Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Bí Ẩn Kẻ Sống Sót

Gió núi lạnh buốt thổi qua con đường mòn hẹp, mang theo hơi ẩm từ sương sớm. Sasuke và Sakura di chuyển dọc theo con đường dẫn vào một ngôi làng nhỏ bị lãng quên giữa thung lũng. Những căn nhà gỗ xám xịt nằm rải rác, một số đã mục nát vì thời gian. Không khí nơi đây trầm mặc, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong cơn gió nhẹ. Những người dân trong làng, nếu có xuất hiện, đều vội vã rời đi khi nhìn thấy họ, như thể đang né tránh một mối nguy hiểm vô hình.
Sakura khẽ rùng mình. "Sasuke, cậu có cảm thấy gì đó... không ổn không?"
Sasuke im lặng, đôi mắt đen quan sát mọi thứ xung quanh. Sharingan trong anh vẫn chưa được kích hoạt, nhưng giác quan của anh cảnh báo rằng họ đang bị theo dõi.
"Tớ cảm nhận được chakra của vài người," anh nói khẽ. "Nhưng chúng rất yếu, không giống như shinobi."
Bỗng từ trong một ngõ hẹp, một cậu bé xuất hiện. Cậu bé khoảng chừng mười tuổi, mái tóc đen mượt, đôi mắt sâu thẳm và sắc sảo như thể đang dò xét họ. Nhưng điều đặc biệt nhất là—cậu bé mặc một chiếc áo khoác cũ kỹ, trên tay áo có một biểu tượng tộc Uchiha.
Sasuke lập tức dừng lại. Tim anh như hẫng một nhịp.
"Các anh chị là ai?" cậu bé hỏi, giọng nói khẽ nhưng đầy cảnh giác.
Sakura và Sasuke trao đổi ánh mắt. Cuối cùng, Sasuke tiến lên trước, giọng điềm tĩnh:
"Chúng tôi đang tìm hiểu về một người đàn ông đeo mặt nạ," anh nói. "Cậu có biết người đó không?"
Cậu bé ngập ngừng một lúc, rồi gật đầu. "Ông ấy từng đến đây... Ông ấy tự xưng là 'Người Giữ Lửa Uchiha'."
Tim Sasuke thắt lại. Những lời đó vang lên như một tiếng vọng từ quá khứ mà anh không thể chạm tới.
"Người Giữ Lửa Uchiha?" anh lẩm bẩm, cố giữ giọng bình tĩnh. "Không thể nào..."
Sakura nhận ra vẻ bất an trong giọng nói của Sasuke. "Cậu có chắc chứ?" cô hỏi cậu bé.
Cậu gật đầu. "Ông ấy nói rằng tộc Uchiha vẫn chưa biến mất. Ông ấy dạy chúng tôi về những nhẫn thuật cổ xưa... những kỹ thuật mà chỉ những người mang dòng máu Uchiha mới có thể sử dụng."
Sasuke cảm thấy một cơn sóng dữ dội tràn qua tâm trí.
"Ông ấy nói rằng có một sức mạnh hắc ám đang trỗi dậy," cậu bé tiếp tục. "Ông ấy bảo rằng chúng ta phải chuẩn bị cho một trận chiến lớn."
Sakura nhíu mày. "Một trận chiến? Ý cậu là gì?"
Cậu bé do dự, rồi hạ giọng như sợ ai đó nghe thấy. "Ông ấy bảo rằng có những kẻ muốn kiểm soát sức mạnh của Uchiha... nhưng chỉ những người mang dòng máu Uchiha thực sự mới có thể ngăn chặn chúng."
Sasuke không nói gì, nhưng bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm.
"Lần cuối cậu gặp ông ta là khi nào?" anh hỏi.
Cậu bé im lặng một lúc, rồi nói khẽ: "Ba ngày trước."
Sakura bất giác nhìn quanh. Nếu người đàn ông đó thực sự tồn tại, hắn có thể vẫn ở gần đây.
"Cậu có thể chỉ chỗ mà ông ta thường xuất hiện không?" Sasuke hỏi.
Cậu bé nhìn họ, vẻ cân nhắc. "Nếu các anh chị thực sự muốn biết, hãy gặp tôi ở bìa rừng phía bắc vào lúc hoàng hôn."
Sakura định nói thêm gì đó, nhưng Sasuke đặt tay lên vai cô, ra hiệu rằng họ không nên ép buộc cậu bé nói quá nhiều ngay lúc này.
"Được thôi," Sasuke đáp.
Cậu bé nhìn họ lần cuối, rồi quay đi, biến mất vào một con hẻm nhỏ.
Sakura thở dài. "Cậu nghĩ sao?"
Sasuke nhìn chằm chằm về phía cậu bé vừa rời đi, đôi mắt anh lóe lên một tia sắc lạnh.
"Cậu bé đó... có vẻ như đang giấu điều gì đó."

Hoàng hôn - Bìa rừng phía bắc
Mặt trời đỏ ối dần lặn xuống, phủ một màu cam rực lên những tán cây. Sasuke và Sakura đứng chờ trong im lặng. Không gian yên ắng một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió.
"Liệu cậu bé đó có đến không?" Sakura hỏi.
Sasuke không trả lời, ánh mắt anh dán vào khoảng rừng tối phía trước.
Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ bụi rậm. Cả hai lập tức cảnh giác. Nhưng thay vì cậu bé, một cuộn giấy nhỏ được ném ra từ bóng tối, lăn đến chân Sasuke.
Anh cúi xuống, nhặt lên, và mở ra.
"Nếu muốn biết sự thật, hãy đến tàn tích Uchiha cũ. Nhưng hãy cẩn thận—có những kẻ cũng đang tìm kiếm nó."
Sasuke siết chặt cuộn giấy. Một linh cảm mạnh mẽ cho anh biết rằng cuộc hành trình này không đơn thuần chỉ là tìm hiểu về một kẻ lạ mặt.
Họ đã chạm đến một thứ gì đó lớn hơn—một bí ẩn đã bị chôn vùi quá lâu.
Sakura nhìn Sasuke, trong mắt cô ánh lên một sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ đi chứ?"
Sasuke gật đầu, đôi mắt anh lạnh như băng.
"Đương nhiên rồi."
Nhưng trong bóng tối, một đôi mắt khác đang quan sát họ... kẻ đó khẽ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro