C3
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi Giyuu bắt đầu tự hại mình.
Anh thực sự bị cuốn hút bởi điều này. Đó là sự an ủi. Đó là hình phạt. Cơn đau trở thành một thứ nghiện ngập đầy quyến rũ. Nó giúp anh quên đi việc không ai thích mình. Anh nghĩ về việc tự tử ít hơn nhiều. Giyuu cảm thấy yên bình mỗi khi lưỡi dao lạnh lẽo xé toạc làn da, xua tan mọi cảm xúc hỗn loạn mà anh đã tích tụ suốt cả ngày. Có những ngày anh không thể ngừng khóc. Ký ức về những lời nói cay nghiệt và mái tóc màu đào tràn ngập trong tâm trí anh, khiến anh cảm thấy như mình đang tự đẩy bản thân vào sự điên rồ. Vào những ngày đó, anh sẽ tạo ra những vết cắt nhanh và nông trên đùi, hết lần này đến lần khác cho đến khi nước mắt cạn khô. Những vết sẹo từ những lần cắt đó rất nhỏ, hầu như không nhìn thấy được.
Nhưng, những ngày mà Giyuu có thể khóc là những ngày tốt.
Những vết sẹo tồi tệ nhất của anh đến từ những lúc anh cảm thấy hoàn toàn vô cảm, đó là cách duy nhất anh có thể cảm nhận được điều gì đó. Bức họa của anh đã mở rộng từ phần đùi bên trong ra đến hông. Giyuu sẽ cắt sâu vào dưới hông, rạch sâu hơn mức cần thiết. Anh cũng có một vết sẹo xấu xí trên cánh tay trái, gần khuỷu tay. Anh không biết tại sao mình lại cảm thấy bắt buộc phải cắt ở đó, nhưng anh vui vì đã làm vậy. Ngày hôm sau, con quạ của anh thông báo về cuộc họp của các Trụ cột. Thật kỳ diệu, anh đã tìm thấy chút sức lực để tham dự cuộc họp đó, mặc dù đó là cuộc họp duy nhất anh đã tham gia trong ba tháng qua. Trong cuộc họp, anh gãi vết thương trong khi lắng nghe Chúa công. Điều đó chắc chắn giúp anh tập trung. Vài ngày sau, khi vết cắt bắt đầu đóng vảy, anh lại mở nó ra. Anh không để vết thương đó lành lại trong vài tuần. Đó là sự thật không thể phủ nhận rằng anh vẫn còn sống, bất chấp khoảng trống rỗng khổng lồ đã chiếm lấy anh.
Anh thực sự hy vọng Tanjiro vẫn tiếp tục thành công trong các nhiệm vụ của mình. Dù sao thì cậu ấy cũng tiến bộ rất nhanh. Chẳng bao lâu nữa, Tanjiro sẽ sẵn sàng tiếp nhận vai trò của Thủy Trụ, còn Giyuu thì...
Giyuu sẽ chết. Anh sẽ được giải thoát...
Bất chấp những cảm xúc cực đoan mà anh cảm nhận hoặc không cảm nhận, có một cảm giác khác giữ anh lại, ngăn anh tiếp tục cắt mình.
Đó là nỗi đau khi nhớ Sanemi.
Anh thường tưởng tượng về cảm giác được Sanemi chạm vào một lần nữa. Anh biết rằng chuyện tình dục giữa họ không có gì đặc biệt với Shinazugawa, nhưng đôi khi Giyuu tự lừa dối bản thân rằng Sanemi thực sự quan tâm đến anh. Đôi khi anh bị quyến rũ bởi cách Sanemi hôn nhẹ lên cổ anh khi chuẩn bị, cách hắn ôm Giyuu khi cả hai xong việc, và cách ánh mắt hắn thoáng hiện lên sự lo lắng khi Giyuu phát ra âm thanh giống như đang đau đớn. Giyuu biết có lẽ mình đang tưởng tượng ra tất cả những khoảnh khắc đó. Dù vậy, anh vẫn nghĩ về sự dịu dàng trong cái chạm của Sanemi, và điều đó ngăn anh dùng lưỡi dao cắt lên làn da đầy thương tổn của mình.
Khi không làm nhiệm vụ, Giyuu ở một mình tại Thủy Phủ. Anh hầu như không nhớ lần cuối cùng mình thực sự nói chuyện với ai đó. Những cuộc họp Trụ cột quá áp lực đối với anh. Anh cảm thấy ánh mắt Obanai nhìn chằm chằm vào mình. Anh cảm thấy cái nhìn thương hại của Shinobu. Còn Sanemi...
Giyuu ước gì đôi mắt tím của Sanemi có thể nhìn về phía mình. Nhưng Sanemi tránh anh như tránh một dịch bệnh.
Có lẽ điều này là tốt hơn... Những cảm xúc mà anh bắt đầu dành cho Sanemi sẽ không bao giờ mang lại kết quả tốt.
Giyuu đang tập luyện khi con quạ của anh bay xuống đậu trên nhánh cây, "Nhiệm vụ..." nó kêu lên khi Giyuu dừng lại nhìn nó. "Đừng cố quá..."
Giyuu bước đến gần con quạ Kanzaburo của mình để nó không phải kêu lớn đến vậy.
"Nhiệm vụ... Tokyo! Đi cùng... trụ cột..."
Giyuu thở dài, "Với trụ cột nào...?"
Con quạ và Giyuu im lặng nhìn nhau.
"Nam hay nữ...?" Giyuu hỏi, cố gắng thu thập thêm thông tin.
"Na...m."
Giyuu nhíu mày sâu hơn, điều đó không giúp được gì nhiều, "Phong Trụ?"
"...Không." Con quạ phủ nhận, "Âm Trụ."
Giyuu thở phào nhẹ nhõm. Uzui có thể chỉ trêu chọc anh vì tính ít nói của mình, nhưng điều đó không thành vấn đề.
"...Mày đi chậm thế làm gì?"
Đúng vậy... Giyuu thực sự cần Kanzaburo nghỉ hưu.
"Xin lỗi." Giyuu nói. Chạy cũng khá đau đớn vì những vết cắt ở đùi cọ vào quần hakama. Nhưng anh có quyền than phiền về nỗi đau này không? Chính anh đã tự làm tổn thương mình...
Sanemi nhìn anh chằm chằm, "Kệ đi. Chúng ta đi thôi."
Sanemi chạy trước nhưng giữ tốc độ chậm hơn bình thường. Hắn không thích những gì mình thấy ở Thủy Trụ. Giyuu trông như đã sụt cân và vô cùng kiệt sức. Sanemi đã nhìn thấy anh tại cuộc họp lần trước mà Giyuu đã tham gia, và anh cũng trông rất tệ khi đó. Sanemi biết lẽ ra hắn nên nói điều gì đó, nhưng hắn đã tự nhủ rằng chuyện này không còn là vấn đề của mình nữa...
Tuy nhiên, điều đó không ngăn hắn khỏi quan tâm.
"Chúng ta phải chạy tới tận Tokyo... Một nơi khủng khiếp." Sanemi bắt đầu câu chuyện sau khi chạy được một lúc.
"..."
"Quá đông người..."
"..."
Sanemi đột ngột dừng lại và quay người, "Có chuyện quái gì với mày thế!?"
"Gì cơ...?"
"Mày không trả lời, mày chạy chậm quá trời, và mày trông như rác rưởi! Vậy là thế nào hả!?" Hắn khoanh tay trước ngực.
"...Chúng ta không thể cứ đi tiếp sao? Chúng ta đang lãng phí thời gian. Nhiệm vụ này rất quan trọng-"
"Đừng nói như thế! Mày cũng quan trọng đấy, đồ ngốc!"
Giyuu thở dài và nhìn quanh khung cảnh, cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi sự lo lắng đang dâng lên trong lồng ngực, "...Tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ này thôi..." Anh nói sau một phút, hy vọng rằng Shinazugawa sẽ bỏ qua chuyện này.
"Được rồi! Chết tiệt. Đừng trông đáng thương thế nữa..." Sanemi gầm gừ rồi quay lại tiếp tục chạy.
Giyuu nhận lấy những lời đó và theo sau hắn.
Khi đến Tokyo, hoàng hôn đã buông xuống. Cả hai đều mệt mỏi sau chặng đường dài, nhưng điều đó không thực sự quan trọng khi có lũ quỷ phải lo lắng.
"Chúng ta có nên ngồi xuống thu thập thông tin không?" Giyuu không nhìn vào người tình cũ, giữ ánh mắt tập trung vào những con đường đông đúc của Tokyo.
Sanemi hừ một tiếng. Hắn ghét ý nghĩ để Giyuu một mình trong tình trạng này. Dù đây là tình trạng gì, hắn cũng không rõ. Nhưng nó thật khó chịu. Tuy nhiên, Tokyo là một nơi rộng lớn và họ phải hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể...
'Chết tiệt.'
"Không, Tomioka. Chúng ta sẽ đi cùng nhau." Sanemi lẩm bẩm, "Mày trông như sắp ngất đi rồi. Việc mày nằm giữa đường phố Tokyo sẽ chẳng giúp ích được gì đâu."
"Tôi sẽ không ngất đâu... Cậu không cần đối xử với tôi như một đứa trẻ." Tomioka cau mày. Anh không thích đi làm nhiệm vụ cùng người khác. Anh ghét sự ngượng ngùng mà anh gây ra, ghét cảm giác lo lắng, và ghét cảm giác mình trở thành gánh nặng cho đồng đội.
"Vậy thì đừng hành động như một đứa trẻ nữa." Sanemi đáp lại, "Mày biết cách chăm sóc bản thân mà, sao không làm vậy?"
"Chẳng có ý nghĩa gì cả. Hãy bắt đầu điều tra con quỷ này đi." Giyuu bước xuống con đường đông đúc. Tất nhiên, đám đông thật phiền phức nhưng tốt hơn là bị tra hỏi.
"Chẳng có ý nghĩa gì!?" Sanemi gầm gừ và đi theo Giyuu, thu hút sự chú ý của một số người xung quanh, "Cái quái gì-"
"Không có ý nghĩa gì trong việc lãng phí thời gian." Tomioka quay lại nhìn Sanemi. Anh nhận ra những ánh mắt đang đổ dồn vào mình nhưng cố giữ cho nỗi hoảng loạn không bộc lộ ra.
Sanemi dường như cũng nhận ra điều đó. May thay, khi nhận ra một đám đông sẽ không giúp họ dụ con quỷ ra, Shinazugawa im lặng theo sau Tomioka. Nét cau có vẫn hiện trên gương mặt hắn khi họ đi qua, nghe lỏm các cuộc trò chuyện và hỏi thông tin khi cần thiết.
Sau khoảng một tiếng nghe lén, họ đã thu thập được ba điều:
1. Con quỷ này tấn công cả nam, nữ và trẻ em.
2. Những người gần đây mất đi một thành viên gia đình thường biến mất.
3. Tại một ngôi nhà cũ nát phía Đông Bắc thành phố, nhiều nạn nhân đã được nhìn thấy lần cuối trước khi mất tích.
Ba thông tin này đủ cho họ. Dưới ánh trăng treo cao trên bầu trời, họ đi đến ngôi nhà tồi tàn được mô tả. Đây là nơi họ nghi ngờ con quỷ ẩn náu. Khi họ đi, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng chuột chạy dọc các con hẻm và những con đường hẹp mà họ đang di chuyển qua. Những sinh vật như loài gặm nhấm không còn làm Sanemi ghê tởm nữa. Tuy nhiên, hắn nhận thấy Tomioka cẩn thận quan sát mỗi khi nghe thấy tiếng kêu của chúng.
"Mày sợ chuột à?" Sanemi hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Tomioka nhún vai, "Tôi không thích nhiều loài động vật..."
"Ngay cả chó?"
"...Ừ... Cậu không cần phải cố gắng nói chuyện với tôi đâu..."
Sanemi hừ một tiếng, nhưng không nói gì thêm. Nếu Giyuu muốn cáu kỉnh thì cũng chẳng liên quan đến hắn... Dù sao thì, đó không còn là chuyện của hắn nữa. Sanemi là người đã chấm dứt mọi thứ... Nhưng hắn không nghĩ rằng việc cắt đứt một ai đó lại khó khăn đến thế. Hắn nghĩ đến đôi mắt xanh ấy nhiều hơn hắn muốn. Giyuu luôn hiện lên trong tâm trí hắn, nhất là khi bộ đồng phục của anh trở nên rộng thùng thình, mắt thâm quầng khiến Tomioka trông như người chết và làn da trắng bệch... Chưa kể đến mái tóc rối bù phía sau đầu anh. Sanemi ước mình có thể giúp anh chải tóc như đã từng làm vài lần trước đây...
Sanemi tạm thời gạt Tomioka Giyuu ra khỏi đầu khi họ đến ngôi nhà. Tồi tàn không phải từ mà Sanemi dùng để miêu tả... ngôi nhà trông ấm cúng và hắn không cảm thấy có dấu hiệu của quỷ ở đó, cũng như không thấy dấu vết nào của quỷ. Bầu không khí ấm áp. Mấy người dân thành phố ngốc nghếch này đang nói gì thế nhỉ?
"Chết tiệt, có chuyện quái gì đang diễn ra ở đây...?" Sanemi lẩm bẩm khi bước vào sân trước. Trong bóng tối, hắn có thể thấy đồ chơi của trẻ em trong sân nhỏ. Anh nghe tiếng chuông gió kêu nhẹ trong làn gió nhẹ, khiến hắn cảm thấy bình yên. Không đời nào con quỷ ở đây...
Chắc họ đã đến nhầm chỗ, "Giyuu, đây là ngõ cụt rồi, đi ra khỏi-..." Hắn cau mày khi quay lại mà không thấy ai... nhưng rồi...
'Mình đang tìm ai thế nhỉ...?'
"Sanemi!" Giyuu gọi to, lo lắng hiện rõ trên từng nét mặt. Sương mù dày đặc bao quanh anh, anh đã rút kiếm ra sẵn. Làm sao anh có thể để Shinazugawa đi xa vào trong làn sương mù đến thế? Anh là một đồng đội vô dụng và đây là một con quỷ nguy hiểm. Theo những gì nghe thấy, con quái vật này đã cướp đi nhiều mạng sống ở Tokyo. Thật khó để suy nghĩ trong khi hít thở giữa màn sương mù xung quanh. Giyuu nín thở. Như thể sương mù này đã làm tê liệt tất cả các giác quan của anh, khiến anh không biết mình đang quay về hướng nào nữa. Nhưng, từ đằng xa, anh nghe thấy giọng hát của một người phụ nữ vang lên, đẹp đẽ và mê hoặc. Có phải Siren đã bắt được Sanemi rồi không?
Shinazugawa nhìn lại về phía ngôi nhà, tâm trí hắn mờ mịt và cơ thể cảm thấy nhẹ bẫng. Hắn biết mình có một nhiệm vụ phải làm trong ngôi nhà này. Không. Hắn có một sứ mệnh...
Sanemi tiến về phía trước, mở cửa và nhìn vào trong. Bên trong có mùi bánh ngọt, khiến hắn gần như chảy nước miếng với ý tưởng về đồ ngọt. Nó thật quen thuộc... Lồng ngực Sanemi nhói lên khi nỗi buồn ập đến. Đây có phải là nhà không? Nếu đúng vậy, các em của hắn đâu hết rồi? Nhà hắn chưa bao giờ yên tĩnh. Khi cha hắn còn sống, nơi đó luôn đầy tiếng khóc và tiếng thét. Sau khi thằng khốn đó bị giết, Sanemi thường nghe thấy tiếng cười của các em mình nhiều hơn. Chúng là những đứa trẻ ồn ào... Nhưng chúng đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời hắn. Hắn sống vì chúng. Vậy... chúng đang ở đâu...?
'Khoan đã... Chúng... Gen-'
"Sanemi." Một giọng nói dịu dàng gọi từ bên trong ngôi nhà. Nó giống như tiếng chim hót vào buổi sáng, ngọt ngào, nhẹ nhàng và thật đẹp.
"...Mẹ?" Hắn nghe thấy mình hỏi. Giọng nói đó khiến Sanemi giật mình. Khi nào hắn lại nghe thấy mình yếu đuối như vậy?
"Con trai dũng cảm của mẹ, con đã trở về nhà." Hắn nghe thấy giọng mẹ mình, "Con đã làm gì lâu vậy, con yêu?"
"Con... Con đang..." Sanemi vật lộn để nghĩ ra khi hắn bước sâu vào trong nhà. Hắn đang làm gì? Chết tiệt... hắn đang tìm kiếm cái gì... hay là ai đó?
"Hừm..." Giọng nói bắt đầu, "Thì cũng không sao. Con đã về nhà rồi. Đó mới là điều quan trọng, Sanemi." Một hình bóng đứng trong bóng tối của hành lang. Nó thật nhỏ bé... như... như...
"Mẹ..." Mắt Sanemi trở nên dịu dàng khi hắn nhìn thấy mẹ mình đứng đó, mỉm cười đầy yêu thương với hắn.
Giyuu đã vượt qua làn sương mù dày đặc, nhưng mất nhiều thời gian hơn so với dự kiến. Anh đang trong trạng thái hoảng loạn. Tâm trí anh chạy đua, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, và tay anh ẩm ướt. Anh không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của Shinazugawa hay nghe thấy bất kỳ dấu hiệu nào của trận chiến. Huyết quỷ thuật mà họ đã dính phải chắc chắn là một thứ cực kỳ nguy hiểm.
"Sanemi?" Anh gọi khi bước vào ngôi nhà cũ kỹ. Nó có mùi gỗ mục nát và kêu lên những âm thanh kỳ quái với mỗi bước chân anh đi. Ngôi nhà rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu. Tuy nhiên, tiếng hát của người phụ nữ ngày càng lớn. Anh đi theo giọng hát lên tầng trên.
Dù con quỷ này có gì, liệu nó đã chiếm được Sanemi chưa?
Điều đó là không thể... Shinazugawa rất tài năng và có khả năng chiến đấu tuyệt vời... còn quá sớm để hắn có thể chết.
Và Giyuu không thể chịu đựng nếu có thêm một người nữa rời đi.
Khi lên tới tầng trên, anh phải cẩn thận với từng bước đi. Gỗ mục đã tạo ra những lỗ hổng trên sàn. Cuối cùng, anh đã đến căn phòng nơi giọng hát phát ra.
Mắt Giyuu mở to trước cảnh tượng trước mắt. Sanemi đang nằm trong lòng một người phụ nữ, dường như đang ngủ. Hắn trông thật bình yên, như thể đang có một giấc mơ đẹp. Người phụ nữ có mái tóc đen dài với những đầu tóc màu hồng. Cô ta nhận ra sự hiện diện của Giyuu và quay lại nhìn anh. Khuôn mặt cô ta có những vết sẹo, như thể đã bị bỏng. Đôi mắt cô ta màu hồng sâu thẳm và êm dịu, môi nở một nụ cười nhỏ.
"A... cậu đã đến đây bất chấp bài hát của tôi... thật buồn..."
Giyuu nhíu mày, nắm chặt thanh kiếm của mình, "Cô đã làm gì với cậu ấy?"
"Ừm? À... cậu ấy đang nghỉ ngơi... Tôi thấy rằng con người có vị ngon nhất khi được bình tĩnh bởi bàn tay của người mẹ," người phụ nữ quái đản nói với nụ cười ghê rợn.
Vậy đó là lý do. Giyuu không biết nhiều về gia đình của người bạn đồng hành trong quá khứ của mình. Anh biết rằng Sanemi là người lớn nhất trong số các anh em của mình. Anh cũng biết rằng Sanemi rất yêu mẹ của mình.
Có lẽ đây là lý do tại sao Giyuu dường như miễn nhiễm với tiếng hát. Anh không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ mình.
Giyuu nheo mắt lại. Con quỷ này thực sự đang giữ Sanemi làm con tin. Nếu anh bắt đầu bất kỳ hơi thở nào, cô ta có thể dễ dàng giết chết Shinazugawa trước khi anh kịp đến gần. Rồi, đó sẽ là lỗi của anh nếu Phong Trụ chết ở đây. Anh không thể để điều đó xảy ra...
"Chắc hẳn ngươi không có mẹ nhỉ?." Con quỷ tiếp tục, "Thật đáng buồn, đúng không..."
"Ta không cần sự thương hại của ngươi." Giyuu nói một cách sắc lạnh. Chị Tsutako đã là đủ với anh. Chị ấy là thế giới của anh.
"Cậu thật mạnh mẽ... người bạn của cậu ở đây đã nhanh chóng rơi vào vòng tay của mẹ cậu. Mối liên kết của họ hẳn là đặc biệt... thật ngon miệng." Cô ta nâng một bàn tay có móng vuốt để vuốt tóc Sanemi. Giyuu căng thẳng, con quỷ này biết rõ vị trí mà cô ta đã đặt anh vào.
"Ngươi dường như rất quan tâm đến người bạn của mình." Con quỷ ngân nga.
"...Thả cậu ấy ra..." Giyuu nói, anh chưa bao giờ nghe thấy sự tức giận nhiều như vậy trong giọng nói của mình kể từ khi đối phó với các anh em nhà Kamado trong lần gặp đầu tiên.
"Cậu ấy đang rất bình yên ngay bây giờ mà. Cậu thật ích kỷ khi muốn kết thúc điều đó."
"Cậu ấy không muốn điều này!" Giyuu bước thêm một bước gần hơn, nhưng quỷ nữ đưa móng vuốt của mình vào cổ Sanemi, khiến Tomioka đứng yên.
"Đừng cử động, nhóc... Tôi sẽ giết cậu ấy ở đây..." Cô ta đe dọa.
"Chết tiệt..." Anh đã bị mắc kẹt.
Sanemi ôm chặt mẹ mình. Hắn đã xa nhà lâu như vậy... nhưng đã ở đâu? Mẹ hắn nhẹ nhàng xoa vòng tròn trên lưng hắn. Chúng thật êm dịu và an ủi.
"Xin lỗi." Hắn nghe thấy mình nói.
"Sao cơ? Vì cái gì?"
"Con... con đã không cứu được mẹ..." Hắn nói.
"Mẹ vẫn ở đây mà, Sanemi. Mẹ không cần được cứu—"
"Mẹ đã cần!" Sanemi từ chối, "Từ bố... từ con..." Giọng hắn nghe như vỡ vụn, "Con... con... đã giết người..."
"..."
Sanemi mở to mắt, lùi lại, "Mẹ... đã chết..."
"..." Hình bóng trước mặt hắn bắt đầu tan chảy, căn phòng dần trở nên tối đen.
Sanemi thở hổn hển, cơn thịnh nộ trào dâng trong ngực. Chết tiệt, hắn đang làm gì vậy?
"Giyuu!" Hắn gọi, cố nhìn xung quanh trước khi bóng tối nuốt chửng mình.
Tomioka nhìn thấy Sanemi bắt đầu loay hoay trong lòng con quỷ. Hắn rên rỉ trong trạng thái ngủ, cố gắng tự mình tỉnh dậy.
Con quỷ nhăn mặt, "Sự kiên cường thật đáng ngạc nhiên... Tôi nghĩ tôi sẽ phải ăn cả hai cậu bây giờ!" Cô ta gầm gừ, nâng tay lên và chuẩn bị chém vào Sanemi.
"Không!" Giyuu gầm lên và chạy về phía họ. Với tốc độ không thể tin được mà anh chỉ có thể sử dụng trong trạng thái bình tĩnh chết người trước đây, Tomioka đá mạnh vào sườn con quỷ. Anh quỳ trước Sanemi. Anh nhanh chóng kiểm tra Phong Trụ và không thấy dấu hiệu nào của máu.
Giyuu đã có thể bảo vệ hắn. Điều đó khiến anh cảm thấy tốt. Nhưng anh cần con quỷ này chết...
Anh tập trung lại vào người phụ nữ quỷ. Cô ta đứng cách anh 10 feet, cúi người và chảy dãi. Giyuu nhíu mày, anh biết rằng những vết thương của mình đã bị mở ra. Anh cảm thấy máu chảy xuống chân và cô ta chắc chắn đã ngửi thấy mùi.
"Huyết quỷ thuật...! Tình yêu của mẹ!" Giyuu thấy những nút thắt màu đỏ ba điểm đang lao về phía mình. Quan trọng hơn, chúng có thể làm tổn thương Sanemi, hắn né chúng.
"Hơi thở nước, thức thứ ba: Lưu lưu vũ!" Anh bước một bước về phía trước, di chuyển cơ thể một cách uyển chuyển và chém qua các nút thắt. Chúng đòi hỏi nhiều sức mạnh hơn anh dự kiến. Tuy nhiên, anh vẫn nhảy múa về phía con quỷ.
"Nhóc con!" Con quỷ rít lên với anh. Cơn thịnh nộ của cô ta làm tăng sức mạnh, và đột nhiên cô ta ở ngay trước mặt anh. Anh rên rỉ khi cảm thấy móng vuốt của cô ta xé nát da trên cánh tay mình.
Giyuu nhảy lùi lại, sẵn sàng tấn công một lần nữa nhưng anh nghe thấy giọng của Sanemi.
"Hơi thở gió, thức thứ hai: Trảo- Khoa hộ phong!" Sanemi gầm lên, đã phục hồi từ trạng thái ngủ.
Con quỷ không ngờ rằng hắn sẽ tỉnh dậy. Bốn vết cắt xé nát con quỷ mẹ, chém xuyên qua cổ, thân, đùi và ống chân của cô ta. Cô ta bắt đầu tan biến khi Sanemi nhìn chằm chằm.
"...Cậu ổn chứ?" Giyuu hỏi nhẹ nhàng. Nếu con quỷ đó săn lùng những người đã mất mẹ, Sanemi chắc hẳn đã có một giấc mơ đau thương.
"Tch... Tao mới là người nên hỏi câu đó... cô ta đã làm mày bị thương sâu đến mức nào vậy?" Sanemi đi lại gần Giyuu. Haori của Tomioka có một phần bị rách trên cánh tay trái, máu của anh nhỏ xuống sàn.
Giyuu định nói nhưng đột nhiên tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi. Cơ thể anh cảm thấy yếu hơn trước. Anh cảm thấy mình ngã về phía trước khi tầm nhìn tối sầm lại.
"Giyuu!?" Sanemi bỏ rơi thanh kiếm để đỡ lấy người con trai thấp hơn một chút, "Chết tiệt... Tao biết mày sẽ ngất đi mà..." Hắn nhẹ nhàng đặt Giyuu xuống đất và thu lại cả hai thanh kiếm.
Shinazugawa có kỹ năng sơ cứu khá tốt, hắn đã thường xuyên ở bên Kanae và Shinobu sau tất cả. Hắn tiến hành cởi bỏ haori và áo của Giyuu để xem tổn thương trên cánh tay của Tomioka. Những vết cắt rất sâu, hắn có thể thấy cơ và thịt bị rách ở bắp tay.
Sau khi Shinazugawa cầm máu và làm sạch vết thương hết khả năng, hắn gấp haori của Giyuu lại gọn gàng và đặt dưới đầu anh. Hắn biết món đồ xấu xí đó rất đặc biệt với Giyuu, nhưng không biết cụ thể ra sao. Sanemi nhìn quanh xem có bất kì vết thương nào khác không và nhìn thấy thắt lưng trắng của Giyuu cũng dính một ít máu. Hắn sờ vào lớp vải của chiếc quần và thấy nó hơi ướt. Ngón tay hắn hơi đỏ khi kéo ra.
Với sự tò mò và nhăn mặt, Sanemi bắt đầu gỡ quần của Giyuu ra. Shinazugawa căng thẳng khi thấy những vết cắt trên hông Giyuu. Chúng trông còn mới, nhưng có cả những vết sẹo trên hông anh nữa.
Hắn không biết nên làm gì hơn... nên bắt đầu làm sạch những vết cắt của người yêu cũ.
Lần đầu tiên trong một thời gian dài, Sanemi bị sốc từ tận đáy lòng. Hắn không hiểu được tâm lý mà Giyuu đang mắc kẹt. Chắc chắn là hắn đã tự cắt mình nhưng đó chỉ để sử dụng máu hiếm khi những cuộc chiến kéo dài. Hắn chưa bao giờ tìm thấy niềm vui từ điều đó. Có niềm vui gì trong việc tự cắt mình? Nó có vẻ ngược đời, chỉ là một cách để cho sự tự hại thẩm thấu sâu hơn và hắn không biết rằng sự tự hại và căm ghét bản thân của Giyuu lại sâu đến vậy... liệu anh có cố gắng tự sát không? Tình hình này có vẻ khả thi. Làm sao hắn có thể mù quáng đến vậy với cảm xúc của Tomioka?
Làm thế nào để biết khi ai đó đang ở trên bờ vực? Nói gì để kéo họ xuống? Làm thế nào để giúp một người khác chữa lành...
Sanemi không có đáp án nào vào lúc này. Nhưng hắn biết một điều rằng
Hắn yêu Tomioka Giyuu.
Cơn đau từ lồng ngực hắn trong khoảng thời gian xa cách là không thể chịu nổi. Giyuu luôn trong tâm trí hắn.
"Sa...nemi...?" Giyuu nhíu mày khi mắt mở ra. Anh tập trung vào Shinazugawa, họ vẫn đang ở trong ngôi nhà tồi tàn.
"...Có phải điều này là vì tôi không?" Sanemi nghe thấy mình hỏi. Hắn tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu cảm xúc nào có thể ẩn náu trong mắt Giyuu, nhưng không thấy gì.
Giyuu nhìn xuống mình, thấy rằng những vết cắt của mình đang phơi bày. Làm sao anh có thể để mình ngất đi? Lần cuối cùng anh ăn là khi nào nhỉ...?
"Không... có rất nhiều điều." Giyuu thở dài, không nhìn thẳng vào Sanemi.
"Như là cái gì!?" Sanemi nheo mắt. Hắn không cảm thấy tức giận, thực tế... hắn cảm thấy bất lực. Điều này khiến hắn hơi tức giận.
"Sanemi, bỏ đi. Không quan trọng."
"Chết tiệt! Nó có quan trọng! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa - cậu quan trọng, đồ ngốc!"
(Khúc này là ảnh tức giận đến mức nghiêm túc luôn á T-T)
"Khi cậu thêm từ 'đồ ngốc' vào, nghe có vẻ ít thuyết phục hơn." Giyuu thở dài.
Sanemi hừ một tiếng, nắm lấy vai Giyuu và kéo anh vào một nụ hôn sâu. Hắn luôn giỏi trong việc thể hiện hơn là nói ra.
Giyuu giật mình, mắt mở to. Anh... đã nhớ điều này. Anh nhớ sự chạm vào của người khác... anh nhớ sự chạm vào của Sanemi. Nước mắt dâng trào trong mắt anh khi Sanemi rời khỏi.
Cuối cùng, Sanemi thấy điều gì đó trong sâu thẳm của mắt Giyuu.
Sự tuyệt vọng...
Sanemi biết cảm giác đó.
"...Cậu có thể đi không?" Sanemi hỏi. Giyuu gật đầu chậm rãi.
"Tốt... hãy đến quán trọ gần nhất. Thay đồ đi..." Sanemi đứng dậy.
Tomioka lặng lẽ tuân theo những yêu cầu mà Sanemi đã nói ra.
_______________________________
Cái fic này tới 20c lận nên có một số chương mình sẽ ghép lại với nhau để nối tiếp mạch truyện nhé. Mà cái fic còn đau dài:)), ai cũng đau luôn, lúc mà Sa nhìn thấy mấy vết tự hại là ảnh buồn lắm đó, đến độ mà bật mood văn minh nghiêm túc luôn là hiểu thương em bé cỡ nào rồi.
https://archiveofourown.org/works/48217267/chapters/121595080?fbclid=IwY2xjawFbTAhleHRuA2FlbQIxMAABHd4OvHT77FzsZ8ZOOGwGl372FFHvtjyP5Y1Ey2o6izfnmGI20DnHKjYQ0A_aem_37EEQc1KUvHAPS6o3OcabQ&view_adult=true
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro