Uchiha Sasuke I
.
.
.
Màn đêm ở Làng Lá luôn bình yên một cách tàn nhẫn.
Ánh trăng rọi xuống những mái nhà im lặng, phủ một lớp sáng nhạt mơ hồ lên từng con đường nhỏ. Gió đêm khe khẽ len qua những cành cây, lay động những chiếc lá xanh thẫm, tạo nên những thanh âm xào xạc như một khúc nhạc buồn dai dẳng. Không gian yên ắng đến mức chỉ cần một tiếng thở dài cũng có thể làm khuấy động màn đêm.
Ở một góc khuất của ngôi làng, bên trong một căn phòng tĩnh lặng, hắn ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn ra khoảng không vô tận ngoài kia. Làn gió đêm lạnh buốt lùa qua khe cửa, mang theo hơi thở của sự trống rỗng. Căn phòng u tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ mặt trăng hắt vào, chiếu lên gương mặt không sức sống của hắn.
Cổ họng hắn khô rát, một cơn đau nhói lên trong lồng ngực. Hắn đã quen với nó. Hai năm qua, cơn đau này đã trở thành một phần của hắn, bám riết lấy hắn như một lời nguyền không thể nào thoát khỏi. Những đêm dài trằn trọc, những lần gục xuống giữa hơi thở dồn dập, những cánh hoa ẩm ướt vương đầy trên nền gỗ lạnh lẽo, tất cả đều là những mảnh ghép của cuộc sống hắn từ khi căn bệnh này bắt đầu.
Hanahaki.
Một căn bệnh khắc nghiệt sinh ra từ thứ tình yêu không được đáp lại. Những cánh hoa mong manh mọc trong lồng ngực, chèn ép từng nhịp thở, cứ thế nở rộ theo mỗi lần trái tim hắn run rẩy vì người ấy. Hắn đã từng nghĩ mình đủ mạnh để vượt qua, đủ lạnh lùng để giẫm nát tình cảm yếu đuối này, nhưng hóa ra… hắn chỉ đang lừa dối chính mình.
Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Ngay lập tức, cơn ho ập đến, dữ dội như một cơn bão, như thể đang xé rách cả lồng ngực hắn. Những ngón tay siết chặt trên tấm vải giường, mồ hôi lạnh túa ra. Cổ họng hắn thít lại, buốt nhói. Và rồi, từ trong sâu thẳm hắn, những cánh hoa mềm mại trào ra, rơi xuống mặt sàn gỗ lạnh lẽo.
Hắn đưa tay lên miệng. Máu. Lại là máu.
Những vệt máu đỏ thẫm đầy bi thương đến tuyệt vọng len lỏi giữa những cánh hoa lưu ly, những cánh hoa xinh đẹp, tựa như màu mắt của người ấy.
Hắn cười khẽ. Một nụ cười nhạt không chút cảm xúc.
Căn bệnh này, hắn chưa bao giờ có ý định chữa trị.
Muốn chữa khỏi Hanahaki chỉ có hai cách: một là được người mình yêu đáp lại, hai là phẫu thuật để cắt bỏ cảm xúc.
Cách đầu tiên là điều không thể.
Cách thứ hai… hắn thà chết còn hơn.
Bởi vì… nếu hắn sống tiếp, nếu hắn chữa khỏi căn bệnh này, điều đó có nghĩa là hắn phải cắt bỏ tình yêu của mình dành cho Naruto. Và hắn không làm được. Hắn thà ôm lấy nỗi đau này mà đi đến tận cùng sinh mệnh...
Sasuke Uchiha không cần ai thương hại.
.
.
.
.
Cánh cửa bật mở, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Sasuke!”
Sakura lao vào phòng, đôi mắt xanh màu ngọc bích lộ rõ sự hoảng hốt. Ngay khi thấy hắn đang quỳ gối trên sàn, bàn tay vương đầy máu, những cánh hoa rơi lả tả xung quanh, trái tim cô như thắt lại.
Cô vội chạy đến, ngồi xuống trước mặt hắn, bàn tay run run nắm lấy tay hắn.
“Anh...lại ho ra máu…” Giọng cô khẽ run, đầy lo lắng.
Hắn không đáp. Chỉ lạnh nhạt rút tay lại, như thể muốn ngăn cô khỏi những cảm xúc dư thừa.
Cô nhìn hắn, đau đớn dâng trào trong ánh mắt.
Hai năm.
Cô đã chứng kiến căn bệnh này gặm nhấm hắn từng chút một. Chứng kiến hắn ngày một héo hon, chứng kiến những cơn đau hành hạ hắn, chứng kiến hắn cắn răng chịu đựng như thể đó chỉ là một vết thương nhỏ.
Chỉ có cô biết sự thật.
Chỉ có cô biết hắn đã phải đau đớn thế nào.
Những đêm trắng ngồi bên cạnh hắn, những lần cô phát hiện hắn gục xuống giữa những cánh hoa, những lần cô bất lực nhìn hắn cắn môi để không rên lên vì đau đớn.
Cô đã cố gắng.
Đã cố gắng thuyết phục hắn tìm cách chữa trị.
Nhưng hắn chưa từng để cô bước vào thế giới của hắn.
“Bệnh đã nặng thế này rồi… Tại sao anh không chịu làm gì đó?” Giọng cô nghẹn lại.
“Anh không cần” Hắn đáp, thản nhiên như thể đang nói về chuyện của người khác.
“Sasuke-!”
“Sakura” Hắn cắt ngang, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. “Đây là lựa chọn của anh”
Cô sững lại.
Cô đã nghe câu này hàng trăm lần. Nhưng mỗi lần nghe, cô đều không thể kiềm chế cơn tức giận đang gào thét trong lòng mình.
“Lựa chọn của anh là chết sao?”
Hắn im lặng.
Cô cắn môi, đôi ngươi xinh đẹp long lanh hơi nước.
“Anh có biết em đã lo lắng thế nào không?” Giọng cô khàn đi. “Anh có biết em đã cố gắng bao nhiêu không?”
Hắn quay mặt đi, tránh ánh mắt của cô.
Hắn biết.
Hắn biết cô lo lắng.
Hắn biết cô đau lòng.
Nhưng… hắn không thể thay đổi.
Không... không phải là không thể, mà là chính hắn không muốn thay đổi.
Hắn biết rõ cảm giác này sẽ giết chết hắn. Nhưng hắn thà bị bóp nghẹt bởi chính tình yêu của mình, còn hơn là sống một cuộc đời không có cậu.
Naruto...
Cái tên đó là nỗi đau của hắn. Là sự dày vò không ngừng. Là từng nhịp đập của trái tim đang mục ruỗng này. Là từng cánh hoa đang nở rộ trong lồng ngực hắn, xinh đẹp nhưng đầy chết chóc.
Hắn biết… dù có đau đớn thế nào, cậu cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Hắn không trách cậu. Không đúng, hắn có quyền gì mà trách cậu? Cậu có cuộc sống và hạnh phúc của riêng mình. Còn hắn, luôn vô thức nhớ lại cảm giác được kề bên cậu trong quá khứ.
Chỉ là… quá khứ của họ đã kết thúc rồi.
Sakura nhìn hắn...bất lực.
Bàn tay siết chặt, giọng cô nghẹn lại.
“Sasuke…”
Một tiếng gọi đầy đau đớn.
Hắn khẽ nhắm mắt.
Những cánh hoa lưu ly xanh nhạt lại rơi xuống nền gỗ.
Bên ngoài, gió vẫn thổi.
Và màn đêm vẫn lặng lẽ nuốt trọn tất cả.
.
.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro