😶🌫️
Tiếng gió gào thét và xé toạc qua bất kỳ khe hở nào nó có thể tìm thấy, mang theo một cuộc tấn công không ngừng của tuyết và băng. Không có nhiều nơi trú ẩn khỏi cơn giận dữ của nó, ngay cả khi ở trên con đường đá an toàn dẫn lên núi, cơn thịnh nộ của nó vẫn tìm cách len lỏi và gửi một cơn lạnh buốt sâu vào xương cốt của Sanemi. Càng leo lên cao, gió càng mạnh, và chẳng mấy chốc, tuyết dưới chân nhiều hơn đá— đến mức khi gió bất ngờ đổi hướng, cuốn theo một lớp tuyết trắng xốp mới phủ lên con đường, nó như muốn đe dọa cuốn hắn đi theo. Hắn cắm chặt gót chân xuống, ép mình đi qua cơn bão, cho đến khi cuối cùng thấy ngôi làng nhỏ nhô lên ngay trên những cơn gió gào thét.
Sanemi chống chọi với cơn bão và bước đi nặng nhọc từng bước một.
Sorai, con quạ của hắn, cất lên một tiếng kêu chiến thắng và bay về phía trước. Nó biến mất vào trong cơn bão tuyết khi ánh mắt Sanemi tập trung vào tòa nhà duy nhất còn được chiếu sáng bởi ánh sáng ban ngày đang tàn dần— nhà trọ nhỏ đối diện cây cầu giống như cổng torii*.
(Cổng torii là một cấu trúc truyền thống trong văn hóa Nhật Bản, thường được thấy tại các đền thờ Shinto. Nó là một loại cổng có hai cột trụ đứng và hai thanh ngang chạy trên đầu, tạo thành một hình dáng đặc trưng như một cổng vòm. Cổng torii đánh dấu lối vào của các khu vực linh thiêng, tách biệt không gian thánh thiện khỏi thế giới bên ngoài.)
Ít nhất thì chủ nhà còn ở đó, hắn nghĩ, và bước nhanh hơn.
Sorai đáp xuống trên đỉnh tháp cầu, lông vũ dựng đứng và trông hoàn toàn không hài lòng với nhiệm vụ bay trong cơn bão này, và Sanemi theo sau, lê bước lên những bậc thang phủ đầy tuyết. Lúc đầu, cửa có vẻ đã bị chặn, nhưng sau khi nhìn kỹ, cái bóng mà hắn thấy thực chất chỉ là một khe hở.
Hắn đá mạnh vào cửa. "Này! Mở cửa ra!"
Không có tiếng trả lời. Con quạ của Sanemi đậu trên vai hắn với tiếng kêu ré lên, và sự bực bội của hắn bắt đầu dâng lên.
"Tôi bảo mở cái cửa chết tiệt ra—"
Một tiếng động nhỏ, hoảng loạn cắt ngang lời hắn. Hắn lắng nghe một lúc, cau mày, thì một tiếng động lớn như có thứ gì đó rơi xuống vang lên giữa cơn bão. Sau đó là tiếng kim loại kêu loảng xoảng, tiếp theo là một làn gió mạnh xộc vào cùng một luồng không khí tù đọng khi cánh cửa cuối cùng bật mở.
Sanemi nhìn chằm chằm vào tiền sảnh ngột ngạt. Hắn chớp mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy một đôi mắt to tròn, sợ hãi nhìn hắn.
Một đứa trẻ, đó là một cậu bé trông không lớn hơn mười hay mười một tuổi, cao hơn thanh kiếm cũ mà Sanemi mang theo không bao nhiêu. Cậu bé mặc nhiều lớp áo dày, tất cả đều là những bộ kimono không vừa vặn, bao phủ cơ thể nhỏ bé của mình. Những dải băng quấn quanh cổ và cánh tay của cậu. Với làn da nhợt nhạt và mái tóc đen dài, cậu bé gần như hòa lẫn vào bóng tối xung quanh. Cậu hơi khiến hắn nhớ đến Iguro.
"Ờ thì." Sanemi cau mày, rồi từ từ, cẩn thận cúi xuống để ngang tầm mắt với cậu bé. "Chủ nhà có ở đây không?"
Cậu bé gật đầu một cách cứng nhắc.
"Ông ta có rảnh không? Có việc gấp."
Cái gật đầu chậm chạp lại xuất hiện, và vài giây sau, một giọng nói run rẩy, nhẹ nhàng phát ra. "...V-vâng. Dạ có, thưa ngài."
"Được rồi, mau mở cửa cho tôi vào đi, có được không? Tôi đang chết cóng đây."
Cậu bé giật mình mạnh đến nỗi Sanemi gần như cảm thấy có lỗi. Nhưng cơn bão này thật sự rất nguy hiểm và dữ dội, và họ đang lãng phí ít thời gian còn lại trước khi trời tối.
Sanemi cộc cằn hừ một tiếng, đứng thẳng lên và bước nặng nề qua cửa. Đứa trẻ lập tức chạy vào trong và đóng cửa lại. Gió và tuyết bị chặn lại phía sau lớp gỗ dày, thay vào đó là bóng tối ngột ngạt bao trùm hắn. Hắn nhăn mặt, cố gắng căng mắt để nhìn qua bóng tối, thì một ánh sáng cam mờ mờ cuối cùng cũng lóe lên. Sorai nhảy khỏi vai hắn, tìm chỗ trú ẩn trên xà nhà trọ. Cậu bé đứng gần đó, cầm chiếc đèn lồng trên cao, và Sanemi coi đó như lời mời.
Hắn chậm rãi bước theo cậu bé vào sâu trong tòa nhà cũ kỹ. Mọi thứ ở đây đều cũ nát và bị bỏ bê giống như bên ngoài; từ mái nhà cong vênh đến những bức tường bong tróc, rõ ràng là ngôi làng không còn đủ nguồn lực để chăm sóc nơi này. Cậu bé dẫn hắn đi một lúc, rồi đột ngột dừng lại ở cửa chính. Với một cái nhìn thoáng qua, cậu bé ra hiệu cho Sanemi ngồi xuống, và sau một lúc do dự, hắnlàm theo.
"Tôi sẽ... báo với cha là ngài đã đến."
"Mau lên," Sanemi càu nhàu một cách thiếu kiên nhẫn, nhưng cậu bé đã vội vã chạy đi.
Hắn thọc tay vào túi, một tiếng thở dài đầy thất vọng thoát ra. Nơi này không giống như hắn mong đợi, dù có những báo cáo lạ về quỷ từ những ngọn núi này, hắn không nghĩ mình sẽ chịu đựng được cái thời tiết này trước khi có thể theo dõi nguồn gốc. Cơn bão thịnh nộ dâng lên, vang vọng giữa những viên đá và gỗ, và một cảm giác khó chịu cứ gặm nhấm dưới da hắn. Có một cảm giác ngày ngày càng gia tăng, như có điều gì đó xấu xa đang ẩn nấp ngoài tầm tay. Việc một Đại Trụ khác đã được phái đến đây cũng không khiến hắn cảm thấy tốt hơn.
Sanemi kéo phong bì ra từ tay áo, nhìn chăm chú vào bức thư viết bằng chữ viết gọn gàng của Tomioka.
"Shinazugawa,
Tôi hiện đang đóng quân ở Tokusawa, chuẩn bị vào khu vực Mt. Hotaka. Có một con quỷ được báo cáo ở vùng này. Tôi đang ra ngoài để tiêu diệt nó ngay bây giờ.
Nếu cậu không nghe tin từ tôi trong vòng hai ngày, hãy giả định rằng nhiệm vụ của tôi đã gặp phải sự cố và hãy lập tức đến Mt. Kamikochi. Cậu có thể cần phải hỗ trợ.
Tomioka."
Thế là xong. Đã gần bốn ngày kể từ khi anh rời đi và chưa nghe tin gì từ anh.
Sanemi nguyền rủa dưới hơi thở của mình và nhét bức thư lại vào tay áo haori. Hắn cảm thấy thật xui xẻo khi phải mất ba ngày vừa qua lê bước trong cơn bão tuyết dữ dội ở đỉnh núi chỉ để cứu mạng Tomioka.
Sanemi nhìn xuống cái bóng của cậu bé đang nhấp nhô trên sàn nhà qua màn cửa trượt. "Cậu là con trai của chủ nhà phải không?"
Có một chút động đậy, như thể cậu bé đang quay lại nhìn hắn, trước khi cậu trả lời bằng một giọng mềm mại, "D-dạ, thưa ngài."
Hắn hừ một tiếng. "Bão tuyết thường xảy ra ở đây à?"
"...Hừm. Chúng tôi không có nhiều khách vào mùa đông này. Không ai muốn bị kẹt ở đây nếu không cần thiết."
Sanemi không tranh luận. Thực ra, thời tiết như thế này là điều hắn rất muốn tránh xa. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, hắn không có sự lựa chọn nào khác.
"Thường thì thời tiết như thế này bao lâu thì xảy ra?"
"Chưa bao giờ thấy thời tiết tồi tệ như vậy trước đây. Chúng tôi không phải lúc nào cũng có cơ hội dọn đường khi bão lớn đến, và khi tuyết chất đống, gần như không thể di chuyển được, và gió..." Giọng cậu bé run rẩy, rồi đột ngột im bặt, như thể cậu sợ phải nói thêm.
Im lặng bao trùm, và cuối cùng Sanemi mất hứng thú. Hắn chuyển sự chú ý sang căn phòng cũ kỹ, tồi tàn.
Trần của sảnh chính bị sụp xuống ở một số điểm, nước đã thấm qua và đóng băng qua các xà nhà già cỗi. Mọi thứ đều phủ một lớp bụi dày, và cái lạnh thì không ngừng, cắn vào từng lớp áo của hắn như đá và thấm sâu vào xương.
Sorai phát ra một tiếng kêu buồn bã từ trên gác. Cậu bé chuyển động, co rúm vào cái bóng nhỏ của chính mình.
Sẽ là một đêm dài đây.
Cuối cùng, tiếng bước chân nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng kỳ quái. Sanemi ngẩng lên thấy một người đàn ông tiến lại gần, ánh sáng từ đèn lồng của ông ta tạo ra những cái bóng nhảy múa trên các bức tường khi ông ta lại gần hơn.
"Chào ngài," người chủ quán trọ lẩm bẩm, cúi đầu. "Tôi ngạc nhiên vì có khách vào cuối mùa như vậy. Xin lỗi. Chúng tôi có vẻ như không chuẩn bị tốt."
"Không sao." Sanemi quan sát khi người đàn ông di chuyển về phía trước, ngồi xuống tatami đối diện với hắn và xếp chân lại. "Tôi đang tìm một người đàn ông đã đến đây vài ngày trước. Tóc đen, mắt xanh. Mặc một cái haori xấu xí. Tên là Tomioka. Ông có biết không?"
Biểu cảm của người đàn ông sụp xuống. Ông ta nhìn chằm chằm xuống sàn, tay nắm chặt đèn lồng, vai thì căng thẳng đến mức bắt đầu run rẩy.
Sanemi nhíu mày sâu hơn. "Ông biết cậu ta không?"
"Tôi... tôi biết," người chủ quán cuối cùng nói, gật đầu một lần. "Cậu ấy đến đây vài ngày trước... nói rằng cậu ấy đang điều tra báo cáo về một con quỷ. Con trai tôi đã bị tấn công vài đêm trước khi người đó đến. Chúng tôi không... tôi không nghĩ nó là thật. Cho đến khi cậu ấy..."
Sanemi cúi người về phía trước, một cảm giác khó chịu lấp đầy bụng hắn. "Cậu ấy đã chết?"
Sự im lặng giữa họ thật đáng sợ.
"Chúng tôi không biết," người chủ quán thì thầm. "Cậu ấy đuổi theo nó lên núi, nhưng cơn bão ngày càng nghiêm trọng đến mức không ai có thể theo kịp cậu ấy. Có thể cậu ấy đã quay lại. Cơn bão này... không ai có đầu óc bình thường sẽ dám ra ngoài."
Sanemi gật đầu đồng ý. Ngay cả một Trụ Cột cũng sẽ gặp khó khăn trong điều kiện hiểm trở như vậy. Nếu còn sống, có thể Tomioka đã tìm được nơi an toàn để chờ bão qua. Nếu không, Sát Quỷ Đoàn sẽ đưa thi thể của anh về và tiêu diệt con quái vật.
Dù sao thì, nhiệm vụ của anh vẫn không thay đổi.
Sanemi gật đầu quyết tâm. "Tôi sẽ lên núi. Đi tìm cậu ấy."
Đôi mắt của người chủ quán mở lớn khi trán ông ta nhăn lại. "Cậu sẽ chết! Con đường đã bị phủ đầy tuyết, không biết tuyết đã chất đống bao xa. Và cơn bão! Làm thế nào cậu có thể tìm thấy cậu ấy khi trời đã tối?"
"Đó không phải là việc ông phải lo," Sanemi gầm gừ khi đứng dậy, tay hắn đặt lên cán kiếm. "Đó là công việc của tôi. Tôi sẽ tìm ra cậu ấy và xử lý con quái vật gây ra tất cả rắc rối này. Điều duy nhất ông nên quan tâm là ở lại đây." Hắn dừng lại một lúc. "Và có thể cho tôi mượn một số quần áo ấm hơn."
Khi bước vào một khu vực có địa hình đặc biệt khó khăn, các thợ săn quỷ được đào tạo để để lại dấu hiệu chỉ đường. Thông thường đó là những dấu hiệu vô hại—như một cành cây gãy hoặc mảnh vải, một vết cắt trên thân cây hoặc một dấu hiệu đặt ở nơi nào đó rõ ràng và độc đáo. Theo cách này, ngay cả khi ai đó lạc đường, họ có thể được tìm thấy khi lực lượng tìm đến.
Vì vậy, việc Sanemi không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào ở đâu càng làm cho sự thất vọng của hắn tăng lên. Không có dấu vết để theo dõi, không có dấu hiệu nào của sự xáo trộn. Thực tế, gió đã xóa sạch mọi dấu vết của con đường, và càng tìm kiếm lâu, nhiệm vụ càng trở nên khó khăn hơn. Sau một lúc suy nghĩ, hắn tiếp tục theo con đường tự nhiên lên đỉnh núi.
Không khí ở đây loãng hơn, và mỗi lần thở đều khiến phổi của hắn đau nhức.
Hắn bắt đầu tìm kiếm bên sườn núi để tìm thứ gì đó, bất kỳ thứ gì, để chỉ ra rằng thợ săn đã đi qua đây.
Tất nhiên Tomioka sẽ không dành thời gian để để lại các dấu hiệu cho đồng đội của mình. Tất nhiên rồi. Tại sao anh phải làm như vậy? Sanemi thực sự ghét sự kiêu ngạo của Tomioka. Nó khiến việc xử lý tình huống trở nên khó khăn gấp trăm lần.
"Hy vọng là mày không chết, vì tao sẽ không mang xác lạnh cóng của mày xuống núi đâu, nếu mày chết."
Như để đáp lại, cơn bão chọn thời điểm đó để tấn công hắn dữ dội, gầm thét và xoáy như cơn thịnh nộ của một vị thần nổi giận. Với một tiếng gầm, Sanemi nâng cánh tay lên để che mặt và tiếp tục tiến về phía trước. Những cơn gió lạnh cào xé và gặm nhấm hắn, cắn xé và kéo hắn ra khỏi các tảng đá như những bàn tay tham lam. Hắn vật lộn và đẩy mình, quyết tâm tiến thêm chút nữa vào tuyết, chỉ để lảo đảo lùi lại khi bão quất, mạnh mẽ, mỗi bước đi thêm xa hơn.
Chết tiệt, không thể thấy gì cả. Hắn gần như không đứng vững trong cơn bão.
Sorai kêu lên phía trước, một hình đen nhỏ chỉ vừa có thể nhận thấy trong cơn bão.
"Tìm thấy gì chưa?" Hắn gào lên, nheo mắt nhìn con quạ bay vòng trên cao.
Con chim lại kêu, vỗ cánh chống lại gió.
Sanemi nhìn chằm chằm phía trước. Ở gốc của một cái cây, có một vết đỏ nhỏ. Anh lê bước về phía trước và ngồi xổm xuống để nhìn cho rõ hơn. Tim hắn tụt xuống.
Máu.
Không nhiều, chỉ đủ để khiến người ta lo lắng, nhưng cũng không phải là dấu hiệu an ủi. Nó đã có vài ngày tuổi, theo màu sắc, và hơi cao so với mặt đất để là do một con vật để lại. Chỉ có thể là do Tomioka để lại, hoặc do con quỷ mà Tomioka đang truy đuổi.
Với một lời chửi thề, Sanemi với tay lấy haori và khăn quàng cổ của mình, quấn lớp vải dày quanh cơ thể để giữ cho cái lạnh tồi tệ nhất không thấm vào. Sau đó, hắn tiếp tục quá trình chậm rãi, vất vả để leo lên các tảng đá trơn trượt. Hắn theo sau con quạ khi nó dẫn đường.
Sorai kêu lên và đậu trên một cái gò đá nhỏ phía trước. Móng của nó bám vào một khe hở trong đá nhọn. Sanemi lê bước lên và nghiêng người, và khi mắt hắn rơi vào cửa hang đầy máu, sự nhẹ nhõm và lo lắng tràn ngập trong hắn.
Một ánh sáng cam nhấp nháy từ sâu bên trong.
"Tomioka?"
Không có câu trả lời, nhưng điều đó không làm hắn nản lòng. Sanemi vội vã đến cửa hang và cúi người vào trong, lùi lại từ cơn gió dữ dội và vào sự yên tĩnh tương đối. Hắn liếc nhanh ra sau; tuyết đang thổi dữ dội, một bức tường dày của màu trắng quất bên ngoài hang.
Chết tiệt. Nó đã trở nên tồi tệ hơn nhiều rồi.
Hắn chuyển sự chú ý trở lại vào đường hầm và tiếp tục. Những nhũ đá và thanh băng treo lơ lửng trên hang như những chiếc răng, như thể sẵn sàng đâm vào bất cứ ai dám bước vào không gian thiêng liêng. Khi vượt qua ngưỡng cửa, tim hắn đập nhanh hơn một chút, hắn cảm thấy như mình đang bị theo dõi. Một tiếng lách cách nhẹ, âm thanh đặc trưng của đá chuyển động, vọng lại từ sâu bên trong.
Lông tơ trên lưng Sanemi dựng đứng. Với kiếm rút ra, hắn theo con đường quanh co sâu vào lòng núi, cẩn thận tránh bước lên lớp băng phủ mặt đất.
Khi hắn tiếp tục, một mùi quen thuộc xuất hiện, và không phải là mùi dễ chịu. Hôi thối. Giống như xác chết.
Sorai bay lên và đậu trên vai Sanemi khi hắn tiếp tục tiến về phía trước, mùi hôi càng ngày càng nặng theo từng bước.
Mùi hôi trở nên nặng đến mức gần như khiến hắn buồn nôn. Hắn dừng lại để điều chỉnh lại cầm kiếm. Khi mùi trở nên nặng và đắng, hắn chạy lao vào. Ánh sáng từ ngọn lửa chiếu qua một lối đi phía trước. Hắn quẹo qua—
Ở đó, nằm co ro trong một vũng máu của chính mình, là hình dạng vô hồn của Thủy Trụ.
Tóc anh xõa xuống; và bao kiếm của anh bị bỏ lại ngay bên cạnh. Anh hoàn toàn bất động. Dấu hiệu duy nhất của sự sống là hơi thở nhẹ của anh, có thể thấy qua lớp sương dày từ hơi thở của anh.
Sanemi vội vã lại gần, quỳ gối bên cạnh đồng đội của mình.
"Tomioka!"
Hắn lật Hashira lên lưng, mùi máu và sắt nặng nề trong không khí. Tim hắn nhảy dựng khi nhìn thấy vết máu đỏ tươi lan rộng qua hakama của Tomioka. Cơ thể anh lạnh lẽo, gần như đông cứng, và má lúm đồng tiền của anh thì tái xanh một cách đáng sợ. Những sợi tóc đen, đậm đang dính vào trán, ướt đẫm mồ hôi và băng, và hơi thở của anh thì khò khè.
Sanemi nhíu mày. Đây không phải là dấu hiệu tốt. Chắc chắn không phải.
"Này," hắn quát, vỗ nhẹ vào má của đồng đội. "Dậy đi, mẹ kiếp."
Hắn không nhận được phản hồi. Sanemi chửi thề. Điều này sẽ rất khó khăn.
Không chút do dự, hắn nâng người con trai lên và vác anh qua vai mình, mặc kệ cơn đau đâm vào da lạnh của hắn do trọng lượng của Tomioka.
Trụ cột kia hơi cựa quậy, một tiếng rên rỉ thấp, nhỏ, thoát ra từ đôi môi tái xanh của anh, trước khi rơi trở lại.
Sanemi đứng dậy cẩn thận, điều chỉnh anh trong tay mình. Vết thương ở sườn của Tomioka chưa đông máu, và có một lớp băng mỏng, nhợt nhạt phủ lên vết cắt trông không hứa hẹn gì tốt đẹp.
"Đừng có chết đấy," Sanemi gầm gừ. "Tao không trèo lên cái núi chết tiệt này chỉ để thấy mày đông cứng và chết trước khi tao có thể đưa mày xuống."
Giyuu thì im lặng, và khuôn mặt của anh vẫn như một con búp bê bằng sứ.
Sanemi ra khỏi hang với người con trai đang nằm lim dim trên lưng, ôm chặt anh. Nếu không phải nhờ nhịp đập nhẹ nhàng, dù có phần căng thẳng, của mạch, Thủy Trụ sẽ trông như đã chết. Anh hoàn toàn tĩnh lặng, không động đậy, và điều đó khiến một cái gì đó kỳ lạ xoắn xuýt trong ngực Sanemi.
Tiếng gọi lớn của Sorai lấp đầy tai hắn và Sanemi chửi thề với chính mình. "Ừ, tao biết rồi! Dẫn đường cho tao ra khỏi đây đi."
Quá trình xuống núi còn khó khăn hơn cả việc leo lên. Hắn nghiến chặt răng chống lại cơn đau trong khớp xương. Mọi thứ đều ướt sũng, và cái lạnh cắt qua làn da lộ ra như hàng nghìn lưỡi dao nhỏ. Xương cốt của Sanemi run rẩy vì cái lạnh của nhiệt độ khi hắn bước vào một thung lũng rộng mở.
Hắn còn cách quán trọ ở dưới núi rất xa. Đêm buông xuống bao phủ cảnh vật trong màn đen đặc, và bóng tối dường như đe dọa nuốt chửng hắn. Mặt trăng treo sáng, nhợt nhạt, chiếu những cái bóng dài qua khu rừng và làm cho tuyết trở nên sáng loáng một cách ma quái.
Sorai bay vòng quanh, thỉnh thoảng kêu gọi khi Sanemi lê bước qua các đụn tuyết nặng, cho đến khi chân hắn không chịu nổi và hắn ngã xuống đống tuyết, kéo theo Tomioka cùng mình.
Cả hai rơi xuống tuyết với một tiếng "bụp" nặng nề, chìm sâu vào lớp bột tuyết. Sau đó, đột nhiên, hắn lại gặp phải mùi hôi thối khủng khiếp.
Mùi của một con quỷ.
Có điều gì đó chuyển động ngay ngoài tầm nhìn của hắn. Ở bên trái hắn.
Nó lấp lánh qua các đụn tuyết như một con rắn, từ từ nổi lên từ các đống tuyết với một nụ cười độc ác. Nó ghê tởm, gấp ba lần kích thước của hầu hết các con quái vật khác— xương xẩu và gầy gò, với làn da mỏng, mục nát kéo căng qua một cái sọ gầy. Hai con mắt vàng, lồi sâu ánh lên như những chiếc đèn lồng, xuyên thấu vào mắt Sanemi với sự ác độc háo hức.
Phong Trụ không dám do dự.
Hắn vung kiếm ra, rút ra và tấn công ngay lập tức.
Đó là một cú vung vụng về từ một vị trí thậm chí còn vụng về hơn, nhưng đầu kiếm của hắn vẫn cắm sâu vào cổ tay của con quái vật, chặt đứt tay của nó. Đôi mắt của con quái vật lồi ra vì đau đớn và bất ngờ. Nó lùi lại với một tiếng thét khi máu và nội tạng bắn ra từ vết thương mới. Lồng ngực của Sanemi thắt lại khi hắn nhận thấy một ánh sáng lấp lánh trên lưỡi kiếm cắm vào cổ con quái vật.
Kiếm của Tomioka.
Có lẽ anh không thể chặt đứt hoàn toàn. Điều kiện hiện tại ngăn cản việc sử dụng các hơi thở của họ một cách tối ưu, nhưng kiếm vẫn cắm sâu. Với một cú chém ở phía bên kia, con quái vật có thể bị đánh bại.
Quái vật phục hồi sau cú sốc và nhảy về phía trước, tuyết xung quanh nó bùng lên, văng ra như một mạch nước nóng dữ dội.
"Chết tiệt!"
Không có nhiều không gian để di chuyển; hắn chìm vào tuyết và cái lạnh cắt qua làm cơ bắp hắn ngay lập tức căng cứng, ngón tay khó khăn giữ chặt lưỡi kiếm. Hắn cố gắng vung kiếm vào cổ con quái vật, nhưng không đủ lực và độ chính xác cần thiết để chặt đứt cổ của sinh vật hôi thối. Cái kiếm chỉ chạm vào da của con quái vật, nhưng hành động đó đã làm nó phân tâm đủ lâu để hắn có thể lăn người sang một bên, kéo theo cơ thể bất tỉnh của Tomioka.
Hắn rơi xuống với cơ thể lim dim của Tomioka đè lên mình. Cú va chạm làm mất hết không khí trong phổi của hắn và đập vào phần sau đầu hắn lên mặt đất đông cứng với một tiếng rắc nặng nề. Tầm nhìn của hắn nổ tung và lóe lên với những ngôi sao, và hắn phải cắn chặt để chịu cơn đau.
Sorai bay xuống mặt con quái vật, cào và mổ. Con quái vật vung tay và gào thét trong sự hoảng loạn. Sanemi vật lộn để đứng dậy, cánh tay của hắn run rẩy vì nỗ lực giữ Tomioka.
Con quỷ tiếp tục tấn công. Sorai kêu lên, bay ra kịp thời, và những chiếc móng sắc bén cào vào cánh tay của Shinazugawa thay vì cắm vào mặt của Tomioka.
Hắn rít lên vì đau đớn. "Con quỷ chết tiệt!"
Với một tiếng gầm thịnh nộ, Sanemi lao về phía trước, lăn người, để hắn ngồi xổm trên Tomioka. Hắn chuẩn bị lưỡi kiếm, sử dụng lợi thế của máu marechi để dụ con quái vật vào, chờ đợi nó tấn công lần nữa.
Khi nó làm vậy, hắn lao về phía trước, hít một hơi thở lạnh và chuẩn bị cho thức thứ sáu của mình.
Hắn lao về phía trước— cắt, chém lên.
Nó vụng về. Hắn không gần đạt đến hình thức hoàn hảo, nhưng động lực ở đó, sức mạnh và sức mạnh cũng vậy. Đó là một cú đánh có thể cắt xuyên qua bất cứ thứ gì.
Và nó cũng vậy. Cổ con quỷ bị chặt đứt làm cho tuyết sáng lấp lánh thành một đài phun máu và nội tạng.
Nó rơi xuống hoàn toàn cứng đờ, sau đó lao vào mặt đất, co giật và run rẩy, các chi co rút và giật liên hồi. Đôi mắt của nó, to và lồi, quay đi quay lại trong hốc mắt và nó bắt đầu co giật. Nó phát ra một tiếng thét cuối cùng, nghẹn ngào và mờ dần khi gió nuốt chửng nó.
Từ từ, cơ thể nó phân hủy và sụp đổ trong tuyết.
Lồng ngực của Sanemi rung rinh vì sự mệt mỏi khi hắn ho vào lưng tay áo, cuối cùng chuyển sự chú ý sang kiếm sĩ bất tỉnh nằm cạnh hắn.
Tomioka nằm trong tuyết, tái xanh, mí mắt anh nhấp nhô nhẹ nhàng với một chút sự sống. Màu sắc đã rút hết khỏi đôi môi anh, chúng đã chuyển sang màu trắng không tự nhiên, và hơi thở của anh đang ra ngoài trong những làn khói nhẹ nhàng. Với một lời chửi thề, Sanemi nâng người con trai bên dưới lên. Nhiệt độ trên má của hắn giảm đi khi hắn ôm chặt khung người lạnh ngắt của đồng đội. Tomioka đang run rẩy. Những hơi thở của anh là những cơn thở nông, yếu ớt khi mắt anh vẫn đóng chặt và đầu anh thì nằm bất động như đá, ở trên vai của hắn.
"Mày đang dần đông cứng rồi," Sanemi thì thầm nhẹ nhàng khi hắn điều chỉnh tư thế. Hắn nhặt kiếm của Thủy Trụ lên và lắp nó lại vào bao kiếm của anh, cột chặt vào hông.
Một con quạ khác kêu lên và đậu trên vai của Tomioka.
"Chúng ta sẽ đi xuống ngay bây giờ," hắn nói, liếc nhìn con quạ già. Nó kêu và gật đầu, mổ mỏ của nó. Sanemi nhìn qua con quạ của mình. "Sorai. Tìm cho chúng ta một chỗ trú. Chúng ta cần làm cho thằng này ấm lên."
Khi anh đã được bảo vệ an toàn, Sanemi quay trở lại con đường chính, vội vã càng nhanh càng tốt.
Mất hơn một giờ với sự trợ giúp của con quạ của Tomioka, chỉ dẫn của nó đưa hắn đến một cái lều săn nhỏ cách đó vài kilomet ở phía dưới dốc, nhưng cuối cùng hắn cũng tìm được một nơi thích hợp để qua đêm.
Cánh cửa của túp lều mở tung ra, đập mạnh vào khung cửa khiến toàn bộ cấu trúc rung chuyển.
Sanemi lao qua khoảng trống, trọng lượng của tuyết rơi khỏi vai và đầu hắn. Hắn run rẩy dữ dội, xua đi những mảnh băng cuối cùng còn sót lại trước khi trượt vào trong. Một cơn gió lạnh lẽo làm mặt Shinazugawa tê dại, da hắn bị châm chích, mắt hắn rớm nước, trước khi cánh cửa đóng lại, chấm dứt cuộc tấn công.
Phong Trụ đặt Tomioka lên một chiếc giường cũ, tim hắn đập thình thịch khi nghe thấy âm thanh thở hổn hển từ ngực của Thủy Trụ. Anh lạnh cóng, ngay cả khi chạm vào. Mạch của anh đập yếu ớt và hơi thở của anh nông và thỏ thẻ.
Hắn tháo bỏ chiếc haori ẩm ướt xấu xí của đồng đội và ném nó sang một bên. Sau đó, không chần chừ thêm một giây, hắn làm việc chăm chỉ để lột bỏ những lớp quần áo ướt càng nhiều càng tốt. Hắn cảm thấy tay mình tê cóng đến mức không còn cảm giác. Công việc lột bỏ bộ đồng phục ướt là một nhiệm vụ khó khăn khi các ngón tay tê cóng của hắn lúng túng với các nút nhỏ.
Thủy Trụ cần nhiệt và sự ấm áp. Cơ thể anh đã hoàn toàn bị hạ nhiệt.
Hắn nhóm lửa trong lò sưởi và làm mọi thứ trong không gian nhỏ, tìm kiếm bất kỳ chiếc chăn nào. Không có nhiều thứ. Chỉ có một lớp da cũ mà hắn tìm thấy, và một chiếc chăn gãi ngứa được đặt bên cạnh giường.
"Tomioka?" hắn thì thầm, nhưng không có phản ứng. Không có chút ý thức nào. "Chết tiệt."
Sanemi nghiến chặt răng, dồn nén sự hoảng loạn của mình, và nhanh chóng thu thập chăn và lớp da từ khắp phòng. Cánh tay của hắn cảm thấy cứng và chậm chạp khi các khớp của hắn kêu răng rắc với từng bước đi. Một cơn run rẩy xuyên qua cơ thể hắn. Hắn phủ lớp da và chăn lên cơ thể bất tỉnh của Tomioka và chuyển sự chú ý sang chính mình. Không do dự, hắn lột bỏ chiếc áo sơ mi của mình và vắt hết lượng ẩm ra khỏi nó. Vải cứng và lạnh làm tay của hắn hơi sưng lên. Vì vậy, hắn không thể ngừng run rẩy.
Chết tiệt— hắn cũng cần phải ấm lên.
Một tiếng kêu thất vọng của một con quạ thu hút sự chú ý của Sanemi. Hắn liếc nhìn và thấy một đống gỗ bên cửa và Sorai nghỉ ngơi trên một cái giá gần đó.
Con quạ khác đã nằm trong một cái giỏ nhỏ bên cạnh Tomioka. Đôi mắt già cẩn thận và cảnh giác, nhìn Sanemi với một cái nhìn gần như cáo buộc, và nó kêu lên khi hắn lấy gỗ.
"Nhìn gì đấy?" Hắn gầm gừ, ném một khúc gỗ vào lửa. "Tao đang làm những gì tao có thể rồi."
Sanemi cởi đôi giày của mình, sau đó là phần còn lại của bộ đồng phục, và treo các bộ trang phục của mình gần lửa nhất có thể mà không gây hư hại. Hắn thêm hai khúc gỗ nữa, rồi rít lên vì cảm giác ấm áp trên da trần của mình.
Không còn thời gian cho sự khiêm tốn. Hắn không quan tâm về điều đó và cũng vậy với Thủy Trụ, vì hiện tại anh đang nằm bất tỉnh với hai con quạ quấy rầy xung quanh.
Hắn vội vàng băng qua sàn, lấy một cái ghế đẩu trước khi ngồi xuống trực tiếp trước ngọn lửa. Một cơn run rẩy lan tỏa trên da hắn, theo sau là một cơn lạnh thấu xương, đến mức khiến hắn cắn chặt răng.
"Chết tiệt," hắn lầm bầm. Hắn không nhận ra mình đang nói lớn. "Chắc chết quá."
Hắn gập đầu gối lên ngực, ôm chặt vào lửa và đặt tay lên chân đang nâng lên. Cơn mệt mỏi cũng bắt đầu len lỏi vào cơ thể, nhưng thần kinh của hắn vẫn sáng với các dây thần kinh, các cơ bắp của hắn vẫn run rẩy dù sự ấm áp của ngọn lửa.
Shinazugawa chưa bao giờ cảm thấy lạnh như vậy. Ngay cả khi còn nhỏ, hắn có khả năng chống chọi với điều kiện khắc nghiệt. Nhưng điều gì đó về ngọn núi này, kết hợp với gió lạnh và tuyết ướt nặng, đã khiến hắn mất hết sức lực. Hắn nhớ lại lần Genya bị ốm sau khi chơi trong tuyết hàng giờ khi còn nhỏ. Cậu ấy đã run rẩy suốt nhiều ngày; ngay cả với ba lớp chăn dày phủ lên người liên tục. Điều đó đã khiến Sanemi sợ hãi đến tận xương tủy khi thấy em trai mình yếu đuối và mảnh khảnh như vậy.
Nỗi sợ hãi tương tự bao phủ trái tim hắn. Hắn không biết mình phải làm gì nếu Tomioka chết ở đây, chỉ vì sự ngu ngốc và liều lĩnh của anh.
"Đồ ngốc nghếch," hắn gắt gỏng, ánh mắt của hắn sắc như dao khi nhìn vào mặt người con trai đó. "Tại sao chứ? Cái quái gì mày phải làm như vậy?!"
Tomioka không động đậy hay phản ứng gì với sự bùng nổ của hắn.
Phong Trụ đứng dậy, động tác cứng ngắc và không phối hợp, nhưng sự thất vọng khiến hắn đi đi lại lại trong phòng, răng hắn nghiến và tay hắn nắm chặt thành nắm đấm. Đôi mắt của hắn đảo qua người đồng đội, kiểm tra lại hơi thở yếu ớt của anh, khi một cử động của môi khiến hắn dừng lại.
Hắn nheo mắt. Sanemi tiến lại gần, cúi xuống trước người đồng đội. Đôi mắt của Tomioka vẫn đóng chặt, hàng mi tối và run rẩy, môi hơi mở ra khi ngực anh tiếp tục lên xuống với những hơi thở không đều và căng thẳng.
"Tomioka?" Sanemi lắc anh, nhưng người con trai ấy vẫn không tỉnh lại. Vẫn vậy, một lúc sau, hắn thở dài và thử lại. "Giyuu?"
Lông mi của người kia run rẩy một chút. Tay Tomioka khẽ run và một hơi thở nhẹ nhàng thoát ra khỏi môi anh. "Lạnh."
Lời thú nhận là một tiếng thở hắt hơi gần như vô thanh, một tiếng thì thầm nhẹ.
"Được rồi," Sanemi thở ra, một cơn thở phào nhẹ nhõm đột ngột tràn đến. Tomioka đang nói, điều này là một dấu hiệu tốt. Có thể điều tồi tệ nhất đã qua. "Tao sẽ đun nước." Hắn đứng dậy, lấy một cái nồi từ trên bàn và đi ra cửa. "Đừng chết, nghe thấy không? Tao sẽ giết mày đấy."
Hắn mở cửa và chống chọi với cái lạnh, đổ nước vào nồi và mang nó trở lại trong. Con quạ khác nhìn hắn tò mò khi hắn bắt đầu đun nước trên lò sưởi. Không còn gì khác hắn có thể làm cho đến khi nước nóng, vì vậy hắn ngồi vào chỗ bên cạnh vị kiếm sĩ đang bất tỉnh và để lửa làm ấm các phần cơ thể còn lại của anh.
Hắn ngồi, và chờ đợi.
Thời gian trôi qua. Trong một vài khoảnh khắc, nước đã sôi, và Sanemi đã nhúng một mảnh vải vào nồi và vắt nó ra. Hơi nước bốc lên từ bề mặt nước và hắn thổi, những tia nhiệt như nhảy múa trước mắt hắn.
"Cái này sẽ giúp chống lại cái lạnh," hắn lầm bầm, gấp miếng vải thành một miếng đệm mỏng. Hắn không chắc Tomioka có thể nghe thấy hắn, hoặc liệu anh có thực sự tỉnh táo từ đầu hay không, nhưng hắn vẫn nói. "Chúng ta đều cần cái này. Thời tiết chết tiệt này thật sự đã chuyển xấu."
Hắn vừa mới hoàn thành việc điều chỉnh vải khi Tomioka phát ra một âm thanh khác.
"—Shinazugawa?"
Sanemi nhíu mày, đầu hắn quay lại. Rõ ràng là Tomioka cuối cùng cũng tỉnh dậy, quằn quại khi ý thức của anh từ từ nhưng chắc chắn trở lại.
"Nằm yên. Mày đang dần đóng băng đấy."
Một khoảng lặng dài kéo dài, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng nổ của lửa và tiếng gió ngoài trời. Khi hắn cảm thấy hài lòng, Sanemi cầm miếng vải ấm và cẩn thận đặt nó lên trán của anh.
Tomioka hít một hơi thở đau đớn, cơ thể anh căng cứng. Đôi mắt của anh vẫn đóng chặt, trán anh nhăn lại với sự lo lắng, môi anh cuộn lại trong một cơn nhăn nhó.
"Nó không giết mày đâu," Sanemi gầm gừ, "vì vậy đừng có làm ầm lên."
Dễ dàng hơn để chìm vào sự khó chịu. Tình huống này làm hắn căng thẳng, hắn không biết phải làm gì và nói gì. Hắn không quen với việc ở bên Tomioka, càng không phải làm y tá cho anh. Trong tình trạng này, Tomioka không giống như Trụ mà hắn đã quen thuộc qua nhiều năm, người hoàng gia lạnh lùng mà luôn là một cái gai trong mắt hắn. Thay vào đó, anh giờ trông mong manh và nhỏ bé, khuôn mặt của anh nhợt nhạt và mắt nhắm chặt với cơn đau, tóc đen của anh lỏng lẻo và rối bù, treo quanh mặt anh trong những mảng lộn xộn. Anh dường như nhỏ nhắn hơn, dễ tiếp cận hơn, gần như là Sanemi đang nhận thấy một cái nhìn thoáng qua về Tomioka Giyuu thật sự và không phải là Trụ Cột kiêu ngạo, không lay chuyển.
Sự thay đổi thật đáng ngạc nhiên.
Với một tiếng rên dài, Tomioka lăn đầu và cố gắng mở mắt. Ánh mắt của họ chạm nhau và Sanemi dừng lại, bị choáng bởi sự mãnh liệt trong những đôi mắt xanh sâu thẳm đó. Chúng dường như sâu hơn, theo cách nào đó, như thể chúng như không đáy.
Đây là lần đầu tiên Sanemi nhận thấy điều đó.
"...Chuyện gì đã xảy ra?" Thủy Trụ hỏi.
Môi dưới của Sanemi cong lên với sự tức giận. Hắn ép mình không đánh vào đầu tên ngốc, thay vào đó, gắt lên, "Mày đã bị hạ nhiệt, đó là chuyện đã xảy ra, đồ ngốc."
"Ồ."
"Ừ, ồ đó," hắn gầm gừ. "Mày không thể nhảy vào một cơn bão tuyết và mong rằng sẽ không bị thương."
"Tôi phải làm vậy."
"Ừ? Thì, chết tiệt," hắn gắt gỏng, đẩy ngón tay vào ngực anh. "Không có lý do gì để mày phải chết ở đó. Nếu tao để mày một mình, con quỷ sẽ xé nát mày, hoặc mày sẽ bị đóng băng đến chết."
Tomioka im lặng khi mắt anh lại đóng chặt. "Xin lỗi."
Phong Trụ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ của đồng đội, vẻ mặt của hắn hiện lên vẻ không thể tin được. Một lời xin lỗi. Rất hiếm khi nhận được một lời xin lỗi từ Thủy Trụ, càng hiếm hơn là một lời xin lỗi chân thành. Sanemi gần như bị sốc đến im lặng, trước khi cảm thấy sự hài lòng ấm áp trong ngực.
"Mày nên vậy."
"Hừm," giọng của Tomioka nhỏ nhẹ, gần như thì thầm. Anh không mở mắt khi nói, "Shinazugawa, cảm ơn."
Sanemi không có câu trả lời.
Thay vào đó, hắn nhìn khi hơi thở của Tomioka trở nên nông và nhẹ nhàng khi giấc ngủ chiếm lấy anh.
Lửa rực rỡ trong lò sưởi và Sanemi tiếp tục ôm chặt gần đó, để phần lạnh còn lại rời khỏi xương của hắn. Cuối cùng, hắn thiếp đi trong tư thế ngồi, làm lính gác cho một Trụ cột khác ngủ.
_______________________________
Quá bậnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Lưu fic này hồi tháng 9 là dịch liền tại ngol quá, xong cái quên tới giờ hì.
https://archiveofourown.org/works/58674094/chapters/149696623#workskin
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro