
Chương 25: Say rượu "muốn" loạn tính.
Rượu đỏ càng lâu năm, tác dụng càng lớn. Đối với Thấu Kỳ Sa Hạ mà nói uống mội chai thôi cũng sẽ say đến không biết trời đất, như bây giờ một chai rượu đỏ lâu năm được rót xuống bụng, gương mặt trắng nõn trước kia của nàng bây giờ lại nổi lên khối hai ửng đỏ. Lúc này ngoại trừ gương mặt đỏ hơn người bình thường ra, còn lại nhìn qua đều giống người bình thường, thế nhưng thần trí nàng bây giờ thực sự còn bình thường sao?
"Hừ, uống hết rồi."
Thấu Kỳ Sa Hạ cười quyến rũ, khuôn mặt đã đỏ sẫm, đôi mắt nàng lúc này đã có chút mơ hồ, nhưng chưa làm hành động khác người nào, nàng chỉ có chút thô bạo mà cầm chai rượu đặt trên bàn trà, sau đó lại còn cầm lên một chai rượu khác
"A, còn một chai. Ừm, tôi muốn uống hết luôn."
Nói xong, Thấu Kỳ Sa Hạ cầm chai rượu hướng về trước giơ lên, đưa vào miệng mình rót xuống, hương vị ngọt ngào lại mang theo vài phần chua xót theo cổ họng đi xuống, nụ cười trên mặt Thấu Kỳ Sa Hạ càng đậm, nhưng cũng càng thêm mị hoặc, nàng mới vừa uống vài hớp, trên cổ tay lại truyền đến một hồi đau nhức, có người kiềm chặt cổ tay nàng.
Cầm chặt lấy cái chai, Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn người bên cạnh đang lạnh lùng liếc mình, nhíu mày hừ lạnh,
"Chị làm gì thế?"
"Đừng uống."
Lâm Nhã Nghiên nắm tay Thấu Kỳ Sa Hạ, dùng sức kéo, nhưng vẫn không lấy được chai rượu trong tay Thấu Kỳ Sa Hạ.
Lúc này Thấu Kỳ Sa Hạ đã bắt đầu ngấm rượu, nàng hung hăng dùng tay kia nắm lấy tay Lâm Nhã Nghiên kéo xuống, chai rượu đỏ còn hơn phân nửa bị nàng nắm chắc trong tay, khoé miệng Thấu Kỳ Sa Hạ nhếch lên, cười gian tà, nhìn Lâm Nhã Nghiên.
"Ha ha, rượu là của tôi...."
Thấu Kỳ Sa Hạ nghiêng về phía Lâm Nhã Nghiên, ngón trỏ mảnh khảnh khơi cằm thon nhọn của Lâm Nhã Nghiên, Thấu Kỳ Sa Hạ đem môi tới gần phả ra hơi rượu.
"Chị cũng là của tôi."
Môi mỏng thơm mềm còn chưa hưởng thụ tận hứng, Thấu Kỳ Sa Hạ liền cảm thấy vai đau nhức, Lâm Nhã Nghiên dùng hai tay đẩy nàng ra.
"Em uống nhiều rồi."
Lâm Nhã Nghiên đưa tay muốn đoạt lấy chai rượu trong tay Thấu Kỳ Sa Hạ, nhưng không ngờ Thấu Kỳ Sa Hạ nắm rất chặt, nàng nhíu chặt đôi mày, lạnh lùng liếc Thấu Kỳ Sa Hạ.
"Buông tay."
"Hừ, dựa vào cái gì? Đó là rượu của tôi...Chị cũng là của tôi."
Thấu Kỳ Sa Hạ hất cằm, say khướt nhìn Lâm Nhã Nghiên, khoé miệng kiềm chế không được ý cười. Một lần nửa khơi cằm Lâm Nhã Nghiên, Thấu Kỳ Sa Hạ cầm chai rượu tới gần môi Lâm Nhã Nghiên.
"Ha Ha, Nhã Nghiên, tôi mời chị uống rượu."
Lâm Nhã Nghiên chỉ hờ hững nhìn nàng, mà kẻ say rượu Thấu Kỳ Sa Hạ lúc này lại rất bất mãn, nàng nhướng mày lấy một loại ngữ khí mệnh lệnh nói.
"Há mồm!"
Lâm Nhã Nghiên vẫn không mở miệng, mà lúc này, do say rượu nên thần trí không rõ, Thấu Kỳ Sa Hạ làm một chuyện mà ngay cả nàng cũng không dự đoán được, tiểu quỷ đứng lên nửa quỳ trên ghế salon, thô lỗ lật mặt Lâm Nhã Nghiên, cầm chai rượu mạnh mẽ trút xuống.
"Ừng ực ừng ực."
Bên tai đúng là thanh âm rượu rót xuống, Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn Lâm Nhã Nghiên vốn thần sắc ảm đạm dần dần biến thành phiếm hồng khó chịu, nàng rốt cuộc vui sướng mà bật cười.
Đôi mày thanh tú gắt gao nhíu chặt, Lâm Nhã Nghiên cố nén thân thể khó chịu, tay dùng sức đẩy Thấu Kỳ Sa Hạ ra.
"Khụ khụ, khụ khụ."
Lúc này chai rượu còn lại chưa tới 1/3, Thấu Kỳ Sa Hạn lắc lắc chai rượu, si ngốc cười
"Ừm, vẫn còn, còn dư lại tôi uống."
Nói xong, nàng lần nữa cầm chai rượu nhắm ngay môi mình, nhưng vừa mới tiếp xúc, chai rượu đã bị Lâm Nhã Nghiên đoạt mất, nữ vương vung chai rượu lên, nhắm ngay thùng rác đặt không xa bàn trà ném đi.
Nhìn rượu ngon mình muốn uống lại bị xem là rác rưởi rồi tiện tay vứt, Thấu Kỳ Sa Hạ không tức giận, trái lại nàng cong khoé miệng ha ha cười lớn.
"Hừm, chị không cho tôi uống, không sao, tôi ăn chị."
Vừa dứt lời, Thấu Kỳ Sa Hạ nhảy người qua ngồi lên trên người Lâm Nhã Nghiên.
"Đi xuống."
Lâm Nhã Nghiên lạnh lùng hạ mệnh lệnh, nhưng bị Thấu Kỳ Sa Hạ coi nhẹ.
Chu đôi môi nhỏ nhắn ra, hàm chứa hương nho nồng nặc, hôn lên gò má của Lâm Nhã Nghiên, Lâm Nhã Nghiên nhíu mày, nàng không thích như vậy, dùng hết toàn lực đẩy Thấu Kỳ Sa Hạ xuống dưới.
Mà Thấu Kỳ Sa Hạ vốn đang trong men say hưng phấn, nay lại bị Lâm Nhã Nghiên đẩy xuống, rơi xuống nền nhà. Nhiệt độ cơ thể ấm áp tiếp xúc với sàn nhà lạnh băng, Thấu Kỳ Sa Hạ rùng mình một cái. Bây giờ Thấu Kỳ Sa Hạ vô cùng tức giận.
"Hừ."
Thấu Kỳ Sa Hạ lấy tay chống thân, run rẩy đứng lên, mắt nàng nhìn chằm chằm Lâm Nhã Nghiên, nói ra lời hết sức khiêu khích, nhưng khoé miệng lại chứa ý cười.
"Ngươi là tiện thiếp ngu ngốc, trẫm sủng hạnh ngươi là phúc khí của ngươi, còn không biết hưởng, lại dám đẩy trẫm! Hừ, ta thật phải tìm dây trói ngươi lại là tốt nhất, sau đó sẽ đánh vào mông ngươi một phen."
Lâm Nhã Nghiên nhướng mày, nàng bỗng nhiên có cảm giác muốn đem chai rượu trong thùng rác lấy ra, rồi đập lên đầu Thấu Kỳ Sa Hạ, nhưng cũng may nàng có tính sạch sẽ nhẹ, cái gì đã vào thùng rác, nàng tuyệt đối sẽ không lấy ra. Sự trầm mặc của nàng lại cho Thấu Kỳ Sa Hạ tăng thêm vài phần kiêu căng.
Thấu Kỳ Sa Hạ thấy Lâm Nhã Nghiên không lên tiếng, khoé miệng từ từ giương lên.
"Nhưng mà không có dây cũng không sao, hừ hừ..."
Mặt Thấu Kỳ Sa Hạ tràn đầy vẻ gian tà, tiểu quỷ bỗng nhiên dùng lực nắm hai vai Lâm Nhã Nghiên ép nữ vương té nằm trên salon.
Nhưng mà chỉ làm nửa người trên nằm xuống vẫn không làm Thấu Kỳ Sa Hạ hài lòng, nụ cười trên mặt Thấu Kỳ Sa Hạ càng đậm, nàng cười nhìn Lâm Nhã Nghiên rồi lấy tay chặn ngang ngực Lâm Nhã Nghiên, tay kia đem hai chân Lâm Nhã Nghiên gác trên ghế salon.
Lúc này, Thấu Kỳ Sa Hạ nhảy qua ngồi trên hai chân Lâm Nhã Nghiên, một tay ấn xuống nơi nhô ra ở thân trên Lâm Nhã Nghiên, nàng vốn thầm nghĩ không để Lâm Nhã Nghiên di chuyển, nhưng không nghĩ tới nàng chỉ tiện tay để xuống thì lại trùng hợp đặt tới nơi mà rất nhiều người tha thiết mơ ước được tiếp xúc.
Tay mới vừa chạm đến nơi mềm mại, Thấu Kỳ Sa Hạ lại không nhịn được nhẹ nhàng xoa nắn hai cái.
"Ha ha, cảm giác thật là tốt a, không uổng công tôi xem trọng, Nhã Nghiên."
"Dừng lại."
Mặt Lâm Nhã Nghiên đỏ ửng, không biết là tác dụng của rượu, hay là thẹn thùng.
Nhưng Thấu Kỳ Sa Hạ không dừng động tác lại, nàng tiếp tục chà đạp, vừa vân vê vừa lấy tay khác nắm cằm Lâm Nhã Nghiên, cười xấu xa chế nhạo.
"Tôi không dừng lại đó, muốn tôi dừng lại, cầu xin tôi đi. Hừ."
Hướng về đôi môi thơm nhẹ nhàng hôn một cái, Thấu Kỳ Sa Hạ lần nữa duỗi tay, bắt đầu xoa nắn, trong tâm hồn gian ác của Thấu Kỳ Sa Hạ, cho rằng đây không phải là đùa giỡn , đây là yêu thương an ủi, hơn nữa làm như vậy còn giúp nó phát triển hơn, đây là chuyện tốt đẹp đến mức nào, với nàng với mình đều có lợi, sao có thể không áp dụng?
"Tôi nói lần cuối, dừng tay, bằng không..."
Lâm Nhã Nghiên cắn cắn môi dưới, cố nén tiếng than sắp tràn ra.
Thấu Kỳ Sa Hạ lườm Lâm Nhã Nghiên một cái, khoé miệng hơi nhếch lên, nàng bỗng nhiên dâng lên ý muốn trêu tức, một tay gặt gao ấn nơi mềm mại của người dưới thân, tay kia bắt đầu cởi từng cúc áo trên thân người nọ.
"Dừng tay."
Lâm Nhã Nghiên đưa tay ngăn lại hành động của Thấu Kỳ Sa Hạ, lại bị tên say rượu Thấu Kỳ Sa Hạ dùng một tay khác đem đôi tay nàng chế trụ.
Từng cúc áo bị cởi ra, một mảnh tuyết trắng trước người Lâm Nhã Nghiên dần dần lộ ra.
"Buộc chặt thế này, thật là săn sóc mà."
Thấu Kỳ Sa Hạ hài lòng cong khoé môi, nàng không nhàn rỗi mà dùng tay kia mở nút áo ngực của Lâm Nhã Nghiên, lại đem những thứ vướng bận kia vứt sang một bên.
Bộ ngực đầy đặn tuyết trắng không mảnh vải lộ ra, Thấu Kỳ Sa Hạ có chút si mê nhìn vào, trong con ngươi mông lung mang theo ý muốn yêu thương. Thân thể chậm rãi cúi xuống, nắm lấy đồi núi trước ngực xoa nắn, miệng ngậm vào tiểu đậu đỏ đang dựng đứng, tỉ mỉ cắn mút, nghe được thanh âm mập mờ của người dưới thân than nhẹ.
"Dừng...lại, dừng....tay."
Hai tay bị nắm thật chặt, người hơi nghiêng qua một bên, khuôn mặt Lâm Nhã Nghiên cũng hiện lên vài tia tình sắc, nàng cắn chặt môi dưới, dường như không muốn lần nữa mất khống chế để thanh âm than nhẹ xấu hổ kia bật ra.
Thấu Kỳ Sa Hạ nhướng mày, nhìn nàng một cái , lòng nàng vốn đang nhộn nhạo nay lại càng thêm nhộn nhạo. Trước kia nghe thấy tiếng than nhẹ mập mờ, lúc này lại thấy gương mặt bị tình dục bao phủ thần sắc mê ly xinh đẹp. Lòng Thấu Kỳ Sa Hạ đã sớm mất khống chế, nàng kìm lòng không đậu mà cười khẽ, ngón tay tại nơi no đủ đang dựng đứng trước ngực nhẹ nhàng ấn một cái, rồi lại lập tức xoa nắn, tâm tình có chút nóng.
"Thật là đẹp quá, đẹp quá....Tôi thật sự rất muốn..."
"Không được."
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bởi vì động tình mà có phần run run, mà thanh âm run rẩy này lại càng làm lòng Thấu Kỳ Sa Hạ xúc động.
"Muốn..."
Ánh mắt Thấu Kỳ Sa Hạ hơi khép lại, nàng hướng về cánh môi Lâm Nhã Nghiên dán lên, giữa lúc hai môi đụng nhau, Thấu Kỳ Sa Hạ kìm lòng không đậu đưa tay vuốt ve hai khỏa no đủ trước ngực Lâm Nhã Nghiên.
Giữa môi tha hồ hút lấy, tha hồ hưởng thụ dục vọng, tại lúc đó, nàng lại quên giữ lấy đôi tay bị mình nắm chặt.
Hai tay thỏa thích xoa nắn, đầu lưỡi khéo léo tham nhập quấn quanh, trong lòng Thấu Kỳ Sa Hạ rất sung sướng, nhưng có lúc vui quá hoá buồn .
Lúc Lâm Nhã Nghiên muốn dùng sức đẩy Thấu Kỳ Sa Hạ từ trên người mình xuống, Thấu Kỳ Sa Hạ đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng
"A.."
Trong dạ dày đột nhiên truyền đến cảm giác muốn nôn mửa, Thấu Kỳ Sa Hạ tách ra khỏi người Lâm Nhã Nghiên, hiện tại nàng không khống chế được cảm giác muốn đem những thứ bẩn thỉu trong dạ dày phun ra.
Lâm Nhã Nghiên này thấy thần sắc Thấu Kỳ Sa Hạ có chút khổ sở, nàng không khỏi nhíu mày
"Tiểu quỷ..."
"Oẹ...Oẹ."
Một lúc nhịn không được, thức ăn trong dạ dày trút ra hết, Lâm Nhã Nghiên nhíu mày chặt hơn, con ngươi của nàng cũng trừng lớn hơn nữa, tiểu quỷ kia muốn chết sao? Lại dám nôn thứ đó lên người nàng! Lồng ngực phẫn nộ khó có thể dịu xuống, Lâm Nhã Nghiên ngồi dậy hung hăng đem Thấu Kỳ Sa Hạ đẩy xuống dưới, sau đó từ trên lưng người còn đang nôn mửa đạp xuống một cước.
Thấu Kỳ Sa Hạ vốn đã đứng không vững nay lại bị một cước nên ngã xuống.
"Oành" một tiếng ngã trên mặt đất.
Mà thần kỳ nhất là sau khi ngã xuống Thấu Kỳ Sa Hạ cư nhiên không nôn mửa nữa, đôi mắt nàng nhắm lại, nặng nề ngủ mê man.
Con ngươi Lâm Nhã Nghiên lạnh lẽo nhìn người kia, từ trên salon đứng lên, nàng đi đến bên cạnh Thấu Kỳ Sa Hạ, đôi mày vẫn nhíu gắt gao. Nếu Thấu Kỳ Sa Hạ lúc này thanh tỉnh , nàng nhất định sẽ có một ý nghĩ "A, Lâm Nhã Nghiên đại băng sơn hóa thành ma quỷ rồi", nàng nhất định sẽ đứng dậy chạy nhanh về phòng, đáng tiếc là nàng hiện tại đang ngủ mê man.
Lâm Nhã Nghiên đứng trước người Thấu Kỳ Sa Hạ, nhìn gương mặt ngủ mê man động lòng người kia, khoé miệng âm hiểm giơ lên, nàng nhấc chân đá đá người đang ngủ trên sàn nhà cho hả giận.
Thấu Kỳ Sa Hạ không có phản ứng, như lợn chết nằm trên đất.
Con ngươi Lâm Nhã Nghiên loé ra tia lạnh lùng, nàng từ trên cao nhìn xuống Thấu Kỳ Sa Hạ, thần sắc như giết người, dường như đang nói: Tiểu quỷ chết tiệt, tôi thấy lá gan của em rất lớn! Hừ, xem ra em quả thật cần phải dạy dỗ lại...
Khoé miệng giơ lên một nụ cười nhạt mang theo vài tia gian xảo cùng thích thú, Lâm Nhã Nghiên xoay người đi vào phòng tắm.
---------
09.01.2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro