C9-Thấu hiểu (r18)
"Xin thứ lỗi vì sự đường đột này, ông Urokodaki." Sanemi cúi đầu thấp, "Tôi là Phong Trụ - Shinazugawa Sanemi."
"Hừm..." Urokodaki đánh giá hắn từ sau chiếc mặt nạ, "Vào đi."
Sanemi cảm kích nhận tách trà khi nó được đưa cho. Hai người ngồi bên lò sưởi giữa gian phòng khách. Thanh kiếm của Sanemi đặt bên phải để thể hiện sự tôn trọng với người bề trên.
"Nói mục đích của cậu đi." Urokodaki gật đầu với Sanemi.
"Phải... Tôi ở đây vì muốn biết thêm về Tomioka Giyuu." Sanemi nói nghiêm túc khi nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ.
"Giyuu...?" Urokodaki hỏi, "Thằng bé là đồng đội của cậu, đúng không? Tôi có thể cung cấp gì cho cậu chứ?"
"Hãy kể cho tôi nghe về cậu ấy." Sanemi nhắc lại, "Cậu ấy là... một đồng nghiệp thân thiết của tôi, và tôi biết cậu ấy đang chịu đựng. Tôi muốn biết câu chuyện của cậu ấy – vì cậu ấy không mở lòng với ai cả. Đến mức mà cậu ấy né tránh tập luyện cùng người khác, thậm chí là các nhiệm vụ." Sanemi đặt tách trà xuống trước khi cúi nửa người, "Xin hãy chia sẻ bất kỳ thông tin nào mà ông cảm thấy thoải mái."
"...Ngồi thẳng lên đi." Urokodaki nói, rồi không gian lại rơi vào im lặng. Sanemi ngồi đó, nhìn vị cựu Thủy Trụ. Thời gian trôi qua, hắn bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. Phải chăng đây chính là lý do Giyuu có cái thái độ u ám đó?
Cuối cùng, Urokodaki bắt đầu, "Đúng vậy. Tôi đã huấn luyện Giyuu. Thằng bé là một cậu bé dịu dàng - một đứa trẻ hạnh phúc. Nhưng, mọi thứ thay đổi sau ngày đó. Cuộc Tuyển chọn cuối cùng... và tôi đã không ở bên nhóc ấy. Thay vì là cậu bé với đôi mắt xanh rạng rỡ và nụ cười rộng mở, thằng bé trở thành người đàn ông quay lưng lại với chính mình. Và tôi là người đã dẫn cậu ấy xuống con đường đó."
Sanemi lắng nghe chăm chú, nhấp một ngụm trà để tỏ lòng lịch sự.
"Giyuu là một cậu bé tốt bụng, mong muốn những đứa trẻ giống mình có thể ngủ yên suốt đêm thay vì phải mơ về quỷ. Sabito thì mang trong mình sự thù hận và trách nhiệm bảo vệ những người không thể tự bảo vệ mình. Đó là điều mà thằng bé đã làm cho Giyuu - cứu Giyuu khỏi bản thân, khỏi sự diệt vong chắc chắn."
Sanemi biết Giyuu có thể tự làm tổn thương mình đến mức nào. Nhưng cái tên đó - Sabito. Hóa ra là một đồng đội.
"Và họ đã yêu nhau." Sanemi nghe chính mình nói. Urokodaki cứng người vì ngạc nhiên trước khi gật đầu.
"Đúng. Tôi đã biết từ lần đầu tiên họ nhìn thấy nhau. Mỗi ngày sau cuộc gặp gỡ đó, họ càng gắn kết hơn. Rơi vào một tình yêu trong sáng. Tôi không thể tách họ ra vì họ thuộc về nhau. Mỗi đêm họ nằm cạnh nhau, nắm tay nhau. Họ dành mọi phút giây cho nhau. Giyuu đã cho Sabito một mục đích, và đổi lại, Sabito đã mang lại cho cậu ấy lý do để mỉm cười – để sống."
Sanemi ước gì mình có thể làm được điều tương tự.
"Khi Sabito còn sống, Giyuu biết hy vọng tồn tại vì mỗi ngày thằng bé vẫn được đứng cạnh hiện thân của nó. Họ là hai cơ thể cùng chung một linh hồn. Sabito và Giyuu giúp nhau hoàn thiện. Tôi không nghi ngờ rằng họ sẽ tìm thấy nhau trong kiếp sau, tôi chỉ hy vọng Giyuu sẽ không phải mất cậu ấy lần nữa."
"..." Sanemi uống cạn tách trà. Chưa bao giờ hắn cảm thấy ghen tị với ai hơn lúc này...
và với một đứa trẻ 14 tuổi đã chết nữa chứ.
Thật đáng thương.
"Tôi cũng có thể làm cho cậu ấy hạnh phúc." Sanemi nói, hơi nghiêng người về phía trước.
Urokodaki nhanh chóng đánh giá cậu, "Cậu đã thất bại cho đến giờ."
Sanemi nhìn trừng trừng, "Tch. Tôi chỉ cần thêm thời gian. Đó là lý do tôi đến đây, để học cách hiểu cậu ấy hơn."
"..." Urokodaki hừ nhẹ, "Thằng bé tệ đến mức nào?"
Sanemi không biết trả lời thế nào. Một mặt, hắn là ai mà dám kể lể vấn đề của Giyuu cho người khác? Mặt khác... Sanemi cần giúp đỡ - điều mà hắn thậm chí không muốn thừa nhận.
"Có lúc, tôi lo sợ cho tính mạng của cậu ấy." Sanemi thành thật nói, bằng giọng nói mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Hm..." Chiếc mặt nạ của Urokodaki hơi nghiêng lên như đang suy nghĩ, "Thằng bé chưa trả lời thư của tôi."
"Vì cậu ấy nghĩ ông ghét mình." Sanemi nói, cuối cùng cảm thấy mình đã kiểm soát được cuộc trò chuyện.
Mặt nạ nhanh chóng quay lại nhìn Sanemi, "Sao thằng bé lại nghĩ vậy?"
"Nếu tôi biết cậu ấy nghĩ gì, tôi đã không ở đây." Sanemi cười khẩy, mặc dù không muốn. Hắn đổi tư thế ngồi bắt chéo chân thay vì ngồi trên đầu gối. Shinazugawa cảm thấy giữa mình và Urokodaki đã vượt qua những rào cản xã hội lúc này.
"..." Chiếc mặt nạ tengu đỏ nhìn chằm chằm Sanemi trong một khoảng thời gian khó chịu. Sanemi tự hỏi làm thế nào Giyuu có thể chịu đựng được điều đó khi huấn luyện. Urokodaki sau đó đứng dậy và đi vào một căn phòng khác mà không giải thích gì.
Sanemi liếc nhìn vào đó, biết rằng đó có lẽ là nơi Giyuu đã trải qua một phần quan trọng của tuổi thơ. Hắn tự hỏi liệu có đúng không - Giyuu và Sabito nằm nắm tay nhau mỗi đêm. Sanemi nhăn mặt, cảm thấy sự ghen tị vô cớ trở lại.
"Hai mươi mốt tuổi rồi... tỉnh táo lại đi." Sanemi lẩm bẩm, lắc đầu để gạt bỏ suy nghĩ về việc người khác an ủi Giyuu tốt hơn mình.
Urokodaki quay lại, tay cầm hai cuốn nhật ký bọc da, "Đây là của Sabito." Ông đưa nó cho Sanemi. Đó là một cuốn nhật ký bị tơi tả, các trang giấy phồng lên và các mép bị cuộn lại.
"Đây là của Giyuu." Ông sau đó đưa ra một cuốn nhật ký được giữ gìn tốt hơn nhiều, trông gần như mới tinh. Sanemi ngước mắt lên để gặp đôi mắt của chiếc mặt nạ đỏ. Sanemi biết mình là một kẻ thô lỗ, hắn chấp nhận điều đó nhưng...
"Ông muốn tôi đọc nhật ký của họ à?"
"Đúng vậy."
"..." Sanemi cau mày và cầm lấy những cuốn nhật ký, cảm thấy mâu thuẫn. Điều này có vẻ quá riêng tư và xâm phạm. Điều cuối cùng hắn cần là bị "tri kỷ" của Giyuu ám vì đã đọc nhật ký của cậu ta.
Urokodaki tiếp tục, "Đọc chúng và tôi nghĩ cậu có thể nắm được cách bắt đầu."
"...Cảm ơn ông." Sanemi thở dài khi đứng lên, cúi đầu kính trọng.
Urokodaki gật đầu, "Hãy chăm sóc cậu ấy."
Sanemi rời khỏi căn nhà trên núi và bắt đầu hành trình xuống núi. Hắn gần như có cảm giác ai đó đang theo dõi mình. Hắn giữ tay trên chuôi kiếm, vui mừng khi thoát khỏi nơi đáng sợ đó. Khi xuống núi, những bụi hoa hồng thu hút ánh nhìn của hắn. Chúng xếp dọc con đường đất và có lẽ được trồng bởi ngôi làng gần đó. Vì một lý do không rõ ràng, Sanemi tiến đến gần những bông hồng. Hắn quan sát những sắc đỏ và hồng trước mặt. Trước khi nhận ra, Sanemi đã hái một bông hồng đỏ với những cánh hoa căng tròn, như thể nó vẫn đang cố nở. Hắn nghĩ nó khá đẹp, dù không to bằng những bông khác. Liệu Giyuu có thích nó không?
"Trời ạ..." Sanemi rên lên thành tiếng, nghĩ về việc mình đã "si mê" đến mức nào. Hắn thở dài và đặt thân hoa vào cuốn nhật ký của Giyuu trước khi bắt đầu hành trình trở về.
Thật ngạc nhiên, hắn về đến Thủy Phủ trước cả Giyuu. Anh thậm chí đã phải dành một ngày để thực hiện một nhiệm vụ nhỏ. Sanemi thoáng tự hỏi liệu nhiệm vụ của Giyuu có tồi tệ đến mức nào hay chỉ là hắn quá lo lắng.
Shinazugawa lắc đầu và đi đến phòng ngủ mà hắn và Giyuu đã chia sẻ nhiều lần trong vài tháng qua.
Sanemi nhìn hai cuốn nhật ký, suy nghĩ xem liệu mình có thực sự muốn làm điều này không. Ngay cả khi hắn quyết định làm, thì nên bắt đầu với cuốn nào? Cuốn của Giyuu rất hấp dẫn. Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Tomioka vào thời gian anh thật sự hạnh phúc. Nhưng... khả năng Giyuu sẽ tức giận nếu biết Sanemi đọc nhật ký thời thơ ấu của anh là rất cao.
Vậy nên, với sự cho phép của Urokodaki, Sanemi thầm cầu nguyện rằng Sabito sẽ tha thứ cho hắn vì đã đọc nhật ký của cậu. Dù sao thì, điều này cũng là vì Giyuu.
Sanemi gạt cảm giác tội lỗi sang một bên và bắt đầu đọc, cố không nghĩ quá nhiều về vết cỏ và vết máu trên các trang giấy. Những dòng chữ viết tay nguệch ngoạc chứng tỏ Sabito là một đứa trẻ hoang dã. Genya cũng vậy.
Hắn chậc lưỡi khi nghĩ về những kỷ niệm, rồi lại tập trung vào việc đọc. Hắn đọc qua lịch sử của Sabito về lý do cậu đến với Urokodaki ngay từ đầu.
'Điều tốt duy nhất từ tất cả những chuyện đó là vết sẹo xấu xí trên mặt tôi. Đôi lúc nó khá đau, nhưng tôi nghĩ nó trông khá nam tính.'
Sanemi khẽ cười khẩy, nghĩ xa xôi rằng có lẽ Tomioka có gu với những người đàn ông có sẹo. Khi đọc qua những gì huấn luyện của Urokodaki đòi hỏi, hắn bắt đầu tôn trọng người đàn ông lớn tuổi hơn. Hắn đọc về một cô gái tên là Makomo và cái chết của cô ấy trong kỳ Tuyển chọn cuối cùng. Nét chữ của Sabito trở nên lộn xộn hơn bình thường trong phần này.
'Đêm nay khá muộn - tôi tỉnh dậy vì nghe thấy Urokodaki và một người đàn ông nào đó đang nói chuyện. Người đàn ông đang bế một cô gái mặc y phục đỏ. Cô ấy có mái tóc đen rất đẹp như Makomo, nhưng buộc thấp hơn. Tóc cũng dày hơn. Cơ thể cô ấy nhỏ bé, và người đàn ông mang cô ấy tới đang băn khoăn liệu cô ấy có thể sống qua đêm không. Urokodaki đặt cô ấy bên lửa và bắt đầu xử lý vết cước chân. Tôi tự hỏi cô ấy đã ở ngoài tuyết bao lâu. Cô ấy có vẻ kiên cường. Tôi hy vọng cô ấy sống sót.'
Sanemi nhíu mày, tự hỏi còn bao lâu nữa mới đến lúc hắn có thể đọc về Giyuu. Việc này bắt đầu cảm thấy như một sự lãng phí thời gian.
'Cậu ta là con trai! Urokodaki nói với tôi khi tôi hỏi. Cậu ta vẫn còn bất tỉnh. Tôi phải ngủ ở phòng chính, thật phiền phức. Cậu ta được nằm trong phòng ngủ một mình để hồi phục. Nhưng tôi nghĩ cậu ta trông khá đẹp - dĩ nhiên là theo kiểu nam tính. Có một cái túi mang theo chỉ có một bộ kimono của con gái. Nó hẳn đã thuộc về người mà cậu ta yêu.'
Sanemi trở nên hứng thú với phát hiện này, xâu chuỗi hai điều lại với nhau. Giyuu chính là cô gái bị nhầm lẫn đó.
'Hôm nay cậu ta tỉnh dậy. Urokodaki đến thăm và cậu ta đã khóc rất lâu. Khi Urokodaki đi ra, ông bảo tôi giấu hết bất cứ thứ gì sắc nhọn.'
Sanemi nhăn mặt trước dòng ghi chép đơn giản đó. Hắn lướt qua vài mục nhập nữa về chế độ tập luyện và tiến độ của Sabito trước khi Giyuu lại xuất hiện.
'Hôm nay tôi đã nói chuyện với cậu ấy. Đôi mắt của cậu ấy thật đẹp, chúng khiến tôi nhớ đến biển. Makomo cũng có đôi mắt xanh, nhưng chúng thiên về màu xanh da trời hơn. Giyuu thì khác. Cậu ấy nhút nhát nhưng chúng tôi có thể cải thiện điều đó. Tôi thích giọng cậu ấy. Nó dễ thương, đối với một chàng trai. Cậu ấy rất tệ trong việc chải tóc vì luôn có quá nhiều đoạn rối. Tôi muốn chạm vào tóc cậu ấy. Có lẽ lần tới tôi sẽ hỏi xem liệu mình có thể chải tóc cho cậu ấy không, vì cậu ấy thật vô hồn. Cậu ấy cũng nói với tôi rằng bộ kimono đó thuộc về chị gái của cậu ấy - Tomioka Tsutako. Cô ấy đã chết để bảo vệ cậu ấy. Cậu ấy lại khóc sau đó. Giyuu luôn buồn bã - tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy cười. Tôi muốn thấy cậu ấy cười.'
Shinazugawa khẽ hừ, nhớ lại việc mình cũng từng nghĩ những điều tương tự khi lần đầu gặp Tomioka. Chỉ có điều là theo hướng gay gắt hơn.
Rồi hắn nghe thấy tiếng cánh cửa trượt mở. Sanemi nhanh chóng cất những cuốn nhật ký vào túi mà hắn đã để sẵn ở đây, cẩn thận lấy bông hồng ra.
Hắn bước nhanh về phía cửa trước, bước đi nhanh hơn thường lệ, "Giyuu...!" hắn hét lên khi nhìn thấy anh. Giọng hắn hẳn mang đầy sự háo hức mà hắn không thừa nhận.
Tomioka khẽ thay đổi nét mặt, có vẻ giật mình trước âm thanh đột ngột. Sau đó lông mày anh nhíu lại một cách lo lắng, "Sanemi..." Anh chào nhẹ nhàng, "Anh vẫn ở đây."
"...Ừ, tôi đây." Sanemi gật đầu.
Giyuu thở ra, "Em xin lỗi. Em không nên nói những điều đó và không nên... đấm anh. Em định đáp lại nhưng em..." Anh dừng lại trước khi bịa ra một cái cớ, "Em... em không biết phải làm sao."
"Không sao mà." Sanemi vẫy tay bỏ qua, "Tôi cũng xin lỗi vì đã bực bội với em. Chúng ta ổn mà."
"Cảm ơn, em thật sự rất vui vì điều đó." Giyuu gật đầu, cởi giày ra. Anh thấy nhẹ nhõm khi loại bỏ được lo âu trong đầu. Ánh mắt anh hướng về tay của Sanemi và dừng lại, "Anh... có một bông hồng."
"Ờ... ừ." Sanemi cọ tay sau gáy một cách lúng túng bằng tay còn lại, "Là cho em. Tôi... chỉ nghĩ đến em khi thấy nó thôi, hiểu chứ?"
"Ồ." Giyuu chớp mắt khi Sanemi đưa bông hồng về phía anh, "Cảm ơn."
"...Tóc của em lộn xộn quá."
"Hả?" Giyuu nhìn Sanemi, cảm giác như bị đánh lừa bởi những hành vi và lời nói của hắn.
"Để tôi chải tóc cho em."
"Ơ... được thôi...?" Anh cúi xuống ngửi nhẹ bông hồng, "...Anh chắc là không giận em đấy chứ?"
"Chúng ta cãi nhau. Chuyện đó xảy ra mà..." Sanemi bĩu môi, quay mặt đi khỏi Giyuu, "Vào phòng đi."
Giyuu gật đầu, đi theo sau, "Em định tắm, nếu anh muốn tắm cùng sau khi chải tóc xong."
"...Ừ, được thôi." Sanemi hơi đỏ mặt, mặc dù đã nhìn thấy cơ thể Giyuu vô số lần.
Khi vào phòng, ánh mắt Giyuu rơi vào lá thư mới trên bàn viết. Sanemi cũng theo ánh mắt đó.
"À, đúng rồi. Có một con quạ đưa thư cho em." Sanemi nói.
"Em biết rồi..."
"Tình nhân bí mật đấy à?" Sanemi đùa, lấy lược và ngồi xuống.
Giyuu cười nhẹ, "Coi như anh may mắn, vì anh là người em thích nhất."
"Em còn biết đùa cơ đấy." Sanemi cười nhẹ, để Giyuu tháo tóc đuôi ngựa ra và ngồi trước mặt hắn. Hắn thích khi Giyuu trở nên tinh nghịch như vậy. Không thể ngờ khi mới gặp, anh lại có khiếu hài hước. Sanemi vén tóc Giyuu sang một bên, hôn nhẹ lên cổ anh. Hắn cười thầm khi thấy Giyuu căng cứng, phát ra tiếng nhỏ.
"Em tưởng anh định chải tóc cho em." Giyuu thì thầm, nghiêng đầu để lộ cổ cho Sanemi.
"Tôi phải giữ vị trí người yêu được em thích nhất chứ." Sanemi cắn nhẹ lên cổ áo đồng phục của Giyuu, "Phải để mọi người biết em đã có người yêu rồi."
"Sanemi." Giyuu hít sâu, cảm nhận sự ảnh hưởng từ đôi môi khô và giọng nói trầm của anh.
Sanemi cười, "Em dễ dãi quá đấy." Hắn hôn thêm một lần nữa lên dấu cắn trước khi bắt đầu chải những phần tóc rối của Giyuu.
Giyuu thở ra trong thoải mái, ngẩng đầu lên. Hai người ngồi trong im lặng khi Sanemi cẩn thận chải tóc cho Giyuu.
"Anh giỏi việc này đấy." Giyuu lẩm bẩm, thích thú với cảm giác được chăm sóc, mặc dù anh có chút tội lỗi.
"Tôi có hai em gái." Sanemi đáp lại sau một lúc.
"...Anh không cần phải nói về họ đâu."
"Nếu tôi mong em nói chuyện với tôi, tôi nghĩ mình cũng nên làm điều tương tự." Sanemi lẩm bẩm.
"...Tên của họ là gì?"
"Teiko và Sumi."
"Có một cô bé ở Điệp Phủ cũng tên là Sumi đó."
"Ừ, cô ấy là đứa bé tôi thích nhất trong đám đó."
"Em không biết anh có thói quen chọn người yêu thích đấy."
"Em cũng có một người bạn trai yêu thích mà." Sanemi mỉm cười nhắc nhở anh. Hắn cảm thấy thật dễ dàng khi nói về gia đình mình với Giyuu.
"À... nhưng cuộc cạnh tranh không sát sao lắm."
"Tch. Im đi." Sanemi kéo tóc anh.
"Đau đấy." Tomioka trả lời tỉnh bơ.
Không có gì ngạc nhiên, sau khi tắm xong, Giyuu lại thấy mình nằm dưới Sanemi khi hai người đang trao nhau những nụ hôn say đắm. Ít nhất lần này họ cũng kịp vào phòng ngủ. Giyuu rên rỉ trong nụ hôn, tay luồn vào tóc Sanemi.
"Ồn quá đấy." Sanemi trách anh giữa những nụ hôn từ môi đến quai hàm.
"Anh thích nó mà." Tomioka nhắm mắt, để Sanemi đánh dấu lên da mình nhiều hơn.
Bất ngờ, anh cảm thấy bị lay động. Khi mở mắt ra, Giyuu thấy mình đang ngồi lên người Sanemi. Anh cảm nhận rõ ràng cơn kích thích dưới lớp khăn tắm của Sanemi.
Sanemi nhếch mép cười khi thấy Giyuu bối rối nhìn mình, "Đừng nói với tôi là em chỉ định làm "công chúa lười"* rồi nằm đấy hưởng thụ thôi đấy nhé."
(Ở * chắc ý của Xalemi là kiểu công chúa chỉ nằm hưởng thụ đại loại vậy ấ, chứ t cũng không biết nên dịch sao)
"..." Giyuu cau mày trước biệt danh đó, "Em phải làm gì bây giờ?" Anh hỏi, luôn để Sanemi kiểm soát mọi chuyện về mặt thân thể. Chính xác là tất cả mọi thứ. Giyuu biết rằng người đàn ông tóc trắng dưới mình có nhiều kinh nghiệm trong các mối quan hệ hơn anh.
"Bất cứ điều gì em muốn." Sanemi nắm lấy hông Giyuu, đặt tay lên lớp khăn trắng, "Khi nào tôi hài lòng, em sẽ phải cưỡi tôi."
"À..." Giyuu gật đầu, cảm thấy ngượng ngùng. Anh có hình dung trong đầu về cảnh đó, nhún nhảy trên người Sanemi. Anh đã nghĩ đến điều đó trước đây nhưng thường thì vẫn thoải mái khi nằm ngửa hoặc úp bụng.
"Hừm. Có lẽ "Công chúa lười" cũng đúng thật. Hay là "Hoàng tử lười"?'
Sanemi kéo nhẹ mái tóc ướt của anh, "Đừng nghĩ ngợi nữa và bắt đầu đi."
Giyuu gật đầu ngay lập tức khi phát ra một tiếng rên khẽ.
"Đồ dâm đãng thích bị kéo tóc hả?"
"Ưm." Giyuu rên rỉ, cúi xuống hôn lên cổ Sanemi như cách hắn hay làm với mình.
"Nói ra nào." Sanemi giật tóc đen của anh lần nữa.
"Phải – em thích bị kéo tóc." Giyuu thở gấp giữa những nụ hôn ướt át lên cổ Sanemi.
"Em ngoan lắm." Sanemi gật đầu. Hắn đưa tay xuống để cởi khăn tắm ra và bóp chặt đôi mông căng tròn của Tomioka.
Giyuu nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào nhiệm vụ của mình. Anh nhớ lại cảm giác khi Sanemi cắn và mút cổ mình. Giyuu chạm môi vào một điểm dưới tai trái của Sanemi và bắt đầu mút nhẹ nhàng, ngại ngùng. Anh nghe thấy tiếng rên khẽ của Sanemi và sự tự tin của anh dâng lên.
Sau khi bị giật mạnh tóc hơn, Giyuu ngẩng đầu lên nhìn Sanemi, bối rối. Họ dừng lại sao? Hay anh làm không tốt?
"Hút đi." Sanemi chạm hai ngón tay lên má của Tomioka.
Giyuu gật đầu, mở miệng ra chỉ để bị Sanemi nắm cằm và bóp nhẹ, ánh mắt đầy đe dọa.
"Nếu tôi phải nhắc em phải dùng lời nói một lần nữa, thì em sẽ không được lên đỉnh đâu."
Chết tiệt. Tomioka thầm chửi chính mình khi cảm nhận cơn co giật nơi hạ thân đầy kích thích.
"D-đượ-" Chưa kịp nói hết, đã có hai ngón tay nhét vào miệng anh, khiến anh nghẹn lại. Nước mắt Giyuu dâng lên vì sự thô bạo, nhưng anh vẫn mút và liếm quanh những ngón tay đó.
"Miệng ngoan đấy." Sanemi khẽ nói, thích thú với việc tra tấn nhẹ nhàng người yêu của mình. Hắn thích nhìn người có vẻ trong sáng như Giyuu trở thành một nô lệ tình dục vì hắn. Cảm giác được là người đầu tiên và duy nhất của Giyuu khiến hắn hưng phấn. Có thể đó là tính chiếm hữu, nhưng hắn muốn chứng kiến sự kinh ngạc và ham muốn trong mắt Giyuu mỗi lần họ thử một điều mới. Lần trước, Giyuu đã khiến hắn bất ngờ với sở thích được ra lệnh. Nếu đó là điều mà "con đĩ" của hắn muốn, thì hắn sẽ đáp ứng.
Sanemi kéo những ngón tay ướt át ra khỏi miệng Giyuu, nghe thấy tiếng "tách" và một tiếng rên nhỏ.
"Tiếp tục đi." Sanemi ra lệnh, nghiêng đầu sang một bên như muốn gợi ý. Giyuu lập tức hiểu, gật đầu hào hứng khi nhìn thấy vết đỏ mà mình đã để lại trên da Sanemi từ lần trước.
Sanemi khẽ ngâm nga khi cảm nhận sự tự tin của Giyuu ngày càng lớn. Nhưng hắn nhanh chóng quyết định sẽ phải làm Giyuu hạ mình một lần nữa. Xây dựng rồi lại đạp đổ Giyuu là điều luôn khiến cả hai thấy thú vị.
Sanemi bắt đầu lướt ngón tay quanh rìa lỗ nhỏcủa Giyuu, cảm nhận được sự cứng đờ của anh. Giyuu đặt trán lên vai Sanemi, rên rỉ khe khẽ.
"Tôi có bảo em dừng lại không?" Sanemi hỏi, rồi tét mông Giyuu bằng tay còn lại.
"Không." Giyuu thở hổn hển, cắn chặt vai Sanemi. Đúng lúc đó, Sanemi đẩy một ngón tay vào trong anh. Giyuu rên lên, cắn mạnh hơn khi Sanemi hít vào.
"Chết tiệt, Giyuu..."
"Xin lỗi..." Giyuu liếm vết cắn, căng thẳng khi Sanemi từ từ kéo ngón tay ra.
Phong Trụ khẽ ngâm nga, "Nó cảm giác tốt mà, em cứ thả lỏng đi."
Giyuu định đáp lại nhưng bị ngắt lời khi Sanemi lại đẩy vào anh. Thay vào đó, anh chọn hôn Sanemi, chợt tự hỏi đã bao nhiêu lần mình thực sự là người bắt đầu nụ hôn trong quá khứ. Thật dễ chịu. Sanemi lười biếng đáp trả nụ hôn, dồn hầu hết sự tập trung vào việc mở rộng cho Giyuu.
Giyuu bắt đầu nụ hôn đầy tự tin nhưng dần ngừng lại khi nhận ra rằng Sanemi thường là người dẫn dắt. Điều mà Sanemi đang làm với anh không giúp anh suy nghĩ rõ ràng. Giyuu phát ra một tiếng kêu bực bội trước khi cắn môi dưới của Sanemi. Nghe thấy âm thanh thích thú phát ra từ bạn trai, Giyuu lại tiếp tục hôn.
Khi Sanemi cảm thấy Giyuu đã sẵn sàng, hắn thêm ngón tay thứ hai. Giyuu giật mình trước sự xâm nhập đột ngột, há hốc miệng vì ngạc nhiên. Sanemi liền đẩy lưỡi vào miệng anh, khuyến khích Giyuu khám phá lại.
Sanemi suýt bật cười khi thấy Giyuu lóng ngóng thế nào trong việc khởi xướng. Tomioka Giyuu chắc chắn là một người phục tùng. Và là người phục tùng của hắn.
Ý nghĩ đó khiến Sanemi nhếch môi cười trong nụ hôn khi bất ngờ rút ngón tay ra khỏi Giyuu.
Người con trai vốn vô cảm phát ra tiếng rên vì mất mát, nhìn Sanemi đầy bối rối và khó chịu, "Vậy là hết rồi sao?" Anh nói nhanh hơn cả suy nghĩ.
"Sao, cảm thấy chuẩn bị chưa đủ à?" Sanemi nhướng mày, giọng nói đầy tự mãn.
"..." Giyuu cắn môi, cố gắng hiểu Sanemi đang chơi trò gì, "...Làm ơn?" Anh cố gắng nói.
"Làm ơn...?"
"Xin anh mở rộng thêm cho em, làm ơn..." Giyuu nhíu mày.
"Hừm." Sanemi đặt tay ra sau đầu, nhìn Giyuu với ánh mắt đầy thách thức.
"Gì chứ?" Giyuu hỏi lại, nhưng với giọng hờn dỗi mà Sanemi rất thích lôi ra từ anh.
"Nếu em cảm thấy cần thêm, thì tự làm đi."
Tomioka nhướng mày, "Em... Em chưa bao giờ..."
"Em nói thật đấy à?" Sanemi đảo mắt.
"...Em nghĩ làm vậy sẽ kỳ lắm."
"Trời ạ... chết tiệt, tôi đã làm cho em bao nhiêu lần rồi. Tự làm xem nào."
Giyuu chu môi một chút trước khi đôi mắt anh sáng lên theo cách mà Sanemi không thể xác định được.
"Sanemi?"
"Ừm—ư!" Sanemi gầm lên khi ba ngón tay bất ngờ bị nhét vào miệng mình.
"Mút đi." Tomioka khẽ cười, có phần tự hào về bản thân.
Chết tiệt, Sanemi cũng tự hào về gã người yêu thông minh ranh mãnh này. Hắn đảo mắt khi môi lưỡi phủ đầy nước bọt lên ngón tay của Giyuu. Giyuu từ từ rút tay ra. Quỳ gối và dùng một tay để giữ thăng bằng trên người Sanemi, Tomioka nhắm mắt lại, hài lòng vì Sanemi không nói gì thêm. Giyuu chắc chắn rằng anh không thể chịu nổi sự bối rối khi phải nhìn vào mắt Sanemi trong lúc này. Anh bắt đầu xoa nhẹ lối vào của mình trước khi đẩy ba ngón tay vào.
"A..." Anh cúi đầu xuống khi chúng trượt vào, cảm giác tự mình làm điều này thật lạ lẫm. Nó không mang lại cảm giác tuyệt như khi Sanemi làm, nhưng sự hưng phấn vì biết rằng Sanemi đang nhìn khiến anh cảm thấy thoả mãn.
Khi đã lấy lại bình tĩnh, anh nghe thấy giọng nói trầm ấm của người yêu.
"Tiếp tục đi, 'Yuu..." Sanemi chăm chú nhìn Giyuu, khuôn mặt anh hồng lên.
"Ưm..." Giyuu bắt đầu, rồi nhớ rằng Sanemi thích nghe anh nói, "Được rồi, Sanemi." Sanemi có vẻ hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Tomioka thay đổi.
"Ha~" Giyuu rên rỉ khi anh nhịp nhàng đẩy ngón tay vào bên trong một cách chậm rãi lúc ban đầu, mắt nhắm chặt. Tiếng rên của anh đủ nhỏ để chỉ có mình Sanemi nghe thấy.
"Nhanh hơn nào." Sanemi lẩm bẩm, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Giyuu khi tự mình làm thỏa mãn bản thân. Hắn nghiêng người hôn Giyuu. Giyuu rên lên cảm kích, vui mừng khi được tha cho việc phải nói trong một khoảng thời gian ngắn, và anh nhanh chóng tăng tốc độ.
"Thật xinh đẹp..." Sanemi thì thầm bên môi Giyuu khi những tiếng rên tiếp tục vang lên, "Có thấy sướng không, Giyuu? Tự chuẩn bị bản thân cho tôi?"
"Ưm...a...V-vâng...Em-...Em sẵn sàng rồi, Sanemi." Anh nói với tông giọng hy vọng rằng sẽ có thể kết thúc sớm.
Nhưng điều đó không xảy ra.
"Tôi mới là người quyết định điều đó." Sanemi nhếch mép cười, tay trượt xuống cổ tay của Giyuu, "Để tôi chỉ cho em một thứ."
Giyuu phát ra âm thanh bực bội trước khi chịu thua, "Được rồi..."
Anh cảm thấy tay Sanemi vòng quanh cổ tay mình khi vẫn còn ba ngón tay trong người. Anh để tay mình được Sanemi dẫn dắt ra ngoài cho đến khi chỉ còn các đầu ngón tay nằm trong.
Sanemi chỉnh lại góc độ ngón tay của Giyuu cho anh, "Giờ tự đẩy vào như thế này." Sanemi ngồi dậy, Giyuu nhẹ nhàng tựa vào khuôn ngực đầy sẹo khi làm theo chỉ dẫn của hắn.
"S-Sanemi...!" Giyuu hít mạnh khi ngón tay của mình chạm vào điểm nhạy cảm, lưng anh cong lên.
Sanemi cười khẽ đầy tình cảm, "Tôi đâu có làm gì, Giyuu."
"Chết tiệt..." Giyuu đẩy ngón tay vào ra vài lần nữa, "Bây giờ em có thể chưa?"
"Khốn kiếp - Được rồi." Sanemi gật đầu, cảm nhận được sự khẩn thiết trong giọng nói của anh. Giyuu rút ngón tay ra lần cuối cùng khi Sanemi tìm dầu. Giyuu không chần chừ mở khăn tắm của Sanemi.
Sanemi đưa tay trở lại quanh Giyuu khi hắn thoa dầu lên chính mình. Hắn đặt một tay lên hông Giyuu để hướng dẫn anh cho đến khi Giyuu từ từ ngồi xuống người hắn.
Giyuu rên rỉ vì tư thế mới này, yêu cảm giác Sanemi sâu bên trong mình. Anh hít thở sâu để điều chỉnh khi Sanemi đã vào đến tận cùng. Sanemi bắt đầu di chuyển hông vào Giyuu sau khi cho anh chút thời gian, nhận được những tiếng rên sung sướng từ người đẹp mắt xanh ở phía trên.
"Bắt đầu cưỡi nào." Sanemi cười tự mãn, tát nhẹ vào mông Giyuu.
"Tch..." Giyuu giữ lấy cổ tay của Sanemi, giữ chặt chúng xuống hai bên sàn. Anh dùng chúng để làm điểm tựa và bắt đầu tự đẩy mình lên xuống trên dương vật của Sanemi. Chậm và kỹ lưỡng.
Sanemi rên rỉ khi Giyuu bắt đầu tìm được nhịp điệu, tay nắm chặt cổ tay hắn. Trong khoảnh khắc này, hắn nhớ ra rằng Giyuu mạnh mẽ không kém gì hắn. Tuy nhiên, Sanemi biết lời nói của mình vẫn có thể chiếm ưu thế trước anh.
"Em làm tốt lắm - nhún nhảy trên cái của tôi cứ như thể em sinh ra để làm thế." Sanemi nhận xét, nâng hông để gặp mông của Giyuu.
"Đừng... Đừng nói mà..." Giyuu đỏ mặt vì ngượng khi anh cố gắng tập trung. Chỉ việc cảm thấy ánh mắt của Sanemi dõi theo mình đã đủ khiến anh bối rối.
"Tôi nghĩ rằng "con điếm" lẳng lơ của tôi thích được khen cơ mà." Sanemi bật cười.
"Ưm...Có mà." Giyuu rên rỉ, cố gắng tìm lại góc độ mà Sanemi chỉ anh vài phút trước.
"Thế tại sao em lại tỏ ra ngang ngạnh thế chứ?" Sanemi hỏi, thúc mạnh lên làm Giyuu mở to mắt, "Chỗ đó...! Khốn kiếp,chỗ đó , lần nữa đi...!"
"Tự làm đi, đồ dâm đãng." Sanemi nói ra, cười nhếch mép khi Giyuu nhìn xuống hắn. Hắn thoáng tự hỏi liệu có đang làm Giyuu quá sức không.
Giyuu thả cổ tay của Sanemi ra và ngồi dậy, đặt tay phía sau lưng lên đôi đùi cơ bắp của Sanemi để làm điểm tựa. Anh xoay hông, rùng mình khi cái của Sanemi lại chạm đúng điểm đó một lần nữa.
"Đúng rồi, cứ nhắm vào đó." Sanemi đặt tay lên eo của Giyuu.
"Chàng trai xinh đẹp." Hắn trêu chọc khi Giyuu rên rỉ, tìm lại nhịp điệu và đẩy nhanh hơn. Sanemi quyết định tỏ ra tử tế và đưa tay ra vuốt ve Giyuu một cách chậm rãi. Dễ dàng nhận thấy Giyuu đang đến gần cao trào qua cách anh siết chặt quanh Sanemi và cổ anh đỏ ửng lên.
"T-tiếp tục đi." Giyuu nói nhỏ.
"Tưởng em muốn tôi ngừng nói cơ mà? Em đúng là "con đĩ" không quyết đoán, may mà em đẹp."
"Ưm...ư-ha..." Giyuu đồng ý một cách vô thức, cảm nhận mình đang ngày càng gần hơn.
Sanemi vuốt đầu của Giyuu, "Con đĩ xinh đẹp của tôi. Chỉ để tôi đụ thôi, đúng không? Cái lỗ chặt này là của tôi hết."
Giyuu gật đầu, mái tóc của anh buông xõa một cách đẹp đẽ, "Tất cả là của anh." Anh thì thầm, "Em sắp...S-sanemi~"
"Phải không? Sắp ra trên người tôi à?" Sanemi cười nhếch mép, "Nếu em làm bẩn người tôi, tôi sẽ bắt em liếm sạch. Tự kìm nén lại đi, Giyuu. Em đã sẵn sàng ra trước đó chỉ từ việc tự chơi với cái lỗ của mình. Đúng là đáng thương và dâm đãng-"
"Sanemi...! Saa-a!" Giyuu rên rỉ khi anh cuối cùng cũng ra với một cú đẩy đúng góc. Sanemi vuốt cái của anh qua từng đợt khoái cảm khi Giyuu dần hạ nhiệt.
Giờ là lượt của Sanemi.
Hắn nắm lấy hông Giyuu và bắt đầu đuổi theo cao trào của mình. Nghe những tiếng rên ngắn và tự do của Tomioka phía trên càng khiến Sanemi thêm kích thích.
Hắn nghiến chặt quai hàm khi đâm mạnh vào Giyuu. Giyuu cúi người xuống Sanemi, thở hổn hển. Sau vài cú thúc mạnh mẽ vào nơi nóng bỏng của Giyuu, Sanemi rên lên khi hắn xuất vào bên trong người yêu.
"Ha..." Giyuu rên nhỏ, tận hưởng cảm giác của Sanemi. Anh cảm nhận đôi bàn tay to lớn vuốt dọc lưng mình và luồn vào mái tóc đen. Sanemi dùng lực đó để kéo Giyuu vào một nụ hôn ngạt thở khác.
Giyuu mở mắt sau vài giây, nhẹ nhàng trượt ra khỏi người Sanemi và nằm xuống bên cạnh hắn, nằm sấp.
"May mà chúng ta có sẵn khăn rồi..." Sanemi lau bụng và ngực mình trong khi Giyuu hừ nhẹ.
"...Mặt anh vẫn còn bầm."
"Chết tiệt - vừa có một cuộc làm tình tuyệt vời và đó là tất cả những gì em nghĩ đến à?" Sanemi bắt đầu lau người cho Giyuu.
"Em không thích việc mình đã làm như vậy."
"Ừ, tôi cũng không vui mấy vào lúc đó."
"Sanemi, em nghiêm túc đấy." Giyuu thở dài, "Em thật sự xin lỗi."
"Và tôi tin em. Tôi không biết rằng từ đó lại khiến em khó chịu như vậy."
"Ừ...Chắc em cũng chưa bao giờ nhận ra." Giyuu nói khi Sanemi ném khăn vào góc phòng.
"Có liên quan gì đến thời thơ ấu của em không?" Sanemi 'đoán'.
Giyuu ngập ngừng gật đầu, "Sau khi chị gái em bị giết bởi một con quỷ...không nhiều người tin em. Họ gọi em là...điên rồ...nói rằng chắc đó là một kẻ giết người. Một số còn nghĩ rằng em đã làm điều đó. Chị ấy đã bảo vệ em mà..."
Sanemi nằm xuống cạnh Giyuu, vuốt qua mái tóc rối bù của anh, "Chị gái em đã làm điều mà bất kỳ người anh chị nào cũng sẽ làm, anh chắc chắn. Ngôi làng của em đúng là một lũ ngu đần khi không nhìn ra điều đó."
"Sự thiếu hiểu biết là hạnh phúc." Giyuu thở dài.
"Tôi không biết điều đó. Người ta chỉ gọi tôi là đồ ngạo mạn." Sanemi nói, kéo nhẹ sợi tóc Giyuu ra khỏi mặt để thấy anh nở một nụ cười nhẹ.
"Vì anh là như thế."
"Em có muốn tôi đánh vào mông em không?"
"Chẳng phải anh đã làm đủ rồi sao? Anh đúng là không biết thỏa mãn mà."
Sanemi đỏ mặt trước câu trêu chọc khô khan của Giyuu. Nhưng cuối cùng hắn cảm thấy mình đã tiến thêm được một bước nữa.
"Im đi"
(Đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa lúc nào cũng uy tín)
_______________________________
Tự nhiên cự lộn xong cái làm hòa:)), mà fic này G kiểu bạo vl luôn, đọc mà meeee.
Mà tưởng hạnh phúc rồi hả, chưa đâu ლ(' ❥ 'ლ)
https://archiveofourown.org/works/48217267/chapters/121595080?fbclid=IwY2xjawFbTAhleHRuA2FlbQIxMAABHd4OvHT77FzsZ8ZOOGwGl372FFHvtjyP5Y1Ey2o6izfnmGI20DnHKjYQ0A_aem_37EEQc1KUvHAPS6o3OcabQ&view_adult=true
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro