1. Em là tất cả những gì anh cần
Title: きみがせかいのすべて
Tác giả: ノリヒト
Link: https://www.pixiv.net/novel/show.php?id=22538919
Nội dung: Sanemi và Genya là anh em cùng mẹ khác cha. Họ thân nhau đến nỗi mẹ đã lo lắng, và Sanemi phớt lờ Genya vì không muốn mẹ bận lòng. Genya, đứa bé ngây ngô này đã làm mọi cách để anh trai chú ý mình lại.
Warning: Sanemi trưởng thành x Genya tiểu học, R18
---
"Nii-chan, chào buổi sáng."
"Ừm..."
Có một thiên thần trong ngôi nhà này.
Tóc em ấy cạo hai bên, để lại một chỏm ở chính giữa, đôi má em ấy mịn màng và mềm mại, ửng hồng.
Đôi mắt của em ấy to tròn đến mức trông như sắp rơi ra ngoài, khóe mắt nhếch lên, mũi và miệng nhỏ, làn da hơi bánh mật.
"Nii-chan, chào buổi sáng, chào buổi sáng...~"
Em ấy nghiêng người về phía Sanemi, cậu ta đáp lại lời chào của đứa em trai với giọng ngái ngủ.
"Dậy rồi à..."
"......Vâng!"
Cứ như thế, Genya được ôm trọn trong cánh tay to lớn, gồ ghề và đầy sẹo của anh trai.
Mỗi ngày của họ trôi qua đều thật hạnh phúc.
Genya là tất cả của Sanemi, là ý nghĩa của cuộc đời cậu.
Kể từ ngày Genya được sinh ra, thiên thần nhỏ bé đó đã thắp sáng tâm hồn Sanemi mỗi ngày.
Mẹ của Sanemi ly dị chồng ngay sau khi cậu chào đời, bà tái hôn lần nữa khi Sanemi 13 tuổi và cậu chính thức trở thành anh trai vào năm 14 tuổi.
Trong suốt quãng thời gian trước đó, Sanemi đã luôn không bận tâm đến bất cứ điều gì ngoài đỡ đần cho mẹ, đi học hàng ngày, giao báo vào buổi sáng và rồi cậu biết mẹ đã tái hôn, thế là một đứa em trai bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời Sanemi.
Khi nhìn thấy gia đình của những người xung quanh, Sanemi biết rằng bố mẹ sẽ không còn yêu thương cậu như trước nữa, và có lẽ Genya sẽ lắp đầy khoảng trống nào đó cho cậu. Sanemi, vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ thay mẹ chăm sóc em trai những lúc bà vắng nhà.
Tuy nhiên sau khi Genya chào đời, ngay cả bố mẹ cậu cũng thấy khó tin, Genya luôn quấn quýt bên Sanemi, ngừng khóc khi được bế bởi cậu, thậm chí lần đầu tiên em ấy biết bò là vì Sanemi đứng dậy trong khi đang chơi với Genya, Genya bò theo như muốn bảo cậu đừng đi.
Sanemi vội vã đến dự lễ khai giảng trường mẫu giáo của em trai, dự ngày hội thể thao và ngay cả trong bữa tiệc Oyugi (*) của Genya, cả hai cũng luôn bám lấy nhau.
(*)Oyugi là các bữa tiệc cho trẻ em ở trường mẫu giáo, giống tiệc buffet ở các trường mầm non nước ta.
"Genya có vẻ rất thích Sanemi."
"Vâng, Nii-chan, em yêu anh!"
Nói xong, em ấy lại ôm Sanemi, em ấy cứ thế đu lấy Sanemi cả ngày, đáng yêu đến mức chân tay rã rời.
Chu, chu, Sanemi hôn vào má Genya, Genya cũng nói chu và hướng môi về phía cậu ấy.
Dù gì thì mẹ của cả hai cũng không bận tâm về nụ hôn giữa hai anh em.
Vì Genya luôn đáng yêu đến mức trông như bị ngớ ngẩn, Sanemi đã bỏ công việc giao báo vào buổi sáng và bắt đầu làm việc bán thời gian tại một công ty chuyển phát ngay sau khi vào trung học. Lý do rất đơn giản: dù công việc nặng nhọc nhưng lương rất cao.
Thỉnh thoảng cậu nhận được kẹo và nước trái cây từ cấp trên, và cậu sẽ mang hết về cho Genya.
Một nửa tiền lương hàng tháng của cậu ấy được dành cho Genya và nửa kia chuyển cho bố mẹ.
Cậu ấy không có thú vui gì cả, vậy nên sau một tuần mệt mỏi, Sanemi thường đưa Genya đi công viên để khuây khỏa.
Công viên giải trí là điều yêu thích của Genya, hoặc mái nhà của cửa hàng tạp hóa, hay cả trung tâm game, chỉ cần Genya thích, cậu sẽ trao cho em ấy tất cả.
Tôi rất thích Genya. Yêu em ấy rất nhiều.
Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng cảm giác này là bất thường.
Chúng tôi đã luôn ở bên nhau. Tôi sẽ không bao giờ rời xa em ấy.
Chúng tôi sẽ tiếp tục nắm tay nhau và sống chung dưới một mái nhà sau này.
Đó là những gì Sanemi nghĩ khi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Genya.
"A, em sẽ cưới Nii-chan!"
Trong những ngày đầu Genya có thể nói hoàn chỉnh, em ấy bắt đầu nói những điều như vậy với Sanemi.
"Tất nhiên rồi."
Cậu ôm lấy cơ thể nhỏ bé của em ấy khi mỉm cười đáp lại, như thường lệ, hôn đi hôn lại trên mặt em trai mình.
Khi Sanemi bước sang tuổi 18, thế giới của cậu đã thay đổi.
"Này, Sanemi? Con và em trai sao rồi...?"
Đột nhiên, Shizu ngăn cậu lại.
"Mẹ, có chuyện gì à?"
"Không, không phải, nhưng Genya và con có chút thân mật, con có thể tiếp tục chăm sóc em ấy được không?"
Shizu nói trong sự miễn cưỡng, bà biết việc hai anh em thân thiết với nhau là chuyện hết sức bình thường.
"Chà, mẹ không biết phải nói thế nào, Sanemi đã trưởng thành rồi, đúng không? Nếu con cứ tiếp tục ở cạnh Genya...Genya Genya...Hai đứa không phải người yêu, đúng chứ?...Huyết thống... Dù hai đứa khác cha, cơ mà vẫn là anh em..."
Shizu gượng gạo khi nói những lời này với Sanemi.
Shizu nghĩ bà đã lựa chọn lời nói cẩn thận nhất có thể để không làm tổn thương Sanemi.
Lúc đầu bà vẫn nghĩ đó chỉ là những cư xử bình thường giữa hai anh em.
Tuy nhiên thời gian trôi qua, Shizu thường xuyên thấy Sanemi và Genya cười lén lút với nhau trong phòng khách, những nụ hôn thân mật hơn, không chỉ đơn giản là sự thân thiết giữa anh em.
"...Con hiểu rồi, thật ngốc quá...Con sẽ cẩn thận. Con xin lỗi vì làm mẹ về lo lắng những điều như vậy."
"Chậc, mẹ hiểu con rất thương Genya, nhưng đừng làm gì quá giới hạn, hiểu chứ?"
"Con biết rồi, con biết rồi, con sẽ cố gắng không làm mẹ bận lòng."
"Ừm," Shizu vỗ nhẹ vào ngực mình và nói, "Mẹ đi làm một ít đồ ăn" rồi bà đi vào bếp.
"Nii-chan, ăn! A!"
Khi họ đang ăn bữa tối mà Shizu đã làm, Genya đã muốn Sanemi đút mình ăn.
Ngay cả khi Genya đã 4 tuổi, Saneya vẫn luôn đút cho cậu ăn các món ăn mặn và cơm trắng, chiều chuộng cậu hết mức. Tất nhiên, Genya có thể tự mình ăn một ít đồ ăn, nhưng em ấy luôn thích được Sanemi chiều chuộng như vậy.
Đó là lý do tại sao hôm nay em ấy trở nên hư hỏng khi đòi cậu đút mình.
"..."
Nhưng anh trai thậm chí còn không thèm nhìn em ấy. Genya cảm thấy lo lắng.
"Nii...chan...?"
"..."
Sanemi lặng lẽ di chuyển đôi đũa của mình và đưa món ăn kèm lên miệng.
Với khuôn mặt vô cảm lạnh lùng nhất mà Genya từng thấy.
Người anh thân yêu của đứa em trai không còn nghe những lời nói của cậu nữa.
Anh trai yêu quý của mình không còn để mình vào mắt nữa ____
"Ah..."
Nước mắt tràn ra từ đôi mắt to tròn của Genya.
Genya chưa bao giờ trải qua điều gì như thế này trước đây và nó đã gây ra một vết thương tinh thần sâu sắc.
Anh ấy ghét mình.
"Genya? Có chuyện gì vậy? Genya?"
Shizu, người đã theo dõi toàn bộ chuyện vừa rồi, đến gần Genya và xoa lưng cậu.
Đau lòng hơn là Sanemi đã nhận thức lời nhắc nhở của Shizu một cách cực đoan rằng cậu phải cắt đứt mọi phản ứng của mình cho Genya.
Sanemi quay lưng lại với Genya khi em trai bắt đầu khóc lớn và trở nên giận dữ, Shizu liên tục dỗ dành và Sanemi chỉ phớt lờ em ấy.
Sau hôm đó, Genya đã cố gắng tiếp cận Sanemi nhiều lần.
Khi Sanemi đang ngồi trên ghế sofa, Genya đến gần cậu để ngồi vào lòng anh trai, khi nhận ra em trai, cậu lập tức đứng dậy và đi về phòng mình.
"Kaa-chan..."
"Chuyện gì thế?"
"Nii-chan không thích Genya nữa..."
"Có lẽ không phải như vậy đâu. Ai cũng biết rằng Genya rất yêu Sanemi, và Sanemi cũng rất yêu Genya, phải không?"
"......Dạ"
"Không sao đâu, chắc chắn anh trai con sẽ sớm trở lại bình thường thôi, đúng không nào?"
Genya lại khóc trước những lời tử tế của mẹ.
Mình chắc chắn anh ấy sẽ lại nắm tay mình như mọi khi. Anh ấy sẽ lại hôn mình thật nhiều.
Sẽ ổn thôi mà.
Đó là điều Genya đã tin.
Sau nhiều ngày tháng trôi qua, mùa xuân cứ đến, rồi đi. Và mùa xuân đã lại sang.
Sanemi thậm chí đã không đến dự lễ khai giảng trường tiểu học của Genya.
___________ Á! ! !
"Cậu có ổn không?"
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không sao chứ?"
Genya vừa mới vào tiểu học. Có một bạn học cùng lớp đã bị thương sau khi va chạm với thiết bị trong sân chơi.
Bạn học đó bị chảy máu trên đầu và trông rất đau đớn.
Cô ấy khóc và nói rằng rất đau, mọi người đều lo lắng. Tất nhiên, Genya cũng lo lắng theo. Genya bị sốc khi thấy nhiều máu và tự hỏi cậu ấy có ổn không.
Nếu là mình, mình có ổn không?
Được mọi người vây quanh, lo lắng, ngay cả người lớn cũng quấn quýt xung quanh, giáo viên chủ nhiệm ôm cô bạn ấy như một nàng công chúa, và khi nhìn cậu ấy được cõng đến phòng y tế, Genya thầm nghĩ.
Nếu mình cũng bị thương như thế, chắc chắn Nii-chan cũng sẽ lo lắng như vậy...
Thật là một suy nghĩ trong sáng và ngây thơ.
Dù vết thương khá lớn, nhưng sau khi được băng bó, cô bé đó đã tỉnh lại. Vậy là sau khi được chữa trị kịp thời, sẽ không còn nghiêm trọng nữa.
Mình muốn anh trai yêu dấu của mình cũng lo lắng cho mình như vậy.
"Con về rồi......"
Sau giờ học, Genya trở về căn hộ của mình và đi lên cầu thang tầng hai.
Nghe tiếng cửa phòng anh trai, sau khi xác nhận bây giờ Sanemi đang ở đây, em ấy bước vào phòng mình.
Đeo cặp sách nặng nề, lưng ướt đẫm mồ hôi, ngón chân trở nên lạnh buốt vì có chút sợ hãi trước điều mình sắp làm.
"Ha..."
Cậu mở cửa sổ và đặt chân lên bệ cửa.
Genya đang muốn nhảy xuống.
Dù tầng hai không quá cao so với mặt đất, nhưng so với Genya cũng là một điều nguy hiểm nếu rơi từ tầng hai xuống.
Nếu mình làm điều này, chắc chắn Kaa-chan sẽ mắng rất nhiều.
Genya đang sợ.
Nii-chan, em tự hỏi liệu Nii-chan có lo lắng cho em không. Liệu Nii-chan có băng bó cho em nếu em bị thương không? Không biết anh trai mình có đến ngay lập tức không? Liệu anh ấy có để tâm đến nếu mình rơi xuống không?
"A, em rơi xuống đây, Nii-chan! ! ! "
Mình không biết làm sao để khiến anh ấy vào phòng.
Mình muốn anh ấy trở nên lo lắng.
Có vẻ như đã lâu lắm rồi mình mới gọi anh ấy "nii-chan.''
Tuy nhiên, khi Genya hét to "Nii-chan", cậu thậm chí sợ rằng sẽ có ai đó bị làm phiền. (*)
(*)câu gốc là けれども、にいちゃん、と、おおきな声を出したら、反動でふらついて, mình không hiểu sát ý lắm nên cũng đã cố dịch mượt nhất có thể.
"______ GENYA!!!!!!"
Ồ, anh ấy kìa, anh hai đã thật sự lo lắng cho mình...
Người anh trai yêu dấu của Genya, với khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt to tròn, đã nhảy ra khỏi cửa sổ với toàn bộ cơ thể dang rộng và hai tay vươn ra.
Không hề đau.
Toàn thân cậu em trai ngốc nghếch được bao bọc bởi mùi hương dịu nhẹ của người mà cậu thích.
"Em nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy chứ!!"
"À, ừm...em xin lỗi..."
"Anh thực sự lo lắng!! Genya! Em không được chạy nhảy trong phòng của mình nữa đấy!!!"
"Vâng vâng..."
Genya nghĩ nếu mẹ của họ có ở đây, chắc bà sẽ khóc và ôm chặt cả hai vì lo lắng.
Khi họ rơi xuống, cây cối và bụi rậm mọc trong sân nhà đã bảo vệ Sanemi và Genya khỏi bất kỳ sự va chạm nghiêm trọng nào.
Tuy nhiên cánh tay và các vùng da của Sanemi đã vướng vào cành cây khiến cậu bị thương khắp cơ thể, còn khuôn mặt của cả hai để lại vài vết sẹo lồi và dày.
Một người hàng xóm ngay lập tức nghe thấy tiếng rơi và tiếng động lớn của cành cây gãy nên đã gọi xe cấp cứu. Nhờ đó, Genya được điều trị tại bệnh viện.
Shizu bỏ ngang công việc của mình để chạy thẳng đến bệnh viện.
Sanemi giải thích với mẹ rằng trong lúc đang chơi trong phòng cùng nhau, Genya đã chạy quá nhanh và cậu ôm lấy em trai, nên cả hai đều bị ngã đau điếng.
Mọi chuyện đã ổn thỏa.
Và Sanemi đã nắm chặt tay Genya kể từ lúc họ đến được bệnh viện.
Vậy là xong rồi.
Mình chắc chắn là anh ấy đang lo lắng...
Vết thương rất đau nhưng không hề gì khi mình lại được bao bọc trong đôi bàn tay to lớn đó, hạnh phúc không tả nổi.
Ngay cả khi ngồi ở ghế sau xe của Shizu trên đường về nhà, cả hai vẫn bám lấy nhau.
Thật vui...!
Anh ấy thích mình trở lại rồi...!
Trái tim cậu em trai đã tràn đầy. Nhưng cái giá phải trả là vết băng bó chi chít trên cơ thể cả hai.
Cậu ôm chặt cánh tay Sanemi.
Trong giây lát, cánh tay của Sanemi cử động một cách ngạc nhiên, có lẽ Genya đã khiến vết thương của Sanemi nhói lên, nhưng cậu vẫn nắm lấy cánh tay của Genya, dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve Genya.
"Genya, chút nữa sang phòng anh, được không?"
"V-vâng!"
Sau khi trở về nhà, cả hai cuối cùng cũng buông nhau ra.
Sanemi lại trở về phòng và Genya nhìn theo tấm lưng rộng của Sanemi.
Nếu mình tiếp tục đi theo sau Sanemi, mình sẽ vào phòng của anh ấy lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Tim Genya nhảy múa vui sướng khi được bước vào căn phòng tràn ngập mùi hương của Sanemi yêu dấu.
"Ngồi xuống đi," Sanemi nói, ngồi lên giường và vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh.
"Hửm, Genya?"
"Sao vậy...nii-chan..."
Đột nhiên, Sanemi lướt những ngón tay to lớn của mình lên bàn tay Genya, đan vào những ngón tay và nắm chặt.
Cậu rất vui khi lại có Sanemi ở bên cạnh như thế này nên đã không khỏi mỉm cười.
"Tại sao em làm như vậy?"
"A......"
Đúng vậy, Sanemi vẫn chưa biết tại sao mình lại làm vậy.
Nếu nói sự thật, có thể mình sẽ lại bị ghét mất. Nhưng mình không thể tìm được một lý do chính đáng.
"Ừm... à, ừm... à, v-vâng, em thấy có chim sẻ bên ngoài..."
"Chim sẻ, à..."
"Và rồi một con chim sẻ bay vào phòng em!"
Đồng tử của Genya dao động và cố gắng thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Sanemi.
"Genya, nếu anh không nghe nhầm, em thật sự đã nói..."Em rơi xuống đây"..."
Ngay lập tức nín lặng.
Không khí nặng nề, như thể không gian đang bị bóp méo.
Thật đáng ghét...
Thật đáng ghét, ghét quá đi mất.
Nước mắt dần che khuất tầm nhìn của Genya.
Dù rất yêu anh trai nhưng cậu không thích bị mắng. Nó vô cùng đáng sợ và khiến trái tim cậu co rúm lại.
"Em không thể nói sự thật được sao? Em định nói dối anh trai mình à? Genya?..."
"E-Em xin lỗi, thật sự..."
Những giọt nước mắt đai rơi xuống nhanh chóng. Bàn tay họ nắm nhau, đổ mồ hôi và vai cậu run rẩy. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu căm ghét bản thân đến khóc.
"Em-em muốn anh vì em mà làm gì đó... T-tại sao? Em tự hỏi liệu em đã từng làm gì Nii-chan không....Vậy mà anh ghét em! Nii-chan...! Hức! Anh không cần em nữa sao...?"
Em ấy nấc lên và lắp bắp, khóc rất xấu xí, không thể ngừng nấc cụt và khóc, thậm chí thở gấp gáp và nước mũi dính khắp miệng, đây là điều tồi tệ nhất, và Sanemi không rời mắt khỏi Genya dù chỉ một giây. Nó đau đến mức cậu không thể thở được và giọng cậu lại cao lên khi nói chuyện, điều này thật xấu hổ, nhưng đây là sự thật.
Em muốn anh lo lắng cho em. Không có lời nói dối nào cả.
Cậu bé Genya đã dày vò rất nhiều, hy vọng rằng Sanemi sẽ lại nhìn vào mình và đi xa đến mức làm gì đó dại dột cho cậu.
Em muốn anh nói cho em biết em đã làm sai điều gì.
Em muốn xin lỗi.
"...Haa..."
Khi Genya nói dối, em ấy nhìn đi chỗ khác. Khi nói sự thật, em ấy thường khóc không ngừng và tôi cảm thấy có lực siết trong tay mình.
Đó là lý do tại sao tôi ban đầu không thể tin được, nhưng khoảnh khắc tôi nhận ra em ấy không nói dối, tôi thở dài.
Tôi chắc chắn rằng đó là lỗi của tôi khi đã khiến đứa em trai ngây thơ của mình trở nên như thế này.
Vâng, tôi phát hiện ra ngay lập tức.
Thật kinh hãi. Tôi thực sự nghĩ rằng mình có thể sắp mất đi đứa em trai yêu quý của mình, đứa em trai yêu quý của tôi, đứa em trai quý giá duy nhất của tôi, ngay trước mắt tôi.
Từ khi Genya sinh ra, ở bên cạnh Sanemi đã luôn có một kho báu.
Đối với Sanemi, em trai cậu là ý nghĩa của cuộc sống này, là tất cả.
"Nii-chan, em thực sự rất sợ..."
Anh ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Genya, người vẫn đang nấc lên và khóc.
Đôi mắt của Sanemi tràn ngập những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, và lần đầu tiên sau một thời gian, cả hai được bao quanh bởi hơi ấm cơ thể của nhau, và nhiệt độ cơ thể của họ đã hòa làm một.
Sau đó, cả hai lại hòa hợp với nhau như trước.
Có lẽ vì Shizu đã từng nhìn thấy sự lạnh nhạt của Sanemi cho Genya khi bà nhắc nhở lần đầu tiên, nên từ đó bà chỉ nhẹ nhàng khuyên rằng hãy cẩn trọng trước khi đi quá xa trong mối quan hệ của cả hai.
Sanemi đã tốt nghiệp đại học, gia nhập lực lượng lao động và sống một mình trong một căn hộ thuê gần nhà cũ.
Tất nhiên là có lý do để anh thuê gần nhà, đó là để Genya có thể đến gặp anh ngay.
Genya đến nhà Sanemi hàng ngày sau giờ học ở trường tiểu học, và Sanemi đã chọn một công việc qua mạng. Anh có một cậu em trai dễ thương, và không thể nào chịu nổi việc không được gặp em ấy.
Sanemi đón Genya về nhà của Shizu vào mỗi tối, nơi ba mẹ họ đang đợi, và chuyện này diễn ra hàng ngày, nhưng họ thấy hoàn toàn không có khó khăn gì.
Vào cuối tuần, Sanemi qua đêm ở nhà mình, và thậm chí vào vài ngày trong tuần, thỉnh thoảng anh cũng đến thăm vì ở gần.
Thế nên hôm nay cũng vậy, anh đã bị đánh thức bởi đứa em trai dễ thương của mình.
"Nii-chan, Genya có nên tự làm bữa sáng không?"
"Không đâu, nguy hiểm lắm..."
"Em muốn trở thành nội trợ..." (*)
(*)"おれだって、兄ちゃんのおよめさん修行できるもん......" thật sự mình không hiểu câu này nên đành dịch theo ngữ cảnh.
Cách Genya phồng má trông đáng yêu đến nỗi Sanemi phải mở miệng cắn một miếng ngọt ngào vào chiếc má phồng lên của Genya.
"A! Đừng ăn em..."
"Tuyệt quá..."
Với âm thanh như chu, chu, Sanemi hôn khắp mặt Genya. Tất nhiên những vết sẹo trên mặt Genya từ chuyện hôm đó cũng được phủ kín bởi nụ hôn.
"Nii-chan, hôm nay đi với em nhé."
"Ừm,"
Hmm, hmm, Genya nghiêng đầu khi nghĩ về điều đó và nói, "Em muốn nói, nhưng...'', điều này khiến Sanemi thấy mất kiên nhẫn.
"Hôm nay em muốn chơi trò đám cưới với anh hai...."
Genya nghiêng đầu và cười.
Đầu Sanemi tràn ngập những suy nghĩ về Shinkon-san, Shinkon-san, cặp đôi mới cưới, những cặp đôi mới cưới. Anh đã suy nghĩ sâu sắc về nó.
Tôi hiểu rồi, chúng ta đã kết hôn và có cùng họ.
Tôi hài lòng với câu trả lời tôi đã đạt được.
"Tất nhiên, chơi thật nhiều là đằng khác."
Anh vuốt mái tóc bồng bềnh của Genya và mỉm cười.
"Ừm! Nhưng em vẫn chưa cưới anh mà..."
Mình đoán là em ấy không thể kết hôn thật sự với mình. Sanemi nghĩ thầm, lặng lẽ gạt đi những ý nghĩ trước đó.
Nhưng tại sao em ấy lại đột nhiên nói muốn chơi trò đám cưới? Không sao cả, nếu đó là điều Genya muốn, mình sẽ biến tất cả thành hiện thực.
"Em muốn kết hôn à?"
"Ừm!"
Genya vui vẻ ôm Sanemi lần nữa.
Tim Genya đập mạnh.
Kể từ đó Genya được mặc váy cưới! Nói một cách đúng hơn, Sanemi đã lập tức đến cửa hàng may mặc và mua một chiếc đầm trắng sang trọng cho bé gái.
Dù là con trai nhưng em ấy vẫn mặc đầm dành cho con gái, thích thú trước tấm gương toàn thân, phấn khích vì đã được trở thành vợ của anh trai mình.
"Hợp với em lắm."
Máy ảnh của điện thoại thông minh hướng vào cậu bé và anh bật ra một tiếng cười thân mật.
Genya rất vui nhưng có chút ngại ngùng.
Khi nhìn lên Sanemi, cậu nhận thấy anh ấy cũng đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng tươm tất, quần dài màu trắng và tóc vuốt ngược ra sau, khiến anh ấy trông giống như một hoàng tử, hay đúng hơn là chú rể của cậu.
"Oa...Anh hai tuyệt quá..."
Và thật cuốn hút, Genya đỏ mặt nghĩ thầm.
"Tới đây, Genya."
Sanemi gọi cậu đến bên cửa sổ lớn, Genya phủ tấm khăn voan cưới lên đầu mình và từ từ tiến lại gần Sanemi, cố gắng không bị vấp té.
"Nii-chan, em hào hứng quá..."
Cậu dùng hai bàn tay nhỏ bé ấn chặt vào ngực mình.
"Ừ, anh cũng rất hạnh phúc."
Sanemi cũng cảm thấy như vậy, cho dù họ bao nhiêu tuổi hay Genya chỉ đang chơi trò chơi thì cảm giác này vẫn là sự thật.
"...Cả khi em vui, hay khi anh làm Genya khóc, và ngay cả khi Genya làm anh buồn, chúng ta sẽ không bao giờ buông nhau ra, và chúng ta sẽ hôn nhau thật nhiều mỗi ngày và khiến Genya cười thật nhiều, anh hứa, anh nguyện ở bên em suốt đời."
''Em cũng sẽ cười với anh mình mỗi ngày, làm lành ngay khi chúng ta cãi nhau và ôm thật nhiều!''
Sau khi nghe lời thề của Genya, Sanemi bật cười.
Genya thấy vậy thì lại phồng hai má lên, "Hứ!"
"Anh yêu em, Genya."
"A...Em...em cũng...y...yêu Nii-chan..."
Ánh mắt của Sanemi tan chảy khi nghe Genya nói "Em yêu anh" lần đầu tiên.
Genya đã nói những lời mà cậu quá xấu hổ để nói ra, mặt lại đỏ bừng như mọi khi.
Tấm khăn voan che mặt của Genya được bàn tay Sanemi dịu dàng vén lên và như thường lệ, anh gửi lên đôi môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng.
"Nii-chan, anh đang làm gì vậy...?"
Sau khi đám cưới giả kết thúc, Genya ngồi trên đùi Sanemi.
Tấm khăn voan che mặt đã được tháo xuống vì nó khá vướng, trên ngón tay của cả hai là một chiếc nhẫn với viên đá quý có màu giống màu mắt của họ mà Sanemi đã đặt làm trước đó.
"Ừm..."
"Anh không biết có nên làm những điều mà chỉ cho đến khi kết hôn mới được phép thực hiện..."
"A..."
Sanemi đang nghĩ về những điều anh không nên làm. Tuy vậy, Sanemi rất yêu Genya và không có ý định trao cậu em trai ấy cho bất kỳ ai khác, và vì họ đã kết hôn cách đây không lâu nên Genya đã là vợ anh và chỉ còn một điều anh ấy cần làm.
Nếu xâm phạm đến cơ thể của Genya, cho dù là anh trai, anh cũng sẽ trở thành tội phạm tình dục, mỗi ngày Sanemi đều nghĩ về Genya và mơ tưởng đến việc nghiền nát Genya thành một mớ hỗn độn dưới cơ thể mình. Bộ đầm cưới mà Sanemi đã mua cho Genya trông rất đẹp trên người cậu, và anh thật sự muốn quan hệ tình dục với cậu trong bộ dạng đó.
"À! Em đã hiểu rồi!"
"Hửm?"
"Sau khi đám cưới, ta sẽ có một đứa con!"
Ra là vậy. Hôn nhau sẽ có con, hẹn hò thì sẽ có con, và nắm tay cũng sẽ có con. Rất nhiều người đã nghĩ như vậy khi còn học tiểu học, và tôi cũng không biết điều đó cho đến khi biết được sự thật, nên tôi chắc chắn là Genya cũng nghĩ vậy.
"Anh cũng hy vọng chúng ta có thể có con..."
"Ừm...! Một đứa bé với Nii-chan..."
Genya bĩu môi khi xoa cái bụng gầy của mình.
"Em yêu," Sanemi kêu lên trong khi cố gắng giữ Genya đứng thẳng.
Thật ra thì quá ngây thơ cũng sẽ là một tội lỗi (*)
(*)câu gốc là 純粋無垢は罪深い
"Em không có ngực..."
Genya giở phần ngực váy lên cho Sanemi xem.
Vào lúc đó, não của Sanemi có thể nghe thấy tiếng một dây thần kinh vừa bị đứt.
Saneya từ từ hạ dây kéo phía sau đầm của Genya, để lộ núm vú nhỏ màu hồng của cậu ấy.
"Ể? Anh hai? Anh định cởi đồ sao? Làm vợ xong rồi sao...?"
"Nii-chan... nii-chan anh làm gì vậy?..."
Anh đã không chạm vào cậu trong một thời gian dài và đã chịu đựng quá lâu.
Sanemi lo lắng và mạch máu nổi lên trên trán. Khi Genya cởi đầm ra, cậu chỉ mặc quần lót và một chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay.
"A! Kya! Nii-chan!"
? Cậu tỏ ra ngạc nhiên và bị sức lực của anh trai đẩy ngã xuống ghế sofa.
"Genya...giúp anh một chút nhé..."
Anh chạm vào ngực Genya bằng một nụ hôn.
Cậu hơi nhột một chút, nhưng nó xấu hổ đến mức cậu tưởng tượng như bị hàng ngàn người nhìn trong khi khỏa thân trong bồn tắm.
"A-aaaaa..."
Anh che mặt Genya như muốn bảo cậu đừng nhìn mình, rồi anh kéo cơ thể cậu về phía mình và liếm lên ngực em trai.
"A, mềm thật..."
Sanemi tạo ra tiếng động lớn khi ngậm lấy núm vú của Genya, đưa lưỡi lướt qua nó và mút thật mạnh, người cậu yêu, đang làm một điều mà anh chưa bao giờ làm với mình, và nó khiến cậu thấy hạnh phúc. Bị liếm vào ngực khiến cậu thấy mình như một đứa bé, lưng cậu cong lên và bụng co thắt lại.
"A, ♡ A... Hmm...♡"
Cậu vô thức rên lên.
Chiếc lưỡi nóng ướt của Sanemi tạo cảm giác thật dễ chịu, khi anh ấy đảo lưỡi trên núm vú, hông cậu ưỡn lên và phát ra rất nhiều tiếng kêu mà cậu thậm chí còn không nhận ra đó là của mình.
"Không! ♡A! ♡ni..., chan♡"
Tuyệt quá, thật kì diệu khi ngực của Genya cứ thụt lùi rồi lại ưỡn lên.
Trong sự lơ đãng của cậu, khoái cảm tức thời kích thích đến mức hông Genya đột nhiên di chuyển tới lui.
"Hay thật. Em có muốn tiếp tục không?"
"Ừm, Nii-chan♡Thêm...A, làm ơn...♡"
Chụt chụt chụt
Mút và liếm, Genya như muốn chạy trốn nhưng Sanemi nhanh chóng áp bàn tay lên bụng để giữ cậu ở yên. Điều đó thậm chí còn khiến bụng Genya rộn lên vì sung sướng.
"A"♡A"... ♡Ôi, ♡Ưm!"
Căn phòng được phủ kín bởi tiếng kêu, mặt Genya đỏ bừng, cậu đang chảy nước dãi và thở hổn hển, và khi Sanemi liếm vào đầu ngực cậu lần nữa, cậu rên rỉ lớn hơn và ôm chặt lấy đầu của Sanemi.
"Ưmmmm♡♡♡"
Sau khi mút ngực, Sanemi hôn Genya tới tấp, nụ hôn kéo dài và nước bọt chảy dài xuống cổ của cả hai, như muốn khoe mẽ.
Genya nhìn chằm chằm vào đôi mắt trống rỗng đến mê hoặc của Sanemi.
Trong thoáng chốc, Genya đã nghĩ rằng
Nii chan...anh ấy thật sự...trưởng thành.
Điều đó thật tuyệt...
Ngực và bụng của Genya đã bị Sanemi liếm tới liếm lui, bụng cậu co quặn lại, cậu muốn anh ấy làm lại lần nữa, và cậu xoa bụng mình. Sanemi rất thích khi cậu cưỡng cầu và ưỡn hông như vậy.
"Ni-cha...♡Xin hãy liếm ngực của em thêm nữa...♡Em muốn anh chạm vào bụng em lần nữa...♡"
"Em có thấy dễ chịu trong người không Genya?"
"Em không biết ♡ Nhưng em muốn điều đó...♡"
"Vậy à, em thật tinh nghịch..."
Sanemi ấn vào ngay dưới rốn cậu. Sau đó hông của Genya di chuyển tới lui nhiều lần do cảm giác đột ngột, và cậu bắt đầu run rẩy.
Đối với thân thể non nớt của Genya, tình huống này thật quái đản, cậu vô thức chỉ muốn tìm kiếm khoái cảm.
"Niccha ♡ A, ưm ♡ Ngực..."
Nhanh lên♡Nhanh lên♡, cậu bé đưa tay về phía Sanemi và thúc giục. Sanemi vuốt ve cơ thể mảnh khảnh, gầy gò của Genya bằng lòng bàn tay của người trưởng thành to lớn, hơi thô ráp của mình.
"Ưmm♡♡ah!! A!♡"
Cậu cảm giác như mình sắp chết vì sung sướng khi được Sanemi yêu dấu vuốt ve khắp cơ thể, thật dễ chịu và nhột đến mức cơ thể bắt đầu ngứa ran, và khi anh dùng ngón tay véo vào ngực, hông cậu giật qua lại, giọng nói lại vang lên, đầu óc trống rỗng.
Anh trai Sanemi bóp núm vú dễ thương của Genya bằng các đầu ngón tay của mình, khi anh kẹp chúng giữa ngón cái và ngón trỏ, cọ xát chúng đến mức tạo thành tiếng
♡ ♡, nó khiến cậu không thể không rên lớn "A! ♡Nyah, Aa, Ưm"
Sanemi vô cùng thích thú mỗi khi Genya kêu rên bằng chất giọng không hề đứng đắn đó.
Nếu tiếp tục, Sanemi sẽ không thể quay đầu lại được nữa, nhưng Genya lại bám lấy tay anh và nói,
''Nii-chan♡Nii-chan♡.''
Khi nhìn xuống, anh thấy dương vật nhỏ bé của Genya đang dựng đứng và nhô ra khỏi quần của cậu bé.
Vậy nên anh thử vuốt ve đũng quần lót của cậu.
"A... ya♡, gì thế?"
Genya thở hổn hển khi lần đầu tiên nhận được cảm giác này, nghiêng đầu và nhìn Sanemi.
"Nii-chan, chinchin của em(*)...♡Chạm vào nó đi, chạm vào em ngay đi mà, ♡Đừng dừng lại...Cảm giác thật tuyệt...♡"
(*)ちんちん:dương vật, cách gọi dành cho trẻ em
Trong khi vai, bụng và đùi của cậu đỏ lên, cậu không ngừng cầu xin anh trai chạm vào mình, hiểu rõ điều này, Sanemi lấy tay ra và cởi quần lót nhỏ xíu của em trai ra.
"A!♡" Dương vật của Genya run rẩy khi chạm vào không khí, co giật nhẹ.
''Chậc...thằng nhóc đê tiện này...! Anh trai chưa bao giờ chạm vào nó, vậy mà bây giờ nó lại khiêu khích anh này...''
Haa, haa, Sanemi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó với đôi mắt đỏ ngầu và hơi thở trở nên nóng bỏng. Cơ thể Genya như phát sáng, ngực dựng đứng và bóng nhẩy với nước bọt của chính anh, và bao quy đầu của cậu co giật, tất cả trở thành một cảnh tượng cực kỳ kích thích.
Genya nghĩ rằng mình sẽ bị Sanemi, người đang thở dốc, ăn thịt. Nhưng không sao, đó là điều cậu muốn.
"Em... anh hai ơi... em, Em sẽ cho anh tất cả của em... ♡ Hãy ăn thịt em..."
Sanemi đã đạt đến giới hạn của một người anh tốt bụng.
"A! A! Ưm, Ya"♡♡"
Ngay sau đó, Sanemi đưa Genya vào phòng tắm mà không nói một lời, cầm lấy vòi sen, nước nóng liên tục rỉ vào mông cậu, và sau cùng, dù biết cậu đã kiệt sức nhưng Sanemi vẫn bắt Genya kê mông lên cao và bôi kem dưỡng da vào sau lỗ hậu của cậu.
"A...♡ Cái gì, ♡ Này! Niicha♡ya〜♡♡♡"
♡
Anh từ từ đưa ngón trỏ vào lỗ hậu của Genya và rút nó ra, bôi kem dưỡng da để làm phẳng các nếp gấp và làm đi làm lại.
Thật là một cảm giác kỳ lạ khi bị ngón tay thọc vào hậu môn và xoa xoa, cậu xấu hổ đến mức gần như không thể kiểm soát được, và mỗi lần như vậy, núm vú vốn vừa bị mút và chơi đùa của cậu lại cảm thấy ngứa ran và cọ vào ga giường.
Hông cậu lại run lên vì khoái cảm khó chịu mà Sanemi mang lại. Khi ngón tay của Sanemi tiến vào sâu hơn một chút, vách thịt tự nhiên siết chặt quanh ngón tay của anh, như thể đang ôm lấy nó, và nghe thấy tiếng tặc lưỡi từ phía sau Genya.
Giống như trước đây, cậu cũng muốn anh ấy chạm vào dương vật mình, nên cậu đã tự mình chạm vào nó, và cậu cũng run rẩy như hiện tại. Ngón tay của Sanemi đi sâu hơn trước, và hông cậu giật mạnh♡
"Ha! ♡♡♡"
"Genya... hãy nghiên cứu cách tạo ra em bé nhé...♡"
"Không! A! ♡ Đừng... ♡ ♡♡♡"
Ư♡♡♡ Ưmmmm♡
Để không làm tổn thương Genya, kem dưỡng da anh thoa vào đã được tạo bọt và từ từ nhỏ xuống đùi Genya. Khi Sanemi di chuyển các ngón tay như thể đang tìm kiếm, anh vô tình chạm đến một điểm nhô ra, và quyết định nhấn mạnh vào đó.
"Ư-Aaa~~♡ Kya Nii-chan!"
Ai cha ♡♡♡♡
Hông Genya giật lên và các ngôi sao mơ hồ quay quanh đầu cậu. Tâm trí trống rỗng và hông run lên không ngừng khi cậu đắm mình trong khoái cảm kỳ lạ, không ngừng thắt siết chặt lấy những ngón tay của Sanemi.
"A, cơ thể em mềm mại như phụ nữ vậy...♡Đúng là kỳ diệu, Genya...Anh muốn làm điều này nhiều hơn nữa..."
Chu ♡♡ Chu ♡ Ưmm ♡ Chu ♡♡♡
Sanemi chà xát lên điểm nhô lên bên trong Genya khiến cậu muốn nổi điên, trong khi bàn tay kia vuốt ve khắp bụng và lưng cậu.
"Biểu cảm này của em, anh sẽ ghi nhớ tới suốt đời, anh ước mình làm điều này sớm hơn..." (*)
(*)bản gốc là 折角のイキ顔、兄ちゃん見逃しちまったから次はしっかり見せようなァ
Khoái cảm cứ như cơn sóng dội thẳng vào cơ thể yếu ớt của Genya, đôi mắt tím của cậu trợn ngược lên. Móng tay cậu bé cào vào ga trải giường như thể đang cầu cứu, vặn vẹo hông để cố gắng lên đỉnh, nhưng Sanemj lại dùng một tay giữ eo cậu lại nên không thể di chuyển nhiều.
"A...không! Em...Em♡♡ Gyu~ Chưa..."
"Chậc, khi em thấy như vậy, có nghĩa là em sắp xuất tinh đấy..."
Chuuu♡ Ư♡♡ Gyaaaaaa♡
"Em...Em...~ Hư...Em ra...!!!!''
Cơ thể nhỏ nhắn của Genya nảy lên nảy xuống, đùi cậu run lên, dương vật nhỏ bé cương cứng phun ra một dòng chất lỏng trắng sệt, và lỗ hậu môn theo đó gấp rút siết chặt ngón tay Sanemi.
"Hự....♡A......♡...♡"
Genya chảy nước dãi từ miệng và nước mắt trào ra, khuôn mặt trông như một mớ hỗn loạn.
Sanemi từ từ rút ngón tay ra, cảm giác đó khiến cậu nảy lên lần nữa và ngất đi.
Sanemo hôn Genya, mặc dù cơ thể còn rất nhỏ bé nhưng cậu đã cố gắng đến kiệt sức, anh dùng mu bàn tay để lau mồ hôi trên trán Genya.
"Em thật tuyệt vời..."
Đứa em trai quý giá của tôi đang ngủ yên bình trong bộ đồ ngủ rộng của tôi.
Lông mi dài, lông mày gọn, mũi và miệng bé xíu.
Và một vết sẹo trên mặt giống hệt với vết sẹo của tôi.
Em là người anh yêu nhất trên thế gian.
Tôi đã thề rằng dù cho ai có nói bất cứ điều gì, tôi cũng sẽ không rời bỏ em ấy. Tôi sẽ sống cho Genya, dù là lúc trước hay bây giờ.
Tôi vẫn nhớ rõ ngày em ấy được sinh ra.
Một hơi ấm kỳ lạ lan tỏa khắp lồng ngực khi em ấy nắm lấy ngón tay của tôi.
Tôi nhớ rõ khi em ấy nói những câu chữ đầu tiên trong đời, em ấy đã rất cố gắng và nói "Nii-chan".
Ai cũng bất ngờ vì em ấy hát rất to trong buổi tiệc Oyugi ở trường mẫu giáo.
Khi tôi trở về nhà, em ấy luôn nhảy cẫng lên một cách vui mừng và nói "Anh hai về."
Kể cả khuôn mặt khóc xấu xí của em ấy cũng rất quý giá.
Tôi nhớ mọi thứ.
Nếu một ngày nào đó em phải đến bên ai khác, đó chắc chắn sẽ là anh, chỉ có anh mới được vấy bẩn em, anh sẽ không bao giờ rời bỏ em.
"Anh trai em sẽ luôn bảo vệ em."
Vết thương lúc chúng ta bị vướng vào cành cây vẫn còn nhói lên trong người anh.
Em đừng đi đâu cả.
Em là tất cả những gì anh cần trên thế gian này.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro