Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sao chổi đáng ghét-part2

Làm sao bây giờ ! Chúa ơi ! Người hãy giúp con ! ... "bịch" . Tôi đâm phải ... "SAO CHỔI " . Thôi rồi .

- Cô chạy đi đâu thế ? Lại đây ! Tôi phải hỏi tội cô mới được ! Đồ "tú bà" độc ác ! - hắn túm lấy tay tôi lôi lại .

- Á Á Á Á ! *** .... đuổi .... ***... ó... đuổi... uổi ... - tôi giãy giụa và gào thét .

Quân tròn mắt nhìn tôi không hiểu gì .

- Cô đang lảm nhảm cái quái gì thế hả ?

- *** ... Á...Á... ***... đuổi... uổi ... - giọng tôi vừa run sợ , vừa gấp gáp .

- Cô dám bảo tôi là CHÓ hả ? To gan ! - Quân trợn mắt bóp chặt lấy tay tôi .

Trời ơi , tên sao chổi này đang nói cái gì thế . Hình như hắn nghe tôi nói nhanh quá lên hiểu nhầm là : *** ... ủa ôi *** ... thì phải . Tôi cũng chẳng có thời gian giải thích với hắn nữa .

- CHÓ ! CHÓ đến rồi ! Thả ra , thả ra mau , *** ! *** !

- Cô ... Cô càng ngày càng to gan ! Cô dám bảo tôi là *** hả ? Chính cô mới là Milu !

Gâu... gâu... "con bò điên" đã đến rất gần . Quân giật mình quay lại thì ... ôi thôi ... "bò điên " đã lao tới ! "Goằm" ... Tôi nhắm nghiền mắt lại . Đến lúc mở mắt ra thì ... Quân đang ôm lấy tôi và "con *** điên" đang cắn vào quần cậu ấy ray ray mấy phát .

- Á... Á ... - tôi hét lên .

- Chạy thôi , còn đứng đấy mà hét à ? - Quân đạp nó ra và kéo tay tôi chạy .

Rất nhanh , rất nhanh , chúng tôi chạy qua nhiều con phố . Quân nắm tay tôi ... như hai đứa trẻ con đang chơi rượt bắt vậy . Mệt , nhưng thích thật đấy ! Chưa bao giờ tôi thấy thích thú đến vậy ! Khi đã chạy được rất xa và không thấy " bò điên " đuổi theo nữa , chúng tôi dừng lại , ngồi phục xuống , thở dốc .

- Đây là đoạn nào thế nhỉ ? Sao vắng thế này ! - vừa thở , tôi vừa hỏi .

- Hỏi nhiều thế làm gì ? Tôi không sống nổi với cô mất thôi ! Ôi , cái số tôi ! - Quân dựa vào tường .

- Cậu ... có đau không ? - tôi ngập ngừng .

- Cô thử bị 4, 5 bà béo đập giỏ vào người rồi bị *** cắn chân xem có đau không !

- Xin lỗi ! Chỉ tại tôi ... may mà cậu không sao ... - tôi cúi mặt xuống .

- Thôi , không sao ! Tại cô cứng đầu nên mới ra nông nỗi này đây mà ! Mệt không ? - hắn quay sang nhìn tôi và hỏi .

- Mệt ! Nhưng mà rất vui ! - tôi cười .

- Vui sao ? - hắn cũng cười .

- Ừ ! Vui lắm ! À , tôi muốn hỏi cậu chuyện này !

- Gì ?

- Tại sao ... sao cậu lại che cho tôi khi con *** chuẩn bị cắn tôi ?

- Vì sao ư ? ... Tôi cũng chẳng biết nữa ! Chỉ là ... tôi ... lúc ấy , có lẽ tôi hành động mà chẳng thể hiểu nổi chính mình nữa ! Mà cũng có lẽ vì tôi không muốn có con *** khác cắn xé Milu của mình thôi ! - hắn nhìn tôi cười .

- Không có đâu ! Tôi hiền như "con chim chiền chiện" ! Sư tử gặp còn không nỡ ăn thịt huống chi là *** !

- Cô hiền như chim chiền chiện ư ? Được thế thì thế giới này đã bình yên ! Và con *** lúc nãy đã không đuổi theo cô rồi !

Hai chúng tôi nhìn nhau rồi phá lên cười . Vui thật , có lẽ đây là buổi tối thú vị nhất từ trước đến giờ của tôi .

------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi về đến nhà đã thấy mẹ đứng chờ sẵn ở cổng . Tôi giật mình nhìn đồng hồ . Ôi ! Đã 9h30 rồi ! Phen này thì ... hic , không dám nghĩ tiếp .

- Con chào mẹ ! Ừm ... con... xin lỗi đã về muộn ! Tại ...

- Ôi ! Cục cưng của mẹ đã về rồi đấy à ? Vào nhà đi con , con sẽ bất ngờ lắm đấy ! - mẹ nở một nụ cười "trìu mến" chưa từng có .

- Dạ ... vâng ạ ! - Hình như mẹ có chuyện gì rất vui thì phải . Phù , hết cả hồn !

Mà có chuyện gì bất ngờ nhỉ ? Hay là papa được tăng lương , hay mẹ trúng vé số ( vé 100.000.000 chẳng hạn - hì , mơ mộng quá ) .

- Nam à ? Trông lớn quá ! Nhưng trông xinh hơn hồi bé nhiều lắm !

Nhà có khách . Là một phụ nữ trung niên , chắc trạc tuổi mẹ tôi nhưng trông ... vô cùng xinh đẹp và phúc hậu . Ngồi bên cạnh là một ... "hoàng tử " ( tôi cho là vậy ) trông rất rất điển trai . Cậu ta vừa nhìn thấy tôi thì đứng phắt dậy , nụ cười rạng rỡ .

- Dạ ! Cháu chào bác ạ !

- Con có nhận ra ai đây không ? - mẹ tôi cười .

- Lâu quá rồi còn gì ! Chắc Nam quên mất bác và Tùng rồi !

- Hey ! Nam ! You có nhận ra Tùng không ? Tùng nè , Tùng mới về nước hôm qua ! Ôi ! Nhớ Nam quá ! - cậu ta chạy lại và ôm chầm lấy tôi .

- Á ! Cậu làm cái gì thế ? Xê ra coi ! - Tôi hét toáng lên và đẩy cậu ta ra .

Cả bố mẹ tôi và người phụ nữ kia đều phá lên cười . Tôi đang ngơ ngác chẳng hiểu gì thì mẹ tôi lên tiếng :

- Con không nhận ra Tùng và bác Minh à ?

- Tùng nào thế ạ ? - tôi tròn mắt .

- Còn Tùng nào nữa ! Tùng hàng xóm nhà mình ngày xưa đấy ! Hồi bé hai đứa suốt ngày quấn quýt với nhau mà bây giờ đã quên rồi à ! Ngày Tùng theo gia đình sang Mỹ con chẳng khóc như mưa , không cho nó đi đấy thôi !

- Tùng ... Tùng ... TÙNG CÒI ! - tôi hét lên sung sướng .

Yes ! Nam vẫn khoẻ chứ ! Ôi , nhớ quá xá ! - Tùng cầm tay tôi mừng rỡ .

- Tất nhiên ! Làm sao Nam quên được !

- Không phải Nam vừa mới quên đấy sao ?

Tùng cười , vẫn nụ cười rạng rỡ , nụ cười quen thuộc gắn tiền với tuổi thơ tôi . Tôi và Tùng chơi với nhau từ hồi tóc còn để chỏm , nhà hai đứa ngay cạnh nhau , chúng tôi lại có quá nhiều điểm chung giống nhau . Sinh cùng ngày , cùng tháng ( 1/1 , ngày đẹp ) , cùng sở thích về màu sắc , khẩu vị ... Điều kì lạ là chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau , dù chỉ một lần . Nhưng đến khi chúng tôi học lớp 4 thì Tùng phải theo bố mẹ sang Mỹ và gia đình tôi cũng chuyển nhà ngay sau đó . Chúng tôi bị mất liên lạc . Không ngờ hôm nay tôi lại được gặp Tùng ! Mừng quá !

- Nam xin lỗi ! - tôi lí nhí làm mọi người cũng phải bật cười .

- Oh ! No problem ! Cũng lâu quá rồi còn gì ! Nam bây giờ trông lovely hơn hồi bé nhiều ! Hì !

- Còn Tùng trông vẫn còi cọc như ngày nào !

- Oh ! Thật sao ? Mẹ Nam vừa khen Tùng đẹp trai đấy ! Nam thấy sao ! Tùng cũng handsome đấy chứ ! Phải không ? - Tùng nháy mắt với tôi .

- Cậu vẫn kiêu như hồi bé ! - tôi cười .

Đột nhiên Tùng đặt hai tay lên vai tôi và ghé sát vào tai tôi nói :

- Công chúa không biết ư ? Trái tim này đang loạn nhịp vì nàng đây ! Hì !

Không hiểu sao mặt tôi chợt đỏ gay lên . " cốc " , tôi cốc lên đầu cậu ấy một cái :

- Này ! Ăn nói cho cẩn thận nhé ! Coi chừng Nam sút về Mỹ bây giờ !

- Tùng mà về Mỹ thì có người sẽ lăn ra khóc nhè mất !

- Ai mà thèm !

Rồi cả hai chúng tôi cùng cười , vô tư như hồi còn bé .

- Về thôi con ! Muộn rồi đấy ! - bác Minh lên tiếng .

- Tùng về đây ! Bye Nam nhé !

- Ừ ! Về đi !

- Đừng đuổi Tùng nhanh thế chứ ! Thứ hai Nam sẽ phải bất ngờ một phen đấy !

- Về điều gì ? - tôi ngạc nhiên .

- Tò mò làm gì hả công chúa ! Biết trước sẽ mất vui đấy ! Good night !

...

Tối nay vui thật đấy ! Nhớ lại vẻ mặt hốt hoảng của sao chổi sao mà buồn cười thế không biết ! Mà ... tôi đang vui về cái gì thế ? Vui vì đi buổi đi chơi với hắn hay vui vì được gặp lại Tùng . Chẳng biết nữa ! Thật khó hiểu !

-----------------------------------------------------------------------------

- Nam ơi ! Bà là người bạn tốt nhất của tôi ! - Thúy ôm chặt lấy tôi khi tôi vừa bước chân vào cửa lớp .

- Bà làm sao thế ? "Tăng" à ? Bỏ ra !

- Tôi đang muốn "tăng" đây ! Ôi ! Có nằm mơ tôi cũng không ngờ có ngày mình được ăn tối và đi chơi với hai hotboy ! - Thúy nói.

- Điên mất thôi !

- Mà bà biết tin gì chưa ?

- Tin gì ?

- Vừa nãy tôi đi ngang qua văn phòng nghe mấy cô nói là lớp mình có học sinh mới mà lại là nam mới hay chứ !

- Học sinh mới à ? Thật không ? Ai bảo bà thế ? - tôi hỏi dồn dập .

- Tôi nghe thấy thế mà ! Lớp mình đông con gái giờ thêm một anh chàng thì tốt quá rồi ! Hi vọng là một hoàng tử điển trai !

Bất giác tôi có linh cảm không hay cho lắm ! Tôi cứ cảm thấy có chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp đổ ập lên đầu mình .

...

- Thầy vào ! Thầy vào ... lớp tôi nhốn nháo .

- Nghiêm ! - Thu lớp trưởng hô dõng dạc .

- Các em ngồi !

- Hôm nay lớp mình có học sinh mới ! Bạn ấy vừa từ Mỹ về , các em giúp đỡ bạn nhé ! Vào đi em !

Ôi không ... không thể tin được !

Tùng bước vào lớp trong bộ đồng phục học sinh , trông cậu ấy ... rất tuyệt ! Tôi nhìn Tùng không chớp mắt mà không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc !

- HI ! Chào mọi người ! Mình là Tùng , Lê Thanh Tùng ! Rất mong được mọi người giúp đỡ !

Với nụ cười mang phong cách ... "lãng tử chính hiệu" , dường như cậu ấy đã chinh phục toàn bộ đám con gái lớp tôi . Cứ nhìn những khuôn mặt ngơ ngơ như con "nai tơ" mà thực chất là chua ngoa như "quả mơ" kia thì biết ! Còn tôi ... không biết là nên vui hay buồn đây. Chỉ biết tôi thấy lo lo thế nào ấy !

- Được rồi ! Em xuống ngồi cạnh ... à ngồi cạnh Hồng Nam đi !

- Vâng ! Em biết rồi ạ ! Cảm ơn thầy !

Tùng từ từ tiến về phía tôi .

- Này ! Này ! Này "công chúa " ! Sao lại nằm gục xuống thế kia ! Ngẩng mặt lên xem nào !

- Này ! Nhìn thấy Tùng mà mặt lạnh như tiền thế hả ? Này , có nghe không ?

- " CÔNG CHÚA CÁI CON CUA BIẾT MÚA " ẤY ! TRẬT TỰ XEM NÀO ! - tôi gắt lên mà không kịp suy nghĩ .

- Gì thế !

- Ai mà biết được ! Rõ là dở hơi !

- Ờ ! Đang yên đang lành lại gào lên như con cáo ấy , làm người ta giật nảy cả mình !

Mấy con nhỏ lắm chuyện quanh tôi nói đểu( thú thật là tôi cũng chẳng ưa gì mấy đại tiểu thư này ). Nhưng cũng thật xấu hổ quá đi ! May mà thầy đang mải ... "alo cho bồ " , ý lộn, cho vợ thầy , không thì tôi chỉ có nước ... ra ngoài hành lang mà đứng .

- Sorry "công chúa " nha ! Tùng lỡ lời ! - Tùng chắp hai tay lại nhìn tôi và nở nụ cười ăn năn .

- Cậu mà còn gọi tôi "công chúa " một lần nữa là tôi "bụp" đó . - tôi trợn mắt .

- Hì hì , Tùng sinh ra cũng là để "công chúa" bụp mà !

- Cậu ... Mà sao cậu lại học ở đây !

- Tùng phải học cùng với "bà xã " tương lai chứ !

" Bụp " , "bụp" , "bụp" ... Tôi lấy quyển sách toán đập lia lịa lên người Tùng .

- Cho chừa cái tật nói ẩu đi nhá !

Nhưng mà ... khi tôi nhìn ra xung quanh thì ... biết bao nhiêu là cặp mắt hình "viên đạn" đang bắn tỉa về phía tôi , cả thầy giáo cũng phải "căng mắt" nhìn tôi chớp mấy phát liền . Tất nhiên kết quả là cả tôi và Tùng đều phải ra ngoài hành lang đứng . Hic , rõ khổ !

...

- Sorry ! Sorry "công chúa" nhiều nhiều ! " Công chúa " muốn gì để hết tiết Tùng đền cho ! Kem dâu , kem socola hay bánh gato nào ?

- Cậu muốn chết đấy à ? Mà thôi , đằng nào chuyện này cũng xảy ra với tôi như cơm bữa rồi ! - tôi thở dài .

- Why ???

- Miễn thắc mắc ! Tí nhớ phải mua kem cho tôi đấy !

- Yes ! No problem ! - Tùng nhe răng cười ,vẻ mặt cậu ấy dễ thương đến mức khiến tôi cũng phải cười theo ! Đó là lí do tại sao chúng tôi không bao giờ cãi nhau !

Bị phạt đứng hành lang mà đây là lần đầu tiên tôi không thấy buồn bực gì cả , nếu không muốn nói là thú vị cực kì .

- Cô bị phạt mà cười sung sướng nhỉ ! Ai thế kia ? - Quân lừ lừ đi tới , (cặp mắt nhìn phát sợ luôn ).

- Tôi bị phạt hay không thì liên quan gì đến cậu ? Sao mà hỏi lắm thế ? - tôi gắt .

- Hừ , chó với chả mèo , nuôi cho lắm vào để bây giờ quay ra cắn chủ đây ! - Quân tiến lại gần hơn .

- Cậu bảo ai là chó đấy ? Hử ?

- Tôi bảo ai là chó thì cô phải rõ hơn tôi chứ !

- Ế thôi ! Stop ! Đây là bạn Nam phải không ? Trông bảnh quá đi mất ! - Tùng cười .

- Ai thèm bạn bè với cô ta ! - Ai thèm bạn bè với cậu ta !

- Sao hai người đồng thanh thế ? Chào you ! Tui là Tùng , mới chuyển đến hôm nay , rất vui được làm quen với you ! - Tùng "hồn nhiên" lại gần nắm lấy tay Quân bắt lấy bắt để .

- À , chào ! - Quân nhếch mép cười .

- Mà you đi đâu đây ? Đang giờ học mà , cũng bị phạt giống tụi này hả ?

- Tôi lên văn phòng có việc chứ đâu có rảnh như một số người ! - Quân nhìn tôi rồi bỏ đi .

Gì chứ ! Lại nói đểu nhau rồi , bực không chịu được ! Tôi thì đang tức lộn "tiết" , trong khi Tùng cứ nhìn theo hắn ,lại còn tỏ vẻ ngưỡng mộ nữa chứ !

...

- Bán cho cháu ... 10 cái kem... dâu , một kem socola và bốn cái bánh ! Ấy không , không phải cái bánh ý , cái bên cạnh cơ !

Tùng xuất hiện ở canteen với cái vẻ "hồn nhiên" đặc biệt như trẻ con làm cho đám con gái ở đây đều phải nhìn theo mà khen là ... "dễ thương" . Mà cũng phải công nhận là cậu ấy dễ thương thật ! Nếu so sánh với Quân thì cậu ấy đẹp không kém . Quân mang vẻ đẹp lạnh lùng nhưng chững chạc còn Tùng thì trông rất "lãng tử " mà lại dễ thương . ( nhận xét công bằng )

- Ăn đi này "công chúa " ! - Tùng đặt khay thức ăn trước mặt tôi và nở nụ cười khích lệ .

- Gọi làm gì mà lắm thế ! Có ăn hết đâu !

- Ơ ! "công chúa " đang ăn kiêng à ? Hồi nhỏ , "nàng" chẳng dành hết phần kem của Tùng đấy thôi ! Vì thế mà Tùng mới còm nhom . Bây giờ " công chúa " phải chịu trách nhiệm đấy nhá !

- Cậu lảm nhảm cái gì thế ? Muốn chít à ?

- Không được đâu !Milu không thể chịu trách nhiệm với cậu vì ba cái chuyện lãng xẹt ấy được ! Người mà Milu phải chịu trách nhiệm là tui nè ! - Quân kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi .

- Sao chổi ? Sao lại là cậu ? - tôi giật mình .

- Sao chổi ? Milu ? Tùng hiểu gì chít liền đó ! - Tùng tròn mắt ( trông ngây thơ không chịu được ) - Mà sao " công chúa " phải chịu trách nhiệm với you ?

- Cậu thử nói xem ? - Quân cười một cách tinh quái .

Tùng không hiểu gì hết ! - Tùng vẫn chuyển từ sự ngạc nhiên này sang sự ngạc nhiên khác .

- Không hiểu hả ? Thế thì Milu giải thích đi !

Thế là cả Quân và Tùng đều quay sang nhìn tôi . Mà đâu chỉ có thế , mấy chục con mắt ở canteen cũng đang hướng về phía chúng tôi cùng những lời xầm xì , tò mò có , mỉa mai , chê bai có , ngưỡng mộ cũng có luôn . Mà cũng đúng thôi , hai "hoàng tử " ngồi "kẹp" giữa một ... "cô bé lo lem" ngay tại cái bàn ... "trung tâm" của canteen hỏi làm sao mà không gây chú ý được ! Hic , sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này cơ chứ !

- Kìa Milu , giải thích cho cậu ta đi chứ ! - Quân huých vai tôi .

- Cậu bảo tôi giải thích cái gì ? - tôi gắt .

- Giải thích chuyện cô nợ tôi ý !

- Sao chổi đáng ghét ! Tôi nợ cậu cái quái gì chứ ! - Tôi quát to hơn .

- Nợ cái gì à ? Chuyện tối hôm học thêm này , tối hôm thứ bảy này còn ... à , còn cả hôm cô bị phạt dọn thư viện nữa chứ ! Chậc , chậc ! Nợ nhiều quá ! Bây giờ đến lúc tôi đòi cả vốn lẫn lãi oài !

- Cậu ... đồ sao chổi xấu tính !

- Xấu tính cũng được , dù sao cũng còn hơn cô - chuyên gia quỵt nợ !

- Cậu ...

- Khoan đã ! Tùng lờ mờ hiểu mọi chuyện rùi ! Ra là "công chúa " nợ tiền you ? Nợ nhiều lắm hông ? How much ? - Tùng vẫn "hồn nhiên " hỏi .

- Không phải nợ tiền mà là ... "nợ tình " ! - Quân trau mày .

- NỢ TÌNH ??? - Cả Tùng và tôi cùng đứng phắt dậy và ngoác miệng ra hỏi .

- Thì đúng thế mà ! - Quân cười thật ... "tươi" ( như con tôm )

- NÀY ! SAO CHỔI ! - tôi quát .

- Sao cô quát to thế làm tôi giật cả mình !

- Cậu bẩn tính nó vừa vừa thôi nhá ! Chẳng phải tôi đã trả hết nợ cho cậu rồi còn gì ?

- Bao giờ ? Ở đâu? Hồi nào vậy ? Sao tui hông biết ! - Hắn giả vờ ngơ ngác (ghét không chịu được )

- NÀY ! Cậu muốn tôi hóa kiếp cho cậu đấy hả ? - tôi gào lên mà không kịp suy nghĩ (thú thực là lúc ấy tức quá ) .

- Nếu cô muốn cả trường biết chuyện thì cứ gào to nữa lên ! - Quân thản nhiên vừa cười vừa gõ bàn .

- Nợ cái gì ấy nhỉ ?

- Không rõ , hình như là tiền thì phải !

- Tiền à ? Nó dám vay tiền Quân á ? Láo quá !

- Mặt dày thật ! Thực dụng quá !

Và còn rất nhiều câu đại loại như thế . Bất lực ! Tôi đành ngồi xuống ghế "ôm đầu " .

- Unbelievable !!! "công chúa" nợ tình you ? Thật ra mọi chuyện là như thế nào vậy ? -Tùng quay sang nhìn tôi .

- Chuyện này ... dài dòng lắm ! Thật ra là ... xù xì... xù xì ...

Trước vẻ ngỡ ngàng đến thất vọng của Tùng tôi đành kể ... "tóm tắt" mọi chuyện cho cậu ấy . Thật là tức muốn khóc được !

...

- Hì , ra là như thế ! Làm Tùng hết hồn ! - Tùng nở nụ cười hạnh phúc khi nghe tôi kể xong câu chuyện .

- Nghe xong rồi chứ gì ? Vậy thì cậu nghe cho rõ đây ! Tôi không muốn có người **ng vào "cún con" của mình .

Thế nên từ nay cậu hãy tránh xa cô ta ra ! Rõ chứ ! - Quân nhìn Tùng với vẻ mặt không mấy thiện cảm .

- Oh ! You khiếm nhã quá đó ! You có thấy you rất vô lí không ? Tôi và "công chúa" là bạn thân từ hồi bé tí , chúng tôi có nhiều điểm chung và rát quý mến nhau ! Còn you ? Mới gặp you có hai lần thôi nhưng tôi thấy "công chúa" cũng chẳng ưa gì you đâu ! Hơn nữa , chuyện "công chúa" vừa kể xét về nhiều mặt thì chẳng phải "công cháu" đã trả hết nợ cho you rồi còn gì ! Vả lại , nói đúng ra thì đó đâu thể coi là nợ nần ! Tôi nghĩ you mới là người cần tránh xa "công chúa " đấy! - Tùng nhìn thẳng vào Quân và trả lời một cách bình tĩnh .

- Cậu chán sống rồi à ? - Dường như hắn đã hết kiên nhẫn . Quân đập tay xuống bàn (rất mạnh) và đứng lên .

- Oh ! No , no ! Tôi còn yêu đời lắm ! -Tùng cười .

- Yêu đời mà dám ăn nói như thế à ? - Quân túm lấy cổ áo Tùng .

Đám đông bắt đầu xôn xao . Mọi người kéo đến ngày một đông .

- You làm cái gì thế ? Tôi nghĩ , cậu nên bỏ tay ra thì hơn ! - Hình như Tùng cũng bắt đầu cáu .

- Dừng lại , dừng lại đi , các cậu đang làm cái gì thế hả ? - Tôi đứng vội lên và cố gỡ tay Quân ra khỏi áo Tùng ...

- Không phải là cậu cũng thích "công chúa" đấy chứ ? - Tùng hỏi

Thích ? Tất nhiên rồi ! Tôi rất thích Milu ! Làm sao có thể không thích "cún yêu" được cơ chứ !

Mặt tôi chợt đỏ gay lên .

- Như thích một "con cún" à ? - Tùng cười .

- Hỏi nhiều thế làm gì ? Cậu chỉ cần nhớ đừng có bén mảng đến gần "milu " của tôi là được rồi ! Hãy cẩn thận ! - Nói rồi Quân đẩy Tùng thật mạnh xuống ghế .

- Cậu làm cái gì thế sao chổi ? Sao cậu lại ... Có sao không Tùng ?

- Tôi chỉ cảnh cáo hắn đừng có nghĩ đến "cún" của tôi nữa thôi ! Không đúng sao ?

- Cậu nói đủ chưa ? Ai là cún của cậu ? Cậu có quyền gì mà kiểm soát tôi ? Cậu đi đi , đừng để tôi thấy cái bản mặt sao chổi đáng ghét của cậu nữa ! - Tôi mắng như tát nước vào mặt Quân .

- Đủ rồi ! Cô đừng có đứng đấy mà lải nhải nữa ! Sao thế , thấy hắn như vậy nên cô đau xót à ? Đồ ... háo sắc !

- Háo sắc ?

Mấy đứa con gái đứng xem nhìn tôi cười khúc khích . Sao lại để bị mất mặt trước đông người thế này cơ chứ ! Ôi , xấu hổ chết mất thôi ! Tôi thấy nghẹn ở cổ họng như bị một vật gì đó chắn ngang . Không nói gì , tôi cúi mặt xuống .

- "công chúa" đang ... khóc đấy hả ? - Tùng nhìn tôi - Sorry , sorry "công chúa" đừng có khóc nữa !

- Milu , cô ... sao thế ? - Quân tiến lại gần tôi , vẻ mặt hơi lo lắng .

- Không cần cậu quan tâm ! Tránh ra ! Hai cậu hãy để tôi yên !

Tôi rời khỏi canteen mang theo một cục ngại . Chết mất ! Thảo nào từ sáng đến giờ tôi cứ cảm thấy bất an ! Ôi , không biết tai họa nào tiếp theo sẽ đổ xuống đầu tôi đây . Vừa nghĩ , tôi vừa bước từng bước chậm rãi xuống cầu thang . Còn 1, 2 ,3 ... 5 bậc nữa thôi , nhưng ..."binh" , có bàn tay ai đó đẩy tôi thật mạnh . "Á" , tôi chỉ kịp hét lên một tiếng và ... đáp đất ngay sau đó .

Hic , đau chết đi được ! Không đứng lên được ! Hình như tôi bị trật khớp rồi thì phải . Tôi nhìn lên trên nhưng chẳng có ai cả , cầu thang vắng tanh.Rõ ràng là có người đẩy tôi mà .Đã đau lại cộng thêm tức , tôi dùng chút sức lực ... "cuối cùng" hét thật to :

- Ai thế ? Sao lại chơi cái trò vô ý thức thế ? Có giỏi thì ra mặt xem nào !

Vẫn không có ai trả lời . Chẳng lẽ lại là ... MA ! , không phải !

- Điên à ? Thần kinh à ? Dở hơi à ? Đao cấp độ mấy rồi ? Bọn khùng ! Tức quá đi ! - Tôi gào to ( đến nỗi ... hình như tường bị nứt thì phải ) .

- Mày rủa xong chưa ? Mày vừa bảo ai là đao , khùng , thần kinh , dở hơi đấy hả ?

Một đám con gái trông như ... "đại bàng" xuất hiện . Xem nào , 7 đứa tất cả . Hic , đúng là tôi bảo bọn nó ra mặt thật nhưng ... đông thế kia thì làm sao tôi chiến đấu được ! Phen này chắc chết quá ! Tụi nó sẽ làm gì mình đây . Lần trước đã bị tạt axit , ý lộn , tạt nước rồi ! Làn này chúng sẽ dùng dao lam rạch mặt mình chăng . Tôi nuốt nước bọt ừng ực , từ từ lết lại phía sau nhưng lũ "sư tử cái YÊN BÁI " này không tha cho tôi . Chúng tiến gần hơn . Hu hu sợ quá . Hay là chúng định cầm búa nện cho tôi một phát ...

- Nghe nói thời gian gần đây có cô bé "dễ xương" làm Thường Quân thất điên bát đảo ! Bọn này tò mò muốn biết mặt mũi thế nào ! Thật không ngờ ! Chỉ tầm thường thế này thôi à ? - Một cô bé rất xinh tiến lại gần tôi .

- Chị Phương ! Cho con ranh này một trận đi ! - Hic , "con quạ mỏ nhọn" đứng cạnh lên tiếng ... "bơm bẩn" ( mà mỏ nó cũng nhọn thật , còn nhọn hơn cả Xê Kô ấy chứ ) .

- Cứ từ từ ! Mày vội cái gì hả ? Tao nói cho mày nghe , Mĩ đánh Irac cũng cần phải có lí do đấy ! Mày có giỏi thì nhào vô ! - Cô bé tên Phương ấy trừng mắt . ( hí hí , cũng biết cơ đấy ) .

- Dạ , em không dám ạ ! - "con quạ" kia khúm núm .

- Còn cô em , chị có chuyện muốn nói đây ! - Phương nhìn tôi - Ôi ! Nhìn cái má này , yêu ơi là yêu cơ ! - Tự nhiên "bả" đổi giọng làm tôi lạnh toát cả sống lưng .

- Ơ kìa chị Phương ! Sao lại ...

- Im ! Mày nói gì mà lắm thế ? - Phương lườm "quạ đen" một cái sắc lẻm .

- Cô bé bị ngã có đau lắm không ? - Vẫn nụ cười hiền đến ... "man rợ" ấy . - Để chị à nhầm để mình đỡ dậy nhé !

- Không cần đâu ! Cô tránh ra đi !

Thì ra nguyên nhân khiến họ thay đổi thái độ là đây . Chán thật !

- Quân à ? Phương thấy cô bé ngã nên ...

- Được rồi , mấy người đi được rồi !

Họ "lầm lũi ra đi" nhưng cũng không quên ... "liếc mắt đưa tình" với hắn ta . ( ).

- Sao rồi ? Có đau không ?

- Chả sao ! Mặc xác tôi ! Cậu tránh ra đi !

- Đi đứng kiểu gì mà lại lộn cổ xuống cầu thang thế ? Bảo bao nhiêu lần rồi mà có nghe đâu , chắc mải ngắm thằng nào nên bước hẫng chứ gì ! Đúng là , cứ nhìn thấy "giai" là ... mắt sáng như đèn pha ! Đem mắt cô lắp vào xe ô tô làm đèn chắc chẳng bao giờ xảy ra tai nạn !

- Sao cậu nói lắm thế ! Tôi thế đấy thì sao ! Dù sao còn hơn cậu : Nhìn thấy gái là lái xe xuống đầm , đâm chết *** !

- Này , cô nói xong chưa ? Chân bị đau mà vẫn còn nhành mồm ra được !

- Tôi chỉ thế thôi , đâu như mấy "em" quanh quẩn ở bên cậu .

- Ủa ? Rồi sao ? Ghen hả ?

Tôi còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì ...

- Sao cô ấy lại phải ghen ?

- Lại là cậu à "học sinh mới mà tâm hồn già cỗi " ? - Quân cười ... đểu .

- Tôi già cỗi nhưng cũng không "gian dối" như một số "con mối" ! - Tùng cũng không vừa .

Thấy nguy cơ "chiến tranh giữa hai thằng điên" đang "tiến" gần , tôi vội chuyển chủ đề :

- Ay ui , đau quá ! Tôi muốn lên phòng y tế !

- Để Tùng cõng lên ! - Để Quân cõng lên !

Hic, lại bắt đầu oài . Tình hình có vẻ diễn biến xấu .

- À , thôi thôi , Mình không sao , để mình tự đi , dù sao dì mình cũng làm ở phòng y tế mà . Mình tự lên đó được rồi . Hai người về lớp đi !

- Được rồi mà ! Để Tùng cõng lên !

- Người thế kia thì cõng được ai ? - Quân , hic , lại nói đểu .

- Nam ! Sao thế cháu yêu ? Trời ơi ! Ai làm cháu ra thế này ? Đứa nào ? Là đứa nào hử ? Nói cho dì nghe xem nào !

Dì tôi đấy ! Hai chín tuổi mà chưa chồng con gì hết , tính tình cực kì nhí nhảnh ( lớn đầu mà còn thế ) , dì làm ở phòng y tế trường tôi , là người hơi nóng tính nhưng rất quý cháu .

- Dạ cháu bị ngã ạ !

- Chết thật ! Để dì xem nào ! - Đứng đấy làm gì ? Cõng nó lên phòng y tế đi chứ ! - Dì trợn mắt quay sang nhìn Quân .

- À ... vâ ... vâng ! (cu cậu xanh mặt rồi kìa )

- Để cháu , dì để cháu !

- Rồi , cháu nào cũng được ! Nhanh nhanh lên ! - Dì gắt .

- Cậu biến được rồi đó ! - Quân nói bằng một giọng ... rất chi là ... "nhẹ nhàng".

- Tôi có phải phù thủy đâu mà biến mất được ! - Tùng cười nhạt .

Tranh đấu mãi , cuối cùng Tùng cũng cõng được tôi lên phòng y tế . Các bạn muốn biết vì sao Quân "thua" không ? Đơn giản vì Tùng sở hữu một gương mặt và nụ cười rất rất ... "ngộ nghĩnh trẻ thơ" ( đúng ý dì tôi ) ^^ !

Quân đành quay về lớp khi thấy Tùng đã cõng được tôi lên phòng y tế .

- Cháu đi đứng sao mà lại để bị ngã trẹo cả chân thế này hả ? Phải cẩn thận chứ ! - Dì tôi vừa xoa thuốc vừa càu nhàu .

- Cô là dì của Nam ạ ? Sao cô lại ở đây ạ ?

- Sao cháu lại hỏi thế ? Cô không ở đây thì ở đâu ?

- Cô không phải đi quay phim và chụp ảnh quảng cáo à ? Cháu cứ ngỡ cô là hoa hậu Việt Nam ! - Tùng nở nụ cười "hớp hồn".

- Ôi ! Thằng nhóc này ! - Dì tôi sung sướng cười ... 'toe toét" .

- Cậu lại dở thủ đoạn gì đấy ! Đừng có mà nịnh dì tôi ! - Tôi nhìn Tùng "răn đe".

- Ấy không ! Tùng nói thật mà ! Không nịnh đâu !

- Hứ ! Cháu mà dễ thương bằng 1/10 Tùng thôi thì dì đã mừng . Mà dạo này dì thấy cháu gầy đi đấy ! Ăn uống có đầy đủ không ?

- Không sao đâu dì ạ ! - Tùng cướp lời tôi - Tuy Nam bị một tên đáng ghét trêu trọc làm cho hốc hác đi nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức để Nam bình thường trở lại . ( ý đồ đen tối đây mà ) .

- Cái gì ? Đứa nào , là đứa nào làm cho cháu yêu của dì hốc hác hả ?

- Dạ , không ! làm gì có ai ạ ! - Tôi lắc đầu nguầy nguậy .

- Có dì ạ !

- Ai ? Đứa nào ? - Dì hỏi mà mắt long lên sòng sọc .

- Dạ , tí nữa giải lao thể nào hắn cũng xuống đây !

- Nó xuống đây làm gì ?

- Dạ để chọc phá Nam tội nghiệp đấy dì ạ ! Tên này khốn nạn lắm ! Dì phải cho hắn một trận để cho chừa cái thói ... chọc ghẹo "dân nữ nhà lành " .

- Rồi ,tí nó mà mò xuống đây thì ... chỉ có chết ! - Dì tôi bẻ khớp tay răng rắc .

- Ơ kìa ! Cậu đang nói lung tung cái gì thế ? - tôi gắt .

- Hì hì , "công chúa" yên tâm , Tùng chỉ nói những gì cần nói thôi . Mà "công chúa" quên là hắn làm mất mặt "nàng" ở canteen rồi à ? Phải cho hắn một bài học chứ !

Nghe Tùng nói cũng có lí , hay là cứ thế đi ! Hì , cho hắn chừa cái tật "thống trị" người khác !

...

"keng " ... "keng"..."keng"... Tiếng kẻng báo hiệu hết tiết vang lên .

- Rồi ! Để tớ vào thăm cô bé ! Hé hé , chắc nàng cảm động rơi nước mắt ! Cậu cứ đi đi ! Lát gặp lại nhá !

- Chính hắn dì ạ , cháu đã nhận ra giọng cười khả ố của hắn ! - Tùng nhanh nhảu .

- Được rồi , để đấy cho dì ! - Dì tôi hùng hục xông ra cửa .

" cạch" , cửa phòng y tế từ từ mở ra . Dì tôi lao vội ra ngoài .

- Hắn đấy ! hắn đấy ! Dì ơi là hắn đấy ! - Tùng "nhảy cẫng" lên cổ vũ .

- Dạ ! Em chào cô ạ ! Lâu quá không gặp cô! Nghe nói Hồng Nam bị ngã gãy chân à nhầm ngã trẹo chân nên em ...

"tét" , "tét" ...

- Sao em dám trêu trọc cháu gái tôi hả , muốn nhập viện phải không ? Lại còn rủa cho nó gãy chân à ?

Không nhìn thấy gì nhưng nghe dì tôi đập hắn chắc là đau lắm ! Tội nghiệp ! Tùng chơi ác quá !

- Dừng lại ! Cô dừng lại đi , là em mà ! Em đây ! Cô ơi , cô thương tình đừng có đánh nữa mà !

Hắn lao vội vào bên trong . Dì tôi vẫn theo sau đập túi bụi ,còn hắn thì lấy tay "che đỡ" cho cái đầu và khuôn mặt ..."điển trai" .

- Thôi dì ơi ! Dì ! - tôi lên tiếng can ngăn ( mình cũng nhân đạo đấy chứ ) .

- Cô thôi đi , đau quá ! Ui da , cô bình tĩnh , từ từ thôi ! Là em mà cô ! Em Minh đây , Minh iu quý của cô đây ! Hôm nay cô sao thế ?

- MINH ? - cả ba dì cháu tôi đồng thanh .

Là Minh chứ không phải sao chổi . Tại hắn cứ thích che mặt cơ , nếu không che mất mặt chắc tôi đã nhận ra và can ngay từ đầu rồi . Tùng thì chép miệng vì ... "tiếc" còn dì tôi lại nở nụ cười ... "hiền như tiên" .

- Cô xin lỗi ! Tại cô tưởng ...

- Tưởng gì ạ ! Giời ạ ! Suốt ngày em xuống nằm ở đây , lại còn cho cô vay ... money nữa chứ ! Cô không giả em thì thôi lại còn ... ! Em nghe bảo cháu gái cô ngã nên vội vàng mua sữa đến thăm , cô không chào đón thì thôi lại còn ... thẳng tay tát em ... VÊU CẢ MẶT ! - Minh nhăn nhó .

- Cô xin lỗi ! tại Tùng nó quả quyết nên cô mới xông ra luôn , ai ngờ lại là em !

- Giời ơi ! Cô hại em rồi ! Tùng mới cả "Trúc" , cô tin cho lắm vào ! Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ , đây là lần đầu tiên em bị một phụ nữ "tát " thẳng vào mặt ! Vẫn biết cô là người "cưng" cháu gái và nóng tính nhất trường , nhưng cô ra tay mạnh thế này thì ... suýt nữa là em hộc máu chết ngay tại trận rồi ! Còn cả cuộc hẹn tối nay nữa chứ ! Cô ... sao lại nỡ hủy hoại khuôn mặt của em , người luôn an ủi cô khi bị bò đá , ý lộn , "bồ đá" , người cung cấp "lương thực thực phẩm " cho cô khi "cháy túi " !

Ôi ! Nghe Minh nói và nhìn cái mặt đang ... "vêu" lên của cậu ta mà tôi và Tùng buồn cười gần chết !

"cạch " , cửa phòng y tế lại mở ...

- Chị Nhung ơi ! Chị lên văn phòng đi , chị An có việc cần gặp ! - Là cô Thu dạy sử .

- Có việc gì thế Thu ? - Dì tôi hỏi .

- Em cũng chẳng biết ! Thôi , chị em mình cùng lên đấy rồi ghé qua canteen ăn cái gì luôn !

- Ừ ! Thôi , cô lên văn phòng có chút việc , mấy em ở lại chơi với Nam nhé ! - Nói rồi dì tôi khoác tay cô Thu đi mất tiêu . ( để lại cháu gái giải quyết hậu quả dì vừa gây ra ) .

- Thôi , Minh cũng đi đây ! Nam ở lại mạnh giỏi nhá ! À mà có cái khẩu trang không cho Minh mượn ?

- Có , ở ngăn kéo đấy ! Minh lấy dùm Nam ! Mà Minh cần khẩu trang làm gì thế ?

- Còn không phải tại bàn tay ... "nõn nà như ngà voi " của dì Nam gây nên à ?

- Lần này là Nam bị xô ngã đúng không ? - Minh lục ngăn kéo và hỏi .

- À ... - tôi ngập ngừng .

- Lần trước Minh cũng từng chứng kiến cảnh Nam bị bắt nạt rồi mà ! Con gái bây giờ đáng sợ thật ! Sao Nam không kể với Quân !

- Chả sao ! Nam tự giải quyết được !

- Tùy Nam thôi ! Nhưng MInh cũng cảnh báo trước , đám con gái lớp Minh không đơn giản đâu ! Minh nghĩ Nam nên nói mọi chuyện với Quân thì hơn ! Còn ... nếu Nam không thích thì ... Minh có thể cho Nam mượn bờ vai vững chắc này để ngả đầu lên mỗi khi mệt mỏi ! Ok - Minh cười ( đúng là tên sát gái chuyên nghiệp ) .

- Dựa đầu vào vai cậu thà tôi dựa cái cây còn hơn ! - tôi nhăn mặt .

- Thật sao ? Mà Nam không cần cũng phải , có đến hai "chàng" áp sát thế này cơ mà ! Thế quyết định "chàng" nào rồi ? Quân phải không ?

- Quân là Quân thế nào ! - Tôi và Tùng đồng thanh .

- Không phải Quân ? Vậy chả lẽ Nam định gửi gắm cả đời mình cho tên ... "sâu rau mỏ nhọn " sao ?

- Cậu bảo ai sâu rau mỏ nhọn !

- Tôi bảo sâu chứ có bảo cậu đâu mà gào toáng lên thế ! Thôi , Minh đi đây ! Bye "bé yêu " !

"bé yêu " , "công chúa" , nghe mà nổi cả da gà ! Thà tôi bị gọi là ... "milu" còn hơn ! Mà hình như tôi cũng quen với cái tên "hắn" đặt cho tôi rồi ! Mà sao giờ này hắn chưa xuống nhỉ ! Trời ơi ! Tỉnh lại , tỉnh lại Hồng Nam ! Sao lại có thể mong hắn xuống thăm được cơ chứ ! Mình điên thật rồi !

- Nam mệt không ? Để Tùng đi mua sữa nhé ! - Giọng nói của Tùng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi .

- Không cần "đồ con rùa chanh chua" như cậu đi mua đâu ! Sữa đây rồi nè !

- SAO CHỔI !!! - tôi gần như hét lên . ( không biết có phải vì mừng không nhỉ ) .

- Sao lại hét to thế ? Mà bỏ cái từ "sao chổi" đi nhé ! - Quân đặt túi sữa lên bàn .

- Nhưng tôi quen rồi !

- Kể cả Nam không quen gọi như thế thì cậu cũng vẫn là tên sao chổi đáng ghét ! - Tùng thêm lời .

- Cậu nhiều lời thế làm gì ? Bây giờ còn lại ba chúng ta ở đây , tôi sẽ nói luôn những điều cần nói ! - Trông Quân có vẻ nghiêm túc .

- Được thôi ! Tôi cũng đang muốn nói chuyện với cậu ! Thế nào ? Chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau chứ ! - Tùng cũng trở nên nghiêm túc .

Không khí có vẻ căng thẳng rồi ! Hic , hay là họ định "bụp" nhau ở đây ! Trời ơi , phải nghĩ ra cái gì đó mới được ! Nhưng cái gì bây giờ , cái gì có thể ngăn chặn cuộc nói chuyện nguy hiểm giữa hai tên này bây giờ ? 5 phút trôi qua ...

TÔI THÍCH NAM ! - Cả hai cùng nói một lúc .

Trời ! Bọn họ đang nói cái quái gì thế này !

thế đã nhé bi h' trễ òy khi nào onl em post típ

Cả hai đều quay ra nhìn tôi như thể ... "đợi chờ quyết định " ...

- Thật không ngờ tôi và cậu bất đồng quan điểm về nhiều mặt mà lại có điểm này giống nhau nhỉ ! - Quân nhìn Tùng ..."cười đểu" .

- Tôi cũng chẳng muốn giống cậu đâu ! Nhưng tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc thì hơn !

- Tại sao tôi lại phải bỏ cuộc nhỉ ? Người phải rút lui là cậu ! Như thế sẽ hợp lí hơn !

- Cậu biết Nam bao lâu rồi ? Cậu biết những gì về cô ấy ? Cậu chẳng biết gì cả ! Đấy là còn chưa kể hai người cứ gặp mặt là cãi nhau ! Tôi nghĩ , Nam cũng chẳng ưa gì cậu đâu ! Nhưng tôi thì khác , tôi chơi với Nam từ hồi bé tí , chúng tôi đều hiểu rất rõ về nhau ! Người hợp với cô ấy nhất chính là tôi ! Cô ấy cần một người thấu hiểu , cảm thông , chia sẻ chứ không phải một tên "sao chổi" suốt ngày chỉ biết đấu khẩu ! - Tùng phân tích ( rất chi "xúc tích" ) .

- Vậy sao ? Tôi không nghĩ vậy ! Đúng là hai người chơi với nhau từ hồi bé , nhưng đã xa cách bao lâu rồi ! Cậu có chắc tình cảm của hai người còn được như xưa không ? Cậu tỉnh táo một chút đi ! - Quân bình thản trả lời như nắm chắc ... "phần thắng " trong tay vậy .

- Tôi đang rất tỉnh táo ! - Tùng có vẻ hơi giận .

- Thế sao ? Tôi lại nghĩ giờ cậu đang tỉnh táo trong lúc cậu "tâm thần" nhất đấy ! - Quân nở nụ cười "ngạo mạn" .

- Nam nói gì đi ! - Tùng quay sang nhìn tôi với vẻ lo lắng .

Tôi phân vân cái gì đây ? Rõ ràng là tôi rất ghét "hắn" mà ! Tại sao không chọn Tùng ? "Hắn" nói thích tôi ư ? Điều này đúng được bao nhiêu phần trăm đây ? Thật khó xử quá ! Biết làm gì bây giờ ?

- Nam ...

- Nam phân vân phải không ? Vậy chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng ! Cậu có lợi thế của cậu , nhưng tôi cũng có ưu điểm của tôi ! Tôi tin vào bản thân mình ! Nam nghỉ ngơi đi ! Quân về lớp đây ! Mai gặp nhé ! - Quân nhìn tôi và ... nháy mắt , không phải cái nháy mắt tinh quái hay giễu cợt như ngày nào mà là cái nháy mắt ... làm tôi thấy thanh thản , có lẽ vậy ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro