Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Kochou shinobu im lặng đứng ở cửa nhìn chăm chú vào thanh niên đang đứng trong phòng bệnh, đôi chân vốn định bước vào cuối cùng lại bị kanzaki aoi gọi đi, bởi vì lại có thêm người bệnh tới điệp phủ.

Thật ra, phong trụ đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý Thủy Trụ không thể toàn thân thoát ra, nhưng khi hắn chân chính nhìn thấy người kia thì cho dù có chuẩn bị tâm lý thế nào cũng đều là uổng công.

Tức giận ư? Phẫn nộ ư? Thống khổ ư? Không biết tại sao hiện tại trong lòng hắn lại bình tĩnh kỳ lạ.

"Đã lâu không gặp, giyuu."

Trong phòng bệnh tối tăm mờ mịt, thủy trụ vừa tỉnh lại mẫn cảm nhận ra ánh mắt u buồn của đối phương, ánh mắt thê lương, giống như mưa phùn mùa thu liên miên rả rích.

Giọng nói của hắn đã khàn hơn rất nhiều. Tomioka giyuu hoảng hốt nghĩ, cuối cùng vẫn gây thêm phiền phức cho hắn.

"Sa. . . . . . Sanemi. . . . . ."

"Tạm thời đừng nói gì cả, ngươi đã hôn mê rất lâu, uống chút nước trước đi."

Dòng nước ấm áp theo cổ họng chảy vào bụng, shinazugawa cẩn thận đút cho hắn từng ngụm nước nhỏ, tomioka giương mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông đang ôm hắn.

Shinazugawa sanemi. . . . . . Cũng đã thay đổi rất nhiều.

Băng gạc dính máu bị để sang một bên, tomioka giyuu nghiêng mặt, xuyên qua khe hở giữa bức mành nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thuốc mỡ mềm mại lành lạnh kích thích hắn không kiềm được hơi run rẩy một chút.

Không lâu sau, hắn thu lại tầm mắt, chôn mặt vào gối,  hai hàng lông mày nhăn chặt, trên người cùng trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, đôi môi vốn trắng bệc bị cắn đến gần như bật ra một chút tơ máu.

"Ưm. . . . . ."

Tiếng kêu rên rất nhỏ vang lên khiến cho động tác của kochou shinobu dừng lại.  "Không sao, ngươi cứ tiếp tục đi." Thủy Trụ thở hổn hển nói, hắn không muốn lại gây thêm phiền toái cho kochou, suốt mấy ngày nay, vị chủ nhân điệp phủ này sợ là vẫn mệt đến mức chân không chạm đất để chăm sóc mỗi một người bệnh.

Kochou shinobu không nhìn hắn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay phải trống rỗng của thủy trụ, vết cắt có hơi không chỉnh tề, có thể thấy khi đối phương chém xuống đã do dự, nhưng do dự cũng chỉ trong một cái chớp mắt, tokitou ra tay cực kỳ quyết đoán, như vậy ngược lại càng giúp cho vết thương nhanh hồi phục.

Ai. . . . . . Cô gái vô lực thở dài, quá tàn nhẫn, cho dù là đối với tomioka giyuu hay là đối với tokitou, đều rất tàn nhẫn.

"Tokitou hắn. . . . . . Hắn thế nào rồi?"

". . . . . . Ngươi bây giờ mới nhớ đến tokitou à, tomioka-san, chuyện này đối với một đứa bé hơn mười tuổi là rất tàn nhẫn." Cô gái đặt thuốc lên bàn,  đây là loại thuốc cầm máu giúp vết thương nhanh lành do tamayo-san chế tạo, không ngờ người đầu tiên dùng tới lại là thủy trụ, "Hắn đã thề với bản thân sẽ cứu ngươi trở lại, bằng không ngươi sẽ có chung một kết cục với kochou shinobu ở thế giới kia."

Giyuu không trả lời nàng, ngay lúc cô gái cho rằng hắn lại hôn mê, giọng nói của Thủy Trụ lại vang lên, nhẹ như cánh hoa anh đào ngày xuân: "Dùng một cái cánh tay đổi lấy tính mạng của đồng đội, ta rất vui."

Trái tim Kochou shinobu hung hăng run lên, lồng ngực nghẹn đến phát đau, trên khuôn mặt nhu mì xinh đẹp không còn thấy một tia cười nào, "Tomioka-san, ngươi hy vọng chúng ta mang theo áy náy đối với ngươi đi vào phần mộ sao, cho dù ta từng nói ngươi bị mọi người ghét . . . . . . Nhưng trả thù kiểu này có phải có chút quá đáng không?"

Trả thù sao? Đôi mắt màu lam luôn luôn yên tĩnh giống như biển sâu loáng thoáng phiếm ra một chút ý cười, hắn không đáp lại trùng trụ, mà chỉ nhắm mắt lại để bản thân chìm lại trong bóng tối.

Không nói ra đây là trả thù cho thế giới kia tất cả mọi người nhẫn tâm bỏ lại hắn một mình, chỉ chừa lại cho hắn một bóng lưng.

Tomioka giyuu, không bao giờ ... muốn đối mặt với bóng dáng của người bên cạnh, nhìn bọn họ lần lượt rời đi một lần nữa.

Gần đây Shinazugawa có vẻ thanh nhàn hơn một chút, đi tuần đêm cũng có thể trở về rất sớm, ban ngày cũng ở lì trong điệp phủ, hai người cũng không nói gì với nhau nhiều, giyuu thường sẽ chừa ra một khoảng trống, shinazugawa cũng không ghét bỏ không gian chật hẹp, cứ thế gắt gao dán chặt hắn ngủ, hai người thường xuyên rúc vào nhau, sưởi ấm cho nhau.

Tiếp sau đó, chúa công cũng ra lệnh cho hắn nghỉ ngơi, dù sao vết thương do thượng huyền nhất để lại cũng không dễ dàng hồi phục nhanh như vậy. Toioka còn nhớ rõ có một ngày nào đó,  phong trụ nằm bên cạnh trán chảy đầy mồ hôi lạnh, góc áo của mình bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay đã ướt đẫm.

Sanemi phát sốt, từ sau lần đó, phong trụ liền giảm bớt  số lần trực đêm, các đồng đội cũng im lặng tự hiểu thay nhau chia sẻ khu vực tuần tra của hai người.

Rạng sáng, mặt trời sắp mọc, trong phòng bệnh tối tăm mờ mịt, chỉ có một tia nắng mông lung lén lút chạy vào. Hai thanh niên trưởng thành đang chen chúc nhau trên chiếc giường nhỏ, Thủy Trụ hơi hơi nghiêng người, mặt hướng về phía phong trụ, phần cánh tay mất đi đã bị đè ép hơi đau. Đầu ngón tay thật cẩn thận khẽ vuốt ve từ mũi, hai má, cằm, trán,...  người yêu, tomioka giyuu càng xem càng thích, nhưng sau đó hắn lại chợt cảm thấy khó chịu.

Shinazugawa sanemi trở nên có chút yên lặng, thật ra hắn vốn không phải là người hay nói nhiều, nhưng hai người bọn họ thỉnh thoảng vẫn sẽ cãi nhau, thường thường tìm nhau quyết đấu vài lần, nhưng hiện tại. . . . . . Không chỉ có yên lặng hơn rất nhiều, mà ngay cả lúc đụng chạm hắn cũng sẽ cố gắng dùng lực nhỏ nhất có thể, có khi hắn sẽ đứng hoặc ngồi ở một góc nào đó, ngẩn người nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng, ánh mắt khi nhìn về phía hắn luôn quay cuồng vô số cảm xúc phức tạp.

"Sanemi. . . . . ." Tomioka thì thào gọi.

Thanh niên đối diện ngủ rất say, dáng vẻ khi ngủ thật ra ngoan hơn không ít, hắn tiến lên gắt gao dán sát vào shinazugawa sanemi, nhắm mắt lại cảm thụ tiến tim đập cùng hô hấp của người yêu. Thật lâu sau, đôi đồng tử màu lam khẽ hé mở, ánh mắt tràn ngập bi thương vô tận dừng lại thật lâu trên người thanh niên đối diện.

Mí mắt ngày càng nặng nề, cuối cùng Thủy Trụ không chống đỡ được nữa từ từ nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.

Lúc đám Tanjirou tới thăm Thủy Trụ, tomioka đang ngồi trên giường uống thuốc, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, tóc dài rối tung, đẹp không sao tả xiết. Các thiếu niên còn chưa tu luyện được bản lĩnh cho dù thái sơn sụp xuống truocwfs mặt cũng không biến sắc, sau một trận kinh diễm cả đám tựa như sương đánh quả cà, inosuke hô to nhất định phải hạ gục thượng huyền nhị, báo thù cho cánh tay của bán - bán haori, nghĩ lại đúng là vận mệnh đã an bài, cho dù thế nào hashirama inosuke đều phải có một trận đại chiến với thượng huyền nhị.

Zenitsu lại mạc danh kỳ diệu im lặng, nghe tanjirou nói zenitsu gặp lại sư huynh của hắn, vui mừng chạy tới chào hỏi lại bị kẻ kia nhục nhã.

"Giyuu - san, vết thương của ngài. . . . . ."

"Đã tốt hơn rất nhiều rồi."

Ánh mắt phức tạp của thiếu niên dừng trên cánh tay đã mất của sư huynh nhưng rất nhanh sau liền rời đi, tomioka giyuu tuy rằng không giỏi ăn nói lại  hơi khờ khạo, nhưng cũng có lúc rất nhạy bén, người sư đệ này của hắn có lòng trách nhiệm quá nặng, cái gì đều muốn ôm vào người. "Các ngươi không cần quá lo lắng cho ta, các ngươi đều biết khi chúng ta đi đến bây giờ liền biểu thị kibutsuji muzan cũng cách chúng ta càng ngày càng gần."

Thiếu niên nghe xong lời này, liền nghiêm túc ngồi thẳng lưng nghe sư huynh nói: "Ngươi hẳn là đã biết một chút chuyện xảy ra trên người ta rồi."

Tanjirou yên lặng gật gật đầu, hắn chỉ nghe murata-san nói sơ qua một chút, mới đầu hắn còn không tin tưởng, nhưng nhớ lại lúc hắn và nezuko gặp giyuu-san lần đầu lại không thể không tin tưởng.

Có người đã thay đổi được vận mệnh, nhưng theo những gì đang xảy ra hiện giờ, tất cả giống như thể Thủy Trụ dùng chính mình làm đại giới để nghịch thiên cải mệnh vậy.

Sư huynh . . . . . . Tanjiro rũ mắt, căm xúc mịt mờ lặng lẽ quay cuồng, trái tim đang rung động kịch liệt, ngươi chỉ lo cho kết cục cùng tương lai của người khác, chờ đợi ở giao điểm vận mệnh của mỗi người, lại cố tình không liệt chính mình vào hàng ngũ, thật sự là ngốc không khác gì sabito-senpai cả

"Này, đám nhóc các ngươi vây quanh hắn làm gì thế?" Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói khàn khàn cuar phong trụ, tanjirou hoàn hồn xoay người nhìn về phía sau, shinazugawa sanemi đang cầm một hộp bánh nếp đứng ở cửa nhìn bọn họ.

Zenitsu bị phong trụ dọa sợ tới mức tóc đều nổ tung cả lên còn không quên ôm lấy inosuke để ngừa hắn xông lên đi thách đấu sau đó bị đánh cho nằm bò.

Tanjiro. hấp háy cánh mũi, tầm mắt shinazugawa lại dừng lại trên bàn tay thiếu niên đang nắm lấy tay tomioka.

Thằng nhãi này. . . . . .

Cơ thể cao lớn xuất hiện ở sau người, dù chỉ là bóng dáng cũng tỏa ra uy áp mạnh mẽ bao phủ trên đỉnh đầu, tanjiro mẫn cảm ngửi được phong trụ đang bất mãn.

Tại sao hắn lại bất mãn, bởi vì bọn họ tới thăm giyuu-san? A. . . . . . Ánh mắt của Shinazugawa-san sao cứ nhìn chằm chặp vào tay hắn như thế. . . . . . A! Tanjiro đột nhiên như hiểu ra gì đó, nở nụ cười ngây ngốc, chẳng lẽ là bởi vì lo lắng cho tay hắn sao?

Dù sao tay hắn bị thượng huyền lục chặt đứt mà.

Tuy rằng phong trụ tính tình táo bạo, nhưng trong lòng vẫn rấttrụi dàng nha!

Tomioka giyuu ngược lại không có gì phản ứng gì, dời tầm mắt đến chỗ tanjirou:"Khi nào thì có thể cầm kiếm?"

Tanjirou cười nói: "Kochou-san nói chờ thêm một tuần nữa là được!"

"Ngươi cũng có chút lỗ mãng, tanjirou." Tomioka mặt không chút thay đổi nói, tanjirou vừa thấy vẻ mặt sư huynh như vậy liền không tự chủ ngoan ngoãn lại: "Nghe nói còn chưa tới thời điểm khởi xướng tiến công ngươi đã ra tay đúng không."

". . . . . . . . ."

Ai. . . . . . Tomioka có chút bất đắc dĩ, thanh sắc giống như gió mát nói: "Xem ra ngươi vẫn chưa học được hết những gì thầy urukodaki chỉ dạy."

"Xin lỗi! ! ! Ta sẽ không ngừng cố gắng hơn nữa!

". . . . . . Này." Shinazugawa sanemi vô cùng bất mãn lên tiếng. Hai người ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn: "Ngươi có thể bỏ tay ra được rồi đấy."

Tanjirou lúc này mới cuống quít buông tay ra co quắp đứng sang một bên, nhưng vẫn bị phong trụ hung hăng trừng mắt nhìn một cái. Thiếu niên không rõ lí fo tại sao, hoang mang dời tầm mắt đến chỗ hai người zenitsu, zenitsu đối với chuyện này chỉ duy trì yên lặng.

Bánh nếp bị nhét vào trong tay Thủy Trụ, hương gạo nếp trong veo chui vào lỗ mũi, xua tan  đi mùi thuốc đông y suốt nhiều ngày qua.

Tomioka giyuu đã sắp ngộp thở trong vị đắng của thảo dược rồi.

"Hôm nay thế nào?"

"Cũng tạm, chỉ là cơ thể vẫn cảm thấy hơi nặng."

Shinazugawa gật gật đầu không lên tiếng nữa, "Mua ở đâu thế, hương vị không giống cái ngươi thường ăn cho lắm."  Đôi mắt màu lam xinh đẹp tò mò quan sát bánh nếp trong tay.

"Không phải ta mua", bánh nếp chỉ dùng mootj tấm vải màu hồng nhạt gói lại, shinazugawa tự nhét một cái vào miệng mình: "Là của kanrori mua, khu vực tuần tra của nàng mới mở một tiệm bánh mới, ngốc nghéch xếp hàng rất lâu mới mua được."

"Nhưng đúng thật cũng hợp với khẩu vị của nàng." Bánh nếp trong miệng thật ngọt, giyuu chậm rãi nhấm nuốt: "Hơi ngọt, nhưng là với ta mà nói cũng không phải quá ngọt."

Tầm mắt Shinazugawa đảo qua mặt hắn, sắc mặt của người này vẫn tái nhợt như trước.

Hắn không biết lúc tomioka giyuu lúc vừa được mang về có bộ dạng thế nào,nhưng từ sắc mặt của  uzui, iguro cùng những người khác có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng lúc đó chắc hẳn không có gì tốt đẹp.

"Shinobu nói ta có thể trở về thủy phủ rồi."

"Ừm."

Tanjirou đột nhiên nói: "Nhưng ta cho rằng giyuu-san cứ ở lại điệp phủ thêm một thời gian nữa thì tốt hơn."

"Tại sao?"

"Bởi vì ta phát hiện năng lực sinh hoạt của ngài rất thấp."

". . . . . ."

Shinazugawa che mắt, nghĩ thầm, không hổ là sư huynh đệ.

Vết thương trên người gần như khép lại hoàn toàn kochou mới cho phép hắn xuống giường.

Kochou shinobu cùng tokitou tỉnh lại sớm hơn hắn một hai ngày, lúc tomioka có thể xuống giường hoạt động thì hai người đều đã bắt đầu huấn luyện phục hồi.

Nhưng hiện giờ ai cũng không sốt ruột làm cho Thủy Trụ nhanh chóng đi vào sân huấn luyện, nhanh chóng trở lại chiến trường, chỉ hy vọng hắn điều dưỡng cơ thể cho thật tốt là được.

Chân của trùng trụ vẫn còn đau, tokitou lại giống như đang cố gắng ức chế cái gì.

        Những mảnh kiếm trúc vỡ nát trải rộng bốn phía, trên trán thiếu niên đã tràn đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn chấp nhất vung kiếm lên tàn nhẫn tiếp tục huấn luyện.

"Tokitou, dừng lại." Kochou đã đứng ở cửa một lúc lâu, nàng đi tới muốn lấy kiếm trúc trong tay hà trụ đi lại không chút sứt mẻ, cô gái thở dài trong lòng: "Phải tiến hành theo khả năng, bằng không sẽ bị phản phệ ."

Thiếu niên vẫn cố chấp không chịu buông ra, im lặng không nói, kochou shinobu yên lặng nhìn xuống đứa bé nhỏ nhất trong số các trụ: "Ngươi phải giữ gìn cơ thể của ngươi đến quyết chiến."

"Trí nhớ của ta không tốt." Kochou hơi kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng tokitou sẽ không trả lời nàng, thiếu niên không nhìn nàng, mà chỉ nhìn chằm chằm kiếm trúc trong tay: "Thậm chí sẽ không cảm nhận được quá nhiều cảm xúc, nhưng mà hiện tại. . . . . .thật ra ta đang cực kỳ phẫn
bộ."

"Ta. . . . . . Tự tay chặt bỏ cánh tay của tomioka-san, phần ký ức này không chỉ không biến mất ngược lại còn cực kỳ rõ ràng, ta tới nay vẫn còn nhớ rõ lời thượng huyền nhị nói với ta" tokitou lại dùng sức nắm lấy chuôi kiếm, vết rạn nhè nhẹ dần dần xuất hiện, bàn tay thiếu niên đang run lên: "Loại cảm giác phẫn nộ này rất quen thuộc, giống như rất lâu trước kia ta cũng đã từng trải qua một lần, rất thống khổ."

"Tokitou, buông kiếm, đi nghỉ ngơi." Kochou shinobu mặc kệ, giữ chặt cổ tay hắn đi về phía cửa, muốn mang hắn về phòng bệnh.

"Mỗi người đều đang phẫn nộ vì hắn, chỉ có tomioka-san vì chúng ta mà bi thương." Thanh niên trầm mặc kiệm lời kia, ánh mắt khi nhìn về phía bọn họ bi thương và sợ hãi như vậy, lúc đối chiến với thượng huyền nhị, bọn họ luôn đối mặt với bóng lưng của tomioka giyuu, bị quỷ tóm trong tay, bắt không được cũng không sờ được.

"Cẩn thận một chút."

" Không cần lo lắng như vậy, sanemi." Tomioka giyuu không hờn giận thuận tay véo kên eo shinazugawa, tuy rằng không đau nhưng cũng đủ để lại một cái dấu vết hồng hồng, "Ta chỉ thiếu một cánh tay không phải không có chân."

" Vậy cũng phải cẩn thận một chút cho ta!" Phong trụ có chút phiền táo, hắn gươm tay xuyên qua nách Thủy Trụ, nâng hắn dậy.

"!"

           Ngươi càng ngày càng giống bác gái nhiệt tình trên đường ."

"Câm miệng!"

Khi hai chân chạm đến mặt đất trong lòng tomioka vô cùng vui sướng, con ngươi màu lam yên lặng đã lâu hơi sáng ngời, "Chỉ cần có thể xuống giường, không lâu sau nữa là có thể tiến hành huấn luyện hồi phục." Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Thủy Trụ không khỏi nắm chặt, phong trụ không nói gì.

Đi được một lát, shinazugawa muốn mang hắn trở về phòng nghỉ ngơi nhưng tomioka nói thế nào cũng không nghe, không ngờ mới qua một lát trên trán liền ứa đầy mồ hôi lạnh, hai chân không tự chủ được phát run, hơi thở cũng bắt đầu ồ ồ.

Lúc Rengoku tới thăm liền thấy tomioka dưới sự trợ giúp của shinazugawa đã có thể xuống giường đi lại liền vô cùng vui vẻ, xem ra tomioka khôi phục không tệ! Làm người bị thương nặng nhất khi đối chiến với thượng huyền mà nhanh như vậy đã có thể đi lại đã rất tốt rồi.

Bắp chân cứng ngắc, mơ hồ đau đớn, cuối cùng chống đỡ không được, shinazugawa chỉ cảm thấy một cỗ sức nặng đánh vào trong  ngực, thiếu chút nữa đẩy hắn ngã xuống đất, nếu không phải hắn phản ứng nhanh chóng, hai người sợ là đã nằm trên mặt đất .

Tomioka quỳ trên mặt đất thở hổn hển vài cái, rengoku vội vàng đi tới xem xét tình hình của hắn, "Làm sao vậy? !"

Mái đầu màu đen khẽ lắc, thanh niên nâng mặt lên thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là chân hơi mềm thôi, quả nhiên vẫn hơi  miễn cưỡng."

"Được rồi, giyuu khốn kiếp, ngoan ngoãn quay về nghỉ ngơi đi." Phong trụ không cho phép từ chối ôm lấy hắn nhét vào trong chăn, rengoku nhìn tomioka lại nhìn lại sắc mặt shinazugawa, nói: "Không vội, tomioka , nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của ngươi chính là điều dưỡng cơ thể, Chúa Công Đại Nhân nhờ ta truyền lệnh cho ngươi, sau khi hồi phục hãy đến chủ phủ trước."

Tomioka gật gật đầu, tuyệt không ngoài ý muốn, ngược lại nói: "Quả thật nên đi một chuyến, dù sao ta rốt cuộc không thể thực hiện chức trách của thủy trụ . . . . . ."

Phong trụ cùng viêm trụ ngừng thở, dù sao mấy ngày nay bọn họ chưa bao giờ đề cập đến ý định tương lai trước mặt tomioka.

"Nên thay đổi người ."

"Đừng nghĩ chuyện không đâu, ngươi không phải còn muốn nhanh chóng khôi phục sau đó tiến hành huấn luyện phục hồi chức năng sao, rèn luyện thật tốt sau đó bạch đầu giai lão với ta chứ, khốn kiếp."

Rengoku cực kỳ đồng ý gật gật đầu, ai ngờ tomioka giyuu lại nói tiến hành huấn luyện cùng việc hắn không làm Thủy Trụ không xung đột, huống chi hắn cũng không phải chỉ rèn luyện thân thể.

" Chẳng lẽ ngươi còn muốn mang cơ thể rách nát này tiếp tục diệt quỷ ư? !"

Shinazugawa đột nhiên đề cao âm lượng, âm thanh như nổ tung, con ngươi màu tím nhạt đang hừng hực thiêu đốt. Vẻ mặt Rengoku cực kỳ nghiêm túc, ý tưởng của hắn cũng giống như shinazugawa hy vọng tomioka điều dưỡng cho tốt, những chuyện khác cứ giao lại cho các đồng đội, sau đó cùng người yêu nắm tay nhau cùng đi hết quãng đời còn lại, đây mới là cuộc sống mà lẽ ra hắn nên có được .

"Một cánh tay, cũng có thể." Mắt phượng màu lam nhìn thẳng vào thanh niên trước mặt, "Ta đã từng nói với ngươi rồi , ta có trí nhớ của hắn, trong trí nhớ người kia mặc dù không có tay phải vẫn có thể tấn công kibutsuji muzan hơn nữa còn đứng vững đến tận cuối cùng, hiện giờ cho dù ta
đã không còn tư cách gia nhập trung tâm cuộc chiến, nhưng ta vẫn có thể phụ trợ cho các ngươi! "

     .   Đầu óc hai người ông ông, tim đập nổ vang, shinazugawa cứng đờ bất động .

Ai cũng không ngờ tới, thanh niên tóc đen mặc kimono màu lam nhạt trước mặt đột nhiên lại tràn ra một nụ cười cực kì nhu hòa điềm tĩnh: "Đừng quá lo lắng cho ta, sanemi. . . . . . Xin lỗi, tuy rằng ngươi gặp phải một kẻ khốn kiếp như ta, nhưng . . . . . Đời này thua thiệt ngươi sợ là phải chờ kiếp sau tới trả ."

Trong đầu Rengoku đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, trong lúc hoảng hốt, hắn vội vàng nhìn về phía shinazugawa  sanemi.

Nụ cười này, giống như hoa thược dược nở rộ trong băng tuyết, khí chất lãnh liệt xung quanh Thủy Trụ giống như hóa thành một làn gió xuân. Trong một khoảnh khắc đó, shinazugawa sanemi nhớ tới một đêm cuối hè vài năm trước, có một người chết trong lòng chính mình.

"Giyuu. . . . . . Ngươi thật sự càng ngày càng giống hắn ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sanegiyuu