Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cho nhau một cơ hội

[Chap cuối rồi :D cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho con tác giả lười biếng này <3]

                                                           ____________________________

-Hinata...-Tiếng Sasuke trầm ấm gọi làm tôi giật bắn cả mình
-Khuya rồi, mau vào ngủ.- Tôi không trách cậu ấy vì giọng điệu ra lệnh khô khốc kia. Chẳng qua là Sasuke rất ít nói, nên khó có thể thốt ra lời đường mật êm ái như những chàng trai khác được. Miễn sao Sasuke thật lòng quan tâm tôi, thế là đủ.
Nhưng tôi vẫn ngồi im trên bậc thềm. Nghe gió thì thầm. Hương quỳnh đêm rất ngọt.
Sasuke cũng ngồi xuống cạnh tôi. 
Tôi không dám quay sang, nên không biết ánh mắt đó đang hướng về nơi xa xăm nào cả. 
Tôi không dám mở lời, nên chẳng hay trong tâm can cậu ta đang nghĩ gì.
Cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại chẳng dám dựa đầu vào vai, vì cơ bản, ta chưa là gì của nhau.
Chúng tôi cứ ngồi cạnh nhau, lặng im tận hưởng thời gian trôi như thế. 
Rồi đột nhiên, tay tôi cảm thấy lạnh. Có bàn tay lạ đang nắm lấy. Bàn tay lạnh ngắt, chai sần, thô ráp nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác an toàn đến lạ thường. Từng ngón tay đan chặt vào nhau, cứ thế truyền đi tâm tư dù cả hai chẳng ai nói một lời.
Tâm trí tôi hiện tại, rối bời khôn xiết. Gương mặt cứ gượng cứng như thế, và mắt thì hướng vô định. Ngó cũng không dám, chẳng biết cậu ta có nhận ra tay tôi đang run lên? Cảm xúc này là gì, mà tại sao tim tôi lại thổn thức lên những nốt bổng đến lạ thường, diễn tả thế nào nhỉ....
Quỳnh thôi ngọt, và tôi thì như lạc vào một thế giới mụ mị nào đó...

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Chíp...chip....
-Er.....-Cô gái với mái tóc dài thướt tha nhẹ nhàng ngồi dậy, rồi lại tròn mắt ngạc nhiên.

Chỉ cần nhìn nét mặt cô ấy cũng đủ để hiểu sự bất ngờ lẫn ngại ngùng rối loạn trong từng kí ức mơ hồ đêm qua. Rất nhanh, cô chợt nhận ra, giữa cái giây phút lãng mạn tuyệt đẹp đêm qua, cô lại lăn ra ngủ gật. Và nhanh hơn nữa, cô hiểu Sasuke đã phải bế cô vào phòng- chỉ nghĩ đến đó mà cô đã ngượng chín cả mặt- mà đâu chỉ thế, chàng trai tưởng như lạnh lùng đó còn cẩn thận đắp chăn và kéo rèm cho cô nữa cơ!  

-Thế thì cả đêm qua Sasuke đã ngủ ở đâu nhỉ....-Hinata bần thần một lúc, như đang tìm lại tâm trí sau cả đống những biến cố hôm qua

-Uchi...A, Sasuke ơi!- Tiếng gọi bất chợt ngân dài ra, làm mấy con se sẻ vừa đậu trên bậu cửa vội vỗ cánh bay đi.

Không có tiếng trả lời.
Trên hàng lông mày đã lộ rõ sự sốt ruột, Hinata ngay lập tức tung chăn chạy ra khỏi phòng, tìm Sasuke khắp nơi

Phòng khách không có

Bếp cũng không

Ngoài vườn cũng không

Koi vẫn còn ở đây mà, cậu ta vẫn đang bất tỉnh mà, thế còn Sasuke đâu mất rồi? Hành lí, giày dép, tất cả đều biến mất?

Cô gái bé nhỏ ấy tìm kiếm trong hoảng loạn. Có lẽ được sống trong tình yêu thương đã khiến Hinata trở nên rất sợ sự cô đơn, đặc biệt là bị bỏ rơi.

Dùng cả Bạch nhãn của mình, Hinata cũng không tìm thấy Sasuke. Mắt cô rưng rưng mất rồi. Môi cô cũng mếu máo không thành lời. Cô hoàn toàn có thể tự về một mình, nhưng mà...

Sasuke, mới hôm qua còn bên cạnh cô, giờ lại biến mất mà không để lại chút câu từ. Thậm chí Hinata còn thoáng qua chút rung động với ánh mắt lạnh lùng đó kia mà...Chả lẽ, Sasuke đã quay về vì Sakura ư? Hay là Sasuke không muốn mình hiểu lầm nên đã quay về trước...?

Hinata cứ ngồi sụp xuống và suy nghĩ mông lung như vậy, tâm trí rối bời đến mức chỉ muốn nổ tung ra. Cô không rơi nước mắt, chỉ là khổ tâm tới mức không khóc được...

Bỗng có tiếng rơi mỏng tang, tới mức không thể dùng từ ngữ để mô tả

Quay sang, Hinata thấy một cánh hồng rất thắm, màu rực rỡ như máu

Lại thêm những tiếng rơi khác, cũng mỏng tang như vậy. 

Hoa hồng ở đâu mà nhiều vậy?

Hinata chậm rãi ngước mắt lên, môi mấp máy không thành lời

Là cả một cơn mưa hoa hồng ma mị mà đẹp tới mê hồn đang bao quanh cô

Cô đủ lí trí để có thể suy đoán đây là một thuật nguy hiểm nào đó, nhưng đôi tay vẫn khe khẽ đưa ra mà hứng, mà cảm nhận lấy sự mềm mại tuyệt diệu của loài hoa quyến rũ này, bởi linh cảm cô cho thấy điều ngược lại.

Cô hứng được 1 cánh hoa, thế là mắt sáng rỡ lên như cô bé 5 tuổi được tặng một con búp bê xinh đẹp vậy

Tự nhiên, cánh hoa ấy lấp lánh lên như rải kim tuyến lên bàn tay nhỏ nhắn của Hinata, thoáng chốc đã chuyển sang màu trắng, và có dòng chữ màu máu hiện lên, rõ dần...

Hinata dụi mắt, đưa sát lại mà nhìn.

-Em có cho phép tôi bảo vệ em cả đời không?

Dòng chữ quen thuộc đó như làm long lanh đôi hàng liễu phảng phất buồn, và thế là lần này, nước mắt cô gái nhỏ nhắn đó lại rơi. Vội đưa tay che tiếng nấc, đôi lòng mày tuy nhíu lại, hàm răng cắn chặt, nhưng cái mỉm cười ấn giấu kia lại lộ rõ sự hạnh phúc, tay kia cũng siết lại, cấu xé lấy tim gan. Hai chân nàng tê cứng, tới nỗi không còn chút sức lực nào mà đứng lên. 

Vì nàng bất ngờ quá. Có chết cũng chưa bao giờ nàng nghĩ lại có người tỏ tình mình một cách âm thầm mà lãng mạn đến thế này. Nàng cứ khóc mải miết, rồi khẽ run lên chút vì bất chợt có ai đó ôm lấy nàng từ đằng sau- một cảm giác rất thân thuộc và ấm áp. Mà chả thế nàng lại còn khóc to hơn, chẳng còn sức đâu đáp lại dòng chữ nguệch ngoạc kia.

Mà nàng cần gì đứng lên nữa, vì đằng sau nàng đã có vòng tay siết chặt sẵn sàng nâng đỡ nàng mỗi gót chân. Nàng cũng chẳng cần phải nín khóc, vì từ giờ trở đi, nàng sẽ chẳng bao giờ phải khóc thêm lần nào nữa. Bảo nàng yếu đuối mãi cũng được, vì có một chàng trai sẽ mãi mãi, mãi mãi sẽ bảo vệ nàng bằng tất cả hơi thở của mình.

Sasuke ghì chặt lấy Hinata, hai hơi thở ấm nóng như quyện lại làm một. Cậu ta chẳng nói chẳng rằng gì, cứ lặng lẽ vuốt ve Hinata vậy thôi....

                                   ---------------------------------------------------------------------

-Sakura....-Naruto chợt đưa mắt sang văn phòng Hokage: một cảnh tượng đối với tôi lúc trước là kinh hoàng, đối với tôi bây giờ là tin vui

-A.....-Sasuke cũng nhận ra chúng tôi, khoan thai kéo tay Hinata đi tới

-Nhiệm vụ có quá khó khăn không?- Tôi cất lời hỏi một câu khá gượng ép, nhưng biết nói gì với hoàn cảnh này bây giờ?

-Cũng....-Hinata ngập ngừng, có lẽ vì cô ấy đang ngượng

Sasuke nhận ra điều đó, lập tức siết chặt hơn bàn tay nhỏ nhắn của Hinata

-Cũng dễ dàng...-Hinata như được tiếp thêm sức mạnh, nói dõng dạc hơn.

Cả tôi và Naruto bật cười, như đã hiểu hết tất tần tật những gì đã xảy ra ở chốn Lôi Quốc xa xôi kia. Giơ đôi bàn tay đang nắm chặt giữa tôi và Naruto, đặt đối diện với đôi bàn tay cũng đang đan chặt của Sasuke và Hinata, tôi mỉm cười ẩn ý, rồi quay cái rụp đi

-Còn ca trực nữa đây....

Thoáng sau lưng, tôi nghe có tiếng cười cũng vui vẻ không kém.

                               ------------------------------------------------------------------

-Chậc chậc....-Shikamaru nhăn nhó- 2 đôi tình nhân kia lại lộ liễu quá cơ!

-Hahaha....Có khi sau này lại phải đi một lần 2 đám cưới đấy- Hokage đệ lục chống cằm, bất giác nhếch môi một cái. Có lẽ ế vợ lâu năm đã khiến ông quá mệt mỏi với những mối duyên tình lãng mạn sến súa

-Chỉ tổ tốn tiền!- Shikamaru cũng nhăn nhó liếc qua đống giấy tờ, vờ như không quan tâm -A! 11 giờ rồi!- cậu ta chợt nhớ ra một việc vô cùng quan trọng, vội chạy đi như tên bắn, bỏ lại lão Hokage cô đơn với chồng tài liệu

Nhìn Shikamaru ba chân bốn cẳng, hớt hải phóng đi, Kakashi lại trề môi:

-Ngươi nhìn xem, ngươi cũng có kém ai đâu, sợ Temari còn hơn sợ cọp còn gì!

                            ------------------------------------------------------------------

(câu chuyện tới đây là hết rồi :D mình chọn kết thúc mở cho các bạn thỏa sức tưởng tượng đám cưới giữa Sasuhina và Narusaku nhé <3 cảm ơn vì đã ủng hộ mình suốt thời gian qua!)

(Các bạn có thể gợi ý cho mình một chủ đề yêu thích mà các bạn mong muốn mình viết được không <3?)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro