Chapter 2 [5]
"Lựa chọn thú vị đấy," Shikamaru nói trong khi bước vào văn phòng ở nhà của cha.
Boruto ngừng game và đứng dậy khỏi ghế của cha để chào người cố vấn. "Cái gì chứ ạ?"
"Cá vàng," Shikamaru đáp, chỉ vào bể cá trên cái bàn nhỏ cạnh chiếc đi văng. Đó là một trong những vật mới được bổ sung vào phòng làm việc của Naruto, cùng với chiếc giường dành cho một người nằm ở cạnh bàn làm việc.
"Ồ, nó là của Kawaki."
"Ta thấy rồi." Đôi mắt Shikamaru vẫn tập trung vào cái bể cá. Con cá vàng màu cam sáng bên trong nó vẫn còn nhỏ và bơi chầm chậm quanh bể.
"Chú đang làm gì ở đây thế, Shikamaru? Cha ở dưới lầu."
"Chú biết. Chú thấy cậu ấy đang rải hạt giống ở trong vườn. Cậu ấy đang ở với anh trai cháu."
Những từ cuối được nói với tông giọng hơi khác. Shikamaru ngừng nhìn con cá vàng và tựa lưng vào ghế, đôi mắt ngái ngủ nhìn lên trần nhà. Phải mất một lúc lâu y mới nói tiếp, đến nỗi Boruto tưởng người cố vấn đã ngủ quên. "Chú ở đây để nói chuyện với cháu."
"Hm. Về cái gì ạ?"
"Cháu nghĩ gì về cậu ta, nhóc? Người anh trai mới?"
Boruto nghĩ một lúc. "Rất im lặng. Ít khi nói chuyện."
"Và?"
"Anh ta dị." Boruto tiếp tục chơi game. "Cực kỳ ám ảnh với nước. Và bình hoa. Suốt ngày nhìn chằm chằm chúng."
"Còn gì không?"
"Và anh ta chắc chắn không phải là kiểu người dậy sớm. Cháu không thật sự thích việc phải gọi anh ta dậy. Tên khốn đó đã xém đấm vào mặt cháu một ngày nọ."
Rõ ràng không phải thông tin người cố vấn đã mong đợi vì y thở dài. "Trừ mấy cái đó, còn gì cháu biết về cậu ta? Liệu cậu ta có nói thêm gì khác không? Như cha mẹ? Thành phố sinh sống? Cậu ta đến từ đâu?"
Boruto chỉ nhún vai, "không hẳn." Sự bổ sung mới cho gia đình họ không hẳn là một cuốn sách mở. Cậu ta hầu như vẫn không phản ứng với nhiều thứ và với con người. Cậu hiếm khi nói chuyện và khuôn mặt lúc nào cũng trống rỗng. Kawaki khiến nó nhớ đến một bức tranh canvas trắng tinh. Hoặc một sa mạc cằn cỗi không có ốc đảo trong tầm mắt, trải dài hàng dặm liền. Đơn giản là không có gì trên khuôn mặt cậu có thể bộc lộ suy nghĩ của chính cậu ấy.
Ngay cả khi cậu đang thử cánh tay giả mới vài ngày trước, Kawaki chỉ trả lời một từ duy nhất cho bà ngoại Tsunade. Không có biểu cảm nào cả. Giống như việc thử chân tay giả mới là chuyện xảy ra hàng ngày. Giống như chân tay bị cắt cụt không bao giờ khiến cậu ta bận tâm. Không hề có cảm giác đau đớn hay mất mát nào. Thật là bất an sâu sắc.
Nhưng thú vị là, lần duy nhất cậu tỏ ra quan tâm một chút là khi họ đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán bể cá. Kawaki dừng bước và chỉ nhìn chằm chằm vào các loại bể thủy tinh đựng cá trong đó.
"Con có muốn một con không?" Naruto đi đến bên cạnh Kawaki ngay lập tức.
Kawaki không chớp mắt. "Sao tôi lại muốn nó? Nó vô dụng."
"Đó không phải ý nghĩa của việc này mà, nhóc." Và không đợi cậu thiếu niên trả lời, Naruto bước vào trong cửa hàng.
Cuối cùng họ về nhà với một bể cá nhỏ. Được trang trí thưa thớt, bên trong có một con cá vàng non có màu sắc rực rỡ. Kawaki nhẹ nhàng đặt nó lên bàn và nhìn chằm chằm vào nó hàng giờ liền.
"Boruto, cháu nghĩ gì về mối quan hệ của cậu ta với cha cháu?"
Boruto ngừng game lần nữa và nhìn lên trần nhà, nghĩ. "Họ uh, trở nên khá thân, cháu đoán thế."
Shikamaru nhướng lông mày.
"Họ kiểu, ở cạnh nhau mọi lúc." Boruto nói, chợt nhớ đến một lần nửa đêm nó tỉnh dậy để đi lấy cốc nước. Nó đi ngang qua phòng làm việc của cha và thấy cửa hơi hé mở. Nó tình cờ nhìn vào trong và thấy Naruto đang tựa lưng vào ghế văn phòng và nói chuyện sôi nổi với Kawaki, người đang dán mắt vào cha nó, không chớp mắt. Boruto không nghĩ gì về điều đó cho đến khi nó nhận ra rằng chuyện đấy vẫn tiếp tục xảy ra.
Nó có thói quen ngủ trễ, và có vẻ như mọi người trong căn nhà này đều như vậy, bởi vì bất cứ khi nào nó đi vào bếp để ăn nhẹ lúc nửa đêm, nó đều sẽ đi ngang qua phòng làm việc và thấy cha với anh trai mới đang nói chuyện. Có lẽ nó cũng chỉ từ một phía vì phần lớn là cha nó nói, nhưng điều đó không thành vấn đề vì cậu thiếu niên kia sẽ vẫn ngồi đó và chăm chú lắng nghe.
Và đó là lúc có điều gì đó gợi lên trong nó. Ngoài con cá vàng yêu quý của cậu ta, bằng cách nào đó, chỉ có một vật hoặc một người có thể khơi gợi bất kỳ sự quan tâm hoặc cảm xúc nào từ người anh trai thờ ơ của nó. Và đó chính là cha.
Nó giống như một dấu ấn vậy. Kawaki dính chặt Naruto như keo, đôi mắt xám trống rỗng của cậu dõi theo người đàn ông tóc vàng khắp mọi nơi. Boruto đã nhận thấy điều đó rất nhiều lần; khi Kawaki nghĩ rằng không có ai đang dõi theo cậu ta.
Đối với Kawaki, dường như không có ai khác ở trong phòng ngoài cha cả; sự chú ý của cậu sẽ luôn quay trở lại với Naruto dù thế nào đi chăng nữa. Bà Tsunade hoặc dì Sakura đã hỏi Kawaki những câu hỏi về cánh tay mới của cậu, nhưng mỗi khi cậu đưa ra câu trả lời, Kawaki lại nhìn lại người đàn ông tóc vàng. Bất kể họ ở đâu, ánh mắt của Kawaki vẫn hướng về phía Naruto. Giống như con chó lạc đi theo người duy nhất cho nó thức ăn.
Như những gì đang diễn ra hiện tại- Kawaki theo Naruto vào vườn, và cha nó hài lòng với sự chú ý, mời cậu thiếu niên đến giúp anh nhổ một ít cỏ.
"Có lẽ vì cha rất tốt với anh ta. Cháu đoán an ta cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh cha?" Boruto muốn nói thêm rằng đôi khi sự gần gũi đột ngột khiến nó thấy khó chịu, nhưng nó ngăn mình không nói ra điều đó. Nó tiếp tục chơi game, mặc dù suy nghĩ của nó không còn tập trung vào đó nữa.
"Cháu có nghĩ," Shikamaru đang nhìn thẳng vào nó. "Rằng cậu ta sẽ làm hại Naruto?"
"Huh?" Đó là một câu hỏi Boruto không lường trước được. "Sao anh ta lại làm hại cha? Cha đã rất tốt với anh ta mà. Cháu không nghĩ -"
"Cháu có nghĩ cậu ta sẽ phản bội Naruto không?"
["Có một con chuột trong băng của bọn tao."]
Và bỗng nhiên, những khoảnh khắc cuối cùng của Ao bật lên ở trong đầu Boruto. Những lời cuối cùng của hắn ta và con dao xẻ đôi hộp sọ của hắn - giống như một bản ghi âm bị hỏng lặp đi lặp lại không ngừng trong bộ não nó. Boruto đột nhiên cảm thấy như bên trong mình đang chứa đầy cát. Máy chơi game bị bỏ quên trong tay, và tất cả những gì nó có thể làm là nhìn lại người cố vấn đang có ánh mắt mãnh liệt và bắt đầu khiến nó sợ hãi.
Không một ai nói gì trong khoảng một thời gian dài.
Khi Boruto trả lời, nó đã ngạc nhiên khi giọng nó trở nên yếu ớt và không chắc chắn đến độ nào. "Anh ta sẽ không bao giờ... làm hại cha."
'Đúng không?'
Có tiếng nước bắn tung tóe phía sau và cả hai người họ đều quay lại nhìn bể cá. Con cá vàng nhỏ đã bắn lên khỏi mặt nước và lúc này đang vùng vẫy yếu ớt trên bàn.
Shikamaru đang định nhặt nó lên thì một bàn tay khác đột nhiên xuất hiện. Đó là của Kawaki. Cả Boruto và Shikamaru đều không cảm thấy cậu thiếu niên bước vào văn phòng.
Kawaki nhặt con cá sắp chết trên bàn lên và nhìn nó một lúc lâu. Boruto nhìn con cá tiếp tục vùng vẫy yếu ớt trong lòng bàn tay Kawaki, nhưng sinh vật tội nghiệp đó không thể làm gì được, bị mắc kẹt trong tay người khác và không thể tự mình quay trở lại bể.
"Thật là một thứ vô dụng." Kawaki nói không chút cảm xúc rồi dùng ngón tay bóp nát con cá. Những mảnh máu thịt rỉ ra từ nắm tay khép chặt của Kawaki và nhỏ giọt xuống sàn.
Cả nó và Shikamaru đều không nói nên lời trước cảnh tượng khủng khiếp, không thể rời mắt khỏi. Kawaki chỉ nhìn chằm chằm vào vết bẩn gần chân mình, không chớp mắt và hoàn toàn không chút hối hận khi thứ màu đỏ và cam trộn lẫn và tràn qua các vết nứt trên ván sàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro