Chương 44: Đâm vào tim
Chắc chắn quản lý Trương sẽ không vì Lương Mộng Nhàn mà làm Hứa Mộc Thâm không vui, nghe được lời này lập tức gật đầu: "Đúng vậy, ngài Hứa! chuyện này là do tôi sơ sót, vậy cho cô một ngày, ngày mai phải dọn ra ngoài."
Lương Mộng Nhàn nắm chặt tay, không thể nói nên lời.
Sắc mặt Hứa Mộc Thâm lại trầm xuống: "Phòng trong trại trẻ mồ côi có rất nhiều sao?" Ngay lúc này quản lý Trương đã hiểu ra, ông ta run rẩy, vội vàng mở miệng nói: "Hôm nay liền dọn đi! Ngay bây giờ!" Sắc mặt Lương Mộng Nhàn trắng bệch, toàn thân phát run.
Hứa Mộc Thâm không ở để ý tới cô ta mà chỉ nhìn Hứa Tiễu Tiễu:"Cô muốn nhận nuôi đứa trẻ này?" Tình thế xoay chuyển quá nhanh, Hứa Tiễu Tiễu cơ bản là không có phản ứng kịp.
Sau khi đã khôi phục lại tinh thần, cô có chút do dự.
Bây giờ cô đang ở nhà họ Hứa, nếu nhận nuôi Điềm Điềm thì nhất định phải đưa Điềm Điềm đến Hứa gia.
Cô rối rắm một chút, ngập ngừng nhìn Hứa Mộc Thâm. "Ngài...... Có đồng ý không?" Tầm mắt Hứa Mộc Thâm nhìn Đường Điềm Điềm.
Điềm Điềm nắm chặt ống tay áo của Hứa Tiễu Tiễu, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm anh ta.
Ánh mắt nhút nhát sợ hãi kia làm Hứa Mộc Thâm nghĩ có phải Hứa Tiễu Tiễu khi còn nhỏ cũng luôn có dáng vẻ này hay không? Hai chữ không cần suy nghĩ gì cứ thế nói ra: "Có thể."
—— Quản lý Trương cơ bản không thể hiểu được mục đích đại Boss đến kiểm tra.
Ông ta dẫn Hứa Mộc Thâm đi dạo một vòng trong trại trẻ mồ côi, rồi mới tiễn anh ta đi.
Cơ hồ như anh ta đến đây là để nhằm vào Lương Mộng Nhàn vậy, làm cho ông ta nghĩ không ra! Khi ông ta đang có vẻ hơi hồ đồ ở đây thì bên kia, từ trong trại trẻ mồ côi, Hứa Tiễu Tiễu nắm tay Đường Điềm Điềm đi ra.
Lúc chuẩn bị lái xe rời đi thì nghe được một giọng nói truyền đến: "Tiễu Tiễu! Chờ một chút!" Hứa Tiễu Tiễu ngạc nhiên, quay đầu lại thì nhìn thấy viện trưởng vội vã từ trên xe taxi đi xuống, chạy tới chỗ cô ta.
Hôm nay bà ta có việc phải ra ngoài, nhìn dáng vẻ thì chắc là mới vừa gấp rút trở về.
Viện trưởng đi đến trước mặt cô.
Bà ấy vội vã mở miệng nói: "Tiễu Tiễu, hôm nay ta đi bệnh viện gặp bạn, khi nhận được điện thoại của Mộng Nhàn thì mới biết được chuyện gì đã xảy ra nên lập tức gấp gáp trở về." Hứa Tiễu Tiễu nhíu mày lại.
Viện trưởng liền nắm lấy tay cô ta, khẩn cầu nói:"Tiễu Tiễu, thân phận của con, ngoại trừ ta ra thì không có ai biết. Ta biết con là con gái nhà họ Hứa, hôm nay ngài Hứa đến cũng là vì con mà trút giận."
Nhà họ Hứa vứt bỏ cô ta, chắc chắn sẽ không nói cho quá nhiều người biết. Chỉ có viện trưởng biết thân phận của cô ta.
Hứa Tiễu Tiễu nheo mắt lại: "Cho nên?"
Viện trưởng lo lắng mở miệng: "Tiễu Tiễu, từ nhỏ Mộng Nhàn cùng con lớn lên, con tha cho nó lần này đi! Con hãy nói với ngài Hứa để cho nó ở lại trại trẻ mồ côi đi. Sau tất cả, nó vẫn là một đứa bé, đuổi nó đi, nó sẽ sống như thế nào?"
Hứa Tiễu Tiễu nghe xong, tròng mắt chậm rãi mở rộng. Vậy khi cô bị đuổi đi thì sao? Lúc ấy cô cần nhất là sự che chở của viện trưởng thì bà ta đã ở đâu? Sao thời khắc đấy bà ta không xuất hiện cầu xin cho cô? Thật nực cười!
Cô vẫn luôn coi viện trưởng là trưởng bối, là người mẹ, nhưng bây giờ......
Cô cười lạnh: "Tám tháng trước, lúc người đuổi con đi, vì sao không lo lắng cho con sẽ sống như thế nào?"
Viện trưởng lập tức kinh ngạc, theo bản năng phản bác: "Mộng Nhàn và con sao giống nhau được, từ nhỏ con đã có sự toan mưu tính toán, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Cơ thể Mộng Nhàn cũng không tốt bằng con, không thể bằng con......" Càng nghe, trong lòng Hứa Tiễu Tiễu càng lạnh.
Cô ta vẫn luôn cho rằng, trong lòng viện trưởng, mình và Lương Mộng Nhàn có địa vị giống nhau. Nhưng bây giờ lại phát hiện, thì ra tất cả đều là do cô ta ảo tưởng. Tưởng rằng nếu cả thế giới này có ruồng bỏ, sỉ vả cô thế nào thì vẫn luôn có một người đứng ra bảo vệ và săn sóc cô, người đó không ai khác ngoài viện trưởng - người cô luôn coi như người mẹ thứ hai. Vậy mà giờ đây, chính từ con người này lại thốt ra những câu khiến tim gan cô quặn thắt lại. Rốt cuộc thì, trên thế gian này không ai là không coi thường Hứa Tiễu Tiễu co. Có điều họ không nói ra mà thôi.
Dường như không ai để ý rằng, chiếc Rolls-Royce màu đen ngừng ở cách đó không xa kia còn chưa rời đi.
Trong xe, người đàn ông với đôi mắt đen híp lại, cơ thể phả ra một luồng khí bức bách đến khó tả. Không sai, cuộc nói chuyện kia không quá to nhưng đủ để lọt vào đôi tai với đường nét tinh tế của người đàn ông này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro