Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1

Author: Kys

[ ... ]

shinazugawa sanemi vốn chỉ là một kẻ không có gì trong tay, vô tâm vô phế và nghiện thuốc lá.

hắn có một chút vấn đề về phổi và được nhiều người từng tiếp xúc khuyên cai thuốc, nhưng hắn không để ý. hắn không hề có lối sống lành mạnh và một tính cách nhân đạo

mùa đông với gió lạnh ùa như bão tuyết, bên ngoài cửa số vương đầy tuyết trắng xoá. hắn không mặc áo ấm, đi ra ngoài với thời tiết khắc nghiệt, tuyết rơi đầy các con đường và ngõ ngách.

giáng sinh sắp đến, nhưng hắn vẫn chẳng thay đổi gì cả, hắn chỉ cảm thấy mình còn phải sống như thế này bao lâu nữa, cuộc đời hắn không có gì và không có chuyện gì mới, hắn cứ chỉ tồn tại như kẻ ngốc lang thang từ năm này sang tháng nọ.

sống vốn chỉ nhàm chán và đơn sắc như vậy thôi, đúng không ?

hắn tạt vào chỗ khám của người quen, để xem một chút về bệnh tình.

obanai iguro nhìn đến hắn, anh bất lực và chỉ thở dài, anh đã ra sức khuyên hắn giữ gìn sức khoẻ, nhưng có vẻ so với mấy ngày trước đến khám, lại tệ hơn rồi

có lẽ hắn lại đi đánh nhau hoặc ẩu đả, nên trên người đầy sẹo và vết thương, trông lại hung tợn kỳ lạ. bệnh của hắn dai dẳng và không dứt, chính vì thói quen mặc kệ đời của hắn, nên mới lâu như vậy

"cậu lại có vết thương mới trên người à? cứ như vậy, lúc nào cũng đi đánh nhau và huỷ hoại cơ thể của chính mình như vậy, cậu sẽ trở thành một con ngựa hoang bất kham mất"

"khám đi, nói nhiều có giúp cậu được việc gì không?"

"nếu không phải vì cậu là bạn tôi, tôi cũng đâu cần phải để ý cậu như vậy. cậu phóng đãng và bỏ bê mình, về già sẽ để lại di chứng đấy"

"tôi không nghĩ mình có thể sống lâu được như vậy"

"cậu định làm gì?"

"tôi không có gì và không có lẽ sống, ngày nào cũng như ngày nào. vào một ngày tôi mệt quá, sẽ tự làm điều đó thôi"

"cậu tính để mình bị viêm phổi nặng rồi mặc kệ sao?"

"nó chưa nặng"

"vậy để nó nặng đi, rồi cứ để đấy nằm im chờ chết nhé"

sanemi luôn nghe thấy câu đó một cách thường xuyên từ iguro, hẳn anh cũng đã mặc kệ hắn tự làm gì điều khiển cuộc sống rồi

hắn không nói gì, trực tiếp đứng lên đi về, anh thở dài ngao ngán, nếu trở nặng hơn sẽ phải đến bệnh viện lớn, chứ khám ở chỗ này thì đâu được gì

anh học y khá lâu, sau đó lại vì mitsuri mà mở quán ăn, nếu ai rảnh có thể đến phòng khám.

anh gói ghém đồ, trở về với nàng.

____

sanemi dạo bước trên con đường quen thuộc trở về ngôi nhà cũ kĩ và tràn ngập khói thuốc, hắn mệt lắm rồi.

nếu hắn không phải muốn tìm thấy điều gì hứng thú mình, thì bây giờ cũng thành một cố nhân

hắn là một tên điên dại giàu có, tiền thì không thiếu, nhưng cũng chẳng có nghĩa lý gì, hắn lười tiêu sái cho chính hắn.

hắn ở nhà cũng chỉ ăn rồi ngủ, đành ra một khe hẹp ở ngã ba, hẹp đến mức hắn không vào được.

hắn nheo mắt, nhìn thấy một thân ảnh nhỏ thấp bé còm cõi nhẹ cân nằm xụi lơ bên trong, ý thức không rõ ràng

mọi khi hắn đi qua đây, đều thấy bé con này đang ăn ngấu nghiến đồ ôi thiu, lúc thì lại nằm ngủ, trên người chỉ có mấy mảnh vải dơ dáy rách nát đến động vật cũng không thèm

bé con ấy nhỏ nhắn, tóc dài rũ xuống mặt, ánh mắt mất hết đi tia sáng, mặt mày và cơ thể chi chít chồng chéo vết thương lớn, mặt bị đánh đến loang lổ máu

hắn không hề động một tí lòng thương, chí ít hắn muốn một ai đó cưu mang một mảng đời bất hạnh như nó, nhưng vốn dĩ người nhật không thích dây phiền phức mà nuôi cơm nó, nuôi một đứa lưu lạc bẩn thỉu

hắn không vào được trong đó, nó nhìn thấy hắn, bắt đầu run lên vì sợ hãi, trông hắn vô cùng đáng sợ, nên nó lại tưởng hắn sẽ đánh nó

hắn lấy tay vẫy gọi nó lại đây

"bé con, ra đây một chút"

nó nước mắt đã chảy ra ồ ạt, nó sợ mình sẽ lại bị đánh đến sống chết luân phiên, nó run sợ, co quắp người vào trong góc

sanemi hiểu ý nó, hắn bất lực và nóng nảy, nhưng với trẻ con thì luôn nhẹ nhàng hơn, bất quá bé con ấy cứ khúm núm như kẻ tù tội, hắn đành đợi nó

hắn đợi khá lâu, khoảng độ nửa tiếng, bé con ấy dường như thương xót vì trong thời tiết thế này hắn lại ngồi đây, lại còn đợi nó. nó nghĩ hắn không phải người xấu, vì hắn không hề mang ác ý

nó từ từ đi chậm ra ngoài, nó còn run lẩy bẩy nói với hắn

"chú, chú có lạnh không?"

"bé con chịu ra rồi sao? tôi cũng muốn hỏi, em có lạnh không?"

"em chịu quen rồi, em không sao. nhưng sắp có bão tuyết rồi ạ, chú tìm nơi nào trú tạm đi."

"em cứ trốn trong góc đấy mãi à?"

"em không có nhà.."

sanemi nhìn bé con lủi thủi tủi thân cô quạnh, đứa nhóc này như trẻ con chỉ mới mẫu giáo, nhưng lại khổ sai hơn hắn

"em có muốn có nhà không?"

"không có ai chịu nhận em đâu. em đã từng được nhận, họ đánh em đau lắm..em không muốn về nữa"

"vậy em có muốn về với tôi không? tôi không đánh em, cho em ăn, và chăm sóc em."

"chú chắc chứ ạ? bọn họ cũng nói với em như vậy mà"

"em đừng lo, tôi sẽ không làm hại đến em"

bé con ấy nước mắt đã tèm nhem, nó lao thẳng ôm chặt lấy người hắn, tuy nói đã chịu lạnh quen nhưng người bé con này vẫn run lên vì rét

hắn vỗ vỗ lưng nó, hắn có khoảng mấy căn nhà, nên hắn quyết định đi đến căn nhà hắn chưa dùng lâu, vì căn cũ vương mùi khói thuốc, sẽ không tốt cho em

hắn cũng đi mua vài bộ quần áo cho em, bé con sợ người lạ, nó bám chặt lấy hắn không rời

hắn che chắn bảo vệ em vì tuyết đang dày đặc hơn

trong buổi tối của đêm đông giá lạnh, một người bất cần đời như hắn lại mang một đứa trẻ nhỏ về nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro