Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14




"Tai của ngươi . . . . . ." Hàng lông mày luôn luôn đường hoàng của rengoku hạ xuống, thoạt nhìn có vẻ vô cùng áy náy: "Là lúc đó bị thương phải không, xin lỗi. . . . . . Nếu khi đó ta phản ứng nhanh một chút ngươi sẽ không như vậy."

Nếu không phải tomioka đột nhiên chắn cho hắn chỉ sợ giờ này phút này hắn đã mất đi một con mắt.

"Là lỗi của ta."

Chỉ là tomioka giyuu không quá để ý đến chuyện này, với hắn mà nói điếc một bên tai trừ bỏ có chút không thích ứng thật ra cũng không có gì quá bất tiện, chỉ cần còn có thể giết quỷ là được, hắn yên lặng nghĩ, giá trị của rengoku so với hắn cao hơn nhiều. Rengoku nhìn hắn không nói lời nào không biết lại đang suy nghĩ cái gì nhưng cũng biết chắc chắn không phải chuyện tốt gì.

Chỉ là hiện tại có một chuyện còn quan trọng hơn.

"Tomioka."

"Ân?"

"Ngươi cùng shinazugawa thế nào rồi?"

". . . . . . Khá tốt."

"Thật ư?" Rengoku có chút không dám tin, không. . . . . . Là cực kỳ không tin tưởng.

Con cú mèo ánh mắt lợi hại hữu thần, tuy rằng thủy trụ thích cùng viêm trụ nói chuyện nhưng ánh mắt của người này có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, cũng không phải là kiểu người hắn am hiểu đối phó ( không bằng nói tất cả những người nhiệt tình như lửa lại thẳng thắn hắn đều không am hiểu đối phó), cuối cùng nhịn không được dời tầm mắt.

"Xem ra vẫn chưa làm hòa."

Tomioka đuôi tóc ỉu xìu cụp xuống.

"Tại sao không nói cho hắn biết? " rengoku không hiểu: "Shinazugawa là loại người một khi có người tiến vào lãnh địa của hắn liền hận không thể bảo vệ đối phương từ đầu đến chân, loại chuyện đem mạng ra bảo đảm cho anh em kamado này mà người yêu của ngươi lại không biết một chút gì, điều này sẽ làm shinazugawa hoài nghi địa vị của hắn trong lòng ngươi."

"Hắn sẽ không không tự tin như vậy." Tomioka thản nhiên nói khiến cho rengoku cảm thấy vô lực.

"Uhm! Không hổ là ngươi! Vậy nếu shinazugawa đem tính mạng ra bảo đảm cho một con quỷ vớ vẩn ngươi có thể vui vẻ hay không, tomioka?" Thanh niên tóc đen hé miệng muốn phản bác, hắn muốn nói bọn họ đều đã sớm biết đến chuyện của nezuko, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới khi ở núi natagumo, khoảnh khắc nezuko chảy nước miếng gần như mất khống chế sắp lao tới chỗ một kiếm sĩ, thanh niên cánh môi tái nhợt mím chặt, rengoku lắc đầu vỗ vỗ đầu của hắn, tựa như huynh trưởng đang xoa đầu ấu đệ: "Sẽ không hài lòng đúng không."

"Ta. . . . . ."

Tomioka còn chưa kịp nói gì, rengoku ở đối diện liền đột nhiên bất động, hắn cứng ngắc lộ ra nụ cười miễn cưỡng, hàm răng run run nói: "Shinazugawa . . . . . Buổi sáng tốt lành ha ha ha ha. . . . . ."

Sanemi?

Hắn vội từ trên ghế đứng lên đi về phía shinazugawa, đối phương lại không thèm nhìn một cái lướt qua hắn đi nhanh về phía rengoku.

"A. . . . . . Sanemi?"

Cánh tay Tomioka cứng đờ giữa không trung, thanh niên tóc bạc dừng lại bên giường bệnh, rũ mắt lạnh lùng nhìn con cú mèo đang mồ hôi lạnh ròng ròng trước mặt.

"Rengoku." Hắn âm trầm mở miệng nói.

". . . . . . A?"

"Thương thế thế nào?"

"Uhm, khôi phục không tệ!"

"A, vậy sao. . . . . ." Bàn tay rải rộng vết sẹo đập vào nhau phát ra âm thanh các đốt ngón tay hoạt động “ răng rắc “, shinazugawa sanemi lộ ra một nụ cười đáng sợ: "Cùng nhau tới hoạt động tay chân một chút đi."

"Đợi đã shinazugawa, ta chỉ là . . . . ."

"Chỉ là cái gì, rengoku. . . . . . Tội nghiệt của ngươi còn chưa rửa sạch đâu."

Tomioka ở bên cạnh nghi hoặc: "Tội gì?"

"Tội dám cầu hôn Tomioka lúc hắn cải trang. . . . . ."

"Khoan đã! Ta chỉ là muốn giúp ngươi thôi. . . . . ." Rengoku kinh hãi.

"Tội hại tomioka lo lắng cho ngươi, tội để hắn một ngày đến thăm ba lần." Người đàn ông tuy rằng nói chuyện vẫn không nhanh không chậm, nhưng bất kì ai đều có thể nghe ra sát ý trong lời nói của phong trụ.

Tomioka mê mang nháy nháy mắt: "Nếu là sanemi ta cũng sẽ như vậy." Không, nếu là sanemi hắn sẽ điên mất, trực tiếp cắm rễ bên giường bệnh, tomioka nghĩ vậy nhưng không nói ra, cái này làm cho shinazugawa nghĩ rằng mình cùng người này đều có cùng đãi ngộ.

Cú mèo cảm thấy tai vạ đến nơi, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Viêm trụ tốc độ nhanh, phong trụ tốc độ càng nhanh hơn, hai người mỗi người cầm một cái ghế dựa ở trong sân Điệp Phủ đánh nhau.

Tanjirou vừa lúc tới thăm bọn họ nghe được thanh âm liền mang vẻ mặt lo lắng chạy tới, tại sao ngay cả người có tính cách tốt như rengoku – san cũng sẽ đánh nhau với shinazugawa - san? Tính tình Shinazugawa – san táo bạo như vậy nhưng khi ở trước mặt giyuu - san lại không giống vậy, nhưng hắn không thể nói rõ là không đúng chỗ nào.

Tomioka không quan tâm sư đệ nghi hoặc, phớt lờ hai người đang đánh nhau, hỏi hắn thương thế khôi phục thế nào rồi, tanjirou không thể không nhẫn tâm đem tầm mắt đang xem chiến kéo trở về, thiếu niên cực kỳ có sức sống trả lời hắn đã có thể xuất nhiệm vụ.

“ Thật không”. Giyuu vô cùng vui mừng trước sự trưởng thành của sư đệ, tanjirou là mầm mống tốt, nếu chịu khó bồi dưỡng đứa nhỏ này chắc chắn có thể nhanh chóng tiếp nhận vị trí của hắn.

"Nhưng giyuu – san, ngài. . . . . ." Thiếu niên vô cùng lo lắng cho thính lực của hắn.

"Không sao."

"Nếu ta mạnh hơn một chút, có thể giúp đỡ một chút gì đó, chuyện này có thể sẽ không xảy ra." Nhìn vẻ mặt thiếu niên trở nên ảm đạm, tomioka cảm thấy bản thân làm sư huynh cần phải an ủi một chút.

Hai người trong sân vẫn đang người đến ta đi, Tomioka hơi cúi đầu nói với thiếu niên trước mặt: "Ngươi rất mạnh, tanjirou, không cần tự xem nhẹ mình." Tanjirou là người đường đường chính chính trở thành thành viên của sát quỷ đội, mà hắn lại là kẻ dựa vào tánh mạng của người khác. Tuy rằng suy nghĩ này đã bị shinazugawa nhiều lần khuyên bảo, nhưng đã cắm rễ trong lòng hắn nhiều năm, trong lúc nhất thời không thể sửa được, nếu shinazugawa nghe được chắc chắn sẽ mắng hắn.

Nhưng những lời này rơi vào tai tanjirou lại là một chuyện khác.

Hắn im lặng một lát, rốt cục hỏi: "Giyuu - san tiếp nhận chức vụ thủy trụ là khi nào ạ?"

"A. . . . . ." Tomioka sửng sốt một chút, suy nghĩ một lát: "Ước chừng là . . . . . Năm mười lăm tuổi."

Tomioka không rõ tại sao ánh mắt của sư đệ đột nhiên lại mất đi hào quang.

Một mảnh bụi bay tứ tung, Điệp Phủ hộ sĩ cùng ẩn đều bị hấp dẫn đến đây, các cô gái gấp đến độ xoay quanh, nhưng bọn họ không thể tùy tiện tham gia cuộc chiến của các trụ, nếu không bị mắng chết cũng sẽ bị đánh cho tàn phế.

"Thủy trụ đại nhân, không có cách nào ngăn cản sao?" Aoi vô cùng buồn rầu, hỏi.

Tomioka: "Ngươi rất khó xử?"

Nhìn thấy cô gái thở dài, hắn gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

Giữa một mảnh bụi đất bay tứ tung, ghế dựa trong tay rengoku cùng shinazugawa đều chỉ còn lại một chân, rengoku dồn dập nói: "Shinazugawa ngươi hoàn toàn không cần ghen vì chuyện này, hơn nữa ngươi không cảm thấy hắn rất giống em trai sao! ?"

"Lão tử muốn ghen liền ghen, đánh ngươi xong còn có tên kế tiếp!" Nói xong hắn liếc nhìn tanjirou, chuyện tiểu tử kia dám lấy rìu chém Tomioka hắn còn chưa tính sổ đâu, rengoku lập tức cảnh giác nói tiếp: "Thiếu niên kia ta đã lựa chọn rồi, ta muốn hắn làm người thừa kế của ta, ngươi đừng hòng!"

Cái gì? Tiểu tử kia không phải sử dụng hơi thở nước sao? !

Shinazugawa lại xù lông: "Rengoku ngươi được lắm, cậy góc tường cậy đến tận sư môn của tomioka, nằm mơ!"

"Uhm, thể chất của Tanjirou không phù hợp với hơi thở nước, ngươi nhất định cũng đã nhìn ra rồi đúng không?" Chân ghế trong tay hai người lại lao vào nhau, shinazugawa cười đến đáng sợ: "Ta nhìn ra hay không không quân trọng, quan trọng là ... Tiểu tử kia là sư đệ của giyuu, mầm mống mà hắn nhìn trúng lý nào lại để ngươi cướp đi."

Nghe tới đây, rengoku đột nhiên sang sảng cười to: "Shinazugawa ngươi thật sự là một người đàn ông tốt!"

"Vô nghĩa, nếu không tomioka cũng sẽ không trở thành người của ta!"

"Bang. . . . . ." Đỉnh đầu màu trắng bị không nhẹ không nặng vỗ một chút.

Hai người đồng thời dừng lại động tác, shinazugawa sanemi vừa rồi còn ngưng tụ sát khí, vừa nhìn thấy là ai vỗ đầu hắn liền tiêu tán thất thất bát bát.

"Tiếp tục đánh nữa, miệng vết thương của ngươi sẽ nứt ra, bị kochou mắng ta cũng sẽ không ngăn cản." Bởi vì có thể sẽ cùng nhau bị mắng chết.

Shinazugawa cúi đầu cùng đôi mắt xanh biển xinh đẹp lẳng lặng đối diện một lát sau đó ra vẻ không kiên nhẫn "Hừ"  một tiếng, tựa như giận dỗi nhìn về phía khác, tomioka hơi hơi cúi đầu, do dự vài giây thử vươn tay bắt lấy ngón tay nóng hổi của hắn.

Không bị giãy ra. . . . . . Khóe miệng không tự chủ lộ ra một tia vui sướng không dễ phát hiện ra.

"Có bị thương không? Đột nhiên chạy đến không biết sẽ bị ngộ thương sao, khốn kiếp." Phong trụ hơi hơi cúi đầu kề sát thủy trụ tai phải, một tay nhẹ nhàng nắm lấy đuôi tóc màu đen.

Thủy trụ  lắc đầu, bất mãn nói: "Không có, ta không yếu đuối như vậy, đừng đem ta trở thành em trai."

"Hừ. . . . . ."

Rengoku thật vất vả thở hổn hển một hơi, tùy tiện ném chân ghế dựa rách nát trong tay xuống, không hổ là tomioka, có thể khiến cho shinazugawa an tĩnh lại ngay lập tức.

Tanjirou ở bên kia trầm trồ không ngớt, giyuu - san thế mà có thể dựa vào một cái tát làm cho shinazugawa – san tỉnh táo lại!

Hơn nữa. . . . . .

"Kỳ quái." Hắn dụi dụi cái mũi, mọi người nghi hoặc nhìn về phía hắn: "Hai người bọn họ toả ra mùi rất giống cha mẹ ta, hơn nữa. . . . . . Mùi của đối phương trên người họ rất nồng, quan hệ của giyuu - san cùng shinazugawa – san thoạt nhìn thật tốt nha."

Mọi người: rốt cuộc có nên nói cho hắn hay không đây, rằng sư huynh của ngươi đã là người của phong trụ.

Cuối cùng một bóng hình màu tím nhanh nhẹn đi tới, ba trụ một người so với một người càng ngoan ngoãn ngồi trước bàn nghe cô gái nhỏ xinh linh lung trước mặt khiển trách, vốn dĩ dự tính quan sát thêm vài ngày ba người bị một chân đá ra điệp phủ.

Rengoku vừa ra khỏi cổng lớn Điệp Phủ ngược lại vô cùng sung sướng, nhưng còn chưa kịp nói lời từ biệt với shinazugawa và tomioka, vẻ mặt viêm trụ đột nhiên liền trở nên nghiêm túc, phong thuỷ hai trụ kỳ quái theo viêm trụ tầm mắt nhìn qua, shinazugawa kinh ngạc há miệng lại không phát ra một tiếng nào, người đến là rengoku shinjurou cùng rengoku senjuro.

"Đó là em trai hắn sao, trông rất giống hắn."

"Ân, đó là senjuro, hắn tính cách tương phản với rengoku, trước kia rengoku – san tính cách khá giống rengoku."

"Ngươi tại sao biết rõ ràng như vậy?" Shinazugawa nghi hoặc hỏi.

"Ta và rengoku- san đều là trụ, hơn nữa đã sớm quen biết." Tomioka nói: "Thời điểm Sanemi trở thành phong trụ tiền bối đã sắp xuất ngũ."

"Vậy sao. . . . . . Ngươi cùng rengoku cũng quen nhau từ rất sớm?"

"Đúng. . . . . . A?" Tomioka rốt cục phát hiện không đúng, shinazugawa nhíu mày, tỏ vẻ hắn không nhàm chán như vậy. Đánh nhau với rengoku cũng là vì có ý muốn thư giãn gân cốt, dù sao các kiếm sĩ tại Điệp Phủ đều không đủ cho hắn làm nóng người.

"Có hai lần ta dẫn dắt đội viên xuất nhiệm vụ, sau đó chính là lần hội nghị đại trụ đó."

Hội nghị lần đó shinazugawa liền cùng rengoku so chiêu.

Rengoku shinjurou vẻ mặt nghiêm túc, chạy đến trước mặt con trai cả quan sát từ trên xuống dưới một lượt, senjuro đứng ở bên cạnh vô cùng khẩn trương, sợ hai người lại cãi nhau.

"Chuyện của ngươi ta đã biết."

"Vâng, " rengoku do dự một chút nói tiếp: "Ta cứu một bà lão mà phụ thân từng cứu, cùng cháu gái của nàng."

Gió nhẹ thổi qua rengoku sợi tóc màu đỏ cam, ba cha con họ đúng là cực kỳ giống nhau.

" Ta rất vinh hạnh có thể cùng phụ thân cùng bảo vệ nàng." Rengoku kyoujurou nói, hắn không biết sẽ nhận được điều gì, có thể là khiển trách, nhưng hắn có đôi khi cũng rất muốn chia xẻ cuộc sống của mình với phụ thân.

Chuyện tới bây giờ, rengoku shinjurou không thể nói ra lời trách cứ, trong lúc vô tình nhìn về phía bên cạnh, liền thấy được hai khuôn mặt quen thuộc. Shinazugawa không định dừng lại quá lâu, chuyện của cha con họ vẫn nên để bọn họ tự giải quyết, "Rengoku – san  —— lo lắng cho con trai cũng không cần lén lút."

Vừa nghe, viêm trụ tiền nhiệm trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới điều gì sau đó nhất thời một bộ không được tự nhiên, sắc mặt khó coi nói: " Tiểu tử thối, câm miệng."

Shinazugawa không hề sợ hãi, vừa kéo tomioka giyuu rời đi vừa chậm rãi nói: "Rengoku, phụ thân ngươi luôn trông nom trước giường bệnh của ngươi suốt nhiều ngày nha, chỉ là ngươi vừa tỉnh hắn liền hắn bỏ chạy."

"Không phải! ! Ngươi đừng nghe. . . . . ."

"Phụ thân! Là thật sao! ? Phụ thân!"

      ______________________


Phong phủ rất gần thủy phủ, chỉ là bốn bề thủy phủ vây quanh là một mảnh rừng trúc ngàn năm, ngày thường trong trẻo nhưng lạnh lùng yên tĩnh tựa như chủ nhân của nó, mùa đông hơi lạnh, nhưng vào mùa hè lại là nơi tránh nóng không tồi, trước kia shinazugawa thường ngồi ở rừng trúc cách thủy phủ xa nhất hóng mát.

"Muốn tới không?" Tomioka thản nhiên mở miệng: "Hình như chúng ta đã rất lâu không ở cùng nhau rồi."

Shinazugawa vừa định từ chối, dù sao trong lòng hắn còn khúc mắc chưa thể cởi bỏ, nhưng tomioka vừa nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn, phong trụ liền đầu hàng.

Chủ nhân thủy phủ rốt cục đã trở lại, ẩn vô cùng kích động, sau khi dâng trà và điểm tâm lên cũng rất thiện nhân giải ý đóng cửa rời đi, hơn nữa không đến giờ cơm liền không trở lại.

Bên ngoài chủ phủ là vô số nụ hoa thược dược xanh um tươi tốt, tuy rằng còn chưa nở rộ, nhưng lại có một vẻ đẹp riêng. Thực ra shinazugawa cảm thấy tomioka giyuu cực kỳ tương xứng với loại hoa này, thanh nhã cao quý lại rực rỡ vô song.

"Mùa thu còn có thể nhìn thấy rất nhiều hoa cúc nở rộ, chờ khi đó sanemi phải tới đây xem." Mùi trà tỏa khắp bốn phía, hơi nước khiến cho đôi mắt luôn lợi hại của hai người nhu hòa hơn một chút.

Mùa thu năm nay sao. . . . . .

Shinazugawa sanemi giương mắt nhìn qua, đối diện đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của tomioka, không đáp, nhưng tomioka giyuu cũng không để ý, lo chính mình nói tiếp.

"Ta sẽ chờ ngươi tới, ngươi không tới ta sẽ đi bắt ngươi."

Phong trụ nhìn bộ dạng nghiêm trang của hắn không nhịn được phát ra một tiếng cười trầm thấp.

"Không nói cho ngươi chuyện của anh em nhà kamado khiến ngươi lo lắng là ta sai, xin lỗi." Bàn tay Shinazugawa đang cầm lấy chén trà hơi dừng một chút rồi sau đó dường như không có việc gì tiếp tục đem chén trà nâng lên uống hết, đắng quá. . . . . . Rốt cuộc bên trong đã thả bao nhiêu lá trà vào?

"Chuyện này, là chuyện riêng của sư môn các ngươi." Tomioka nghe hắn nói như vậy liền gật gật đầu, đây quả thật là chuyện của môn hạ Urukodaki, nhưng . . . . . .

"Nhưng, có chuyện quan trọng không nên hẳn là phải thương lượng hoặc báo cho người yêu sao? " tomioka không chờ shinazugawa mở miệng liền nói tiếp: "Cá nhân ta phán đoán chuyện của kamado nezuko tồn tại một số mạo hiểm nhất định, vậy nên loại chuyện này không thể kéo thêm bất kỳ một người nào vào nữa, sanemi. . . . . . Ta không dám cam đoan ta có thể giành chiến thắng giống vị tomioka giyuu kia hay không, ta muốn để ngươi rời xa những nguy hiểm này cũng không muốn để ngươi lo lắng."

Thật sự là cá hồi phơi dưới nắng, quá đáng. ( Nguyên văn là 真是晴天下鲑鱼,离谱 mình không biết có nghĩa bóng nào không nên cứ dịch theo nghĩa đen thôi. Có cao nhân nào biết câu này có nghĩa nào khác thì cho mk biết vs nhé 🥲🥲🥲 )

Shinazugawa rất ít nghe được tomioka nói nhiều như vậy, đôi mắt xanh biển nhìn hắn chăm chú, cơn tức của shinazugawa dù lớn thế nào cũng bị thủy trụ dập tắt, hắn không thể nổi giận với đôi mắt thanh thấu xinh đẹp này.

Bàn trà bị đẩy ra, thủy trụ bất ngờ rơi vào trong một lồng ngực rắn chắc ấm áp, động tác không thể coi là dịu dàng, nhưng cánh tay rắn chắc tráng kiện của người đàn ông cực kỳ có cảm giác an toàn. Một mái đầu lông xù màu trắng vùi vào hõm cổ, cọ tomioka hơi ngứa.

"Sanemi?" Cánh tay cũng bị giam cầm, hắn không thể động đậy.

Bên tai truyền đến âm thanh rầu rĩ: "Ngươi . . . . . . Khi nào thì có thể học được đối xử tử tế với chính mình, học được. . . . . . Ỷ lại ta một chút."

"Không thể ỷ lại, sẽ gây phiền phức cho ngươi."

"Ngươi cho dù đốt sạch tóc iguro ta đều có thể giải quyết cho ngươi." Cánh tay lại siết chặt hơn một chút, shinazugawa thấp giọng nói: "Lão tử thích."

"Iguro sẽ điên mất."

"Hắn có kanrori."

". . . . . . . . ."

Shinazugawa ôm hắn không thèm nói nữa, tomioka cũng không lên tiếng nữa, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, gió cuối xuân đã mang theo vài tia hơi thở đầu hạ, vành tai trái thất thông đột nhiên phủ lên một mảnh ẩm nóng.

Cơ thể người trong lòng hơi cứng đờ, rất nhanh bàn tay to thô ráp mang theo vết chai dầy xuyên qua tóc đen xoa lên cần cổ trắng nõn, tomioka cúi đầu kinh ngạc nhìn shinazugawa mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, có chút khẩn trương, có chút nóng. . . . . .

Cảm giác ướt nóng theo vành tai một đường trượt xuống cổ, tomioka không thể không hơi hơi ngẩng đầu, thuận tiện cho động tác của hắn, đôi tay bị buông ra, tiếp theo cánh tay rắn chắc của shinazugawa xuyên qua nách đem hắn ôm chặt vào lòng.

Tay hắn lại bắt đầu tác loạn, tomioka giyuu nghĩ.

Dây cột tóc bị cố ý kéo đứt, tóc đen mềm mại rơi xuống. Cảm giác hơi ngứa theo chung quanh truyền đến, nhẹ nhàng thản nhiên như có như không, không khỏi khiến thủy trụ hơi nhíu mày muốn tách ra, lại bị giam cầm chặt chẽ. Hô hấp đã hơi khó khăn, môi mỏng khẽ mở nhưng cuối cùng lại mím chặt không lên tiếng nữa. Không bao lâu, phong trụ ngẩng đầu lên, con ngươi màu hoa tử đằng sâu thẳm đen tối, thủy trụ cúi đầu mẫn cảm  bắt giữ đến đáy mắt một tia dục vọng cùng tình cảm mãnh liệt.

Shinazugawa sanemi mặt tuấn lãng, hình dáng rõ ràng, là loại đẹp trai khiến cho kẻ khác không thể phản bác, nếu như hỏi người này trông đẹp trai nhất là khi nào. . . . . . Tomioka sẽ không chút do dự nói khi ở trên người hắn.

Đầu ngón tay hơi lạnh chậm rãi mơn trớn khuôn mặt phong trụ, nghĩ đến người này là của mình hắn không khỏi hơi đắc ý.

Song sắc haori bị cởi ra nhẹ nhàng để sang một bên cùng haori màu trắng đặt cạnh nhau, thủy trụ sau khi cởi haori ra cơ thể càng lộ vẻ gầy gò, đồng phục sát quỷ đội cắt may vừa vặn càng tôn lên dáng người cao ngất. Cúc áo màu vàng buông ra, cảnh xuân bên trong mơ màng lộ ra, từng mảng da thịt tuyết trắng từng chút một bại lộ trong không khí, một bàn tay to lớn ôm lấy đầu vai mảnh khảnh, lại càng tôn lên nước da trắng nõn hàng năm không gặp ánh mặt trời.

Hai người từ trong tử vong thoát ra ngoài, rốt cục ở một buổi chiều thanh thản, cùng nhau triền miên, cảm thụ khí tức của đối phương.

Shinazugawa sanemi cùng tomioka giyuu làm số lần cũng không nhiều, trừ lần đầu tiên hai người chỉ là lướt qua rồi ngừng, lúc này đây shinazugawa sanemi hiển nhiên muốn chấm dứt cuộc sống hòa thượng trước kia.

Tomioka giyuu tuy rằng mặt tựa băng sơn, ngày thường thanh cao trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngàn năm hàn trúc, giống một con búp bê xinh đẹp không có một tia tạp niệm cùng dục vọng, nhưng mà loại người toàn thân tràn ngập hơi thở cấm dục này một khi động tình liền khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.

Xanh biển mắt phượng trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi khép hờ, thủy quang liễm diễm, bắt đầu dậy lên từng đợt sóng tình, khóe mắt phiếm một tầng đỏ ửng, một bộ bởi vì thân thể cảm thấy sung sướng mà ẩn nhẫn nhíu mày, shinazugawa sanemi bụng dưới ngay lập tức nóng lên.

"Ưm. . . . . ." Trước ngực bị gặm cắn, không đau lại hơi ngứa, tomioka không khỏi đẩy cái đầu kia ra, lại bị nắm lấy cổ tay cố định ra sau lưng.

Hơi thở ướt nóng phun ra bên tai hắn, shinazugawa cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng sau đó nụ hôn trượt dần xuống, nhẹ nhàng cắn lên đối phương xương quai xanh, để lại một mảnh dấu vết hồng nhạt.

Mạnh mẽ như thủy trụ, cổ tay mặc dù gầy nhưng cũng có thể bẻ gãy quỷ cổ xé nát tứ chi chúng nó. Tomioka giyuu cũng không dịu ngoan, nhưng hắn bằng lòng thuận theo shinazugawa sanemi.

Hai người hơi thở đan vào nhau, shinazugawa vùi vào trong lòng tomioka, ôm vòng eo hắn đè xuống phía sau, thủy trụ nhắm mắt lại, theo khí lực của hắn nằm xuống dưới người thanh niên tóc bạc, mặc hắn muốn làm gì thì làm.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sanegiyuu