Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Mùa thu ở Seoul vẫn đẹp đến ngỡ ngàng, những chiếc lá vàng rơi từng cơn, như dạo chơi trong gió. Sa Hạ bước vào giảng đường, như mọi ngày, nhưng hôm nay tâm trạng cô có chút khác biệt. Cảm giác của buổi gặp mặt hôm qua với Nhã Nghiên vẫn đọng lại trong lòng cô. Mọi thứ xảy ra quá nhẹ nhàng, tự nhiên, khiến Sa Hạ không thể lý giải hết được.

Cô ngồi vào chỗ, mở sách vở ra, nhưng những lời của Tĩnh Đào vẫn vang vọng trong đầu: "Hai người hợp nhau lắm đấy." Không hiểu sao, dù chẳng có gì thay đổi rõ ràng, nhưng những lời ấy cứ khiến trái tim cô đập nhanh hơn một chút mỗi khi nghĩ về Nhã Nghiên.

Tiết học hôm nay không dài, nhưng với Sa Hạ, nó lại kéo dài mãi. Dù đang tập trung vào bài giảng, đôi mắt cô thỉnh thoảng lại lén liếc sang phía cửa sổ, nơi mà những tia nắng ấm áp vẫn chiếu vào lớp học, gợi lên một cảm giác yên bình khó tả.

Tan học, Sa Hạ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và ra ngoài. Cô muốn đi dạo một chút, để suy nghĩ rõ ràng hơn về những cảm xúc lạ lùng này.

Khi đi ngang qua một công viên nhỏ gần trường, cô bất ngờ nhìn thấy Nhã Nghiên đang ngồi dưới gốc cây, cầm một cuốn sách. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua tán lá, tạo nên những đốm sáng lấp lánh trên tóc cô, khiến cho Nhã Nghiên trông như một nhân vật trong câu chuyện cổ tích.

Sa Hạ không thể kìm được bước chân, cô tiến lại gần, nhẹ nhàng gọi:

"Chị Nhã Nghiên?"

Nhã Nghiên quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng như mọi khi. "Em cũng ở đây à? Cũng đang nghỉ giải lao à?"

"Dạ." – Sa Hạ đáp, không biết nói gì thêm. Cô cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng lại không muốn quay đi. "Chị đang đọc gì vậy?"

Nhã Nghiên giơ cuốn sách lên, nói với giọng điệu bình thản, nhưng cũng ẩn chứa chút hứng thú: "Một cuốn sách về quản lý công ty, chuẩn bị cho công việc sau khi tốt nghiệp. Em thấy thế nào?"

"Nghe có vẻ thú vị đấy." – Sa Hạ mỉm cười, nhưng thật ra cô không phải là người giỏi về những vấn đề như vậy. Cô chỉ đơn giản là muốn trò chuyện với Nhã Nghiên, muốn tạo cơ hội để hiểu thêm về chị.

Nhã Nghiên gật đầu, rồi nhẹ nhàng đóng lại cuốn sách. "Em có muốn đi dạo cùng chị không? Chị muốn tản bộ một chút."

Sa Hạ không ngờ rằng Nhã Nghiên lại mời mình đi dạo, nhưng cô vui mừng vì có cơ hội được trò chuyện thêm. "Được, em rất vui."

Cả hai bước đi dọc theo con đường mòn trong công viên. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc dưới bước chân, và những cơn gió nhẹ lướt qua. Thỉnh thoảng, họ trao đổi những câu chuyện đời thường, chia sẻ cảm xúc về học tập, công việc, những lo toan và những điều vui vẻ trong cuộc sống.

Đi được một đoạn, Nhã Nghiên bỗng dừng lại, quay sang nhìn Sa Hạ. "Em nghĩ sao về những gì đang xảy ra trong cuộc sống của mình?"

Sa Hạ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Nhã Nghiên, nhưng cô cũng không muốn né tránh. "Em nghĩ mình vẫn đang tìm kiếm những thứ mình thực sự muốn làm. Cũng không rõ là gì nữa, nhưng cứ sống ngày nào hay ngày đó."

Nhã Nghiên khẽ mỉm cười. "Chị cũng vậy. Đôi khi chúng ta cứ tìm kiếm những mục tiêu lớn lao mà quên mất rằng, những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống cũng là điều quan trọng."

Sa Hạ nhìn Nhã Nghiên, cảm giác như trong khoảnh khắc đó, họ thật sự có sự kết nối nào đó. Dù cả hai đang sống trong những thế giới khác nhau, nhưng những suy nghĩ của họ lại giống nhau đến kỳ lạ.

"Chị nói đúng." – Sa Hạ mỉm cười. "Có lẽ, không phải lúc nào mình cũng phải tìm kiếm một điều gì đó lớn lao. Những điều nhỏ bé cũng mang lại niềm vui."

Cả hai tiếp tục bước đi trong yên lặng, cảm nhận sự bình yên mà công viên mang lại. Không gian tĩnh lặng dường như giúp họ dễ dàng thấu hiểu nhau hơn, không cần phải nói quá nhiều lời.

Sa Hạ không biết rằng, khi cô đang cùng Nhã Nghiên bước trên con đường này, một điều gì đó lớn hơn và sâu sắc hơn đã bắt đầu hình thành trong trái tim cô.

Sau một lúc đi dạo quanh công viên, bầu không khí vẫn nhẹ nhàng, không có gì vội vã. Dưới những tán cây lá vàng rơi, Sa Hạ và Nhã Nghiên bước đi bên nhau, cảm nhận sự tĩnh lặng nhưng ấm áp của buổi chiều tà. Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi lá cây và hơi ấm từ ánh mặt trời sắp tắt.

"Chị, hôm nay em rất vui khi được đi dạo cùng chị." – Sa Hạ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự chân thành.

Nhã Nghiên nhìn cô, đôi mắt ấm áp. "Chúng ta là bạn mà, đi cùng nhau thì có gì đâu."

Sa Hạ khẽ cười, ánh mắt lấp lánh. "Nhưng em thật sự rất vui vì mấy khi có thể dành thời gian nói chuyện với chị."

Nhã Nghiên cảm nhận sự chân thành trong lời nói ấy, và không thể không mỉm cười. Cả hai tiếp tục đi giữa không gian yên bình, lắng nghe tiếng bước chân và nhịp thở của nhau.

Một lúc sau, Sa Hạ ngập ngừng một chút rồi lên tiếng. "Chị, em hơi đói rồi. Hay là chúng ta đi ăn gì đó nhé?"

Nhã Nghiên hơi bất ngờ nhưng rồi mỉm cười. "Em đói rồi à? Chị cũng vậy, lâu rồi không ăn gì ngon."

"Vậy sao chúng ta không thử đi ăn món gì đặc biệt, em biết một quán khá ngon gần đây," – Sa Hạ nói, ánh mắt sáng lên, hy vọng chị sẽ đồng ý.

Nhã Nghiên gật đầu. "Vậy đi, chị nghe em dẫn đường."

Sa Hạ hào hứng dẫn Nhã Nghiên đến quán ăn quen thuộc của mình. Dù cả hai không nói quá nhiều, nhưng từng bước chân và từng khoảnh khắc bên nhau đều để lại những dấu ấn khó quên trong lòng Sa Hạ.

________________^_^_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sanayeon