
1.3/ Duy
Cơ thể Duy bị xốc lên, chúng trói chặt hai tay của cậu vào một sợi dây thừng rồi cột vào phía sau của chiếc mô tô. Bây giờ trên người của cậu chỉ còn đúng một chiếc quần âu dính đầy bùn đất đã bị nhào nát không hơn không kém. Duy bị đạp cho nằm sấp xuống đất, hai tay bị kéo về phía chiếc xe rồi một thằng bắt đầu khởi động cho xe chạy.
Duy bị kéo lê trên mặt đường nhựa với phần trên cơ thể không một mảnh vải che thân, cả ngực và bụng của cậu hoàn toàn tiếp xúc với lớp đất đá trên đường. Cậu lập tức cảm nhận được sự rát bỏng khi từng thớ da thịt bị ma sát và tróc ra khi chà xát với mặt đường, cảm giác tê dại và đau đớn đến tột cùng mà Duy chỉ biết cắn răng chịu đựng.
"Sao, thấy thế nào hả con chó ? Tao dắt mày đi dạo này." - Thằng chạy xe cười hả hê rồi tiếp tục tăng tốc.
Duy bị kéo lê trên một đoạn đường khá dài, ngực và bụng chà sát trực tiếp với mặt đường, từng lớp da thịt của cậu đã bị tróc và chảy máu nghiêm trọng, đôi chỗ bị rách và chấn thương. Duy đau đớn đến mức không còn có thể rên la được nữa, cậu bất lực nhắm mắt chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng và gần như buông xuôi. Từng giây trôi qua Duy đều phải cảm nhận rõ rệt nỗi đau đớn khổ sở từ thứ cực hình này lên cơ thể mình, những cơn đau chồng chất cơn đau không ngừng nghỉ khiến cậu lụi đi nhanh chóng, cơ thể gần như không thể gắng gồng thêm một phút giây nào nữa.
Cứ như thế, cậu bị kéo lê rất nhiều vòng trên mặt đường. Cả cơ thể bị chấn thương, bầm dập và rách nát, Duy cảm thấy mình không còn một chút sức nào để có thể cử động nữa, cậu bắt đầu nhắm mắt và gục đi trong cơn đau. Sức chịu đựng của một thằng con trai khỏe mạnh cũng không thể vượt qua nổi thứ tra tấn dã man này. Duy đã cố gắng dùng hết sức chịu đựng của mình để gồng lên nhưng cậu có lẽ đã đuối sức rồi.
Chiếc xe dừng lại, Duy gục mặt trên nền đất thở thoi thóp, từng hơi thở yếu ớt cùng với khuôn miệng đầy máu của cậu áp sát với mặt đất. Duy khẽ phun ra từng ngụm máu tươi đang trực trào lên trong miệng, đôi mắt nhắm hờ chỉ còn nhìn thấy lờ mờ cảnh tượng trước mặt. Cảm giác như cả cơ thể này không còn là của mình nữa, Duy đã gần như hoàn toàn gục ngã. Cái quần âu là mảnh vải cuối cùng còn lại trên người cậu cũng đã rách nát, để lộ từng mảng da chân bê bết máu. Duy gần như trần trụi nằm đó với cái cơ thể đã bị thương nghiêm trọng, chỉ còn những hơi thở yếu ớt giữa những lời nhục mạ cay nghiệt của đám côn đồ.
Bọn côn đồ xúm lại, nhìn Duy nằm dưới chân đang đau đớn cùng với cơ thể bê bết máu. Vài thằng cất tiếng cười lớn, tặng cho Duy những lời sỉ nhục khinh rẻ. Chúng cởi trói tay cho Duy, lật người cậu lại bằng chân, ngực và bụng của cậu đã bị chấn thương nghiêm trọng, miệng liên tục phun ra những ngụm máu đang trào lên. Vài thằng tranh thủ đạp thêm vài cái rồi nhổ lên cơ thể cậu những ngụm nước miếng hôi thối.
"Cho mày một bài học, đừng tưởng đẹp trai và cứng họng thì sẽ thoát được bọn tao. Nhớ mặt bọn tao nha con chó."
Từ một cậu thanh niên ăn mặc bảnh bao, đẹp trai khỏe mạnh, vậy mà đã chịu bất lực với những trò tra tấn dã man của bọn côn đồ lúc đêm khuya. Anh Duy tội nghiệp chỉ còn lại một cơ thể bầm dập, rách nát và những hơi thở thoi thóp bất lực, trên người chỉ còn lại vài mảnh quần tây dính đầy bùn đất.
Duy nằm đó, cố gắng chống chọi với thở từng hơi yếu ớt, khắp cơ thể đầy máu với xương đòn và vài cây xương sườn bị gãy do va chạm với mặt đường. Trên người cậu chỉ còn lại một chiếc quần tây đã rách nát giữa trời đêm lạnh lẽo, xung quanh vương vãi những mảnh áo sơ mi trắng đã bị xé nát, cà vạt, dây nịch và đôi giày da đen bóng cũng nằm lăn lóc xung quanh với tình trạng không còn nguyên vẹn. Cuối cùng Duy cũng không chịu nổi sự tra tấn của đám côn đồ, sau 3 tiếng đồng hồ liên tục bị tra tấn trong đêm không một ai cứu giúp, một mình cậu phải gánh chịu tất cả những trận đòn của đám côn đồ. Duy chỉ còn nằm bất động với một cơ thể bê bết máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro