Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Thương tao à? - Ừ, thương

Thi xong học kỳ 1, cả lớp bước sang kì 2 của lớp 10. Trời đã chuyển lạnh từ lâu và thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện những đợt rét đậm rét hại bất chợt. Mấy hôm gần đây lại bắt đầu một đợt lạnh như vậy. Khuê nhìn ngoài trời gió thổi vun vút mà cảm thấy ngao ngán thời tiết và có chút không nỡ rời khỏi chiếc chăn của mình. 

Hôm nay, Khuê ra đường muộn hơn mọi khi. Nó đạp xe rồi nhanh chóng đến trường, mặc cho cái rét căm căm kia cứ phả vào mặt nó từng đợt một. Cái lạnh này khiến nó nghĩ đến khung cảnh ngày trước, khi nó đang ngồi bên cạnh bếp lửa, nướng khoai nướng ngô, tay cầm khoai mà xuýt xoa khoai nóng, xung quanh là những người bạn thân thiết. Cả lũ dấm dúi nhau trong bếp củi của nhà thằng Hưng - đứa nghịch nhất trong hội, không đứa nào chịu nhường đứa nào, đứa nào cũng muốn được củ khoai to nhất, bắp ngô ngon nhất. Duy chỉ có một người, một người luôn nhường Khuê từ đầu đến cuối ...

Thi thoảng, những kí ức về ngày trước hiện về trong Khuê đầy bất chợt, chẳng nói chẳng rằng, đến vội và đi cũng thật vội. Những day dứt trong lòng vốn đã không muốn nghĩ đến nhưng sao giờ đây tất cả lại hiện rõ mồn một, nó khiến lòng Khuê phải tự vấn rằng: "Không biết bây giờ cậu ấy sao rồi?".

Phải chăng, kí ức cũng có tiếng nói của nó, nhưng kí ức chỉ lựa chọn cất lên điều ấy khi con người ta thật tâm lắng nghe tiếng nói sâu thẳm bên trong mình?

Ngoài trời, gió vẫn cứ vun vút đập vào những tán cây dọc đường Khuê đi. Trong lòng, Khuê thấy lòng man mát một nỗi buồn không tên. 

Đi đến trường, nó gặp Nguyên ở dưới nhà xe. Bình thường Nguyên thường phải chở em đi học nên đến muộn hơn nó, hôm nay do nó ra khỏi nhà trễ hơn mọi hôm nên mới gặp Nguyên, nó nghĩ vậy. Nguyên đợi nó cất xe xong đi lên lớp cùng. Thấy Nguyên đợi, nó nhanh chóng để gọn xe và chạy về phía Nguyên, đến nơi nó cất tiếng chào và kèm theo đó là một nụ cười tươi rói giữa tiết trời đông giá lạnh. 

Nguyên đứng dựa tường cũng cười lại với nó, nói "Đi thôi". Trong khoảnh khắc ấy, Khuê cảm thấy hôm nay trời cũng không tệ.

Với Khuê, Nguyên giống như một mặt trời nhỏ, ở Nguyên luôn có một nguồn năng lượng ấm áp và khiến người khác muốn lại gần. Nói chính xác, ở Nguyên luôn có một thứ ánh sáng khiến nó muốn theo đuổi, muốn được chạm tới. Thứ ánh sáng ấy khiến nó nỗ lực hơn, cố gắng hơn từng ngày, khiến nó muốn trở thành một phiên bản tốt hơn của bản thân. Nhưng không hiểu sao, cái Trang lại nói rằng, nhìn thấy Nguyên nó chỉ cảm thấy Nguyên khó gần. Thằng Minh thì bảo rằng: "Nếu không phải vì tao chơi với nó lâu thì nhìn thằng Nguyên nhiều lúc tao cũng muốn đấm lắm".

Hôm nay đến bàn Khuê trực nhật, nó với Nguyên đến sớm nên sẽ lau bảng trước. Lớp nó đối với vấn đề trực nhật thì việc quét lớp sẽ để cuối buổi làm. Nó lên lấy khăn lau đem đi giặt thì Nguyên đã nhanh tay lấy cả hai chiếc khăn đi xuống sân trường giặt. Khuê chạy theo, ban nãy, lúc Nguyên giành khăn lau của nó, nó thấy tay Nguyên tím ngắt, lúc đến nó cũng không thấy Nguyên đeo găng tay khi đứng đợi nó. Tay Nguyên bị lạnh như thế, còn đi giặt nữa, nó có chút không nỡ. Hơn nữa tay Nguyên còn bị nẻ nhiều nên chắc chắn nước vào sẽ khó chịu lắm.

Nó giành lấy, xả nước dưới vòi làm ướt khăn, nói với Nguyên bên cạnh: "Để tao giặt. Giặt có cái khăn thôi, có phải công to việc lớn gì đâu. Tay mày như thế mà cứ đòi giặt là sao?". Khuê vô thức chau mày, dáng vẻ ấy khiến Nguyên có chút ngỡ ngàng. 

Nguyên mỉm cười, nhìn Khuê đầy ấm áp. Tay nó mỗi mùa đông về thường hay bị nẻ, nó chút rát khi động vào nước nhưng cũng không tránh được vì công việc làm thêm của nó thì việc tiếp xúc với nước là điều không thể tránh khỏi. Nó phụ bếp và kiêm luôn rửa bát cho một quán ăn, số tiền kiếm được đủ để nó phụ giúp bố mẹ một khoản tiền học bên cạnh thu nhập từ một vài việc lặt vặt thi thoảng có người thuê thì nó sẽ làm. 

"Mày không chịu bôi sáp nẻ à? Cứ để như thế không hết đâu"

"Mấy cái này không có gì đâu, tao quen rồi"

"Rồi mày cũng không chịu đeo găng tay vào? Tay tím hết rồi kìa"

"À, tao không thấy lạnh"

Khuê nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Nguyên mà chỉ muốn cốc cho nó một phát vào trán. Học thì giỏi mà sao mấy cái này lại ngốc thế? 

Nguyên nhìn người trước mặt đang lo lắng, sắp phát cáu với mình luôn thì cười xoà: "Không cần lo, tao con trai, mấy cái này không nhằm nhò gì cả".

Khuê không buồn đáp lại Nguyên, đi vòng qua Nguyên lên lớp học luôn, Nguyên theo sau. Bước vào lớp, các bạn cũng đã đến kha khá. Khuê sau khi lau bảng xong, quay xuống, đi vào chỗ ngồi, không nói chuyện với Nguyên mà quay ra sau, mở cặp, lấy lọ sáp nhỏ nó để trong đó ra. Nó quay sang Nguyên, cất lời: "Chìa tay ra đây".

Nguyên nghe xong thì quay ra, nhìn thấy lọ sáp trên tay Khuê liền hiểu ý. Nguyên ngoan ngoãn đưa hai tay ra trước mặt Khuê. Khuê nhìn bàn tay nứt nẻ phía trước, lòng không hiểu sao có chút không vui. Bàn tay nứt nẻ như thế kia mà không chịu bôi sáp nẻ thì bao giờ mới hết được? Khuê vẫn nhớ ấn tượng ban đầu của mình về bàn tay của Nguyên, bàn tay giống như phải làm việc nhiều nên có những nốt chai sần và một vài vết sẹo để lại, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy.  

Khuê vừa bôi vừa thở dài. Bàn tay Nguyên được Khuê bôi sáp nẻ, có chút lành lạnh và nhồn nhột. Tuy vậy, Nguyên vẫn nghe rõ tiếng thở dài của Khuê, lòng Nguyên chộn rộn không rõ. Cảm nhận được sự quan tâm của Khuê, lòng nó xuất hiện cảm giác ấm áp lạ kỳ. Nó cảm giác mình có hơi tham lam sự quan tâm ấy, cũng không hiểu tại sao có chút ích kỷ muốn được Khuê để ý nhiều hơn. 

"Cho mày lọ này, về nhớ bôi đấy. Mày để tay như này, nhìn không chấp nhận được"

Nguyên không nghiêm túc đáp lại: "Không phải mày vẫn nhìn được đấy sao? Thôi mày giữ đi, tao không bôi làm gì đâu. Rườm rà lắm". Thật ra, bên cạnh việc Nguyên lười bôi thì nó còn có chút tâm tư khác.

"Không được", Khuê nhìn nó đầy vẻ nghiêm khắc.

"Thế mày cứ giữ đi. Hôm nào lên lớp tao mượn mày bôi cũng được", Nguyên trả lời Khuê. Thật ra, ở nhà Nguyên cũng có loại sáp này. Nhưng nó cố tình nói với Khuê như vậy. 

Khuê nhìn nó, cong miệng nói: "Không có cửa đâu".

***

Tuy thế, sáng hôm sau, mẹ thấy Khuê cầm một lọ sáp mới trong tủ ra nên hỏi: "Lọ sáp kia mẹ đưa cho con, con dùng hết rồi à?"

"Dạ ... vâng ạ", Khuê không ngẩng lên nhìn mẹ mà cúi xuống ăn nốt bát cơm. Thật ra loại này bôi tốt hơn nên nó đổi, lọ hôm trước nó để trong ngăn kéo bàn học.

Vào giờ ra chơi tiết 1, nó quay sang chỗ Nguyên, không biết mở lời như nào thì Nguyên đã hỏi: "Sao mày nhìn tao mãi thế? Tao đẹp trai lắm à?"

Khuê: "..."

"Bôi đi, mày cứ để như thế là không khỏi đâu", tay Khuê đưa ra lọ sáp mới trong cặp. Nguyên nhìn lọ này hơi khác lọ hôm trước nhưng cũng không hỏi nhiều.

"Ừ, nhưng tao không tự bôi được. Tao đang làm toán"

"..."

"Đưa tay đây"

Nguyên chìa bàn tay trái cho Khuê. Nhìn đôi bàn tay, nó không nhịn được mà hỏi: "Ở nhà mày làm nhiều việc lắm à?"

"Không nhiều"

Nguyên đưa nốt tay phải cho Khuê bôi, nó hỏi: "Sao thế? Tay tao nhìn xấu lắm à?"

"Mày đi làm thêm vất vả lắm không?"

"Ai bảo mày tao đi làm thêm?"

"Thằng Minh nó bảo. Tao chỉ vô tình hỏi nó thôi"

"Không tính là vất vả. Tao thấy bình thường"

"Ừ". Khuê nói thêm: "Tay mày đẹp lắm, không xấu chút nào"

"Thật không đấy? Sao mày nhìn tay tao mà ánh mắt đầy xót xa thế kia? Thương tao à?", Nguyên cười, không nghiêm túc hỏi nó.

"Thật, tay mày rất đẹp (trong mắt tao)", Khuê nhìn nó khẳng định chắc nịch, nhưng không hề đả động đến 3 từ cuối, chỉ thầm nhủ trong lòng.

"Còn hai câu hỏi cuối thì sao?", Nguyên nhìn thẳng vào mắt Khuê. Mắt Nguyên lúc này trở nên sâu thẳm hơn bao giờ hết, Khuê không thể đọc được ý tứ trong đôi mắt ấy. Nó không do dự mà đáp:

"Ừ, thương"

Nguyên nhất thời không biết nói gì. Nó không nghĩ Khuê sẽ trả lời như vậy.

"Khi nào mệt quá thì hãy nói với tao, đừng giữ trong lòng", Khuê cất lời.

Nguyên khá bất ngờ khi nghe câu nói này của Khuê. Nguyên biết, câu nói này của Khuê không xuất phát từ lòng thương hại. Nó cảm thấy một niềm hạnh phúc len lỏi trong cõi lòng đang trào dâng bao cảm xúc của mình.

Lần đầu tiên, có một người con gái nói với nó như vậy. Không, chính xác là lần đầu tiên, có một người con gái nói với nó một cách chân thành như vậy mà không phải xuất phát điểm từ lòng thương hại hay niềm cảm kích nhất thời. 

"Xong rồi đấy", Khuê quay lại cất lọ sáp nẻ vào cặp. Trang đứng ngoài cửa, gọi vào: "Khuê ơi tao mượn được mũ cối rồi, đi thôi" 

"Ừ tao ra ngay đây", nói xong Khuê chạy tới bên Trang. Dọc hành lang, con Trang mặt mày đăm chiêu, rồi nó quay sang Khuê hỏi: "Mày với thằng Nguyên vừa làm gì thế?"

"Tao bôi hộ nó sáp nẻ, có hỏi nhau vài câu rồi trả lời, hết rồi"

"Thế thôi à? Sao nhìn thằng Nguyên ban nãy, tao cứ ngờ ngợ"

"Có gì lạ ư?"

"Ừm...", Trang đắn đo một lúc rồi nói: "Nhìn giống kiểu nó bị mày bỏ bùa ấy, à không, không phải. Bị bỏ bùa thì mắt nó không thể "tình" như vậy được. Nói chính xác phải là, nó đổ đứ đừ mày rồi. Không cần mày tán, nó tự đổ"

Khuê: "..."
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro