Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

"Thủy trụ đang ở trong bể, là một con cá."

Ngay tại thời điểm Shinazugawa sanemi nhìn thấy tomioka giyuu, hắn liền rút nichirin ra.

Nguyên nhân rất đơn giản —— Thủy Trụ đang ở trong bể, là một con cá.

Đuôi cá màu lam đậm đang nhẹ nhàng đong đưa trong nước, vảy cá trên cánh tay so với đuôi nhạt hơn một chút, óng ánh gần như trong suốt. Thủy Trụ nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, cách bể cá nhìn về phía hắn. Đôi mắt của hắn cũng có màu lam đậm, trước kia shinazugawa đối với đôi mắt này vô cùng quen thuộc, nhưng hiện tại lại cảm giác có chút xa lạ.

"Ngươi là ai?" Nichirin chỉ thẳng đối phương, Shinazugawa bày ra tư thái chiến đấu,  kiếm khí sắc bén gần như thoát ra.

Tomioka cảm thấy rất hoang mang.

Đuôi cá giật giật, tự động biến thành hai chân, sau đó khoác haori lên. Nước trong bể rất lạnh, lúc này hắn cả người tựa như vừa bị nước đá xối lên, tản ra khí lạnh bức người.

"Shinazugawa." Hắn không coi ai ra gì đi giầy, cầm lấy chính mình nichirin, "Ngươi tới đây, là muốn cùng ta tỷ thí sao?"

Khi hắn đuôi cá biến thành hai chân, khóe mắt vẫn còn có thể nhìn thấy nhỏ vụn màu lam nhạt vảy. Yêu dị lại không thuộc về con người, nhưng tomioka giyuu lại dường như không hề phát hiện. Hắn giống như bình thường rút ra nichirin, bày ra tư thế chuẩn bị.

Lưỡi kiếm va vào nhau, phát ra tiếng vang ong ong, thật lâu không tiêu tan. Shinazugawa không biết khi nào liền cùng hắn đối chiến, chờ hắn lấy lại tinh thần, vảy cá trên mặt tomioka giyuu đều đã biến mất.

Thoạt nhìn thật sự chính là  Thủy Trụ bình thường mà thôi.

Shinazugawa cảm thấy vô cùng quỷ dị, lại không có cách nào tốc chiến tốc thắng. Thủy Trụ có vẻ quyết tâm muốn cùng hắn"tỷ thí" , shinazugawa hoàn toàn không thể hiểu được mạch não của người này. Hắn chặn lại Thủy Trụ một kích, hô to: "Ngươi, mau trả lời câu hỏi của ta!"

Nghe hắn nói, tomioka khó khăn lắm thu thế, dẫm lên phong trụ thân kiếm mượn lực lui về phía sau, nếu shinazugawa càng hiểu biết tomioka một chút, có lẽ có thể nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của Thủy Trụ.

Đương nhiên, hiện tại trong mắt shinazugawa, người kia vẫn như cũ mang theo người chết mặt, thật sự khiến cho người ta nổi nóng.

"Câu hỏi gì cơ?" Tomioka giyuu thật sự không nghĩ ra vừa rồi shinazugawa hỏi hắn cái gì. Trừ buổi sáng, shinazugawa nổi giận đùng đùng hỏi hắn: buổi tối tiếp tục đánh, ngươi đồng ý hay không? Tomioka lúc đó liền gật đầu đồng ý, hiện tại cũng đang nghiêm túc cùng hắn đánh một trận.

"Ngươi người này, là thứ gì?" Shinazugawa lặp lại một lần, giọng điệu cường ngạnh lại khó nén kinh ngạc: "Ta thấy được ngươi có đuôi cá."

"Ta là cá." Tomioka thừa nhận không hề do dự, thống khoái đến độ đủ để cho shinazugawa sinh ra một giây nghi hoặc.

". . . . . . Gì?"

"Shinazugawa, ngươi vừa rồi không phải đã nhìn thấy sao." Tomioka giống như không biết điều này có chỗ nào kỳ quái, lại đối với đối phương xác nhận, "Ta là cá."

"Từ từ! Nhân ngư không phải đều là lừa trẻ con sao!" Không biết vì sao, shinazugawa ngược lại phủ định hắn vừa mới tận mắt nhìn thấy sự thật, "Trên thế giới. . . . . . Sao có thể có nhân ngư chứ."

Hắn nhớ rõ trước đây trong nhà có một quyển truyện cổ tích bị thiếu trang, bên trên còn có vài tờ kể về nhân ngư. Để dỗ dành những đứa em thơ người mẹ gầy yếu của hắn thường đọc những câu chuyện trên đó, đây là một đoạn kí ức hạnh phúc hiếm hoi, mà lời kể dịu dàng của người mẹ luôn bị người cha bạo lực say xỉn cắt ngang, truyền thuyết tốt đẹp đến mấy cũng bịt kín một tầng sắc thái bi thương.

Cho dù đọc bao nhiêu lần, hắn đều cho rằng đây chỉ là một câu chuyện giả dối mà thôi.

Mà hiện giờ, "Nhân ngư" ngay tại trước mắt hắn, vô thanh vô tức trở thành đồng nghiệp của hắn, thành viên quan trọng của sát quỷ đội. Trừ bề ngoài xinh đẹp, hắn không có năng lực hấp dẫn lòng người giống như nhân ngư trong truyền thuyết. Hoàn toàn tương phản, hắn phun ra lời nói quả thực có thể làm cho người ta nổi điên.

Dù thế nào cũng không giống nhân ngư.

"Thế giới này có quỷ, vì sao không tin ta là một con cá?" Tomioka theo dõi vẻ mặt kích động của hắn hồi lâu mới đặt câu hỏi.

Hắn thu kiếm vào vỏ, biểu cảm vẫn như cũ là âm trụ đánh giá mai táng mặt, giống như vạn vật đều không liên quan tới hắn.

Giây tiếp theo, Thủy Trụ biểu tình biến đổi. Shinazugawa sanemi thấy được hắn khóe mắt một lần nữa hiện ra nhỏ vụn vẩy cá.

Giây tiếp theo Thủy Trụ liền ngã ngồi xuống đất, haori mở rộng ướt đẫm, loáng thoáng có thể nhìn thấy vây cá hình dáng.

Giây thứ ba, shinazugawa lại một lần nữa nhìn thấy hắn đuôi cá.

Không có dòng nước  che đậy, lúc này hắn nhìn thấy càng rõ ràng. Băng lam đuôi cá ướt sũng, ở dưới ngọn đèn lờ mờ lóe sáng, nhìn gần càng thêm diễm lệ. Đuôi cá so với hắn tưởng tượng dài hơn, ít nhất đã vượt qua chiều cao của tomioka.

Không kịp phát ra tiếng, shinazugawa nghe được một tiếng ho khan mãnh liệt. Tomioka cúi đầu, che miệng cố gắng dừng lại nhưng rất nhanh hắn liền nhịn không được kịch liệt ho khan, tay vô ý thức gắt gao chế trụ mặt đất, sau đó nôn ra một ngụm chất lỏng.

Tomioka nói: "Nước."

Hắn rất ít ở dưới tình huống không có ý thức hiện ra nhân ngư hình thái, trạng thái này trên đất bằng cực kỳ phiền toái. Nếu không tới gần nguồn nước, ngay cả không khí đều sẽ giống nước sôi trở nên nóng bỏng.

Có thể do có đuôi cá, ở hình thái này tomioka nặng hơn bình thường không ít, hơn nữa trên người hắn hiện tại vô cùng trơn trượt, gần như không thể ôm được. Shinazugawa kéo đối phương bả vai cùng tóc, thô bạo túm lấy hắn. Tomioka ngưỡng cổ há miệng thở dốc, cảm thấy đau, hắn giãy dụa muốn đẩy shinazugawa ra.

Hơi thở càng ngày càng khó nhọc, vẻ mặt của Tomioka giyuu cũng càng ngày càng thống khổ, trơn trượt đuôi cá không khống chế được quẫy đạp lung tung, giống một con cá bị vứt tới bờ biển. Shinazugawa nhịn xuống xúc động muốn mắng người, dùng tốc độ nhanh nhất nửa kéo nửa ôm tomioka giyuu đến bên bể nước.

Tomioka lập tức lặn xuống, tựa như một đồng tiền xu bị ném vào nước. Shinazugawa ôm nhân ngư cả người ướt sũng, quần áo cũng ướt hơn phân nửa, hắn trong lòng mắng một câu phiền toái, tùy tay vốc một vốc nước. Cùng đoán trước giống nhau, dị thường lạnh lẽo.

Trong bể tomioka có động tác, hắn ở trong nước đem haori mà hắn vô cùng trân trọng gấp ngay ngắn đưa lên, màu đen đầu trồi lên mặt nước, cùng shinazugawa sanemi bốn mắt nhìn nhau.

"Cám ơn ngươi, shinazugawa sanemi." Tên ngốc này theo lễ phép nói lời cảm tạ, sau đó liền muốn tiếp tục lặn xuống nước. Shinazugawa trước tiên đè lại bả vai đối phương: "Giải thích rõ ràng."

Đối phương hoang mang, có vẻ đã hiểu lầm ý của hắn: "Ta sẽ không gây thên phiền toái cho sát quỷ đội."

"Ta muốn nói." Shinazugawa sanemi cạn kiệt kiên nhẫn, nói từng chữ một, giống như dạy trẻ con học nói chuyện, "Ngươi tại sao sẽ biến thành nhân ngư?"

Mẹ nó, hắn nếu còn không hiểu, liền đánh hắn.

"Ta không biết." Tomioka trả lời, sau đó im lặng một lát, khi shinazugawa nắm đấm vừa muốn vung lên liền hơi do dự nói tiếp, "Lúc ta đang luyện tập hơi thở nước, phát hiện ta có đuôi cá."

Hắn từ thác nước rơi xuống, muốn cảm nhận sức mạnh của nước, dòng nước cho hắn một cảm giác rất thư thái, dưới ánh mắt kinh ngạc của sư phụ cùng bạn bè, hắn thấy được đuôi cá của bản thân.

Mãi cho đến hiện tại, hắn cũng không so với người khác am hiểu nhân ngư hơn. Hắn dùng bộ dáng của người bình thường sinh hoạt, nhân ngư tư thái vẫn bị mạnh mẽ áp chế. Phần lớn thời gian hắn đều có thể khắc chế không lộ ra đuôi cá, nhưng cũng có đôi khi, không thể khống chế được, hắn sẽ biến thành nhân ngư. Có khi là ở trong bồn tắm, có khi là trên đường xuất nhiệm vụ.

Mà nguy hiểm nhất chính là trên đường xuất nhiệm vụ.

Hắn bất tri bất giác liền cùng shinazugawa nói về  chính mình quá khứ, shinazugawa không nói một câu, ánh mắt nặng nề nhìn hắn.

Tomioka giyuu lần đầu tiên lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Bọn họ xem như đang nói chuyện phiếm sao? Shinazugawa mất hứng sao? Từ vẻ mặt của Shinazugawa có thể nhận ra hắn hoàn toàn không biết kể chuyện.

Tomioka dừng một chút, hắn không muốn bởi vì lời nói của bản thân mà khiến cho hai người hiểu lầm chồng chất.

Nhưng mà, vào lúc hắn còn đang không biết làm thế nào, shinazugawa sắc mặt bỗng trở nên nhu hòa: "Nói tiếp đi."

Trước khi trở thành thủy trụ, tại một lần xuất nhiệm vụ, khi hắn vừa chém đứt ác quỷ đầu, đột nhiên liền biến lại thành nhân ngư. Đó là lần đầu tiên hắn còn chưa tới gần nguồn nước liền biến thành nhân ngư, phổi giống như bị cháy bỏng.

"Sau đó trời mưa." Hắn bừng tỉnh trong tiếng mưa rơi, khi tỉnh lại đuôi cá đã trở lại thành hai chân.

Đêm đó tới đây liền vô tật mà chết, phong trụ xin thề bộ dạng chính mình khi rời đi chỉ là bình thường đi nhanh, mà không phải xấu hổ chạy trối chết.

Gió đêm vuốt ve hắn hai má, hắn thầm nghĩ, tomioka giyuu càng ngày càng khó hiểu.

Nhưng là, những phẫn hận đối với hắn trước kia lại tựa như cho muối vào nước từ từ hoà tan. Giây phút khám phá được bí mật của Tomioka Giyuu, hắn phát hiện chính mình thế nhưng quỷ dị cảm thấy sung sướng.

Nửa tháng thời gian đủ cho phong trụ tiêu hóa xong bí mật này, hắn dùng phương thức cùng Thủy Trụ bảo trì khoảng cách để quên đi bí mật này. Shinazugawa chùn bước, trước tiên bóp chết những mong chờ ngày càng mãnh liệt trong lòng—— đối phương chỉ là một vị đồng nghiệp khiến cho người khác chán ghét mà thôi.

Mà định nghĩa này tại một tháng sau tự mình sụp đổ. Một tháng sau, vâng theo mệnh lệnh của chúa công đại nhân, shinazugawa cùng tomioka cùng xuất nhiệm vụ.

Để khăng khít thêm mối quan hệ giữa các trụ, chúa công thỉnh thoảng sẽ sắp xếp hai vị trụ hợp tác xuất nhiệm vụ. Nhưng mà, phong thuỷ hai người từ trước đến nay không hợp. Nếu cùng nhau khởi hành, shinazugawa không biết sẽ bị tomioka tức chết bao nhiêu lần.

Shinazugawa thầm nghĩ: "Chỉ là làm nhiệm vụ, làm sao để hoàn thành đều không sao cả" , căn cứ theo hướng dẫn của quạ Kasugai  trước tiên khởi hành, sau đó cùng tomioka gặp gỡ tại ngôi nhà hoa tử đằng*.

   ( *Trong quá khứ, có một gia đình được Đội Diệt Quỷ cứu sống, để bày tỏ sự biết ơn, gia đình đó đã thiết kế gia huy có chữ Hoa tử đằng, giúp thành viên của Đội có thể nhận ra ngôi nhà và được phục vụ nghỉ ngơi miễn phí)

Màn đêm buông xuống, con quỷ lần này cũng không có tài cán gì lớn, chẳng qua có tận hai cái bản thể, cần cùng tomioka hợp tác, đồng thời chặt đầu cả hai mới có thể tiêu diệt. Shinazugawa lần đầu tiên cùng tomioka phối hợp ngoài ý muốn không tệ, hoàn toàn không giống như quan hệ không tốt, nichirin  xé gió phản xạ ánh sáng rực rỡ.

Ở cùng một thời khắc, nichirin đảo qua, bọn họ đồng loạt chặt bỏ ác quỷ  đầu. Do đặc thù của từng loại hơi thở, khi tomioka chặt bỏ ác quỷ đầu thậm chí không có máu bắn ra.

Giyuu tra kiếm vào vỏ, không để ý đến ác quỷ hấp hối kêu rên, hắn ánh mắt chuyển dời tới trên người shinazugawa, mà đối phương lại không hề có ý muốn cùng hắn nói chuyện, shinazugawa lấy tay lau vết máu tanh hôi trên mặt, chán ghét nhíu mày, mắng nhỏ một câu liền lập tức xoay người muốn trở về.

"Shinazugawa sanemi!" Tomioka ở phía sau gọi hắn lại, lần đầu tiên gọi đầy đủ tên họ của hắn. Tên khốn này, gọi cũng thật lớn tiếng, shinazugawa không kiên nhẫn xoay người, chợt nhìn đến đối phương trên gương mặt nhỏ vụn màu xanh lơ vảy cá. Cảnh tượng này giống như lúc thức tỉnh ấn diệt quỷ, lướt qua hắn tầm mắt nhanh chóng lan tràn.

Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy đồng nghiệp của hắn cũng không đáng ghét như vậy, đã có một loại cảm xúc so với "Chán ghét" càng thêm làm cho người ta tâm phiền ý loạn lẫn vào.

Chết tiệt, shinazugawa nghĩ, hắn đang làm cái vẻ mặt gì đây? Hắn đang muốn làm gì?

Tomioka không nói gì, tay vịn lên bờ vai của hắn, chạm vào vị trí vừa bị bị quỷ thương tổn. Vừa rồi  chiến đấu quá mức tập trung, thế cho nên shinazugawa không chú ý tới vết thương này, hiện tại mới cảm thấy đau đớn tựa như rút gân lột da.

"Ngươi trúng huyết quỷ thuật." Tomioka kéo băng vải giúp hắn băng bó, thanh âm như trước lãnh đạm cứng rắn, nghe không hiểu sẽ cho rằng đây là châm chọc sai lầm của hắn.

   Ngay cả như vậy, shinazugawa vẫn như cũ cảm thấy thất bại. Hắn coi thường ác quỷ phản kích, không thể tránh né mà trúng độc.

Phong trụ còn chưa nghe hết, hắn  tầm nhìn dần dần trở nên đỏ tươi, cả thế giới bắt đầu đảo ngược. Cuối cùng hắn không thể tiếp tục đứng thẳng, ngã xuống người đồng nghiệp mà hắn ghét nhất.

Vì vậy đoạn đường còn lại chỉ có thể nhờ Thủy Trụ mang hắn trở về ngôi nhà tử đằng. Shinazugawa vị giác cùng thị giác đang suy yếu, bên tai vang lên tiếng nổ khiến người ta phiền táo, cũng may hắn biết đây chỉ là ảo giác. Hắn nằm trong chăn đệm sạch sẽ, rất nhanh bởi vì sốt cao dẫn đến mồ hôi chảy ra ướt sũng quần áo.

Nóng! Nóng quá!!! Shinazugawa sanemi vô thức nỉ non. Trực giác nói với hắn, tomioka đang ngồi ở trước mặt hắn, đồng nghiệp đáng ghét rốt cục không nói ra thêm một lời nói chết tiệt nào nữa. Tomioka cánh môi khẽ rung, muốn nói gì đó, cuối cùng lại ngậm miệng, im lặng nhìn hắn tựa như một món đồ vật trưng bày tinh xảo.

Trong lúc ý thức hỗn độn, hắn ngửi thấy mùi trà, tomioka đem nước trà ngon miệng mát lành đưa cho hắn. Giống như hiểu được  trạng thái của hắn lúc này, hắn một câu cũng không nói, đem chén trà đổ đầy một lần lại một lần.

Ác quỷ đã bị tiêu diệt, huyết quỷ thuật cũng sẽ tiêu tán trong vòng vài ngày tới. Tomioka sẽ không không rõ điều này, shinazugawa nghĩ thầm, tomioka không có lý do ở lại đây chăm sóc hắn, dựa theo tốc độ hồi phục của trụ, hắn phỏng chừng tới nửa đêm sẽ hạ sốt.

Hơn nữa bọn họ từ trước đến nay không hợp. Shinazugawa cảm thấy tomioka giyuu ở nơi này thêm một giây, hắn liền càng có khả năng bị tức chết.

"Shinazugawa, ngươi nóng sao?" Tomioka hỏi hắn.

"Không liên quan tới ngươi." Hắn nâng cao âm lượng trả lời. Đồng nghiệp ngốc nghếch lại giống như nghe không hiểu hắn đang kháng cự,  bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào trán hắn , shinazugawa bỗng nhiên liền cảm thấy lạnh.

"Tại sao?" Tomioka hỏi, ngay từ đầu hắn đã muốn hỏi, "Cho dù bị thương, ngươi đối với ta vẫn cảm thấy tức giận sao?"

Căn phòng rơi vào im lặng, tomioka giyuu không chờ được câu trả lời của shinazugawa,  đành phải tiếp tục nói: "Ngươi trở nên càng nóng ."

"Shinazugawa lúc tức giận, sẽ như vậy. Shinazugawa thích đối với ta tức giận." Nói tới một câu cuối cùng, shinazugawa thấy được Tomioka giyuu ánh mắt, ánh mắt tựa như màu lam thủy tinh bị dẫm nát vỡ vụn, cảm xúc này lây nhiễm cho hắn, hắn trong lòng cũng có một bộ phận bị đánh vỡ.

Hắn đồng nghiệp nói chuyện luôn khiến cho người ta hiểu lầm, làm người ta sinh ghét, lúc bình thường thích độc lai độc vãng, ít khi tham gia hoạt động của các trụ, lý do vĩnh viễn là"Ta không giống các ngươi" , quả thực ngạo mạn đến cực điểm. Mà người như vậy, cho dù ngươi đối hắn rống to, hắn cũng tựa như một chén nước nguội, khuôn mặt khóc tang không hề thay đổi gần như không có bất kỳ cảm xúc biến hóa, một bộ dạy mãi không sửa. Hắn sao có thể. . . . . .

Sao có thể không tức giận với tomioka a!

Ngươi tên khốn này. Shinazugawa cắn chặt răng, dưới đáy lòng, bộ phận bị đánh nát rõ ràng đau nhói.

Nhưng là, nhưng là —— ngươi tên khốn này, tại sao lại dùng ánh mắt ...  Thương tâm như vậy nhìn ta chứ. . . . . .

Tomioka giyuu bị chán ghét không phải một bí mật, shinazugawa sanemi cá tính thẳng thắn, không thích nhất loại người quái gở lãnh ngạo như vậy, hắn chán ghét tomioka giyuu cũng không phải bí mật.

Nhưng là trừ những điều này ra, còn gì nữa chứ?

Hết thảy chuyện này đều xác minh chính mình đang "Tức giận" , nhưng mà shinazugawa phát hiện hắn cũng không tức giận. Hắn nhìn tomioka giyuu thần sắc tựa như nước lạnh cùng ánh mắt tựa như thủy tinh vỡ nát, phát hiện chính mình nói là tức giận không bằng nói là hoảng hốt.

Shinazugawa tâm phiền ý loạn, tomioka luôn cùng người khác duy trì khoảng cách, hiện tại tại sao phải hỏi hắn điều này? Hắn trong mắt  thống khổ lại là vì điều gì?

"Ta không tức giận." Suy nghĩ bách chuyển thiên hồi, shinazugawa khô cằn nói, "Ta chỉ đơn giản là nhìn ngươi mới thấy khó chịu, ngươi tránh xa ta ra tachắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều."

Nói xong, shinazugawa liền nhắm mắt lại. Hắn không muốn lại nhìn thấy vẻ mặt của tomioka giyuu. Phong trụ cắn răng tin tưởng, nếu hắn lại nhìn thấy vẻ mặt bi thương của thủy trụ, hắn nhất định sẽ nhịn không được giải thích với hắn.

Quả thực rất mất mặt . Nghĩ đến đây, shinazugawa cảm giác chính mình đại khái sốt cao thần chí không rõ: hắn tại sao phải để ý tới lời nói cùng vẻ mặt của người đồng nghiệp khiến người ta chán ghét này?

Mà suy nghĩ trong lòng cũng vi phạm ý muốn chủ nhân tiếp tục phát tán, kí ức khiến cho người ta chán ghét dần dần từng chút một tan rã, hắn biết: thật ra hắn đã mềm lòng .

Ngay sau đó, trong lòng vẫn căng chặt sợi dây phực một tiếng đứt đoạn.

Nhận thấy được khí lạnh bức người, shinazugawa lập tức mở to mắt, mà một cái liếc mắt này liền khiến cho đáy lòng hắn nhấc lên  kinh đào hãi lãng*.
  (* Kinh đào hải lãng : sóng to gió lớn)

   Hắn phát hiện tomioka đã nằm xuống ôm lấy  hắn. Đuôi cá kề sát chân hắn, cả cơ thể tomioka đều lạnh, chỉ cần tới gần tomioka, khí nóng phát ra từ cơ thể hắn sẽ bị hấp thu, phát sốt lâu như vậy, bị nóng bỏng tra tấn shinazugawa lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác làm cho hắn thoải mái.

Nhưng mà phần cảm giác này lại đến từ vị đồng nghiệp luôn khiến người ta chán ghét.

Đôi mắt của tomioka thâm thúy tựa như hải dương. Hắn đối diện shinazugawa, chợt né tránh ánh mắt của phong trụ, giải thích nói: "Tuy rằng ta không biết vì sao shinazugawa nhìn thấy ta sẽ không thoải mái, nhưng làm như vậy shinazugawa sẽ thoải mái một chút."

Shinazugawa nghe được bản thân thở dài một hơi, hắn đem tomioka ôm vào trong lòng, tựa như tra kiếm vào vỏ.

"Ngươi tên khốn này." Hắn nói.

Rõ ràng ta chán ghét ngươi. Rõ ràng ta rất chán ghét ngươi . . . . . .

Chính là ta lại vì ngươi mà cảm thấy đau lòng.

Hắn ôm một con cá. Ý tưởng này cũng đủ kinh tủng, nhưng mà sự thật  chính là như thế, chân hắn kề sát nhân ngư đuôi, chỗ làn da dán vào nhau lạnh như băng lại ẩm ướt. Tomioka không cử động, hắn ngoan ngoãn làm một con cá.

Hắn biết tomioka đang thống khổ. Nhân ngư không có nước làm sao có thể dễ chịu. Tomioka hơi thở càng ngày càng dồn dập, nhưng hắn vẫn không rời khỏi shinazugawa ôm ấp, hắn duy trì nhân ngư hình thái đến tận bình minh.

Qua ngày hôm nay, quan hệ của bọn họ vẫn như cũ mặt ngoài giương cung bạt kiếm. Nhưng là trụ cùng trụ luận bàn trao đổi ngày càng nhiều hơn. Thủy Trụ  nichirin  xẹt qua không khí nhấc lên một đạo vằn nước, có đôi khi bọn họ cách nhau quá gần, gần tới có thể nhìn đến tomioka màu lam vảy phản xạ ra óng ánh quang mang xuất hiện trên mặt đồng nghiệp, khi thì hiện lên khi thì hòa tan.

Shinazugawa có đôi khi sẽ nhớ tới bộ dạng của người kia khi biến thành nhân ngư.

Hắn trước kia từng nói không thể cho cá ăn đồ ăn của người, bởi vì cá không có vị giác, sẽ ăn nhầm đồ ăn không thể ăn. Cá cũng không có trí nhớ, bụng chướng vẫn sẽ dựa theo bản năng ăn cơm.

Hắn vốn cho rằng tomioka trầm ổn chuyên chú, ít nhất sẽ không có bản năng như vậy. Cho tới khi shinazugawa trong lúc vô ý nhìn thấy tomioka ăn hoa.

Hắn tình cờ nghe các đội viên nói chuyện phiếm mà biết được sinh nhật Thủy Trụ. Bởi vì không biết ngay sau đó ai sẽ chết đi, cho nên cho dù là thời gian gấp gáp, ở sát quỷ đội, sinh nhật của mỗi thành viên luôn được trân trọng đối đãi . Cho dù ngày đó không có ai chúc mừng, cũng là thời gian tốt đẹp dành cho bản thân.

Tomioka giyuu sinh vào cuối mùa đông, tuy rằng sắp tới mùa xuân, nhưng băng tuyết vẫn chưa tan, không khí vẫn rất lạnh. Shinazugawa hôm đó vừa lúc có  nhiệm vụ, năm nay mùa đông chấm dứt hơi muộn, hôm đó đó trời đổ một trận tuyết lớn, nếu không dùng hơi thở, lớp tuyết đọng thật dày cùng giá lạnh đại khái sẽ khiến cho người ta nửa bước khó đi.

Shinazugawa rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ, trên đường trở về, bất ngờ gặp được đồng dạng xuất nhiệm vụ trở về tomioka giyuu.

Shinazugawa biết người kia rất ít khi yên lặng chờ ở tổng bộ, phần lớn thời gian hoặc là đang giết quỷ, hoặc là đang trên đường giết quỷ. Nhưng mà trong ngày sinh nhật của mình còn không ngủ không nghỉ diệt quỷ, cũng thật quá mức.

"Uy!" Hắn lược bỏ kêu người kia tên phiền toái, "Ngươi tại sao lại ở nơi này?"

Tomioka giyuu đại khái  vừa mới giết quỷ xong, vừa nghe đến thanh âm cảnh giác quay đầu lại, đáy mắt  sát ý chưa rút đi. Thủy Trụ haori một nửa là máu, một nửa là tuyết.

"Chúa công tại sao sẽ để ngươi hiện tại xuất nhiệm vụ?" Không biết vì sao, shinazugawa trong lòng đối chúa công phát ra ẩn ẩn trách cứ.

"Không phải. Không phải chúa công." Tomioka gập ghềnh nói xong một câu, shinazugawa không muốn hỏi nhiều, đây đã  là tomioka cằn cỗi biểu đạt lực giải thích ra rõ ràng nhất. Hắn phát hiện tomioka trạng thái hiện tại cũng không tốt, máu trên người hắn không phải tất cả đều là máu quỷ, song sắc haori uớt sũng, có máu tươi đang tích táp chảy xuống, đối phương dồn dập thở hổn hển, dưới hốc mắt màu xanh đen chứng minh hắn đã lâu không nghỉ ngơi tốt.

"Chúa công có ơn với ta. . . . . . Ta không thể ngồi một chỗ ăn không ngồi rồi."

Shinazugawa thật ra hiểu được, đứa ngốc này, tại thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, khó được có thể tràn trề phóng túng cuộc sống, còn đang mã bất đình đề diệt quỷ.

Hắn cùng tomioka cùng nhau tới ngôi nhà hoa tử đằng gần nhất, tomioka đại khái là quá lạnh, tới gần lò sưởi âm tường sẽ không động đậy nữa . Máu trên người hắn đã kết thành băng, chờ tới khi ngón tay cứng ngắc có thể nhúc nhích mới bắt đầu tự băng bó. Tại thôn nhỏ ngôi nhà hoa tử đằng  điều kiện đơn sơ, không có thảo dược giảm đau cầm máu. Shinazugawa vốn ở cách vách chuẩn bị đi ngủ, lại bị hơi thở dồn dập của tomioka khiến cho hoảng sợ.

Tomioka hơ nóng nichirin, dán lên miệng vết thương, hắn chịu đựng không phát ra âm thanh, khuôn mặt vốn tái nhợt vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch.

Vết thương ở trên lưng, nung đỏ nichirin không có mắt, trừ bỏ vết thương, những vị trí còn lại cũng bị phỏng một tảng lớn.

Shinazugawa cũng nương ánh trăng mỏng manh thấy được vết thương trên người người này, đột ngột trải rộng trên cơ thể trắng nõn như trăng tròn.

Shinazugawa không muốn nhiều lời, hắn bắt lấy cổ tay còn muốn tiếp tục làm xằng làm bậy, vẻ mặt lạnh lùng nói ngươi muốn đem chính mình nướng chín sao. Nichirin đương một tiếng rơi xuống đất. Tomioka giyuu rất lâu  sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Tên ngốc này ngốc tới mức không nói được một câu, chỉ biết cúi đầu nắm chặt nichirin.

Shinazugawa đem nichirin đá tới xa hơn, cắn băng vải giúp hắn băng bó. Tomioka giyuu vốn nhiệt độ cơ thể liền so với người khác thấp hơn một chút, bởi vì mất quá nhiều, giờ phút này thân thể vô cùng lạnh, tựa như một khối băng. Shinazugawa tự xưng là người kia đối thủ một mất một còn, lại dốc lòng giúp hắn băng bó vết thương, chua sót cảm giác theo đáy lòng lan tràn đến yết hầu, cái loại cảm giác đau lòng chết tiệt này lại một lần nữa tràn ra.

Rốt cuộc là loại người gì, sẽ ở trong ngày sinh nhật tự trách móc nặng nề chính mình, đi làm việc nguy hiểm như vậy chứ?

Hắn nhìn đồng nghiệp ánh mắt, tomioka lúc này cũng đem tầm mắt nhìn thẳng hắn, là không hề gợn sóng, tên ngốc kia ánh mắt giờ phút này ngân ngấn nước. Tomioka giyuu nghiêm túc nói: "Cám ơn. . . . . . Sanemi."

"Câm miệng tên khốn, không được gọi tên ta." Một tiếng"Sanemi" đem shinazugawa cả kinh thiếu chút nữa không cầm chắc băng gạc trong tayl, hắn cảm giác nhiệt độ từ bên tai lan tràn tới trong lòng, hắn giấu đầu hở đuôi nói: "Ngươi lần trước đã cứu ta, hiện tại chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi."

Vội vàng rời đi phòng tomioka, nhiệt độ bên tai còn chưa tiêu tan. Tên ngốc này bình thường nói chuyện có thể đem chính mình tức giận đến muốn lấy nichirin đâm chết hắn, mà tiếng"Sanemi" kia lại xác xác thực thực làm cho hắn rung động.

Hắn không nên rung động.

Ngoài cửa gió bấc gào thét, trong phòng ấm áp thường thường vang lên tiếng gỗ cháy lách tách phát ra tiếng nổ nhỏ. Shinazugawa nghĩ tên ngốc tomioka kia có lẽ đã ngủ rồi, liền cầm theo nichirin rón ra rón rén ra ngoài.

Cho dù chán ghét hắn như thế nào, sinh nhật không ai chúc mừng cũng quá thê thảm một chút. Shinazugawa sanemi tự thuyết phục bản thân, khuôn mặt cô đơn của đồng nghiệp luôn hiện hữu trong đầu hắn thật lâu không thể tiêu tan.

Vậy. . . . . . Cho hắn một món quà nhỏ đi.

Shinazugawa biết phụ cận nơi này có một loại tuyết liên*, thời điểm mẹ hắn bị bệnh hắn từng tới lấy làm thuốc dẫn. Cho dù là gió tuyết cũng không thể ngăn cản loại  hoa này nở rộ. Dù đã qua thật lâu shinazugawa sanemi cũng có thể hồi tưởng lại cảm giác rung động khi bản thân tuổi nhỏ nhìn thấy loại hoa này. Cùng tuyết đồng dạng xinh đẹp, đoá hoa nở rộ trên mặt nham thạch khô cằn, nhụy hoa màu đỏ tím hơi hơi rung động, lấy tư thái cứng cỏi đến lãnh ngạnh ngăn cản gió bão.

   (*Tuyết Liên)


Hắn không muốn thừa nhận, điều này làm cho hắn nghĩ tới tomioka giyuu.

Làm thuốc dẫn quý báu, chứng tỏ loại hoa này vốn liền khó tìm, cũng may nhờ có phong trụ mẫn tuệ sâu sắc cảm quan cùng khứu giác khiến cho hắn có thể rất nhanh tìm được. Cho nên ngày hôm sau thời điểm mặt trời mọc, tomioka giyuu tỉnh lại phát hiện bên người để một đóa hoa tươi xinh đẹp, đoá tuyết liên này rất lớn, giống như vừa mới hái xuống rực rỡ nở rộ, tomioka giyuu ôm nó đi tới mái hiên, vừa lúc gặp được phong trụ đầy người phong tuyết dấu vết.

"Shinazugawa. . . . . . Ngươi." Tomioka giyuu nói không nên lời, bởi vì shinazugawa đã nghiêng đầu, cố ý không nhìn hắn. Hắn tin, chẳng sợ hắn hỏi một câu về lai lịch của đoá hoa này shinazugawa cũng sẽ không kiên nhẫn chuyển hướng đề tài, mà hắn đầy người phong tuyết dấu vết đã nói lên tất cả.

Đồng nghiệp nói năng lộn xộn, thanh âm cùng bình thưòng hoàn toàn bất đồng, tomioka giyuu muốn nói rất nhiều, nhưng thời điểm phun ra âm tiết thứ nhất đã bị cuống quít thu hồi cuối cùng hắn nói: "Sanemi, cám ơn, sanemi." Ngốc nghếch lặp lại tên của hắn.

Tomioka ôm hoa, tuyết đã sắp ngừng, ánh mặt trời rơi xuống chiết xạ ra loang lổ màu bạc ánh sáng, chiếu rọi ở trên người tomioka lại là một tầng ấm áp vầng sáng.

Đồng nghiệp luôn chọc người chán ghét ôm hoa nở nụ cười.

Nếu không có ác quỷ luôn diệt không hết, nếu không có trầm trọng kí ức, nếu không phải hắn tìm đủ loại lý do cho chính mình. . . . . . Shinazugawa sanemi nhất định sẽ đứng lên hôn hắn.

Cuối cùng sanemi giả vờ xem nhẹ nụ cười này, nhưng chỉ có hắn biết chính mình vĩnh viễn ghi nhớ đối phương mỉm cười bộ dáng. Nụ cười này giữa một vùng kí ức u ám quá mức sáng lạn, làm cho hắn nhớ tới bầu trời xanh thẳm hôm nay, làm cho đáy lòng hắn dâng lên cảm giác ấm áp đã lâu chưa từng cảm nhận được ——

Đẹp quá. . . . . . Tại sao lại đẹp như vậy a. . . . . .

Nỗi lòng không được tự nhiên bị phơi bày, hắn phát hiện chính mình thích vị đồng nghiệp vừa ngốc vừa không biết nói chuyện này, mà shinazugawa sanemi tại giờ khắc này cần một cái hôn để giải thích tất cả cảm tình của bản thân, hắn từ trước đến nay làm việc vâng theo bản tâm, loại  nhẫn nại này quả thực là sự tra tấn tàn nhẫn đối với chính mình.

Mà loại nhẫn nại này cũng không duy trì được mấy ngày. Vừa trở lại quỷ sát đội vài ngày, shinazugawa sanemi đến thăm Thủy phủ, lại nhìn thấy Tomioka giyuu đang ăn hoa.

Màu trắng mềm mại đóa hoa bị hắn nhét vào miệng, hắn nghe được rõ ràng mà thong thả nhấm nuốt thanh âm. Này thanh âm giống như một cây đao đâm vào trong lòng hắn, hắn lại một lần nữa ý thức được  tomioka cùng người khác  bất đồng.

Hắn đau lòng cho hắn.

"Vì sao?" Hắn hỏi. Hoa rất đẹp, nhưng khó ăn, hơn nữa còn có thể có độc. Tomioka không trả lời, chỉ mở lòng bàn tay ra cho hắn xem, nơi đó chỉ còn lại một đóa hoa, đã héo úa.

"Đây là shinazugawa tặng cho ta, nhưng là ta trở về, phát hiện chúng nó sắp chết. . . . . . Ta lại không muốn đem chúng nó ném đi."

Tomioka dựa vào bản năng đem bó hoa nuốt vào trong bụng, có lẽ hắn hiểu được độc tố trong hoa sẽ làm hắn nôn mửa, nhưng hắn vẫn lựa chọn làm như vậy. Hắn động cơ rất đơn giản, thoạt nhìn không hề ý nghĩa, lại đơn thuần đến đáng thương.

"Ngươi . . . . . . Tên ngốc." Shinazugawa nghẹn một hơi, nói. Tomioka giyuu là tên ngốc, hắn không biết làm sao chăm sóc chính mình, không biết nói chuyện thế nào mới đúng, thậm chí không hiểu làm thế nào để bảo tồn hoa tươi.

Không thể bảo tồn, vậy liền vứt đi a!

Cũng không phải thứ gì quý giá. . . . . .

Hắn là đồ ngốc.

Cảm xúc cuồn cuộn trong lòng làm sao cũng không dừng lại được, hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi còn tản ra mùi hoa chua sót.

Hắn không chắc chắn cảm giác của tomioka đối với chính mình là gì, nụ hôn của hắn được ăn cả ngã về không, tình huống tệ nhất là cùng tomioka cả đời sau đều không gặp lại. Nhưng mà tomioka không đẩy ra hắn, hắn bị shinazugawa ôm, sửng sốt hai giây, chợt vươn tay, ôm lấy shinazugawa.

Ngươi đang làm gì a.

Trong đầu hiện lên một câu không biết là trách cứ chính mình vẫn là trách cứ tomioka, sau khi kết thúc shinazugawa khẽ cắn tomioka môi, cho đến khi đôi môi hình dạng hoàn mỹ trở nên đỏ thắm mới vừa lòng buông ra.

"Ngươi....." Shinazugawa thở hổn hển, "Nói cho ta biết, đối với ngươi mà nói, ta là gì của ngươi?"

Rất nhiều năm trước, mẹ hắn từng kể chuyện về nhân ngư, nếu shinazugawa buổi tối hôm đó ngủ muộn một chút, hắn nhất định có thể nghe được chi tiết kia: nhân ngư sẽ dựa theo bản năng đem tín vật nuốt vào trong bụng. Sau đó có thể từ chi tiết này phán đoán ra đáp án.

Mà giờ phút này, đáp án cần tomioka tự mình nói cho hắn

"Thích shinazugawa." Nói xong câu đó, shinazugawa ngây người một lát, không nghĩ tới người không biết nói chuyện lại có thể dễ dàng đem cảm tình phun ra như vậy. Tomioka giyuu nói xong "Thích" , hắn  ánh mắt bướng bỉnh nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh niên tóc bạc, hỏi ngược lại: "Shinazugawa vừa rồi hôn ta, có phải cũng thích ta không?"

"Ngươi đầu óc không cần bỗng nhiên xoay chuyển linh quang như vậy a."

Tomioka giyuu chiếm được shinazugawa ôm.

Shinazugawa gằn từng tiếng thừa nhận nói: "Đúng, ta thích ngươi. Còn có điều gì muốn hỏi  sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: