Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C14

Tang lễ cho các Sát Quỷ Đội đã ngã xuống được bắt đầu với nhiều người tham dự. Kakushi, các thợ rèn, các thành viên còn sống sót, những thành viên cũ, và hậu duệ cuối cùng của gia tộc Ubuyashiki đều tập trung tại nơi chôn cất các Sát Quỷ Đội trước đó và những người từng chiến đấu cùng họ.

Sanemi và Giyuu ở lại lâu nhất. Họ biết rằng tại bất kỳ ngã rẽ nào trong Vô Hạn Thành, họ có thể là những người đã hy sinh.

Sanemi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có thể đổi chỗ với Genya.

Giyuu cảm thấy may mắn khi có thể ở đây cùng Sanemi.

Với một lời cầu nguyện cuối cùng, Giyuu ngước lên nhìn Sanemi và nói, "Các miếu thờ cho Genya và Muichiro rất đẹp. Chúng ta nên mang quà cho họ vào lần tới." Anh đề nghị, "Muichiro thích xếp giấy origami."

"Genya... Genya thích dưa hấu..." Sanemi thì thầm. Kaburamaru nằm yên trên vai hắn, trông giống như một mảnh vải hơn là một con rắn còn sống. Bình thường, con rắn trắng sẽ nhe lưỡi phì phì về phía Giyuu.

Giyuu gật đầu, "Vậy chúng ta sẽ mang một ít vào lần tới. Về nhà thôi, được chứ?"

"Ừ, được rồi..."

Giyuu nắm tay Sanemi và dẫn hắn trở lại con đường chính, biết rằng đây sẽ là một thử thách đối với cả hai. Anh đã từng trải qua nỗi đau khi mất chin Tsutako, và mối quan hệ của họ rất đẹp. Nó không căng thẳng như hai anh em nhà Shinazugawa. Anh không thể tưởng tượng được cảm giác hối tiếc và đau đớn mà Sanemi đang trải qua lúc này. Anh cũng không biết nên bắt đầu từ đâu để giúp Sanemi vượt qua nỗi đau.

Nhưng anh biết mình phải tìm cách, bởi Sanemi đã làm điều đó cho anh.

"Mà, chúng ta sẽ giữ Kaburamaru chứ?" Giyuu hỏi sau một khoảng im lặng.

"Tôi không biết nữa."

Giyuu định nói gì đó nữa nhưng rồi lại thôi. Có lẽ Sanemi cần chút không gian. Dù thật khó chịu khi thấy Sanemi trầm mặc như vậy, Giyuu không nên can thiệp quá sâu vào cách mà hắn đối mặt với nỗi đau. Anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi Sanemi và sẽ luôn ở bên khi hắn cần.

Giyuu giữ tay Sanemi khi họ bước đi. Hôm nay trời lạnh, hoặc có lẽ chỉ là cảm giác do anh đã mất chiếc áo khoác kể từ trận chiến cuối cùng. Chiếc áo đã bị rách nát, vượt qua khả năng sửa chữa của anh. Nezuko đã đề nghị sửa nó, mặc dù Giyuu nghi ngờ rằng liệu sẽ có ai có thể vá nổi nó. Anh vẫn giao nó cho Nezuko vì cô ấy rất kiên quyết muốn thử.

Khi đến cổng Thủy Phủ, Giyuu ngạc nhiên khi thấy có người đang đợi mình.

"Này, hai cậu!" Tengen gọi với một nụ cười trên môi, "Tôi nghĩ mình sẽ bắt gặp các cậu ở đây."

Sanemi bỏ tay Giyuu ra khi nghe thấy giọng của Tengen, "Không có nơi nào tốt hơn để đến sao...?" Sanemi cau mày khi họ tiến đến gần hơn.

"Chẳng nghĩ ra được nơi nào khác." Uzui cười khúc khích và lấy ra một chai rượu sake từ túi của mình, "Ngồi lại nói chuyện đi."

Giyuu nhìn thấy ánh mắt Sanemi sáng lên đầy hứng thú khi thấy rượu.

"Được thôi..." Sanemi hậm hực và bước vào trong trước.

"Tôi đoán cậu ấy rất quen thuộc với ngôi nhà của cậu nhỉ?" Tengen mỉm cười nhìn Giyuu.

"..." Giyuu đỏ mặt và chọn cách không trả lời.

Chẳng mấy chốc, cả ba người đã ngồi trong phòng ăn đơn giản. Những ly rượu sake trắng mà Giyuu sở hữu chưa bao giờ được dùng - đây là dịp tốt để sử dụng chúng, như Tengen đã nói.

Lần cuối Giyuu uống rượu là khi anh ngủ cùng Sanemi lần đầu tiên. Đó cũng là lần duy nhất anh uống rượu. Không cần nói cũng biết, sau hai ly, anh đã cảm thấy chóng mặt rồi.

Sanemi dần thư giãn, cười đùa và trò chuyện với Tengen khi họ nhắc lại những câu chuyện yêu thích về những đồng đội đã khuất.

"Tôi nghiêm túc đấy! Kyojuro đã nói với tôi rằng chính anh ấy là người làm kiểu tóc quái dị đó cho Iguro!" Tengen cười lớn, "Thật là không hào nhoáng chút nào."

"Tôi không tin đâu." Sanemi lắc đầu sau khi uống xong ly thứ ba (dù Tengen đã bảo đây là rượu để nhâm nhi), "Obanai sẽ không để ai tới gần cậu ta với cái kéo. Cậu ta tự làm cái đó cho mình."

"Tôi thích tóc của Iguro - nó rất hợp với cậu ấy." Giyuu chen vào.

Tiếng cười của Tengen vang dội khắp phòng, "Ừ, mái tóc xấu cho tính cách xấu của cậu ta!"

Kaburamaru rít lên với Tengen, khiến người đàn ông cao lớn phải giật lùi, "Tôi không có nói là cậu ấy không tốt!" Anh nhanh chóng thanh minh.

Sanemi hậm hực, "Tất cả chúng ta đều có tính cách xấu theo cách riêng của mình."

"Trừ Kanroji." Giyuu lại lên tiếng, "Cô ấy luôn tử tế."

Tengen nhướng mày cười trêu, "Cậu thích Kanroji à Tomioka?"

Giyuu liếc nhìn Sanemi rồi trả lời, "Không. Tôi ngưỡng mộ Kanroji, và Kocho nữa, nhưng tôi không có cảm giác lãng mạn với họ."

Uzui nhấc ly lên và nhấp một ngụm, móng tay được sơn của anh gõ nhẹ vào ly sứ khi anh đặt nó xuống, "Thật đáng tiếc - Kocho thích cậu đấy."

Sanemi không biểu lộ gì khi hắn rót thêm một ly cho mình.

"Tôi biết. Cô ấy đã hôn tôi." Giyuu nói.

"Gì? Thật sao?" Đôi mắt Tengen sáng lên khi nghe tin.

"Gì?" Sanemi quay phắt đầu lại nhìn Giyuu, suýt nữa làm rơi chai sake từ tay đầy sẹo của mình.

Giyuu gật đầu, "Đó là ngay vài ngày trước khi chúng ta bắt đầu Huấn luyện Đại Trụ."

"Sao em không nói với tôi?" Sanemi bặm môi lại.

Tiếng cười của Giyuu làm cả Sanemi và Tengen ngạc nhiên, "Đó không phải là điều tôi để tâm lúc đó... Sau đó, tôi nói với cô ấy là tôi không thích phụ nữ và cô ấy đã đuổi tôi ra."

Uzui chớp mắt, cố gắng hiểu hết mọi chuyện, "Thật là, cậu đúng là hào nhoáng hơn tôi tưởng đấy, Tomioka!"

"Cứ gọi tôi là Giyuu." Anh cười tươi, "Tôi muốn chúng ta làm bạn."  

"Chúng ta có thể trở thành nhiều hơn th-..." Uzui nói, chỉ để bị Sanemi đánh vào đầu.

"Cậu ta là của tao rồi, đồ lăng nhăng!" Shinazugawa gầm gừ.

Tengen không phản ứng khi bị đánh, chỉ cười xoà: "Này, này – ghen tuông không phải là vẻ đẹp phù hợp với đàn ông đâu, Shinazugawa. Giyuu, bảo bạn trai của cậu bình tĩnh lại đi kìa."

Giyuu nghiêng người và hôn lên má Sanemi: "Bình tĩnh nào, bạn trai."

Sanemi lườm anh, "Tôi sẽ không cho em uống nữa đâu!"

Giyuu và Sanemi tiễn Tengen đi sau khoảng một giờ nữa. Lúc này, Giyuu đã đỡ say hơn, nhưng Sanemi lảo đảo phía sau anh.

"Để em đưa anh lên giường." Giyuu mỉm cười với Sanemi, nghĩ rằng đôi má đỏ bừng của hắn thật đáng yêu.

Sanemi mỉm cười ranh mãnh: "Tôi sẽ đưa em lên giường, đúng thế."

Trước khi Giyuu kịp nhận ra, anh đã bị áp vào cánh cửa mà anh vừa đóng lại. Sanemi vùi mặt vào cổ Giyuu. Giyuu chỉ nhượng bộ trong giây lát, vuốt ve mái tóc của Sanemi trước khi kéo nhẹ nó.

"Chúng ta có quy tắc, nhớ không? Không làm chuyện đó khi say." Giyuu nhắc nhở hắn.

"Hai quy tắc còn lại đều đã bị phá rồi, phá nốt quy tắc này đi." Sanemi cắn cổ Giyuu khá thô bạo.

Tomioka rít lên trong đau đớn: "Sanemi, dừng lại."

"Tôi tưởng em thích chút đau đớn khi làm chuyện đó chứ? Em lúc nào chả là kẻ hư hỏng của tôi, sao giờ lại khác?"

"Sane-" Giyuu lại định nói nhưng bị cắt ngang bởi đôi môi cưỡng ép của Sanemi. Giyuu co rúm lại trước mùi rượu nồng nặc xộc vào miệng và làm cháy mũi anh. Thông thường, Sanemi mang hương vị vani và có mùi thơm của quế.

Đây không phải là Sanemi.

Với một cú đá chính xác vào chỗ hiểm của Sanemi, cuối cùng Giyuu cũng được thở. Anh thở hổn hển khi lau môi, nghe thoáng qua tiếng chửi rủa của Sanemi.

"Anh có thể ngủ ở phòng khách đêm nay..." Giyuu thì thầm và nhanh chóng đi về phòng mình.

"Khoan đã, Giyuu...! Khốn kiếp!" Có tiếng đấm cánh tay vào sàn nhà làm Giyuu giật mình.

Anh kéo cửa trượt lại và khóa nó, cảm nhận mạch máu chảy trong người theo cách chưa từng có trước đây. Đó là gì? Anh có thể đếm trên đầu ngón tay tất cả những lần thấy Sanemi uống rượu. Nhưng, chưa bao giờ kết thúc như thế này.

Tại sao anh lại cảm thấy mình sẽ gặp nguy hiểm?

Tại sao tay anh run lên thế này?

Giyuu lắc đầu và hít một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh lại. Anh lại giật mình khi nghe thấy một cánh cửa khác đóng sập lại, tiếng gỗ vỡ vang lên khắp biệt thự.

Suốt đêm còn lại yên tĩnh, may mắn là vậy.

Giyuu ngủ không ngon.

Sanemi tỉnh dậy với một cơn đau đầu, nhưng vẫn cảm thấy tốt. Cuối cùng, hắn đã ngủ qua đêm kể từ khi Muzan bị đánh bại. Sanemi xoay vai và thở dài, cảm thấy khỏe khoắn. Mỗi đêm từ trận chiến cuối cùng, hắn luôn gặp ác mộng lặp đi lặp lại. Chúng luôn kết thúc theo cách giống nhau, cha hắn sẽ kéo mẹ xuống địa ngục, đấm đá và la hét.

Lắc đầu để xua tan ký ức trong giấc mơ, Sanemi nhìn sang bên cạnh mong thấy Giyuu. Thay vào đó, chỉ có ga giường. Hắn nhăn mặt khi cố hiểu ra căn phòng xung quanh và cách hắn đến đây.

"Chuyện quái gì..." Sanemi chậc lưỡi và xoa thái dương để làm giảm cơn đau đầu. Hắn đứng dậy, rời khỏi phòng khách và đi đến phòng của Giyuu.

Hắn nhăn mặt khi thấy nó bị khóa và tâm trí hắn nghĩ đến điều tệ nhất, như thường lệ.

"Giyuu! Thức dậy!" Sanemi gõ cửa, cảm nhận sự lo lắng tràn vào mạch máu.

Hắn nghe thấy vài tiếng động từ bên kia cửa trước khi thấy dáng người buồn ngủ của Giyuu.

"Sanemi...anh thấy khá hơn chưa?" Giyuu hỏi.

Sanemi nheo mắt, bỏ qua cách tay của Giyuu giữ chặt cửa đầy dè chừng.

Như thể muốn đóng nó lại.

"Tôi hơi đau đầu." Sanemi thả lỏng, giờ mới nhận ra Giyuu ổn.

Giyuu gật đầu: "Ồ...đúng rồi. Anh ...hơi say tối qua."

Sanemi nhún vai, không nhớ rõ: "Thôi nào, tôi sẽ làm bữa sáng."

Khi trời sáng dần chuyển sang chiều, Giyuu và Sanemi tạm biệt nhau mà không nói thêm gì về đêm qua. Sanemi đi đến Phong Phủ để giúp người phụ trách chuyển đồ đến Thủy Phủ. Sanemi không có nhiều đồ, nhưng số sách khổng lồ cần nhiều người mang.

Giyuu đi vào thị trấn. Anh và thầy Urokodaki vẫn chưa nói chuyện nhiều kể từ khi anh rời đi để tham gia cuộc Tuyển chọn cuối cùng từ nhiều năm trước. Trước khi thầy Urokodaki rời khỏi tang lễ hôm qua, ông đã nói với Giyuu rằng sẽ ở lại một nhà trọ trong vài ngày.

Anh lo lắng, tất nhiên rồi. Giyuu biết mình đã thiếu tôn trọng người thầy cũ và người giám hộ của mình khi cắt đứt liên lạc với ông- ngoại trừ việc yêu cầu thầy Urokodaki nhận Tanjiro làm đệ tử. Tuy nhiên, Giyuu cũng biết rằng thầy Urokodaki là người tốt bụng và thấu hiểu. Anh có niềm tin rằng năm tháng không làm thay đổi trái tim của thầy.

Khi đến nhà trọ cổ nhất của thị trấn, Giyuu hít một hơi và bước vào. Nhìn thấy thầy Urokodaki không đeo mặt nạ thật lạ. Tuy vậy, Giyuu nghĩ có lẽ dân địa phương sẽ thấy lạ hơn khi thấy ai đó đi lại với chiếc mặt nạ Tengu.

Thầy Urokodaki đang ngồi uống trà ở một bàn trong sảnh nhà trọ. Khuôn mặt bình tĩnh của ông trở nên dịu dàng hơn khi thấy Giyuu. Ông đứng dậy khi Giyuu tiến lại gần.

"...Thầy." Giyuu cúi đầu thật sâu. Anh nhắm mắt lại khi một loạt cảm xúc tràn đến khi đối mặt với thầy Urokodaki. Xấu hổ, hạnh phúc, hối tiếc - tất cả đều được đổ dồn vào lúc này.

"Giyuu." Urokodaki đặt tay lên vai anh khi Giyuu đứng lên để gặp ánh mắt của người đàn ông lớn tuổi.

"Ta mừng vì con đã trở về." Urokodaki nở một nụ cười ấm áp và ôm Giyuu, và Giyuu nhanh chóng đáp lại.

Những cảm xúc tràn ra từ mắt Tomioka khi anh nghĩ đến những lần mình gần như không thể quay lại, "Con xin lỗi. Con thật sự xin lỗi vì đã không quay về."

"Ổn cả mà, Giyuu. Con đã làm rất tốt."

Mắt Giyuu mở to vì lời khen, nhưng bằng cách nào đó, đó là tất cả những gì anh cần nghe. Hàng năm trời đau khổ đè nặng lên trái tim dường như đã được xóa bỏ bởi những lời đơn giản ấy. Giyuu hít một hơi và thở ra nhẹ nhàng.

Anh đã tìm được sự bình yên.

Giyuu về nhà vào tối hôm đó. Đôi giày của Sanemi nằm cạnh cửa, báo hiệu rằng hắn đã về. Thật ấm lòng khi nghĩ rằng đây là nhà của họ bây giờ. Điều đó khiến Giyuu thấy ấm áp trong lòng, rằng anh sẽ có Sanemi bên mình trong vài năm tới.

"Sanemi?" Giyuu gọi, kéo dài thanh âm trong niềm hạnh phúc, "Em về rồi!"

"Chào mừng về...!" Sanemi gọi vọng ra từ phòng ăn.

Giyuu bước vào, mũi anh khẽ nhăn lại khi ngửi thấy mùi rượu ngọt ngào kỳ lạ khi bước vào phòng.

Sanemi ngồi trên sàn trước bàn kotatsu, một chai rượu sake mới đặt trước mặt với một ly sứ. Kaburamaru cuộn tròn trong lòng hắn.

"Anh lại uống nữa rồi," Giyuu nhận xét, như thể Sanemi không nhận ra điều đó.

"Em cũng có thể uống," Sanemi giơ ly lên trước khi nốc cạn.

"...Tối nay em sẽ không uống. Hãy uống nước đi, đừng để bị đau đầu thêm lần nữa." Giyuu đáp, giọng điệu đều đều như cách anh vẫn thường nói.

Sanemi nhún vai, rót thêm rượu khi Giyuu quay về phòng mình.

Giyuu thở dài khi vào phòng ngủ, tự hỏi liệu điều này có trở thành thói quen không. Dù anh rất vui khi thấy Sanemi không bị cuốn vào nỗi buồn của mình, nhưng liệu đây có phải là cách phù hợp không? Không phải Giyuu không có quyền nói, bởi anh cũng từng trải qua những cách đối phó không lành mạnh của riêng mình. Có lẽ đây chỉ là một phần trong quá trình thương tổn của Sanemi. Dù sao đi nữa, Sanemi dường như luôn mạnh mẽ hơn anh.

Có lẽ anh nên tin tưởng vào cách mà Sanemi đang xử lý mọi chuyện. Dù sao đi nữa, Sanemi cũng không làm tổn thương ai hay bản thân mình. Hắn thậm chí còn nói rằng mình ngủ ngon hơn. Có lẽ đây là những gì hắn cần để vực dậy bản thân sau một mất mát lớn.

Giyuu nhắm mắt khi nằm xuống futon, suy nghĩ cuối cùng thoáng qua đầu anh: "Tôi sẽ tin tưởng anh ấy..."

_______________________________

Thời gian trôi qua, mùa xuân bắt đầu nở rộ xung quanh họ. Những chuyến thăm nhà Tengen và các cô vợ của anh trở nên thường xuyên hơn với Sanemi và Giyuu. Suma hiện đã mang thai, họ thường mang quà đến cho gia đình Uzui. Tengen và Sanemi thường tham gia vào một trò uống rượu trong khi Giyuu học các công thức nấu ăn từ những người vợ của Tengen.

Cặp đôi cũng đến thăm Inosuke, Kanao và Zenitsu khi họ tỉnh lại. Sanemi vui mừng hơn khi gặp Kanao so với hai chàng trai. Giyuu chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy tất cả họ sống sót với cơ thể nguyên vẹn. Anh cũng đến thăm Murata, cho họ cơ hội để trao đổi câu chuyện về cuộc sống và những trận chiến kể từ kỳ sát hạch cuối cùng. Điều này khiến Sanemi không vui lắm khi họ trở thành bạn thư từ.

Thầy Urokodaki cũng đã đến thăm Thủy Phủ một lần. Có vẻ như ông ấy quyết tâm làm Giyuu xấu hổ. Trong khi uống rượu whiskey phương Tây, khi mà thầy Urokodaki lịch sự từ chối, Sanemi cười to trước những câu chuyện về Giyuu khi còn trẻ. Sanemi còn trêu Giyuu suốt nhiều ngày vì sự thật rằng Thủy Trụ chưa bao giờ học bơi.

Khi thầy Urokodaki sắp rời đi, Giyuu đã tiễn ông từ cửa đến rìa làng.

"Con có hạnh phúc với cậu ấy không?" Urokodaki hỏi bất ngờ khi họ đến nơi.

Giyuu chớp mắt trước câu hỏi, trở nên hơi ngại ngùng. Anh chưa từng nói trực tiếp với Urokodaki rằng anh và Sanemi đang ở bên nhau, nhưng anh chắc chắn người giám hộ cũ của mình đã biết.

"Dạ, con hạnh phúc." Giyuu trả lời sau khi hết e thẹn.

"Hừm... có vẻ tình hình khá căng thẳng trong ngôi nhà đó."

"...Chúng con vẫn đang tìm lại trạng thái bình thường mới," Giyuu đáp lại. "Anh ấy vẫn đang chữa lành."

"Ta hy vọng rằng không phải là đánh đổi bằng hạnh phúc của con," Urokodaki trả lời.

"Không đâu," Giyuu trả lời ngay lập tức. "Con hạnh phúc."

Điều anh nói là sự thật. Chắc chắn là vậy, dù cho việc uống rượu của Sanemi không giảm đi, nhưng cũng không tệ hơn. Hiếm có đêm nào mà Sanemi không uống nhưng thường chỉ là để giúp hắn ngủ ngon. Sanemi chưa từng chạm vào Giyuu khi say kể từ đêm tang lễ. Thường thì, dường như hắn thậm chí không nhận ra sự hiện diện của Giyuu. Khi sáng đến, cứ như Sanemi chưa từng uống chút nào. Hắn không bao giờ có vẻ như bị say xỉn hay mệt mỏi. Giyuu và Sanemi vẫn trải qua ngày tháng như bất kỳ cặp đôi nào khác.

"...Được rồi, hãy chăm sóc bản thân, Giyuu." Urokodaki gật đầu, bắt đầu chuyến đi trở về nhà.

Giyuu đứng đó cho đến khi Urokodaki biến mất nơi chân trời.

Anh hạnh phúc. Nhưng Giyuu mong muốn Sanemi cũng hạnh phúc, mà không phải dựa vào rượu.

Một tuần sau, Aoi gọi họ vì đoán rằng Tanjiro sắp tỉnh lại. Đồng thời, người lãnh đạo trẻ của nhà Ubuyashiki cũng triệu tập cuộc họp các Trụ cột.

Giyuu và Sanemi cùng nhau đi đến Điệp Phủ. Giyuu rất vui khi đi đến đó, biết rằng thầy Urokodaki và gia đình Uzui cũng sẽ ở đó. Tuy nhiên, Sanemi dường như không hứng thú lắm. Thực tế, suốt cả quãng đường, mặt hắn vẫn cau có. Với Kaburamaru quấn quanh vai, Giyuu nghĩ hắn trông có chút giống Iguro.

"Chúa công mới đã triệu tập cuộc họp các Trụ cột." Giyuu mở lời để phá vỡ sự im lặng.

Sanemi cười khẩy, "Không phải là cuộc họp nếu chỉ có hai Trụ cột."

"Vậy mà, em rất mong đợi điều này. Em muốn cảm ơn cậu ấy và gia đình Ubuyashiki vì mọi thứ..."

"Hừm." Sanemi gật đầu.

Giyuu cắn môi dưới, suy nghĩ quá nhiều về cuộc trò chuyện ngắn ngủi của họ. Anh quyết định giữ im lặng suốt phần còn lại của quãng đường.

Khi Tanjiro tỉnh lại và Sát Quỷ Đội giải tán, Giyuu cuối cùng cũng cảm thấy sẵn sàng để bắt đầu chương mới trong cuộc đời mình. Giai đoạn kỳ lạ giữa bây giờ và đêm dài với Muzan là một khoảng đệm mà anh rất vui mừng để chấm dứt. Nezuko thậm chí còn sửa lại chiếc áo khoác của anh! Một kỷ vật anh đã chuẩn bị để từ bỏ, nhưng thật hạnh phúc khi anh không phải làm vậy.

Khi Sanemi mỉm cười với anh sau cuộc họp cuối cùng của các Trụ cột, Giyuu nghĩ rằng có lẽ hắn cũng đã sẵn sàng để bắt đầu lại. Sự khép lại mà cả hai đều khao khát.

Tuy nhiên, Giyuu đã nhận ra mình nhầm khi họ về nhà, và Sanemi lập tức mở một chai rượu sake ngọt mà hắn thích. Chỉ khác là Kaburamaru không ở đây để giữ Sanemi bầu bạn.

Giyuu ngồi cùng Sanemi, nhấp một ly rượu của mình như đang chiều lòng hắn. Đó chẳng là gì so với ba ly mà Sanemi đã uống.

"Sanemi..." Giyuu bắt đầu, nhận được một tiếng gầm gừ nhỏ đáp lại, "Tại sao anh lại làm thế này với bản thân mình?"

Sanemi nhăn nhó nhìn anh, "Làm gì?"

Giyuu cảm thấy như thể Sanemi đã biết anh đang hỏi gì.

Anh tiếp tục thúc giục.

"Uống rượu. Tại sao phải là mỗi đêm?"

"Chết tiệt, Giyuu. Tôi là người lớn. Tôi không cần em phải giảng dạy."

"Em không có giảng dạy anh, em chỉ muốn giúp." Giyuu đặt tay lên tay Sanemi khi tay kia của hắn định rót thêm ly nữa, "Em không nghĩ rằng rượu đang giúp anh."

Sanemi trừng mắt với Giyuu, nắm lấy cổ tay nhỏ hơn của anh, "Tôi không muốn quan tâm đến suy nghĩ của em. Em có thể uống với tôi hoặc tránh xa tôi, như em đã làm mỗi đêm vậy."

Giyuu co rúm lại trước những lời thô bạo rồi cảm thấy đau âm ỉ nơi cổ tay. Anh xoay cánh tay thoát khỏi Sanemi và nắm lấy chai rượu, "Sanemi, anh đang làm chuyện ngớ ngẩn. Hãy đi ngủ với em đi."

Giyuu tự nhủ không để những lời nói và hành động của Sanemi làm tổn thương mình, biết rằng đó chỉ là do nỗi đau.

Giyuu biết việc làm tổn thương những người mình thân yêu khó đến mức nào. Anh cũng biết rằng việc tự hủy hoại bản thân sẽ chẳng khiến quá trình ấy dễ dàng hơn.

"Đừng có trở nên khốn khiếp như thế!" Sanemi hét lên và ném cái ly. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cơ thể Giyuu giật mình trước khi anh kịp nghe thấy tiếng vỡ của chiếc ly phía sau.

Sanemi nói thêm, "Em nói 'đi ngủ' và biết rõ em sẽ không bỏ cuộc vì em là một kẻ hay trêu chọc người khác. Chết tiệt, lần cuối chúng ta làm chuyện đó là khi nào?"

Giyuu nhìn thẳng vào mắt Sanemi chỉ sau khi chai rượu bị giật lại từ tay anh. Sanemi dễ dàng mở nắp và uống trực tiếp từ chai.

"Em không muốn làm chuyện đó với anh khi anh đang hành động như thế này," Giyuu nói điềm tĩnh.

Sanemi nghiêng chai ra khỏi môi và nghiêng người qua bàn, gầm gừ, "Như thế nào?"

"Như một kẻ say."

"Đồ khốn kiếp." Sanemi với lấy cổ áo Giyuu, nhưng anh dễ dàng né tránh trong trạng thái này.

Giyuu đứng dậy không nói gì và lùi lại vài bước.

"Giờ thì em sẽ bỏ chạy? Em đúng là kẻ hèn nhát, Giyuu! Luôn luôn vậy." Sanemi cũng đứng dậy, đá đổ bàn trong cơn giận. Chai rượu đổ tràn lên sàn gỗ, lan tỏa hương rượu khắp phòng.

"Sanemi, dừng lại đi," Giyuu nhíu mày.

"Hay là sao? Em định làm gì?" Sanemi đấm vào tường ngay cạnh đầu Giyuu, giam anh lại.

"Anh cần giúp đỡ, Sanemi." Giyuu nói, lặp lại những lời từng được nói với anh vài tháng trước.

Sanemi nhếch mép, kéo Giyuu vào một nụ hôn nóng bỏng, cắn xé ngấu nghiến nó.

Một nụ hôn mà Giyuu không đáp lại.

Tomioka không chắc liệu là lời nói hay sự im ắng của anh khiến Sanemi đưa tay lên cổ anh, nhưng điều đó đã xảy ra.

Giyuu thở hổn hển vì =lòng bàn tay của Sanemi ép chặt vào khí quản cuae anh. Anh đưa tay thành nắm đấm và đấm vào ngực Sanemi.

Sau một vài giây như kéo dài mãi mãi, Sanemi cuối cùng buông tay và rời khỏi miệng Giyuu.

Giyuu thở dốc để lấy oxy khi những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má anh. Sanemi vuốt ve má Giyuu một cách dịu dàng trước khi nâng cằm anh lên để buộc mắt họ gặp nhau.

"Em trông thật đẹp vào những lúc như thế này." Sanemi mỉm cười nhìn Giyuu.

Tomioka nuốt nước bọt, nỗi sợ xoáy sâu trong dạ dày. Liệu Sanemi có nghĩ rằng anh đang thích điều này không? Chắc chắn, họ từng có những lần thân mật mạnh mẽ và thật tuyệt.

Nhưng đây không phải là điều Giyuu muốn. Anh không thể tin tưởng Sanemi khi hắn như thế này. Không khi Sanemi muốn gây đau đớn hơn là khoái lạc, dù hắn có ý thức được điều đó hay không.

"Em không muốn điều này." Cuối cùng Giyuu cũng tìm lại được giọng nói của mình, giọng khàn đi từ việc bị bóp cổ quá mạnh.

Sanemi ngừng lại vài giây để xử lý lời nói trước khi rời xa người yêu, "Mẹ kiếp em, Giyuu..." hắn lẩm bẩm khi rời khỏi phòng.

Những tiếng đổ vỡ tiếp theo sau bước chân của Sanemi. Giyuu chắc chắn đó là những chiếc bình hắn đã mang từ Phong Phủ đến, những món đồ đã tồn tại hàng năm từ các Phong Trụ trước đây.

Giyuu không quan tâm đến những đồ cổ lúc này. Anh ngồi sụp xuống tường và tập trung vào hơi thở của mình.

Anh sẽ nói chuyện với một Sanemi tỉnh táo về chuyện này vào ngày mai.

Sanemi sẽ không bao giờ dám làm tổn thương Giyuu một cách chân thật như đêm nay.

Tuy nhiên, cơ hội đó không bao giờ đến.

Giyuu tỉnh dậy trong phòng ăn chỉ vài tiếng sau, khi trời vẫn còn tối. Má anh khô cứng như thể anh đã khóc khi ngủ.

Dựa trên những sự kiện đêm qua, có lẽ là như vậy.

Có một tấm chăn quấn quanh vai Giyuu và căn phòng không còn mùi rượu nữa. Một chiếc đèn lồng được thắp sáng trên bàn đã được dựng lại, và một que nhang hương quế đang cháy gần đó.

Giyuu nhìn xuống sàn nhà, không còn thấy mảnh vỡ nào từ chiếc ly mà Sanemi đã ném. Khi anh ngồi dậy, anh nhìn rõ hơn những gì nằm trên bàn dưới ánh sáng mờ của đèn lồng.

Một mảnh giấy.

_______________________________

Một ngày sau, gió thổi nhẹ nhàng trên Núi Sagiri. Nhưng dòng chảy của con sông vẫn mạnh mẽ trong hơi thở của đầu xuân, đầy ắp cá hồi cầu vồng và cá chép.

Urokodaki vừa hoàn thành việc lấy nước từ dòng sông. Những xô nước rơi xuống khi ông thấy Giyuu đứng trước căn nhà gỗ trên núi của mình, trông lạc lõng như khi ông gặp cậu vào lần đầu tiên.

"Giyuu? Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Urokodaki chạy tới cậu học trò cũ, kéo chàng trai tóc đen vào vòng tay, giống như ông đã làm rất lâu trước đây.

"Anh ấy đã rời đi."


_______________________________

Ý là đây là c18 rồi, và còn đúng 2c nữa là end mà ngược cỡ này.

Đọc xong nhớ cmt cảm nhận và vote cho sốpp.

https://archiveofourown.org/works/48217267/chapters/121595080?fbclid=IwY2xjawFbTAhleHRuA2FlbQIxMAABHd4OvHT77FzsZ8ZOOGwGl372FFHvtjyP5Y1Ey2o6izfnmGI20DnHKjYQ0A_aem_37EEQc1KUvHAPS6o3OcabQ&view_adult=true

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro