
Ngày thường thường ngày
Tên gốc: 日常常日
Tác giả: Lạp Lạp Ngư (啦啦鱼)
Dịch: HoMi 🥨
➖➖➖
"Santa, dậy đi Santa."
"Ơ... Santa kéo chiếc chăn bông bị xốc lên, lại vùi mình vào chiếc chăn bông mềm mại lần nữa, "một lát nữa..."
"Không được, dậy ngay đi, nếu không thì không kịp ăn sáng đâu." Riki lại lôi kéo chiếc chăn đang được người trên giường ôm vào lòng ra, "dậy mau."
"Riki..." Cái người sáng rồi mà còn lưu luyến chăn ấm đệm êm kia vươn tay ôm anh vào lòng.
"Không được, dậy ngay." Riki thuận theo cánh tay đang dang rộng của Santa, kéo cậu dậy.
"Ưm..." Santa vùi đầu vào bả vai Riki, hai tay vòng ra sau lưng ôm Riki vào lòng.
"Được rồi, dậy đi." Riki vì hành động nũng nịu của cậu, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, tay kia xoa xoa cái đầu mới ngủ dậy trông như cái tổ quạ.
"Chào buổi sáng." Nũng nịu nhõng nhẽo mãi, Santa mới vừa lòng thỏa ý đứng dậy, nghiêng đầu hôn lên mặt Riki.
"Hờ hờ, chào buổi sáng." Riki giơ hai ngón tay thành hình chữ v chào cậu.
Mỗi ngày đều muốn nói buổi sáng tốt lành, đây là chút lãng mạn nhỏ trong cuộc sống thường ngày của chòm sao Song Ngư.
🥨
"Santa, ăn sáng thôi." Riki gọi với vào phòng ngủ khi mang món trứng tráng và bánh mì ra khỏi bếp.
"Tới liền." Santa đi ra với hai chiếc túi đeo chéo, một túi màu xám và một túi màu cam, nhét chai nước của hai người trên bàn cà phê vào túi, "Hôm nay Riki đeo màu cam nhé."
"Vốn dĩ hôm nay là đến lượt anh đeo mà." Riki dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào người cậu.
"Haha." Santa cười nhe răng, cầm lấy cái đĩa trong tay.
🥨
Ăn sáng xong, chất đống đĩa lên bồn rửa bát, đeo túi, mang giày, hai người một trước một sau bước xuống cầu thang để đến nhà ga.
"Riki Riki, nhìn bên kia kìa." Santa kéo tay áo của Riki.
"À, chú chó, trông giống Po-chan." Riki quay đầu lại nhìn theo hướng chỉ của Santa, thấy một chú chó đeo nơ Teddy đang vui vẻ trong vòng tay chủ nhân của nó.
"Đúng vậy, à, cảm giác mẹ và Yumeri mang chúng đi rất lâu rồi nhỉ, nhớ Bon-chan, nhớ Po-chan" Santa dẩu môi lầm bầm nói.
"Đó không phải là vì gần đây chúng ta không thể đi xa sao, không thể cùng nhau đi du lịch, chỉ có thể để mẹ và Yumeri đưa chúng đi. Vào kỳ nghỉ lần tới, chúng ta lại đi cùng nhau nhé." Riki khoác cánh tay Santa.
"Vâng! Lần sau chúng ta cùng nhau đi! À mà đi đâu nhỉ..."
Riki nhìn Santa đang cúi đầu suy nghĩ miên man, lông mày nhíu lại.
🥨
"Cơ mà đúng lúc, Po-chan và Bon-chan đều không có ở đây, buổi tối không phải dẫn chúng đi chơi."
Trong tàu điện, Santa một tay nắm lấy tay vịn, tay kia ôm Riki vào lòng, cúi đầu thì thầm.
"Hmm, vậy?" Riki hơi ngả ra sau tựa vào vai Santa, một tay giữ tay vịn, tay kia thích thú nghịch tay áo của Santa.
Santa cười xấu xa, hơi cúi xuống ghé miệng vào tai Riki.
"..."
"Đồ ngốc, bên cạnh vẫn có người kìa! Mấy ngày nữa là concert rồi, không được!"
"Haha, được rồi, đợi tuần sau diễn xong rồi nói vậy." Santa nhìn Riki với đôi tai đỏ bừng, lấy tay áo che mặt, hoàn toàn cảm nhận được niềm vui trêu mèo.
🥨
"Chào buổi sáng —" Đẩy cửa phòng tập ra, Lãng Di và Minh Quân một trước một sau đặt túi xách xuống.
"Chào buổi sáng —" Santa và Riki vươn vai đáp mà không ngẩng đầu lên.
"Hôm nay cần phải luyện xong ba bài đúng không, nhiều quá đi."
"Đúng, cố gắng lên, không luyện xong không được đi ăn trưa."
"Ồ, đội trưởng nghiêm khắc quá!" Minh Quân giả bộ khoa trương, lấy tay che ngực.
"Thôi xin, mau khởi động đi." Lãng Di vỗ lưng Minh Quân.
"Đúng vậy, hôm nay có rất nhiều việc, nên sớm luyện tập đi." Santa ngẩng đầu đáp.
Minh Quân nhìn hai người nằm kéo duỗi trên mặt đất, mỗi ngày đều tới sớm, xoa xoa bả vai: "Được rồi, tới đây."
🥨
"À, chỗ này, cảm giác càng giống hơn, tà tà tà chát chát."
Riki tiến lên một bước so với đồng đội, biểu thị động tác bằng cách đếm nhịp theo tiết tấu.
"Hai động tác cuối, mạnh hơn một chút."
"Như này sao?" Lãng Di tập thử.
"Tốt hơn nhiều rồi, làm lại một lần nữa, thêm chút cảm giác popping."
"Như này." Santa đi tới vỗ vai Lãng Di, "hai vai cần tăng thêm lực một chút rồi ngay lập tức đẩy ra."
"Như này à?" Lãng Di lại tăng thêm lực.
"Ừm, đúng rồi, rất tốt, chúng ta tập lại đoạn này, sau đó tập lại cả bài một lần nữa." Riki chống nạnh gật đầu, mỉm cười khi nhìn cún con dạy thành công gật gù đắc ý chạy về vị trí của mình.
🥨
"Được rồi, chúng ta nghỉ thôi, hẹn gặp lại vào buổi chiều."
Sau khi tạm biệt hai người đi ăn, Santa và Riki ngồi dựa vào tường phòng tập, cầm điện thoại đặt đồ ăn.
Không ai trong số họ có ý định làm bento mỗi ngày. Ngay cả Santa, người luôn giỏi nấu ăn, sẵn lòng xắn tay nấu súp, thì khi nhìn Riki chớp mắt bên cạnh cậu sau khi tan làm, chờ đợi một bữa ăn thịnh soạn. Kết quả là hai người tình cờ trùng hợp, hình thành thói quen gọi đồ ăn trưa mỗi ngày.
"Ăn mì Ramen không?"
"Ui, hôm trước ăn ở đây rồi nhỉ."
"Ồ đúng rồi, vậy cái này thì sao?"
"Ừm... không muốn ăn cà ri đâu."
"Vậy..."
"À, Santa, cái này, hôm nay giảm giá nè, ăn sushi nhé."
"Được đó. Chỉ vài đồng mà không tệ, em thường gọi khi muốn ăn."
"Ừm, biết rồi, ăn cái này không, phần ăn cho hai người?"
"Được rồi, wow có món sushi trứng cá, trông rất ngon."
"Ừm, đặt đơn rồi."
"Chà, cuối cùng thì cũng có thể nghỉ ngơi rồi. Sáng nay luyện tập nhiều quá." Santa bắt chéo chân, dựa vào người Riki.
"Ừ, nhưng khi nghĩ về concert diễn ra trong hai ngày nữa, anh nghĩ chẳng sao cả. Concert của bốn người chúng ta." Riki điều chỉnh tư thế để Santa có thể tựa đầu vào vai anh một cách thoải mái hơn.
"Đúng vậy! Ừm, bốn người chúng ta, em thực sự không ngờ rằng chúng ta có thể có concert của riêng mình, giống như một giấc mơ vậy." Santa hài lòng cọ vào cổ Riki.
"Đúng rồi, em nói xem, sẽ có nhiều người đến chứ?" Riki nhìn ánh nắng ban trưa bên ngoài cửa sổ.
"Tất nhiên rồi!" Santa ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng kéo vai Riki về phía mình, "Đây mới chỉ là buổi diễn đầu tiên, chúng ta sẽ còn rất nhiều buổi diễn nữa trong tương lai."
"Ừm," Riki nhìn vào đôi mắt sáng của Santa, "Chắc chắn sẽ như vậy."
🥨
"Em no rồi." Santa đặt hộp cơm ra ngoài phòng tập, lon ton quay lại chỗ Riki nằm xuống.
"Ăn xong là đi ngủ phải không" Riki nằm trên sàn, đắp một chiếc chăn nhỏ, "gần đây, hơi béo một chút rồi."
"Chẳng có cách nào khác, buổi chiều còn phải luyện tập. Hơn nữa Riki cũng không béo, trông vừa phải." Santa sờ lên đùi Riki.
Ban đầu họ không có thói quen ngủ trưa, nhưng từ khi học được phương pháp hồi phục tuyệt vời này từ Lãng Di và Minh Quân, họ đã yêu thích việc ngủ trưa mất rồi, đó là một trong những lý do mà họ chọn gọi đồ ăn trưa.
"Thật sao?"
"Thật đó."
"Hừm..." Riki vùi nửa mặt vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt to tròn.
"Không được, tối nay sẽ không ăn cơm lươn nữa, hôm nay anh sẽ ăn salad."
"Nè, Riki không cần phải vậy, em đã mua lươn rồi, chúng ta cứ ăn đi..."
"Vậy em ăn là được, anh muốn giảm cân." Giọng điệu của Riki rất dứt khoát.
"Thôi, quên chuyện đó đi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn salad nhé." Santa thở dài vì phải bỏ lỡ món cơm lươn ngon lành.
"Vậy tan làm chúng ta cùng đi mua rau."
"Ừm..." Giọng Riki mơ hồ rồi chuyển dần thành tiếng ngáy.
Gì vậy, nhanh vậy đã ngủ rồi.
Santa mỉm cười, nhét cánh tay để bên ngoài của Riki vào trong chăn, như ngửi thấy hương vị an tâm từ người bên cạnh rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
🥨
Báo thức trên điện thoại reo, hai người gấp chăn, dắt tay nhau đi vào phòng họp.
Trong phòng họp không có ai. Họ ngồi xuống vị trí cố định, Riki tựa đầu vào vai Santa ngồi ngẩn ngơ.
"Nè, cuộc họp hôm nay chắc không lâu đâu. Sao dạo này công ty lại hoạt động tích cực vậy? Concert còn chưa diễn ra đã bắt đầu chuẩn bị trước các dự án khác rồi." Santa nghịch ngón tay của Riki.
"Không biết nữa, có lẽ càng ngày càng có nhiều fan, công ty phải chú trọng hơn. Chà, nhưng dù sao cũng không phổ biến bằng Cheerilees, cũng không đến mức ngày ngày nhốt chúng ta trong công ty hoặc tiếp quản tài khoản của chúng ta." Riki điều chỉnh tư thế để đầu thoải mái hơn.
"Ừm, nhưng nếu được ở lại trong công ty và luyện tập với Riki mỗi ngày thì cũng vui."
"Lúc bình thường thì có thể, nhưng nếu vẫn muốn cùng nhau đi du lịch một chuyến, tuyệt đối không thể giao số tài khoản được..."
"Tém tém lại coi, lãnh đạo sắp đến rồi." Lãng Di vừa đi vào vừa nhắc nhở hai người đang dính chặt nhau kia.
"Không sao đâu, dù sao em cũng đã báo cáo với công ty rồi." Santa vẫn nắm tay Riki.
Riki rời khỏi vai Santa, ngồi thẳng lưng, sau đó thu tay về đặt trên đầu gối: "Lãng Di nói đúng, làm việc, tập trung nào."
"Hahaha" Minh Quân vừa bước vào cửa nhìn thấy cảnh này liền cười phá lên.
"Cười cái gì mà cười? Cái đồ chẳng có bồ." Santa bị làm cho giận dỗi không chịu thua, trực tiếp đáp lại khiến Minh Quân không nói nên lời.
"Đội trưởng, Santa bắt nạt em." Minh Quân nhìn Santa chằm chằm rồi chuồn đến bên cạnh Riki, bắt lấy góc áo của anh ra vẻ đáng thương.
"Huhuhu..."
"Ui, anh chịu!"
🥨
"Được rồi, tóm lại, sau khi dự án concert kết thúc, giai đoạn tiếp theo chủ yếu là lên kế hoạch sáng tạo vũ đạo. Đến lúc đó bên công ty sẽ chọn nhạc, nếu có cơ hội sẽ hợp tác cùng các nhóm khác. Trước đây đã vài lần hợp tác với Intersection, bên đó gần đây vừa hay đông đủ, muốn hợp tác thêm nhiều lần nữa. Được rồi, trước mắt cứ vậy đi, chuẩn bị concert cho thật tốt, tan họp."
Cuộc họp kéo dài không lâu, còn chưa đến năm giờ đã kết thúc. Lãng Di và Minh Quân vốn định quay lại phòng tập để luyện thêm, nhưng bị Riki ngăn lại.
"Về nhà nghỉ ngơi đi. Hai tuần qua đã luyện tập rất nhiều rồi, concert sẽ không có vấn đề gì đâu. Không cần tập nhiều quá, đừng để bị thương."
"Vâng, vậy Riki cũng quay về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp lại, tạm biệt."
Lãng Di biết Riki rất quan tâm đến sức khỏe bọn họ là bởi vì anh từng làm phẫu thuật eo vào năm ngoái.
"Ừm, tạm biệt." Riki và Santa vẫy tay chào họ, đẩy cửa bước ra ngoài.
🥨
"Santa, nhìn này," Riki kẹp quả ớt vào giữa năm ngón tay, "Anh là chiến binh ớt đỏ."
"Eh —" Santa nhìn anh, "Thế còn em?"
"Ah —" Riki giống như là bị làm cho bối rối, ngây ngây ngốc ngốc.
"Anh cảm thấy Santa hợp với củ cải muối hơn."
"Ờ ha, em là chiến binh củ cải muối." Santa hùa theo trí tưởng tượng của anh.
"No no no, anh là chiến binh, Santa là trợ thủ của anh."
"Hả? Được rồi, em là tay sai của anh, bỏ ớt xuống nào."
"Không, anh muốn mua cái này."
"Nhưng hôm nay chúng ta đang ăn salad mà."
"Cũng có thể thêm vào, anh muốn ăn. Cơ mà Santa không ăn nhỉ."
"Thôi được rồi, được rồi, anh muốn ăn thì mua." Santa ngoan ngoãn nhặt vài quả ớt đỏ cay cho vào túi ni lông.
"Hừm, Santa sẽ không ăn cùng anh sao?" Riki khoác vai Santa, ghé vào tai cậu, "Cùng anh ăn, buổi tối chơi với em cũng không phải là không thể."
"!" Santa quay đầu với đôi mắt mở to, nhìn Riki cong mắt cười trông thật ranh mãnh.
"Thật không?" Tai của Santa đỏ ửng, "Không phải anh nói là còn concert..."
"Phần eo đã lành rồi, nhẹ nhàng là được," Riki thổi nhẹ vào tai Santa, "Điều đó tùy thuộc vào em đó cưng."
"..."
"Được rồi, em lấy thêm mấy quả."
"Hờ hờ"
🥨
"Nào, Santa, đây là của em."
Santa ngồi thẳng trước chiếc bàn nhỏ, khoanh chân nhìn Riki bưng hai bát salad, đẩy một bát tới trước mặt cậu.
"Ăn nhanh nào, khi còn nóng."
"Salad luôn lạnh mà."
"Ờ, vậy thì tranh thủ ăn khi còn lạnh, hờ hờ." Riki rướn người lên bàn, chớp đôi mắt to, "Mau ăn đi."
Santa nuốt nước miếng.
Bát salad trước mặt này trông hết sức vô hại, bày trí đẹp mắt — màu xanh là rau xà lách, màu đỏ là cà chua bi, trộn với nước sốt salad và miếng táo, cách trình bày có thể nói là khá ổn. Tuy nhiên, Santa biết trình độ nấu nướng của Riki, tin chắc rằng đây không phải là một bát salad bình thường, nếu không có những nguyên liệu kỳ lạ bên dưới thì cậu tuyệt đối không tin. Chưa kể Riki cứ nhất quyết một mình mày mò trong bếp gần cả tiếng đồng hồ, mà lại không có bóng dáng của quả ớt muốn cho mình ăn, không, tuyệt đối không thể đơn giản như vậy được!
"Riki, anh cũng ăn đi, mình cùng nhau ăn nhớ." Santa cười nịnh nọt với Riki.
"Không, anh muốn nhìn em ăn trước." Riki vòng ra sau lưng cậu, ôm lấy cổ cậu, "Mau ăn đi, ăn đi."
Cổ Santa bị ngứa vì tóc của Riki, "Được rồi, em ăn."
Không sao cả, chỉ là một bát salad thôi, làm sao mà không ăn được.
Cố lên, Santa, vì đêm nay!
Nhắm mắt lại, múc một thìa lớn —
Cố lên, em có thể!
Santa đưa thìa vào miệng.
Ngon lắm! ngon không ngờ!
"Chà, ngon quá, Riki," Santa vừa nhét salad vào miệng vừa nói, "Thứ màu đỏ ở dưới này là gì?
"Hờ hờ, đó là kỷ tử và mứt việt quất cùng với cá ngừ, là quà mà Lãng Di và Minh Quân đã mang về khi họ về Trung Quốc lần trước." Riki cười hờ hờ và ôm chặt hơn.
"Chà, kỷ tử à, em trước giờ chưa từng ăn qua."
"Đúng rồi, gần đến concert rồi, đặc biệt lấy nó ra để bổ sung dưỡng chất, nghe nói là bổ lắm."
"Wow, Riki thật là tốt," Santa nói với niềm hạnh phúc trên khuôn mặt, "Riki, anh cũng ăn đi."
"Hờ hờ, anh đợi lúc nữa..."
"Ah! Cay quá!"
Riki chưa kịp nói xong đã bị Santa đưa một thìa salad vào miệng.
"Ah... Riki, gì đó..."
"Hờ hờ, là ớt chúng ta cùng nhau mua đấy," Riki cắn vào tai Santa với vẻ hài lòng, nhanh nhẹn đi đến chỗ ngồi của mình rồi cầm thìa lên, "Hờ hờ, nó có màu đỏ giống kỷ tử."
"Ah, Riki!"
🥨
"À, Santa, em tắm trước đi, xong đến anh..." Riki ngồi sofa nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm mở và tiếng bước chân phía sau, chuẩn bị đứng dậy lấy quần áo đi tắm.
"Đừng, Riki," Santa từ phía sau giữ lấy vai Riki, cười xấu xa, mái tóc ướt còn vương mùi dầu gội.
"Em ăn ớt với anh rồi, vậy có phải là nên...?"
"Anh vẫn chưa tắm."
"Không sao, đừng để chậm trễ!" Santa trực tiếp bế ngang eo anh đi vào phòng tắm.
"...Được rồi," Riki vòng tay lên cổ Santa.
"Nhớ nhẹ chút nha."
Happy Valentine's Day.
ʕ ·ᴥ·ʔ ʕ·ᴥ· ʔ
_____END_____
➖➖➖
Chiều này tôi vừa dịch xong oneshot "Bó cúc cuối tặng mối tình đầu" thì anh Riki cũng tung vid Daisy 🌼. Tâm linh tương thông quá, OTP mãi mận (๑>◡<๑)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro