Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C8 (past-present)

CHƯƠNG NÀY CÓ NỘI DUNG XEN KẼ GIỮA QUÁ KHỨ CỦA GIYUU VÀ HIỆN TẠI CỦA GIYUU. ĐỌC CẨN THẬN TRÁNH NHẦM LẪN EM GIYUU CÒN THƯƠNG TÌNH CŨ NHÉ (NHẮC LẠI, GIYUU YÊU SANEMI,GIYUU YÊU SANEMI, GIYUU YÊU SANEMI, CÁI GÌ QUAN TRỌNG NHẮC 3 LẦN)

_______________________________

Tsutako lo lắng cho em trai mình.

Anh có thói quen xấu là quá gắn bó với một thứ hoặc một ai đó đến mức bị mù quáng trước những người bạn hay trải nghiệm khác. Sau khi bố mẹ họ mất, Giyuu tự nhiên quay sang cô để tìm sự an ủi. Dĩ nhiên, cô chiều chuộng anh. Họ chơi trò chơi, làm việc nhà và nấu ăn cùng nhau. Khi cô phải rời đi làm việc, anh sẽ đứng bên cửa như một chú cún con đợi cô về.

Cô cảm thấy thật tệ khi mình là điều tốt đẹp duy nhất trong cuộc đời của Giyuu. Tsutako muốn anh có bạn bè – có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

"Tại sao em không đi chơi với những đứa trẻ khác?" Một ngày nọ, cô hỏi khi hai người đi qua làng. Giyuu nắm tay cô và cô cũng nắm tay anh.

"Tại sao em phải làm vậy? Chị là tất cả những gì em cần." Anh mỉm cười với cô.

Những lời nói đó khiến Tsutako cảm thấy buồn man mác, gần như khiến cô cảm thấy tội lỗi. Giyuu đã chịu nỗi đau mất bố mẹ quá đột ngột, và theo lẽ tự nhiên, anh bám chặt lấy cô. Cô yêu em trai mình nhưng không muốn anh cảm thấy rằng cô là cả thế giới của anh.

"Một ngày nào đó... em có thể cảm thấy khác." Cô nhẹ nhàng nói, dừng lại khi mặt trời bắt đầu lặn, "Chị tin rằng em sẽ gặp những người cũng xứng đáng với tình yêu của em."

"Nhưng... em muốn ở bên chị mãi mãi." Anh bĩu môi khi chị Tsutako cười khúc khích.

"Chị không đi đâu cả, Giyuu. Chị chỉ muốn em biết rằng thế giới ngoài kia còn có vô số người mà."

"Ừm, em biết điều đó mà..."anh thì thầm.

"Chị muốn nói với em - chị đã yêu một người."

"Gì cơ?" Giyuu ngước lên, đôi mắt xanh tràn ngập câu hỏi, "Anh ấy tốt chứ?"

Tsutako gật đầu, "Là người tốt nhất đấy."

"Em có thể gặp anh ấy không?"

"Tất nhiên rồi, Giyuu. Đó là lý do tại sao chị nói với em." Cô xoa đầu anh.

"Anh ấy có yêu em như chị không?" Giyuu hỏi, dựa vào tay cô.

"Điều đó phụ thuộc vào cách em đối xử với anh ấy... Hãy cởi mở với những người mới, Giyuu. Trái tim em rộng lớn và có chỗ cho những người khác nữa, không chỉ riêng chị." Cô trêu, làm Giyuu lại cười.

"Hơn nữa," Tsutako tiếp tục, "Với nụ cười của em, ai cũng sẽ muốn làm bạn với em thôi."

_______________________________

Tuần đầu

"Này." Giyuu thì thầm khi nhìn Sanemi lau chùi thanh katana của mình.

"Sao vậy?" Sanemi hỏi, vẫn tập trung vào lưỡi kiếm.

"Cậu có... có anh chị em không?" Giyuu biết ít nhất là có Genya, nhưng chủ đề này chưa bao giờ được nhắc đến một cách chính thức.

"..." Sanemi thở dài và đặt thanh kiếm có dây buộc màu xanh lá xuống, nhìn Giyuu, "Tôi không thích chủ đề này."

"Xin lỗi..."

"Không... Đó là..." Sanemi lắc đầu, "Không sao đâu. Tôi đã chấp nhận điều đó - phần lớn là thế. Ừ, có anh chị em. Có cả đống." Sanemi nói một cách cay nghiệt, hy vọng dùng lời lẽ thô bạo để che giấu cảm xúc của mình.

"Ồ. Nghe có vẻ khó khăn." Giyuu nhíu mày, cố gắng tưởng tượng chị Tsutako sẽ xử lý thế nào nếu phải lo cho nhiều người như anh.

"Không có gì đâu. Họ cũng không tệ lắm..." Sanemi nghĩ về Genya, "Ừm - ngoại trừ một đứa. Nó tệ."

Giyuu bật cười, "Tôi không thể tưởng tượng được nếu chị gái tôi nói như thế về tôi." Ít nhất là không nói trước mặt cậu."

"Ồ... Tôi không biết cậu có anh chị em đấy." Sanemi quay sang Giyuu.

"Chỉ có Ts-... chỉ có cô ấy thôi. Chị gái lớn." Giyuu gật đầu. Tên của cô ấy vẫn là nỗi đau.

Sanemi dường như hiểu, "Ừ... nhìn cậu có vẻ giống con út. Cậu đúng là một đứa nhóc cứng đầu." Hắn cười khẩy.

Giyuu mặt thoáng chút nhăn nhó, như bĩu môi, "Không phải mà."

Sanemi cười to khi quan điểm của mình được chứng minh. Giyuu thở dài và cũng mỉm cười, tiếng cười của Sanemi thật thô ráp nhưng dễ lây lan. Anh thật may mắn khi được nghe điều đó.

_______________________________

Một tháng sau, khi cái lạnh bắt đầu bao trùm ngôi làng của họ. Người gần như là anh rể của anh đã hứa rằng nhà anh ấy hầu như không bao giờ lạnh. Giyuu rất mong được sống cùng anh ấy và chị Tsutako. Gia đình của họ gần như đã hoàn chỉnh trở lại.

Anh rúc sát hơn vào chị Tsutako khi họ ngủ trên futon. Ngôi nhà khiêm tốn của họ giờ đã được đóng gói và gần như trống trơn, đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày mai. Giyuu quá phấn khích, đến mức khó ngủ được. Tsutako thì vẫn bình tĩnh như mọi khi, cô thở đều bên cạnh anh. Giyuu ngắm nhìn và ngưỡng mộ chị gái mình vào khoảnh khắc đó. Đây có lẽ sẽ là đêm cuối cùng họ chỉ ngủ cùng nhau. Anh nghĩ rằng một phần của việc trưởng thành là học cách buông bỏ người mình yêu thương.

Giyuu nghĩ rằng anh đã sẵn sàng để buông tay cô ấy.

Khi cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, anh tự hỏi liệu chị Tsutako sẽ sớm có con hay không. Anh nghĩ rằng mình sẽ thích điều đó, có một người em họ nhỏ để chăm sóc.

Mắt Giyuu mở to khi nghe thấy tiếng đổ vỡ ở đầu kia của ngôi nhà. Tsutako cũng bật dậy ngay lập tức, dây thần kinh căng thẳng tràn ngập khi cô nghe thấy những tiếng gầm gừ và tiếng động vật.

"C-chị..."Giyuu thì thầm, cảm thấy cơ thể mình đóng băng không chỉ vì không khí lạnh. Nỗi sợ hãi này đã kích hoạt những báo động trong đầu anh. Chúng bảo anh hãy chạy, trốn, chiến đấu, làm bất cứ điều gì. Nhưng cơ thể anh từ chối cử động.

Bản năng của Tsutako lại khác. Cô biết ngay phải làm gì.

"Giyuu, ngoan nào, shh..." Cô thì thầm, kéo anh đứng dậy. Cậu bé đáng thương tái nhợt, sợ hãi. Cô mỉm cười để an ủi anh, để bảo vệ anh. Tiếng động vẫn vang lên ở đầu kia của ngôi nhà, có vẻ như sinh vật đã đột nhập đang tìm kiếm thứ gì đó. Cô tự hỏi liệu đó có phải là một con thú lớn đang đói không - từ âm thanh, có vẻ như nó rất lớn.

Tsutako mở tủ và kéo Giyuu vào bên trong.

"Chị sẽ xử lý chuyện này, được chứ?" Cô lấy bộ kimono màu đỏ tía của mình ra khỏi móc và quấn quanh người cậu, "Đừng rời đi và hãy giữ im lặng, bất kể chuyện gì. Hứa nhé?" Giyuu chưa bao giờ nghe thấy giọng chị mình nghiêm túc đến thế.

Anh chậm rãi gật đầu khi cánh cửa tủ được đóng lại, "Hứa ạ..."

_______________________________

Tháng thứ nhất

Giyuu nhíu mày khi tỉnh dậy, anh muốn cảm thấy cay đắng về những ký ức đang trở lại ám ảnh mình, nhưng đây là điều mà anh xứng đáng. Anh đã từng là một người em quá tồi tệ và phiền phức. Làm sao chị Tsutako có thể chịu đựng anh được chứ?

Thay vì tức giận với những ký ức mà anh đã trải qua, anh đắm chìm trong chúng. Để chúng lơ lửng cho đến khi hoàn toàn nuốt chửng anh.

Anh nghĩ lại và chọn ra những phần mà anh ước mình có thể quay lại và thay đổi. Giyuu tự hỏi mọi chuyện sẽ khác đi thế nào vào đêm đó nếu anh là người dũng cảm thay vào đó. Nếu anh không phải là kẻ hèn nhát, anh đã có thể điều khiển đôi chân mình tự di chuyển để đối mặt với con quỷ trong khi chị gái anh tìm kiếm nơi an toàn.

Lẽ ra anh phải là người cứu chị. Sự trống rỗng mà chị để lại là quá lớn để anh có thể chịu đựng được...

Giống như rất nhiều đêm trước đó, Giyuu giấu mình dưới lớp vải và cầu nguyện cho mọi chuyện qua đi.

_______________________________

Giyuu không bước ra khỏi không gian chật hẹp, bất chấp những âm thanh kinh hoàng. Anh lấy tay bịt tai lại để chặn tiếng rên rỉ và tiếng nhai nuốt. Điều đó làm anh buồn nôn, nhưng anh nhắm chặt mắt và giữ chiếc kimono quen thuộc che trên đầu. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Chị Tsutako sẽ sớm quay lại đón anh. Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.

Nhưng "sớm" không bao giờ đến. Khi Giyuu chui ra khỏi chiếc kimono, anh thấy ánh sáng rọi qua cánh cửa yếu ớt của chiếc tủ. Yên tĩnh đến kỳ lạ.

Có lẽ đó là dấu hiệu rằng mọi chuyện giờ đã ổn.

Nhưng rồi mùi hôi thối kinh tởm nhất đập vào mũi anh.

"C-chị Tsutako...?" Anh khẽ thì thầm. Bất chấp lời hứa của mình, anh từ từ mở cửa tủ. Anh không biết sức mạnh vô hình nào đang điều khiển cơ thể mình, nhưng giờ đây anh đang bò ra khỏi tủ.

Giyuu nôn khan trong không khí, mùi hôi thối càng nồng nặc, giờ như tát vào mặt anh.

"Chị...!" Anh hét lên, nước mắt trào ra trước cả khi anh biết điều gì đã xảy ra.

_______________________________

Tháng thứ hai

"Ưm..." Giyuu lướt ngón tay trên vết sẹo của Sanemi khi họ hôn nhau. Đôi môi của Sanemi thô ráp nhưng đầy mê hoặc, khiến Giyuu luôn muốn tìm kiếm chúng mỗi khi Sanemi rút lui.

"Tôi phải đi rồi." Sanemi thì thầm vào khoảng không giữa họ.

"Tôi biết mà."

"Cậu sẽ ổn chứ?"

"Tôi không biết."

"...Vậy đi cùng tôi đi." Sanemi dụi vào tay Giyuu đang đặt trên mặt mình. Hắn gần như cảm thấy buồn nôn vì sự mềm yếu mà Tomioka đã mang đến cho hắn.

"Tôi có những điều muốn tự mình vượt qua." Giyuu gượng cười. Anh thật sự đang cố gắng trở thành một người mà Sanemi có thể yêu thương.

Anh muốn trở thành một người mà cả hai có thể yêu thương.

Cả hai đã thực hiện vài nhiệm vụ kể từ đêm đó, hai tháng trước. Mỗi lần, Sanemi đều lo lắng.

"Hừm." Sanemi rời khỏi Giyuu, chọc vào trán anh, "Hứa với tôi là đừng lạc lối trong suy nghĩ của cậu quá lâu."

"...Hứa."  

_______________________________

Giyuu tỉnh dậy trong chiếc futon ấm áp, mơ màng nhìn quanh căn phòng nhỏ. Mọi thứ đều xa lạ và không khí có vẻ loãng. Nó có thể là một giấc mơ, nhưng khi mắt anh dừng lại ở chiếc túi da nhỏ, những ký ức lại ùa về.

Chị anh đã chết.

Giyuu thở hổn hển, muốn khóc nhưng cơ thể anh đã quá mệt mỏi. Với đôi mắt lờ đờ, anh nhìn quanh phòng một lần nữa. Họ chắc hẳn đã tìm thấy anh ... đưa anh về. Anh chắc hẳn đang ở trong trại tâm thần mà anh đã nghe người thân thì thầm về.

Mắt anh dừng lại ở một con dao khắc nằm trên bàn viết. Có một cây bút lông, mực và một cuốn nhật ký cũng ở đó. Nhưng chúng không khiến anh quan tâm.

Anh muốn chị Tsutako.

Tứ chi anh nặng nề khi anh lết đến bàn. Cảm giác tê liệt thoáng qua trên các ngón tay và ngón chân. Nhìn vào trạng thái tê cóng của chúng, anh tự hỏi tại sao mình không bị bỏ lại trong cái lạnh để chết. Không ai muốn anh. Họ đều cho rằng anh điên hoặc tệ hơn. Tại sao họ không thể để anh chết?

Giyuu lết mình đến chiếc bàn và cầm con dao khắc bằng những ngón tay vụng về, suy nghĩ về cách nhanh nhất để kết thúc. Anh ép lưỡi dao vào cổ tay thì đột nhiên một bàn tay xuất hiện trên tay anh. Giyuu cứng đờ trước hơi ấm đó.

Anh ngước lên, đối diện với khuôn mặt hiền lành của một người đàn ông trung niên.

"Không cần phải làm vậy." Người đàn ông lấy đi lối thoát duy nhất của Giyuu, để anh ngây người nhìn.

"Tôi...Ông là bác sĩ à? Tôi...Tôi không điên..." Giyuu nói, thoát ra khỏi trạng thái mơ hồ của mình, "Một con quỷ...chị ấy...chị ấy đã bị một con quỷ giết, tôi thề..." Nước mắt chực trào ra từ đôi mắt mệt mỏi của anh. Giyuu tự hỏi tại sao anh còn cố gắng nữa. Không ai tin anh, tại sao anh lại nghĩ rằng người đàn ông này sẽ tin?

"Ta rất tiếc vì họ đã giết cô ấy." Người đàn ông nhìn Giyuu.

Mắt Giyuu mở to khi Urokodaki nhìn thấy một tia sáng xa xăm trong đó. Nước mắt trào ra.

"...Ta tin cậu." Urokodaki nói khi cậu bé lao vào vòng tay của ông. Urokodaki ôm anh khi anh khóc.

Giyuu không biết là do sự nhẹ nhõm, mệt mỏi hay đau buồn khiến anh tin tưởng người đàn ông này. Tất cả những gì anh biết lúc này là anh đã an toàn.

_______________________________

Tháng thứ ba

"...Cậu có cảm thấy an toàn không?" Giyuu nhẹ nhàng hỏi vào màn đêm khi Sanemi uể oải đặt một cánh tay lên người anh.

"Không bao giờ." Sanemi lẩm bẩm một cách mệt mỏi. Hắn vừa trở về từ nhiệm vụ kéo dài một tuần cách đây chỉ năm tiếng. Giyuu vẫn chưa biết mình sẽ làm gì với bản thân. Tuy nhiên, Sanemi đang cực kỳ kiên nhẫn với anh.

Anh cũng đã không tự làm đau mình suốt ba tháng qua. Thành tựu chăng?

Không phải vậy.

"Ừm... Không phải lúc nào tôi cũng thấy an toàn." Giyuu gật đầu.

"Ác mộng à?" Sanemi hỏi, ngồi dậy tựa vào khuỷu tay.

"Ừm...giống như là những ký ức xa xôi hơn."

"Hừm...không thể thay đổi quá khứ mà..."

"Tôi biết."

"...Đôi khi, tôi cũng ước rằng mình có thể..."

Giyuu nhìn Sanemi, "Cậu sẽ thay đổi điều gì?"

Sanemi không biết liệu đó là do khoảnh khắc thân mật hay vì hắn vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, nhưng câu trả lời chân thành thậm chí làm anh ngạc nhiên.

"Sau khi nhìn thấy con quỷ mà cậu tha mạng, tôi tự hỏi liệu có thể cứu mẹ tôi hay không."

Đôi mắt Giyuu hơi mở to, "...Cậu chưa từng nói nhiều về lý do trở thành diệt quỷ." Giyuu bắt đầu ghép những mảnh ký ức về quá khứ của Sanemi lại với nhau.

"Bởi vì đó là chuyện của quá khứ...chẳng có gì đáng kể." Hắn tựa đầu lên ngực Giyuu, sẵn sàng ngủ lại.

"...Tôi cảm thấy an toàn khi ở bên cậu."

"Cậu nên cảm thấy vậy." Sanemi càu nhàu. Như thể hắn sẽ để bất cứ ai bên cạnh mình phải chết lần nữa.

Giyuu nhẹ nhàng cười trước phản ứng của Sanemi, một phản ứng không thể lẫn vào đâu được.  

_______________________________

Giyuu sớm nhận ra rằng, người đàn ông này, Urokodaki, là một kiếm sĩ chứ không phải bác sĩ. Anh cũng không bao giờ nhìn thấy mặt ông nữa, vì nó luôn ẩn sau chiếc mặt nạ tengu đỏ. Giyuu được trao lại mục đích sống – anh được nói rằng anh có thể cứu người khác. Và anh thực sự muốn vậy. Để không ai khác phải sống trong nỗi sợ hãi mà anh từng trải qua.

Nếu thầy Urokodaki cho cậu lý do để sống lại, thì Sabito là người dạy cậu cách sống lại.

Sabito là một cậu bé giống như cậu. Tất nhiên - cậu bé tóc đào này mạnh mẽ hơn, nhanh nhẹn hơn và nam tính hơn. Nhưng cả hai đều đã mất đi những người quan trọng - họ là những người đồng điệu, sáng rực nhất khi ở bên nhau. Họ kết nối ngay lập tức, trở thành bạn thân chỉ sau một đêm.

Ngay khi thầy Urokodaki cho phép Sabito gặp Giyuu sau thời gian hồi phục, Sabito không chần chừ để làm quen với anh. Anh rất háo hức khi có ai đó ngoài thầy Urokodaki để nói chuyện, và còn là một cậu bé bằng tuổi nên mọi thứ dường như trở nên tốt hơn.

Họ giống như không thể tách rời. Họ làm mọi thứ cùng nhau. Ăn, tập luyện, chơi đùa, ngủ. Sabito và Giyuu xây dựng tính cách của mình dựa trên nhau và Giyuu biết ơn Sabito vô cùng.

Không chỉ vì Sabito đã dạy anh cách sống lại.

Mà Sabito còn dạy cho anh cách yêu thương một lần nữa.

_______________________________

Tháng thứ tư

Giyuu đang làm một nhiệm vụ. Đáng tiếc rằng nó là một hành trình xa, để lại Giyuu một mình với những suy nghĩ của mình quá lâu.

Giyuu luôn nguy hiểm khi bị bỏ lại với những suy nghĩ của mình, nhưng anh không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào Sanemi để ở bên. Cả hai đều có cuộc sống riêng.

Ừ thì, ít nhất Sanemi có một cuộc sống.

Suy nghĩ đó kéo Giyuu xuống một vòng xoáy mới. Anh tự hỏi liệu chị gái của mình có đang nhìn xuống anh bây giờ, hối tiếc về quyết định của chị sau khi thấy anh đã trở thành một mớ hỗn độn đáng thương như thế này. Giyuu chưa làm gì được với cuộc đời mình. Không thành tựu, không thành công. Chị đã trao cho anh tất cả những gì còn lại để thành công và anh chẳng có gì để thể hiện cho xứng đáng với điều đó.

Giyuu chạy nhanh hơn về hướng nhiệm vụ của mình.  

_______________________________

"Cậu có thể nắm tay mình nếu cậu gặp ác mộng nữa."

"Hả?" Giyuu nhìn Sabito khi anh nằm xuống futon.

Sabito chỉ nhún vai, "Cậu chưa ngủ một đêm trọn vẹn nào kể từ khi cậu ở đây...cậu luôn với tay ra tìm cái gì đó ngay trước khi tỉnh dậy..."

"Ừ...là tìm chị gái mình..." Giyuu thở dài, "Chúng mình thường ngủ cùng nhau vì trời khá lạnh vào ban đêm. Mình đã định ngừng thói quen đó...nhưng mình không biết đêm đó sẽ là đêm cuối cùng."

"...Vậy thì nắm tay mình đi." Sabito lại nói.

Giyuu cảm thấy má mình nóng lên, nhưng anh chưa xác định được tại sao lại như vậy, "C-cậu chắc chứ?"

"Ừ - có lẽ cậu sẽ dễ dàng bắt kịp mình hơn nếu có một giấc ngủ ngon." Sabito nhe răng cười.

"...Được rồi." Giyuu mỉm cười, kéo futon của mình chỉ nhích lại một hoặc hai inch gần Sabito hơn.

Sabito nằm xuống, tắt đèn dầu trước khi quay sang một bên và chìa tay ra cho Giyuu.

Ánh trăng chiếu lên đôi mắt xanh biển đẹp đẽ và lần đầu tiên trong đời, Sabito hiểu thế nào là từ "tuyệt đẹp" dùng để miêu tả điều gì. Nhưng cậu đẩy những cảm xúc và suy nghĩ ấy ra xa.

"Cảm ơn, Sabi." Giyuu nắm lấy bàn tay mà Sabito chìa ra.

"Đừng nhắc đến chuyện đó." Sabito hít thở sâu, "Ngủ ngon, Giyuu."

"Ngủ ngon." Giyuu nhắm mắt lại dễ dàng. Anh cảm thấy đêm nay thật tốt, biết rằng mình có thể tin tưởng Sabito sẽ ở đó để bảo vệ mình.

_______________________________

Giyuu gần đây nghĩ rất nhiều. Về bản thân, về Sanemi, về cuộc sống nói chung? Anh không biết nữa. Tất cả những gì anh biết là mọi thứ đang trở nên hỗn loạn trong đầu mình. Tất cả những mảnh thông tin và ký ức anh từng lưu trữ đã bị lật ngược và vứt lung tung.

Anh biết mình là đồ bỏ đi, điều đó là hiển nhiên.

Anh biết Sanemi yêu anh, và anh cũng yêu Sanemi. Anh thực sự yêu hắn. Nhưng Giyuu là một thứ vỡ nát, không thể sửa chữa. Ngày qua ngày trôi đi như những đám mây mờ, những đêm dài lê thê. Đôi khi anh khóc thầm để không làm Sanemi tỉnh giấc. Anh muốn đè nén những cảm xúc này vì Sanemi. Anh muốn tốt hơn cho hắn. Nhưng anh quá vụn vỡ, quá hỏng hóc.

Dù anh nghĩ về tương lai theo cách nào, luôn chỉ có một kết luận...

Sanemi xứng đáng có được những điều tốt hơn.  

_______________________________

Giyuu cười khúc khích khi đuổi theo Sabito. Trò chơi đuổi bắt đã trở thành một thói quen sau những buổi huấn luyện. Cả hai đều thích những trò chơi như vậy, nơi họ có thể quên đi sự nghiêm túc của việc chiến đấu bằng kiếm và võ tay. Trong ánh sáng buổi chiều tà, họ chỉ là những cậu bé. Sabito nhanh nhẹn, nhưng Giyuu nghĩ mình hơi nhanh hơn một chút. Dù Sabito có vượt trội hơn anh trong tất cả các khía cạnh khác, anh vẫn có thể khiến Sabito phải chạy đua.

"Thôi nào, Giyuu!" Sabito chế nhạo, "Cậu sẽ phải theo đuổi mình mãi mãi!"

"Không đâu!" Giyuu cười khi nhảy lên và tóm lấy Sabito, hất cậu xuống.

Giyuu ngã đè lên Sabito, khiến người kia phát ra một tiếng "ối" không mấy oai phong.

"Vậy là bây giờ chúng ta đẩy nhau hả!?" Sabito vùng vẫy, cố gắng thoát ra.

"Chúng ta chưa đặt ra quy tắc mà!" Giyuu đặt trọng lượng lên người Sabito nhiều hơn, "Cậu đột nhiên không còn 'đủ nam tính' để chịu được một cú hất ngã sao?" Anh cười khúc khích.

"Này! Mình không nói thế!" Sabito cau mày và lật ngược tình thế, giữ chặt cổ tay Giyuu trên đầu cậu. Sabito bĩu môi khi Giyuu vẫn cười không ngớt, "Dừng lại! Mình là đàn ông, mình có thể chịu được nhiều cú hất hơn cậu đấy!"

"Ồ vậy à? Vậy cậu định than phiền về nó nữa chứ?" Giyuu không cố gắng chống cự, chỉ mỉm cười tươi lên nhìn Sabito.

"Cậu đúng là đứa nhóc hỗn láo!" Sabito ngồi lên người thiếu niên nhỏ hơn, "Rút lại lời nói đi!"

"Rút lại lời nào? Phần mà cậu không đàn ông hay phần cậu hay than phiền." Giyuu trêu.

"Cả hai."

"Làm mình rút lại đi."

"Được thôi."

Mắt Giyuu mở to khi Sabito bắt đầu cù vào hai bên người anh. Anh bật ra một tiếng cười sợ hãi, "K-không!" Giyuu cười khúc khích khi Sabito cười gian, không chịu dừng lại, "Rút lại lời nói đi!"

"S-Sabito! Mình không thở được!" Giyuu cười không kiểm soát được, "Mình x-xin lỗi!"

"Xin lỗi vì cái gì!?" Sabito dừng lại, đặt tay lên hai bên đầu Giyuu. Bỗng nhiên, tầm nhìn của Giyuu tràn ngập mái tóc đào và đôi mắt màu oải hương khi Sabito cúi gần hơn. Giyuu nín thở, cảm giác như trái đất ngừng quay trong khoảnh khắc đó. Các giác quan của anh bị bao phủ bởi Sabito và mùi hương hoa dại.

"Ơ...cậu ổn chứ?" Sabito nhíu mày khi Giyuu đột nhiên lơ đãng. Anh thỉnh thoảng hay như thế, nhưng không phải trong những lúc quan trọng như thế này.

"Mình thích cậu."

Sabito đỏ mặt dữ dội, nhảy ra khỏi người Giyuu, "Cái gì!? Sao cậu lại-...gì cơ?"

"Thật mà, Sabito." Giyuu ngồi dậy với nụ cười đặc trưng và đôi mắt xanh rực rỡ đó sáng lên, "Mình thích cậu!"

"N-như...như một người anh em? Hay hay là một người bạn?" Sabito hỏi khi tiếng dế kêu vang, âm thanh từ thác nước xa xa hòa theo. Nhưng Sabito chỉ nghe thấy Giyuu.

Giyuu lắc đầu, mái tóc đen nhánh lướt theo từng cử động, "Không. Mình thích cậu như...như..." Cậu trông có vẻ suy tư trong khoảnh khắc đó. Phong thái dịu dàng của Giyuu làm Sabito càng lo lắng hơn. Cậu biết Giyuu khác biệt với bất cứ ai mà cậu từng gặp, nhưng...điều này? Tình yêu? Có thể không...

"Sabito! Giyuu!" Họ nghe tiếng Urokodaki gọi to vào ăn tối.

"Chúng con tới ngay!" Giyuu kêu lên rồi đứng dậy, chạy về ngôi nhà. Anh để lại Sabito đứng ngẩn ngơ, tự hỏi liệu vài phút vừa qua có thực sự xảy ra hay chỉ là một cơn ảo ảnh của mùa hè.

Sabito không đếm ngày kể từ khi Giyuu tỏ tình. Nhưng với cách mà má Giyuu luôn hơi ửng đỏ khi đôi mắt xanh lam của anh giao với đôi mắt oải hương của Sabito, Sabito biết đó không phải là trí tưởng tượng của mình.

Giyuu đã thích cậu.

Và Sabito cũng biết sự thật.

Với cậu, sẽ luôn là Giyuu.

_______________________________

Tháng thứ sáu 

(cái này là tác giả nhảy tháng chứ hôk phải t nhầm đâu nha)

"S-sanemi..." Giyuu rên rỉ nhẹ nhàng. Làn da anh như đang bốc cháy, đôi môi của Sanemi thắp lên những tia lửa ở mọi nơi chúng chạm vào. Giyuu chắc chắn rằng cổ anh đã bị cắn và mút đến đỏ ửng, nhưng cảm giác bị Sanemi xé toạc ra thật tuyệt vời.

Sanemi nhấc người lên, cúi xuống trên Giyuu, "Nếu em cứ gọi tên tôi như thế, em sẽ phải hối hận đấy." Hắn nói khàn khàn, đầy khao khát.

Đôi mắt xanh biển lấp lánh hướng về đôi môi của Sanemi, "Em không nghĩ là em sẽ hối hận đâu. Em thật sự không thể nghĩ được gì khi anh chạm vào, và em thích điều đó."

"Trời ạ, em nóng bỏng quá đấy." Sanemi cười, lại áp môi mình vào môi Giyuu.

Và như có phép màu, những suy nghĩ ám ảnh Giyuu biến mất.

Cho đến khi họ lên giường.

Trừ khi có lệnh từ nhiệm vụ, thì ngày của họ sẽ lặp lại như hôm nay. Giống như ngày hôm qua.  

_______________________________

Giyuu cười khi anh hái một bông hồng, "Tuyệt quá! Cậu nghĩ thầy Urokodaki có thích bông này không?" Anh mỉm cười nhìn Sabito.

"Ha!" Sabito cười khẩy, "Ông ấy không phải con gái, Giyuu."

"Nhưng nó vẫn đẹp mà. Mình nghĩ đây là bông đẹp nhất ở đây." Anh cười tươi nhìn bông hồng.

Sabito cảm thấy mặt mình đỏ bừng trước vẻ đẹp của Giyuu. Làm sao một người con trai có thể xinh đẹp đến thế?

"À...được thôi...mình sẽ tìm bông đẹp hơn!"

"Không phải lúc nào cũng phải thi thố đâu!" Giyuu cười khúc khích khi Sabito nghiên cứu bụi hồng. Họ vẫn chưa nói gì về lời tỏ tình của Giyuu. Họ ngủ gần nhau hơn. Giyuu lúc nào cũng nắm tay Sabito khi ngủ, nhưng dạo này anh chiếm luôn cả cánh tay phải của Sabito suốt đêm.

"Hừm! Đây rồi!" Sabito hái một bông hồng màu hồng nhạt, "Ha! Nó to hơn bông đỏ ngớ ngẩn của cậu!" Cậu lè lưỡi chọc Giyuu.

"Thế thì thầy Urokodaki sẽ chọn cái thầy thích nhất!" Giyuu cười khúc khích, khiến Sabito như hóa đá.

Cậu không bao giờ ngờ rằng mình sẽ yêu Giyuu sâu đậm đến thế. Cậu tự hỏi liệu đây có phải là cách cha mẹ cậu cảm thấy với nhau không. Sự khao khát được ở bên người đó, sự rung động trong bụng, cảm giác chắc chắn rằng mình sẽ làm mọi điều vì họ.

Khi cậu đang suy tư, một cơn gió mạnh thổi qua, làm tóc hai cậu bé rối tung.

"A - Sabito...!" Giyuu cau mày khi những cánh hoa hồng màu đào bay theo gió, để lại một cành cây trơ trụi trong tay Sabito. Họ thoáng bị cảm giác mất mát chiếm lấy. Sabito là người tỉnh lại đầu tiên.

"Chết tiệt! Lần này cậu thắng rồi..." Sabito bĩu môi, để cành cây rơi xuống.

"Hừm...không phải, nếu cậu nhận bông của mình." Giyuu cầm tay Sabito và đưa cho cậu bông hồng đỏ thẫm.

"..." Sabito mỉm cười với Giyuu khi họ đắm mình trong sự yên bình.

"Cậu có sợ không?" Giyuu nhẹ nhàng hỏi. Họ sẽ đi đến vòng tuyển chọn cuối cùng trong tuần tới.

"Không." Sabito dễ dàng lắc đầu, "Miễn là chúng ta ở bên nhau, sẽ không có gì đáng sợ cả."  

_______________________________

Tình yêu có thể là một thứ phức tạp. Giyuu chắc rằng mình không xứng với Sanemi hoặc tình yêu của hắn. Giyuu hầu như không cảm thấy mình xứng đáng được sống. Luôn có những cảm xúc, những trọng lượng bên trong anh neo chặt anh xuống. Anh không thể hiểu chúng, vậy thì làm sao anh có thể diễn tả chúng thành lời?

"...Đã lâu rồi em không có vết thương mới nào." Sanemi bắt đầu sau khi họ đã kết thúc buổi tập luyện.

"Ừm." Giyuu đáp, giọng gần như không nghe thấy.

"Em cũng đang ăn uống đều độ nữa."

"Ừm..."

"Em...cảm thấy khá hơn chứ?" Sanemi hỏi.

"...Em...không biết phải trả lời thế nào." Giyuu thành thật nói.

"Vậy có phải là do tôi đang làm gì sai không?" Sanemi cau mày, đáp lại nhanh hơn mức Giyuu mong muốn.

"Không, dĩ nhiên là không. Chỉ là...do em thôi."

"Điều này thực sự bắt đầu khiến tôi bực bội đấu." Sanemi thở dài, "Tôi không thể cứ mãi lo lắng về em mỗi ngày. Không chỉ em mà cả Genya nữa. Nó quá sức."

"...Em xin lỗi." Giyuu nhìn đi chỗ khác, không biết phải làm gì khác.

Sanemi lẩm bẩm gì đó trước khi rời khỏi sân tập. Và Giyuu tiếp tục dọn dẹp.

_______________________________

"Giyuu... Giyuu, không sao đâu, shh..." Giyuu cảm nhận được đôi tay ấm áp của Sabito trên mặt mình, nhưng mọi thứ khác dường như đều tê liệt.

Giyuu sụt sịt, nếm thấy vị máu trong miệng, "Sabi..." Anh thút thít.

"Con quỷ đã đi rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Sabito mỉm cười với ânh, chiếc mặt nạ hồ ly nhạt màu được đẩy sang một bên của đầu. Giyuu tập trung vào ánh trăng chiếu sáng đôi mắt dịu dàng của Sabito.

"Cổ chân mình..." Giyuu thì thầm, không dám cử động một cơ bắp nào khi anh cảm nhận được máu đang nhỏ giọt xuống mặt mình. Nhìn qua Sabito, anh thấy cổ chân mình vặn vẹo một cách bất thường.

"Ừ... Mình biết." Sabito thở dài, kéo Giyuu tựa vào một cái cây, "Sẽ ổn thôi, mình ở đây..."

Không khí trên ngọn núi này nặng trĩu sự lo lắng. Giyuu cảm thấy thật khó thở. Tất cả mọi thứ đều quá sức chịu đựng. Anh không hợp với việc này.

"Tập trung nào, 'Yuu..." Sabito thì thầm, cố gắng lau đi máu trên trán và con mắt bầm tím của Giyuu.

"Mình xin lỗi." Giyuu sụt sịt, "Mình không nên-."

"Không sao mà." Sabito cắt ngang, "Chúng ta sẽ ổn thôi. Đừng mất hy vọng chỉ vì một trở ngại trên đường đi." Sabito cau mày, chuyển sự chú ý đến cổ chân bị biến dạng của Giyuu.

"...Mình cần phải nẹp nó." Cậu nói với Giyuu khi cởi áo haori trắng ra, "Cắn cái này."

Giyuu gật đầu, nhận lấy tấm vải. Chỉ cần nghe theo Sabito, mọi chuyện sẽ ổn thôi.  

_______________________________

Sanemi và anh không nói chuyện suốt cả đêm. Họ thực hiện nhiệm vụ mới trong sự im lặng. Lý trí, Giyuu biết rằng cả hai đều căng thẳng kể từ khi Tengen vừa thông báo về việc nghỉ hưu. Giyuu biết rằng chỉ còn sáu trụ cột là điều hết sức căng thẳng với tất cả mọi người.

"Cậu có nghĩ họ sẽ thăng chức cho ai mới không?"

"Tch. Các thành viên diệt quỷ đang yếu hơn bao giờ hết. Tôi đoán vậy."

"Chà... Tanjirou và bạn bè của cậu ấy cũng có mặt, tôi nghe nói vậy."

"Tôi không quan tâm đến cậu ta hay bạn bè của cậu ta."

"Có lẽ mình nên hỏi lại Người."

"Hỏi gì?" Sanemi nhìn qua Giyuu, thách thức cậu nói điều gì ngu ngốc.

"...Không có gì." Giyuu thở dài, "Đi ngủ thôi."

"Hừ..." Sanemi ghét cách Tomioka luôn tránh né câu hỏi một cách lộ liễu như vậy. Anh không biết rằng Sanemi ở đây để anh có thể nói chuyện sao?  

_______________________________

Giyuu rùng mình khi nghe tiếng thét trong khoảng cách gần đấy. Anh cảm thấy Sabito cứng đờ.

"Sabi..." Giyuu thì thầm. Anh biết đó là điều ngu ngốc, đáng thương và ích kỷ, nhưng anh không thể kìm lại được, "Đừng... đừng đi."

Sabito nhìn xuống Giyuu, ôm anh chặt hơn. Rời khỏi Giyuu là điều cuối cùng Sabito muốn, nhưng cậu không thể chịu được việc nhìn người khác chết trước mặt mình. Cậu tách mình ra khỏi Giyuu khi đôi mắt xanh dương đầy nước mắt, "K-không... làm ơn!" Giyuu có cảm giác như đang chìm xuống. Nó bao trùm mọi thứ. Tay chân anh run lên và phổi như chứa đầy đá. Anh không thể để Sabito đi. Điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra nếu cậu ấy đi. Giyuu muốn hét lên điều này, cầu xin cậu ở lại, nhưng những lời nói ấy lại không ra khỏi miệng.

Sabito nhìn thấy vẻ hoảng sợ của Giyuu, nhưng cậu muốn anh biết rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, "Này, Giyuu... mình cũng thích cậu." Sabito mỉm cười với Giyuu, hôn nhẹ lên đôi môi khô khốc của anh, "Như một người bạn trai."

Đôi mắt Giyuu mở to khi Sabito đứng dậy, đeo lại chiếc mặt nạ của mình.

"Sabi..." Anh thì thầm, nước mắt rơi khi Sabito chạy đi cứu những người khác.

"SABITO!" Giyuu hét lên theo sau cậu.

_______________________________

Giyuu choàng tỉnh dậy trên chiếc futon, "Sabi... sa-" Anh khó thở, bóng tối vẫn bao phủ tầm nhìn khi đôi mắt anh lướt nhanh quanh phòng. Anh cần Sabito ở lại. Anh cần cậu ấy.

"Giyuu? Giyuu, này..." Anh cảm nhận được một bàn tay trên lưng mình. Không phải của Sabito.

"Đừng!" Anh giật mình lùi lại, thở hổn hển.

"..." Sanemi thở dài, ngồi dậy. Những cơn ác mộng đã bắt đầu tồi tệ hơn. Giyuu cũng chẳng chịu nói về chúng. Sanemi gần như muốn đập đầu mình vào gối vì sự thất vọng. Giyuu giữ mọi thứ kín đáo, đến mức dường như Sanemi không bao giờ có thể thấu hiểu.

"Không sao, chỉ là mơ thôi mà." Sanemi cố gắng an ủi anh.

"Không phải! Nó không bao giờ chỉ là mơ..."

"Vậy nó là gì? Ký ức à?" Sanemi hỏi với một cái ngáp. Hắn mệt mỏi quá. Giyuu cũng mệt mỏi. Là người duy nhất nỗ lực thật sự là mệt mỏi.

"Họ đang ám ảnh em." Giyuu nói bằng một giọng nhỏ nhẹ.

"...Gì cơ?" Sanemi nhìn anh.

"Chị ấy và cậu ấy..."

"Giyuu, em như điên rồi đấy. Không ai-."

Một tiếng "cạch" vang lên khi cơn đau bùng phát trên mặt Sanemi.

"Em không điên." Giyuu khàn giọng, khớp tay cậu nứt ra khi đấm vào má Sanemi. Cả hai người bắt đầu chảy máu.  

_______________________________

Một cậu bé tên Murata đang cõng Giyuu trở về nơi những người hướng dẫn đang chờ. Giyuu cảm thấy vô cùng mệt mỏi và kiệt sức, anh chắc chắn rằng vết thương ở cổ chân mình đã bị nhiễm trùng. Nhưng anh vẫn mở mắt để tìm kiếm Sabito.

"Sabito đâu..." Giyuu lẩm bẩm trên lưng Murata.

"A... Chắc là cậu ấy đang đến..." Murata gật đầu, cõng Giyuu. Cậu bé ngạc nhiên rằng một đứa nhóc nhỏ như Giyuu lại có mặt ở vòng tuyển chọn cuối cùng với mình.

Murata không biết nhiều về Giyuu. Cậu bé với chiếc áo haori xanh, Sabito, đã cứu Murata. Sau đó, Sabito hướng dẫn Murata tìm Giyuu và bảo vệ anh.

Khi anh tìm thấy Giyuu ở nơi Sabito đã giấu anh, Giyuu đã sốt cao và mê sảng. Murata đã cố hết sức chăm sóc anh, nhưng đứa bé tội nghiệp cứ liên tục hỏi về Sabito.

"Chào mừng trở lại." Một người hướng dẫn nói.

"Chúc mừng vì đã sống sót-"

"Dừng lại...!" Giyuu hét lên, khiến Murata giật mình, "Chúng ta... đây-chưa phải tất cả! Sabito chưa đến...!" Anh loạng choạng xuống khỏi lưng Murata, khập khiễng về phía những người hướng dẫn.

Giyuu cảm nhận được ánh mắt mệt mỏi đầy thương hại và ngạc nhiên trên mình, nhưng cậu không quan tâm. Họ không thể kết thúc khi không có Sabito.

"Đã có một người chết."

"Nếu bạn của cậu không ở đây thì..."

"Không-không...!" Giyuu hét lên, Murata lẽo đẽo theo sau anh.

"Anh sai rồi! Cậu ấy không chết! Cậu ấy không chết! Cậu ấy vẫn còn trên núi! Chúng ta phải đợi...! Chỉ cần đợi thôi...!" Giyuu nức nở.

"Cậu điên rồi!" Một cậu trai gầm lên với Giyuu

, "Không ai có thể sống sót sau khi đấu với con quỷ khổng lồ mà cậu ấy đã đối mặt!"

Có điều gì đó đã vỡ vụn trong Giyuu.

"MÌNH KHÔNG ĐIÊN!" Anh lao vào cậu trai trẻ đã nói điều đó, đấm thẳng vào mũi cậu ta. Máu bắn ra và ai đó giữ anh lại, nhưng tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là khóc. Mọi thứ đều đau đớn, đầu anh như sắp nổ tung, và anh đầm đìa mồ hôi.

Murata lại cõng cậu bé nhỏ hơn, một cô gái giúp cậu đỡ Giyuu lên lưng. Cô gái đưa ra một mảnh vải xanh quen thuộc mà Giyuu vội vã nhận lấy. Sau đó, cậu trở nên bất động sau cơn bộc phát của mình khi cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức.

Murata đã tự mình chọn thanh kiếm của Giyuu, lấy đồng phục của anh và đưa anh đến nơi để chữa trị. Anh ở lại ngôi nhà đó cho đến khi thợ rèn mang kiếm đến. Ngày đó, Giyuu cuối cùng cũng ra khỏi phòng, mặc chiếc áo haori nửa xanh nửa đen và đôi mắt vô hồn. Murata chúc anh may mắn trước khi họ chia tay.

Đó là điều ít nhất mà anh có thể làm cho Sabito, kiếm sĩ diệt quỷ không còn tồn tại đã cứu tất cả bọn họ.

(đoạn này ai bía Sabito coi bộ cũng đớn)  

_______________________________

Sanemi và Giyuu vẫn giữ khoảng cách, ở hai bên đối diện của căn phòng. Ánh sáng ban mai lọt qua những cánh cửa trượt. Dường như đã hàng giờ trôi qua kể từ khi ai đó nói điều gì.

"Giyuu..." Sanemi trầm ngâm, má hắn đã ngừng đau từ lâu. Máu đã khô và nứt nẻ.

"..." Giyuu co ro trong góc phòng, áo haori bị anh vò nát trong tay. Anh không hề nhận thức được rằng Sanemi đã nói gì. Sanemi thở dài và quyết định lên tiếng.

"Tôi không biết mình có thể làm điều này một mình bao lâu nữa. Em không chịu nói chuyện với tôi. Điều này đáng lý nên là sự nỗ lực của cả hai, em biết không?" Sanemi tạm ngưng chờ một phản hồi mà anh biết mình sẽ không nhận được, "Cảm giác như em chỉ đang dùng chính mình để tự hủy hoại bản thân. Hai tháng qua... em không nói chuyện với tôi hay hỏi mình bất cứ điều gì như trước. Chúng ta quan hệ xong rồi em lại quay về với cái đầu xinh đẹp ngớ ngẩn của em. Tôi cảm thấy như mình đang hẹn hò với một xác chết vậy. Em đang dần đẩy tôi ra xa... tôi có giúp được gì không, Yuu?"

"...Em muốn anh rời đi..."

"Không. Em cần được giúp."

"Hay anh chỉ cảm thấy như anh cần cứu ai đó?"  

Sanemi chế giễu, "Chết tiệt, Tomioka."

Giyuu muốn nói lại điều gì đó, điều gì đó để khiến Sanemi rời khỏi phòng mình. Nhưng Kanzaburo đã xuất hiện.

"Phía tây bắc...! Nhiệm vụ ở phía tây bắc...!"

Giyuu thở dài, đứng dậy để bình tĩnh lại. Anh cảm nhận được ánh mắt của Sanemi dõi theo mình khi thay bộ yukata bằng đồng phục. Sự im lặng quá ngột ngạt và Giyuu thấy mừng khi có thể thoát ra khỏi đó. Anh rời đi nhanh nhất có thể.

Lúc gần trưa khi Giyuu đến ngôi làng mà anh sẽ tuần tra trong vài đêm tới. Anh không tốn thời gian tìm một nhà trọ. Nó đơn giản và nằm ở rìa thành phố. Ít ra thì anh cũng may mắn ở chỗ này — không phải chen chúc qua đám đông. Giyuu thở hắt ra khi đóng cửa phòng lại sau khi nhận chìa khóa và thanh toán.

Anh hít một hơi, tận hưởng sự yên tĩnh của căn phòng, rời xa khỏi những ánh mắt tò mò và miệng lưỡi ồn ào. Những sự kiện từ buổi sáng lặp đi lặp lại trong đầu anh. Các đốt ngón tay nhức nhối như một lời nhắc nhở về những gì anh đã làm.

"...Mình bị làm sao thế này..." Giyuu lẩm bẩm, nhắm mắt lại thật chặt.

"Thư cho Tomioka Giyuu...!"

Sanemi rên rỉ khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ chập chờn, vẫn ở Thủy Phủ, "Cái quái gì thế..." Hắn lẩm bẩm, ngồi dậy khỏi tấm futon. Sanemi lại ngủ thiếp đi sau khi Giyuu rời đi, cố gắng không nghĩ về nó cho đến khi trời sáng rõ.

"Thư! Thư!"

Ánh mắt Shinazugawa dừng lại ở con quạ đậu trên bậu cửa sổ. Hắn nhướn mày nhìn con chim mà anh chưa từng thấy trước đây. Đứng dậy, hắn bước về phía con quạ.

"Tao sẽ đưa nó cho em ấy..." Sanemi lẩm bẩm với con chim, tháo bức thư ra. Con quạ bay đi, hài lòng khi để lại bức thư cho hắn.

Hắn mở thư ra, lướt qua để xem nội dung quan trọng đến mức nào. Đọc thư của bạn trai không phải là điều hắn thích làm, nhưng vì tính chất quan trọng của công việc, hắn cho rằng điều này là cần thiết.

"Từ Urokodaki Sakonji..." Sanemi cau mày trước khi nhận ra cái tên, "À , cựu Thủy Trụ." Hắn nói lớn. Bức thư khá chung chung nên Sanemi nhìn về phía bàn viết ở góc phòng, nghĩ rằng đó sẽ là nơi tốt nhất để đặt nó.

Shinazugawa đi tới bàn, cúi xuống để đặt bức thư xuống. Trước khi đứng dậy, hắn nhận thấy một ngăn kéo hơi hé ra.

"...Chết tiệt thật." Sanemi quỳ xuống và mở nó ra, nhìn thấy một bức thư viết tay bằng nét chữ gọn gàng của Giyuu nằm trên một chồng thư đã được buộc lại. Hắn cẩn thận lấy nó ra và đọc.

_______________________________

'Thưa Sư phụ Urokodaki,

Con xin lỗi vì đã không trả lời thư của thầy suốt những năm qua. Con nhận ra rằng việc gửi anh em nhà Kamado đến gặp thầy mà không giải thích lý do tại sao con tránh né thư của thầy là quá ích kỷ. Chắc hẳn thầy đã nghe tin, và con thấy thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng con là Thủy Trụ. Một người như con không đáng được trao danh hiệu mà thầy đã từng nắm giữ với niềm tự hào như vậy. Con đã làm ô danh nó. Sabito và con có lẽ đã tốt hơn nếu đổi vị trí cho nhau. Xin thầy hiểu rằng con không có ý thiếu tôn trọng danh hiệu này - con sẽ giữ nó cho đến khi Kamado Tanjiro đủ mạnh để nhận lấy vị trí xứng đáng của cậu ấy. Cảm ơn thầy, vì tất cả.'

- Tomioka Giyuu'

Sanemi cau mày, nghiên cứu bức thư. Vậy ra đó là điều mà Giyuu ám chỉ khi nói về việc nói chuyện với Sư phụ. Cậu ấy đã yêu cầu tên nhóc Kamado Tanjiro chết tiệt đó trong số tất cả mọi người thay thế vị trí của mình.

"Tên ngốc đó..." Sanemi nhăn mũi.

Và cái tên đó lại xuất hiện.

Sabito.

Cậu ta thực sự là ai? Sanemi biết cậu ta đã chết và Giyuu có tình cảm với cậu ta ở mức độ nào đó. Những cảm xúc không bao giờ có cơ hội để nở rộ. Họ là hàng xóm? Bạn bè? Đồng nghiệp? Chúa biết rằng hỏi Giyuu sẽ chẳng dẫn đến đâu. Nhưng... sau những sự kiện sáng nay, hắn bắt đầu cảm thấy rằng thời gian không còn nhiều. Hắn cần biết nhiều hơn nếu muốn bạn trai còn sống, chết tiệt.

"Được rồi." Sanemi đặt bức thư trở lại và đóng ngăn kéo. Biết rõ điều mình cần làm bây giờ, Sanemi mượn dụng cụ viết của Giyuu và tự viết một bức thư.

"Sorai!" Hắn gọi khi viết.

"Quác...!" Sorai hạ cánh trên bậu cửa sổ.

"Tìm xem Urokodaki Sakonji sống ở đâu. Nhanh lên."

Tomioka bước đi trên những con phố của ngôi làng nơi anh sẽ làm nhiệm vụ trong vài ngày tới. Trong ngày, anh có rất ít manh mối, và ngôi làng im lìm đáng sợ trong đêm. Giyuu cảm thấy sự sợ hãi khi đi tuần nhưng mỗi lần như vậy, anh chỉ có thể đối mặt với sự trống rỗng.

"Tomioka Giyuu...!" Có tiếng vỗ cánh trên đầu cậu.

"Sorai..." Giyuu ngước lên, ngạc nhiên. Anh giơ tay ra để Sorai có thể hạ cánh.

"Thư." Sorai kêu lên.

"Hừm... Cảm ơn." Giyuu tháo bức thư từ chân của Sorai bằng một tay, để Sorai bay đi. Con quạ này nổi tiếng là nhanh nhất trong số các con quạ của các thợ săn quỷ - Giyuu không phải lo lắng cho Sorai như cách cậu lo cho Kanzaburo.

Giyuu mở bức thư ra, lo lắng xem nó chứa đựng điều gì.

''Yuu,

Chúc chuyến đi của em an toàn và may mắn trong nhiệm vụ - đánh bọn quỷ một trận ra trò. Hy vọng anh sẽ có mặt khi em trở về. Anh yêu em.

- Sanemi''

Giyuu chớp mắt một lần, rồi hai lần.  

Sau tất cả, làm sao Sanemi vẫn có thể nói rằng hắn yêu cậu? Điều đó khiến anh cảm thấy ấm áp bên trong nhưng cũng càng thêm tội lỗi về cách anh đã phản ứng sáng nay. Làm sao Sanemi không thấy rằng anh thực sự đã cố gắng? Anh đã ăn uống, anh không tự làm đau mình, anh...

Giyuu nhìn xuống.

Anh đã khép hết những cảm xúc của mình, phải không? Cảm giác tê liệt không giống như đang ổn. Hạnh phúc thật chóng vánh. Thành thật mà nói, cảm thấy hạnh phúc là điều sai trái. Anh là ai mà có thể hạnh phúc khi tất cả những người anh yêu thương đã chết để bảo vệ anh?  

_______________________________

Sáng hôm sau, Sanemi thấy mình đang đi trên những con đường đầy sương mù của Núi Sagiri. Hắn tập trung lại hơi thở của mình để thích nghi, không khí ở đây thật loảng. Sorai lượn vòng phía trên, đã cho Sanemi biết hướng đại khái để đi trước khi gửi lá thư của mình đến cho Giyuu. Sanemi và con quạ của hắn gặp nhau vài giờ trước. Khi bình minh lại đến, Sanemi tiến sâu hơn vào ngọn núi kỳ lạ. Hắn nheo mắt khi nhìn thấy một bóng hình kỳ lạ trong sương mù.

"Hiếm khi có một Trụ cột đến thăm ta." Hắn nghe thấy một giọng nói thô ráp khi làn hơi tan ra, lộ ra một ông lão mặc áo jinbei màu xanh da trời và quần hakama đen. Chiếc mặt nạ của ông làm cho hắn bất ngờ lúc mới nhìn- một chiếc mặt nạ tengu đỏ rực.

_______________________________

Giyuu yêu Sanemi theo xu hướng tự ti, luôn muốn đẩy S , Sanemi lại yêu Giyuu một cách quá mạnh mẽ, hai tính cách trái ngược hoàn toàn liệu có hạnh phúc?

https://archiveofourown.org/works/48217267/chapters/121595080?fbclid=IwY2xjawFbTAhleHRuA2FlbQIxMAABHd4OvHT77FzsZ8ZOOGwGl372FFHvtjyP5Y1Ey2o6izfnmGI20DnHKjYQ0A_aem_37EEQc1KUvHAPS6o3OcabQ&view_adult=true

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro