chap 2
Em thấy anh phát âm rất chuẩn, còn hơn cả thấy
_Em khen anh quá ha ha ...
Thấy anh cười sàng khoái tôi cũng cười theo
_Bữa nào rảnh anh dạy em tập nói nhé
_Ừ, cũng được
Nghe anh đáp thế tôi vui vui vì đúng là tôi kém phần nói tiếng Anh này, trong lớp hầu như tôi toàn tránh những lúc nói bằng tiếng Anh, chỉ khi thầy giáo chỉ định còn không thì cứ như con gà ngậm thóc, cạy cũng không ra.
Nghĩ thế tôi chợt thấy giữa tôi và anh dường như cởi mở hơn so với lúc đầu
_À, em uống cà phê đợi anh chút nhé
_Dạ
Tôi đáp xong đã thấy anh đi ra ngoài mà ko hiểu anh đi đâu.
Cà phê ở đây ngon thật , chẳng mấy chốc tôi đã uống cạn tách cà phê vừa lúc anh quay trở lại
_Anh ra ngoaig gọi điện thoại chút, cà phê ngon chứ em
_Ngon lắm anh - tôi nói mà hơi ngượng vì tách cà phê ráo trọi của mình .
_Chắc xe em sửa xong rồi đấy, chúng ta ra đó thôi
_Dạ
Tôi lại tất tả theo anh và hơi ngạc nhiên khi anh ko kêu tính tiền nhưng rồi tôi ngoái lại bàn mới thấy anh đã để sẵn tờ năm mươi nghìn dằn dưới đĩa rồi .
Gã sửa xe giao tôi chiếc xe với nụ cười toe nhìn phát ghét, tôi liền hỏi :
_Bao nhiêu vậy anh ?
_Anh đó trả hết rồi nhóc
Nghe vậy tôi liền quay qua hỏi :
_Anh Phong trả hồi nào mà em ko biết vậy,mà hết bao nhiêu lận anh ?
_Hai mươi ngàn đồng thôi em
Nghe vậy tôi lẩm nhẩm số tiền đó trong miệng để nhớ mà ko hay anh ấy nháy nháy mắt với gã sửa xe.
Tôi liền ngôi lên xe chào tạm biệt anh vừa lúc một chiếc xe hơi đen bóng bẩy dừng lại .
Rốt cuộc người đi trước lại là anh .
Tôi cũng vội đạp xe vì đã quá chín rưỡi rồi
Có điều lúc ấy dường như tôi đã nghe tiếng gã sửa xe nói :
_Hóa ra thằng nhóc chứ ko phải là con gái
Thật lạ ....
Bữa sau vào lớp tôi tìm anh định trả anh số tiền anh đã cho tôi mượn nhưng anh vắng mặt. Bữa sau nữa tôi cũng không thấy anh. Cái xe đạp của tôi từ bữa đó không còn trục trặc gì nữa, tôi cứ cảm giác như chiếc xe đó được hóa phép như mới vậy .
Nó chạy rất ngon lành .
Và anh đã vắng mặt cả tuần sau đó nên tôi ko thể trả lại số tiền cho anh, vì điều đó mà tôi cứ bứt rứt mãi nhưng rồi đến một ngày ...
_Hoài, bưng ly cà phê này đến bàn số sáu
Bà chủ the thé ra lệnh, tôi vội vã lấy khay bưng ly cà phê đến vội. Khi đến nói suýt nữa tôi đã làm rơi cái khay vì ngạc nhiên. Người khách mà tôi phải phục vụ không ai khác chính là anh .
_Ồ anh Phong
_Hoài, chào em ...sao em lại ở đây ?
Tôi nhe răng cười khì :
_Em làm ở đây mà
Vừa lúc đó có một cô gái bước vào ghế ngồi đối diện anh, chưa ngồi được bao lâu cô ấy đã lên tiếng với giọng điệu kể cả :
_Bồi, cho chị một ly cam ép, nhớ là cho bốn muỗng đường thôi nhé
_Dạ vâng, quý khách
Nói rồi tôi cúi đầu chào anh rồi đi vội vào chỗ lấy nước vừa đi vừa nghĩ "bốn muỗng đường thôi à, hai muỗng là đã ngọt rồi mà .."
Chẳng mấy chốc tôi đem đến ly cam ép bốn muống ấy. Quay đi tôi còn nghe tiếng õng ẹo của cô ta với anh mà phát ghét.
Tôi vốn ghét dạng con gái như vậy mà .
Mười hai giờ đêm tôi lấy xe ra về thì gặp anh. Anh chặn xe tôi lại nói :
_Hoài , anh em mình nói chuyện chút đi
_Dạ ..nhưng giờ khuya quá anh, em lại phải về nhà rồi .
_À..ừ anh chỉ muốn hỏi em làm ở đây lâu chưa thôi
_Em làm ở đây cũng gần đây thôi anh.
_Ừ
Anh đáp rồi ngần ngừ nói tiếp :
_Anh thấy em làm việc cực quá, sao không kiếm việc khác mà làm ?
Tôi cười và thầm cảm ơn anh quan tâm :
_Em quen rồi anh à. Chỉ có ba, năm bảy từ bốn giờ đến mười hai giờ thôi mà
_Ừ, thôi khuya rôi, em vê đi. Cẩn thận nhé
_Hì cảm ơn anh Phong lo cho em, em - con trai mà, lo gì .
Thôi em chào anh nhé, có dịp anh ghé đây uống cà phê nhé, cà phê ở đây cũng ngon lắm anh .
Nói rồi tôi chào anh lần nữa và chạy xe về nhà
Hai bữa sau tôi lại gặp anh nhưng lần này anh chỉ đi một mình. Lúc đầu tôi cứ nghĩ anh đang đợi ai nhưng mãi vẫn thấy anh ngồi một mình. Anh không uống cà phê mà uống bia.Quán đông, tôi mải lo chạy từ bàn này qua bàn khác nên ko chú ý đến anh lắm mãi đến khi bà chủ kêu tôi đến bàn nơi anh ngồi tôi mới hay anh đã uống say.
_Hoài ... em ngồi uống với anh đi
Dáng điệu anh lè nhè là tôi biết anh say lắm rồi nhưng tôi thấy lạ vì không nghĩ người như anh sẽ có lúc say như thế này
_Anh Phong, anh say rồi...
Tôi mới định lay anh thì anh đã đổ gục xuống bàn làm tôi giật cả mình.
Làm sao đây, bỏ anh lại thì tôi không nỡ nhưng tình cảnh này tôi không biết phải làm sao. Sắp đến mười hai giờ quán đóng cửa rồi .Nghĩ một hồi tôi vội ra nói cùng bà chủ :
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro