Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(Mermaid AU) Nước Mắt Nhân Ngư


Author's Note:

Lấy cảm hứng từ phim The shape of water. Trước khi đọc nên nghe phần nhạc trước. 

Shortfic sẽ được chia làm hai phần. Đây là phần 1






xXx






Tương truyền từ thuở xa xưa, khi thủy triều dâng trong những ngày trăng tròn sẽ có một loại sinh vật thần bí được gọi là người cá xuất hiện trên mặt biển và hát cho các vị thần linh nghe. Dân gian thường truyền miệng rằng giọng hát của họ có thể khiến cho những ngư dân đi biển gặp nạn, nhưng một số vết tích khác về nhân ngư của thần thoại phương Đông lại cho rằng đó là điềm báo được những cơn sóng mang tới để cảnh cáo con người.

Cho dù mang hàng hà sa số những dị bản khác nhau nhưng chung quy người cá vẫn được ví von là vương giả ngự trị lòng biển sâu. Con người cho đến bây giờ vẫn rất thờ phụng và tôn trọng những sinh vật biển bí ẩn ấy với mong muốn người cá sẽ xoa dịu cơn giận dữ của biển cả, ngăn chặn những trận sóng thần khủng khiếp.

Nhưng đến tận bây giờ, dù đã thực sự chứng kiến dung nhan của một mỹ nhân ngư, Sasuke vẫn không thể tin được sinh vật đáng lẽ chỉ nên xuất hiện trong thần thoại ấy lại thực sự tồn tại, cô ta còn lấm lét nhìn cậu, ánh mắt cũng không giấu nổi tò mò.

Chuyện xảy ra vào một đêm rằm, ánh trăng dịu dàng phản chiếu trên mặt biển thành những vệt nước lấp lánh, Sasuke bị vẻ đẹp đằm thắm của biển cả quyến rũ, không tự chủ được mà ngâm nga một giai điệu buồn bã, như khúc hát nhỏ nhẹ trong những bản tình ca dưới ánh trăng.

Cậu chỉ đơn giản nhắm mắt lại, tận hưởng tiếng rì rào của biển, thả trôi tâm hồn vào những đợt sóng vỗ. Không gian yên bình đó có thể sẽ kéo dài đến khi bình minh chạng vạng thì bỗng có tiếng đạp nước phát ra từ phía bên kia mỏm đá, cho dù là rất nhỏ nhưng Sasuke vẫn nghe được.

Mặt biển bỗng yên ả hơn.

Không giấu nổi sự tò mò, cậu men theo bờ cát trắng, tìm đến nơi phát ra tiếng động. Ánh trăng hất xuống, để lộ vật thể lạ không rõ lấp ló dưới màu xanh thẳm của biển. Khoảng cách từ chỗ cậu đứng đến mỏm đá ngày càng gần.

Những vì sao dường như sáng hơn, phản chiếu dưới mặt biển thành những đốm sáng nhảy nhót. Sasuke phát hiện dưới mặt nước có hai vệt lạ tròn và sắc lẹm như được ghim cố định lại một chỗ. Thị giác phi thường của cậu mách bảo đó là một đôi mắt, dù không giống của con người lắm, nhưng vẫn sáng.

Cậu run lên, tuy gương mặt đẹp của thiếu niên không có bất kỳ biểu cảm gì khác ngoài thờ ơ, nhưng trong lòng dâng lên một dị cảm bất thường. Nó mách bảo cậu thứ còn lẩn trốn dưới mặt nước đó chắc chắn là một sinh vật sống, lại có tri giác như người.

Tức thì, sóng rì rào đập mạnh vào mỏm đá, khiến sinh vật nọ khẽ giật mình hơi nhổm lên một chút, để lộ suối tóc dài tối màu. Mơ hồ cảm nhận được nó đang nhìn chằm chằm mình, Sasuke dừng lại để giữ một khoảng cách an toàn với mỏm đá, đề phòng sinh vật nọ có ý định tấn công bất ngờ.

"Ta sẽ không làm hại ngươi." Dù chẳng hy vọng sẽ được trả lời, nhưng cậu vẫn nói. Giọng điệu trầm ấm, bình thản như thể trấn an đối phương rằng cậu sẽ giữ an toàn cho cả hai.

Sinh vật nọ bơi ra xa khỏi mỏm đá, rồi mới chầm chậm ngước đầu lên.

Biển vỗ rì rào, vuốt ve mái tóc thấm ướt và làn da có chút vẩy của nó. Nếu không tính hai tai như vây cá đang xoè và "phần dưới" ẩn sâu dưới mặt biển thì Sasuke chắc chắn dù nhìn đi nhìn lại đến hàng trăm lần, cậu vẫn hoàn toàn cho rằng đó chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng đôi mắt kỳ lạ ấy của "cô ta" vẫn nhìn cậu không chớp, ánh trăng nhàn nhạt như làm nó sáng hơn với màu trắng ma quái, trong lành và chẳng hề vẩn đục.

Sasuke liên tưởng đến những viên bi ve.

Dù không nhìn rõ tròng nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự e dè và sợ hãi trong mắt nó, nhẹ giọng trấn an, cậu bước gần bờ biển hơn. Sóng đánh vào chân, ướt một mảng gấu quần.

Mặt nước rung chuyển nhẹ, "cô ta" bơi gần đến cậu hơn một chút. Ánh sáng mơ hồ giúp Sasuke nhìn thấy số ít những cái vẩy bám phía sau cánh tay mảnh khảnh. Từ dưới mặt nước, gương mặt của sinh vật kỳ lạ nọ như rõ nét hơn, nước chảy nhỏ giọt trên mái tóc màu chàm của nó, vuốt ve sóng mũi thanh tú và làn da trắng hồng không tì vết. Hai lọn tóc xõa xuống bên má ôm lấy gương mặt trái xoan. Hàng mi dài, cong vút như run rẩy trước ánh mắt đánh giá của Sasuke.

Thành thật mà nói, với nhân loại thông thường thì gương mặt của sinh vật nọ dễ dàng được coi là một nữ thần sống. Nhưng tất nhiên Sasuke sẽ không dành lời khen cho giống loài không rõ nguồn gốc ấy, cho dù mặt mũi "cô ta" vẫn hoàn toàn bình thường giống như cậu.

Dù không thể nhưng đôi môi đỏ mọng của sinh vật nọ vẫn mấp máy như muốn nói gì đó, dù chỉ phát ra vài tiếng không rõ chữ, nhưng cái đuôi cá đầy vẩy lấp lánh màu tím oải hương phía dưới nước của sinh vật như muốn nói cho cậu biết: Cô ta là một mỹ nhân ngư!

Không hiểu sao, Sasuke thầm mong người cá nọ sẽ nói nhiều một chút, để cậu có thể nghe rõ ràng hơn cái âm vực vừa du dương như chuông gió lại dịu dàng tựa tiếng thì thầm của biển ấy. Nhưng dường như cô ta không có khả năng nói cùng một ngôn ngữ với cậu.

Tiếng cô ta nói khiến Sasuke liên tưởng đến ngôn ngữ Hy Lạp cổ đại trộn với một ít của tiếng Đức.

So với việc chỉ để nổi đến quá nửa đầu thì mỹ nhân ngư nọ có xu hướng trồi lên mặt nước nhiều hơn, để lộ cổ và xương quai xanh mảnh khảnh. Thấy "con người" phía trước nom có vẻ vô hại, không có ý định làm hại mình, người cá nọ không còn e ngại như lúc ban đầu, nó hết chỉ vào cổ của mình lại chỏ vào cổ của cậu rồi làm động tác thoát ra như muốn cậu nói gì đó, ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong. Nhưng vì rào cản ngôn ngữ nên Sasuke vẫn không tài nào lí giải được thứ mỹ nhân ngư kia muốn, mù mờ nhìn hai tay dính vẩy lia qua lia lại.

Biết việc chỉ dùng kí hiệu thôi con người kia sẽ không nhận ra, mỹ nhân ngư thở dài, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu cất giọng hát. Một giai điệu trầm buồn được cất lên, tuy chỉ ngơ ngớ hát lại thứ cậu vừa ngâm nga khi nãy nhưng Sasuke dường như chìm hẳn vào giai điệu phát ra từ phía người cá nọ, giọng điệu cơ hồ vừa kỳ ảo lại du dương, cảm tưởng bất kỳ con người nào nghe được đều bị cuốn hút cả.

Cậu cũng không phải ngoại lệ. Tiếng hát như rót mật vào tai, khiến Sasuke trầm mê không dứt. Mãi đến khi ngừng hẳn cậu mới thôi thả hồn vào gió biển mà lắng nghe tiếng sóng vỗ.

Sasuke thấy những lời tương truyền về nhân ngư của phương Tây có phần đúng, tiếng hát của họ quả thực là một thứ thuốc mê kỳ diệu.

Người cá nọ vẫn chăm chú nhìn cậu đầy mong chờ, không biết lấy đâu ra một xâu ngọc trai lẫn vỏ ốc thật đẹp, bơi đến gần và ném cho Sasuke.

"Hn?"

Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt trắng của mỹ nhân ngư khiến cậu nảy sinh ý nghĩ rằng cô ta muốn mua tiếng hát của mình, không ngưng được khóe môi hơi cong lên ý cười.

Sasuke tiến đến, nhặt xâu ngọc trai để lên bờ cát rồi không do dự mà ngồi xổm xuống gần người cá, cất tiếng ngâm nga giai điệu tồn tại từ sâu thẳm trong miền ký ức xa cũ của mình rồi mới chầm chậm hát. Khẽ khép hờ hàng mi dày mà bất cứ người con gái nào nhìn vào cũng có thể ghen tỵ, Sasuke vừa ngân nga hát vừa cảm nhận gió như đùa giỡn với mái tóc rối đen tuyền của cậu cũng như thưởng thức mùi vị mặn chát của biển.

Mải mê hát, thiếu niên mới chợt để ý ánh mắt si ngốc của người cá dán chặt vào mình. Màu bạc sáng ấy có một chút ngưỡng mộ, một chút thỏa mãn, một chút... xa xăm như cách Sakura từng nhìn cậu. Sinh vật kỳ bí dẩu môi lẩm nhẩm theo Sasuke, trong đầu dần ghi nhớ từng hợp âm, cách ngân giọng cũng như cất lời, đợi đến đoạn cao trào nhất liền say sưa hòa ca cùng.

Giai điệu tuôn trào, lại mượt mà như lụa, đôi khi lại rung nhẹ như tiếng chuông ngân hòa với giọng hát ngọt ngào, chảy vào tai cậu như những làn gió biển nhẹ nhàng, Sasuke chợt ngưng lại, phát hiện cô gái đang cùng mình hát, dù tiếng của cô ta phát ra lại ngọng nghịu, nghe không được chữ nào nhưng bù lại là âm vực đáng tự hào của một nhân ngư mà con người không thể có, như nhấn chìm cậu trong những cơn mộng mị khi đêm tới.

"..."

Mỹ nhân ngư đã ngừng hát.

Cô ta bắt chước tiếng hử của Sasuke khi bị dùng một xâu ngọc trai lẫn vỏ ốc để thực hiện trao đổi, suối tóc dài hơi nghiêng nghiêng theo đầu, ánh mắt to tròn với màu bạc quái dị nhìn chằm chằm cậu, có vẻ rất thắc mắc.

Sóng liên tục đánh dạt vào bờ, chiếc áo phông mỏng Sasuke mặc vốn đã ướt đẫm, miết theo cơ bắp mạnh mẽ cũng như lờ mờ thấy cơ bụng phía trong. Người cá nọ cứ liên tục lặp lại giọng điệu bắt chước Sasuke, vừa nói hử hử vừa bơi đến gần nơi thiếu niên đang ngồi, có ý thắc mắc như muốn hỏi tại sao lại không hát nữa.

Chỉ thấy kẻ đối diện lẳng lặng ngước lên ngắm trăng, xâu ngọc trai tùy ý để bên cạnh mỏm đá. Người cá nọ lầm tưởng Sasuke chê ít, quan sát cậu ta lần cuối rồi quay ngược lại bơi thẳng xuống đáy biển, chiếc đuôi cá màu tím nhàn nhạt quẫy lên rồi chìm hẳn xuống mặt nước. Tức khắc liền xong thấy dấu vết đâu.

Sasuke vì tiếng hát của mỹ nhân ngư mà đầu óc mụ mị đi không ít, chợt nhớ đến những kí ức từ xa thẳm trong tâm hồn, chỉ biết thờ ơ ngước lên ngắm trăng một lúc, không để ý mãi khi bị sóng đánh mạnh vào đùi liên tiếp hai trận, liền nhớ ra có sự xuất hiện của sinh vật biển kỳ bí nọ mới bừng tỉnh, đến khi ánh mắt đen tuyền dáo dác nhìn khắp mặt biển mênh mông đột nhiên không gợi sóng mới biết chỉ còn lại mình và xâu ngọc trai, mỹ nhân ngư đã mất tăm từ lâu.

Biển lặng im, lòng người gợn sóng.





xXx





Thứ người cá không bao giờ hiểu được chính là thói quen và cách hành xử của con người.

Khi đem chuỗi ngọc chai và vỏ sò quý hiếm để trao đổi lấy một lần hát của tên con trai loài người đẹp mã nọ, Hinata chắc chắn hắn sẽ không do dự mà lấy, thậm chí sẽ an phận hát cho cô nghe thêm bất kỳ khi nào cô muốn như cách đồng loại của cô kể về lòng tham vô đáy của con người. Nhưng hắn chỉ lẳng lặng ngắm vật tròn sáng xa tít trên cao kia, ngọc trai cũng bị tùy ý ném về phía bên cạnh, trên môi còn hơi nhếch lên.

Sư huynh Neji từng nói rằng chỉ cần thấy khuôn miệng họ méo hẳn đi, cơ mặt giãn ra và để lộ răng như người cá là có thể kết luận chính xác rằng họ đang "hạnh phúc". Cớ sao từ ngày cô mới biết đến hòn đảo này, cũng là khi cô gặp thiếu niên con người nọ lại chưa thấy hắn cười lần nào.

Nhưng người cá lại bẩm sinh nhạy cảm qua ánh mắt. Chỉ cần nhìn sâu vào người đối diện là có thể hiểu ngay điều họ nghĩ và thậm chí là nhìn thấu tâm hồn bên trong. Hinata đã thử nhân lúc hắn không để ý mà ngắm đôi mắt đen tuyền đó của tên con trai loài người, rốt cuộc đành chịu thua vì vẫn chỉ đặc quánh một màu đen sâu hun hút.

Tên loài người này thực sự rất đặc biệt, hắn đẹp còn hơn bất kỳ nam nhân nào trong bộ tộc người cá của cô. Hơn hết là giai điệu mà hắn ngân, nó tha thiết lại u sầu. Tuy giọng hát không trong trẻo như của Hanabi, hay truyền cảm như Neji nhưng vẫn có sức hút kỳ lạ. Cô nghe được tiếng sóng biển rì rầm tạo thành nhịp điệu, như thể mặt nước giã ra thành hàng vạn tinh thể nhỏ li ti mà biến thành nốt nhạc.

Cô còn muốn nghe nhiều hơn nữa, nhưng con người kia thực kì lạ. Hắn trầm ngâm nhìn về nơi rất xa, rồi ngưng hẳn. Vì nghĩ hắn chê ngọc trai của cô quá ít nên Hinata chỉ biết lặn thật sâu, thật xa dưới tít mãi lòng đại dương. Lượm nhặt thêm rồi cẩn thận xâu thành chuỗi. Thậm chí cô còn lấy báu vật mảnh dẹt ba đầu kỳ lạ trước đây từng nhặt được của con người mà đem đến cho hắn.

Hinata không rõ hắn có hạnh phúc hay không, chỉ biết sau lần gặp hôm đó, hắn ngồi ở mỏm đá nhiều hơn, mỗi lần Hinata xuất hiện liền đem rất nhiều món bảo bối kỳ lạ mà cho cô xem. Thậm chí, thiếu niên còn hát cho cô rất nhiều, khi thì vui tươi nhẹ nhàng, khi lại buồn sầu đến da diết.

Hinata cũng vì vậy mà luôn chờ đợi đến khi màn đêm buông xuống liền lập tức trốn đến gặp hắn. Đôi khi cả hai kẻ dưới biển người trên bờ cùng dành cả đêm chỉ để ngắm trăng hoặc hát cho nhau nghe đến tận khi bình minh ló rạng, cô kể cho hắn nghe lời thì thầm của biển cả dù biết hắn chẳng hiểu được chữ gì. Câu chuyện tình yêu của chú sao biển bị xa cách, việc cá heo bố bên bờ biển Ấn Độ Dương lạc mất con... cũng được Hinata thủ thỉ lại.

Cô kể rất nhiều, đem tất thảy tâm sự dồn nén trong lòng mà nói cho hắn dù biết đối phương chỉ có thể đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ, ánh mắt đầy ẩn ý hoặc chỉ là khoảng lặng không tên.

Giữa cô và hắn có những lần gặp gỡ cũng như câu chuyện không hoa mĩ như cách công chúa người cá nọ xa nửa vòng Trái Đất vì yêu hoàng tử loài người mà xin phù thủy bạch tuộc có được đôi chân để ở bên chàng. Với cả hai chỉ cần những khoảng lặng ấm áp, những giai điệu xoa dịu tâm hồn, là đủ.

Thậm chí có khi thiếu niên vì tò mò mà nắn xoa đôi tay đầy vây cá của cô, mặc kệ gương mặt đỏ bừng xấu hổ mà nghiền ngẫm suy nghĩ một chút. Hắn đều không hiểu trái tim cô lúc đó chỉ vì ánh mắt nhu hòa ấy của hắn mà rung lên từng hồi. 


Quãng thời gian yên bình của Hinata với thiếu niên cứ thế chầm chậm trôi, cho đến lần cô bắt gặp thái độ kỳ lạ của hắn, không nói không rằng chỉ lẳng lặng nhìn về nơi xa xăm, cả gương mặt hắn có thờ ơ thế nào vẫn không giấu được đau thương sâu dưới đáy mắt. Hôm ấy, không có những câu chuyện cụt lủn khó hiểu, cũng không tồn tại những giai điệu du dương.

Chỉ có một vùng biển mênh mông, và nỗi buồn sâu lặng. Hinata biết hắn đang buồn, có lẽ con người không thể hiện nỗi đau như người cá bọn cô, nên cũng chỉ biết dùng cách an ủi đơn sơ nhất: nhẹ nhàng lấy bàn tay ướt sũng dính đầy vảy nắm chặt.


Cô muốn hắn cảm thấy đỡ hơn.


"Cảm ơn."


Tên con trai nói một câu gì đó, cô không hiểu nhưng vẫn cố với tay lên nền cát trắng, vẽ hai chấm tròn nho nhỏ và một hình vòng cung, biểu lộ trạng thái hạnh phúc, rồi khẽ chỉ cho hắn biết.


Không hiểu sao sau đó, hắn trầm ngâm nhìn hình vẽ đó rất lâu, tận khi bị sóng biển xóa tan vết tích cũ nhưng vẫn duy trì trạng thái bất động. Cảm giác ngứa râm ran trên má nhắc hắn đến cảm xúc chợt òa tới bất ngờ.


Sasuke nhăn mày vì vị mặn chát trên khóe mắt.








Cont




Lúc đầu định quất cmn 4k từ nhưng thôi, tôi đã quá mệt mỏi... TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro