Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ii.

11.

Một buổi dạo quanh Tokyo, gã ta đã vi phạm ước chừng hơn 60 điều luật.

Chuột cống đoán chừng đã sợ chết khiếp tài năng lái xe của gã rồi. Ôm eo gã chặt đến mức khi xe dừng rồi cũng chưa chịu buông.

Mẹ nó, Sanzu cười cười.

Đúng là nhát cáy mà.

Nhưng đợi mãi đợi mãi, đôi bàn tay thô ráp kia lại không hất nó ra như cái cách mà gã đã luôn làm về trước.

12.

"Cảm ơn mày, Sanzu!" Nó híp mắt cười, như một bông hoa hướng dương nở rộ trong ánh nắng.

Gã im lặng không nói gì, đôi mắt trầm lắng nhìn xuống những tòa nhà cao chót vót ở Shibuya. Bỗng dưng gã nghĩ, đâu đó dưới kia, Sanzu Haruchiyo gã đây đã từng theo đuôi con chuột cống này cả ngày lẫn đêm mà không biết mệt.

...Đúng là quá thể nhiễu chuyện.

"Về nhà thôi."

Gã nói.

13.

Gần đây, tên thuộc hạ thấy cấp trên của mình hay lang thang trong những cửa hàng tiện lợi lúc rảnh.

Nhưng không phải mua bao cao su hay những thứ đại loại thế, mà là mua khoai tây chiên. Mỗi lần mua đều dáo dác nhìn phải nhìn trái, cứ như thể thứ đang nằm trong tay gã là hàng cấm chứ chẳng phải đồ ăn vậy.

"Mày cười cái đéo gì?"

Sanzu hằn học nói thế trong khi tay gã vẫn đang cầm hai ba bịch khoai tây chiên.

"Sếp... Sếp mua về cho Mikey ư?"

"Không, tao mua về để vứt xuống cống." Gã ta cau có, hung bạo quẳng những gói đủ sắc đủ vị vào xe đẩy. Sanzu Haruchiyo ghét bỏ mà nhìn hồi lâu, sau mới "chậc" lên một tiếng, lầm bầm chửi. "...Mẹ nó, đều là khoai tây chiên, phân biệt nhãn hàng làm cái đéo gì."

Cống cũng kén đồ ăn sao? Tên thuộc hạ ngơ ngác.

14.

Bình yên.

Hai tách cà phê, một tờ báo, và một máy chơi game cầm tay nho nhỏ.

Tiếng soàn soạt của giấy báo hay tiếng "Game over" vang lên trong buổi chiều nắng đỏ.

Đó, là bình yên.

15.

"Già cái đầu rồi thì kiếm vợ xong cút xéo đi đâu xa xa hộ tao cái."

Khói thuốc lượn lờ quanh sườn mặt của Akashi Takeomi. Lão già lẩm cẩm đó trầm ngâm nhìn gã, chất giọng khàn đặc luẩn quẩn bên tai: "Đến năm ba mươi lăm... Mày cũng được phép rời khỏi Phạm Thiên còn gì."

Sanzu Haruchiyo liếc xéo: "Ông già không vợ như anh có tư cách để nói tôi à?"

"Chứ mày định ở Phạm Thiên giết chóc cả đời à?"

"Cứ mãi một mình một ngựa thì về già mày sẽ hối hận thôi." 

Sanzu rũ mi, hồi lâu sau mới mở miệng, đáp:

"Tôi đã sống một mình hơn mười mấy năm."

"Sau những gì anh đã làm, anh không có tư cách để nói tôi đâu." 

Rồi gã đứng lên bỏ đi. Để lại Takeomi một mình trong căn phòng, làn khói mờ đục che chắn tấm lưng gầy đang khuất dần sau cánh cửa. Trên khóe mắt mang theo chút ảm đạm mà chính y cũng không phát giác ra.

"Nhưng Haruchiyo, mày không thể chịu nổi cái cảm giác chết dần chết mòn trong cô độc ấy." 

"Mày không thể, đến cả Mikey cũng không thể." 

16.

Một đêm tối muộn gã ta tan làm.

Con chuột cống nằm trên ghế sofa, nhắm đôi mắt lim dim ngủ.

Gã nửa quỳ xuống cởi đôi bốt rườm rà mà ngày trước gã mua vì rẻ. Đột nhiên, Sanzu cảm nhận thấy một loại xúc cảm ấm nóng truyền đến từ gò má, rất nhẵn nhụi, cũng rất dễ chịu.

Gã liếc mắt nhìn sang.

Lòng bàn chân của con chuột nào đó trong lúc ngủ đã chạm phải mặt gã.

Sanzu trầm ngâm.

"Cái tướng ngủ của mày xấu vãi."

Rồi gã thản nhiên áp gò má của mình vào.

17.

Gã say rồi.

Quờ quạng, đến cả đường đi cũng không nhìn rõ được. Sanzu đi được vài bước thì té đập mặt xuống sàn, gã đứng dậy chửi thề hai ba câu rồi lại té. Cả một quá trình gian nan như vậy mới đến được chiếc sô pha, trông thảm thương cực kỳ.

Takemichi vội vàng chạy đến đỡ lại bị gã hất ra, quát: "Mày là ai?!"

Nó lập tức rụt tay lại, vừa lo vừa sợ mà ngập ngừng hỏi: "Sanzu, để tao rót mày một ly nước nhé?"

"..."

Người kia im lặng hồi lâu, hình như hai tai đang truyền đạt thông tin đến não.

"SANZU LÀ THẰNG ĐÉO NÀO?!"

Sanzu Haruchiyo vươn tay bóp lấy mặt nó, gầm lên: "Mày thông đồng với thằng Sanzu hại tao đúng không!!"

Takemichi rối rắm, câu từ trong miệng lúc này lộn xộn cả lên: "Mày, Sanzu... Tao không có!! Nghỉ ngơi! Mày phải nghỉ ngơi đã!"

Rồi đối phương mơ màng díp mắt.

Gục rồi.

"Tao không cho phép mày... Ân cần chăm sóc thằng Sanzu đó..."

Gã nắm chặt gấu áo cậu, nhỏ giọng lầm bầm.

"Mày, cống rãnh... Mày không được, hừ, rời khỏi tầm mắt của tao..."

18.

"Mày về sớm thế làm gì?" Haitani Ran nhấp một ngụm Vodka, đôi mắt tím sẫm liếc nhìn về phía tên tóc hồng lòe loẹt đang đứng lên chuẩn bị rời khỏi nọ. "Mới uống được nửa ly là mau mau về, bị yếu à?"

"Mikey bảo tao về, được chưa?" Sanzu cau mày, vừa nói vừa chỉnh lại trang phục. "Lo mà nốc rượu của mày đi, nói nhảm mãi."

Ran nhướng mày, rũ mi nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Khuôn mặt góc cạnh của y mờ ảo trong những ánh đèn màu, lạ lẫm, và càng khiến cho cảm giác bất an đang nhen nhóm trong lòng Sanzu ngày một lớn dần.

Bỗng dưng trong một thoáng mơ hồ, gã lại nhớ đến một buổi hoàng hôn ngồi cạnh người nào đó.

Sanzu Haruchiyo muốn trở về nhà.

Giơ tay nốc hết một chai Whiskey cay xè, cho đến khi cảm giác quen thuộc đến ghê tởm chực trào lên trên cổ họng, gã nhìn chằm chằm vào vẻ mặt quái đản của Ran, gằn giọng đáp:

"Giờ thì tao đi được chưa?"

Haitani Ran nhún vai, ý tứ vừa nhún nhường lại vừa châm chọc.

"Vậy, ráng mà tận hưởng những cơn gió Matxcova còn sót lại trước khi trở về Nhật đi nhé."

Tiếng cười vụn vặt của y làm Sanzu Haruchiyo cảm thấy thật bực mình.

Lát nữa gọi về nhà cho chắc vậy.

19.

"Mày... Đừng mà Sanzu!"

Bàn tay thô kệch nắm chặt lấy eo gầy.

Muốn để lại vết hằn đỏ ửng trên da. Nhấn xuống, vuốt ve.

"Tao... Là đàn ông mà. Mày, mày không được làm vậy đâu!"

Mùi hương. Thơm nhất là mùi hương ở hõm cổ.

Muốn tâm trí của cả hai dần trở nên điên loạn. Bóp mạnh, siết nhẹ.

"Tỉnh! Tỉnh lại đi... Thả tao ra đi mà..."

Những ngón tay mon men theo khóe môi rồi len lỏi vào khoang miệng. Lặng lẽ ngắm nhìn nước bọt ướt đẫm, áo quần xộc xệch, làn da ửng đỏ vì dục và đôi mắt sóng sánh vì tình. Muốn nhiều thêm, gã muốn nhiều thêm nữa...

Cọ sát. Đầu lưỡi ấm nóng vờn vẽ ở những nơi mà nó vốn không thuộc về.

"Ưm-"

Nó khóc rồi.

Nhưng mà là khóc vì sướng.

"Cởi quần ra, chuột cống."

20.

Sáng hôm sau, gã thức dậy ở một nơi xa lạ.

Nằm chung một gối, đắp chung một chăn không phải con chuột kia. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro