Chương 55
"Tránh ra. "
Jihyo đè thấp giọng, đôi mắt vẫn nhìn Jeongyeon, dù cô không tức giận nhưng chắc chắn cũng không vui vẻ gì, cô lạnh lùng nheo mắt, nhiệt độ của Jeongyeon trên người khiến cô thật sự khó chịu, mùi hương cơ thể không giống Sana cũng khiến cô không vui, cô không thể chấp nhận việc tiếp xúc với bất cứ ai khác ngoại trừ Sana.
Jeongyeon nằm trên người Jihyo, ấm ức nhìn cô.
"Jihyo, em có biết đôi khi em tàn nhẫn lắm không. "
"Tôi không muốn tổn thương chị."
Jihyo buồn bã nhìn chằm chằm cô, người ta nói "nếu bạn không muốn người khác làm điều gì với mình thì đừng làm điều đó với người khác", cô hiểu cảm giác đau đớn khi phải dây dưa không rõ ràng, đau đến mức không thở nổi, cô không muốn để Jeongyeon phải trải qua nỗi đau, dù sao họ cũng là bạn.
Chưa chịu từ bỏ ý định, hai tay vẫn chống người lên, nhìn chằm chằm Jihyo. Dục vọng trong mắt Jeongyeon không chút nào che giấu, ánh mắt nóng bỏng của cô đốt cháy lòng Jihyo, hơi thở ấm áp phả bên tai khiến cơ thể Jihyo khẽ run lên, cô nhíu mày, không chút do dự, đẩy kẻ đang ở trên người mình xuống.
"Tại sao?!"
Jeongyeon ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, hét thật to, cô chịu đựng đủ rồi, cô chán cái cảm giác chờ đợi vô tận này lắm rồi.
Jihyo ngồi dậy, im lặng đưa lưng về phía Jeongyeon hồi lâu:
"Jeongyeon, đừng phí thời gian cho tôi. "
"Em lại muốn nói em không thể quên được Sana đúng không? "
Jeongyeon hung tợn nhìn Jihyo bằng đôi mắt đỏ bừng.
"Nếu chị đã biết rồi, sao còn hỏi tôi? "
Jihyo ngẩng đầu, trái tim lần nữa đau thắt lại, cơn đau lan ra khắp cơ thể.
Sana, có phải giờ cậu đang cười vui vẻ ôm Nayeon, nói những lời ngọt ngào bên tai cô ấy không, cậu có biết tôi đau đến mức nào không?
"Tại sao không thể cho chị một cơ hội chứ? "
Đôi mắt tràn ngập đau thương của Jihyo đâm thủng trái tim Jeongyeon, cô hạ giọng, nắm chặt tay, cố gắng khống chế cảm xúc.
"Em trả lời đi chứ...."
Giọng Jeongyeon nghẹn ứ lại, cô đau lòng, thật sự rất đau lòng, dù Jihyo đang ngồi cạnh cô nhưng chỉ là cái xác không hồn, chìm đắm trong đau buồn, tuyệt vọng của riêng mình.
Jihyo lẳng lặng quay lại nhìn Jeongyeon rồi chầm chậm lên tiếng.
"Jeongyeon, tôi có thể tìm tình nhân, người yêu, thậm chí có thể kết hôn. Nhưng trái tim tôi đã không còn ở đây nữa, nó mãi mãi đã đi theo Sana rồi, nếu chị muốn thì tôi có thể cho chị thân xác này. "
Câu nói thật nhẹ, theo đó là làn khói chưa kịp tan, nhuộm cho căn phòng một vẻ thương. Jihyo nhìn Jeongyeon bằng đôi mắt không ẩn chứa chút biểu lộ gì. Jeongyeon cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Jihyo hồi lâu rồi đứng dậy, xách túi đi ra ngoài.
"Park Jihyo, em là tên khốn!"
Cánh cửa bị dập mạnh, tiếng oán trách của Jeongyeon vẫn vang bên tai Jihyo, cô từ từ gục đầu, không nói lời nào hồi lâu, để mặc cảm giác đau thương theo làn khói mờ trải rộng khắp cơ thể, cho đến khi nuốt chửng mình.
Minatozaki Sana..............
*******************************************************************************
Khi Jeongyeon đến nhà Nayeon, Sana chỉ biết ngây người đứng nhìn Jeongyeon bật khóc ôm chầm lấy Nayeon, nước mắt trào ra như đê vỡ, nói gì đó bằng tiếng Anh. Dù Sana không hiểu, nhưng khi thấy Nayeon cau mày, cô cũng biết nhất định có liên quan đến Jihyo.
Sana không dám lên tiếng, cẩn thận quan sát Jeongyeon, rồi bước vào bếp pha một tách cà phê nóng bưng ra. Vừa bước đến sô pha, đã thấy Jeongyeon đột nhiên ngước lên, tức giận nhìn cô bằng đôi mắt đỏ bừng.
"Cút, cô cút đi!"
Sana giật mình khiến cà phê nóng đổ lên tay, cảm giác bỏng rát khiến cô hít một hơi, nhưng lại kiên trì cầm ly đặt trước mặt Jeongyeon.
"Cậu --"
Nayeon đẩy Jeongyeon ra, kéo tay Sana lại, đau lòng nhìn vết bỏng rõ ràng trên bàn tay trắng nõn của cô, đôi môi nàng khẽ mím lại.
"Em không sao. "
Sana thì thầm an ủi, dù rất đau nhưng không dám nói ra. Cô hiểu tâm trạng của Jeongyeon bây giờ, cũng hiểu được Nayeon đang mâu thuẫn, nên không muốn khiến nàng phải khó xử, cố nhịn đau không nói.
Nayeon không nói gì, nhưng vẫn cầm chặt tay Sana không buông, cứ như vậy nước mắt lưng tròng nhìn vết bỏng đỏ au trên tay cô.
"Không sao đâu, để em bôi thuốc, được không? "
Sana nắm tay Nayeon an ủi. Nghe lời này, cuối cùng Nayeon cũng chịu ngẩng đầu, đau lòng nhìn Sana bằng đôi mắt sóng gợn lăn tăn.
Nhẹ nhàng vào phòng ngủ, Sana ngồi xổm xuống mở hộp thuốc, nhớ tới thái độ vừa rồi của Jeongyeon, rồi nhìn lại bàn tay xui xẻo của mình, cô thở dài.
Lúc Sana bôi thuốc xong, tâm trạng Jeongyeon cũng đã đỡ hơn, cô núp trong lòng Nayeon nói gì đó, đôi mắt vẫn còn hơi ửng hồng. Thấy Sana đi ra, cô đứng dậy, bước đến bên cạnh, nói bằng giọng nghèn nghẹn:
"Xin lỗi bé con, chị không cố ý. "
"Em biết. "
Sana gật đầu, nhẹ giọng nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm Jeongyeon. Nhìn dáng vẻ bế tắc của cô bây giờ, chắc hẳn là do những lời của Jihyo, mà nội dung những lời kia nhất định liên quan đến mình.
Đang ngây người suy nghĩ, cánh tay bị kéo lên, cảm giác lành lạnh khiến Sana ngước lên.
"Còn đau hở? "
Nayeon nhẹ nhàng vuốt ve lưng bàn tay Sana, đau lòng hỏi. Sana lắc đầu, cười khúc khích.
"Còn hơi đau, nhưng nếu chị hôn sẽ hết đau liền. "
Nayeon đỏ mặt, tức giận lườm Sana. Sana rụt cổ, cũng cảm thấy mình đùa giỡn không phải lúc, đang định giải thích, chợt cảm thấy lạnh ở mu bàn tay, không giống với cảm giác mềm mại của ngón tay. Sana lập tức trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Nayeon.
Nayeon đỏ mặt không để ý đến cô, tựa như kẻ vừa rồi hôn Sana không phải là mình, nàng bước đến sô pha, cầm tách cà phê lên uống một hớp. Sana thấy nàng như vậy chỉ muốn cười, Nayeon, sao chị dễ xấu hổ vậy? Tách cà phê kia chính là hung khí làm em bỏng mà chị còn uống được, mà rõ ràng cà phê kia là em pha cho Jeongyeon chứ bộ!!
Jeongyeon vẫn nhìn chằm chằm hai người, nhìn Sana đang cười xấu xa, còn Nayeon đang đỏ mặt, cô thở dài, lầm bầm:
"Sao Jihyo lại cố chấp thế chứ, sao em ấy vẫn không chịu buông tay? "
Sana nuốt nước miếng nhìn Jeongyeon, không dám trả lời, lòng vẫn còn sợ, xoa xoa bàn tay vừa bị bỏng.
"Rõ ràng Sana đã có cậu, sao em ấy vẫn chưa chịu buông tay?"
Jeongyeon hỏi Nayeon. Nayeon thở dài, chỉ cái ly trên bàn.
"Jeongyeon, nếu mỗi người là một cốc nước có nhiệt độ khác nhau, cậu muốn kết thân cô ấy thì phải biết rõ nhiệt độ của cổ mới có thể lại gần được. "
Jeongyeon nghe Nayeon nói, cau mày nhìn chằm chằm tách cà phê hồi lâu, thì thầm đầy mất mát.
"Ý cậu là bọn tớ không hợp? "
Nayeon cắn môi, không lên tiếng.
"Nếu so về nhiệt độ, vậy Sana và Jihyo đều là một cốc nước nóng như nhau, rõ ràng họ không thể hòa chung vào một cốc được. "
Jeongyeon cãi bướng. Sana đang đứng bên cạnh lui về sau một bước, nhìn cô, hỏi:
"Vậy chị cảm giác em nóng cỡ nào? "
Jeongyeon ngây người suy nghĩ chốc lát, rồi lắc đầu.
"Nước sôi. "
"Còn Nayeon? "
"Nước đá chứ còn nghi ngờ gì nữa? "
Jeongyeon ngước lên trừng Sana, Sana mỉm cười.
"Thì vậy nên em với Nayeon mới là một cặp, nóng lạnh có đủ, bọn em là thích hợp nhất. "
"Sana, giờ nhóc muốn thể hiện tình yêu của nhóc à? "
Jeongyeon nhướng mày, giọng nói mơ hồ mang theo lửa giận. Sana vội lắc đầu giải thích.
"Chị nghĩ nhiều quá rồi Jeongyeon, ý em là nóng và lạnh thì mới có thể pha ra nước ấm, nếu chị không đổi được nhiệt độ của Jihyo thì thử thay đổi nhiệt độ của mình xem sao, lấy nhu thắng cương, ha? "
Nghe Sana nói, Jeongyeon chỉ im lặng, bước đến sô pha ngồi, cau mày suy tư. Còn Nayeon bên cạnh khóe môi khẽ gợi, hứng thú nhìn Sana.
Bị Nayeon nhìn chằm chằm, Sana hơi xấu hổ.
"Chị đừng nhìn em như vậy, đó chỉ là một phép ẩn dụ thôi. "
Nayeon nhàn nhạt cười, chẳng qua là đột nhiên nàng phát hiện dường như Sana trưởng thành hơn một chút, biết an ủi người khác, biết nói đạo lý chứ không đem những truyện cười nhạt nhẽo kể trong lúc người ta đang đau khổ sở. Nayeon đang vui vẻ vì phát hiện của mình, tiếng Sana lại vang lên bên tai.
"Còn không để em kể truyện cười cho chị nha Jeongyeon? "
16/06/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro