Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Lúc cần nói thì không ngại nói!

Ngày bế giảng cuối cùng cũng đến. Trong tiết trời hạ nắng, gương mặt phải chia xa của những cô cậu học trò 12 thu vào trong những khung hình kỷ yếu thêm phần xúc động và bịn rịn, lưu luyến. Trong đôi mắt ai thấp thoáng bóng dáng một người con gái, như xa như gần, như có như không mà chỉ cần một lần ngoảnh lại thôi, cô đã có thể chứng kiến toàn bộ thế giới của đối phương!

Phía trên sân khấu, An đàn và Khuê hát một tình khúc tuổi học trò thật nhẹ nhàng, da diết mà sâu lắng. Trong bộ váy giản dị với tông màu trắng làm nổi bật sự trong sáng, thuần khiết của lứa tuổi học sinh, bên cạnh một chàng trai đeo ghita, đội mũ đen, áo phông trắng, quần vải và đi giày canvas dường như khiến cho toàn bộ sân khấu bùng nổ visual. 

"Đẹp quá mày ơi"

"Giống thanh mai trúc mã quá"

"Đây là ngôn tình đời thực sao?"

Những lời bàn tán ở phía dưới sân khấu cứ thế mà truyền đi. Nguyên cố không để tâm những lời nói ấy, cậu chỉ quan tâm dáng vẻ của Khuê trên sân khấu bây giờ. Xinh đẹp, rạng rỡ và tỏa sáng, tất cả đã ghi vào lòng cậu những điều đẹp đẽ nhất của một lễ bế giảng thời học sinh. 

Kết thúc tiết mục, Khuê và An tiến đến khán đài chào khán giả, trong lúc đó, đôi mắt của Khuê vô định mà hướng về lớp mình. Nó bắt gặp ánh mắt của Nguyên đang chăm chú nhìn nó, cùng với một nụ cười và không giấu được niềm vui trong mắt. Nếu nó không nhầm, biểu cảm này là Nguyên đang khen ngợi tiết mục vừa rồi của nó sao?

An vô thức nhìn Khuê, tựa như bao nhiêu lần cậu vẫn nhìn. Chỉ có điều, khi quay sang, cái cậu nhận được chỉ là một ánh nhìn không thuộc về mình. Khuê hôm nay xinh đẹp hơn mọi ngày, mọi đường nét trên khuôn mặt Khuê dưới lớp trang điểm nhẹ trở nên dịu dàng và đằm thắm hơn bao giờ hết. Ngay từ khi nhìn thấy Khuê bước vào chung sân khấu với cậu, An đã không kiềm nổi niềm hạnh phúc trong lòng. 

Cả hai cùng cúi chào khán giả rồi lui vào sau khán đài. Khuê tìm cặp của mình, lôi trong đó bộ đồng phục đã chuẩn bị và định đi về phía phòng vệ sinh nữ ở cuối tầng 1 để thay đồ. Lúc nó bước đi thì một cánh tay vô tình kéo nó lại, nó ngoảnh lại. Đó là An. 

"Chụp chung một tấm hình làm kỉ niệm đi, không nghĩ có một ngày hai đứa ngày trước hay rượt nhau trong xóm giờ lại ngồi hát cùng nhau", An đề xuất. 

Nghe An nói thế thì Khuê chợt bật cười. Đúng thật, thời gian nhanh thật!

Khuê thấy cũng không có vấn đề gì lắm với đề xuất này nên đồng ý "Được thôi". 

An nhờ một chị trong CLB chụp giúp hai đứa. Chị liền đồng ý ngay, tay chị cầm máy ảnh An đưa. 

An và Khuê đứng cạnh nhau nhưng không sát nhau, Khuê mải nhìn vào ống kính, đôi mắt trong veo và nụ cười rạng rỡ trên môi. An đứng bên cạnh, trong giây cuối cùng trước khi chị trong CLB ra hiệu chụp, cậu đã đưa đưa ra phía sau, trên vai Khuê một chút và giơ biểu tượng "say hi".  

Hai người, một nam một nữ, xinh đẹp trong ống kính. Nhưng cả hai cũng không hề để ý có một ống kính khác đang nhòm vào họ, bắt lấy khoảnh khắc vừa rồi và chỉ vài phút sau đã đăng tải lên diễn đàn của trường. Confession nhộn nhịp hơn cả với bài đăng: Ngôn tình đời thực là như thế này sao? Tôi cũng muốn. Do chụp vội nên đó là một tấm ảnh không được lấy nét, trong ảnh là khoảnh khắc An quay sang nhìn Khuê, ánh mắt của An không rõ nhưng chính điều đó mới khiến cho tấm ảnh càng thêm bùng nổ. 

Càng nhìn, càng cảm thấy đẹp đôi! Càng nhìn, càng cảm nhận được thứ tình yêu không lời trong ánh mắt của cậu thiếu niên. 

Cả hai đều không hay biết gì về điều này, mãi đến khi cả hai đứa thay đồ xong, đi về phía lớp ngồi để tiếp tục tham gia buổi lễ bế giảng, nhận được thứ ánh mắt nghi vấn của cả lớp thì mới cảm thấy có gì không ổn. 

Khuê ngồi cạnh Trang, hỏi: "Ê có gì thế? Sao mọi người trong lớp lại nhìn tao với thằng An lạ thế? Cả những người khác không phải lớp mình nữa thì phải. Nãy tao đi qua các lớp khác, một số đứa nhìn hai bọn tao rồi thủ thỉ với nhau cái gì ấy. Bộ tiết mục biểu diễn dở lắm sao?". 

"Tiết mục biểu diễn siêu hay, không dở", Trang trả lời. 

Nó trả lời như vậy lại càng khiến Khuê không yên tâm. Nếu vấn đề không nằm ở phần biểu diễn thì vấn đề nằm ở đâu nhỉ? Trước giờ nó không tin vào trực cảm của mình, nhưng không hiểu sao lần này nó cảm giác trực cảm của mình không sai. Chắc chắn đã có vấn đề gì đó mà nó không biết. 

"Thế sao mọi người lạ thế?", Khuê quyết hỏi Trang cho bằng được. 

"Mày muốn tao nói luôn bây giờ hay về thì nói? Tao nghĩ là để về nói thì hơn, dẫu sao sắp đến phần bạn Nguyên của mày lên nhận khen thưởng rồi phát biểu kìa. Mày nghe xong thì mày không còn cảm xúc mà nghe Nguyên phát biểu đâu", Trang trả lời nó. 

"...", rốt cuộc vấn đề là gì, nó quyết phải hỏi cho bằng được. "Không, tao muốn nghe luôn bây giờ"

Trang thở dài nhìn Khuê: "Vậy thì tao cũng không giấu mày làm gì, vừa nãy mày chụp ảnh với thằng An đúng không?"

Khuê bất ngờ trước câu hỏi của Trang, sao nhỏ Trang lại biết nó chụp ảnh với An. 

"Đúng vậy"

"Chia buồn với mày, khoảnh khắc ấy đã bị một đứa ất ơ nào chụp được và nó đăng lên confession của trường với một tài khoản clone", Trang đùng đôi mắt đồng cảm mà nhìn Khuê. 

"Cái gì, what? Chụp tao với thằng An á?", Khuê mắt chữ O mồm chữ A hỏi Trang. 

"Ừ, hơn nữa còn là một khoảnh khắc rất tình, khi thằng An quay sang nhìn mày còn mày nhìn máy ảnh. Đứa đấy nó ghi cap: Ngôn tình đời thực là đây sao? Tôi cũng muốn", Trang bình tĩnh trình bày cho Khuê. Nó nhìn thấy khuôn mặt vừa phẫn nộ, vừa như oan ức sắp khóc của Khuê, trông thương vô cùng. 

 "Cả lớp biết rồi à?", ẩn ý của câu hỏi này chính là, Nguyên cũng biết rồi à. Nó không nghĩ chỉ một tấm hình chụp làm kỉ niệm lại gây phiền phức cho nó như vậy, lúc chụp nó chỉ nghĩ đơn giản như chụp ảnh với một người bạn bình thường. 

"Ừ, tao đoán vậy. Chắc bạn nhà mày cũng biết rồi đấy, ban nãy thằng Minh bị Nguyên bắt đưa điện thoại cho nó xem, chắc nó nghe loáng thoáng được phần bọn thằng Minh túm tụm nói với nhau. Bọn đấy đã cố nói nhỏ nhất một cách có thể nhưng đến tao còn nghe được thì thằng Nguyên có là gì. Tao nghĩ mày không cần phải nghĩ nhiều, Nguyên sẽ không hồ đồ mà tin là thật đâu. Nó thông minh như thế chắc phải nhìn ra được vấn đề của tấm ảnh thôi"

Dù nghe Trang nói vậy nhưng Khuê vẫn không yên tâm và vô cùng bực bội với hành vi của kẻ đã chụp lén. Nó nghĩ đến Nguyên, nó không biết phải giải thích như nào cho Nguyên hiểu nữa. Trong đầu nó có vô vàn câu hỏi, nhưng có lẽ câu hỏi lớn nhất chính là: Nguyên đã nghĩ gì khi thấy bức ảnh ấy? 

 Tiếng của thầy Thanh dẫn chương trình cất lên đã đột ngột cắt đứt mạnh cảm xúc lo lắng của nó "Sau đây, xin mời em Nguyễn Trần Đình Nguyên, học sinh lớp 10A1 đại diện cho toàn bộ các học sinh khối lớp 10 lên chia sẻ sau một năm học tập trường và có được nhiều thành tích trong học tập khi đạt giải Nhất kì thi chọn HSG Toán cấp trường lớp 10 và vượt cấp lớp 11". 

Ngay sau phần giới thiệu của thầy Thanh là tiếng "ồ" lên của cả trường. Khuê không bất ngờ trước kết quả này, nó và những đứa thi HSG đã được thầy Tùng phím trước kết quả thi từ trước đó. Nó đạt giải Nhất môn Văn, An đạt giải Nhì môn Anh, Duy đạt giải Nhì môn Lý và Trang đạt giải Nhì môn Sử khối lớp 10.

Nó ngẩng đầu nhìn Nguyên đang tiến về phía khán đài, dáng đi cậu chững chạc đến lạ. Cho đến khi cậu đứng trước toàn trường, nhìn về phía bên dưới, Khuê bắt gặp ánh mắt của cậu, liền vô thức cúi xuống. Nó không làm sai nhưng nó không có đủ cam đảm để nhìn lên, tựa như nó chẳng biết phải giải thích như thế nào với Nguyên về bài viết ấy cả. 

Nguyên đứng phía trên, phát biểu đầy khúc chiết, rõ ràng. Bên dưới không khỏi cảm thán xuýt xoa: "Oa, dáng vẻ của học sinh giỏi có thể ngầu đến mức này sao!!!". 

Nguyên đang có dáng vẻ mà Khuê mong được thấy ở cậu nhất: tự tin, toả sáng và đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, không phải là một chàng trai cô đơn và đáng thương như nó biết. Chỉ có điều, giờ đây nó lại không đủ tự tin để đối diện với Nguyên vì một tấm ảnh không rõ nguồn gốc được chụp từ một kẻ ất ơ nào đó. 

"Cuối cùng, từ tận đáy lòng, em xin được thay mặt cho các bạn học sinh khoá K59 dành lời cảm ơn đến thầy cô BGH và toàn thể thầy cô trong trường đã tích cực tạo điều kiện cho chúng em được học tập và rèn luyện một cách tốt nhất, đã luôn sẵn sàng hỗ trợ chúng em mỗi khi chúng em gặp khó khăn. Và trong khoảnh khắc đặc biệt này, em cũng muốn gửi lời cảm ơn đến những người bạn lớp 10A1, đặc biệt là người bạn cùng bàn của mình - bạn nữ vừa biểu diễn ca khúc  "Xe đạp"  vừa rồi, một lời cảm ơn chân thành nhất vì đã luôn đồng hành cùng em và là một nguồn động lực to lớn để em cố gắng hơn trên chặng đường vừa qua và chặng đường sắp tới..."

Sau phần phát biểu Nguyên là tiếng ồ và tiếng vỗ tay rầm rầm ở bên dưới. Thầy Tùng thầm mỉm cười khi nghe thấy phần sáng tạo so với bản gốc bài phát biểu của cậu học trò. Thầy thuộc nhóm thầy cô thích "nằm vùng" trong trang confession của học sinh nên thầy hiểu rõ ý tứ của bài phát biểu này. 

"Oa, ghê đấy, thằng Nguyên được đấy. Bình thường thì im im, nhưng lúc cần nói thì không ngại nói", Trang quay xuống nói với Khuê. 

Khuê cũng không tin được vào tai mình phần phát biểu vừa rồi của Nguyên. Nguyên vừa công khai cảm ơn trước mặt mọi người, khi bài đăng đang bùng nổ trên diễn đàn của trường về tin đồn nghi vấn tình yêu giữa nó và An bị mọi người đặt ra dưới phần comment. 

"Vui đến ngốc rồi à, mày đừng nói với tao là mày không thấy thằng Nguyên đang đánh dấu chủ quyền đấy nhé?", Trang nói nhỏ với Khuê khi thấy biểu cảm trên gương mặt Khuê ngốc không tả được. 

"Có thể coi là vậy không, chỉ đơn giản là một lời cảm ơn thôi mà. Hơn nữa cũng không phải cảm ơn mình tao mà là cảm ơn cả lớp trước ấy", Khuê vẫn cảm thấy cái giả thuyết Trang đưa ra ... thiếu thuyết phục. 

"Tao cảm thấy bất lực với mày rồi, tao đầu hàng. Má ôi, đến đứa ngu như tao cũng biết là thằng Nguyên đang gián tiếp đính chính tin đồn tình ái giữa mày và thằng An mà sao mày chậm tiêu thế hả. Mày không thấy câu nó nói chính là: tôi và bạn ấy có một mối quan hệ sâu sắc, bạn ấy là một người đóng vai trò vô cùng quan trọng trong thành công của tôi à? Chỉ thiếu nước nói thẳng là: tôi và bạn ấy mới là một cặp đôi thật sự chứ không phải như những gì các bạn nghĩ sau khi xem xong một bức ảnh với chất lượng chưa đến 720p", Trang nói với giọng bất lực đúng nghĩa và cái biểu cảm ấy trên khuôn mặt của nó đáng yêu đến nỗi đã thành công khiến Khuê bật cười theo. 

Thật ra, dù đã cố phủ định vì sợ mình ăn "dưa bở" nhưng Khuê cũng cảm nhận được một điều rằng, hình như Nguyên đúng là có ý với nó thật!!! 

Lời của tác giả: Khi thấy bức ảnh được đăng tải trên confession trường X: 

  Diễn đàn trường: - Ô, hai người này thật đẹp đôi!!! Bùng nổ visual thanh xuân vườn trường!!!

  Nguyên: - Không đẹp đôi! Tôi với bạn nữ trong bức ảnh mới đẹp đôi!

P/s: tui cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện nha, chap này tiếp tục được thực hiện dưới sự mong chờ của một bạn đọc đáng yêu đã cmt ở chap trước. Khoảng thời gian vừa rồi mình khá bận nên đã bỏ bê truyện, cũng không nghĩ là sẽ có bạn đọc đón chờ chương tiếp theo của mình. Mình rất vui khi biết truyện của mình có người đón chờ, cảm ơn bạn nhìu ạ ^ ^  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro