Chapter 4
EPILOGUE - PHẦN KẾT
"Chúng tôi cần giúp đỡ," là điều duy nhất Shikamaru nói trước khi cúp máy. Giọng của Shikamaru rất khàn và trước khi Gaara có thể hiểu được ý nghĩa của cuộc gọi, có một tiếng 'ping' nhẹ từ điện thoại của y. Đó là một tin nhắn văn bản ngắn chứa tọa độ và yêu cầu viện trợ.
Kankuro ắt hẳn đã nhận thấy sự thay đổi đột ngột trên nét mặt của y nên ngay lập tức tiến đến bên. "Có chuyện gì thế Gaara?"
"Temari có ở đây không?"
"Có, chị ấy đang ở trong thư viện với Shinki. Có chuyện gì thế?"
Thế là không phải là về Temari. Vậy thì điều đó chỉ có nghĩa là-
"Tập hợp một đội ngay bây giờ. Chúng ta sẽ đến địa điểm này," Gaara đưa cho anh trai xem tọa độ trên điện thoại. Kankuro nhanh chóng gật đầu và trong vài phút, anh đã tập hợp được hai mươi người vào bốn chiếc xe tải riêng biệt, được trang bị đầy đủ và sẵn sàng xuất phát.
Chỉ khi họ đã lái xe được vài dặm thì Kankuro cuối cùng cũng nhìn vào gương chiếu hậu và hỏi, "Chuyện gì đang xảy ra vậy, Gaara? GPS đang hướng thẳng vào một nhà thờ. Bên Uzumaki có ở đó không?"
"Không chắc chắn. Shikamaru không nói chi tiết."
"Naruto ổn chứ?"
Gaara không trả lời, nghiến chặt hàm. Tim như nghẹn trong cổ họng, y sợ rằng giọng nói của chính mình sẽ bán đứng y. Y biết có điều gì đó không ổn ngay khi y nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của Shikamaru qua điện thoại. Vị cố vấn của Naruto chưa bao giờ dám liên hệ trực tiếp với y cả (và khẩn cấp tới mức này) trước đây. Luôn luôn chỉ có Naruto là người làm vậy, nên việc lần này không phải là anh thực sự rất đáng lo ngại.
"Uchiha liên lạc với anh chưa?"
Kankuro lắc đầu. "Không. Chưa nhận được gì từ cậu ta cả."
Môi Gaara mím lại. Y nhìn ra bầu trời ảm đạm phía trên. Bên ngoài mưa rơi như trút nước, to và lớn đến mức át cả tiếng sấm.
Cuối cùng khi họ đến nhà thờ, Gaara là người đầu tiên xuống xe, thậm chí còn không thèm đợi thuộc hạ của mình. Y nghe thấy anh trai mình gọi lại trong sự hoảng loạn tột độ, nhưng y lờ đi.
Có những thi thể nằm rải rác xung quanh lối vào, trái tim y như thắt lại khi nhận ra rằng hầu hết trong số họ đều đến từ băng của Naruto. Y điên cuồng nhìn quanh và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở phía xa. Y chạy về phía đó và ngay lập tức ngồi xổm xuống, cảm nhận nhịp đập của người kia. Nó yếu ớt nhưng vẫn còn đó. Gần như không thể nhận ra được đây là Sasuke với lượng máu chảy khắp cơ thể. Hắn đã bị bắn trúng nhiều phát và hầu như không thở được.
Kankuro đã ở bên cạnh y ngay lập tức. "Chết tiệt! Uchiha?!"
Nắm tay của Gaara siết chặt. Nếu ngay cả người bảo vệ có năng lực nhất của Naruto còn đến mức này, thì y không thể tưởng tượng được chuyện gì có thể xảy ra với người bạn mình.
"Chúng ta có bác sĩ đi cùng không?"
"Tất nhiên rồi! Em nghĩ rằng anh sẽ vào đây với những cây súng rực lửa mà không đưa bà Chiyo đi cùng à? Anh không điên như em," Kankuro gần như hét lên, trông như thể anh ta vẫn còn giận dữ về việc Gaara bỏ chạy như vậy.
Nhưng Gaara quá hoảng sợ để quan tâm và ra lệnh bằng giọng cứng rắn, "Gọi bà ấy ngay."
"Vâng, thưa bệ hạ." Kankuro quay về phía bộ đàm của mình, vội vàng gọi bác sĩ cũ của họ.
Từ xa, họ có thể nghe thấy tiếng còi cảnh sát đang đến gần hơn.
"Chết tiệt. Cảnh sát đang đến. Vậy chúng ta nên rút lui (*) hay-?"
(*) bail (v): Thường mang nghĩa bảo lãnh (formal), hoặc rời đi một nơi nào đó trước khi hoàn thành một chuyện (informal), mình cũng không chắc lắm nhưng mà mình cảm thấy cái nghĩa informal có vẻ hợp lí hơn (?)
"Chúng ta vào thôi," là câu trả lời duy nhất của Gaara khi anh lao vào trong.
Kankuro lớn tiếng chửi rủa và ra hiệu cho tất cả người của mình đi theo cậu chủ bốc đồng của mình.
Bên trong nhà thờ cũng bị tàn phá khủng khiếp như bên ngoài. Nó hoàn toàn đổ nát với những bức tường và trần nhà cao lỗ chỗ vết đạn và rất nhiều xác chết nằm rải rác xung quanh, chất đống trên các băng ghế và trải khắp các lối đi, máu và ruột của họ rò rỉ ra sàn nhà trắng sáng bóng.
Xác chết ở khắp mọi nơi nhưng đó không phải là cảnh tượng khiến Gaara chết cứng tại chỗ. Khi chàng trai tóc đỏ nhìn lên bàn thờ được bao quanh bởi các camera một cách kỳ lạ, y nhìn thấy một cảnh tượng khiến y run rẩy đến tận xương tủy. Trái tim vốn nghẹn ngào trong cổ họng y bây giờ đã nặng nề rơi xuống bụng, đau nhói như vết thương không bao giờ có thể lành.
Gaara bước về phía bàn thờ như một người bị ma nhập, mùi máu và thuốc súng kinh khủng chỉ càng tăng thêm khi y đến gần hơn. Người bạn yêu quý nhất của y – Naruto – đã bị đóng đinh ngay giữa bàn thờ khổng lồ, bị lột da (*) và chảy máu từ hầu hết các lỗ trên cơ thể. Gaara nhìn thấy những vết thương hở, khuôn mặt sưng tấy, những vết đâm khủng khiếp trên làn da rám nắng và có dòng máu tục tĩu chảy xuống cặp đùi trần của bạn mình, và y lập tức bùng nổ. Cảm giác như ai đó đã đổ xăng lên người và đốt cháy y. Y không biết mình đang run rẩy đến thế cho đến khi Kankuro nắm chặt lấy tay y, hét lên để y 'bình tĩnh lại đi.'
(*) stripped to his skin, erm mình không chắc dịch 'lột da' có đúng hay không. Mình vẫn khá lấn cấn cái câu này nên nếu ai biết thì nói mình với.
May mắn thay, bà Chiyo đã nhanh chóng xuất hiện bên cạnh và đeo mặt nạ dưỡng khí cho chàng trai tóc vàng và ra lệnh cho mọi người tránh đường.
Sau đó, họ chuyển Naruto vào một trong những chiếc xe tải bọc thép được bà Chiyo ứng biến làm thành chiếc xe cứu thương, có trang bị đầy đủ tất cả các thiết bị y tế và cấp cứu của bà. Vì Sasuke cũng được đẩy vào cùng nên không gian khá chật hẹp cho cả hai chiếc cáng.
Naruto ắt hẳn cũng đã cảm nhận được sự hiện diện của người cộng sự của mình, nên anh đã cố gắng gọi tên hắn. Ngay cả trong tình trạng nghiêm trọng đến thế, Naruto vẫn sử dụng chút sức lực cuối cùng của mình để tiếp cận nửa kia một cách mù quáng, cố gắng đặt tay mình lên người kia. Mí mắt Sasuke hé mở dưới cái nắm chặt và cuối cùng khi hắn mở mắt ra, hắn nhìn thẳng vào Naruto ngay lập tức. Cả hai đều rất yếu ớt và đang cận kề cái chết, và giữ ánh nhìn cho đối phương cả một phút dài.
Naruto có thể gọi tên Sasuke một lần nữa trước khi bất tỉnh. Tuy nhiên, ngay khi anh nhắm mắt lại, màn hình bắt đầu kêu lớn.
Bà Chiyo bắt đầu hoảng sợ. Tình trạng của Naruto vốn đã ổn định trước đó lại trở nên nguy kịch và vài phút trước khi họ đến bệnh viện, trái tim của chàng trai tóc vàng đã ngừng đập hoàn toàn.
Vào lúc đó, tim Gaara dường như cũng ngừng đập theo. Tất cả những gì y có thể làm là nhìn chằm chằm vào người bạn thân yêu của mình — bất động và không phản ứng trên chiếc cáng đẫm máu, với màn hình không ngừng phát ra tiếng bíp. Bà Chiyo lại hét lên mệnh lệnh và cơn bão dữ dội bên ngoài ngày càng lớn hơn, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống xe của họ, nhưng Gaara không thể nghe thấy gì khác — cũng như không thể cảm thấy gì khác — ngoài cảm giác trống rỗng tột độ trong lòng và hơi nóng, ẩm ướt từ những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi má nhợt nhạt.
"Naruto-!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro