
KHI BÓNG TỐI GẶP ĐƯỢC ÁNH SÁNG
Nói rằng Sakura bị ám ảnh bởi đứa con của mình cũng không phải là nói quá.
Cô rất yêu Sarada, mọi thứ cô bé làm đều đáng yêu.
Những cái ngáp nho nhỏ của bé trông thật mê hoặc. Những lời ê a của bé thật đáng yêu.
Nhưng việc chăm sóc trẻ sơ sinh chưa bao giờ là một vấn đề dễ dàng.
Sasuke hầu như không ngủ vì anh là người trong Sarada ngủ trong đêm.
Sakura đã kiệt sức vì cho con bú, liên tục cố gắng khắc phục bất kỳ sự khó chịu nào mà Sarada cảm thấy.
Cô ấy cũng biết rằng mình muốn khoe về đứa con của mình với bạn bè và gia đình.
Nuôi một đứa trẻ trong rừng cũng không phải là một ý tưởng hay.
Cô biết rằng đã đến lúc phải về nhà.
Khi Sasuke còn đang vỗ nhẹ vào lưng Sarada, Sakura hắng giọng.
"Em nghĩ đã đến lúc chúng ta phải quay về làng rồi, anh có nghĩ thế không?" Cô hỏi.
Sarada ợ một tiếng lớn, Sasuke bất đắc dĩ cười.
"Ừ.. Anh nghĩ như vậy là tốt nhất cho Sarada. Về nhà thôi nào."
Từ xa xa, Sakura có thể nhìn thấy những cánh cổng lớn của Konoha.
Cô rất vui khi được về nhà. Đã quá lâu rồi và cô nhớ mọi người vô cùng.
Cô đã có thể nhìn thấy viền tóc màu vàng của Naruto và vóc người của Kakashi-sensei.
"Hn.." Sasuke nói, hỏi Naruto liệu có điều gì mới thay đổi về cậu ấy không.
Họ sẽ không bao giờ đánh mất khả năng cạnh tranh của mình.
Sakura ôm Sarada thật chặt và phải thừa nhận rằng cô rất lo lắng. Bạn bè của cô ấy sẽ nói gì ..? Còn cha mẹ cô?
"TEME!!" Naruto hét lên và chạy đến vỗ vào lưng Sasuke.
"Các cậu về rồi!" Naruto mỉm cười nói.
"Chậc.. Dobe" Sasuke nhếch mép nói.
'Rất vui được gặp cả hai', Kakashi-sensei thừa nhận.
Sakura sau đó nhấc chiếc khăn ra khỏi người và để lộ Sarada.
Mắt của Naruto và Kakashi-sensei như muốn lồi ra.
"Đ-ĐÓ LÀ MỘT ĐỨA BÉ?" Naruto hét lên, cậu bị sốc.
"Đúng vậy Naruto. Đây là Sarada, con gái của chúng mình" Sakura nói, cười khúc khích.
Naruto đưa mặt lại gần Sarada, nhìn chằm chằm vào con bé một lúc.
"Con bé trông giống hệt Sasuke! Tớ có thể ôm bé được không?" Cậu hào hứng hỏi.
Sakura gật đầu và đặt Sarada vào vòng tay cậu.
Sarada nhoẻn miệng cười với Naruto khi cậu đung đưa bé qua lại trong vòng tay của mình.
"Con bé thật xinh đẹp. Chúc mừng hai em." Kakashi-sensei nheo mắt nói.
Hai người cảm ơn người thầy đáng kính của mình.
"Được rồi, trả con bé lại cho Sakura ngay, Naruto. Cậu có thể đánh rơi con bé đấy." Sasuke cảnh giác nhìn con gái mình.
Naruto bĩu môi, trả lại Sarada cho mẹ bé.
"Thầy có một câu hỏi dành cho hai đứa. Con bé được mang thai ở đâu? Và đừng nói với thầy là ở trong rừng nhé" Kakashi-sensei trêu chọc.
Sakura và Sasuke đỏ mặt.
"Kìa sensei! Chúng em sẽ không nói với thầy điều đó đâu!" Sakura khó chịu nói.
Naruto và Kakashi-sensei cười phá lên.
"Chúng tôi cũng đã kết hôn. Sakura là bây giờ vợ tôi." Sasuke tự hào nói.
"Tuyệt vời quá đấy!" Naruto gào lên, ôm lấy cả Sasuke và Sakura.
Kakashi-sensei cũng tham gia. Chỉ lần này thôi..
Khi họ bước vào trang viên Uchiha, Sakura cảm thấy như đang ở nhà.
Sasuke đã bảo cô mặc quần áo có gia huy của Uchiha kể từ bây giờ và cô cảm thấy rất vinh dự khi mặc chúng
Thật đúng đắn khi thể hiện dòng dõi của anh, giờ cô ấy là một Uchiha.
Những năm đầu tiên hoàn toàn hạnh phúc.
Sau khi cú sốc của dân làng biến mất khi biết rằng họ đã kết hôn và sinh con gái, những cô bạn hái hức hỏi cô về nhiều điều.
Bạn thân nhất của Sakura, Ino, hỏi đủ loại câu hỏi không phù hợp nhưng cô khéo léo né tránh chúng.
Hinata là một người yêu trẻ con nên đã đề nghị trông giúp Sarada khi Sakura phải làm viêcn ở bệnh viện.
Nuôi dạy Sarada khá là dễ.
Sasuke là một người cha đặc biệt thương con, thậm chí không thể chịu được khi thấy Sarada quấy khóc.
Khi Sarada bước những bước đầu tiên, đó là ở công viên.
Lần đầu tiên cô bé gọi "Mama" là trong một ca trực ở bệnh viện của Sakura.
Lần đầu tiên cô bé kêu "Papa!" là khi bé nhìn thấy Sasuke từ chợ về nhà.
Cả hai luôn ngạc nhiên khi thấy những điều mới mà Sarada có thể làm, cũng như cách cô bé trưởng thành từng ngày.
Tuy nhiên, giai đoạn hạnh phúc này đã phải kết thúc.
Tin đồn về gia tộc Otsutsuki quay trở lại lan rộng và Sasuke đã đề nghị nhận nhiệm vụ điều tra việc này.
Biết là vì bình yên của ngôi làng nhưng thấy chồng ra đi, cô rất buồn.
"Anh xin lỗi Sakura.. nhưng em hiểu mà phải không? Bất kỳ nguy hiểm nào có thể đe dọa gia đình anh, anh phải ngăn chặn nó." Sasuke nói với cô vào một đêm, khi họ ôm nhau trên giường.
"Em hiểu, Sasuke. Chỉ cần ôm em thôi." Cô thì thầm.
Họ ngủ thiếp đi trong vòng tay của nhau.
Ngày Sasuke phải rời đi, cô sắp xếp mọi thứ thật chu đáo.
Cô phải đảm bảo rằng anh sẽ không quên bất cứ thứ gì anh cần và đi khắp nhà để kiểm tra mọi thứ.
Khi họ tiễn Sasuke đến cổng, Sarada nắm tay anh.
"Papa, người đi đâu vâyh?" Cô bé hỏi bằng giọng trẻ con.
"Cha sẽ chiến đấu với kẻ thù Sarada ạ. Cha sẽ bảo vệ con." Anh trả lời, gõ nhẹ vào trán cô.
"Yay!! Papa là người hùng của con!" Cô kêu lên và ôm lấy chân anh.
Mặt Sasuke nhăn lại vì đau.
Sakura biết Sasuke đau đến mức nào.
Khi họ đến nơi, Sakura ôm chặt lấy Sasuke.
"Sakura.. mạnh...quá.." Sasuke thốt lên.
"Xin lỗi!" Cô vội nói.
"Papa!! Đi và đá vào mông chúng đi!!" Sarada hét lên sung sướng.
Sasuke cúi xuống ôm lấy đứa con gái quý giá của mình.
"Cha sẽ.. Cha yêu con lắm Sarada" Anh nói, giọng anh run run.
"Con cũng yêu papa!!" Cô bé đáp lại và hôn lên má anh.
Anh miễn cưỡng đứng dậy.
Anh nhìn vào mắt Sakura và gật đầu.
"Anh sẽ viết thư cho em Sakura" Anh thề.
"Em sẽ đợi. Và nếu em chỉ một lá thư, đừng nghĩ rằng em sẽ không tự mình đi tìm anh đâu đấy." Sakura trả lời, cô cười.
Sasuke khẽ đáp lại và bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Sakura đã nhận được thư liên tục. Sasuke không bao giờ quên việc viết thư cho cô.
Anh ấy sẽ kể lại tất cả những thứ anh ấy thấy, tất cả các phong cảnh. Tất cả các hoàng hôn.
Tất cả những kẻ thù mà anh sẽ đánh bại một cách dễ dàng.
Anh nhớ cô biết bao.
Anh yêu cô biết bao.
Cô biết rằng trái tim của họ sẽ luôn được kết nối.
Bất kể khoảng cách, thời gian.
Nó cũng khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn mỗi khi cô nhìn Sarada. Nó giống như nhìn thấy mặt chồng vậy.
Mỗi ngày, cô đều đợi đến hoàng hôn để xem đêm gặp ngày.
Khi bóng tối và ánh sáng đan xen vào nhau, cô biết đây sẽ là lúc Sasuke nghĩ đến cô.
Và cô cũng như anh.
Khi hoàng hôn buông xuống, có người nhớ tới mình, thật tuyệt đúng không nào?
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro