Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Chương 5

Tác giả: Gió Ngược

Biên tập: Raph

Uyên Châu Vương đưa Lâm Dương về vương phủ, sai người tắm rửa cho y rồi tống vào một ăn phòng trống. Lâm Dương trống rỗng ngồi trên giường.

Y trong một đêm mất trắng tất cả, bị ép buộc đưa tới đây, trốn cũng không không thể trốn. Thật là oan trái.

Lâm Dương cả đêm không ngủ, hôm sau y bị đưa đến gặp một người.

Người này tuổi độ ngũ tuần, trang phục trang trọng, chắp tay sau lưng, thấy có người tới liền quay mặt lại. Đó ắt hẳn là khuôn mặt của một chiến tướng chinh chiến nhiều năm.

" Ngươi là Lâm Dương?" Giọng trầm rõ.

Lâm Dương không đáp.

" Ta là Bắc Thần Vương." Vị lão nhân nói tiếp.

Hận ý tràn ngập trong mắt Lâm Dương.

" Ngươi cũng rất có khí chất." Trước mặt ông – một chiến tướng vào sinh ra tử cả đời – uy nghi không nhỏ nhưng y vẫn dám nhìn thẳng vào mặt ông, lại đầy hận ý.

Chuyện này phải trở lại mười tháng trước, Bắc Thần Vương tới thăm chùa " Ngọc Quan". Sư phụ chùa Ngọc Quan gieo một quẻ phán rằng thế tử phải lấy một nam tử làm thế tử phi, hài tử sinh ra sẽ là vị vua vĩ đại nhất của triều đại mới.

Bắc Thần Vương liền cho rằng đứa trẻ này sẽ là phúc tinh cho đại sự của ông. Cho dù thế tử phải lấy nam tử thì đã sao, nam tử này có thể sinh con mà.

Nhưng Bắc Thần Vương biết tìm nam tử này ở đâu?

Vị sư phụ này lại nói : " Phúc tinh ở Uyên Châu."

Vì thế Bắc Thần Vương tới Uyên Châu, sai người đi khắp nơi tìm hiểu, cho đến một ngày gặp Lữ Mai cùng Lâm Dương đi bán da hổ về, vui vẻ nói về hài tử. Thời điểm đó là khởi đầu cho mọi chuyện đêm qua. Đêm qua Bắc Thần Vương lánh ở chỗ khuất nhìn Uyên Châu Vương hành sự, chính ông ta sai người dặn dò Uyên Châu Vương không để Lâm Dương có mong muốn trở về.

" Có một kẻ tên là Lữ Hạo tới đây!" Vũ Văn Chấn Uy tay vân vê phật châu, từ từ nói.

Lâm Dương hoảng sợ, Lữ Hạo e rằng lành ít dữ nhiều. Y phải làm sao để cứu huynh ấy đây?

" Ta sẽ thả hắn!" Lâm Dương chưa kịp nói gì, Vũ Văn Chấn Uy đã nói tiếp.

" Nhưng ta có điều kiện?" Lão nhân ngước mắt nhìn Lâm Dương.

" Điều kiện gì?" Lâm Dương giờ đã là cá nằm trên thớt, tùy ý ông ta định đoạt, tại sao ông ta còn muốn bàn điều kiện với y.

" Ta muốn ngươi vui vẻ mà gả cho nhi tử của ta, chuyện trong lòng ngươi ngươi tự thu xếp đi. Ta không muốn con ta lấy một cái xác không hồn." Thế tử con ông ta nhất định phải lấy Lâm Dương, tuy nhiên ông ta cũng muốn con mình có một cuộc hôn nhân dễ chịu một chút, dù sao cũng là bù đắp cho hắn.

Ông ta muốn ta bình thường trước mặt con ông ta, nực cười, ông ta không biết từ đâu xuất hiện, ép Lữ Hạo hưu ta, nữ nhi mới sinh chưa được một ngày cũng không được gặp nữa. Vậy mà ông ta muốn ta vui vẻ gả cho con trai mình?

" Ngươi đồng ý hắn sống, ngươi không đồng ý hắn chỉ có đường chết! Tự ngươi suy nghĩ đi!" Vũ Văn Chấn Uy trầm giọng nói.

" Ta... đồng ý." Lâm Dương nói.

" Tốt." Vũ Văn Chấn Uy sai người đưa Lâm Dương về phòng.

Kể từ thời khắc này, Lâm Dương chỉ có thể đem gia đình mình chôn ở vị trí sâu nhất trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro