Cậu là ngọn gió của đời tôi...
Tôi ngạc nhiên nhận ra bản thân mình từ lúc nào đã chấp nhận Eunsang như một cơn gió đầu mùa chẳng thể nắm bắt, cứ thế ở bên tôi và biến mất bất cứ lúc nào có thể.
Tôi đẩy mạnh cánh cửa sắt xỉn màu, ánh sáng chói chang của khoảng trời xanh rộng xuyên thẳng vào mắt. Cánh cửa cũ kĩ bị đẩy mạnh kéo dài trên mặt đất tạo nên những âm thanh lớn khó chịu. Tôi khẽ nheo mắt, đảo quanh tìm kiếm hình ảnh của Eunsang.
Eunsang ngồi đấy, ngay trên gờ tường khá cao của sân thượng, một chân buông thõng, mắt hướng về một điểm xa xăm vô định nào đấy. Mái tóc màu hung đỏ nghiêng ngả theo gió, điếu thuốc hút dở phảng phất làn khói mỏng. Eunsang thường ở đây mỗi khi cậu ấy mang một tâm trạng gì đó, và như mọi khi tôi luôn tìm thấy Eunsang ở đây, giữa bạt ngàn gió.
Eunsang không quay lại cho dù biết đấy là tôi. Sân thượng lộng gió chẳng bao giờ có một ai khác ở đây ngoài tôi và cậu ấy. Tôi bước chậm tựa tay lên thành tường, để gió mặc sức thối tung mái tóc gọn gẽ. Tôi vẫn thường im lặng như thế khi ở bên cạnh cậu, ngắm nhìn gương mặt xương xương góc cạnh của cậu ấy dưới nắng, khi cậu ấy trầm tư suy nghĩ, khi phì phèo trên môi điếu thuốc nhạt khói hoặc khi cậu hứng thú ngân nga một đoạn điệp khúc nào đó, cứ lặng yên như thế cho đến khi Eunsang ngẩng lên nghiêng đầu, đưa mắt về phía tôi, mỉm cười thật dịu dàng và bắt đầu một câu chuyện mới.
Ánh nắng trưa chiếu xuyên qua chiếc hoa tai đen sẫm, lấp lánh.
- Không vào lớp?
- Không, chán lắm. - Tôi nói khẽ, liếc mắt về điếu thuốc đang lụi tàn dần trên ngón tay Eunsang lắc đầu khe khẽ. - Cậu lại hút thuốc đấy à?
- Cậu chẳng bao giờ bảo tớ đừng hút nữa.
- Vì tớ biết tớ có nói nữa cậu cũng chẳng bao giờ làm theo. - Tôi chau mày khó chịu vì mùi thuốc lá.
Eunsang cười khẽ, lấy tay vò rối tóc tôi rồi nhảy mạnh xuống đất.
- Cậu không hỏi tớ có chuyện gì?
- Nếu tớ hỏi cậu có nói không. - Tôi bình thản mỉm cười, chẳng nhìn Eunsang. Cậu ném mạnh điếu thuốc xuống đất, dùng cả hai tay kéo mạnh hai má tôi thành một nụ cười ngoác hết cả miệng.
- Thôi ngay cái kiểu cười ấy đi, phải cười thế này này.
Tôi kêu lên một tiếng vì đau, xoa xoa tay lên hai bên má, đưa ánh mắt căm thù về phía Eunsang, cáu kỉnh.
- Không thích.
- Cười cái coi nào. - Cậu ấy cúi xuống mở to mắt nhìn lom lom vào mặt tôi, điều ấy khiến tôi không thể nhịn cười được.
- Lạnh lùng như Dongpyo cũng có lúc dễ thương thế này cơ đấy. Về đi, hôm nay tớ nghỉ.
Eunsang nói nhanh rồi khoác ba lô lên vai đi mất. Dáng người sau ánh nắng nhạt nhòa quay về phía tôi rồi mỉm cười, rồi lại như thói quen đưa tay ra sau gáy, xoa xoa đám tóc hung đỏ rối bù rồi vẫy tay với tôi như một lời chào.
Tôi vẫn đứng im, lẳng lặng nhìn theo bóng Eunsang biến mất dần sau ảo ảnh của nắng, chói chang và gay gắt, lặng lẽ mỉm cười. Tôi ngạc nhiên nhận ra bản thân mình từ lúc nào đã chấp nhận cậu ta như một cơn gió đầu mùa chẳng thể nắm bắt, cứ thế ở bên tôi và biến mất bất cứ lúc nào có thể.
Eunsang là một người nổi tiếng, không phải nổi vì thành tích học tập hay vì vẻ ngoài đẹp trai của mình mà nổi vì những tai tiếng. Eunsang là học sinh cá biệt của lớp, cậu nhuộm tóc và giữ nguyên cái màu tóc đỏ rực ấy mặc cho ai nói gì. Eunsang mang cái vẻ bất cần và lạnh, chính điều ấy khiến cậu ta thu hút.
Tôi biết nhiều đứa con gái trong trường thích cái vẻ thờ ơ ấy của Eunsang nhưng lại cũng chẳng dám lại gần vì chính cái vẻ ngoài bất cần, đáng sợ ấy. Tên tôi là Dongpyo và tôi giống Eunsang, một phần nào đấy, có lẽ là cái bề ngoài lạnh như băng đến nỗi chẳng ai muốn đến gần. Chúng tôi như hai kẻ xa lạ lạc lõng ngay trong chính lớp học của mình, tôi không chơi được với bất kì ai và cũng không ai muốn đến gần tôi, và cậu ấy cũng thế. Đôi lúc ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau ngay giữa lớp, tôi ngay lập tức nở nụ cười nhạt cố hữu và quay đi.
Tôi và Eunsang nói chuyện với nhau lần đầu tiên vào một ngày nắng cuối năm 11, hôm đấy là ngày bố mẹ tôi chính thức ra tòa li hôn sau hơn 10 năm chung sống không hạnh phúc.
- Cậu khóc? - Eunsang bất ngờ lên tiếng khiến tôi giật mình. Nhanh chóng lau đi vệt nước mắt đọng trên má.
- Tôi không khóc.
- Nhưng rõ ràng là cậu khóc - Eunsang thờ ơ, vòng hai tay ra sau gáy, bước về phía tôi. - Đừng nói với tôi là bụi bay vào mắt nhá, trò đấy chỉ có trong phim thôi.
Eunsang nói câu đấy với sự chế giễu khó chịu, nhưng ngay sau đấy cậu ta chầm chậm đưa tay lau nước mắt cho tôi, một việc mà tôi không hề nghĩ tới.
- Cho dù là băng cũng có lúc phải tan chảy. - Và tôi không khóc nữa, chỉ giương đôi mắt tèm lem nước ngẩng lên nhìn vào nụ cười ấm áp lấp lánh nắng của Eunsang
Sau đấy tôi mới biết Eunsang không sống với bố mẹ, cậu ấy sống một mình trong căn nhà lớn, cả bố và mẹ Eunsang đều đã ly hôn và sống ở nước ngoài. Sau hôm đấy, tôi và Eunsang trở thành bạn, mặc cho ánh mắt hiếu kì của đám bạn cùng trường, chúng tôi vẫn luôn đi cùng với nhau.
Eunsang là ánh nắng của tôi, là tia nắng duy nhất có thể len sâu xuống tận cùng đại dương sâu thẳm của tâm hồn lạnh giá của Dongpyo này và ở lại đó mãi mãi.
Tôi nằm im ở khoảng sân sau ở trường, giữa vạt cỏ xanh non lấm tấm hoa dại trắng muốt. Lấy một tay che ngang mắt, tôi nhắm mắt, để lại lớp ánh sáng ở phía ngoài đáy mắt.
- Này, lại bùng, Eunsang nghỉ cậu cũng chẳng muốn học nữa à. - Giọng nói trong veo khiến tôi choàng tỉnh, Junho đã ngồi xuống cạnh tôi từ lúc nào.
- Eunsang đâu?
- Vừa đi rồi.
Tôi nhổm lên, phủi nhẹ tay, nghiêng đầu nhìn sang cậu bạn, hỏi khẽ.
- Cậu có sợ Eunsang hay ghét tớ như những người khác không, tại sao cậu lại chơi với tớ?
- Sao cậu lại hỏi tớ điều ấy, khi chính cậu và Eunsang phải hiểu rõ hơn ai hết chứ.
- Tớ và Eunsang không giống cậu, thế giới của cậu quá khác với bọn tớ...
- Cậu và Eunsang cũng giống như những cây xương rồng ở sa mạc vậy. Cô đơn đến vô cùng, nhưng chẳng ai hiểu được nỗi buồn của xương rồng, đề phòng người khác để bản thân cô đơn, và cũng chẳng ai hiểu được để mang trên mình đầy những gai sắc nhọn như thế, xương rồng đã phải chịu những tổn thương sâu sắc như thế nào. Cậu và Eunsang chính là như thế, vì những tổn thương trong tim mà tạo cho mình những lớp áo giáp lạnh đến đơn độc.
Rồi Junho dịu dàng mỉm cười, ấm áp. Bất chợt trong khoảnh khắc ấy tôi cứ như vừa thấy hình bóng của Eunsang ở đấy, ngay bên cạnh cô bạn thân thiết. Junho không những hiểu tôi, mà còn nhìn thấu cả con người Eunsang, cả tâm hồn rạn nứt vẫn chưa thể chữa lành.
Junho là cô bạn hiếm hoi của tôi ở lớp. Trái ngược hoàn toàn với tôi Junho hiền hòa, trầm tính và dễ thương. Junho ngồi cùng bàn với tôi ngay từ năm lớp 10 và có lẽ vì nụ cười quá đỗi ấm áp ấy mà tôi không thể lạnh lùng hơn với cô bạn. Junho ít nói nhưng cách quan tâm cúa cô bạn luôn khiến tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ngoài Eunsang ra thì Junho chính là người bạn tôi trân trọng nhất.
Junho thường đến nhà tôi vào cuối tuần, nấu ăn cùng với tôi hoặc đơn giản chỉ là cùng tôi đọc chung một quyển sách yêu thích. Đôi lúc Eunsang đến, ăn cơm cùng hai đứa, sau đó cả ba sẽ cùng ra ngoài xem phim hoặc ngồi ở một quán cafe be bé nào đấy ở gần nhà tôi ngắm mưa và nhấm nháp vị đắng ngọt của cafe.
Tối chủ nhật Eunsang chạy xe qua nhà tôi, bấm chuông cửa inh ỏi và cười toe khi tôi ra mở cửa. Eunsang mua nhiều những hộp kem đủ vị, chúng tôi cùng ngồi bệt trên sân thượng nhà tôi, ngắm sao đêm và ăn chung một hộp kem mát lạnh.
- Cậu này, có sao không nếu tớ thích Junho? - Eunsang ngập ngừng hỏi.
Tôi sững người im lặng, che dấu sự bối rối của mình bằng việc múc một thìa kem thật to, vị kem mát lạnh tan chảy dần trong miệng nhưng chả hiểu sao tôi cứ có cảm giác đắng ngắt, nghẹn ứ. Eunsang đã không còn là tia nắng của riêng tôi nữa.
- Cậu đang đùa?
- Tớ chưa bao giờ nghiêm túc như thế này. Junho có cuộc sống khác hoàn toàn với tớ, tớ chỉ sợ một khi đã bước vào thế giới bình lặng của cô ấy, mình sẽ làm tổn thương cô ấy.
Tôi lại cắm đầu vào hộp kem vơi gần hết, chả biết nói gì nữa, cảm giác mông lung chơi vơi như đang đứng giữa gió.
- Sao cậu không nói gì?
- Tớ biết nói gì đây khi cậu đã nói thế, Junho là một người rất tốt...
- Nhưng tớ thì không tốt. - Eunsang trầm ngâm rồi thở dài.
Tôi hơi sững người, thành phố về đêm chơi vơi giữa những hối hả của dòng xe tấp nập. Những vệt mây xám nằm im giữa những ngôi sao lẻ loi lấp lánh. Tôi ngồi thừ, nhìn xuống thành phố đầy sắc màu mờ ảo. Tôi đưa mắt nhìn sang gương mặt nghiêng gầy của Eunsang, nhớ lại cái lần ở tòa, bố mẹ tôi chính thức li hôn, tôi đứng im sau cánh cửa đóng chặt, mở to đôi mắt cay xè nhưng lại không thể khóc.
Lúc đấy Eunsang đã đến bên cạnh tôi, bình thản nắm nhẹ lấy tay tôi, giữa chặt bàn tay đẫm mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay thật ấm, lặng lẽ vỗ về tôi bằng cái xoa đầu thật nhẹ rồi cởi chiếc mũ lưỡi trai của mình đội lên cho tôi.
"Không ai thấy đâu, cứ khóc đi."
.
.
.
- Này, nghĩ gì thế? Kem chảy hết rồi kìa. - Eunsang vẫy vẫy bàn tay trước mặt tôi, tôi giật mình thoát ra khỏi đoạn kí ức đẹp đẽ ấy. Lần đầu tiên khối băng tuyết trong lòng tôi đã tan chảy vì một người như Eunsang
- Tớ không cần biết mọi người nghĩ về Eunsang như thế nào, cũng không quan tâm ai ghét cậu ấy ra sao, nhưng với tớ Eunsang là người bạn tốt nhất mà tớ có. Cũng giống Junho, cậu là người bạn tớ không bao giờ muốn đánh mất. Cho nên đừng bao giờ nghĩ mình là người xấu như thế.
- ...
- Ju..ho... cũng sẽ nghĩ như tớ, chắc chắn đấy!!
Tôi hít sâu nói một hơi dài, khẽ chạm tay mình lên mu bàn tay của Eunsang. Những lời nói thật lòng nhất của tôi, chẳng thể che dấu, chẳng thể khác đi. Tôi cười thật tươi, chỉ có màu mắt vẫn mênh mang nỗi buồn. Eunsang là nắng, nhưng cũng là gió, có thế nào cũng chẳng thể nắm bắt được gió. Gió mà, đâu có phải của riêng tôi.
Eunsang bắt đầu thay đổi từ sau hôm ấy, cậu ấy đề nghị tôi giúp cậu ấy học và chuẩn bị cho kì thi Đại học sắp đến. Eunsang cũng quay trở lại với màu tóc đen ban đầu vì Junho bảo cậu ấy rất thích con trai tóc đen.
Tôi nhận ra tình cảm giữa Eunsang và Junho không đơn thuần chỉ là tình bạn như ban đầu. Dù không nói ra nhưng tôi biết 'Eunsang của tôi' đã đến lúc mở được trái tim của mình, và sẵn sàng chấp nhận thử thách thay đổi bản thân cho thứ mà cậu đã lựa chọn.
Tôi vẫn hay nghĩ đến Eunsang như một thói quen, thảng hoặc khi làm một việc gì đấy tôi lại nhớ đến cậu, đến cách mà cậu ấy xoa đầu tôi và chê tôi trẻ con khi cố tỏ vẻ lạnh lùng. Và sau đấy lại ngẩn ngơ, thở dài khe khẽ.
Ngày bế giảng, Eunsang chính thức tỏ tình với Junho, cô bạn cười dịu dàng khẽ nắm lấy tay Eunsang. Cậu ngỡ ngàng đôi chút rồi siết chặt bàn tay, hai người nắm tay nhau thật lâu, không nói gì chỉ đơn giản nhìn vào mắt nhau, thế là đủ.
Tôi một mình lên sân thượng. Eunsang đi rồi, sân thượng trống rỗng. Không có Eunsang ở bên, không có nụ cười ấm như nắng ban mai ấy. Khi mở cửa ra, chớp mắt một cái, chỉ có duy nhất khoảng bầu trời xanh ngắt vẫn ở đấy cùng với tôi. Tôi cười nhẹ, vuốt mái tóc đã cắt ngắn của mình, bàn tay hụt hẫng chơi vơi ở đuôi tóc, mái tóc dài đã không còn nữa và tình yêu cũng thế.
Phóng tầm mắt xuống phía dưới, ngày bế giảng, sân trường lốm đốm màu đỏ của hoa phượng và màu tím bằng lăng. Eunsang ở đấy, cùng với Junho, cậu cười, cậu nói, hạnh phúc như chưa từng có. Tôi đứng một mình trên sân thượng, nhìn bóng hai người bạn thân của mình đổ dài dưới nắng. Rồi bỗng nhiên, như một linh cảm bất ngờ, Eunsang khựng lại, quay người nhìn về phía sân thượng, nheo mắt vì nắng, rồi cậu cười thật tươi vẫy tay với tôi. Nắng chói chang quá làm nhòe đi khóe mắt, có cơn gió nào chạm nhẹ vào vai áo, khóe mắt nhạt nắng cay cay...
Gió đã đi rồi!...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro