C11
"Giyuu, người thường tự đẩy mình vào trạng thái tiêu cực, liệu có thể bắt đầu nhìn về phía trước một lần nữa..."
Đó là buổi chiều ngày 5 tháng 12. Còn một ngày nữa. Giyuu ngồi thiền trong phòng ngủ chính gần như trống rỗng của căn nhà. Anh cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết. Không gì có thể phá hỏng khoảnh khắc này...
"Xin lỗi! Anh Tomioka! Xin Chào! Em xin lỗi vì đã làm phiền anh!"
Giyuu hít thở sâu thêm một lần nữa. Đó có phải là giọng của Tanjiro không? Tại sao cậu ấy lại ở đây? Anh thở ra chậm rãi.
"Anh Giyuu! Là em đây! Kamado Tanjiro! Chào anh!"
Từ khi nào mà Tanjiro bắt đầu gọi anh bằng tên?
"Được rồi, em vào đấy nhé!"
Giyuu mở một mắt ra khi cảm thấy sự yên bình của mình tan biến.
"Vào đây à? Không. Chắc cậu ấy nói là 'Tôi đi đây'. Mình nghe nhầm rồi."
Tự lừa dối bản thân luôn có hiệu quả. Giyuu thở ra một lần nữa và nhắm mắt lại, cố gắng tìm lại sự tĩnh lặng bị lấy đi khi anh nghe thấy cánh cửa trượt mở ra.
Đôi mắt của Giyuu giật mạnh về phía âm thanh và anh thở hổn hển khi thấy Tanjiro. Tại sao cậu ấy lại ở đây? Giyuu muốn dành những giờ cuối cùng của mình trong cô độc và không bị quấy rầy. Vậy tại sao trời cứ trêu đùa anh?
Giyuu nhanh chóng thay đổi vẻ mặt ngạc nhiên thành khuôn mặt vô cảm đã được luyện tập khi Tanjiro bước vào như thể cậu ấy là chủ nhân nơi đây. Giyuu cảm thấy căng thẳng trong đầu và huyết áp tăng cao khi Tanjiro ngồi xuống ngay trước mặt anh.
"Em đến để xem anh thế nào!" Tanjiro cười rạng rỡ với Giyuu. Giyuu không chắc mình muốn khóc, la hét hay bóp cổ cậu bé trước mặt. Nhưng điều mà anh chắc chắn là anh muốn ở một mình.
Tanjiro chắc hẳn đã nhận ra sự thù địch vì cậu đã vào thẳng vấn đề, "Đúng rồi! Tóm lại, mọi người đều đang tập luyện!"
"Tôi biết." Con quạ của Giyuu đã báo cáo cho anh.
"Sao ạ? Vậy anh biết rồi à? Em rất vui khi nghe điều đó!" Cậu bé cười lớn.
Cậu cười, vô tư như vậy. Giyuu quay mắt đi để cố gắng kiềm chế cơn giận đang sôi sục trong mình. Anh nhìn xuống đất, nơi đầu gối của họ cách nhau chỉ vài inch.
"Quá gần rồi."
Tanjiro tiếp tục, "Em sẽ được phép tham gia huấn luyện sau bảy ngày nữa, vậy cho tới lúc đó anh có thể huấn luyện cho em không?"
Phản ứng của Giyuu ngay lập tức, "Không." Mắt anh vẫn nhìn vào đầu gối của họ.
"Nhưng, tại sao không ạ? Em có cảm giác anh đang tức giận..." Giyuu đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt Tanjiro, "Nhưng anh đang giận điều gì?"
Chà, nếu Giyuu sắp chết, anh có thể nói ra điều này.
"Tôi tức giận vì cậu không thành thạo được hơi thở nước một cách hoàn hảo. Cậu lẽ ra phải trở thành Thủy Trụ."
Tanjiro chỉ cười nhẹ, "Em rất xin lỗi về điều đó."
Giyuu không tin rằng cậu thực sự xin lỗi.
"Nhưng tôi đã bàn về điều đó với thầy Urokodaki..."
Tất nhiên là cậu đã làm thế. Thầy Urokodaki thích Tanjiro. Tanjiro thông minh, mạnh mẽ, tràn đầy tiềm năng. Hoàn toàn trái ngược với Giyuu.
"...và việc thay đổi phong cách ban đầu để phát triển một kỹ thuật thở mới không phải là hiếm! Vì các chiêu thức của hơi thở nước có nền tảng vững chắc, nên ông ấy nói nó đã sinh ra nhiều kỹ thuật mới!" Tanjiro lại cười.
Làm sao cậu có thể hạnh phúc đến vậy? Dù cuộc đời đã đối xử tệ với cậu? Tại sao Tanjiro lại mạnh mẽ hơn anh vậy chứ?
"Đó không phải điều tôi muốn nói." Giyuu có thể nghe thấy giọng mình sắc bén hơn, "Ngay bây giờ, khi không có Thủy Trụ, phải có ai đó đảm nhận vị này thật sớm."
Giyuu không biết tại sao mình lại nói như vậy. Đã quá muộn để thay đổi suy nghĩ của Tanjiro.
"Không có Thủy Trụ? Nhưng chúng ta có anh mà, Giyuu."
Anh ghét cách Tanjiro nói tên mình dịu dàng như vậy. Cách mà cậu ấy thể hiện sự ngưỡng mộ. Giyuu không xứng đáng với điều đó. Anh cần phải thoát khỏi đây.
"Tôi không phải là Thủy Trụ." Đó là sự thật mà Giyuu vui mừng khi được nói ra.
"Gì ạ?"
"Ra khỏi đây đi." Anh gần như co rúm lại khi nghe giọng mình, anh không muốn làm tổn thương hay thiếu tôn trọng Tanjiro. Anh chỉ muốn cậu rời đi. Quên anh đi và tập luyện với những người xứng đáng hơn.
Giyuu rút lui về phòng, và anh nghe thấy Tanjiro theo sau một lúc sau đó. Tại sao cậu không nhận ra ám hiệu?
"Anh Giyuu! Em có mang theo một ít cơm nắm! Anh có muốn ăn cùng em không? Người ta nói rằng anh không thể tức giận khi đã no bụng... Được rồi, em sẽ để chúng ở đây!" Giyuu nhìn thấy bóng dáng Tanjiro đặt túi xuống rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Giyuu trượt cửa ra để lấy túi, sau đó đóng cửa lại. Anh lấy thức ăn ra, nhận thấy chúng được làm rất đẹp. Anh tự hỏi liệu Tanjiro hay ai đó tại Điệp Phủ đã làm chúng. Anh thở dài khi cắn một miếng, ghét cách chúng luôn nhạt nhẽo. Chỉ có cá hồi daikon mới khiến anh có vị giác. Dường như vị giác của anh đã biến mất, việc ăn uống chỉ còn là một công việc mệt nhọc.
Giyuu không thể ngủ được, chắc hẳn đã khoảng 2 giờ sáng khi anh từ bỏ. Anh đã nằm trên giường với đầu óc trống rỗng. Như thể anh đã chết. Hôm nay là ngày 6. Có lẽ anh có thể đi vào rừng bây giờ... Giyuu đứng dậy, cầm đoạn dây đã chuẩn bị và nhét nó vào túi sâu của quần Hakama. Anh nhìn quanh phòng một lần nữa.
Đúng rồi. Lá thư.
Giyuu lấy nó ra khỏi ngăn kéo và đặt nó lên bàn viết, hầu như không nhớ mình đã viết gì khi những giờ cuối cùng trôi qua trong mơ hồ.
Vô thức, anh dời một số cuốn sách sang một bên để tìm cuốn sách có cánh hoa hồng mà Sanemi đã tặng anh. Bông hoa hồng đã được ép khô, như một kỷ niệm về tình yêu của họ. Giyuu mỉm cười dịu dàng với bông hoa, nghĩ về Sanemi. Anh nhớ hắn, tự hỏi hắn đang thế nào với việc huấn luyện.
Giyuu nhìn về phía túi đồ của Sanemi. Nó đã không được động đến kể từ lần cuối họ ở bên nhau trước khi Sanemi thực hiện nhiệm vụ chung với Obanai. Anh tự hỏi liệu Sanemi có cần gì trong đó không. Không có gì đủ quan trọng để để lại đây... Sanemi thậm chí không liên lạc với anh từ sau cuộc họp. Có lẽ cuối cùng Giyuu đã thuyết phục được Sanemi rằng anh không xứng đáng được yêu. Ít nhất thì Sanemi sẽ dễ dàng vượt qua.
Giyuu đặt bông hoa hồng lên lá thư. Anh biết rằng Sanemi sẽ ổn. Hắn là một chiến binh. Giyuu cầm lấy miếng vải gói cơm nắm và gấp gọn nó trong tay khi anh rời phòng ngủ, hướng ra khỏi phủ. Tuy nhiên, khi anh mở cửa bước ra ngoài, anh cảm nhận được một sự hiện diện khác.
"Oa! Anh Giyuu! Chào buổi sáng! Anh đã ăn cơm nắm rồi sao? Em thật sự rất vui!"
Cậu ấy đang làm gì ở đây? Tại sao cậu ấy vẫn còn ở đây? Cổ tay của Giyuu rát và đau khi anh siết chặt miếng vải trong tay. Anh không thể làm gì được khi Tanjiro ở đây. Anh không thể cắt, không thể tìm cây chắc nhất, thậm chí không thể tức giận mà không để Tanjiro biết.
Giyuu nhanh chóng quay lại, đóng cửa. Anh sẽ ra cửa sau của phủ. Đó là ý tưởng tốt.
"Ơ này! Anh Giyuu...!" Giyuu nghe thấy tiếng Tanjiro khi anh rời đi. Anh bước nhanh hơn.
Nhưng không có tác dụng. Tanjiro đã theo dấu mùi hương của Giyuu và gặp anh ở cửa sau. Giyuu tiếp tục đi, hy vọng làm cậu ấy mất hứng thú.
Nhưng Tanjiro...cậu ấy vẫn tiếp tục nói...
"Anh Giyuu! Có chuyện gì vậy anh Giyuu? Anh Giyuu~! Vấn đề gì vậy ạ? Anh đang tuần tra à? Dường như gần đây có ít quỷ hơn phải không? Không có con quỷ nào ở đây nhỉ? Thật tốt quá! Được rồi...! Hãy cùng tập luyện thôi anh!"
Ngay cả khi họ quay lại và Giyuu cố gắng chợp mắt. Cậu ấy vẫn nói.
"Giyuu! Anh không tham gia huấn luyện sao? Huấn luyện~! Mọi người đang đợi anh đấy! Anh Giyuu!"
Và vẫn nói...
"Anh Giyuu!" Tanjiro gọi với miệng đầy cơm.
Và Tanjiro cứ nói...
"Anh Giyuu!" Tanjiro vung cái nạng khi Giyuu ngồi thiền.
Và nói...
"Anh Giyuu!" Tanjiro chăm chú nhìn mái tóc đen của Giyuu trong khi hơi nước từ bồn tắm che khuất tầm nhìn của cậu.
"Giyuuuu!" Đó là tiếng duy nhất vang lên trong màn đêm. Giyuu thật sự vô cùng khó chịu. Đã là sáng sớm ngày 7 tháng 12 rồi. Kế hoạch của anh dần vỡ nát. Tanjiro đang đẩy mọi thứ đi quá xa.
Giyuu mở cửa nhà tắm, mệt mỏi liếc nhìn Tanjiro, "Anh Giyuuu~" Nụ cười sáng lấp lánh ngớ ngẩn và giọng nói cao vút ấy...chúng đang ám ảnh anh.
Anh bắt đầu bước đi xa khỏi Tanjiro, mắt giật liên tục khi nghe thấy Tanjiro bám theo.
Nó phải diễn ra hôm nay. Có lẽ nếu anh cứ tiếp tục đi, Tanjiro sẽ để anh yên. Anh không thể trì hoãn cái chết của mình lâu hơn nữa. Giyuu không thể cứ tiếp tục như thế này.
Họ đã đi được hai dặm. Họ đã đi xuống ngọn đồi nơi căn nhà của Giyuu tọa lạc, qua thị trấn, qua ngoại ô, qua những cánh đồng lúa... cuối cùng, họ đã đến cây cầu dẫn vào khu rừng nơi Giyuu sẽ treo cổ mình. Thế giới hôm nay thật xám xịt, mọi thứ đều yên tĩnh và cuộc sống dường như đang trôi dần trong làn gió đông.
'Cậu ấy sẽ tiếp tục như thế này cho đến hết đời sao? Nếu mình nói chuyện với cậu ấy, liệu cậu ấy có ngừng đi theo mình không?'
Giyuu thở dài khi dừng lại, tạm thời cảm thấy thoải mái bởi dòng nước chảy dưới chân cầu. Đó là điều duy nhất dường như còn sống trong không khí mùa đông khắc nghiệt. Hẳn vậy. Điều này phải có tác dụng.
"Tôi chưa bao giờ vượt qua Cuộc Tuyển Chọn Cuối Cùng." Anh nói đều đều khi nghe Tanjiro cũng dừng lại.
"Gì ạ? Cuộc Tuyển Chọn Cuối Cùng? Ý anh là cuộc thử thách trên ngọn núi với hoa tử đằng?"
Thằng ngốc này. Còn Cuộc Tuyển Chọn Cuối Cùng nào khác nữa chứ?
"Đúng vậy. Năm đó, cùng với một cậu bé cũng bị quỷ giết cả gia đình... Một cậu bé có mái tóc màu đào tên là Sabito - tôi đã tham gia vào kỳ tuyển chọn." Ngực anh bắt đầu đau nhói khi hồi tưởng lại câu chuyện. Như thể trái tim anh lại đang vỡ vụn một lần nữa. Những ký ức lóe lên trước mắt anh. Sabito cười. Sabito mỉm cười. Sự ấm áp của Sabito.
"...Tôi đã bị thương bởi con quỷ đầu tiên tấn công mình và rơi vào trạng thái mơ màng. Chính Sabito đã cứu tôi vào lúc đó." Giyuu vẫn có thể cảm nhận được tia lửa từ cái chạm của Sabito trên vai mình. Cái chạm môi của Sabito trên môi anh.
Mọi thứ khác sau đó đều mờ nhạt. Cho đến khi anh tỉnh dậy thấy mặt Murata, cùng với một cậu bé khác mà anh không thể gọi tên. Anh nhớ Murata đã nói với anh rằng Sabito không qua được, như thể Murata đã biết trước rằng anh sẽ hỏi về cậu ấy.
"...Khi tôi tỉnh lại, Cuộc Tuyển Chọn đã kết thúc. Sự thật là tôi đã sống sót trong bảy ngày và vượt qua nó, nhưng tôi không tiêu diệt được một con quỷ nào và chỉ được người khác cứu... liệu có thể nói rằng tôi đã vượt qua?" Nắm tay của Giyuu siết chặt bên hông nhưng anh ép giọng mình không để lộ cảm xúc đang trào dâng bên trong.
Giyuu tiếp tục, "Tôi không xứng đáng làm Thủy Trụ. Thực tế, tôi không xứng đáng đứng ngang hàng với những Trụ Cột khác. Tôi không giống họ. Bình thường, sẽ không có chỗ cho tôi trong Sát Quỷ Đoàn..." Nhưng Sư Phụ đã thương hại anh. Giyuu tự hỏi liệu có phải chỉ vì thầy Urokodaki đã huấn luyện anh.
"Hãy để các Trụ Cột khác huấn luyện cho cậu. Đó sẽ là tốt nhất. Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện dấu ấn..." Giyuu nhìn xuống, "Nhưng, có lẽ Sabito sẽ có."
Giyuu bắt đầu bước đi lần nữa, " Từ giờ chỉ cần quên tôi đi. Cậu chỉ đang lãng phí thời gian của mình."
'Tôi đáng lẽ ra là người phải chết. Không xứng đáng với thời gian của cậu, hay của bất kỳ ai khác.'
Giyuu lại cảm thấy tức giận, bị buộc phải sống lại tất cả những ký ức đó. Anh đã nói với Sanemi ngắn gọn về Sabito, nhưng việc bị đẩy vào những ký ức này theo cách này khiến tim anh đau nhói. Ít nhất thì Tanjiro cũng không đi theo. Cuối cùng cậu ấy đã nhận ra rằng Giyuu không đáng được cứu.
Một phần nào đó mà Giyuu không nghe rõ, Tanjiro gọi, "Anh Giyuu... Anh Giyuu... Anh Giyuu...! Chẳng phải anh sẽ truyền lại những gì Sabito đã giao phó cho anh sao!?"
Giyuu dừng lại ngay lập tức - cái tên Sabito cuối cùng đã đến được với anh. Anh thở gấp khi cảm nhận cơn đau trên má. Những hình ảnh của quá khứ cứ nhảy múa trước mắt anh.
"Đừng bao giờ nói rằng cậu lẽ ra nên chết nữa! Lần tới nếu cậu nói điều đó chúng ta sẽ chấm dứt! Tớ sẽ không còn là bạn của cậu nữa đâu!"
Giyuu chưa bao giờ nghe Sabito tức giận như vậy. Anh kinh ngạc.
"...Cậu, hơn ai hết, không nên xúc phạm đến ký ức của chị gái mình! Đừng bao giờ chết! Bất kể điều gì. Mạng sống mà chị gái cậu đã cứu bằng cách hy sinh mạng sống của cô ấy..."
Giyuu cảm thấy tay họ chạm vào nhau. Dù rằng Sabito đang tức giận với anh, cậu ấy vẫn muốn giúp đỡ anh.
"...tương lai mà cô ấy đã giao phó cho cậu... cậu cũng phải truyền lại điều đó, Giyuu."
Họ mỉm cười với nhau.
Sabito... Sabito... Sabito!
'Nó thật sự đau. Cú sốc và nỗi đau mà tôi cảm nhận khi cậu ấy tát tôi vào mặt đang quay trở lại với tôi một cách sống động. Tại sao tôi lại quên đi cuộc nói chuyện đó với Sabito? Khi nó quan trọng đến vậy?'
Giyuu suýt khóc khi nhớ lại cậu bé đang gào thét đến khản cổ, thương tiếc cái chết của người bạn thân nhất. Của tình yêu đầu tiên. Anh nhớ mình trong căn phòng ở Nhà Tử Đằng, bị bao phủ bởi nỗi xấu hổ, tội lỗi và tuyệt vọng. Quá nhiều đối với cậu bé nhỏ bé ấy. Cậu không thể chịu đựng nổi nỗi tuyệt vọng đó một mình.
'Tôi không muốn nhớ. Bởi vì tôi sẽ không thể ngăn dòng nước mắt. Nhớ lại kí ức ấy, khiến tôi không thể chịu đựng nổi và nó khiến tôi hoàn toàn vô lực.'
Vậy nên anh đã khóa chặt nó.
Cho đến khi một lần nữa nó trở nên quá sức chịu đựng.
Ôi. Anh đang làm gì vậy? Anh đang làm gì khi bước vào rừng với một cuộn dây thừng giờ đây thật nặng nề trong túi của anh. Anh không thể tiếp tục được nữa, tại sao anh lại nghĩ rằng mình có thể làm vậy? Anh cần phải sống vì chị Tsutako... vì Sabito... vì Sanemi.
Vì chính bản thân anh.
Ngực anh không còn đau nữa. Như thể ngọn lửa đã bị dập tắt từ lâu nay đã bùng lên mãnh liệt trở lại. Với ý chí sống. Mọi thứ giờ đây dường như thật rõ ràng. Sabito, với tất cả vĩ đại của cậu ấy, một lần nữa đã cứu mạng Giyuu.
'Và Tanjiro...Cảm ơn cậu.'
Giyuu nhắm chặt mắt, từ chối để thêm bất kỳ giọt nước mắt thương hại nào rơi xuống, 'Chị gái... Sabito... xin lỗi vì tôi còn quá trẻ con.'
Anh sẽ trực tiếp xin lỗi Sanemi sau.
Vì cuối cùng Giyuu đã biết mình phải làm gì.
"Tanjiro, hơi muộn nhưng tôi sẽ tham gia tập luyện-"
Anh bị ngắt lời trong giây phút ngộ ra của mình, "Giyuu! Anh có muốn thi ăn mì soba lạnh tốc độ với em không?"
Giyuu nhìn cậu như thể cậu vừa mọc thêm hai cái đầu.
'Tại sao?'
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc này. Tại sao đứa trẻ này lại kỳ lạ như vậy?
Nhưng, khoảng một tiếng sau, Giyuu và Tanjiro ngồi cạnh nhau. Khay đựng mì trống trơn trước mặt họ khi những thực khách khác nhìn chằm chằm. Giyuu không thể ngừng ăn. Mọi thứ đều ngon đến lạ thường. Ở bên cạnh Tanjiro cũng cảm thấy thật tuyệt vời. Tại sao anh lại tự làm khổ mình lâu như vậy? Anh tự hỏi liệu mình và Shinobu có thể có một tình bạn nếu anh không quá tê liệt với cảm xúc của mọi người khác. Thực tế, bây giờ Shinobu đang làm gì nhỉ?
Anh liếc nhìn Tanjiro, "... Về quá trình huấn luyện - tôi không nghe thấy bất kỳ đề cập nào về Kocho. Kocho đang dạy các cậu gì vậy?"
"Chị Shinobu?" Ừ thì Tanjiro luôn quen thuộc với tất cả mọi người mà phải không?
Cậu bé tiếp tục, "Nghĩ lại thì, em cũng chưa nghe thấy gì. Không biết chị ấy thế nào rồi..." Tanjiro húp thêm mì nhưng sự kiên định của cậu bắt đầu dao động. Giyuu sắp thắng cuộc thi của họ rồi. Cậu không thể để điều đó xảy ra.
Nhưng anh sẽ tìm hiểu tình hình của Kocho với Sanemi sau.
_______________________________
Sanemi nhìn ra hoàng hôn khi hắn chờ Obanai. Hắn lo lắng. Chúa công đã không trả lời hắn vào hôm nọ. Hắn biết Chúa công đang trong tình trạng xấu, có lẽ hắn đã hỏi quá nhiều. Hắn sẽ đến gặp Giyuu sau cuộc gặp với tên Xà Trụ đáng ghét này. Đã quá lâu không có tin tức từ Giyuu. Anh có ổn không? Sanemi đang cố hết sức để tin tưởng bạn trai của mình nhưng ngày càng khó khăn hơn khi những ngày trôi qua mà không có tin tức. Và chết tiệt, hắn nhớ Giyuu.
Sanemi nhớ những trò tán tỉnh kỳ lạ của anh, nhớ giọng nói như thôi miên của Giyuu, nhớ cách Giyuu luôn ôm chặt lấy hắn khi họ ngủ cùng nhau.
Với tình hình hiện tại, ai biết được họ còn bao nhiêu thời gian bên nhau nữa?
Sanemi nghe thấy tiếng đáp nhẹ nhàng của Obanai trên mái nhà phía trên hắn.
Cuối cùng, Sanemi đã quyết định. Sau cuộc gặp với Obanai, hắn sẽ đi gặp Giyuu.
Buổi tập đấu kiếm kết thúc hai giờ sau khi mặt trời đã khuất bóng, ánh trăng dẫn đường cho Sanemi trên con đường quen thuộc đến phủ của Giyuu. Hắn đã hứa với Obanai rằng họ sẽ đấu lại vào ngày mai, nhưng có một việc quan trọng mà hắn cần phải làm.
Obanai nhìn hắn với vẻ tò mò trong giây lát nhưng rồi cũng để chuyện đó qua khi thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của Sanemi.
Khi đến Thủy Phủ yên tĩnh, Sanemi tự mở cửa như mọi khi. Hắn đi dọc hành lang đến phòng ngủ của Giyuu. Mặc dù Sanemi biết Giyuu có thể đang ở trong phòng chính của dinh thự, hắn vẫn thích kiểm tra phòng nhỏ trước.
Hắn hy vọng sẽ thấy Giyuu đang ngủ trên chiếc futon mà hắn đã quá quen thuộc, nhưng căn phòng trống rỗng. Hắn không quá thất vọng vì biết rằng đây là kết quả có khả năng xảy ra. Khi Sanemi định đóng cửa lại, bông hồng mà hắn đã tặng Giyuu thu hút ánh nhìn của hắn. Nó được ép cẩn thận và đặt trên một lá thư dài.
Dạ dày của Sanemi thắt lại và hắn khựng lại. Trong đầu, hắn ngay lập tức biết lá thư đó là gì, mặc dù hắn không muốn đó là điều đầu tiên hắn nghĩ về Giyuu.
"Không... không, Giyuu!" Sanemi muốn với lấy lá thư, nhưng hắn không thể. Hắn cảm thấy yếu đuối. Hắn ghét cảm giác yếu đuối. Nước mắt nóng hổi trực trào ra nơi khóe mắt của Sanemi.
Làm sao hắn có thể để một người nữa mà mình yêu thương ra đi?
_______________________________
Sắp ngược G xong rồi đó:))
https://archiveofourown.org/works/48217267/chapters/121595080?fbclid=IwY2xjawFbTAhleHRuA2FlbQIxMAABHd4OvHT77FzsZ8ZOOGwGl372FFHvtjyP5Y1Ey2o6izfnmGI20DnHKjYQ0A_aem_37EEQc1KUvHAPS6o3OcabQ&view_adult=true
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro