Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C12

Giyuu cảm thấy hạnh phúc. Mọi thứ giờ đây dường như hoàn toàn khác biệt. Một gánh nặng đã được nhấc khỏi ngực anh. Nhìn quanh mình lúc này, anh nhận ra thế giới này đẹp đến mức nào. Thế giới luôn đẹp thế này sao? Những cảm xúc đã không xuất hiện trong anh suốt nhiều năm - giờ đây đang nhấn chìm anh. Một quyết tâm mới nảy sinh để nắm bắt những điều mà anh đã phớt lờ bấy lâu.

Tuy nhiên, không phải mọi vấn đề của anh đều được giải quyết một cách thần kỳ. Giyuu vẫn còn nghi ngờ khả năng đạt được dấu ấn diệt quỷ của mình. Anh vẫn còn hoài nghi về bản thân. Khi Sabito chết, một phần của Giyuu cũng chết theo. Phần anh có thể cười và vui vẻ mà không cần lo lắng. Người đã hứa với Sabito rằng anh sẽ tiếp tục sống. Anh sẽ sống hết khả năng của mình và sẽ thực hiện mục đích với Sát Quỷ Đoàn. Giyuu sẽ cố gắng hết sức để chấm dứt Muzan*

Anh cũng sẽ làm mọi điều có thể để khiến Sanemi lại hạnh phúc với anh. Sau tất cả những gì Sanemi đã giúp anh vượt qua và những gì Sanemi phải chịu đựng từ anh, hắn xứng đáng với tất cả mọi thứ.

Và một lời xin lỗi.

Anh cần xin lỗi thầy Urokodaki nhiều nhất. Giyuu không thể tin nổi sự kiêu ngạo của chính mình. Anh hy vọng thầy Urokodaki không quá đau lòng vì những quyết định của anh cho đến bây giờ. Anh sẽ tìm cách bù đắp lại.

Giyuu vẫn còn đau đớn, nhưng giờ anh đang cố gắng hướng tới việc trở nên ổn hơn. Anh đang cố gắng tha thứ cho bản thân để anh có thể xứng đáng với sự tha thứ.

Giyuu đã đến gặp Gyomei sau bữa trưa với Tanjiro. Anh xin lỗi người đàn ông to lớn vì sự kiêu ngạo của mình và xin chỉ dẫn về cách giúp đỡ với việc Huấn luyện Trụ cột.

Có lẽ Giyuu sẽ không huấn luyện kiếm sĩ trong một thời gian, vì anh sẽ là trụ cuối cùng nhận họ. Điều đó cho anh thời gian để nghĩ ra cách tổ chức "huấn luyện chiến đấu toàn diện" mà anh đã được giao. Gyomei dường như ngưỡng mộ kỹ thuật Hơi Thở Nước toàn diện của Giyuu.

Kỹ thuật của Giyuu.

Điều đó khiến anh mỉm cười một chút.

Giyuu trở về dinh thự của mình vào lúc đêm muộn, hít thở không khí đêm trong lành. Đó là một đêm thoải mái cho mùa đông, anh biết ơn thời tiết mát mẻ sau khi chạy từ buổi huấn luyện trên núi của Gyomei.

Khi bước vào nhà, anh thở ra. Mọi thứ vẫn giống như sáng nay, nhưng giờ dễ thở hơn. Giyuu nghe thấy nước róc rách từ con suối gần đó và tiếng gió xào xạc lá rơi. Mọi thứ đều bình yên, nhưng anh cảm thấy trống trải trong ngôi nhà của mình. Nó trơ trọi, vắng vẻ.

"Khốn khiếp!" Giyuu giật mình trước tiếng hét đột ngột, nghe thấy giọng của Sanemi. May mắn thay, bản năng của anh trỗi dậy nên cú đấm của Sanemi chỉ trúng vào tường sau lưng Giyuu thay vì khuôn mặt anh.

"Sanemi...!?" Giyuu lùi lại.

"Đồ khốn nạn." Sanemi lại chửi rủa, giọng nói hắn đầy vẻ căng thẳng. Nếu Giyuu không biết rõ hơn, anh sẽ nghĩ rằng đó là vì cú đấm đau đớn vào bức tường gỗ cứng. Nhưng, nỗi đau trong giọng Sanemi còn sâu hơn. Nỗi đau tinh thần. "Em định bỏ tôi lại chỉ với một mảnh giấy sao!?"

Giyuu né một cú móc phải, kết thúc ở phía sau Sanemi.

"Em xin lỗi." Giyuu nói khẽ, mắt ngấn nước khi anh nhận ra nỗi đau của Sanemi đến từ đâu. Anh đã gây ra điều đó. Giyuu lẽ ra nên về nhà sớm hơn và xé tờ giấy đó đi. "Em không biết anh sẽ đến sớm như vậy-" Anh bị ngắt lời bởi những bàn tay túm lấy áo đồng phục của mình.

Sanemi đẩy mạnh Giyuu vào tường gần nhất, lần này anh không cố gắng bỏ chạy.

"Vậy thì tôi rất xin lỗi vì đã làm hỏng kế hoạch của em!" Sanemi gầm lên. "Em không được phép chết trước mặt tôi, Giyuu!" Hắn hét lên, giọng hắn vang vọng xé toạc bầu không khí tĩnh lặng của đêm khuya.

"Em đã nghĩ cái quái gì vậy?" Sanemi nhìn những giọt nước mắt lăn trên đôi má lạnh giá của Giyuu, ửng hồng vì lạnh. Sanemi chùng xuống. "Em nghĩ gì...?" Hắn hỏi lần nữa với giọng nhỏ hơn, đôi mắt hắn cũng ướt đẫm.

"Em xin lỗi." Giyuu lại nói, "Em đã không nghĩ. Không theo cách mà em nên nghĩ. Em xin lỗi vì đã làm anh sợ, Sanemi." Anh thút thít, "Nhưng bây giờ em sẽ ổn thôi, em hứa. Em sẽ ổn thôi."

"Làm sao tôi có thể tin điều đó!?" Sanemi lại hét lên, đẩy mạnh hơn vào Giyuu khi người con trai tóc đen hít một hơi sâu. "Em luôn nói rằng 'sẽ tốt hơn' - 'mọi chuyện sẽ ổn thôi'. Nhưng em không bao giờ ổn cả!" Những giọt nước mắt giận dữ của Sanemi rơi lác đác. "Em chưa bao giờ ổn! Tôi đang cố gắng hết sức đây, Giyuu! Khốn kiếp!" Sanemi ôm chặt Giyuu. "Em không được phép rời xa tôi."

"..." Giyuu ôm lại Sanemi. "Em thật sự không muốn. Em không muốn. Em xin lỗi, Sanemi. Em xin lỗi vì đã để anh phải đọc lá thư đó, xin lỗi anh vì sự ngu ngốc của em. Làm ơn, hãy tin em một lần nữa. Lần này em sẽ đi cùng anh nửa đường còn lại. Em sẵn sàng rồi, Sanemi. Em...em đã sẵn sàng sống." Anh nói nhanh, hạ nhiệt dần từ cơn kích động. Anh nhận ra điều đó nhưng không dừng lại, tuyệt vọng muốn sửa chữa mọi thứ.

"...Chết tiệt..." Sanemi khịt mũi, khóc nhiều hơn khi hắn dựa trán lên vai Giyuu. "Từ khi nào em viết nó? Em đã thử rồi sao? Em có bị thương chỗ nào không?" Sanemi di chuyển nhanh chóng, kiểm tra cổ trắng của Giyuu trước. Hắn có linh cảm rằng lựa chọn đầu tiên của Giyuu sẽ là treo cổ. Không thấy gì ngoài làn da xinh đẹp, hắn để tay di chuyển xuống cổ tay Giyuu, định kéo tay áo lên.

Cuối cùng, Giyuu phản ứng lại sự tìm kiếm của Sanemi, đặt tay lên tay hắn để ngăn lại. "Em đã không sát trùng chúng. Chúng đang bị nhiễm trùng." Anh xấu hổ, giọng anh thể hiện điều đó. Giyuu chỉ muốn cảnh báo với hắn.

**"Hừ..." Sanemi thở dài, kéo tay áo bên trái của Giyuu lên. Những vết cắt đỏ tấy chạy dài nửa cánh tay Giyuu. Chúng đang bắt đầu đóng vảy, nhưng Giyuu đã bứt ra khi Tanjiro ở đó. Một số vết có màu xanh vì mủ, trong khi những vết khác trông sưng tấy. Chúng đã bị nhiễm trùng, nhưng Sanemi nghĩ chúng không cần phải khâu.

"Chúng đã có từ vài ngày trước rồi." Sanemi nói, dễ dàng nêu ra sự thật.

"Em biết."

Sanemi tặc lưỡi. "...Hãy sát trùng chúng cẩn thận nào." Hắn dẫn Giyuu vào phòng tắm, trong một thói quen đã được thực hiện quá nhiều lần khiến Sanemi không thích chút nào. Cả hai đều biết ơn sự im lặng lúc này.

Điều đó cho Sanemi thời gian để đẩy lùi cơn giận, để nó dần nhường chỗ cho cảm xúc hắn đang cố che giấu – là lo lắng.

Điều đó cho Giyuu thời gian để thu thập lại cảm xúc của mình khi chúng đã vượt khỏi tầm kiểm soát suốt cả ngày.

Bộ sơ cứu nhanh chóng được Sanemi lấy ra. Hắn lấy những dụng cụ cần thiết. Liếc qua vẻ mặt vô cảm của Giyuu, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi anh. "Sẽ đau đấy."

Giyuu gật đầu, biết rõ điều gì sẽ xảy ra.

"Em vẫn còn giữ sợi dây đó chứ?" Sanemi hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào túi của bộ đồng phục.

"...Anh muốn lấy nó à?" Giyuu nhìn hắn.

"Đó là thứ em định dùng phải không?"

"Đúng vậy." Giyuu thở khẽ.

"Vậy thì, đúng rồi. Đưa nó cho tôi." Sanemi nói. "Từ khi nào em viết lá thư đó?" hắn lại hỏi khi Giyuu lục tìm trong túi sâu của mình để lấy sợi dây thừng.

"Cùng ngày em cắt cổ tay." Giyuu nói, đưa cho hắn sợi dây.

"...Tại sao em không viết cho tôi?" Sanemi cầm lấy vật đó, nhét vào túi của mình.

"Em... em không muốn làm gánh nặng cho anh nữa. Em đã viết điều đó trong đó, có lẽ vậy."

"Chà, tôi vẫn chưa đọc cái quái gì trong đó cả." Sanemi trừng mắt, "Chúng ta sẽ tiêu hủy nó - cả cái đó và cái dây thừng chết tiệt."

"...Được rồi." Giyuu gật đầu, "Anh... có định đọc nó không? Anh đã nói 'chưa' mà. Em... em không nghĩ mình muốn ai đọc nó nữa."

"...Tôi sẽ không đọc nó." Sanemi hôn lên mặt Giyuu, đi lòng vòng cho đến khi họ hôn nhau. Giyuu hôn lại một cách háo hức, như thể anh cần Sanemi để thở.

Sanemi rút lui, quay lại với vấn đề chính. Để Giyuu biết rằng cánh tay của anh nên hồi phục trước khi huấn luyện bắt đầu.

Sau mười phút, Sanemi phủ lại cổ tay băng bó của Giyuu bằng tay áo, "Đi nào." Sanemi nắm tay Giyuu dẫn anh đến phòng ngủ.

"Chúng ta-?" Giyuu bắt đầu.

Sanemi đảo mắt, hắn có thể nghe thấy sự xấu hổ trong giọng nói của Giyuu. Sau tất cả những gì họ đã làm, Giyuu vẫn có vẻ ngây thơ.

"Không. Em sẽ lấy bức thư đó." Sanemi nhăn mặt, "Tôi muốn nó biến mất."

"À." Giyuu gật đầu khi họ ra khỏi căn phòng nhỏ của anh. Sanemi kéo cửa ra và nhường chỗ cho Giyuu vào trước. Hắn quan sát Giyuu dừng lại ở ngưỡng cửa.

"..." Giyuu thở dài khi nhìn quanh phòng, như thể anh chưa từng sống ở đây suốt cuộc đời trưởng thành của mình. Nhìn căn phòng này, Giyuu cuối cùng cũng nhận ra nó buồn đến mức nào.

Sạch sẽ nhưng anh chưa bao giờ trang trí những bức tường, ga trải giường của anh đều màu trắng như thể đây là một chiếc giường trong Điệp Phủ, anh có hai bộ đồng phục khác và một chiếc yukata xanh đơn giản trên giá. Căn phòng này, cả ngôi nhà này. Nó gần như chưa có ai từng sống ở đây. Giyuu đã đi qua ngôi nhà của mình trong ba năm - sống như một bóng ma.

Anh biết mình đã đứng im ở ngưỡng cửa một khoảng thời gian không thoải mái, nhưng Sanemi không nói gì. Anh cảm thấy biết ơn khi được cho một khoảnh khắc để suy nghĩ. Giyuu hít một hơi và đi đến bàn của mình. Anh từ từ hạ mình xuống đất khi nhặt bức thư lên, cảm giác như lần đầu tiên anh thấy nó. Bông hoa hồng mà Sanemi đã tặng anh nằm nhấn và khô héo. Nó thật mỏng manh. Giyuu muốn đấm bản thân vì đã để nó bị tổn thương. Anh nên mua một cái khung để bông hoa xinh đẹp này được trưng bày.

Vuốt những ngón tay qua bề mặt của giấy, Giyuu nhận ra chữ viết của mình trên đó. Mặc dù mọi thứ khác có vẻ xa lạ. Hôm nay đã là một ngày dài - đó là điều Giyuu đổ lỗi cho những giọt nước mắt tiếp theo.

"S-Sanemi..." Anh khóc nhẹ, ôm chặt bức thư. Ngay lập tức, Sanemi đã bên anh, một cánh tay vòng quanh anh.

"Có chuyện gì vậy?" Hắn hỏi một cách thận trọng, nhìn vào khuôn mặt nghiêng đầy nước mắt của Giyuu.

"Em không nhớ." Giyuu khẽ nói.

"Cái gì?" Sanemi nghiêng đầu sang một bên, "Nhớ cái gì?"

"Em không nhớ em đã viết gì." Giyuu lắc đầu, "Có những điều em thậm chí không nhớ từ tám năm qua. Mọi thứ chỉ là một mảnh ghép...mảnh ghép từ Sabito." Anh nấc nghẹn. Giyuu gần như không thể tin rằng anh đã để những năm tháng này trôi qua. Rất khó để nhớ một số điều, như những mảnh ghép trong ký ức của anh. Mỗi ngày đã trôi qua theo cách quá chậm, nhưng cũng đã vụt qua tay anh trong tám năm qua.

Làm thế nào mà điều đó lại xảy ra?

Căn bệnh trầm cảm mà anh đã mắc phải đã cướp đi rất nhiều thứ từ anh. Thời gian của anh, giá trị bản thân, sự tỉnh táo của anh.

Sanemi tạm dừng tay mình, nhìn về phía chiếc túi trong phòng, "...Giyuu." Sanemi thở dài, siết chặt cậu, "Tôi... tôi có một thứ cho em."

Giyuu kêu lên theo phản xạ, cả với những lời nói và Sanemi rời khỏi anh. Anh nhìn sang khi Sanemi lấy từ túi của hắn , kéo ra hai cuốn sách.

Không, hai cuốn nhật ký.  

Những cuốn nhật ký của họ.

"Sanemi...?" Giyuu nấc nghẹn, nhìn lên để tìm kiếm lời giải thích từ hắn.

"Nhìn này -" Sanemi gầm gừ, "Tôi biết em có thể tức giận nhưng tôi đã đến gặp Urokodaki. Ông ấy đã cho tôi những thứ này." Giyuu nhìn lại những cuốn nhật ký, anh đã ngừng khóc. Anh từ từ với tay lấy cuốn nhật ký của Sabito, mở ra để lật qua.

Anh không bận tâm đọc những dòng chữ ấy.

Không phải hôm nay.

"...Anh đã đọc nó chưa?" Giyuu hỏi, nhìn vào chữ viết bừa bộn quen thuộc.

"Rồi, nhưng không hết. Tôi chưa xem cuốn của em đâu, 'Yuu."

Giyuu không đáp, đặt cuốn của Sabito xuống. Anh lấy cuốn của mình từ tay Sanemi nhưng không mở nó, chỉ nhìn chằm chằm.

"Xin lỗi..." Sanemi lầm bầm.

"Em không tức giận..." Giyuu lắc đầu, "Ông ấy có khỏe không? Khi anh gặp ông ấy?"

"Urokodaki? Ừ. Ông ấy khỏe, có hơi kỳ quặc một chút..."

Giyuu thở phào nhẹ nhõm, chọn cách bỏ qua câu nói cuối cùng. Anh mở ngăn kéo bàn và lấy ra một bức thư khác - bức thư mà anh định gửi cho thầy Urokodaki cách đây vài tháng.

"Em cũng muốn vứt cái này đi..." Giyuu nói, cầm cả hai bức thư và cuốn nhật ký cũ trong tay.

Sanemi gật đầu, "Em sẽ làm gì với cuốn nhật ký?"

"Emchưa biết..."

"Được rồi...đi nào." Sanemi và Giyuu đi đến khu vực tập luyện, "Ngồi xuống đi." Hắn ra lệnh cho Giyuu một cách dễ dàng, biết rằng anh sẽ nghe lời.

Giyuu ngồi xuống, để Sanemi đi lấy một thứ khác. Đêm tối rất đen. Anh không thể nhìn thấy những chữ trên những bức thư mà anh hầu như không nhớ đã viết. Nghĩ rằng, chứng trầm cảm đã khiến tâm trí anh mờ mịt trong suốt tám năm qua. Chắc chắn, anh nhớ các cuộc họp của Trụ cột, những lần suýt bị quỷ giết, cứu Tanjiro, ở bên Sanemi. Nhưng, anh không nhớ những thứ như lần đầu tiên anh tự cắt bản thân. Nó mờ mịt quá.

Anh đã làm điều đó bằng thanh kiếm của mình?

Nó có ở trong phòng ngủ của anh không?

Anh có khóc không?

Giyuu không nhớ. Anh không chắc có muốn nhớ nữa hay không.

Sanemi quay lại, ôm một ít gỗ trong tay.

"Anh đang làm gì vậy?" Giyuu hỏi.

"Đốt lửa." Sanemi nói một cách dễ dàng, để những mảnh gỗ rơi ra khỏi tay và va xuống đất. Hắn quỳ xuống, chuẩn bị nhóm lửa. Sanemi đặt dây thừng lên đất và sắp xếp ba khúc gỗ theo cách giống như một cái lều trên dây thừng.

"Tôi sẽ đi tìm một ít rơm." Sanemi chuẩn bị đứng dậy nhưng Giyuu đưa tay ra ngăn hắn lại.

"Chúng ta... chúng ta có thể dùng cuốn nhật ký của em." Anh đề nghị.

"Em không muốn đọc nó sao?" Sanemi hỏi, ngồi lại xuống.

Giyuu im lặng một lúc, như để xác nhận với chính mình, "Không, em không muốn. Cuốn nhật ký này... cuốn nhật ký này là đại diện cho con người mà em đã từng là. Giống như những bức thư này. Em không còn là cậu bé nhỏ bé nữa - và em cũng không phải là Giyuu Thợ Săn Quỷ nữa."

Sanemi nheo mắt khó hiểu, sắp sửa chất vấn bạn trai của mình, nhưng Giyuu đã nhanh hơn.

"Em là Giyuu – Thủy Trụ."

Sanemi mỉm cười khi nghe những từ đó, nhìn thấy nụ cười tự tin của Giyuu, "Giyuu – Thủy Trụ- Bạn trai của tôi." Sanemi sửa lại.

Điều đó khiến Giyuu bật cười, "Vâng, bạn trai của anh." Giyuu quay lại với cuốn nhật ký và mở nó ra. Anh để mình lướt qua vài từ mà anh có thể nhận ra trong bóng tối.

'Tsutako'

'Cái chết'

'Urokodaki'

'Mạnh mẽ'

'Sabito'

'Tình yêu'

"..." Giyuu thở dài khi xé ra một vài trang, vo tròn chúng lại. Anh đặt những mảnh giấy vừa làm ra thành củi vào lửa đã được chuẩn bị sẵn và lặp lại hành động đó vài lần.

"Chuẩn bị chưa?" Sanemi hỏi, lấy một hộp diêm ra.

"Rồi." Giyuu gật đầu.

Sanemi châm diêm ngay từ lần đầu tiên, ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ trước khi dịu lại một chút. Sanemi đặt diêm vào củi. Cả hai cùng nhìn ngọn lửa nhỏ của mình bùng lên. Những trang giấy nhăn nheo và cháy xém, hôn lên dây thừng cho đến khi nó cũng bùng cháy. Các cạnh của gỗ cũng đã bắt đầu đen lại.

Với ánh sáng nhỏ bé, Giyuu nhìn xuống bức thư mà mình muốn gửi cho thầy Urokodaki. Một bức thư mà anh chưa từng có can đảm để gửi đi. Sanemi quan sát khi đôi mắt Giyuu trở nên mềm mại nhìn vào bức thư. Môi anh tạo thành một đường mảnh, đánh giá sự tồn tại của nó.

"Em là Thủy Trụ." Chỉ vậy thôi, Giyuu lầm bầm trước khi vò nát bức thư và thả nó vào lửa.

Một sự khẳng định mới rực rỡ.

Những lời nói trong trang giấy dễ dàng bị thiêu cháy.

Sanemi tự hào mỉm cười, "Ừ, là em."

Giyuu khẽ nhìn hắn với một nụ cười nhỏ trước khi nhặt lên bức thư tự sát của mình. Khuôn mặt anh trở nên trống rỗng rồi nhăn lại vì buồn bã. Sanemi giữ im lặng khi chứng kiến vẻ mặt dịu dàng của Giyuu biến đổi từ cảm xúc này sang cảm xúc khác. Hắn vẫn chờ đợi.

"...Anh có nghĩ em rất ích kỷ không?" Giyuu hỏi, mắt tạm thời rời khỏi mảnh giấy.

Sanemi dựa lưng vào tay mình, "Mong muốn không còn cảm thấy tê liệt nữa không phải là ích kỷ."

Giyuu suy nghĩ về câu trả lời, "...Anh biết đấy, hôm nay em đã cảm nhận được rất nhiều thứ. Em gần như tức giận vì điều đó - vì đã bỏ lỡ."

"Em nên biết ơn vì điều đó... em có một sự trân trọng mới cho nó bây giờ hoặc là bất cứ thứ gì khác." Sanemi nhún vai.

Giyuu mỉm cười, "Nếu anh viết trên giấy thì có sức biểu đạt hơn."

Sanemi chỉ khịt mũi, chờ đợi Giyuu sẵn sàng. Sẵn sàng để đốt mảnh giấy đáng ghét đó, xem những tro tàn rơi xuống cho đến khi nội dung của nó không còn là sự thật nữa.

Giyuu lau nước mắt một lần nữa khi anh đọc xong bức thư tự sát.

"...Tôi sẽ không bao giờ để em cảm thấy như vậy nữa." Sanemi thì thầm, xoa tay lên đầu gối Giyuu.

"Em biết." Giyuu gật đầu, "Em cũng sẽ không." Anh hít một hơi thật sâu. Với sức mạnh cảm xúc mà Giyuu không biết mình có, anh nắm chặt mảnh giấy, khiến nó trở nên không đáng kể.

Anh sẽ không bao giờ cho phép mình trở thành người đã viết bức thư này. Không bao giờ nữa.

Giyuu thả bức thư vào lửa.

Và với điều đó, anh biết, anh có thể học cách sống trở lại.

Anh sẽ không để món quà của cuộc sống này trôi qua mà không có cuộc chiến.

Anh sẽ khiến chị Tsutako và Sabito tự hào.

"Em ổn không?" Sanemi vuốt tóc Giyuu ra khỏi mặt. Giyuu mỉm cười và nhoài người về phía cử chỉ đó.

"Em sẽ ổn." Giyuu ném phần còn lại của cuốn nhật ký vào đống lửa đang cháy. Những ngọn lửa màu cam vàng bùng lên rực rỡ khi ngọn lửa đạt đến đỉnh điểm.

"Tôi tin em." Sanemi nói nhẹ nhàng khi ngọn lửa nổ tí tách.

Giyuu quay đầu nhìn Sanemi và anh mỉm cười. Khuôn mặt nhợt nhạt của anh được chiếu sáng bởi một ảo ảnh xinh đẹp từ ánh sáng của ngọn lửa, trong khi mái tóc đen của anh bắt được màu xanh đậm của bầu trời đêm. Đôi mắt anh sáng lên với một vầng sáng mới mà Sanemi chưa bao giờ thấy.

Đó là điều đẹp nhất Sanemi từng chứng kiến ở Giyuu.

Sanemi tiến tới, chiếm lấy đôi môi của Giyuu. Giyuu mỉm cười trong nụ hôn, trái tim anh bắt đầu đập loạn nhịp như thể đó là lần đầu tiên. Giyuu không bao giờ muốn bị tước đoạt cảm giác này một lần nữa.

Cùng nhau, họ sẽ sống.

_______________________________

Hạnh phúc ghê, tác giả mà dừng ngay đoạn này là đỡ đớn nữa rồi:). Dịch ngược G xong mà t muốn nhảy lầu luôn, còn tận 3c ngược S, nói là ngược S chứ cũng có ngược G nữa, thứ gì chịu nổi 💔. Nghĩ đi nghĩ lại đêm nay cũng kh trans hết đc nên đăng luôn, hẹn 3c còn lại vào Chủ nhật hoặc t2 nhé (⁠づ⁠。⁠◕⁠‿⁠‿⁠◕⁠。⁠)⁠づ

https://archiveofourown.org/works/48217267/chapters/121595080?fbclid=IwY2xjawFbTAhleHRuA2FlbQIxMAABHd4OvHT77FzsZ8ZOOGwGl372FFHvtjyP5Y1Ey2o6izfnmGI20DnHKjYQ0A_aem_37EEQc1KUvHAPS6o3OcabQ&view_adult=true

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro