tình trạng ốm yếu, Sasuke vẫn cố gắng đánh bại anh ta. Sasuke tức giận vì bây giờ anh trở thành là người bị giới hạn về thể chất và sắp phải đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ. Định mệnh hẳn là đang cười vào mặt anh.
Anh không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa, nếu không Indra sẽ trở nên càng mạnh hơn.
"Cậu không nghe tớ nói sao! ?" giọng cô cố tìm sự chú ý của anh trong khi tay níu lấy ống tay áo anh.
Anh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình và lườm người đồng đội cũ của mình. Cô ném cho anh một cái nhìn tương tự, môi mím chặt thành một đường trắng bệch.
"Cậu dám đi sao," cô đe dọa với giọng điệu chưa bao giờ từng nói với anh trước đây.
Sasuke không trả lời. Anh đơn giản chỉ là tiếp tục chuẩn bị rời đi.
"Sasuke-kun, nói gì đi!" nhưng anh đẩy cô ấy ra.
Sakura loạng choạng và ngã xuống sàn.
Sasuke thấy cô ở đó, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy. Cô nhanh chóng đứng dậy, nhìn vào mắt anh.
"Sao cậu không thấy rằng tớ ở đây để giúp cậu!?" cô hét lên. "Sau tất cả những gì tớ đã giúp cậu, tớ có quyền biết chuyện quái gì đang xảy ra sao!? Tớ là cấp trên của cậu đó! "
Sakura giận đến bốc khói.
"Sakura-"
" Cậu có nghĩ rằng đối đầu với Indra trong tình trạng này là đúng đắn sao? Kami, Sasuke-kun, cậu thậm chí không thể sử dụng Sharingan. Điều kiện sức khỏe không cho phép cậu tiếp tục nhiệm vụ này."
Cô bật khóc. Cảnh tượng này đã quá quen thuộc với Sasuke. Anh đã thấy cô rơi nước mắt vì anh trong quá khứ. Nhưng như mọi khi, anh không thể từ bỏ mục tiêu của mình dù cô đã hàn gắn rất nhiều vết thương trong quá khứ của anh. Mạng sống của anh có thể đang bị đe dọa bởi một điều gì đó vĩ đại hơn bất cứ điều gì mà Sakura có thể biết.
Điều khác biệt là hiện tại, Sasuke không thể bỏ qua cảm xúc của cô, nó siết chặt và vặn vẹo trái tim anh khiến nó đau nhói đến mức anh muốn xé nó ra khỏi lồng ngực.
"Tôi cần phải đi," anh nói, cố nén những cảm xúc trong lòng. Cô đang ảnh hưởng anh quá nhiều.
Anh mặc chiếc áo choàng màu xám, quay gót và đi về phía cửa. Tuy nhiên, ý định của anh một lần nữa bị đình trệ bởi một đôi tay khóa chặt anh ta từ phía sau. Bây giờ anh đã mười chín tuổi, đã giết nhiều người hơn anh có thể đếm được, và đang trên bờ vực sụp đổ trước một thế lực mạnh hơn.
Bây giờ cô đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và thông minh hơn đáng kể, và chắc chắn là tự tin hơn vào khả năng của mình.
Mọi thứ đã không còn như xưa.
Sasuke cảm thấy khuôn mặt cô vùi vào giữa hai bả vai anh, vai cô run rẩy trong khi cánh tay cô siết chặt lấy anh. Tiếng nức nở, tiếng thở gấp gáp phát ra từ cô. Rồi từ từ, hơi ấm trên lưng anh lùi lại vài bước cho đến khi chỉ còn một bàn tay duy nhất giữ lấy chiếc áo choàng xám sờn cũ của anh. Anh quay đầu lại, và thấy Sakura đỏ mặt, đẫm nước mắt đang siết chặt áo choàng của anh.
Cô trông thật mong manh.
"Làm ơn," cô nức nở. "Đừng đi. Làm ơn, đừng rời xa tớ lần nữa."
Sakura, người đã kiên nhẫn chăm sóc anh suốt ngần ấy năm mặc cho anh liên tục từ chối, người đã chữa lành vết thương cho anh không biết bao nhiêu lần, người không ngừng tìm ra phương pháp chữa trị cho căn bệnh của anh, người chỉ vài giây trước còn hét toáng lên để nói lý lẽ với anh.
Người đã ở bên cạnh anh trong suốt nhiệm vụ này ngay cả khi anh cố gắng đẩy cô ra, người đã nhiều lần nói với anh rằng anh không đơn độc trên thế giới này - anh luôn có cô.
Cơ thể anh đối diện với cô. Mắt cô hướng xuống sàn, vai vẫn run rẩy. Bàn tay ngăn anh rời đi giờ đang siết chặt đặt bên hông, chặt đến mức run lên.
Sasuke không biết thế lực nào thôi thúc anh đưa tay lên đặt nó sau gáy cô. Cảnh tượng Sakura tan nát vì anh khiến lòng anh như lửa đốt. Anh kéo đầu cô tựa vào ngực anh, nhịp tim của anh ngay bên tai cô. Anh nhắm mắt lại để cố gắng giải tỏa tâm trí khỏi sự bối rối do chính sự tồn tại của Sakura gây ra.
Anh phải chấp nhận rằng anh cần cô ở bên và thực tế là cô cũng cần anh ấy ở bên.
"Sasuke-kun..." cô khẽ thì thầm, tiếng nức nở nhỏ dần.
Sakura ngước lên từ ngực anh, những giọt nước mắt như chực trào ra. Anh đắm mình trong khuôn mặt của cô, cảm giác cô nhỏ bé như thế nào đối với anh. Đôi mắt anh chậm rãi lướt từ đôi môi hồng mềm mại của cô, qua đôi gò má hơi ửng hồng, chiếc mũi, đến đôi mắt cô và cuối cùng là ấn ký trên trán cô. Bằng chứng cho thấy cô thực sự mạnh mẽ như thế nào, ngay cả khi cô ấy vẫn gục ngã thế này. Rốt cuộc, cô vẫn luôn thành thật với cảm xúc của mình.
Những cảm xúc trong anh là một mớ hỗn độn. Thay vì nói bất kỳ thứ gì, anh chỉ hôn ấn ký trên trán cô. Anh nhẹ nhàng đặt môi mình lên làn da cô một lúc lâu, cho đến khi nụ hôn ấy trượt dài xuống một bên mặt. Sau đó là lên mắt trái của cô. Anh chưa bao giờ là người thể hiện tình cảm, nhưng đối mặt với một Sakura đang bị kích động khiến anh muốn thử thể hiện một phần nhỏ những gì cô thường làm với anh.
Cô đứng tại chỗ, im lặng, khoanh tay, không nhúc nhích. Anh hôn xuống má, lần theo dòng nước mắt cay đắng của cô để lại. Hóa ra sau ngần ấy năm, anh vẫn khiến cô khóc. Là lỗi của anh khiến cô cảm thấy sợ hãi thế này.
Tâm trí anh phức tạp và cô biết điều đó. Cô kiên nhẫn chờ đợi và chờ đợi, nhưng anh không xứng.
Khi chạm đến môi cô, Sasuke cố gắng cẩn trọng và dịu dàng nhất có thể. Anh vẫn không đủ tự tin để biết liệu mình có đang làm đúng hay không, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô. Bằng cách nào đó, phần còn lại của cơ thể anh bị thu hút bởi cô, ngực chạm ngực.
Sakura đột ngột phá vỡ nụ hôn. Anh vẫn cảm thấy hơi thở của cô trên môi anh, khiến anh khao khát chạm vào cô một lần nữa.
"Cậu đã bước ra khỏi cuộc sống của tớ quá nhiều lần."
Anh sẵn sàng nói rằng lần này sẽ là lần cuối cùng. Đúng là cô là người dẫn dắt nhiệm vụ này, nhưng đây là vấn đề cá nhân của anh, do đó anh phải tự mình lo liệu. Có lẽ anh nên hỏi Naruto trước khi có ý định gì với cô. Có lẽ anh nên ngừng quấn cơ thể mình trong chiếc áo choàng tối màu đã theo anh gần hết cuộc đời.
Sasuke định nói điều gì đó, làm bất cứ điều gì để thuyết phục Sakura rằng mọi thứ đã thực sự thay đổi và anh cần phải làm theo quyết định của mình.
Nhưng sau đó anh cảm thấy đau nhói trên vai. Mắt anh mở to khi nhận thấy cánh tay trái của Sakura đang cắm thứ gì đó trên da anh. Tay trái cô rút ống kim tiêm ra và thả nó xuống sàn. Còn tay phải giữ lấy hàm của anh, sau đó cô áp môi mình lên anh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Mọi thứ xung quanh anh dần mờ đi. Điều cuối cùng anh thấy là một đôi mắt xanh lục sáng ngời, ngấn nước và giọng nói xin lỗi của cô.
"Xin lỗi, Sasuke-kun. Tớ không thể để cậu rời đi."
Thuốc mê chạy khắp huyết quản của Sasuke. Anh bất tỉnh.
---------------------------------------------------------
Hiện nay
"Sakura."
Cô cảm thấy một bàn tay kéo nhẹ lên vai mình. Đôi mắt cô từ từ mở ra, thích nghi với ánh sáng màu cam chiếu vào phòng ngủ từ ánh hoàng hôn bên ngoài. Sakura vẫn đang mặc bộ quần áo của mình.
Cô nghe thấy giọng nói của Indra và cảm nhận được giường lún xuống khi hắn ngồi xuống. "Nàng có vẻ đã được nghỉ ngơi tốt. Giờ thì ngồi dậy và lắng nghe lời ta nói."
Sakura ngoan ngoãn ngồi dậy bên cạnh Indra. Sự chú ý của cô hoàn toàn đắm chìm vào hắn và những gì Indra sắp giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro