Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. (H)

Warning: R18.
________

Sanemi rời đi lấy nước lạnh, khăn mềm, và một ít thuốc bôi giảm sưng. Anh nhẹ nhàng đắp khăn ướt lên má trái sưng đỏ của Giyuu, làm dịu đi cảm giác nóng rát. Nước lạnh tiếp xúc với da làm Giyuu cảm thấy bình tĩnh hơn. Thuốc bôi cũng mang lại cảm giác mát lạnh, dễ chịu. Trong khoảnh khắc yên tĩnh, Giyuu bắt đầu đắm chìm trong suy nghĩ, như thói quen lâu nay của cậu.

Như lúc này, cậu tự hỏi mình nên cư xử với Sanemi thế nào. Tay của Sanemi nhẹ nhàng chạm vào mặt Giyuu, đôi mắt chứa đựng một sự rối bời, phức tạp mà cậu không thể đoán được.

Trong bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người, sự dịu dàng tưởng chừng như vô hại lại trở thành thứ cảm xúc đầy nguy hiểm, lặng lẽ gặm nhấm cả hai. Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lời nói lại mắc kẹt, như không thể tìm được lối ra.

Có lẽ tốt hơn là không nghĩ ngợi gì nữa. Vì đôi khi, những câu hỏi quan trọng nhất lại chẳng có lời đáp. Cứ để sự dịu dàng này trôi qua một cách lặng lẽ, như làn gió xuân nhẹ nhàng thoảng qua căn phòng ấm áp này, như mặt nước hồ yên bình không chút gợn sóng.

Khi Sanemi thoa thuốc lên mặt cậu, anh không thể kiềm lòng mà ngắm nhìn khuôn mặt kia kỹ hơn.

Khuôn mặt này, thường ngày luôn lạnh lùng, chưa bao giờ thể hiện cảm xúc. Nhưng có con người nào có thể hoàn toàn vô cảm? Có lẽ chiếc mặt nạ vô cảm này bảo vệ những cảm xúc sâu kín bên trong, đến nỗi nó đã gắn chặt đến mức không thể tháo bỏ được nữa?

Giyuu đang nghĩ gì? Những chuyện quá khứ hay là anh? Sanemi không thể chắc chắn câu trả lời. Nếu cậu không nói, không thể nào đoán được.

Nếu Sanemi không hỏi, cậu ấy sẽ không nói. Vậy nếu thử một lần thì sao?

Bầu không khí căng thẳng giữa họ dường như chỉ làm cho sự im lặng trở nên ngột ngạt hơn.

"Hôm nay, mày cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, Tomioka."

Giọng nói của Sanemi vang lên bình thản, cảm thấy đó không phải là một lời bắt buộc, mà là một lời mời. Giyuu khẽ gật đầu. Ít nhất điều này cho thấy anh không ghét cậu nhiều như trước nữa Cảm thấy mọi thứ đã dịu lại, một dấu hiệu cho thấy mối quan hệ giữa họ không còn căng thẳng như trước.

Khi ánh nến tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. Hai cơ thể nằm sát nhau, có thể nghe rõ từng nhịp thở. Ngày hôm nay thật mệt mỏi, Đáng lẽ họ sẽ ngủ nhanh thôi, nhưng dường như chẳng ai có thể dễ dàng chợp mắt.

Giyuu cảm thấy đầu óc mình quá mức tỉnh táo. Mỗi khi nhắm mắt, từng câu nói của anh hôm nay sẽ vang vọng trong đầu, từng từ ngữ, từng nhịp điệu giọng nói, rõ ràng như vừa mới nghe qua. Anh hôm nay không quá khó chịu, thậm chí còn có vẻ quan tâm đến cậu.

Bất giác, cậu quay người sang phải, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Sanemi từ phía sau. Cảm giác dễ chịu này làm cậu siết chặt vòng tay lại, như để cảm nhận rõ hơn thân nhiệt của đối phương, và mong cầu bình yên trong tiếp xúc dịu dàng này.

Sanemi giật mình khi bị ôm từ phía sau. Anh nghĩ có thể mặc kệ, nhưng ngay sau đó, suy nghĩ này bị gạt bỏ. Anh quay người lại, đối diện với Giyuu. Dựa vào ánh trăng mờ, anh nhìn cậu nhắm mắt, đôi lông mày hơi nhíu lại, môi mím chặt. Vô thức đưa tay chạm vào cằm của cậu, khẽ nâng khuôn mặt ấy lên. Mũi chạm vào mũi, cậu bất ngờ không né tránh, môi họ chạm nhau.

Giyuu đã hôn Sanemi.

Sanemi không chịu thua, dù đây là lần đầu tiên trong đời anh biết cảm giác môi người khác lại lạnh và ngọt ngào đến vậy. Anh chống tay lên người Giyuu, thuần thục mút lấy nguồn ngọt ngào ấy. Nhịp thở rối loạn, môi cậu hé mở để hít thở không khí, nhưng Sanemi lập tức tận dụng cơ hội, đưa lưỡi vào khám phá. Môi lưỡi ngọt ngào triền miên, nhưng cả hai đều không tìm ra câu trả lời, chỉ để cảm xúc chi phối tất cả.

Sanemi để một tay vuốt ve mái tóc Giyuu, mái tóc bình thường trông bù xù, giờ lại mềm mại, như chính bản thân Giyuu lúc này, hoàn toàn ngoan ngoãn, không có chút kháng cự nào. Còn những phần khác của cơ thể thì sao? Tay của Sanemi lần theo mái tóc đen, đến tai, cổ, rồi trượt vào bên trong áo yukata, kéo áo mở ra. Da thịt trần trụi của Giyuu mềm mại như hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính, chưa từng trải qua bất kỳ bão tố nào.

Còn trái tim của cậu ấy thì sao?

Căn phòng quá tối để cả hai có thể nhìn rõ nét mặt của nhau, nhưng chỉ bằng sự tiếp xúc cơ thể, cảm xúc của họ đã bộc lộ rõ ràng. Tay Sanemi chạm đến ngực Giyuu, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ đập dưới lớp cơ bắp mềm mại. Anh tiếp tục đi xuống, cảm giác nơi đó tỏa ra một luồng nhiệt khác thường.

"Muốn tiếp tục chứ?"

Sanemi thì thầm khi tách môi khỏi Giyuu.

"Ừ."

Giyuu đặt tay Sanemi lên phần đã cương cứng, ánh mắt ngập nước đầy khao khát, cầu xin.

Không ai có thể từ chối một Giyuu như vậy.

"Chết tiệt, Tomioka. Chính mày là người khơi mào trước, và ép tao phải thế này. Sai lầm mà cả hai cùng mắc phải, không thể quay đầu được nữa."

Sanemi tháo chiếc yukata của Giyuu, dù ánh sáng trong phòng rất yếu, nhưng Sanemi như thấy cả cơ thể cậu phát ra một ánh sáng xanh mờ ảo, ánh sáng ấy như mời gọi anh tiếp tục khám phá những điều cả hai chưa từng nếm qua.

Sanemi giải phóng phần đã cương cứng của cả hai khỏi lớp vải, cùng lúc chạm vào nhau. Bàn tay đã quen cầm kiếm của Sanemi mạnh mẽ khi ma sát, những vết chai trên tay làm cho từng cử động càng thêm mãnh liệt. Điều này khiến hơi thở của Giyuu trở nên nặng nề, ngực cậu phập phồng, hai núm vú hồng nhạt rung lên theo từng nhịp thở. Sanemi chưa từng để ý Giyuu có thể trông gợi tình như thế này trước đây. Không cần một lời, không cần làm gì thêm, chỉ cần nằm đó nhìn anh cũng đủ khiến Sanemi càng thêm ham muốn.

Thật đáng ghét, ý chí kiên định của mình lại bị lung lay chỉ vì Tomioka. Thôi, tốt nhất đừng nhìn thẳng vào mắt tên này nữa.

"Nhắm mắt lại đi, đồ ngốc. Cứ mở mắt nhìn thế này biết kỳ lạ lắm không."

Sanemi cúi xuống hôn lên đôi môi định muốn nói điều gì của Giyuu.

Thôi đừng nói gì cả, trong bầu không khí kỳ quái và mập mờ này, bất kỳ lời nào thốt ra đều sẽ trở nên không cần thiết.

Sanemi dịu dàng hôn cậu, hơi thở hai người hòa quyện, làm nhiệt độ giữa họ tăng lên. Giyuu không thể kiềm chế mà đẩy hông mình vào lòng bàn tay Sanemi, muốn anh chạm vào cậu, vuốt ve nhiều hơn nữa, khiến cơ thể đắm chìm sâu hơn vào sự thoải mái của dục vọng. Sanemi mỉm cười khi cảm nhận được cử động của cậu.

"Đây là phản ứng bản năng của Giyuu khi bị dục vọng chi phối sao? Dễ thương thật."

Cảm nhận hai cơ thể nóng bỏng áp sát nhau, Giyuu nắm chặt lấy vai Sanemi, tiếng thở dốc không thể nén lại, âm thanh hòa lẫn với tiếng va chạm càng làm cho buổi đêm yên tĩnh thêm phần ám muội.

Cảm nhận Giyuu sắp lên đỉnh, Sanemi tăng cường lực và tốc độ của bàn tay, đồng thời ép mạnh phần đỉnh đang căng phồng. Giyuu cảm thấy cả cơ thể run rẩy, từ phần dưới lan dần lên sống lưng, rồi đến sau đầu, lan đến tận tai. Cơ thể cậu căng cứng, không thể cử động, phần đùi co giật từng hồi. Trong sự chăm sóc ân cần của Sanemi, Giyuu bắn ra từng dòng chất lỏng trắng đục.

Giyuu nằm bất động như vừa chạy liền mười cây số, không muốn nhúc nhích gì nữa. Nhưng Sanemi vẫn chưa xuất tinh.

"Làm sao đây? Tao còn chưa xong. Định cứ bỏ mặc thế này sao?"

Sanemi đẩy cậu, phát ra giọng đầy bực bội, tay thì vẫn tiếp tục cử động.

Sau khi Giyuu hồi phục một chút, cậu ngồi dậy, kéo Sanemi ngồi lên, di chuyển đến trước mặt anh. Sanemi nhìn cậu, không nói lời nào. Giyuu nhẹ nhàng hôn lên môi Sanemi, cúi đầu xuống gần dương vật của anh. Không cần nói gì thêm, Sanemi cũng hiểu cậu định làm gì. Nhưng anh không ngăn cản. Dù sao, con người luôn phải khuất phục trước dục vọng. Vào khoảnh khắc này, Sanemi sẵn lòng phó mặc mọi thứ thoát khỏi tầm kiểm soát.

Giyuu cúi sát đầu mũi vào đỉnh dương vật, ngửi thấy mùi sữa tắm hòa lẫn với mùi xạ hương nam tính. Điều đó không khiến cậu khó chịu. Hé miệng ngậm lấy phần đỉnh căng tròn rỉ tinh dịch tanh nồng. Khi cảm nhận mình được dương vật mình ở trong miệng Giyuu, Sanemi không khỏi phát ra tiếng "hừ" kìm nén. Cảm giác này hoàn toàn khác với khi tự tay làm, huống hồ đây lại là miệng của Giyuu.

Giyuu cố gắng để dương vật vào sâu hơn, nhưng không thể, bởi nó quá dài và to. Chỉ cần ngậm được một phần ba đã là cố gắng lắm rồi. Phần còn lại, cậu dùng tay vuốt ve. Biểu cảm của cậu lúc này có thể miêu tả bằng hai từ "chăm chú". Cả hai gần như quên mất rằng mặt trái của Giyuu vẫn còn vết sưng chưa lành. Nhưng họ hiện tại, chỉ muốn đắm chìm trong dục vọng này.

Cảm giác ẩm ướt, mềm mại bên trong miệng, và sự thô ráp nơi tay đang vuốt ve tạo thành một sự tương phản kỳ lạ. Giyuu đột nhiên có một ý tưởng làm Sanemi cảm thấy thoải mái hơn, có lẽ đó là cách trả ơn cho sự "chăm sóc" trước đó của Sanemi. Cậu tăng tốc độ miệng và tay mình. Sanemi cảm nhận được cảm giác sung sướng đang tràn ngập, hơn hẳn lúc đầu. Nhìn khuôn mặt đẹp trai của giyuu cúi xuống bên dưới mình, cảm giác như đang chinh phục một mỹ nhân. Khi hai ánh mắt giao nhau, những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời hiện rõ trong mắt cả hai. Muốn nói gì đây? Muốn nói rằng cậu là của tôi.

Cả hai dường như nghe thấy tiếng còi báo động vang lên khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu. Nhưng đây chỉ là giúp nhau giải tỏa, sao lại có thể xuất hiện suy nghĩ như vậy được? Trong khoảnh khắc ấy, Sanemi phóng thích, lấp đầy khoang miệng Tomioka. Cậu nhanh chóng nới lỏng, nhưng một ít vẫn tràn vào miệng. Đó không phải là mùi vị dễ chịu.

Trong khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi sau đó, Sanemi là người lên tiếng trước, "Mày... có sao không?"

"Tôi không sao." Giyuu trả lời nhẹ nhàng.

Sanemi vừa lấy khăn lau sạch chất lỏng trên người cả hai vừa nói: "Đừng để ảnh hưởng đến vết thương trên má trái của mày."

"Chuyện nhỏ thôi."

Giyuu cảm thấy lòng mình như nổi gió. Có lẽ vui vì mối quan hệ của cả hai đã được cải thiện đáng kể? Giyuu nhích lại gần Sanemi, để cả hai cánh tay chạm vào nhau.

Khi mọi thứ trở nên yên tĩnh lại, trong hơi thở dồn dập còn vương lại, Sanemi khẽ thì thầm, "Chúng ta như này là gì, Tomioka?"

"Tương trợ lẫn nhau. Được không? Chúng ta cùng nhau diệt quỷ, bảo vệ đối phương."

"Nghe kỳ quặc thật. Cậu bảo vệ người khác cũng hôn họ như thế sao?"

Trong chăn, Sanemi lướt tay dọc theo ngón tay của Giyuu. Cảm nhận chút ghen tuông mơ hồ trong giọng nói của Sanemi, Giyuu chỉ khẽ nhếch môi cười. Nhưng anh không cười thành tiếng. Dù sao, nụ cười của Giyuu là thứ mà không mấy ai từng thấy, và Sanemi trong bóng đêm cũng chẳng ngoại lệ. Nếu có thể tưởng tượng, có lẽ nụ cười của Giyuu là một trong những điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này.

"Đừng nói linh tinh nữa, Sanemi. Lần này chúng ta thực sự cần nghỉ ngơi." Giyuu nắm chặt tay Sanemi, nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon, Giyuu."

"Ngủ ngon, Sanemi."

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro