Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Santa mang đầy hoài nghi cùng hộp cơm nóng hổi trở về nhà, ​​khi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi còn đặc biệt chú ý đến hai dì đang trò chuyện vui vẻ, nhưng cảm thấy chột dạ rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác. Tiền trong túi dường như bỗng chốc nóng ran, trái tim giống như bị nắm chặt, khó chịu không sao tả nổi.

Cậu bật TV lên để chuyển hướng sự chú ý của mình, sau khi ăn xong bữa trưa, trong lòng lại mơ hồ khó chịu. Cậu biết mọi thứ cho đến giờ vẫn chỉ là suy đoán, cũng biết không thể phán đoán bừa bãi, nhưng cậu không nhịn được suy nghĩ, nếu cặp anh em tội nghiệp mà họ đang nói đến thực sự là cậu và Riki thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu Riki thực sự bấm bụng chịu làm công việc đó? Nếu tất cả những gì Riki cho mình đều có được bằng cách bán thân...

Tim đập nhanh hơn một chút, cậu nghĩ, cho dù thế nào đi chăng nữa, tất cả những nghi ngờ nên được xác nhận trực tiếp với Riki. Thế nhưng khi nghĩ đến cuộc sống đen tối mà Riki có thể đã trải qua, nhưng vẫn phải mỉm cười dịu dàng chăm sóc tốt cho em trai mình, ngực cậu đau như dao cắt. Mà chính cậu thậm chí không may mảy quan tâm đến anh trai, ngay đến việc anh thực sự làm công việc gì cũng không biết, còn ngây thơ muốn anh thích nghi với tâm trạng và tính khí của em trai một cách mù quáng.

Bộ anime trước đây từng xem đang chiếu trên TV, vết thương trên cánh tay được anh trai chăm sóc dường như lại đau nhức, tối hôm qua, khi cởi áo ra được anh trai khen có vóc dáng đẹp khiến tai nóng bừng, bây giờ giống như lại bốc cháy. Sau một ngày quay cuồng, cuối cùng cũng đợi được đến hơn năm giờ, chuông điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.

"A lô, Riki à?"

Điện thoại bên kia vẫn như cũ hò hét ầm ĩ, Santa không kìm được mà siết chặt ống nghe trong tay.

"À, Santa, có lẽ hôm nay anh không về sớm được. Anh đi liên hoan với các đồng nghiệp, cho nên... thôi, bây giờ anh sẽ gửi số điện thoại đặt pizza cho em. Em tự mua ăn nhé."

"... Vâng."

Riki sau khi nghe xong lời cậu đáp, Riki vội vàng đọc một chuỗi số điện thoại, sau đó vội vàng cúp máy, nhưng Santa luôn cảm thấy tim mình như thắt lại, trước khi vội vàng cúp máy cậu dặn dò "chú ý an toàn." bên kia yên tĩnh một chút, lại có âm thanh thổi vào ống nghe, sau đó Riki mỉm cười nhận lời.

Than ôi! phải làm sao mới tốt đây.

Santa nheo mắt cuộn tròn trên sofa một lúc, vẫn quyết định gọi một cái bánh pizza, nhưng ăn pizza lại không khỏi nghĩ đến anh trai, nhìn hai lon nước ngọt mà cậu cố tình mua lại càng thấy tâm phiền ý loạn. Rõ ràng bình thường tập luyện ở trường đã rất mệt mỏi, không dễ gì mới có được nghỉ một ngày, trong lòng lại là tư vị này.

Khi màn đêm buông xuống, cậu liền đi ngủ sớm, không biết đã qua bao lâu, mơ hồ nghe thấy tiếng đóng mở cửa, lại mơ mơ màng màng tỉnh lại, Riki đang mang theo một cái nhỏ bước vào phòng ngủ, cậu lập tức ngồi dậy nhìn Riki.

"Có chuyện gì vậy?"

Santa nghĩ, anh mặc một áo hoodie xám và quần jean, người anh trai trông sạch sẽ như một tờ giấy đứng trước mặt nói với cậu bằng một giọng điệu nhẹ nhàng, câu hỏi đã đến bên miệng lại bị chính cậu nuốt trở lại.

"Không sao... anh nghỉ ngơi sớm đi."

"Anh biết rồi, ngủ đi, muộn rồi."

Santa gật đầu, lại chui vào chăn, phát hiện mình không thể ngủ được nữa. Riki đặt túi xuống rồi đi tắm, tiếng nước trong phòng tắm khiến Santa cảm thấy mất tập trung.

Riki tắm rất nhanh, bước vào phòng ngủ, Santa liền giả vờ ngủ. Anh rón rén nhấc một góc chăn lên, sau đó đưa lưng về phía Santa rồi nằm xuống. Santa ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng và hương thơm khác trên người anh, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, cậu nhẹ nhàng áp trán mình vào lưng Riki.

"Ngủ chưa?" Riki hỏi.

Santa lắc đầu.

"Ăn no chưa?" Riki hỏi lại.

"Rồi ạ."

"Quyết định sống ở đây hay quay lại trường?" Riki dừng lại một lúc rồi nói thêm, "Nếu sống ở trường, cuối tuần cũng có thể đến đây ở với anh."

Santa im lặng một lúc đáp : "Em ở với anh."

"Ừm... vậy mai đến trường thu dọn đồ đạc nhé, đến chỗ giáo viên lấy điện thoại trước đi, mai anh phải đi làm, nếu mình em không chuyển được hết thì gọi cho anh, tan làm anh đưa em đi ăn sushi."

Khi Riki nói chuyện, chỗ trán của Santa có thể cảm nhận được những chấn động nhỏ vụn, giọng nói của Riki dường như có một loại ma thuật xoa dịu nào đó, Santa cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng đôi chút, vì vậy liền lên tiếng nói thêm một câu "Anh làm việc chăm chỉ".

Sáng sớm hôm sau, trước khi đi ra ngoài, Riki dặn Santa nên bắt xe buýt nào để đến trường, đưa thẻ ra vào cho cậu, dặn cậu dọn đồ xong thì về nhà chờ anh tan ca.

Không có học sinh nào ở trường vào cuối tuần, Santa vẫn đang mặc đồng phục của trường, khi đến ký túc xá, cậu lập tức thay ngay chiếc áo hoodie màu xám và quần jean. Đồ đạc của cậu không nhiều, thu dọn xong đã là gần trưa, mang theo hành lý đứng bên cạnh trạm xe buýt. Cậu nhìn số Riki trên màn hình điện thoại, nhưng bắt đầu do dự không biết có nên gọi cho anh hay không, quan sát các phương tiện và người đi bộ qua lại, cậu đánh liều, vẫn nhấn số.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia vẫn là những tiếng ồn ã.

"Riki, em dọn đồ xong rồi, giờ định quay về nhà."

"Được rồi. Nhớ ăn trưa nhé, giờ anh cũng đi ăn đây."

"Chúng ta có thể..."

"Chikada-sensei!"

Santa đang nói dở chợt nghe thấy tiếng ai đó bên chỗ Riki gọi anh là "sensei", giọng nói rất sáng và rõ ràng, nghe qua giống như một chàng trai tuổi đôi mươi.

"À, Kosuke, có chuyện gì vậy?" Riki hỏi.

"Cùng đi ăn trưa đi," người đó nói.

Santa siết chặt điện thoại, nuốt nước bọt.

"Riki! Em, em về nhà trước, chiều gặp lại." Santa không nghe nữa, vừa nói xong liền cúp điện thoại, trong ngực lại dâng lên một cảm giác chua xót kỳ lạ.

Kosuke...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro