C10
CÓ YẾU TỐ SHINOBU THÍCH GIYUU (JUST A LITTLE), AI KỊ CÓ THỂ NEXT MỘT TÍ TẠI NÓ CÓ MẤY DÒNG THÔI. MỘT CÁI NỮA LÀ KHÔNG AI ĐƯỢC PHÉP CHỬI NHÂN VẬT NÀO NHÉ, TẤT CẢ CHỈ LÀ OOC CỦA TÁC GIẢ!!!! AI MÀ ÚM BA LA XÌ NGẦU LÀ SỐP QUÁNH À.
_______________________________
Sanemi bật dậy khi nghe thấy những tiếng nghẹt thở ướt át. Hắn quay phắt đầu nhìn quanh phòng, tay với ra để kiểm tra xem Giyuu có bị thương không. Giyuu rên rỉ trong giấc ngủ khi lưng anh bị Sanemi đập vào.
Sanemi cau mày, giờ thì nhận thức rõ hơn về nơi phát ra âm thanh. Hắn ngước lên cửa sổ và thấy con quạ già cỗi của Giyuu. Sorai đang đậu bên cạnh Kanzaburo, dường như cũng ngạc nhiên không kém.
"Khốn kiếp...Giyuu, con quạ của em đang chết đấy." Sanemi lay lay cơ thể thon thả của bạn trai mình.
"Nó thi thoảng hay thế mà..." Giyuu kéo chăn lên để tìm lại cảm giác yên bình của giấc ngủ.
"Đổi con khác đi. Để con già kia nghỉ hưu."
"Tomioka Giyuu...! Nhiệm vụ! Nhiệm vụ!" Kanzaburo kêu lên sau cơn ho của mình.
Giyuu thở dài và miễn cưỡng ngồi dậy cùng với Sanemi. Anh vỗ nhẹ mái tóc rối của mình, "Ở đâu, Kanzaburo...?" Anh hỏi.
"...Nhiệm vụ!" Kanzaburo kêu lên lần nữa, dường như không nhớ được chi tiết cụ thể.
Giyuu nghe thấy Sanemi lại chửi rủa con quạ một lần nữa.
"Nó sẽ nhớ khi em mặc xong đồng phục..." Giyuu nói để trấn an Sanemi.
"Ừ, ừ...Tôi sẽ đi cùng em." Sanemi nói, đứng dậy để lấy đồng phục.
"Hừm...cảm ơn nhé." Giyuu cười nhẹ, chuẩn bị đồ đạc của mình.
Sanemi thay đồ khá nhanh trước khi liếc qua Giyuu để đảm bảo anh cũng đang chuẩn bị kịp. Ánh trăng chiếu rọi lên làn da của Giyuu khiến anh trông lộng lẫy hơn. Sanemi nhìn Giyuu cài cúc áo và lấy một cuộn dây thừng cùng bộ sơ cứu từ ngăn kéo, nhét chúng vào túi sâu của đồng phục trước khi khoác haori của mình lên.
Sanemi nhướn mày, "Em lúc nào cũng mang theo dây à?"
Hắn không thích ý tưởng đó.
"Hừm. Đôi khi cũng hữu dụng." Giyuu nhún vai, "Em từng phải trói Inosuke một lần - thằng nhóc đầu heo ấy."
"Tôi thậm chí không muốn biết thằng ngốc đó đang làm gì." Sanemi lắc đầu, để mặc những lo lắng của mình tan biến. Hắn đã nghe đủ câu chuyện về thằng nhóc kỳ quặc đó rồi.
"Nhiệm vụ, P-phía...Đông! Đi về hướng đông...!" Kanzaburo lần này bổ sung.
Giyuu nhíu mày lo lắng, Sanemi đã dần quen với việc nhận ra những biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt bạn trai mình.
"Có lẽ chúng ta sẽ đi về hướng đông..." Giyuu nói.
"Ừ, anh sẽ để Sorai kiểm tra lại điều đó. Đi thôi." Sanemi lắc đầu khi cả hai rời khỏi phòng.
Một ngày sau, Giyuu tung ra đòn kết liễu con quỷ, cả anh và Sanemi đều không bị thương. Giyuu liếc lại Sanemi khi những mảng bụi quỷ biến trong không trung. Đây không phải nhiệm vụ cần tới hai kiếm sĩ diệt quỷ. Anh đang lãng phí thời gian của Sanemi.
"Tây...!" Sorai lao xuống đậu lên vai Sanemi, "Nhiệm vụ phía tây với Xà Trụ!"
"...Em có muốn đi không?" Sanemi nhìn Giyuu.
"Không sao đâu. Iguro không thích em."
Shinazugawa không thể phủ nhận điều đó, "...Em lại có cái biểu cảm đó rồi, 'Yuu..." Sanemi tặc lưỡi.
"Không có gì đâu."
"...Làm ơn giúp tôi một việc - đi nói chuyện với ai đó đi. Kocho...Uzui, ai cũng được. Em có mọi người xung quanh mình, chỉ cần em vươn tay ra thôi." Sanemi hôn nhẹ lên trán Giyuu trong khoảnh khắc dịu dàng, "Tôi sẽ sớm gặp lại em. Tôi yêu em."
Giyuu thở dài nhẹ nhõm trước sự chạm vào của Sanemi, "Em không biết vì sao."
"'Không có đam mê nào mà không phải đấu tranh.'" Sanemi dễ dàng trích dẫn. Giyuu thực sự thích khi hắn lãng mạn như vậy. Giọng trầm của hắn khiến Giyuu nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
"Em cũng yêu anh, Sanemi. Giữ an toàn nhé."
_______________________________
"..."
Giyuu nhìn quanh văn phòng của Shinobu, cảm thấy rất khó chịu. Anh biết mình cần sự giúp đỡ, cần ai đó để nói chuyện. Sanemi gợi ý Shinobu vì dường như họ hòa hợp với nhau nhất trong số các Hashira. Giyuu đang làm điều này vì Sanemi, nên anh sẽ vượt qua cảm giác khó xử này vì Sanemi.
"Vậy...anh muốn nói chuyện gì?" Shinobu mỉm cười với anh, liếc lại quyển sổ của cô. Tay cô di chuyển duyên dáng dù có vẻ đang ấn hơi mạnh vào cây bút máy màu tím.
"Nếu cậu không bận..." Giyuu gật đầu. Anh không thích cách Shinobu cười. Nó khiến anh cảm thấy bất an, có gì đó không tự nhiên trong nụ cười của cô mà anh không thể diễn tả được. Có lẽ điều đó làm anh khó chịu vì đôi môi tô son rực rỡ của cô tương phản với làn da quá nhợt nhạt. Cô không phải lúc nào cũng trông như thế, theo ký ức của anh. Giyuu nhớ lần đầu họ gặp nhau - khi đó cô trông khỏe mạnh hơn.
"Tất nhiên là tôi bận - tôi không có thời gian ngồi không trong dinh thự giữa các nhiệm vụ. Tôi đang nghiên cứu, Tomioka." Cô thở dài, "Nhưng tất nhiên, tôi sẽ lắng nghe những gì anh muốn nói - không phải ngày nào anh cũng đến thăm tôi."
"Không, đúng là không...Tôi coi cậu là bạn dù chuyện đã xảy ra ở Núi Natagumo."
"Hửm? Chuyện gì đã xảy ra ở Núi Natagumo? Việc anh chọn tha cho con quỷ hay từ chối tôi?" Shinobu để nụ cười rơi xuống khi cô nhìn chằm chằm vào anh.
Giyuu mất một lúc để xử lý, "...Xin lỗi?"
"Đừng giả vờ ngây thơ, Tomioka. Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua..." Cô nhìn lại quyển sổ của mình, "Anh ít nhất cũng nên cho tôi một lý do."
"Tôi...Kocho, tôi không chắc cậu đang nói về điều gì..." Giyuu đứng dậy, cảm nhận sự thù địch trong không khí. Chắc chắn đây là một sai lầm, việc đến đây. Có lẽ Uzui sẽ tốt hơn...
"Tôi đã nói với anh rằng tôi thích anh!" Shinobu cũng đứng lên, âm lượng khiến Giyuu hơi giật mình, "Chúng ta đã đối mặt với một Thập Nhị Nguyệt Quỷ, không biết chuyện gì có thể xảy ra. Tôi nói với anh rằng tôi thích anh và anh chỉ nói rằng mình chỉ ở đó để giết quỷ."
Giyuu đau đớn nghĩ ngợi, cố nhớ xem mình có từng nghe gì có nội dung tương tự. Nhưng sau một hồi, anh nhìn đi chỗ khác, lắc đầu: "Tôi thực sự không biết cô đang nói về cái gì. Cô chưa từng nói những lời đó với tôi."
"Nhìn tôi này, Giyuu!" Shinobu nắm lấy haori của anh. Giyuu hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tức giận của cô. "Cậu không được phép tránh mặt tôi! Không còn nữa... 'Trăng thật đẹp', đó là điều tôi đã nói, đúng không?"
"...Shinobu..." Giyuu mở to mắt nhìn cô, giọng anh run rẩy, "Tôi... tôi không biết đó là điều cô muốn nói..."
"Vì cậu đúng là đồ ngốc." Cô gắt gỏng, đôi mắt màu tím ngọc đẹp đẽ, nhưng không phải là đôi mắt mà anh đã phải lòng. Không phải sắc tím anh từng ngưỡng mộ sâu sắc. Anh nhìn vào mắt Shinobu, cố gắng hiểu tại sao một người như Kocho lại chọn cách bày tỏ tình cảm một cách gián tiếp như vậy. Cô ấy không cần phải làm thế. Nhưng ngay lúc này, cô lại như một cô gái bị tổn thương và mong manh đang hy vọng. Bất ngờ, Giyuu bị kéo xuống, và môi họ chạm nhau.
Shinobu muốn rời khỏi thế giới này mà không hối tiếc. Giyuu đã tìm đến cô, nên cô cho phép mình hy vọng điều này có ý nghĩa gì đó. Dù cô khao khát trả thù, cô cũng khao khát trở thành một cô gái bình thường. Cô luôn cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy Kanao và Tanjiro bên nhau. Cô cũng muốn trải nghiệm tình yêu một lần trước khi rời khỏi cuộc đời. Vì thế, Shinobu đã hôn Giyuu, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
Sau vài khoảnh khắc mà cô tự nhủ là hoàn hảo, cô rời môi anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển đen. Anh vẫn trông như chẳng hiểu gì. Có lẽ đó là một trong những lý do cô yêu anh. Anh luôn trông thật lạc lõng và cô độc trong thế giới này. Có lẽ ở một cuộc đời khác, họ đã có thể tìm thấy ý nghĩa cùng nhau.
Nhưng anh không hôn đáp lại.
"...Anh...quen ai khác rồi phải không?" Shinobu hỏi, giọng cô như nghẹn lại. Cô không chắc mình có muốn nghe câu trả lời hay không.
"Cậu chưa bao giờ là lựa chọn của tôi." Giyuu nói một cách bình thản. Khi sự im lặng tràn ngập căn phòng, anh nhận ra mình có thể đã chọn lời nói khéo léo hơn.
"...Tôi hiểu rồi." Shinobu đẩy Giyuu lùi lại, anh để mình lảo đảo, vẫn còn choáng váng vì những phút vừa qua.
"Shinobu, chờ đã-"
"Không. Tôi đã nghe đủ rồi. Anh nên đi đi." Giọng cô mạnh mẽ và có phần sắc lạnh.
"Cậu không hiểu đâu..."
"Rằng chẳng ai đủ tốt với cậu à? Có lẽ những người khác đã đúng về cậu..."
"Tôi là người đồng tính." Giyuu nói một cách dứt khoát, muốn chặn lại bất kỳ lời công kích nào cô có thể định nói. Anh không nghĩ mình có thể chịu nổi.
"..."
Shinobu sững người, phát ra một tiếng ngạc nhiên nhỏ.
"Hả...?"
(nguyên văn mà tác giả ghi là "I'm gay" làm t mắc cười vl)
Ánh nắng xuyên qua căn phòng, ấm áp chiếu lên làn da của cả hai. Nhưng họ vẫn đứng im, không ai nhúc nhích.
"Tôi không thể chết một cách thanh thản. Xin lỗi." Giyuu thì thầm, đáp lại câu hỏi cô từng nói mấy tháng trước trên núi Natagumo.
"Đừng xin lỗi... Tôi hiểu rồi..." Shinobu miễn cưỡng nói. "Làm ơn, ra ngoài đi." Cô đưa tay lên ngực, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.
"...Tạm biệt..." Giyuu gật đầu, rời khỏi phòng, để Shinobu lại một mình. Anh biết rõ cảm giác yêu một người mà không thể có được.
Giyuu bước đi vô định sau cuộc gặp với Shinobu. Anh bị sốc tột độ... nghĩ rằng Kocho đã giữ trong lòng những cảm xúc này bấy lâu nay... Điều đó sẽ thật khó tin nếu cô không thể hiện cảm xúc mạnh mẽ như vậy chỉ vài phút trước. Anh cảm thấy mình thật tồi tệ vì không nhận ra, để cô phải chịu đựng sự im lặng trong suốt thời gian qua. Giyuu có thể hiểu tại sao người khác không thích anh.
Bao nhiêu người khác đã bị tổn thương vì anh không để ý đến cảm xúc của họ?
Giyuu không bao giờ biết phải làm điều gì đúng, và anh thực sự ước mình biết. Anh không thể làm cho Kocho cảm thấy tốt hơn... Một người mà anh coi là bạn lại đang đau khổ vì sự kém cỏi của anh. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là về cái chết, và điều đó luôn là như vậy. Có lẽ đã đến lúc anh nên chấp nhận. Thừa nhận rằng sự hiện diện của anh gây ra nhiều tổn thương hơn là mang lại lợi ích.
Anh không thể nào chỉ ra được chính xác điều gì là sai với bản thân. Cảm giác như mọi thứ. Cách nói chuyện của anh, sự ích kỷ của anh, việc người khác đã chết vì một kẻ vô dụng như anh. Có lẽ là việc anh không thể cảm thấy hạnh phúc - mặc dù anh khao khát điều đó vô cùng.
"Tại sao tôi không thể đơn giản là sống thật hạnh phúc?"
Anh đã quá ích kỷ, phải không? Luôn có quá nhiều cảm xúc xoáy trong lòng mà anh không biết phải làm gì. Làm sao anh có thể giúp ai khác khi chính mình còn không hiểu nổi bản thân? Giyuu không biết đã bỏ qua cảm xúc nào của Sanemi chưa. Anh đã lờ đi cảm xúc của chính người yêu mình sao?
Giyuu ghét bản thân vì yếu đuối đến thế. Anh chưa bao giờ có thể tự chăm sóc cho mình. Đó không nên là nhiệm vụ của Sanemi. Giyuu không biết cách xoa dịu những cảm xúc xé nát tâm can mình. Thật vô dụng. Anh đúng là một kẻ vô dụng. Như một chiếc bình nước đã nứt, anh chẳng có lý do gì để tồn tại. Không còn mục đích gì cả.
"Tôi chẳng có gì tốt cả. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu tôi biến mất."
Giyuu ghét bản thân mình đến nỗi anh hoàn toàn hiểu tại sao người khác cũng ghét anh. Trong suốt một thời gian dài, Giyuu đã cố gắng trở thành người mà anh có thể yêu thương và tự hào. Nhưng khi nhìn vào gương, anh không thấy điều đó.
"Tôi chẳng làm được điều gì đáng kể với cuộc đời mà họ đã ban cho tôi."
Nhân cách của Giyuu từng được xây dựng dựa trên chị gái anh. Khi cô mất, anh cảm thấy hoàn toàn trống rỗng. Sau đó, Sabito xuất hiện và anh đã xây dựng một nhân cách mới cùng với Sabito. Khi Sabito cũng bị lấy đi, Giyuu trở thành một cái xác biết đi. Anh chờ đợi một ai đó khác đến để mang lại cho anh cuộc sống mới. Nhưng giờ anh nhận ra rằng mình không xứng đáng. Anh không xứng đáng với Sanemi. Giyuu biết rõ câu chuyện này sẽ kết thúc ra sao.
Giyuu muốn trở về nhà. Không phải về Thủy Phủ. Anh muốn về nhà trong vòng tay của chị Tsutako. Trở về bên lò sưởi khi Sabito và Urokodaki nói về điêu khắc gỗ.
Nhưng anh không thể nữa. Nhà đã thuộc về quá khứ, bởi vì Giyuu đã làm rối tung mọi chuyện quá nhiều. Anh từ chối phá hỏng thêm một cuộc đời khác, cuộc đời của Sanemi.
Giyuu nhớ Sabito và Tsutako nhiều đến mức đau đớn. Anh nhớ con người mà mình từng là. Anh có thể nói rằng mình đã làm điều cần làm để sống sót, nhưng với cái giá nào? Chỉ để trở thành một kẻ vô dụng mà mọi người khinh thường? Anh ước mình có thể quay lại và thay đổi mọi thứ, nhưng anh không thể. Và anh không biết làm sao để đối diện với điều đó.
Giyuu cảm thấy tội lỗi vô cùng — khi có một ngôi nhà tuyệt đẹp và một người bạn trai vẫn còn sống. Anh không xứng đáng với điều đó. Không, sau những tội lỗi anh đã gây ra và cuộc đời đầy đau khổ mà anh đã sống. Chị Tsutako và Sabito đã chết vì anh.
"Làm sao để xin lỗi người đã khuất?"
Anh phải chuộc lỗi lại thật công bằng.
Giyuu ngồi lặng lẽ, không thở nổi khi lắng nghe Muichiro giải thích về điều kiện của dấu ấn diệt quỷ. Tâm trí anh bắt đầu đua nhanh. Nghe thật khó có thể sống sót với dấu ấn này. Giyuu biết mình sẽ không thể chiến đấu trong những điều kiện đó - anh biết cơ thể của mình. Chưa kể, anh không thể sử dụng thức "Lặng" nếu nhịp tim của mình vượt quá 200. Vậy nếu anh cần sử dụng kỹ năng đó thì sao? Khả năng này là lý do duy nhất anh vẫn chưa chết. Không thể nào anh làm được điều này. Nếu Sabito ở đây...
Giyuu là đồ giả dối.
Giả dối.
Giả dối.
Giả dối.
"Nghe có vẻ đơn giản mà." Giyuu nghe thấy giọng Sanemi. Nhưng điều đó không trấn an anh chút nào. Làm sao hắn có thể nói vậy chứ?
À... đúng rồi.
Vì Sanemi mạnh hơn anh ở mọi khía cạnh. Thực ra, mọi người ở đây đều giỏi hơn anh.
Giả dối.
Điều khiến Giyuu bực bội là dường như anh là người duy nhất đang có những nghi ngờ này.
"Thật ghen tị với những ai có đầu óc đơn giản đến mức có thể coi điều này là đơn giản."
Lời đó thật sai lầm.
"Gì cơ?"
Chắc chắn là lời đó rất sai lầm.
"Không có gì."
Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Obanai đang nhìn chằm chằm vào mình. Sanemi chỉ trông có vẻ bực bội.
Giả dối.
Có sự di chuyển bên cạnh Sanemi: "Nếu đó là tất cả những gì từ quý cô Amane, thì xin phép tôi rời đi." Một giọng nói mềm mại, mượt mà mà Sanemi đã quen thuộc cất lên.
Sanemi nhìn Giyuu khi anh đứng dậy, quay lưng đi. Không đời nào. Hắn không để Giyuu đi như thế. Anh không hiểu chuyện này quan trọng như thế nào sao? Không thể để những suy nghĩ ngu ngốc đó quấy nhiễu anh ngay bây giờ!
"Không nhanh thế đâu. Chưa ai cho phép cậu rời đi. Chúng ta vẫn chưa quyết định vai trò của từng người trong việc kích hoạt dấu ấn." Sanemi thử thuyết phục.
'Làm ơn ngồi xuống đi.'
"Mọi người cứ thảo luận đi. Nó không liên quan đến tôi..."
Sanemi nghiến chặt hàm. Người yêu hắn luôn cứng đầu như vậy sao?
"Cậu đang nói điều gì vậy?" Obanai gằn giọng từ bên phải, "Có vẻ cậu quên mình cũng là một Trụ cột... hay cậu đang giả vờ để luyện tập trước trong việc luyện tập kích hoạt dấu ấn?" Cậu buộc tội.
Sanemi nhíu mày, Obanai không biết mình đã hiểu sai thế nào.
Iguro tiếp tục: "Nhưng cậu cần phải ở đây trong cuộc họp."
Sanemi vẫn nhìn chằm chằm khi Giyuu quay lưng bước đi mặc dù rõ ràng anh đang rất cần có mặt ở đây.
"Này, 'Yuu! Quay lại đây!" Sanemi hét lên, vô tình để lộ biệt danh. May mắn là nó có thể bị hiểu sai. Hắn nghe thấy Mitsuri reo lên từ đâu đó trong phòng.
'Tôi cần cậu - quay lại đi.'
"Anh Tomioka." Shinobu lên tiếng gắt gỏng, "Tôi mong anh có thể giải thích. Chúng ta không thể bỏ qua điều này mà không có lý do." Giọng cô có vẻ giận dữ và Sanemi đồng tình. Hắn biết điều gì sắp đến -
"Chỉ là tôi không giống các người."
Chết tiệt!
"Thật không chấp nhận nổi." Sanemi thách thức, "Cậu đã nói điều tương tự trước đây, phải không Tomioka?" Hắn không gọi biệt danh nữa, "Cậu đang coi thường chúng tôi sao?" Sanemi biết Giyuu không nghĩ thế. Hắn biết điều ngược lại mới đúng.
'Cậu luôn nói thế nhưng không phải là sự thật. Hãy nói ra, nói với họ, nói với tôi, điều gì thực sự đang diễn ra trong cái đầu cứng của cậu. Giyuu, làm ơn!'
Mitsuri lên tiếng, Sanemi có thể thấy tay cô ở góc tầm nhìn, nhưng hắn chỉ tập trung vào Giyuu đang rời đi, "K-không được đánh nhau. Làm ơn hãy bình tĩnh lại...!"
Giyuu đang rời đi. Hắn không thể để thế.
"Quay lại đây...!"
'Ở lại đi! Tôi không thể làm điều này mà không có cậu.'
Tiếng vỗ tay của Gyomei vang vọng khắp căn phòng, và Giyuu đã tận dụng cơ hội để thoát đi.
Sanemi đứng đó, bất lực. Chỉ khi mọi thứ đang trở nên tốt hơn - chúng lại tồi tệ hơn. Một bước tiến, ba bước lùi. Nhưng giờ hắn không còn lựa chọn nào ngoài việc tuân theo lệnh của Gyomei. Hắn phải để Giyuu đi lúc này và hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.
Họ có một nhiệm vụ quan trọng trước mắt.
_______________________________
Giyuu ngồi một mình trong phòng chính của Thủy Phủ. Không phải là nhà của anh. Không phải nơi anh thuộc về. Đó chỉ là những bức tường che giấu anh khỏi thế giới. Những bức tường che giấu sự xấu hổ khỏi mọi người, ngoại trừ những đền thờ trên cao. Hôm nay, anh không thể ngẩng đầu nhìn chúng. Không phải hôm nay. Không bao giờ nữa.
Giyuu ghét bản thân vì mọi thứ anh đã làm, mọi thứ dù anh không làm cũng vậy. Anh là một kẻ hèn nhát. Cuộc sống của anh là vô giá trị. Nếu anh muốn chuộc lại tội lỗi của mình, có lẽ những người đã khuất sẽ tha thứ cho anh. Họ sẽ ngừng ám ảnh anh và tiến về một cuộc sống hạnh phúc hơn mà họ luôn xứng đáng có được.
Chị Tsutako lẽ ra nên kết hôn hạnh phúc với con cái. Cô ấy sẽ như vậy nếu anh dũng cảm hơn vào đêm đó. Nếu anh chết thay cô ấy...
Mà anh ước gì mình đã chết.
Thì hôn phu của cô ấy và cô ấy sẽ có tất cả niềm vui mà cuộc sống có thể mang lại. Cô ấy chỉ cần lo lắng về việc chăm sóc cho những đứa trẻ của mình. Chúng sẽ mang lại cho cô ấy nhiều tự hào và niềm vui hơn bất kỳ điều gì mà anh có thể mang lại.
Rồi còn Sabito...
Giyuu hít một hơi khi nước mắt tràn ra khóe mắt.
Sabito luôn phải bù đắp cho sự yếu đuối của Giyuu. Nếu Giyuu có sức mạnh, sự can đảm, vào thời điểm đó. Nếu anh có thể chém đầu một con quỷ trên ngọn núi đó, mọi thứ có thể đã khác hôm nay. Sabito chắc chắn đã ghét Giyuu lúc này. Thấy anh yếu đuối, thấy anh đã lãng phí những bài học quý giá từ thầy Urokodaki.
Sabito có thể đã trở thành một Trụ cột mạnh mẽ. Một người được tôn trọng và yêu quý, không giống như anh. Anh mơ hồ tự hỏi những Trụ khác sẽ tương tác với cậu ấy như thế nào.
Họ sẽ không nhìn xuống cậu ấy vì cậu yếu hơn, như họ đang làm với Giyuu. Sabito luôn giỏi trong việc đọc suy nghĩ, cậu ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương Shinobu như Giyuu đã làm. Có thể Sabito đã kết bạn nhanh chóng với Iguro và Sanemi.
Và rồi còn Sanemi. Sanemi người đã yêu thương và quan tâm đến Giyuu, mặc dù anh không xứng đáng với điều đó. Sanemi là một người luôn hành động, không phải là kẻ hèn nhát như Giyuu. Họ đối lập nhau ở mọi khía cạnh. Mặc dù có lẽ Giyuu cũng đã mang lại cho Sanemi một chút hạnh phúc.
Điều đó đến từ việc khi tóc anh buông xuống, cơ thể được che chở trong chăn sau khi họ tìm thấy sự an ủi trong cơ thể của nhau.
Hạnh phúc mà Giyuu có thể mang lại cho Sanemi đến từ việc trông giống Kanae.
Và Giyuu đã làm hòa với điều đó.
Sau tất cả năng lượng mà Sanemi đã vô cùng tự nguyện dành cho Giyuu, hắn xứng đáng với hạnh phúc bằng bất kỳ cách nào mà hắn có thể tìm thấy.
Nếu điều đó đến từ việc giả vờ rằng Giyuu là người mà hắn có thể yêu, thì Giyuu cũng ổn với điều đó.
Giyuu chắc chắn rằng hắn sẽ tìm được người khác, sau khi anh ra đi.
Sanemi là người sống yêu thương, một cách dịu dàng đáng ngạc nhiên, và tốt bụng hơn bất kỳ ai anh từng gặp.
Giyuu không nghi ngờ gì rằng các Trụ cột khác sẽ tìm ra cách để hạ gục Muzan, không nghi ngờ gì rằng họ sẽ có thể huấn luyện những người khác. Nếu Giyuu ở đó, anh chắc chắn rằng mình sẽ lại khiến một cái chết không cần thiết xảy ra. Tanjiro cũng sẽ ở đó, với tất cả tiềm năng tuyệt vời của mình và những mối liên kết vĩnh viễn mà cậu đã hình thành để mang lại sức mạnh cho mình.
Giyuu thật sự hối tiếc vì không thể dạy Tanjiro chiêu Lặng, mặc dù chiêu đó có thể hữu ích cho cậu ấy. Kỹ thuật đó mạnh mẽ như chính người sáng tạo.
Sau tất cả, Sabito đã tạo ra hình thức phòng thủ. Hình thức đã cứu Giyuu nhiều lần. Sabito vẫn đang cứu Giyuu, bất chấp việc Giyuu chưa bao giờ có thể có ích cho cậu ấy.
"Giyuu..." Tên anh thì thầm quá mờ nhạt, Giyuu gần như không thể nghe thấy. Điều duy nhất anh thấy là màu đỏ, nhịp tim đập nhanh của anh đang vọng lại trong tai khi anh nhặt những bộ quần áo dính máu. Anh thực sự đã nhuốm màu đỏ, máu lạnh trên tay và quần áo của mình.
Một hỗn hợp kinh tởm của đỏ và nâu hòa lẫn trên những bức tường. Những lớp máu mỏng manh khác biệt với những vũng máu đỏ ngập tràn sàn nhà. Những bức tường đã bắt đầu nứt nẻ vì lớp sơn đỏ mới.
Duy nhất còn lại của chị gái anh là bộ quần áo ban đêm của cô mà anh đang cầm trên tay, bị xé nát.
Chiếc kimono màu đỏ thẫm của cô vẫn treo trên vai Giyuu, bây giờ nó không thể bảo vệ anh.
_______________________________
"Giyuu!"
Mắt Giyuu mở to, hơi thở của anh không đều và khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Anh với tay và bám chặt vào hình bóng trước mặt.
Sabito ôm lại, "Cậu lại gặp ác mộng."
Giyuu nấc lên, "Tôi nhớ chị ấy! Tôi nhớ chị ấy rất nhiều..."
"...Tôi biết." Sabito nhẹ nhàng nói với anh. Đó là những giờ sáng sớm, mặt trời vừa mới mọc. Thầy Urokodaki đã ra ngoài để câu cá.
"Tại sao tôi không thể giống như cậu? Tại sao tôi không thể mạnh mẽ như cậu?" Giyuu khóc, "Sabito, tôi-"
"Này, bình tĩnh nào." Sabito kéo anh lại, lau đi nước mắt của anh, "Hãy hít thở sâu. Nếu cậu làm vậy, tôi sẽ dạy cậu một mẹo." Cậu mỉm cười. Sabito trông thật thiên thần khi cười.
Giyuu hít một vài hơi ngắt quãng trước khi gật đầu. Anh lau bàn tay qua má sưng húp của mình. Với cách Sabito xoa những vòng tròn dịu dàng trên lưng, anh đã có thể kiểm soát nhịp thở của mình.
"Tốt." Sabito gật đầu, "Được rồi... khi tôi sợ hãi hoặc lo lắng, tôi thích tưởng tượng về một cơn bão."
"Điều đó có gì là an ủi?" Giyuu thì thào.
"Tôi chưa nói xong mà." Sabito chọc má Giyuu bằng một cái nhăn mặt, "Trong mắt của một cơn bão, mọi thứ đều bình yên. Nước thì lặng lẽ và hỗn loạn bên ngoài vòng tròn đó không thể chạm vào cậu. Vì vậy, tôi tưởng tượng rằng tôi ở trong vòng tròn đó. Tôi tận hưởng sự thanh bình và nói với bản thân rằng không có gì có thể vượt qua bức tường nước xung quanh tôi - không có gì có thể làm tổn thương tôi."
"..." Giyuu gật đầu, "Tôi nghĩ tôi hiểu... Tôi có thể ở bên cậu không?"
"Hả?" Sabito nhăn mặt vì bối rối, "Chúng ta đang ở cùng nhau mà."
"Không, Sabi." Giyuu cười nhẹ, "Trong mắt cơn bão với cậu. Tôi muốn ở bên cậu trong sự bình yên của tất cả. Chỉ có cậu và tôi."
Sabito đỏ mặt, "Ồ. ồ... ừm... ya. Cậu có thể ở với tôi."
"Cảm ơn..." Giyuu ôm lại cậu. Sabito hạnh phúc đáp lại.
_______________________________
Giyuu hít một hơi, cảm nhận sự thanh bình giờ đây khi anh đã ổn định với quyết định của mình.
Giyuu đứng dậy và trở về phòng của mình. Anh ngồi xuống bàn viết của mình, lấy ra giấy và bút máy.
"Gửi Sanemi,
Em viết thư này để nói với anh rằng em đã quyết định. Em sẽ không tham gia vào khóa huấn luyện Trụ cột vì em không phải là một trong những Trụ thật sự. Em là một kẻ giả mạo, đó là lý do tại sao em bị ghét. Em không hề có ý định thiếu tôn trọng anh vào ngày hôm đó, nhưng anh biết đấy, em luôn gặp khó khăn trong việc tìm kiếm từ ngữ để diễn đạt.
Điều này có thể là tự mãn, có thể là một tội lỗi, nhưng em không thể tiếp tục chờ đợi rằng mọi thứ sẽ tốt hơn. Không còn nữa. Em không thể vượt qua tất cả điều này và em không muốn tiếp tục làm tổn thương anh. Mọi thứ sẽ không tốt hơn và em thì yếu đuối. Em đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ hình phạt nào mà kiếp sau dành cho em.
Nhớ rằng em thực sự yêu anh, nhưng như cuốn sách mà anh thích trích dẫn rằng: "Nếu chỉ cần yêu là đủ, thì mọi thứ sẽ quá dễ dàng."
Em ước mình có thể thấy bản thân mình qua đôi mắt anh, người mà nghe có vẻ như là người xứng đáng với tình yêu. Khi em chết, em hy vọng anh sẽ xóa bỏ em khỏi tâm trí của anh.
Em xin lỗi vì không thể sống đúng với mong đợi của bất kỳ ai. Em xin lỗi vì đã khiến anh tin rằng em vẫn ổn, hết lần này đến lần khác. Dù em không bao giờ có thể tìm thấy hạnh phúc, em vẫn ích kỷ khiến anh cố gắng từng ngày. Xin anh hãy hiểu rằng đây hoàn toàn là lỗi của em. Em không được sinh ra để hạnh phúc.
Và em xin lỗi vì không thể gặp anh lần nữa. Điều đó là không công bằng với anh, em muốn giải thoát anh khỏi bất kỳ nghĩa vụ nào mà anh nghĩ rằng anh phải có đối với em.
Em đang buông tay anh. Khi em tưởng tượng về cuộc sống của mọi người mà không có em, em tin rằng nó sẽ tốt hơn. Em biết em là ai – em luôn sống trên thời gian vay mượn. Đây là điều em phải làm để chuộc lỗi vì đã để chị gái và Sabito chết. Em vẫn luôn đứng đó, một cách vô dụng. Em tin rằng có anh và các Trụ cột khác là đủ rồi. Kamado Tanjiro cũng sẽ có mặt - cậu ấy tốt hơn nhiều so với những gì anh nghĩ. Hãy cho cậu ấy một cơ hội.
Em chưa bao giờ đủ khả năng để giúp ai đó. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Em không muốn tiếp tục gây ra đau khổ hay khiến ai phải chết đi, một người tốt không đáng phải chết.
Anh xứng đáng được hạnh phúc và em biết, nếu em cứ đeo bám anh, anh sẽ không thể có được điều đó.
Anh luôn chăm sóc em rất tốt. Cảm ơn anh, Sanemi. Anh là người tốt bụng nhất, em thật lòng xin lỗi vì điều đó đã bị lãng phí cho một người như em.
Tạm biệt,
Tomioka Giyuu"
Giyuu gấp lá thư lại và đặt nó vào ngăn kéo bàn. Anh quyết định sẽ chờ đợi vài ngày nữa để tìm thời điểm thích hợp.Chị Tsutako đã qua đời vào ngày 6 tháng 12, vào ngày mà lẽ ra Giyuu nên chết thay chị ấy. Hôm nay mới là ngày 4 tháng 12. Anh có thể chờ thêm hai ngày nữa.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc này, anh vẫn cảm thấy chưa thể giải thoát. Bên trong anh tê dại và mệt mỏi. Đã quá nhiều tháng trôi qua kể từ lần cuối anh tìm thấy sự khuây khỏa từ chính bản thân mình. Thường thì Sanemi là người an ủi anh. Giyuu chưa bao giờ thực sự học cách tự làm dịu bản thân.
Những vết sẹo mờ trên đùi của Giyuu bắt đầu nhói lên, như muốn kích thích anh. Có lẽ anh biết một cách.
Sanemi gầm gừ khi anh đánh ngã tên kiếm sĩ diệt quỷ cuối cùng – mà không xứng đáng bị gọi như thế. Đây là những con người đáng thương nhất mà hắn từng thấy. Họ sẽ chết trong chớp mắt nếu không nghiêm túc hơn.
Ở một góc trong tâm trí, hắn mong rằng một số người trong số họ sẽ từ bỏ và đi tìm một cuộc sống mới, thật xa khỏi cuộc chiến sắp tới. Họ không sinh ra để chiến đấu.
"Chuẩn bị cho họ một ít cháo!" Sanemi hét lên với các người hầu của mình khi hắn đặt thanh kiếm gỗ xuống. Họ có thể ăn khi tỉnh dậy, sau đó Sanemi sẽ tiếp tục dạy dỗ họ trước khi trời tối.
Mặt trời đã lên cao trên bầu trời, những cơn gió mát lạnh của mùa đông phảng phất trong không khí. Nó sẽ làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn nếu hắn có thể tự mình tập luyện đúng cách. Nhưng thật không may, những đứa trẻ này quá yếu kém.
Sanemi bước vào phòng mình, nghĩ đến Giyuu. Hắn cảm thấy bực bội vì người con trai tóc đen ấy vẫn chưa liên lạc với hắn. Trước cuộc họp Trụ cột, Sanemi nghĩ rằng họ đã có một số tiến triển. Hắn hy vọng rằng những gì Giyuu thể hiện trước đó chỉ là một thử thách nhỏ. Nhưng giờ, hắn bắt đầu nghĩ rằng có lẽ không phải như vậy.
Hắn tự hỏi liệu Giyuu có bao giờ chủ động tìm đến ai không. Sanemi đã cân nhắc việc gửi một bức thư hỏi thăm xem anh đang như thế nào. Hắn chắc rằng Giyuu lại đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. Nhưng sau ngần ấy tháng Giyuu không lắng nghe hắn, điều gì sẽ thay đổi bây giờ?
Giá mà hắn có được cuốn nhật ký của Sabito – nó vẫn nằm trong đống đồ của Giyuu tại Thủy Phủ. Mọi thứ đã trở nên phức tạp hơn sau nhiệm vụ kỳ lạ của hắn với Obanai. Hắn chưa có cơ hội đến thăm Giyuu.
Sanemi biết rằng hắn không đủ để hỗ trợ Giyuu, và điều đó làm hắn ghét chính mình. Tuy nhiên, nếu việc nhờ người khác giúp đỡ là điều tốt nhất, thì đó là điều hắn nên làm.
Sanemi ngồi xuống và viết một lá thư. Khoảng mười phút sau, hắn huýt sáo gọi Sorai và buộc lá thư vào chân nó, "Gửi đến ngài Ubuyashiki."
Giyuu thở phào nhẹ nhõm khi anh cảm nhận được cảm giác quen thuộc của lưỡi dao kim loại áp vào da. Anh ngồi trên sàn gỗ của phòng tắm, đã cởi bỏ áo khoác và áo sơ mi của bộ đồng phục. Cổ tay của anh không có vết sẹo hay tì vết nào. Nhưng điều đó sẽ thay đổi ngay bây giờ. Không sao cả – anh sẽ không phải che giấu vết cắt quá lâu.
Anh đẩy lưỡi dao và kéo nó qua cổ tay để tạo ra một vết cắt mỏng ngang. Máu rỉ ra từ vết cắt như sương đọng trên cỏ vào buổi sáng. Anh bật cười, âm thanh đầy hối tiếc là điều duy nhất anh có thể nghe thấy trong căn nhà của Thủy Phủ. Mặc dù Giyuu biết mình sẽ không bao giờ dừng lại, anh đã nói với Sanemi rằng anh sẽ không làm điều này nữa. Thật là một kẻ dối trá.
Anh nhắm mắt lại và đắm mình trong nỗi đau thoáng qua. Nhưng như mọi khi, điều đó không bao giờ đủ.
Vì vậy, anh tiếp tục làm điều đó... hết lần này đến lần khác...hết lần này đến lần khác...
_______________________________
Truyện 20c mà ngược G xong ngược qua S:), chưa hết đâu mấy cưn ơi, truyện này cỡ dao thái dao sắc thịt đồ ấ.
https://archiveofourown.org/works/48217267/chapters/121595080?fbclid=IwY2xjawFbTAhleHRuA2FlbQIxMAABHd4OvHT77FzsZ8ZOOGwGl372FFHvtjyP5Y1Ey2o6izfnmGI20DnHKjYQ0A_aem_37EEQc1KUvHAPS6o3OcabQ&view_adult=true
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro