Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3 [2]

Vài năm trước đây, khu vườn của Naruto chỉ là một khu đất nhỏ ở sân trước nhà Uzumaki, được bao quanh bởi hàng rào gỗ có phần đổ nát; cỏ dại mọc um tùm không được cắt tỉa, chỉ còn ba bốn chậu cây. Khu vườn đơn giản và không có gì đặc biệt. Nhưng bây giờ, nó trông khác nhiều.

Mặc dù trời vẫn đang mưa nhưng Kakashi vẫn đứng rất lâu ở rìa vườn nhà Uzumaki, chiêm ngưỡng khung cảnh trong lành.

Khu vườn giờ đây tràn ngập các loại hoa và cây khác nhau trải rộng: cà chua bi và đậu xanh trồng cạnh nhau; và những bông hoa lan và hoa cẩm chướng xinh đẹp xếp ở dọc rìa sân phía trước, nơi rộng hơn nhiều. Trong góc cũng có một cây ổi, bên dưới là một luống cúc vạn thọ màu cam rực rỡ. Đó là loài hoa nổi bật nhất trong khu vườn và Kakashi đột nhiên muốn hái một bông hoa cho mình.

Nhưng sau đó, thầy để ý thấy một hàng hoa hồng đen mượt như nhung ngay bên cạnh. Những cánh hoa hồng rất sẫm, gần như có màu tím. Đó là một sự tương phản rất lớn với màu sắc rực rỡ của khu vườn. Bằng cách nào đó, chúng trông không ổn chút nào. Giống như chúng không thuộc về nơi này vậy. Nhìn thấy chúng khiến Kakashi có cảm giác rùng rợn. Nhưng việc phán xét sân trước của người khác không phải là việc của thầy, nên cuối cùng thầy nhặt một bông cúc vạn thọ và đi vào nhà Naruto.

Thầy tìm thấy Boruto trong văn phòng của Naruto, đang chơi Switch, thản nhiên nằm dài trên chiếc ghế điều hành của Naruto, đôi chân dài của nó gác lên chiếc bàn lớn trước mặt.

Con trai của Naruto đã lớn, Kakashi ghi nhận. Cậu bé bây giờ đã cao hơn nhiều và trông rắn chắc hơn, với chiếc áo khoác bomber bó sát quanh tay và ngực. Điều này khác xa so với lần cuối cùng thầy nhìn thấy nó cách đây 5 năm, khi cậu bé Uzumaki vẫn còn là một cậu bé nhỏ nhắn gắt gỏng, trông và hành động rất giống bố mình. Đối với anh ta cũng là một tính cách khá bướng bỉnh, vì đứa trẻ ghét thua hơn tất cả trong các buổi đấu tập của họ, và sẽ kiên định với niềm tin của mình bất kể điều gì giống như ông già của mình. Những điểm tương đồng giữa cha và con trai là vô tận. Nhưng có một điều khiến họ khác biệt.

Đó là thằng bé Boruto có dòng máu Hyuga tài năng chảy trong huyết quản nó.

Kakashi ném một con dao nhỏ về phía cậu bén. Boruto thậm chí còn không rời mắt khỏi trò chơi của nó và bắt lấy lưỡi dao giữa hai ngón tay. Cậu thiếu niên xoay nó quanh tay một lần trước khi ném thẳng về phía Kakashi với độ chính xác chết người.

"Chuẩn đấy, nhóc." Kakashi nhanh chóng bỏ con dao vào túi.

"Cảm ơn, Thầy. Và xin chào thầy nữa. Nghe nói thầy đã trở lại." Boruto cúi đầu nhẹ, mỉm cười đến tận mang tai. "Muốn đấu tập không?"

"Không phải hôm nay. Ta ở đây là vì nhiệm vụ."

"Ỏ, chán thế."

"Tuy nhiên, ta thích những gì con đã làm với văn phòng. Shikamaru chưa bao giờ kể cho ta nghe về bể cá mới toanh, đáng yêu mà con có ở đây." Kakashi sau đó bước về phía chiếc ghế dài và để mình ngã xuống đó một cách bất cần. Thầy bắt chước chàng trai trẻ và gác chân lên chiếc bàn kính hiện đại.

"Buồn cười thật, chú Shikamaru cũng nói y chang thầy. Cả hai người đều để ý cái bể cá trước, thay vì cái giường tổ chảng trong góc kia."

"Thật à?" Kakashi mỉm cười khi nghĩ đến vị cố vấn lười biếng cũng để ý đến bể cá đầu tiên. "Không nhịn được. Con cá vàng to mập đáng yêu quá."

Boruto cười khúc khích. "Thôi nào, Thầy. Nó chỉ là một con cá thôi. Nó không dễ thương chút nào đâu."

"Không thấy nó gợi về người cha đáng yêu của con à? Nhìn nó xem. Nó thật cam."

Và ngay lúc đó, đôi mắt Boruto hơi mở to, trông như nó vừa nhận ra một điều gì đó rất quan trọng.

Kakashi vẫn có thể nghe thấy nhạc nền đang phát từ cái Switch của Boruto. Cậu nhóc chắc hẳn đã quá mất tập trung nên không tạm dừng trò chơi của mình khi nhìn chằm chằm vào bể cá khổng lồ.

Có điều gì đó thật ý nghĩa trong cách đôi mắt xanh của cậu thiếu niên dõi theo con cá duy nhất trong bể. Tò mò, Kakashi cũng nhìn chằm chằm vào bể cá, nhận thấy cái bể quá lớn so với một không gian văn phòng nhỏ như vậy, gần như chiếm toàn bộ diện tích của bàn cà phê. Nó cũng được trang trí lộng lẫy với rất nhiều đá thủy sinh và cây cối trang trí; làn nước được lọc trong vắt cho thấy con cá duy nhất đang bơi lội uể oải trong đó, tất cả đều to lớn và có màu cam sáng.

"Chậc. Thằng khốn đáng sợ."

Kakashi không thể nào không nghe thấy lời bình luận ác ý đó, nên thầy hỏi, "Sao thế?"

"Không có gì cả ạ."

"Không có gì ạ."

"Ừ hử." Kakashi chắc chắn đã bắt đầu hứng thú từ bây giờ. Có chút gì đó đanh thép trong giọng điệu của Boruto và Kakashi sẽ làm bất cứ điều gì để tìm ra nguyên nhân của nó. Những câu hỏi đã bùng cháy trong đầu lưỡi thầy, nhưng trước khi thầy có thể nói ra bất kỳ câu hỏi nào trong số đó, thầy nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ trên khuôn mặt của cậu thiếu niên. Ở khoảng cách gần như thế này, thầy có thể nhìn thấy Boruto rõ ràng hơn và đó là lúc thầy nhận thấy đôi môi nứt nẻ và một vệt tím nhỏ trên má phải của cậu trai trẻ.

"Chà, Sasuke không hề nương tay nhỉ? Một trận đấu khó nhằn?"

"Không phải sư phụ Sasuke."

"Konohamaru?"

Boruto khịt mũi. "Làm như được ấy. Anh lớn mạnh đó, nhưng không mạnh đến thế."

Kakashi không khỏi nở nụ cười bên dưới chiếc mặt nạ, trái tim thầy được lấp đầy bởi sự từ hào. Bằng nhiều cách nào đó, cậu trẻ Uzumaki đã thật sự vượt qua anh lớn Konohamaru của nó.

Chủ nghĩa gia đình trị (*) là một lời nguyền khó phá bỏ nhưng Boruto đã chứng tỏ mình có năng lực hơn bất kỳ ai có thể mong đợi.

(*): Nepotism hoặc Nepotismus: là việc những người có quyền lực, có vị trí lãnh đạo tạo lợi thế hay ban đặc ân cho những người trong gia đình

Ánh mắt của Kakashi chuyển sang những ngón tay khéo léo đang bấm phím trên máy chơi game. Chính đôi tay nhanh nhẹn ấy đã giết chết và áp đảo những người đàn ông ở độ tuổi của Kakashi. Shikamaru đã chia sẻ chi tiết về việc cậu trai trẻ Uzumaki tự mình hoàn thành các nhiệm vụ cấp cao - những nhiệm vụ chắc chắn cao hơn mức lương của nó rất nhiều. Boruto đã hoàn thành xuất sắc tất cả chúng, giúp nó có được vị trí xứng đáng với tư cách là người kế nhiệm Boss của họ. Nó không chỉ thừa hưởng trí thông minh của tộc Hyuuga mà còn cả sự tinh thông chiến đấu của tộc Uchiha. Một sự kết hợp rất mạnh mẽ.

Hiện tại, có lẽ chỉ có một người có thể thách thức Boruto. À, ngoài Sasuke ra thì thế.

"Vậy, đó có phải là người anh trai của con không? Kawaki đã đấm vào mặt con à?"

Boruto trề môi dưới và ấn phím Switch mạnh hơn. Đó đã đủ là câu trả lời cho Kakashi.

"Hy vọng con cũng cho thằng nhóc ấy lãnh đủ. Không thể để học trò cũ của ta thua bất cứ ai bây giờ, phải không?"

"Không hề. Con có thua đéo đâu." Lời nói đầy thuyết phục khiến Kakashi gần như bật cười.

"Đây mới là chàng trai của ta chứ." Kakashi sau đó chuyển hướng tới một thứ to lớn khác trong phòng. "Vậy, chuyện gì xảy ra với chiếc giường to tổ bố này vậy? Naruto giờ cũng ngủ ở đây à?"

"Không ạ. Đó là giường của Kawaki."

"Thật à? Ngay cạnh bàn Naruto?"

"... Vâng," Boruto buộc phải trả lời, đột nhiên có vẻ do dự.

Giờ đây lại là một thông tin khác mà Kakashi không mong đợi được nghe.

"Cha đã nhiều lần mời anh ta vào phòng dành cho khách nhưng anh ta đều từ chối." Boruto quay lại với trò chơi của mình, nhưng nó hành hạ các phím điều khiển còn bạo lực hơn trước rất nhiều. Ngoài ra còn có một vết nhăn đáng chú ý ở một bên mặt của nó, giống như nó đang nghiến răng rất mạnh trong miệng. "Thành thật mà nói, con không biết thỏa thuận của anh ta là gì. Đây là văn phòng riêng của cha. Và anh ta đã ở trong phòng này được ba năm rồi."

"Cả ba năm, hử?" Kakashi ậm ừ và liếc nhìn xung quanh khu vực một lần nữa. Thầy để ý thấy một chiếc tủ lạnh nhỏ giấu ở góc phòng, bên trên là một chiếc lò vi sóng cỡ trung bình. Có một giỏ đựng thức ăn nhỏ ngay bên cạnh chứa đầy đồ ăn nhẹ, gói cà phê và cốc ramen. Giống như một căn bếp nhỏ. Căn phòng nhỏ bé này có mọi thứ mà một người đàn ông có thể cần. "Có vẻ như cha con hay sử dụng văn phòng này nhỉ?"

"Gần như là mỗi đêm. Mặc dù cha đã về nhà sớm hơn, nhưng ổng vẫn thức khá trễ để hoàn thành công việc. Cha ở đây còn nhiều hơn là phòng ngủ nữa."

"Con có bao giờ thấy cha con ngủ ở đây chưa?"

"Rất nhiều lần. Ông già ngu ngốc luôn bất tỉnh ra cái ghế dài, ngáy." Có một nếp nhăn sâu trên trán Boruto và vì lý do nào đó mà nó không đối xử với máy chơi game của mình nhẹ nhàng hơn. "Cha với Kawaki luôn ở trong này."

Shikamaru đã kể ngắn gọn cho thầy về mối quan hệ thân thiết của Kawaki và Naruto, nhưng để thực sự quan sát nó kỹ càng lại là một chuyện khác. Thầy đã nghe nói về tính hướng nội trầm trọng của cậu ta, tính 'không thân thiện' và xu hướng tách mình ra khỏi bất cứ thứ gì và bất cứ ai của cậu. Đây là một cá nhân thà giam mình trong một chiếc hộp vĩnh cửu còn hơn là tạo mối liên hệ với bất kỳ con người nào; điều đó khiến người ta cực kỳ sốc, rằng tại sao trên thế giới này cậu lại chọn ở lại văn phòng của Naruto thay vì có phòng riêng để có sự riêng tư.

Thành thật mà nói, căn phòng không tệ đến thế. Mặc dù hơi chật chội với tất cả những đồ nội thất mới này nhưng nó vẫn có cảm giác rất ấm cúng và đầy đủ. Kakashi bằng cách nào đó có thể hiểu tại sao Kawaki và Naruto lại dành nhiều thời gian ở đây. Nhưng Kawaki bây giờ đã gần hai mươi rồi. Cậu đã trải qua những năm tháng tuổi thiếu niên cuối cùng trong văn phòng này. Cậu nên có không gian riêng, chứ không phải là tự nguyện ở chung phòng với một người lớn khác.

Đã đến lúc đào sâu hơn vào cái hang thỏ này rồi, Kakashi nghĩ. Thầy vòng tay ra sau đầu và tựa lưng thoải mái hơn vào chiếc ghế dài, nhìn lên chiếc quạt trần phía trên. Phải mất một lúc thầy mới nói tiếp được, cố gắng lấy lại chút động lực trong quá trình thẩm vấn bí mật này. "Nói ta nghe xem, Boruto. Mối quan hệ của con với thằng bé đó thế nào rồi? Con có thích có anh trai không?"

"Hở?"

"Con có thích sống với cậu ta không?"

"Không. Anh ta rắc rối điên."

'Wow. Trả lời nhanh thật đấy.' Kakashi chớp mắt; thầy đã không ngờ nó sẽ trả lời ngay thế. Không có chút do dự nào. Với khuôn mặt bầm tím và những câu trả lời ngắn gọn của Boruto, giờ đây rõ ràng là có một chút thù địch đang nảy sinh giữa hai anh em. Thật khó để phủ nhận và vì vậy, thầy nhanh chóng tiếp tục -

"Hai đứa đang giận dỗi đấy à? Thành thật mà nói, ta đang cảm thấy có chút căng thẳng ở đây."

"Tại sao thầy lại ở đây, hả Sensei?"

Một nụ cười tự mãn, thích thú và hơi lệch sang một bên môi Kakashi. Dòng máu Hyuuga trong huyết quản Boruto thực sự rất mạnh mẽ. Giống như Sasuke, nó không mất quá nhiều thời gian để tìm ra động cơ thầm kín của Kakashi.

"'Bởi vì ta nhớ con mà mặt trời nhỏ. Đã mấy năm kể từ lần cuối ta gặp con-"

"Vớ vẩn quá đấy, thầy ạ. Chú Shikamaru đã xúi thầy làm chuyện này phải không? Thầy đến đây để lấy thông tin về thằng khốn đó à?"

"Thằng khốn, hả? Đó có phải là biệt danh mới của cậu ta không? Cậu ta sẽ bị tổn thương cảm xúc nếu nghe thấy con gọi cậu ta như vậy đấy, Boruto à."

"Có khỉ con mới thèm quan tâm đến cảm xúc của anh ta."

"Chắc chắn là không, nhưng ta quan tâm đến con. Cảm xúc của con rất quan trọng đối với ta, quả bí ngô nhỏ của ta à." Kakashi cúi người về phía trước, đặt cằm lên lòng bàn tay, trông giống như một nhà trị liệu đang xem xét kỹ lưỡng cho bệnh nhân mới của mình. "Vậy tại sao chúng ta không ngừng lảm nhảm và chỉ nói về chuyện này - bất kể chuyện gì đang xảy ra giữa hai đứa đi nữa. Có lẽ ta có thể giúp được."

Boruto có cái nhìn như muốn nói 'thầy tự lo việc của mình đi', nhưng lại khéo léo diễn đạt lại một cách lịch sự bằng một câu cộc lốc, "Không có chuyện gì đâu, Thầy."

Kakashi bình tĩnh nói: "Vậy thì thế nào, kể cho ta nghe một điều tốt về cậu ta đi?"

"Tên khốn đó chẳng có gì tốt cả. Anh ta hoàn toàn ích kỷ."

"Ừm."

"Thật thiếu tôn trọng."

"Ừ hử."

"Ghê tởm, thằng chó đẻ tục tĩ-," Boruto tiếp tục trong khi nắm chặt Công tắc của mình chặt đến mức Kakashi ngạc nhiên rằng nó vẫn chưa bị gãy.

"Một điều tốt thôi mà, Boruto. Đó đều là những đặc điểm tiêu cực. Thôi nào, không khó đến thế đâu."

"'tốttrongviệcđấutập."

"Con nói gì thế?"

"Con đã nói rằng ít nhất thì anh ta cũng giỏi trong việc đấu tập."

"Ha ha!" Kakashi không thể không cười lớn trước điều đó, đột nhiên cảm thấy cảm giác deja vu quen thuộc. Cảnh tượng này giống như một bản sao chính xác của một ký ức quý giá từ hàng chục năm trước.

Đó là khi Sasuke gặp Naruto lần đầu tiên, cả hai đều đang trong những năm tháng đầy giận dữ, hai người đều rất kiêu ngạo. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ thực sự bùng nổ với cách họ giao tiếp bằng những nắm đấm nhẫn tâm. Hồi đó, bạo lực là cách duy nhất cả hai giao tiếp và lời duy nhất họ nói với nhau là lời lăng mạ. Những trận chiến của họ luôn mang tính giải trí cao vì sự đam mê của họ. Như cảm nhận được sự thích thú của thầy, chú cá nhỏ hào hứng bơi vào trong bể, lượn vòng quanh lồng không ngừng nghỉ.

"Kawaki hẳn phải tuyệt vời lắm nên con mới thừa nhận cậu ta như vậy."

"Con nói anh ta cũng được. Anh ta không tuyệt vời đến thế."

"Cả Shikamaru và Sasuke có lẽ sẽ không đồng ý với điều đó. Cả hai người đều nói rằng cậu ta là một chiến binh thực sự có năng lực. Hiện tại, cậu ta có thể đánh bại cả ta."

Boruto mở miệng, trông như sắp kịch liệt phản đối câu nói đó, nhưng Kakashi nhanh chóng tiếp tục.

"Ta thậm chí còn không nghĩ rằng Shikamaru có thể viết nhiều email như vậy trong ba năm. Lúc đầu, chỉ có Ino gửi báo cáo cho ta nhưng ngày nay hầu hết là Shikamaru tội nghiệp." Kakashi giơ tay về phía bể cá, hơi hài lòng khi sinh vật nhỏ nhanh chóng bơi về phía đó. "Chắc hẳn cậu ấy đã căng thẳng lắm. Thành thật mà nói, báo cáo cuối cùng cậu ấy gửi rất đau lòng."

"Có phải là về Boro không ạ?"

"Con đọc chưa?"

"Không cần ạ. Shikamaru đã nói với cháu mọi thứ trong bệnh viện," Boruto lẩm bẩm, giọng yếu ớt.

Nó giống như nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh.

Đột nhiên, Boruto trông giống như trở lại đứa trẻ dễ bị tổn thương của ba năm trước. Điều đó hẳn đã rất đau thương đối với cậu nhóc Uzumaki, nó gần như mất đi cha và người thầy quý giá của mình cùng một lúc. Shikamaru nói với thầy rằng Boruto đang ở bệnh viện khi họ đưa cả Naruto và Sasuke vào phòng cấp cứu. Nó là người đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy - hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời nó mặc bộ quần áo đẫm máu. Nếu là ai đó kém cỏi hơn hẳn sẽ gục ngã ngay lúc đó, nhưng Boruto đã nhanh chóng trấn tĩnh lại và yêu cầu Shikamaru tóm tắt lại cho nó ngay lập tức.

"Ta ghét phải nhắc lại một ký ức đau buồn như vậy, nhưng ta chỉ tò mò liệu Kawaki có ở đó không? Ý ta là ở bệnh viện."

"Vâng, có ạ." Boruto cuối cùng cũng đặt chiếc Switch của mình xuống và nhìn lên trần nhà. "Thằng đó đã đã ở với cha cả đêm."

"Ý con là cả cuộc phẫu thuật?"

"Suốt 12 tiếng đồng hồ, bên ngoài phòng cấp cứu. Ngồi trên một chiếc ghế chết tiệt, trông thật tệ hại. Tất cả các y tá và bác sĩ cũng sợ hãi." Những ngón tay của Boruto đưa lên day mí mắt và thái dương. "Chú Shikamaru phải mời anh ta về nhà nghỉ ngơi một chút nhưng anh ta từ chối."

'Wow.' Kakashi huýt sáo, rồi lại dựa lưng vào ghế.'

"Nhưng anh ta đã đi mất vào ngày hôm sau. Hoặc có lẽ là ngay trong đêm đó. Con không nhớ lắm."

Báo cáo của Shikamaru cũng mơ hồ về điều đó. Họ không biết chính xác Kawaki đi khi nào nhưng tại thời điểm này, điều đó không còn quan trọng nữa. Mọi người quan tâm nhiều hơn đến những gì diễn ra sau đó.

Sau khi Kawaki rời bệnh viện, người ta đã không gặp lại cậu trong bảy ngày. Không ai biết cậu ta ở đâu hay làm gì trong một tuần cậu ra đi. Nhiều người cho rằng cậu ta đã quay về Kara.

Ngay cả Shikamaru cũng nghĩ vậy, nhưng khi cuối cùng họ cũng tìm thấy cậu thiếu niên mất tích hai ngày trước, không ai trong số họ chuẩn bị cho cảnh tượng chào đón bọn họ - Kawaki ngồi thờ ơ trên một chiếc ghế rỉ sét, không bị thương và xung quanh là thi thể nát bấy của Boro và thuộc hạ. Máu trên ủng của cậu thậm chí còn chưa khô khi cậu thiếu niên nhìn thẳng vào mắt Shikamaru và nói rằng cậu sẽ thiêu rụi mọi thứ xuống địa ngục.

Kakashi thậm chí còn không có mặt ở đó để chứng kiến cảnh tượng này nhưng đoạn đó khiến thầy ớn lạnh đến tận xương khi đọc.

Và tất nhiên, không mất nhiều thời gian trước khi tin tức về vụ thảm sát nhà thờ lan rộng khắp thành phố, gửi một thông điệp đến tất cả những tín đồ còn sống sót của Kara. Và cứ như thế, Kara bắt đầu tan biến. Nhờ lời nhắn tàn bạo của Kawaki, hầu hết các quan chức cấp cao của Kara đã quyết định rời nhóm vĩnh viễn và thủ lĩnh Jigen của nhóm đã mất tích kể từ đó.

"Xin lỗi vì đã gợi lại điều này. Ta chỉ quan tâm đến người anh trai mới của con. Thật ấn tượng khi cậu ta có thể làm được tất cả những điều đó. Con có nghĩ vậy không, Boruto?"

Nhìn thấy Boruto cau mày sâu hơn, Kakashi không khỏi trêu chọc cậu bé. "Cũng khiến ta tò mò tại sao con lại tức giận với cậu ta như vậy. Con không phải nên tự hào vì Kawaki đã làm tất cả những điều đó cho cha con sao?"

"..."

"Đây có phải là ghen tị không, Boruto? Có phải oni-chan của con bằng cách nào đó đã đánh cắp hào quang của con bằng cách dốc hết sức mình vào Boro không? Khi nãy con thậm chí còn dám gọi cậu ta là tục tĩu. Tại sao vậy?"

Kakashi đang cố gắng làm dịu bầu không khí nhưng khi Boruto cứng người trên ghế, thầy biết ngay rằng đây chắc chắn không chỉ là một cuộc tranh cãi thông thường giữa hai anh em. Hơn cả sự nhỏ nhen thông thường. Có điều gì đó đang diễn ra ở đây phức tạp hơn, bệnh hoạn hơn nhiều, và Kakashi sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để thỏa mãn sự tò mò bệnh hoạn này. Thầy sẽ làm bất cứ điều gì - thậm chí đến mức thao túng sự bất an của một thiếu niên.

"Đó là ghen tị hả? Con nghĩ bây giờ người cha tỏa nắng sẽ ưu ái cậu ta hơn con."

"..."

"Thành thật mà nói, ta tưởng con trưởng thành hơn thế này, Boruto. Ta tưởng con sẽ cổ vũ và giúp đỡ cậu ta, chứ không phải tung cú đấm như thế."

Môi Boruto vẫn mím chặt, nhưng nhìn bàn tay nắm chặt của nó run rẩy trên bàn, Kakashi biết thầy đang tiến rất gần. Giọt nước đang dần tràn ra và chiếc bình chứa đựng cảm xúc của Boruto sắp vỡ tan. Chỉ cần một cú đẩy nữa thôi.

"Nhưng quan trọng hơn, Naruto sẽ nói gì? Con nghĩ cha sẽ cảm thấy thế nào nếu biết được chuyện này? Rằng hai đứa không thể chịu đựng được nhau. Ta nghĩ cha con sẽ rất thất vọng."

"Không..."

"Việc này sẽ làm tổn thương cha đấy."

"Thầy sai rồi. Thầy không hiểu-"

"Điều này có thể khiến gia đình tan vỡ, Boruto. Đó có phải là điều con muốn-"

"Anh ta hôn cha, được chưa?!" Boruto đột nhiên hét lên, đập nắm đấm xuống chiếc bàn cứng.

"Hả?" Kakashi đã không chắc liệu mình có nghe đúng không."

"Thằng khốn đó," Boruto lại bắt đầu, thở rất nhanh như sắp mất không khí. Nó trông như đang trong cơn cuồng loạn với đôi mắt xanh lồi ra khi nhìn chằm chằm đầy ác ý vào một vị trí ngẫu nhiên trên bàn của Naruto. "Thằng khốn ghê tởm đó đã làm điều đó với cha, và con... con chỉ-"

"Boruto, bình tĩnh nào. Thở đi." Kakashi không chắc chắn khi thầy đứng dậy. Trước khi kịp nhận ra, thầy đã đứng dậy và bắt đầu đi về phía thiếu niên đang kích động, cả hai lòng bàn tay giơ lên tỏ vẻ xoa dịu. Cảm giác như đang đến gần một con thú hoang.

"Đừng vội. Hãy thở thôi, nhóc."

Bên ngoài, Kakashi hoàn toàn bình tĩnh; dáng đi vững vàng, đôi mắt điềm tĩnh và giọng nói đều đều một cách lừa dối nhưng bên trong, có hàng triệu thứ đang diễn ra trong đầu thầy. Thầy mới vừa đùa với Sasuke về sự gần gũi kỳ lạ của Naruto và Kawaki, trêu chọc Shikamaru rằng y đã suy nghĩ quá nhiều. Đối với thầy, đó luôn chỉ là mối quan hệ cha con mãnh liệt. Không bao giờ là một điều lãng mạn.

Đây chắc chắn không phải là điều mà thầy mong đợi được nghe.

"Con đã tưởng là con chỉ tưởng tượng thôi, thầy biết không?" Có một chút gãy vụn trong giọng nói của Boruto, và Kakashi có thể nhìn thấy đôi mắt xanh đau đớn bên dưới mái tóc vàng đó. "Bởi vì con đã thấy một lần trước đó rồi. Ngay tại bệnh viện. Con nghĩ anh ta đã làm điều tương tự, nhưng con không chắc, và con chỉ quá lo lắng về cha và Sasuke, và tất cả máu đó và con... con cứ bỏ qua thôi. Con không nghĩ gì về nó cả."

"Được rồi, nhóc. Nói cho ta biết chính xác con đã nhìn thấy gì."

"Con đã nói dối khi nói với thầy rằng con không biết tên khốn đó rời đi khi nào, vì con biết chính xác thời điểm anh ta rời đi." Đó chỉ mới là bí mật đầu tiên và trước khi Kakashi kịp nói được lời nào, Boruto đã tiếp tục. "Đó là lúc cha được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt sau ca phẫu thuật. Kawaki đã ở đó cùng với cha. Chết tiệt, chỉ trong chốc lát thôi nhưng lẽ ra con phải ở đó với cha. Lẽ ra con nên ở lại với cha mới phải."

"Đừng tự dằn vặt mình, nhóc. Đó là một ca phẫu thuật dài. Ngay từ đầu, lẽ ra con không nên ở đó lâu như vậy."

Boruto cúi đầu thật thấp nhưng ngay cả khi đó, Kakashi vẫn có thể thấy má cậu bé ửng hồng. "Khi con đến phòng cha, Kawaki đang cúi xuống giường. Mặt anh ta rất gần với cha và con chỉ nghĩ anh ta định ôm cha thôi, nhưng rồi môi anh ta tiến lại gần quá và onc chỉ biết đứng hình ở ngưỡng cửa. Và rồi Kawaki nhìn thấy con... và sau đó anh ta bỏ đi. Anh ta bỏ đi ngay trong đêm đó."

"..."

"Con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa cho đến khi," Boruto ngừng lại một lúc lâu, môi run run các thứ. "Cho đến hai ngày trước, khi anh ta cuối cùng cũng về nhà."

Có một vết lõm nông trên cái bàn gỗ gụ của Naruto dưới cái đấm của Boruto. Khi Boruto giơ tay lên để che đi biểu cảm xấu hổ trên mặt, có những mảnh vụn dính ra từ các đốt ngón tay bầm tím của nó. "Cha đã ngủ trên ghế, và Kawaki lại dựa vào rất gần. Con tưởng anh ta chỉ định thì thầm với cha hay gì đó. Nhưng rồi anh ta... Tên khốn bệnh hoạn đó đã h-hôn lên môi cha. Ngay trên môi, Sensei! Thầy có tin được không?"

"Huh."

"Con đã lao vào và đẩy anh ta ra xa. Có lẽ rằng con cũng đã đấm anh ta nữa."

Kakashi dừng lại ở mép bàn, tựa hông vào đó, cảm giác như sắp ngã nhào trước hàng loạt thông tin bất ngờ ập đến.

Ở khoảng cách gần như thế này, hốc mắt dưới mắt Boruto tối hơn; vết bầm tím trên má nó hiện rõ hơn nhiều. Thầy đã đúng khi cho rằng vết thương là do hai anh em đánh nhau, nhưng lý do của nó lại khác xa với những gì thầy đoán ban đầu. Thầy biết Kawaki vốn là một đứa trẻ bí ẩn, khó gần nhưng hành động không đúng mực như thế này đối với cha mẹ nuôi là điều thầy chưa bao giờ nghĩ tới. Thầy chưa bao giờ cảm thấy thiếu chuẩn bị như thế này. Shikamaru đã gửi cho thầy tất cả câu chuyện nhưng cuối cùng thầy vẫn đoán sai.

"Sao anh ta có thể làm vậy với cha? Tên khốn đó. Sao anh ta dám. Con đã tin tưởng anh ta." Khuôn mặt Boruto nhăn lại và đôi mắt xanh lấp lánh những giọt nước mắt không rơi, trông hoàn toàn bị phản bội và thất bại.

"Con đã tin tưởng anh ta.."

Kakashi sờ vào ổ đĩa flash nhỏ trong túi, dùng ngón tay cái cảm nhận phần vỏ bị cháy.

Đây là lý do chính tại sao thầy lại ở đây. Thầy cần sự giúp đỡ của Kawaki để phá đoạn dữ liệu bị mã hóa. Thầy làm việc này vì một mục đích lớn lao hơn nhiều. Nhưng không hiểu sao đột nhiên thầy lại thấy khó chịu đến vậy. Nhìn đứa trẻ gục ngã trước mặt, thầy cảm thấy như có cát trong cổ họng. Thầy cố gắng nuốt cảm giác ngứa ngáy xuống nhưng khi nhìn thấy Boruto bất cẩn ngã ngửa ra ghế với bàn tay run rẩy vẫn che mặt và nước mắt rơi xuống chiếc bàn giờ đã móp méo, thầy nghĩ rằng có lẽ...

Có lẽ sự thật không đáng giá đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro