C1
NHẮC LẠI: CÓ YẾU TỐ TỰ HẠI, NGƯỢC LIÊN TỤC, EX SABITO, EX KANAE, AI NOTP THÌ THOÁT GẤP (MÌNH KHÔNG NOTP AI, CHỈ ĐU SNGY NÊN NẾU FIC TÁC GIẢ CÓ NHẮC OTP KHÁC MÌNH SẼ ĐỂ CẢNH BÁO NHÉ, CÒN AI ĐÂM VÀO ĐỌC XONG QUAY RA ÚM BA LA THÌ ĐI TU ĐI)
_______________________________
Thật may, Tanjiro và cô em gái quỷ của cậu đã được phép tiếp tục hành trình của mình. Tuy nhiên, Giyuu vẫn cảm nhận được ánh mắt của các Trụ cột khi bức thư được đọc to cho mọi người nghe.
Khinh bỉ và coi thường.
Không phải là điều gì khác so với bình thường, anh bắt đầu nhận ra khi ngồi trong khu vườn của chính Thủy phủ.
Giyuu luôn là tù nhân trong tâm trí của mình. Anh sẽ tiếp thu mọi hành động và lời nói của người khác, dù nhỏ nhặt đến đâu, rồi suy ngẫm. Suy nghĩ quá mức cho đến khi đi đến nhiều kết luận khác nhau, và rồi anh sẽ chọn cái kết luận hợp lý nhất, thường là lỗi nằm ở chính anh. Người chị thân yêu của anh, Tsutako, là người đầu tiên chỉ ra thói quen này của anh.
"Giyuu..." Cô mỉm cười trìu mến khi anh cẩn thận cắt vải để làm chiếc khăn tay cho cô. Chị Tsutako chỉ nên xứng đáng với những gì tốt nhất. Cô như là hương thơm của cơn mưa mùa hạ, tươi mới như chính con người cô, dễ dàng chiếm trọn trái tim của bao người. Giyuu biết mình không có nhiều tài năng, nhưng dường như anh cũng có chút khả năng trong việc may vá. Đôi khi, chị gái anh còn nói anh giỏi hơn cả cô. Anh biết điều đó không đúng, nhưng những lời nói ấy khiến anh cảm thấy tự hào. Anh yêu sự khích lệ từ chị mình.
Vì thế, khi anh đang cắt vải cho chiếc khăn tay, anh cứ liên tục kiểm tra các mép vải để đảm bảo chúng thẳng và gọn gàng. Anh đã làm phần này của chúng suốt cả tiếng đồng hồ... hay có lẽ lâu hơn thế. Anh không theo dõi thời gian. Chị Tsutako chỉ xứng đáng với những gì tốt nhất.
"Nó trông hoàn hảo rồi, em à." Cô mỉm cười với anh. Nhưng điều khiến Giyuu phiền lòng là anh khó có thể nhớ chính xác nụ cười đó trông như thế nào. Làm sao anh có thể tự nhận mình là một người em tốt khi không thể nhớ nụ cười của người chị quá cố của mình?
"Nhưng nó chưa hoàn hảo!" Giyuu phủ nhận, "Không đủ tốt cho chị..."
Chị anh cười khúc khích, nhẹ nhàng và êm ái, "Mọi thứ em làm đều hoàn hảo đối với chị. Để chị giúp em, nó sẽ đặc biệt hơn nếu chúng ta cùng làm." Với những lời nói đó, những suy nghĩ ám ảnh trong đầu Giyuu tan biến. Tsutako đặt bàn tay mềm mại của mình lên đầu anh, vuốt thẳng mái tóc rối bù. Giyuu thả lỏng người.
Rồi, thầy Urokodaki cũng nhận ra tâm trí của anh không bao giờ để anh yên.
Sabito nằm trên futon, hơi thở khó nhọc và yếu ớt. Cậu ấy đã trượt chân trên tuyết khi đi thu gom củi, đập đầu xuống đất trong quá trình đó. Một cơn sốt đã ập đến với cậu ấy, như thể vết băng lớn trên đầu vẫn chưa đủ tồi tệ. Thường thì Sabito và Giyuu như hình với bóng. Nhưng Giyuu quá mệt mỏi sau những buổi huấn luyện, anh đã ích kỷ dùng chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi để tự mình nghỉ ngơi.
Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy ghét mình vì không đi cùng?
Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy không tỉnh lại?
Điều gì sẽ xảy ra nếu-
"Giyuu." Giọng trầm khàn của thầy Urokodaki cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Anh nhìn lên người thầy của mình, đôi mắt đã ngấn đầy nước mắt chưa rơi.
"Sabito sẽ ổn thôi." Thầy anh nói. Vì lý do nào đó, những lời đó là thứ khiến những giọt nước mắt cuối cùng tuôn trào. Anh khao khát sự an ủi ấy, lời hứa rằng mọi thứ bằng cách nào đó sẽ ổn. Sabito sẽ ổn, sẽ ở bên anh lần nữa. Giyuu nhìn Sabito đang ngủ và hứa với cậu rằng anh sẽ không bao giờ để cậu ấy đi một mình nữa.
Ồ, Sabito đã thổi sự sống vào Giyuu như thế. Ngay cả khi một phần trong anh đã chết theo chị Tsutako, cậu vẫn giúp anh mỉm cười trở lại. Sabito mang lại cho anh sự yên bình, anh yêu cậu vì điều đó. Mặc dù, Giyuu nhận ra rằng anh yêu Sabito nhiều hơn những gì một người bạn bình thường sẽ cảm nhận. Sabito giống như những chiếc lá mùa thu, rụng xuống sau khi chịu đựng hơi thở khắc nghiệt của mùa đông.
Giyuu sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã phá vỡ lời hứa thầm lặng đó.
Sabito xứng đáng được sống tốt hơn.
Đôi môi của Sabito từng làm ngưng lại những giọng nói trong đầu Giyuu. Đó là nụ hôn đầu tiên và duy nhất mà họ chia sẻ. Nó ngắn ngủi và ngây thơ, nhưng vô cùng hoàn hảo. Ký ức về nó mang mùi nước biển. Đôi khi, khi Giyuu khóc thầm trong đêm, anh lại ngửi thấy hương ký ức ấy và khiến những tiếng nức nở mà anh từng kìm nén trước đó bật ra thành tiếng.
Có lẽ đêm nay anh sẽ lại trải qua cảm xúc đó...
"Cái quái gì thế, Tomioka?"
hoặc có lẽ không.
Không quay lại nhìn kẻ xâm nhập, Giyuu đáp lại không chút ngập ngừng, "Tôi thích khi cậu gọi tôi bằng tên, cậu biết không?"
Khuôn mặt Sanemi nhăn lại thành một cái nhăn nhó, "Và tao thích khi mày không tự cược mạng sống vì lũ quỷ! Mày đang nghĩ cái quái gì thế?" Hắn đứng trên chiếc cầu bắc qua dòng sông nhỏ bao quanh Thủy phủ. Sanemi đã quen với việc tự ý vào khu nhà, Giyuu đã cho tất cả người hầu rời đi từ lâu. Ánh nhìn của họ khiến anh không thoải mái và sự vụng về của anh cũng không làm công việc của họ dễ dàng hơn... như vậy thì tốt hơn.
Giyuu thở dài và nhìn về phía Sanemi. Mối quan hệ của họ khá đơn giản.
Họ sẽ ngủ với nhau mỗi vài tuần một lần. Sanemi quên đi trách nhiệm của mình trong một khoảng thời gian ngắn, còn Giyuu nhớ lại cảm giác được cần đến. Một kiểu thỏa thuận "đôi bên cùng có lợi", thực sự là vậy. Tất nhiên, họ có những quy tắc, những điều đã được thiết lập sau một đêm ăn mừng say sưa nhân dịp thành lập Sát Quỷ Đoàn.
"Được rồi, đồ xinh đẹp..." Sanemi ngồi khoanh chân trước mặt Giyuu. Hắn vẫn còn cởi trần, mái tóc trắng rối bù do bị tay của Giyuu vò rối tối qua, và trông hắn rất đẹp trai, hoàn hảo về mọi thứ.
"Nếu... điều này tiếp tục - Chúng ta phải lập kế hoạch."
"...Kế hoạch?" Giyuu nghiêng đầu sang một bên một chút, cổ anh để lộ những dấu hôn sẫm màu mà Sanemi đã để lại đêm hôm trước,"Kế hoạch cho cái gì?"
Sanemi gầm gừ, thu hẹp ánh mắt,"Cho lần tiếp theo!"
"Cậu... muốn có lần tiếp theo?" Giyuu hơi nuốt nước bọt, dường như bỏ qua lời đề nghị trước đó của Sanemi.
"...Mẹ kiếp mày, tao đi đây-" Sanemi định đứng dậy.
"Tôi muốn có lần tiếp theo." Giyuu nhanh chóng lên tiếng, giọng nói của anh mang chút van nài. Điều đó khiến Sanemi bất ngờ, hắn ngồi trở lại sàn nhà.
"...Được rồi... Vậy thì, đầu tiên, không được hôn lên môi." Sanemi cau mày nhìn Giyuu, muốn xem biểu hiện mà giọng nói mà anh đã để lộ ra một lần nữa.
"Điều đó có thể hiểu được." Giyuu gật đầu. Dù sao thì hôn là điều mà các cặp đôi làm, không phải là bạn tình chỉ để quan hệ.
"Thứ hai - chúng ta không được nói với ai về chuyện này. Ý tao là không ai hết – tao sẽ phủ nhận tất cả." Sanemi khoanh tay thở phì phò. Giyuu nghĩ hắn trông có vẻ trẻ con như thế, nhưng điều đó lại dễ thương. Anh gật đầu đồng ý. Anh biết rằng Sanemi và Obanai là bạn. Giyuu cũng biết rằng Obanai không thích anh lắm.
"Có điều thứ ba không?" Giyuu hỏi Sanemi. Sanemi thở dài, để phần nào sự căng thẳng trong người rời đi. Dù anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, nhưng cậu thực sự thấy nhẹ nhõm khi Giyuu muốn tiếp tục thỏa thuận này, "Cậu có điều gì muốn nói không?"
Giyuu suy nghĩ một lúc,"...Chúng ta có thể không say rượu lần tới được không?"
Sanemi chớp mắt, hơi bất ngờ,"...Ừ, chắc rồi... Điều thứ ba: Không quan hệ khi say rượu."
Điều xảy ra tiếp theo thực sự khiến Sanemi bất ngờ.
Tomioka Giyuu đã cười khẽ với hắn. Điều đó khiến Sanemi cảm thấy hụt hơi.
Sanemi đã bắt đầu nhận ra khi nào Giyuu suy nghĩ quá nhiều. Hắn nhìn thấy cách Giyuu nghiến chặt hàm và hơi thu hẹp đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp đó. Trước đây, hắn thường nghĩ rằng những hành động mờ nhạt đó thể hiện sự tức giận hay phiền phức, nhưng vài tháng gần đây đã cho Shinazugawa thấy rằng những cảm xúc ấy không phải điều mà Giyuu thường cảm nhận. Trước đây, Sanemi từng nghĩ rằng Giyuu là một tên tự cao, ích kỷ. Nhưng sau những đêm quan hệ của họ, Sanemi đã nghiên cứu Giyuu khi anh ngủ. Đôi khi, Giyuu ngủ rất yên bình. Đa số thời gian, hơi thở của anh trở nên dồn dập và anh bắt đầu lẩm bẩm những điều vô nghĩa. Sanemi không biết loại giấc mơ nào đang dày vò Thủy Trụ, nhưng hắn sẽ im lặng ôm anh cho đến khi anh bình tĩnh lại. Vào buổi sáng, Shinazugawa nhanh chóng rời đi hoặc đuổi Giyuu ra ngoài. Dù sao thì họ cũng chỉ là bạn tình.
"Giyuu. Mày đã nghĩ gì thế?" Sanemi nhấn mạnh sự sắc bén trong giọng nói để thu hút sự chú ý của Giyuu trở lại, nhưng hắn cẩn thận không hét lên khi tiến lại gần hơn. Hắn quan sát cách đôi mắt của Giyuu hơi mở to khi anh quay trở lại thực tại.
"Tôi đã nghĩ con bé xứng đáng có một cơ hội."
Được rồi, bỏ qua chuyện không hét lên.
"Cô ta là QUỶ! MỘT CON QUỶ THỐI NÁT! Mày muốn cho cô ta cơ hội để giết người à, đồ ngốc?" Sanemi tiến đến sát mặt Giyuu, cố tìm kiếm thứ gì đó, bất kỳ thứ gì, từ anh. Những cảm xúc lờ mờ của Giyuu đã trở nên quen thuộc và thú vị đối với Sanemi, thường ngày. Nhưng lúc này, hắn chỉ muốn Giyuu nhận ra rằng anh là một thằng ngốc vì đã hứa sẽ mổ bụng khi con quỷ đó chắc chắn sẽ giết một con người.
"Cô ấy sẽ không làm vậy. Tôi nghĩ cuộc thử nghiệm của cậu trước đó đã chứng minh điều đó-"
"CÔ TA SẼ LÀM VÀ MÀY SẼ CHẾT VÌ MÀY ĐÃ ĐÁNH CƯỢC MẠNG SỐNG CỦA MÌNH CHO MỘT CON QUỶ KHÔNG THỂ ĐOÁN TRƯỚC ĐƯỢC!" Sanemi gầm lên.
"Tại sao điều đó lại quan trọng?"
Sanemi im lặng, vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng. Hắn cảm thấy thất vọng. Hắn không hiểu tại sao ai đó lại đặt cược mạng sống của mình vào điều này. Tại sao một Trụ cột lại không làm công việc của mình! Hắn bực bội vì Giyuu vẫn là một ẩn số đối với mình sau ngần ấy tháng. Hắn bực bội vì việc sẽ đánh mất Giyuu vì một con quỷ lại cảm giác quá thật và -
Hắn không thể mất ai nữa.
"...Tao mặc kệ, Tomioka." Shinazugawa lùi lại,"Mẹ kiếp mày, cứ tự tử đi, xem tao có quan tâm không." Hắn nhổ một bãi nước bọt và quay lưng rời đi, để lại Giyuu một mình ở Thủy phủ.
_______________________________
Không biết nên comeback như nào cho ấn tượng nên làm luôn cái fic dài đời thương đau đầy ải nhân gian luôn hê <( ̄︶ ̄)>. Đọc xong nhớ cmt cảm nhận và vote cho sốpp.
https://archiveofourown.org/works/48217267/chapters/121595080?fbclid=IwY2xjawFbTAhleHRuA2FlbQIxMAABHd4OvHT77FzsZ8ZOOGwGl372FFHvtjyP5Y1Ey2o6izfnmGI20DnHKjYQ0A_aem_37EEQc1KUvHAPS6o3OcabQ&view_adult=true
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro