Chương 100
Mina đến đây, Sana không dám khi dễ Tzuyu, nhìn Mina và Nayeon trò chuyện thật sự rất vui, đến mức ngượng ngùng muốn đi quấy rầy. Đương nhiên không chỉ có mình cô cảm thấy như vậy ...
"Đôi khi cảm thấy bọn họ thật xứng đôi."
Tzuyu cầm miếng dưa hấu trong tay, buồn bã nói, nhân tiện cắn một miếng dưa hấu.
"Ừm, tính tình giống nhau, cảm giác giống nhau ... thật xứng đôi."
Sana chua chát nói, giọng nói ảm đạm. Tzuyu thở dài một hơi, đưa tay ra vỗ về cô.
"Được rồi nhóc, mang chị đi xem phòng em."
"...Để làm gì?"
Sana cảnh giác nhìn Tzuyu, đưa tay ra bảo vệ ngực. Mặc dù lúc này Nayeon nhà cô đang nhiệt tình tán gẫu với Mina, chính là hoàn toàn không có tâm tư quan tâm cái gì!
"Em che làm cái gì? Tôi là muốn đi xem phòng của đại phóng viên!"
Tzuyu khinh thường nhìn Sana, cô có thể thích khuôn mặt tiểu bạch thỏ này sao? Cười chết người!
Sana tức giận đáp lại, cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, muốn chào Nayeon nhưng thấy nàng đang nói chuyện vui vẻ với Mina, thậm chí không nhìn về phía cô, cô thở dài đi về phòng mình.
Tzuyu đi theo cô vào phòng, khoanh tay trước ngực đi loanh quanh.
"Ồ, tôi tưởng là trang trí màu hồng, không ngờ là màu xanh biển".
Tzuyu cười nói, Sana liếc cô một cái.
Dù nhà của cô không lớn nhưng rất tinh xảo. Sana không nghĩ Minatozaki Mẹ lại thuyết phục Nayeon chuyển đến. Sống một mình trong khu chung cư hoang vắng đó có nghĩa gì?Không bằng về ở cùng một chỗ, về mối quan hệ giữa mẹ vợ và con dâu ... Sana chỉ có thể tinh thần mê gái của mẹ mình ngày càng nghiêm trọng ...
Tzuyu mỉm cười nhìn xung quanh, ngồi xuống giường của Sana, ngước nhìn cô.
"Thế nào, Sana, cùng một chỗ với Nayeon em vẫn cảm thấy tự ti sao?"
Vẻ nghiêm túc hiếm có của Tzuyu khiến Sana có chút giật mình. Nhìn chằm chằm vào cô một lúc, cô thở dài khẽ cúi đầu xuống.
" Nayeon tốt như vậy sẽ cảm thấy tự ti, nhưng tự ti giống như đã thành thói quen."
"..."
Tzuyu nghẹn lời nhìn Sana không nói nên lời. Quả thật, không biết xấu hổ là bất khả chiến bại.
"Nhưng chị, Tzu tỷ, nửa đời đầu sang chảnh như vậy, giơ tay nhấc chân đều có vô số phụ nữ dõi theo chị, chị nguyện ý trở thành nô lệ vợ chị sao? Trên người nhiều nhất mang 300 won?"
Khóe mắt của Tzuyu khẽ co giật, nhìn Sana.
"Nô lệ vợ là cái gì? Chị nói cho em biết, chị là thân sĩ, không chấp nhặt vợ. Đây là một gánh nặng ngọt ngào a~"
Nụ cười xấu xa của Tzuyu khiến Sana sởn cả tóc gáy, Sana khẽ lắc người thở dài.
"Đúng vậy, chỉ cần có người yêu bên cạnh, em sẽ hạnh phúc. Không cần suy nghĩ, hai người ở bên nhau không dễ dàng. Đáng buồn nhất không phải là áp lực từ thế giới bên ngoài, mà là tự mình phá tan hạnh phúc của mình."
"Nên hãy trân trọng nó, chúng ta hạnh phúc hơn nhiều so với những người không bao giờ có được người mình yêu trong cuộc đời."
Tzuyu nói nhỏ, Sana ngẩng đầu nhìn cô, trái tim chùng xuống không thể giải thích được, Sana lắc đầu.
"Chị đang nói Jihyo sao?"
" Sana, em đã phụ cô ấy".
"Chúng ta không phụ nhau ... Chúng ta chỉ bỏ lỡ nhau."
Sana khẽ thở dài, cũng không muốn nhắc đến chuyện cũ. Mặc kệ ai buông tay ai trước, hiện tại cô đã có Nayeon rồi, nên nhất định không thể nghĩ đến chuyện này nữa.
"Tôi vẫn phải nói một vài điều."
Tzuyu nói với Sana . Sana sửng sốt nhìn cô.
"Nói cái gì?"
Chẳng lẽ có chuyện gì phải giấu cô?
Vuốt ve cái trán của mình, Tzuyu khẽ thở dài.
"Thực ra, Jihyo lẽ ra phải đích thân nói với em những lời này, không phải là tôi... Nhưng, cô ấy chỉ bỏ đi không nói với em bất cứ điều gì, em cũng cảm thấy khổ sở. Bây giờ em đã có Nayeon, em có hạnh phúc nhưng cô ấy chẳng có gì. Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ em sẽ hận khi nghĩ đến cô ấy, hận cô ấy bỏ đi không lời từ biệt. "
Nghe Tzuyu nói, Sana chậm rãi cúi đầu, mím môi không nói được.
Những lời này của Tzuyu đều nằm trong lòng cô, không phải là cô không nghĩ đến việc đó.
" Sana, em biết lai lịch của Jihyo không?."
Sana gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tzuyu, trong lòng đoán được cái gì.
Tzuyu nhìn cô chậm rãi nói:
"Mọi người đều nghĩ Jihyo đã buông bỏ em, cô ấy đi mà không nói lời từ biệt. Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ cô ấy yêu em nhiều như vậy lại thực sự rời đi vì trốn tránh sao? Không nghĩ mỗi lần cô ấy muốn nói lại thôi vì cái gì sao?"
Hai tay nắm chặt thành quyền, Sana cắn chặt môi dưới.
"Đại học, hai người đều quá mỏng manh. Park ba chỉ cần động tay một chút là có thể dễ dàng chia rẽ hai người. Em có biết Jihyo là vì em mới rời đi không? Em đã bao giờ nghĩ lý do tại sao cô ấy trở lại sau khi em tốt nghiệp đại học chưa? Lại nghĩ tới nhiều công ty như vậy, tại sao em vừa gia nhập TWICE lại trùng hợp dưới trướng cô ấy chưa?"
Những câu hỏi của Tzuyu đã khắc sâu vào tim Sana, cô không khỏi run lên, Sana ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Cô ấy là vì em..."
"Em là vết thương chí mạng của Jihyo. Cô ấy không quan tâm đến bất cứ cái gì, duy nhất một mình em. Bất kỳ ai cũng không thay đổi được. Park ba muốn động đến em, cô ấy lại làm loạn một phen. Cuối cùng, cô ấy rời đi để bảo vệ em, bảo toàn cuộc sống bình yên của em. Không nói lời từ biệt, nuốt xuống không biết bao nhiêu nước mắt. "
Giọng của Tzuyu hơi khàn, sau khi trở về Hàn Quốc, Jihyo nhìn Nayeon và Sana bên nhau, chịu đựng suy sụp tinh thần trong những năm qua. Có lẽ cũng sẽ không buồn đến mức nói với cô tất cả những chuyện này ...
Nước mắt rơi từng giọt, rơi trên mu bàn tay, cảm giác lạnh lẽo như nhói lên trái tim của Sana,
"Jihyo"
"Lầnnày Jihyo trở lại là muốn làm baviệc."
Tzuyu ngẩngđầu lên nhìn Sana, bây giờ cô đã nói rồi,vậy nên để cô nói tất cả. Cho dù Jihyo khôngbao giờ có được Sana,thì ít nhất cũng đừng để tình yêu mãi mãi bị chôn vùi.
Sana ngẩngđầu lên, nước mắt rơi trên má, nhìn Tzuyu khôngchớp mắt.
"Cô ấy vẫn còn một số người bạn trong hệthống nhà tù. Vì giảm án cho ba của em mà họ đã bôn ba rất lâu. Việc thứ hai làmuốn gặp Minatozaki Mẹ, em đã biết chuyện này.Việc thứ ba ..."
"Cô ấy đến gặp tôi, nói những điều tương tựnhư Nayeon, nhờ tôi chăm sóc em thậttốt."
Tzuyu khẽthở dài, nước mắt trên mặt Sana ngàycàng tụ lại, nức nở không nói nên lời.
Trước tình yêu của Jihyo,cô tính là cái gì? Nhỏ bé không có gì đáng nói,sao lại có được tình yêu của Jihyo...
Tzuyu đứngdậy im lặng rời đi, trong khoảnh khắc chỉ còn lại Sana trongcăn phòng trống trải, nước mắt tuôn rơi, mang lại cảm giác tội lỗi cho Jihyo, đau đớn không rõ ràng ...
Đứng dậy lau đi nước mắt trên mặt, Sana đitới bàn học, cầm cái chai đã nhìn hàng nghìn lần, nghiến răng nghiến lợi mà némxuống đất.
Tiếng chai vỡ vang lên khắp phòng ...
Sana muốnbiết ... Jihyo muốnnói gì với cô, trái tim của cô giống như cái chai đầy hạcgiấy này, chỉ khi trái tim tan vỡ, cô mới nói cho côbiết nỗi đau đớn trong lòng...
Những con hạc giấy đủ màu sắc rải rác rơi xuốngđất, với tình yêu của Jihyo vàsự nhẫn nại của cô, từng con một ở trước mặt Sana.Tình yêu đã bị phong ấn từ lâu được mở ra, nỗi đau mà ban đầu nàng nghĩ mình sẽkhông bao giờ nhìn thấy trong cuộc đời này. Dưới sự phản chiếu của ánh mặt trờithiêu đốt, dưới cái nhìn của Sana,lại một lần nữa lộ ra trước mặt cô...
Màu hồng và màu xanh đan xen ngẫu nhiên. Sana ngồixuống đất, nhặt từng con hạc giấy lên, nước mắt thấm ướt những con hạc giấy,không biết Jihyo ởnơi xa có cảm nhận được không ...
Nhìn nét chữ quen thuộc trên con hạc giấy, Sana lậptức bật khóc.
Sana, ngày mai tôi sẽ đi Mỹ, tôi không muốn rời đi, tôi không muốn rời xacậu...
Sana, tôi đây.
Sana, tôi rất nhớ cậu, nhớ những lúc cậu ôm tôi khi tôi buồn, kiểu ôm đóliệu có còn không? Cậu sẽ ghét tôi sao?
Sana, hôm nay là ngày lễ tình nhân, tôi nhớ cậu, cậu chưa từng nhớ tôi baogiờ, tôi mua sô cô la nhưng không dám gửi cho cậu, nhìn nó ở bên cửa sổ có chútxót xa, cảm giác này có phải là ... ...
Bật đèn, uống một chai rượu vang đỏ, nằm trêngiường thầm khóc, tôi đã yêu loại cảm giác này, nhớ cậu, từng nhịp tim đều gọitên cậu, Sana...ôm tôi một cái, được không?
Trong nửa năm, tôi đã thích nghi với cuộcsống ở đây, mỉm cười trong đám đông, khóc sau lưng người khác. Sana, nếu cậu ở đây, chắc chắn cậu sẽ lau nước mắtcho tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Nhưng, nếu cậu ở đây, làm sao tôi có thểkhóc đây?
Sana, cậu chờ tôi, cậu nhất định phải chờ tôi ... Chờ đến khi tôi có khảnăng yêu cậu và bảo vệ cậu, đừng quên ...
Sinh nhật tôi, hoa rực rỡ, bánh kem sangtrọng, tôi cười với mọi người, nhưng lòng lại rưng rưng, nhớ cậu.
Khi bị ai đó đuổi theo, tôi luôn nóng nảy từchối, nằm trên giường tôi sẽ nghĩ, cậu đáng yêu như vậy, liệu có bị đuổi đi không. Sana, hứa với tôi, đợi tôi, được không?
Rất mệt, đến thở cũng mệt, nhưng tôi biết cậuvẫn đang đợi tôi, sẽ không bỏ cuộc, không bao giờ ...
Ngày tốt nghiệp, cả trường rộn rã tiếng cười,mặc áo cử nhân, lần đầu tiên tôi cười, Sana,tôi sẽ trở về, tôi sẽ trở về tìm cậu...
Trên máy bay, trái tim vốn đã xác định banđầu bỗng trở nên khẩn trương. Sana,cậu có ghét tôi không? Cậu có ghét tôi rời đi mà không nói lời tạm biệt không?
Bí mật đến nhà cậu, trốn trong góc nhìn cậu,cậu vẫn rất hạnh phúc dưới ánh mặt trời, nhưng nước mắt tôi bất giác rơi. Sana, tôi đã chờ ngày này lâu rồi ...
Hôm nay tôi không đi làm, chỉ vì ngày mai tôisẽ gặp cậu ... Nếu tôi không gặp cậu trong một vài năm, cậu có nghĩ tôi già đikhông? Cậu dám!
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cậu ... Sana, cậu vẫn như trước đây, cậu không hề thay đổi,nhưng người cậu yêu ...
Nayeon... Sana, cậu có biết mỗi khi nhìn cô ấy, trái tim tôi lạiđau nhói. Cậu có thực sự yêu người khác không?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của cậu, tôi lặng lẽrơi nước mắt. Tôi biết, cậu đang yêu cô ấy, cậu thực sự yêu cô ấy. Mặc kệ thếnào, nụ hôn đầu của cậu, tôi muốn nó, dù cậu oán cũng được, hận cũng không sao... Sana,tôi yêu cậu là yêu thật lòng, sao cậu không cảm nhận được?
Hai người bên nhau cậu cười thật hạnh phúc,aizz, vậy thì tôi chúc cậu hạnh phúc ...
Không thể buông tay, không thể trốn tránh. Sana, tôi đã cho cậu cả trái tim của mình, cậu cóthể quay đầu nhìn tôi một cái không?
Yêu là yêu, tổn thương là tổn thương, tôikhông muốn cậu thương hại, không cần! Đó là niềm tự hào của tôi, niềm tự hàocủa tôi! ! !
Có lẽ đó là tất cả những gì tôi có thể làmcho cậu...
Đứng sau lưng cậu, nhìn cậu hôn lên môi côấy, nhìn cậu ôm cô ấy vào lòng, ôm chầm lấy cô ấy, cảm giác cậu thật ôn nhu ...
...
Nước mắt của Sana làmướt những con hạc giấy trên tay, cánh cửa bị đẩy ra, Nayeon nhìnSana đangngồi khóc trên mặt đất. Sau đó nhìn những con hạc giấy trên tay cô khẽthở dài. Bước tới, ngồi xổm, vươn tay ôm cô vào lòng.
15/01/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro