Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

009. Manh mối

- số view gấp 8 lần số vote đó, mấy bồ làm tôi nản quá=((

__________________________________

Ran cắn một miếng sandwich khô khốc, anh đã cố gắng để nuốt nó xuống nhưng dường như không hề dễ dàng khi mà anh đã ăn cái món này tới gần như cả tuần.
Muto bên cạnh vẫn đang hát nhạc rầm rú bằng cái cổ họng mở rộng thông với vòm miệng như cái loa phóng thanh.
Cắm chốt tại nhà Seishu thế này cũng chẳng phải là ý tưởng tốt. Nhưng trong thời điểm này cậu chỉ có thể nghĩ ra cách theo dõi Seishu 24/7.
Rindou đã trở lại với cuộc sống bình thường, cậu tham gia một lớp học về giao tiếp 3 buổi một tuần và hai người sẽ dành thời gian cuối tuần bên cạnh nhau.
Vào ngày xuất viện, bác sĩ phụ trách có dặn dò Ran 3 ngày 1 lần đưa cậu tới bệnh viện để tiêm thuốc, ngoài ra việc sử dụng thuốc tại nhà cũng đã giảm đi rất nhiều. Nhìn thấy cậu vẫn khoẻ mạnh bằng phương pháp điều trị mới này Ran cũng yên tâm hơn mà tập trung vào điều tra về vụ mất tích kỳ lạ của Rindou vài tháng trước.
"Cậu ta đã ra khỏi nhà chưa?"
Muto vừa thức dậy, vội chùi đi đám bọt trắng trắng đóng cặn bên mép. Gương mặt sưng phồng lên do ngủ lệch giờ cộng thêm đôi mắt thâm quầng biến anh thành một thứ xấu xí khó tả.
Ran lắc đầu, tiếp tục kìm hãm cơn buồn ngủ đang ập tới bằng thứ cafe đặc quánh. Anh khẽ nhăn mặt.
"Cậu ta điều trị cho bệnh nhân tại nhà, ngoài bệnh nhân tới ra thì một cọng tóc của cậu ta cũng không thấy lò ra ngoài."
Anh nghe thấy tiếng thở dài nản trí của Muto. Nhưng mọi manh mối đều chẳng dẫn tới đâu, chi bằng cứ theo sát hắn rồi đợi thời cơ và dựa vào may mắn.
Tiếng tin nhắn từ điện thoại của Muto, anh ra khỏi xe gọi điện cho ai đó, tiện thể giải toả căng thẳng bằng một điếu thuốc.
Ran nhìn anh qua tấm gương chiếu hậu, nuốt một cục nước bọt lớn khi thấy làn khói mờ ảo phả ra từ khuôn miệng đầy đặn của anh. Ran cũng đã từng hút thuốc nhưng vì Rindou không thích, anh chuyển từ thuốc lá sang thứ cafe đắng ngắt đôi khi khiến đầu óc cậu mụ mị.
Muto trở vào xe sau khi nghe xong cú điện.
"Ran, có thông tin mới đây."
"Là gì?"
"Tôi đã nhờ một người bạn điều tra về gia đình của Sanzu tại Mỹ. Sau khi đưa ra thông báo nhượng lại toàn bộ quyền kinh doanh vào 4 năm trước họ quy về ở ẩn. Nhưng lần theo đăng ký thường trú và hộ khẩu của nhà Haruchiyo bên đó thì dẫn tới một căn nhà đã không có người ở rất lâu rồi.
"Như vậy nói theo cách đó thì Seishu Inui kia bằng cách nào đó đang cố gắng che đậy về cả Sanzu và gia đình Haruchiyo."
"Đúng, theo một tờ báo đưa tin thì việc tuyên bố từ bỏ quyền kinh doanh đó được đưa ra ít lâu sau khi vụ tai nạn lở tuyết của họ xảy ra vào 4 năm trước. Tuy được thông báo rằng không có tổn thất về người nhưng kể từ đó chỉ còn thấy người đại diện pháp luật của nhà Akashi xử lý các vấn đề chứ không hề thấy mặt ông Haruchiyo đâu nữa, kể cả Sanzu."
"Có thể gia đình Sanzu đã chết trong vụ lở tuyết, nhằm chiếm đoạt tài sản nên đứa con nuôi là Seishu Inui đã chiếm đoạt và dàn dựng lên mọi chuyện?"
"Tôi nghĩ rằng phán đoán của cậu mang tính chất cảm tính quá."
Muto đưa ra trước mặt Ran tin nhắn anh vừa nhận được.
"Tôi đã điều tra toàn bộ tài sản của Seishu Inui và người có tên Sanzu Haruchiyo bí ẩn kia. Ngoài số gia sản cậu ta có được do những công trình nghiên cứu, sáng chế, công việc ra thì gia sản duy nhất hắn nhận từ nhà Akashi chính là căn nhà mà chúng ta đang thấy đây. Còn toàn bộ gia sản, số tiền nhận được từ vụ nhượng quyền thì cậu có thể thấy, một con số khổng lồ được đứng dưới cái tên Sanzu Haruchiyo."
"Bây giờ chỉ cần xác định được tên Sanzu kia còn sống hay chết, tìm được hắn đồng nghĩa mọi việc sẽ phần nào được sáng tỏ."
"Tôi hy vọng là vậy."
Muto mở kính xe, châm một điếu thuốc khác rồi phả làn khói ra bên ngoài. Cảm giác thèm thuồng lại rạo rực trong lòng Ran.
"Vậy phát hiện của cậu là gì?"
Anh giật điếu thuốc từ tay Muto, hít hà cái hương thơm ngào ngạt phả ra từ đầu thuốc đỏ hồng hấp dẫn.
"Phát hiện của tôi cũng chẳng có gì nhiều, chỉ muốn tìm hiểu về số bệnh nhân mà hắn đang đảm nhận, xem xem hắn rút cục là người như thế nào. Nhưng việc hỏi cung này chắc chắn là trái phép. Vì vậy tôi nghĩ rằng chi bằng chúng ta trực tiếp làm việc đó."
Muto vừa kịp nghe hết câu đã thấy núi trùng núi, biết chắc Ran không thể lộ diện mà vụ này chỉ có hai người là anh và cậu tham gia. Muto chỉ kịp thở dài một cái, giằng lại điếu thuốc từ tay kẻ không dám hút kia đã cháy tới gần hết.
"Tôi chẳng hiểu sao tôi lại bị cuốn vào cái vụ này với cậu trong khi công việc ở hội sở còn đang chất lên như núi. Mẹ tôi giục năm lần mười lượt tôi đi xem mắt mà giờ vẫn còn đang ngồi cặp kè với kẻ như cậu. Có lẽ tôi nên đầu hàng."
Muto có chỉ số IQ 144, vốn công việc giấy tờ ở hội sở với anh mà nói thì vô cùng nhàm chán. Sở dĩ Muto theo vụ này cũng là vì muốn đối mặt với Seishu một lần.
Nhưng vào thời điểm này, khi mọi manh mối đang nhắm vào Seishu kia đều chứng tỏ một điều là hắn có cái đầu khủng khiếp thì Muto lại hơi chùn bước. Anh có thể chửi nhau với người khác bằng đủ thứ tiếng Hàn, Anh, Nhật. Nhưng tâm lý học là một vấn đề phức tạp gấp nhiều lần và đôi khi Muto tin vào việc nó còn dựa vào vấn đề tâm linh để giải quyết. Một chuyên gia về tâm lý như Seishu rõ ràng không phải là đối thủ để có thể "múa rìu" bừa bãi. Hơn nữa dựa vào biểu hiện của Ran mỗi lần thận trọng nhắc tới cái tên đó cũng thừa hiểu mức độ không tầm thường của lần nằm vùng này.
________________________________

Seishu đẩy khẽ tấm rèm cửa, hé ra một tia sáng nhỏ đủ để không đánh động hai kẻ đang theo dõi cậu ngoài kia. Họ đã ở đây ba ngày, báo hại cậu không thể ra khỏi nhà.
"Họ đi mấy người"
"Là 2 người, một tên cao khoảng 1m8 có kỹ năng ngoại ngữ khá tốt, tôi đã nghe hắn nói gì đó khi đi lướt qua xe của họ."
Cậu cười nhàn nhạt, cậu bỏ tay ra khỏi tấm rèm, không gian bên trong căn phòng giờ chỉ được chiếu sáng bởi chiếc đèn chùm lớn bằng pha lê treo giữa phòng.
"Có tên nào trông như vậy không?"- Seishu đưa ra trước mặt anh chàng có đôi mắt tím vô thần tấm ảnh của Ran.
"Là tên ngồi trong xe."
"Okay, vậy bây giờ vấn đề chỉ là mục đích của họ thôi."
Seishu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc ghế thoải mà anh chàng điển trai kia đang ngồi, cậu lấy trong chiếc hộp chạm khắc đặt trong ngắn kéo ra một sợi dây chuyền có mặt là một viên kim cương hình giọt nước. Ánh mắt chàng trai bỗng thay đổi, chẳng cần một lời nói, bằng cách nào đó anh nằm thoải mái xuống chiếc ghế, đặt hai tay lên bụng, chỉ vài giây sau đó anh hoàn toàn rơi vào trạng thái mất ý thức. Đến lúc này, cậu mới bỏ chiếc vòng cổ vào túi áo rồi di chuyển đến gần anh ta, cậu đặt bàn tay lên đầu của anh, bàn tay choáng ngợp lấy toàn bộ tâm thức của người đang nằm đó.
"Bây giờ chúng ta sẽ xem xem anh đã nghe thấy gì và nhìn thấy những gì..."
Không gian xung quanh như dần chìm vào một thế giới hoàn toàn khác, mọi thứ đều được kiểm soát, chi phối bởi thứ năng lực to lớn phát ra từ Seishu.
Chiều tối, Ran thấy bệnh nhân cuối cùng bước ra khỏi dinh thự của Seishu. Như thường lệ, anh ta sẽ có cuộc hẹn điều trị tại nhà với Seishu khoảng 3 tiếng một ngày và luôn là bệnh nhân cuối cùng.
"Kết thúc rồi."- Ran nói thầm trong đầu còn ánh mắt vẫn hướng theo phía cửa sổ phòng làm việc của Seishu đã tắt.
Có tiếng mở cửa, cậu đã ra khỏi nhà, mặc một bộ quần áo thoải mái và không sử dụng xe.
Ran cũng xuống xe, lựa thời cơ và khoảng cách mà bắt đầu bám theo. Trước lúc đi anh nhắn tin thông báo cho Muto khi đó vắng mặt.
Seishu đi lòng vòng trong khu nhà cao cấp của mình rồi tạt vào cửa hàng tiện lợi ở cuối đường.
Cậu ta lựa chọn rất kỹ lưỡng những thực phẩm tươi như rau và thịt, với những loại thực phẩm đóng hộp lại khá thành thạo và nhanh chóng như thể đã lấy chúng ở vị trí đó cả ngàn lần. Chẳng mấy chốc, giỏ hàng của Seishu đã đầy ắp.
Ran đứng bên đường chờ đợi cậu thanh toán. Chiếc mũ áo rộng không thể che đi màu tóc bạch kim nổi bật. Cho dù có ghét hắn nhưng Ran luôn phải công nhận rằng ở Seishu đó có sự quyến rũ đến khó cưỡng lại. Cho dù bây giờ cậu đang mặc một bộ quần áo rata tầm thường nhưng ánh mắt của cô nhân viên thu ngân đang nhìn cậu giống như thể lần đầu tiên nhìn thấy một sinh vật như thế trên đời.
Anh không biết các ngón tay mình đang mân mê những điếu thuốc từ khi nào, khi nhận ra nó, anh vội vàng quẳng nó xuống nền đất lát những viên gạch ô vuông màu xám bạc đắt tiền. Tên Muto chết tiệt trêu đùa đã bỏ điếu thuốc vào túi áo cậu.
Lơ đãng trong vài giây, anh ngước lên thì không thấy Seishu đâu, anh vội nhìn ngó xung quanh, trong tâm can tự trách bản thân đã bị điếu thuốc làm cho mê muội.
Một làn khói trắng phả qua cánh mũi Ran, hương thơm của thuốc lá lan toả, len lỏi vào từng giác quan khiến anh ngây dại.
"Anh đáng lẽ không nên kìm hãm bản thân, nếu thèm thuốc như vậy thì cứ hút đi. Nếu biết trước điều này thì ngày hôm đó nhất định sẽ không mời cậu mấy viên kẹo bạc hà mà là điếu thuốc rồi."
Ran sớm trở lại với hiện tại, đứng trước mặt anh giờ là Seishu với điệu cười muôn thuở. Làn khói ấy trong phút chốc khiến toàn thân anh chao đảo, Seishu đưa ra trước mặt anh một gói thuốc lá đã bóc dở.

"Đôi khi căng thẳng nên hút một điếu, trong thuốc lá có những thành phần giúp anh giảm bớt căng thẳng đó."
Thứ đang khiến Ran căng thẳng không phải là những suy nghĩ trong đầu mà là việc cậu phát hiện ra anh xuất hiện ở đây.
"Tôi sẽ không hút thuốc."
Seishu cười nhàn nhạt, hai đầu lông mày kéo sát lại gần nhau tạo thành một đường cong bán nguyệt nơi mi mắt. Nom gương mặt Seishu lúc này thực sự giống một kẻ vô hại.
"Một bác sĩ khuyên một người hút thuốc quả thực là một điều không thể. Bản thân tôi cũng không hút thuốc, nhưng đôi khi trong điều trị tâm lý cho bệnh nhân, những điếu thuốc giúp họ thư giãn và đôi khi những khoái cảm do thuốc lá tạo ra cũng phần nào giúp ích cho những bệnh nhân giảm đau đớn."
Seishu nhét vào túi áo ngực của Ran bao thuốc lá rồi tính chào tạm biệt. Dường như thái độ của cậu với anh hôm nay khác hẳn mọi ngày, ánh mắt không còn xa lạ nữa, thay vào đó có chút quan tâm ân cần.
"Cậu không hỏi vì sao tôi có mặt ở đây sao?"
Seishu quay người lại, giữ khoảng cách ở vị trí đủ để nghe thấy âm lượng ở mức bình thường.
"Quyết định đối diện với anh thế này, liệu tôi có cần phải nghe lý do của anh nữa hay không?"
Seishu có chỉ số IQ xấp xỉ với Muto. Trong hồ sơ của cậu ta, chưa từng có chuyên gia tâm lý nào đạt được bằng tiến sĩ ở tuổi 24 và sở hữu khối tài sản từ những công trình nghiên cứu nhiều hơn Seishu. Hàng năm số tiền các bệnh nhân chi trả để được cậu điều trị cũng không phải nhỏ. Tất cả những điều đó có thể nói lên rằng vốn Ran chẳng thể đủ trình độ tiếp chuyện với Seishu hay trả lời tiếp những câu đại loại như câu mà cậu ta vừa nói ra.
"Ran, hãy nhớ lấy những thứ đang trói buộc trong lòng anh."
Seishu đặt ngón trỏ vào vị trí khi nãy cậu nhét bao thuốc lá vào ngực áo anh, nói một câu bâng quơ mà cậu nghĩ rằng Ran sẽ cho rằng cậu là kẻ lập dị đáng sợ. Anh nhìn cậu rời khỏi, không thể tiếp tục bám theo cậu, chỉ còn cách chờ cho Seishu đi khuất rồi mới lặng lẽ trở về xe.
Trong xe, Muto đang làm gì đó với chiếc máy tính, anh chăm chú đến mức chẳng thèm để ý tới việc Ran vào xe và chiếc xe di chuyển từ lúc nào. Mãi cho đến khi cơn thèm thuốc lá phát tác, anh ngẩng lên thì thấy xe đã chạy tới đường cao tốc.
"Lên xe từ lúc nào thế? Không tiếp tục theo dõi cậu ta nữa sao?"
"Không cần nữa."
Muto nhìn Ran đang đăm chiêu suy nghĩ, ánh đèn cao áp cứ trượt qua gương mặt anh tuấn của anh như thứ sầu não và những suy nghĩ ùa đến rồi lại vụt mất liên tục.
"Seishu Inui đã phát hiện ra cậu sao?"
Ran im lặng một lúc lâu rồi mới lặng lẽ trả lời cẩn trọng.
"Cậu ta đối mặt với tôi, thậm chí còn chẳng thèm hỏi vì sao tôi bám theo."
"Chẳng phải mọi lý do đều rõ ràng rồi sao, nếu không phải thì chỉ có thể giải thích là cậu thích hắn."
Ran vung tay đập mạnh một cái vào ngực Muto đau nhói, anh nhìn nét lo âu trên gương mặt Ran, sự bế tắc, những ngõ cụt.
"Vài ngày tới cậu đừng lởn vởn quanh Seishu nữa, hãy tìm hiểu xem khu rừng phía Đông thành phố có gì khác biệt, phần về Seishu cứ để tôi lo."
Anh liếc qua màn hình máy tính đang hiển thị bản đồ khu vực Muto đã khoanh tròn.
"Vì sao lại kiểm tra khu rừng đó?"
"Anh đã tìm hiểu một vài máy CCTV quanh khu vực này thì Seishu có lái xe nhiều nhất qua 2 khu vực. Nếu từ khu này rẽ về phía Tây sẽ dẫn tới viện nghiên cứu nơi hắn làm việc, bệnh viện, trường đaị học mà hắn đang hợp tác giảng dạy. Còn nếu đi về phía Đông sẽ dẫn tới đường Quốc lộ, nơi này dẫn ra ngoại thành, nhưng chiều nay khi anh tới trạm thu phí khu vực thì các CCTV của 1 tháng trở lại đây và ghi chép thì không hề thấy biển số xe của hắn xuất cảnh ra khỏi thành phố, vậy nên chỉ còn 1 cách là hắn quanh quẩn quanh khu vực rừng nguyên sinh này. Nhưng rất tiếc không thể điều tra được gì vì con đường dẫn vào khu rừng đó không có CCTV hay bất kỳ một cái máy quay xa lộ nào."
Con đường xa lộ bắt đầu tối dần, rồi lại bừng sáng như những tia hy vọng len lói trong đêm tối. Mỗi một manh mối được tìm ra, mỗi một kẽ hở đều giống như ánh nắng đầu tiên trong ngày, tuy khi đó còn yếu ớt nhưng người ta lại luôn mong muốn và hy vọng nó đủ mạnh mẽ để sưởi ấm cho vạn vật khi thời điểm đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro