Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện (thượng) - SINH TỬ VĂN


Ngoại truyện Tế Thủy Trường Lưu

Tác giả: Gió Ngược

Biên tập: Raph

Thể loại: cổ trang, sinh tử, ngược tâm, đổi công, HE.

Nhân vật: con của cặp chính (đế thụ) – con của cái anh mà đã chết thay công ở chương 7 (công hụt) – tướng quân (công chính)

Chú ý: Đọc ngoại truyện có hình minh họa của cô Gió ở nhà cô ấy nhé các bạn []


.

.

.

Ngoại truyện [Thượng]

Năm Thịnh Thế thứ bảy, An Luật Hầu tạo phản, giờ Thìn xông vào cung bức vua thoái vị nhưng không thành. Trường Thịnh đế niệm tình phụ thân y năm xưa đã hy sinh thân mình giúp tiên đế ve sầu lột xác, thoát khỏi cảnh truy binh nên miễn cho tội chu di cửu tộc. Kết quả, An Luật Hầu nhận trảm án, bêu đầu bảy ngày trước cổng thành để răn dạy.

"Nhanh!" – Vũ Văn An Lạc nén đau giục nội thị đang đánh xe ngựa. Từ lúc An Luật Hầu dẫn quân vào cung, y đã thấy bụng trụy nặng đau đớn. Hiện tại cơn co thắt càng mãnh liệt hơn, cuốn ruột gan y vào một chỗ. Mồ hôi bắt đầu thấm ướt sau áo. Nhưng tất cả không quan trọng, Tư Đồ Khải, hi vọng trẫm tới kịp.

"Dạ." Nội thị đáp lời y, đồng thời vung roi thúc ngựa phi mã chạy.

Vũ Văn An Lạc tựa người vào thành xe, cố gắng hô hấp nhằm hòa hoãn cơn đau.

Y cùng An Luật Hầu – Hoắc Giả Thanh là thanh mai trúc mã, hơn thế y còn đem lòng mến mộ hắn từ thủa thiếu thời. Thiếu niên vừa nhược quán, ngại ngùng gọi hắn một tiếng "Giả Thanh ca ca". Thế nhưng, Giả Thanh không yêu y, hắn yêu nữ tử của Đường gia, Đường Linh.

Tư Đồ Khải – đại tướng quân thống lĩnh tam quân, không ngừng vì y mà chinh chiến, hắn yêu y nhưng y chỉ coi hắn là thế thân cho Giả Thanh, chỉ bởi hắn cũng có một vết sẹo bên vai trái như Giả Thanh. Vết sẹo của Giả Thanh có từ trận đại náo trong lễ đại điển đăng cơ của y, hắn vì y mà đỡ hộ một đao. Còn vết sẹo của Tư Đồ Khải chỉ là một trong vô vàn vết sẹo trong hằng hà sa số những trận chiến nơi sa trường của hắn, bảo vệ cho giang sơn y gìn giữ.

Vũ Văn An Lạc ơi Vũ Văn An Lạc, y cười tự giễu, người toàn tâm toàn ý với ngươi ngươi lại vì đôi câu nói, vài bằng chứng không đáng tin mà khép hắn vào tội thông địch bán nước, ra lệnh xử trảm. Còn kẻ mà ngươi nhất mực hướng về lại muốn lấy mạng ngươi, giành đế vị của ngươi. Cuộc đời ngươi khác gì một vở hài kịch đâu?

Từ khi sinh ra y đã được định là "phúc tinh trăm họ", là người sẽ đưa quốc gia này đến đỉnh cao huy hoàng của lịch sử. Nhưng nhìn lại, non sông của y là được phụ hoàng vất vả giành lấy, thế nên, để gìn giữ non sông này đáp đền long ân, y cả mạng cũng không nề hà. Với bá tánh trăm họ, y đích thực là một "phúc tinh", thế nhưng với người bên gối lại chỉ có thể là một "tai tinh".

Chỉ vài giờ trước, Giả Thanh khai rằng chuyện thông địch của Tư Đồ Khải chỉ là một chiêu trò do chính hắn sắp xếp: "Không ngờ vở kịch vụng về như tìm thấy thư tín của Yến Quốc bên dưới tập sách trong thư phòng Tư Đồ Khải lại khiến Vũ Văn An Lạc ngươi tin. Ha ha, Lạc Nhi ngươi làm vua bao năm sao còn ngây thơ đến vậy, một đại tướng quân lại để mật tín của mình hớ hênh vậy sao?" " Lạc Nhi, ta bại, thế nhưng ngươi thắng cũng không được vui vẻ gì. Giờ này chắc Tư Đồ Khải đã lên đường đi gặp diêm vương rồi."

"A..." Vũ Văn An Lạc gầm nhẹ, tay đỡ dưới bụng nắm chặt vạt áo, hai đứa trẻ trong bụng lại quẫy đạp.

Nhớ lúc y có thai, Tư Đồ Khải vui tới bối rối, hắn muốn ôm y, nhưng y lại lạnh nhạt. Y nhìn hắn vì mình chạy đôn chạy đáo. Dòng máu của phụ thân đến đời y chỉ còn một nửa, vì thế mang thai vô cùng chật vật, hết cần dược liệu này lại cần dược liệu kia mới miễn cưỡng qua được vài tháng này.

Vũ Văn An Lạc, ngươi là hoàng đế, mang thai chật vật nhường ấy mà ngươi vẫn kiên trì đến giờ chẳng phải do ngươi đã yêu Tư Đồ Khải rồi sao? Vũ Văn An Lạc im lặng chờ cho cơn đau qua đi, nụ cười chua xót đọng trên khóe môi.

*Hiu* Nội thị thu dây cương lại. "Bệ hạ, đã tới pháp trường!" Rồi hắn nhanh chóng nhảy xuống ngựa lấy bậc thềm ra cho Vũ Văn An Lạc bước xuống. Vũ Văn An Lạc thân mình nặng nề bước xuống xe ngựa. Y nhanh chóng nhìn lên pháp trường. Trên pháp trường đao phủ đang dọn dẹp, vài hạ nhân đang thu dọn.

Không! Tim Vũ Văn An Lạc thắt lại, bụng đồng thời trụy nặng không chịu nổi. Y ôm bụng mà quỳ xuống.

Không kịp rồi. Y tới muộn rồi. Tư Đồ Khải đã bị chém đầu.

Tư Đồ Khải là chiến tướng sa trường, thân thể rắn chắc, làn da ngăm đen nhưng nụ cười của hắn lại thành thật vô cùng. Hắn biết y không yêu hắn lại vẫn giữ hắn bên mình, nhưng hắn chẳng than vãn một lời. Bàn tay hắn luôn đưa ra đúng lúc y cần, dịu dàng và chu toàn như vậy. Ấy vậy mà, y đã tự tay chặt đứt nó rồi.

"Tư Đồ Khải!" Vũ Văn An Lạc đau xót hét lên, bàn tay nắm vạt áo dài trước bụng siết chặt lại.

"Di thể của Tư Đồ tướng quân đâu?" Y hỏi một hạ nhân đi qua.

"Hoàng...hoàng thượng vạn tuế! Bẩm bệ hạ, di thể của tướng quân được các tướng lĩnh mang đi rồi, nói đưa về vùng đất gần sa mạc Yến Tử an táng." Hạ nhân quỳ xuống cung kính nói.

"Đưa đi rồi..." Y cảm thấy mất mác, hối hận, đau thương.

Vũ Văn An Lạc, tất cả là do ngươi tạo nghiệt mà thôi, do ngươi cứ mãi đuổi theo hình bóng thủa thiếu thời mà quên đi ai mới là người quan trọng của mình.

Trái tim đau xót khiến cơn đau ở bụng càng dữ dội hơn, sau lưng y, áo đã ướt đẫm mồ hôi.

"Bệ hạ, người có sao không?" Nội thị lo lắng hỏi. Hắn tinh ý nhận ra cơ thể dưới lớp y phục rộng thùng thình của bệ hạ đang run rẩy dữ dội.

"E là sắp sinh rồi." Vũ Văn An Lạc cắn răng nói với nội thị bên cạnh mình.

Nội thị nghe vậy liền kinh sợ, nhanh chóng giục người đỡ Vũ Văn An Lạc lên xe ngựa hồi cung. Đường đi xóc nảy khiến hai đứa trẻ trong bụng y càng xuống thấp hơn.

Về tới hoàng cung, Vũ Văn An Lạc đã đau tới thần trí mơ hồ.

Y mang thai mới tám tháng, lại là thai đôi, thái y nói rằng thể chất y khác với phụ thân. Đến gần cuối thai kỳ thì sản đạo mới biến đổi đủ để thai nhi đi ra, vì thế tuyệt đối phải giữ gìn không được để sinh non, nếu không, không ai dám đảm bảo bình an cho ba cha con. Tư Đồ Khải vô cùng lo lắng, mỗi khi thấy y tức giận vì chuyện trên triều đều hết sức khuyên nhủ, giữ giữ gìn gìn suốt bấy nhiêu lâu, cuối cùng vẫn phải phụ công người kia rồi. Người vừa ra đi, y đến bản thân cũng không thể chăm lo được.

Nội thị đỡ y nằm trên long sàn, thái y đã đợi sẵn vội vàng tới kiểm tra cho y.

Hai hài tử này không hổ danh là con của đại tướng quân, quẫy đạp vô cùng mạnh mẽ trong bụng y như muốn phá vỡ lớp vỏ bao quanh chúng, muốn ra ngoài nhìn ngắm thế gian.

Tay Vũ Văn An Lạc nắm chặt sàn đan bên dưới, mu bàn tay nổi cả gân xanh. Y cắn răng cố không phát ra tiếng rên rỉ.

"Hoàng thượng phải sinh rồi. Lão nô đã từng nói, thai nhi chưa đủ tháng, sản đạo sẽ không biến đổi kịp. Chúng thần cần cho hoàng thượng uống một loại thuốc đặc chế, tuy nhiên đau đớn khó có thể diễn tả..." Thái y run rẩy nói.

"Bớt...nhiều lời...mau...sắc thuốc." Vũ Văn An Lạc nói qua kẽ răng.

"Tuân mệnh!"

"Tư Đồ tướng quân!"

Ngựa đang phi nước đại thì Tư Đồ Khải đột nhiên đi chậm lại nên Trần Hạo nóng nảy gọi hắn. Thực ra người, à không, chính xác là cái xác bị chém đầu đó là kế hoạch của đám tướng lĩnh Trần Hạo. Tư Đồ Thái vì quốc gia không ít lần suýt mất mạng, bảo y bán nước cầu vinh khác nào bán máu xương của mình. Hơn nữa, ở Quân Thiên vinh hoa phú quý nào ai bằng được hắn. Hắn còn là phụ thân kia của đứa trẻ trong bụng hoàng thượng. Vậy mà hoàng thượng chỉ vì vài lời của An Luật Hầu mà chém đầu Tư Đồ Kair. Lại nói, chuyện An Luật Hầu làm phản Vũ Văn An Lạc đã phong tỏa tin tức, vì thế đến giờ Trần Hạo và Tư Đồ Khải vẫn không ai hay biết sự tình. Người đời chỉ biết Tư Đồ tướng quân thông địch bán nước, không ai biết An Luật Hầu bức vua thoái vị.

"Ta thấy có chút bất an..." Tư Đồ Khải quay ngựa. Trong lòng hắn như có một đám kiến lửa, bò đi bò lại khiến lòng hắn không cách nào yên ổn. Tựa như có một thôi thúc vô hình nào đó níu giữ chân hắn lại. Trên đời này, người khiến hắn để tâm, có lẽ chỉ có thể là cái người đang ở trong cung cấm kia.

"Huynh định làm gì?" Trần Hạo ngạc nhiên hỏi.

"Hồi cung!" Tư Đồ Khải giục ngựa.

"Tư Đồ Khải huynh điên rồi!" Trần Hạo hét lớn, nhưng nhìn bóng lưng kiên định của Tư Đồ Thái hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Đáng tiếc, huynh lại giao tâm mình cho kẻ không đáng! Hắn nghĩ thầm, thế nhưng rồi vẫn giục ngựa đuổi theo Tư Đồ Khải. Bọn họ cũng không ở xa kinh thành lắm, chỉ tầm một hai canh giờ là về đến hoàng cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro