Không dấu chân người (2)
Chương 2:
"Cuối cùng trước khi bình minh ló dạng, tôi vẫn còn tỉnh táo."
--- <Bí mật> ---
Khi trời vừa tờ mờ sáng, mấy ngôi sao sáng còn treo trên bầu trời đêm, Rikimaru đã tỉnh rồi. Gần đây anh chẳng mảy may có cảm giác gì, từ khi biết tin đến chủ động xin cấp trên chấp hành nhiệm vụ, tất cả giống như một giấc mơ. Anh nắm chặt nắm đấm, rồi lặng lẽ đứng dậy, đắp áo choàng lên người Santa. Thể chất của lính trinh sát rất tốt, hơn nữa từng huấn luyện trong tháp, chắc sẽ không bị ốm.
Thực ra, lúc Rikimaru đi đường sẽ không tạo ra tiếng động, dẫu cho là đi trên tuyết. Do thực hiện nhiệm vụ dài kỳ nên anh đã học được cách không làm kinh động kẻ thù. Lúc gặp mặt ban đầu hoàn toàn là để kiểm tra xem Santa còn trong trạng thái hôn mê hay không. Gặp lại Santa dưới thân phận này, tâm trạng của Rikimaru rất phức tạp, anh thấp thỏm không yên và đấu tranh tâm lý, cả trong mơ anh cũng diễn tập màn kịch cuối cùng của mình.
Anh xếp bằng ngồi bên đống lửa, nhìn ánh lửa nhảy múa mà suy nghĩ xa xăm. Bây giờ, việc anh có thể làm chỉ là chống đỡ mấy ngày tới bằng tinh thần lực, chỉ có thể dựa theo kịch bản mình đã thiết kế từ lâu thì Rikimaru mới hoàn thành nhiệm vụ được. Ngoài cha mẹ Santa và bạn thuở nhỏ, anh chính là người thân thuộc nhất của Santa. Anh hiểu rõ tính cách và thói quen của cậu. Dẫu cho cậu mất trí nhớ, nhưng có rất nhiều thứ sẽ không thay đổi, bởi vậy anh có thể dự đoán hành động của cậu.
"Ừm.." Không bao lâu sau, Santa tỉnh giấc và ưỡn lưng một cái.
"Sao anh thức dậy sớm thế?" Khi Santa mở mắt, cậu nhìn thấy Rikimaru vẫn duy trì tư thế trông có chút buồn cười đó và ngơ ngẩn nhìn mình chằm chằm.
"Ừ... Đây là thói quen hằng ngày của tôi." Rikimaru xấu hổ gãi đầu.
Một lát sau, chờ Santa hoàn toàn tỉnh táo thì anh dội tắt lửa. Hai người tiếp tục đi về hướng thành phố H.
15:11 P.M, thành phố H.
Thành phố H là một thành trấn dựng lên giữa cánh đồng tuyết mênh mông, cư dân địa phương không nhiều lắm, phần lớn là lữ khách đi ngang qua nơi đây và ghé lại nghỉ chân. Nói một cách chính xác hơn, nó là nơi buôn lậu các loại súng ống đạn dược và quân đội đóng quân "bí mật". Người quản lý thành phố H có quyền tự chủ lớn, Liên Bang quản chế nó không quá nghiêm ngặt, do vị trí địa lý của nó rất đặc thù, được người ta xưng là "Ngọc trai đen trên đồng tuyết". Cách gọi này, thay vì bảo tán dương, không bằng nói là châm chọc.
Trong lòng mọi người hiểu rõ, biết bao giao dịch dơ bẩn và nghề nghiệp trong bóng tối lặng lẽ cắm rễ trên mảnh đất này. Có lẽ ngọc trai đen chẳng phải là ngọc trai, mà chỉ là một tảng đá dính đầy bùn đất bị người phỉ nhổ.
Sau khi mua một chiếc áo choàng đen cho Santa trong tiệm quần áo, hai người chuẩn bị chọn lựa một vài vũ khí, lưỡi dao và Lucky không phải vạn năng. Kẻ buôn lậu vũ khí trước mắt đi giày tây, trông có vẻ nhã nhặn đấy, nói tới giá cả thì hiểm độc vô cùng.
Santa đứng một bên, giả vờ trưng khuôn mặt trắng bệch, làm bộ do dự nhìn Rikimaru, tựa như một kẻ đáng thương không hề nắm giữ tiền bạc trong tay nhưng lại vô cùng muốn có khẩu M4 đó.
Khuôn mặt Rikimaru cực kỳ hung dữ, nhất là khi quai hàm hơi nhướng lên. Cuối cùng cuộc giao dịch hoàn thành trong trận chiến giữa Rikimaru và ánh mắt phức tạp của tên thương nhân hiểm ác, không phải rất thuận lợi nhưng không xem là thất bại.
Trên đường đi, Santa đụng đụng bờ vai Rikimaru, "Không ngờ đấy, anh là sniper à?" Ánh mặt Santa lướt qua khẩu AWM sau lưng Rikimaru, quả thật cậu hơi bất ngờ. Một người chỉ huy, ngoài khống chế nhịp độ chiến đấu ở hậu phương, còn có thể đánh lén kẻ địch trên chiến trường. Thực hiện được nhiều việc thế chứng tỏ hẳn cấp bậc của đối phương rất cao, không phải cấp S thì chính là cấp A.
"Đúng vậy." Rikimaru liếc Santa đầy phức tạp, trong ánh mắt ẩn chứa ý vị Santa không thấu.
"Có một đoạn thời gian học để phối hợp tác chiến với người khác." Rikimaru không phải là người hấp tấp, tốc độ nói chuyện rất thong dong, đôi khi còn nghẹn lời, không biết là do đột nhiên ngớ ngẩn quên hết lời hay là không biết nên nói như thế nào. Nhưng mà kiểu tính cách này vừa khớp làm tay bắn tỉa, căn chuẩn thời gian, một phát bắn trúng chỗ hiểm là có thể kết thúc nhiệm vụ.
"Thưa anh, đồ ăn của anh đem lên đủ rồi ạ, mời anh từ từ dùng bữa."
Santa nhìn một bàn côn trùng chiên giòn và ly nước ép ớt trên tay Rikimaru mà rơi vào trầm tư, Rikimaru quả thật là người ngoài hành tinh. Hai món này cái nào Santa cũng không rớ được. Cùng lúc, Rikimaru cũng quan sát biểu cảm của đối phương, ký ức cơ thể không biết nói dối, do đó, Santa trước mặt vẫn ghét sâu bọ và ớt.
Lucky ngồi xổm bên đầu kia băng ghế liếm liếm bát canh cá.
"Nó không sao chứ?" Santa nhìn Rikimaru.
Đa số tinh thần thể không ăn uống, nhưng Lucky là một trường hợp đặc biệt, không chỉ thích ăn này nọ mà còn chuộng thịt cá.
"Thể chất Lucky đặc biệt, nó có thể ăn thức ăn." Rikimaru gắp một miếng côn trùng chiên vàng óng bỏ vào miệng, tiếng nhai rộp rộp rộp khiến Santa không khỏi rùng mình, Lucky cũng vui sướng phát ra tiếng khò khè theo, tỏ vẻ rất hài lòng với thịt cá ngon tuyệt và nước canh ngon ngọt.
Cuối cùng Santa thở dài gắp mì sợi trong bát, nhìn hai kẻ trước mắt ăn vui vui vẻ vẻ thế này mình cũng từ từ bị vui lây. Ánh mắt Rikimaru thoáng ngó qua dáng vẻ ăn ngụm mì thật to của Santa, mở to mắt, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Lucky.
[Nhìn kìa, cậu ấy vẫn y hệt hồi xưa.]
Lucky khinh thường, dùng móng vuốt gãi gãi chòm râu mèo, tựa như đang cười nhạo chủ nhân mình yêu đến lú lẫn.
23:02, bên ngoài thành phố H.
"Xin xuất trình giấy chứng nhận." Một gã mặc trang phục chiến đấu màu xám, tay cầm súng ngăn cản họ, y như một người máy bị chi phối, giọng nói vang lên cũng là âm thanh điện tử lạnh nhạt.
"Thông qua." Cửa vào doanh địa thiết lập xạ kích theo tiêu chuẩn an toàn cao nhất, ngoài giấy chứng nhận nghiệm chứng còn cần đối chiếu dấu vân tay và số thứ tự khắc trên cánh tay. Trong khoảnh khắc người thủ vệ xoay người, bỗng dưng tên binh sĩ trông có vẻ hơi thấp bé kẹp cổ đối phương, tiêm cho gã ta một phát.
"Hình như bọn họ cải tạo gen không quá thành công nhỉ?" Santa phủi phủi bụi không tồn tại trên cánh tay, hơi khinh miệt liếc nhìn hai người nằm trên mặt đất.
"Có lẽ vừa cải tạo thành công." Rikimaru không biểu lộ cảm xúc gì, ngồi xổm cẩn thận ghi nhớ số thứ tự của hai người và phục chế vân tay. "Lát nữa còn phải đổi mã số khác, có phút phiền toái."
Mã hóa khác nhau thì quyền hạn cũng bất đồng. Hai tên binh sĩ cải tạo gen này đứng canh cửa chứng tỏ quyền hạn của họ không cao, chút nữa nếu như muốn thâm nhập phòng thì nghiệm có lẽ cần phải lấy được mã số của nhân viên cao cấp.
Santa cảm thấy nhiệm vụ lần này hơi kỳ lạ, không đưa bất cứ công cụ hỗ trợ nào, chỉ dựa vào hai người cố gắng cứ như vội vã đâm đầu vào chỗ chết. Độ khó không cao, nhưng hiện tại tất cả tin tức cậu biết được đều từ Rikimaru cung cấp, Rikimaru nói anh chỉ lấy được một tấm bản đồ và điểm đánh dấu. Cấp trên truyền nội dung nhiệm vụ thông qua ý thức vào đầu Rikimaru, Santa không thể nhìn thấy mệnh lệnh cụ thể.
[Hướng tám giờ, có người.] Với tư cách người chỉ huy, Rikimaru có thể tiến hành trao đổi tinh thần với Santa, như vậy hiệu suất chiến đấu sẽ cao hơn.
Đồng thời, năng lực của anh rất mạnh mẽ, có thể thực hiện chữa trị kết giới tinh thần đã vỡ nát của Santa ở mức độ nhất định. Santa phải thừa nhận rằng Rikimaru khống chế toàn bộ nhịp độ quá trình chiến đấu vô cùng thuần thục, anh có thể cảm nhận được hướng và khoảng cách của kẻ địch trong phạm vi lân cận. Những mặt yếu nhất của lính trinh sát được người chỉ huy bù đắp hoàn toàn, đây chính là sự phối hợp lý tưởng nhất trên thế giới này.
Rikimaru trèo lên ghế phụ lái xe Jeep, ý bảo Santa mau lái xe. Đợi Santa lái đi vài mét mới bỗng cảm thấy sai sai, sao cảm giác mình như tài xế lái xe riêng của anh ta vậy. Hơn nữa cả quá trình cứ như đã diễn đi diễn lại nhiều lần, bản thân không hề có chút ý định phản đối. Quay đầu nhìn Rikimaru, phát hiện đối phương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc Santa thở phào nhẹ nhõm thì Rikimaru kết nối tinh thần, nói với cậu, [Ừm... Ngại quá, tôi lái xe không thạo lắm.]
[Được rồi, tha thứ cho anh, lần sau không thể xem tôi là tài xế nữa.]
Căn cứ thí nghiệm được sắp xếp bên trong doanh địa, để che dấu tai mắt và cam đoan thí nghiệm tiến hành suông sẻ. Tầng lầu khu thí nghiệm không cao lắm, do đa số thí nghiệm được thực hiện dưới mặt đất, tòa nhà quá cao sẽ bị người trong thành phố chú ý. Vốn nhiệt độ ban đêm rất thấp, gió lạnh quét qua khuôn mặt hai người đau buốt.
Sau khi quật gã hai nhân viên thí nghiệm lần nữa, hai người thuận lợi thâm nhập phòng thí nghiệm.
[Trang phục này ngầu quá]. Santa kéo kéo áo khoác trắng trên người. Dáng người cậu vốn cao gầy, mặc trang phục thí nghiệm vào thoạt nhìn cũng gì và này nọ lắm, đeo kính mắt lên trông càng giống một vị giáo sư.
[Trông đẹp ghê.] Rikimaru cầm lấy giấy chứng nhận thành viên căn cứ trên người hai tên ngã gục, sau đó giúp cậu phủi phủi nếp nhăn trên vai áo, quả thật trông khá hay ho. Nếu như không mở miệng nói chuyện, đại khái có thể qua mắt nhiều người đấy.
Vừa bước chân vào phòng thí nghiệm, Santa đã bị dọa hết hồn. Trên bục thí nghiệm, ngoại trừ chuột bạch chạy liên tục không ngừng, thỏ khổng lồ, còn có không ít "quái vật" không ra người ngợm. Rikimaru đã quen với mấy thứ này, ánh mắt anh nhìn những vật thí nghiệm đó và nhìn những con vật đáng yêu trong tiệm thú cưng không có gì khác biệt.
Ngọn đèn nơi phòng thí nghiệm không mấy sáng tỏ, có lẽ là tiết kiệm năng lượng vào buổi tối, cả tầng lầu phủ đầy ánh sáng xanh mờ. Ăng ten tinh thần của Rikimaru cảm giác được trong tầng này không có vật sống nào tồn tại ngoài những vật thí nghiệm có hình dạng kì quái kia. Anh quay đầu nhìn Santa thì phát hiện gương mặt cậu tái nhợt.
[Đừng sợ.] Rikimaru nắm chặt bàn tay Santa qua hai lớp găng tay. Sau khi kết nối tinh thần với Santa anh có thể cảm nhận đối phương đang sợ hãi, đang run rẩy. Dù đã đeo khẩu trang, Rikimaru vẫn có thể tưởng tượng ra cậu đang cắn chặt môi dưới.
[Theo tôi.]
Phòng thí nghiệm đêm khuya yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của hai người, "Cộc - lộc - cộc". Bước chân Rikimaru không lớn, nhưng rất có cảm giác tiết tấu, mỗi bước chân anh đi đều có mục đích và phương hướng, một khi bước lên thì sẽ không quay lại.
[Nhiệm vụ sắp hoàn thành.] Rikimaru cảm thấy đối phương đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn không buông tay cậu ra. Khoang thí nghiệm kế bên tản ra ánh sáng trắng yếu ớt, sinh vật thân người đuôi cá đang nhắm hai mắt hôn mê, mái tóc dài màu bạc bồng bềnh trong nước, tựa như lưới mạng nhện chằn chịt dán lên thành thủy tinh.
Santa luôn tưởng tượng hắn ta sẽ đột ngột mở to mắt nhìn mình, còn cho rằng trong đôi mắt hắn chỉ có tròng trắng mà thiếu đôi con ngươi màu đen.
Tại chỗ quẹo, Santa nhìn thấy một giống loài khoác bộ lông trắng như tuyết, cùng loại với diều hâu bên trong lồng thủy tinh, đống lớn lông chim rơi tán loạn xung quanh nó. Sải cánh to lớn mệt mõi rũ hai bên, không hề nhìn ra con vật này từng là kẻ chiến đấu trong không trung ưu tú nhất. Một chân nó bị trói bởi khóa sắt, khiến nó chỉ có thể sống vật vờ trong không gian nhỏ hẹp này.
Tuy nhiên Santa lại có cảm xúc phức tạp với loài động vật này. Dù đã đi xa mấy mét, nhưng cậu vẫn mê đắm quay sát chú diều hâu suy sụp kia. Thậm chí giống loài của nó cậu cũng chẳng biết, nhưng cậu không bao giờ quên được cảnh tượng đó. Vết máu đỏ sậm khô cạn chảy từ đầu nó dọc xuống móng vuốt, lông chim tuyết trắng bẩn thỉu vô cùng.
Đầu Santa hơi đau nhức, những đoạn ký ức hỗn loạn lộn xộn lóe lên. Đôi cánh bị thương do lửa đốt, phòng thí nghiệm mơ hồ, thi thể xếp thành núi trên chiến trường, từng màn cảnh khiến lòng người run sợ, đây là những thứ Santa đã thực sự trải qua.
[Đây là chim cắt Bắc cực*] Dường như nghĩ tới gì đó, khóe môi Rikimaru khẽ cong cong khi nói lời này. Tình cảnh khi gặp con vật kia lần đầu tiên còn rõ mồn một trước mắt. Bản thân cứ sợ bị nó mổ, cẩn thận sờ sờ lông chim nó, đỉnh cánh nó điểm xuyến mảng lông tơ đen tuyền, tựa như vết mực tung tóe trên tờ giấy trắng.
[* Cắt Bắc cực, là loài chim xứ lạnh có bộ lông trắng như tuyết, khỏe mạnh, bay cao và bay rất nhanh.]
Rikimaru biết đối phương đã dần thích ứng hoàn cảnh nơi đây, nhưng anh vẫn không nỡ buông tay cậu, ngay cả chút nhiệt độ nóng ấm ít ỏi tới đáng thương anh cũng xem như bảo vật. Em không tìm ra con đường trở về thực tại, vậy thì anh tới giúp em.
(Hết chương 2)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro