Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Ánh sáng mờ ảo từ buổi bình minh rọi qua khung cửa, phủ lên căn phòng một lớp vàng nhạt. Naruto khẽ động đậy, mi mắt nặng trĩu mở ra trong cơn choáng váng. Cậu nhận ra bản thân đang nằm gọn trong vòng tay Sasuke.

Cơ thể mỏi nhừ, từng khớp xương như vẫn còn vang vọng lại những đợt cuồng bạo của đêm qua. Trên đôi tay thon dài vẫn hằn rõ những vết đỏ tím, dấu vết trói buộc sâu đến mức như in hằn tận xương tủy. Cổ cậu phủ đầy hickey, từng vết đỏ loang lổ rực cháy, như lời tuyên bố lạnh lùng: “Naruto là của ta.”

Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình phủ lên người, chỉ cài hờ vài chiếc cúc. Làn da trắng mịn thấp thoáng lộ ra, từng khoảng trống để lộ dấu vết rực đỏ của sự chiếm hữu. Mà bên dưới, hoàn toàn trống trơn — trần trụi và mong manh, phơi bày trước ánh mắt kẻ đang siết cậu trong vòng tay.

Naruto đỏ bừng mặt, cuống quýt kéo vạt áo xuống, nhưng đôi tay Sasuke siết chặt, giữ cậu lại.

Cử động nữa… áo em lại hở hết. – Giọng hắn khàn đặc, lạnh lùng vang lên bên tai, hơi thở nóng rực luồn qua da thịt khiến Naruto rùng mình.

Đồ… đồ ngốc chiếm hữu! – Naruto gắt khẽ, gương mặt đỏ rực, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Sasuke cúi đầu, môi lướt qua vết hickey trên cổ Naruto, khẽ hôn như đóng thêm dấu ấn. Hắn thì thầm, giọng thấp trầm nhưng đầy sức nặng:

Em nhìn đi… tất cả những vết này, cái cách em đang nằm trong tay ta, cái áo sơ mi che không nổi… đều nói lên một điều. Naruto… em không còn lối thoát.

Naruto cứng người, bàn tay run lên. Nhưng trái tim cậu lại đập thình thịch, không phải vì sợ hãi… mà vì cảm giác kỳ lạ len lỏi: vừa bị giam cầm, vừa được bao bọc. Áo sơ mi mỏng trên người đã bung gần hết cúc, để lộ bờ ngực phập phồng, bên dưới thì trần trụi. Trên da loang lổ vết hằn đỏ tím, cổ cậu chi chít dấu cắn.

Cậu ngập ngừng, lẩm bẩm như phản kháng yếu ớt:
Đừng… nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa…

Sasuke nhếch nhẹ khóe môi, vòng tay siết chặt thêm một chút , tay hắn bắt đầu lướt xuống đùi cậu , nhẹ nhàng nắn bóp nó .
Naruto cậu rùng mình mặt nhẹ đỏ ửng lan rộng đến vành tai , cậu bắt đầu càu nhàu " d-đúng là ngốc , sasuke-chan ngốc nghếch!"
– … Naruto, định quay mặt đi, nhưng ngay lập tức cằm cậu bị bàn tay lạnh lẽo giữ chặt.

Đôi mắt đen u ám áp sát, hơi thở nóng hổi phả xuống:
Đừng mong trốn thoát. Dobe… từ bây giờ, mỗi ngày thức dậy, em chỉ được phép mở mắt trong vòng tay ta thôi.

Naruto đỏ mặt, cố vùng vẫy nhưng yếu ớt. Sasuke không cho cậu thời gian. Hắn cúi xuống, cắn mạnh vào cổ, ngay chỗ vết hickey cũ, như muốn khắc dấu vĩnh viễn. Naruto bật lên một tiếng rên nhỏ, run rẩy siết chặt ga giường.

Chiếc áo sơ mi bị xé toạc, bung ra thành từng mảnh. Làn da mịn màng phơi trần, phập phồng theo từng nhịp thở hổn hển. Sasuke không hề vội, hắn chậm rãi khóa chặt hai cổ tay Naruto áp lên gối, rồi để bàn tay còn lại từ từ vuốt ve xuống dưới, tàn nhẫn mà dịu dàng cùng một lúc.
( vuốt cái gì thì biết rồi nha )

Hôm qua chưa đủ… ta sẽ khắc cho em nhớ rõ, em chỉ thuộc về ai.

Cậu bé vàng nho nhỏ run bắn, đôi mắt xanh trong veo giãn ra vì ngại ngùng, muốn che lại thân thể mình nhưng bất lực. Từng cái chạm của Sasuke giống như tia lửa bén vào dầu, khiến Naruto vừa sợ hãi vừa tê dại.

Ga giường nhăn nhúm, tiếng thở dồn dập vang vọng khắp căn phòng. Sasuke không hề nói lời an ủi, nhưng mỗi hành động đều như một sự tuyên bố: chiếm hữu, trói buộc, khắc sâu.

Naruto cắn môi bật máu, cổ ngửa ra, cả thân hình mềm nhũn rơi vào vòng tay Uchiha. Hơi thở cậu đứt quãng, ý thức dần mờ đi, chỉ còn tim đập loạn nhịp như muốn thoát khỏi lồng ngực.

Tay hắn thì đầy chất lỏng trắng đục , nhỏ giọt xuống vải giường thành những vết loang lổ sẫm màu .
Cho đến khi ánh sáng ngoài kia dần chói chang hơn, Naruto đã thiếp đi lần nữa trong cơn kiệt sức. Trên người cậu chỉ còn lại vài mảnh vải che hờ hững, đôi tay in rõ dấu hằn, cổ và ngực phủ kín những dấu đỏ tím mới.

Sasuke kéo chăn trùm lấy thân thể nhỏ nhắn, rồi ghì chặt cậu vào ngực mình, ánh mắt lạnh băng nhưng nơi đáy mắt lại cháy rực ngọn lửa không tắt:

Ngủ đi… dobe. Dù tỉnh hay mơ, em cũng không bao giờ thoát được ta.
Hắn liếm lòng bàn tay , chất dịch đặc chảy từ từ lên lưỡi hắn , khóe miệng sasuke nhè nhẹ nhếch lên một nụ cười .( chiếm hữu 😏 )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro