Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#2

Warning: OOC.

[ ... ]

hắn đặt chân về đến nhà, bé con ấy cũng vẫn bám chặt lấy hắn, hắn nghĩ mình đã có một lý do khác để sống tiếp, dù gì bây giờ hắn mới có đôi mươi tuổi

hắn nhẹ nhàng từ cử chỉ đến lời nói, chỉ sợ bé con ám ảnh về những vụ bạo hành mà nó phải chịu, hoặc nó run sợ vì một kẻ hung tợn ngang ngược như hắn

"bé con, em tên gì?"

"em tên tomioka giyuu ạ, em nghĩ mình khoảng mười tuổi. còn chú thì sao ạ?"

"shinazugawa sanemi, em gọi tôi thế nào thì gọi, tôi hai mươi. bây giờ, để tôi tắm cho em, người em dơ hết rồi"

"chú, em biết em bẩn mà..chú tắm cho em? chú có thấy phiền không, em xin lỗi"

bé con này có vẻ dễ tự ái, hắn nghĩ mình còn phải dỗ em dài hạn. nhà hắn cũ kĩ, tuy có đầy đủ đồ đạc cùng vật dụng, thức ăn hắn đã nhờ người mang đến một đống

nhưng hắn nghĩ, em là người vô gia cư, nếu em ăn mấy cái thứ ôi thiu đến thú vật còn không thèm như một bát cháo loãng nước thì dạ dày em sẽ rất co, mới đầu sẽ không ăn được nhiều

"em có đói không?"

"em mới ăn hai ngày trước, chú đừng lo"

hắn nhăn mặt, bé con thấy hắn vừa nhíu mày một chút đã giật bắn mình

"em phiền đến chú ạ?"

"em làm gì cũng không phiền, là do tôi tự mình có cảm xúc thôi. em đừng lúc nào cũng lo sợ vậy được không?"

"em biết rồi.."

hắn từ tốn bế lấy bé con này, hắn nghĩ em chỉ mới năm sáu tuổi, so với những đứa trẻ bụ bẫm khác mười tuổi, sức em căn bản còn không bằng một nửa.

hắn mang em vào phòng tắm, dặn em ngồi đây một chút để hắn lấy quần áo

rõ ràng hắn chỉ mặc quần áo mỏng tang, dày thì may ra được mấy bộ, mà lấy đồ cho em, lấy đồ bông vải êm không có chuyện sứt chỉ ma sát vào da, từ quần áo đến đôi tất, gì cũng có

hắn không quan tâm đến bản thân mình, vậy nên cứ mặc kệ

hắn trở lại phòng tắm, bé con đứng im, hắn tiến lại gần, cởi quần áo y ra, thân thể y đầy vết tím bầm cũng vết thương rỉ máu, bầm dập, may nó vẫn chưa thành sẹo

nếu nước lạnh rọi vào người y, sẽ rất đau, hắn chuyển nước ấm hơn. thậm chí kì cơ thể cũng chẳng dám kì mạnh, sợ bé con này sẽ đau đến phát khóc

"chú, em đau.."

"vậy để tôi lau người cho em, cũng tối rồi, em thay đồ xong rồi vào ngủ nhé"

"nhưng mấy ngày nay em không ngủ được, phải làm sao vậy chú?"

"em sẽ không phải nằm trên đất lạnh nữa, em sẽ nằm trên giường với chăn ga gối đệm đầy đủ, em đừng lo"

"nhưng em ngủ trên đất mấy tháng rồi, em sợ mình sẽ không quen.."

"từ từ sẽ quen, điều đó là tốt cho em"

sanemi mặc quần áo cho giyuu, hắn bế em vào phòng ngủ, ban đầu định để em ngủ một phòng

hắn lấy thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên mấy vết thương tím bầm của em, còn sợ em đau mà thổi thổi vài hơi

"em không được va vào bất kì vết thương nào, sẽ không khỏi sớm."

"vâng, em biết rồi.."

"em ở phòng này được chứ? tôi ngủ bên kia, sáng dậy tôi sẽ qua đó"

hắn không để em trả lời, trực tiếp bế vào phòng, đắp chăn cho em và tắt đèn, rồi định đóng cửa phòng rời đi, hắn để em ở phòng không lắp cách âm, để có vấn đề gì hắn sẽ biết

hắn vừa định đọc sách một chút, nghe thấy tiếng thút thít từ phòng bên kia, liền vội vội vàng vàng chạy sang, hốt hoảng không nguôi

"yuu, em sao thế!?"

em nước mắt tèm nhem, sụt sùi lấy tay áo lau đi vài giọt tinh tuý, em lại run vì sợ rồi..mặc dù xung quanh chẳng có gì

hắn đi lại, đứng trước giường hỏi

"có vấn đề gì vậy? tôi mới đi mấy phút, em có vấn đề gì, đau sao?"

"em..s-sợ"

"sao em lại sợ?"

"em không biết, nhưng em thấy tối lắm, khi em ở chỗ đó, tối đen thế này em nhớ vẫn có chút ánh sáng rọi vào mà.."

hiểu rồi, bé con tomioka giyuu của hắn sợ bóng tối, còn thứ ánh sáng kia là ánh đèn đường

"tôi bật đèn ngủ cho em, được chứ? em đừng sợ."

giyuu nước mắt còn đọng, bàn tay nhỏ xíu của em níu lấy một bên góc áo hắn, miệng lắp bắp

"chú, cho em ngủ với.."

hắn cứng đờ người, trong vài giây mới định hình được bé con này đang hỏi, bé sợ mình bị từ chối nên đã rụt tay lại, cúi gằm mặt xuống

"em xin lỗi, chú đừng giận nhé. em sẽ ngoan, em không đòi nữa"

sanemi lòng quặn thắt lại, hắn vén chăn em lên, rồi nằm cạnh em, kéo chăn cho mình và em, hắn sợ làm em khó chịu bởi bàn tay thô ráp của mình, nên không dám động vào giyuu, chỉ đành nằm bên cạnh

giyuu thấy hắn nằm im bất động, em dịch dịch rồi rúc vào lòng hắn, úp mặt vào lồng ngực rắn chắc ấm áp lạ thường, tay nhỏ bấu lấy áo hắn.

"chú ơi, sao chú mặc đồ mỏng thế ạ? đồ chú còn mỏng hơn của em nữa, chú lạnh không ạ?"

"tôi không sao. em đừng lo"

hắn dùng tay ôm em, dùng tay vỗ lưng em như mấy lần trước

"chú, chú lạnh thì ôm em đi. người em ấm lắm đó.."

khoé miệng hắn mỉm lên thấy rõ, bế được một bé con về nhà, bé con lại vô cùng khả ái đáng yêu dễ nuôi

"yuu, em ngủ đi. mai tôi sẽ nấu cho em ăn"

"em biết rồi"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro