Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Đẹp trai không bằng chai mặt.

Không phải lần đầu Tào Sâm biết yêu, nhưng hơn nửa đời người chưa từng bê bối dưới thân ai, song ở độ tuổi này lại rung động với một thanh nữ Đại Học cũng thật là...

Lần đầu tiên được chiêm ngưỡng hình ảnh một Hiểu Ngôn nghiêm túc lại là qua tấm thẻ sinh viên được treo lủng lẳng trên cổ, như một dấu hiệu tuổi trẻ, tựa như một bước tranh tươi sáng trong cuộc sống có phần hơi ảm đạm của anh. Tào Sâm nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Nói đi nói lại, dù gì cũng là tình yêu đến bất chợt, cả đời gần như cũng chưa quá mưu cầu hạnh phúc đôi lứa hay làm gì trái với lương tâm, giờ đây anh khao khát được trẻ lại, được sánh đôi cùng em cũng đâu có gì là sai?

Đêm muộn, Tào Sâm ngồi trên sofa, tay lướt xem từng bài đăng trên tường nhà của Hiểu Ngôn, anh mờ cảm nhận được sự hiện diện của em, dù chỉ qua mấy bức ảnh giản dị.

Dẫu không muốn thừa nhận, nhưng Hiểu Ngôn bên ngoài xinh đẹp hơn trên ảnh gấp bội, chắc có lẽ vì thế mà em rất ít khi đăng ảnh bản thân mình, hoặc em chỉ quá tự ti (và Tào Sâm đương nhiên không muốn em nghĩ như thế). Dù có đăng thì hiếm hoạ lắm cũng chỉ thấy được nửa khuôn mặt, mấy chục bài đăng hầu như chỉ là ảnh vài ba bữa ăn, bầu trời, hoặc vài ba chậu hoa ven đường của tiệm hoa nào đấy.

Từng bài đăng, từng hình ảnh hầu như đều không có nội dung, mọi thứ đều chứa đựng một phần tâm hồn lạc quan và đơn thuần của Hiểu Ngôn.

Ngay cả tiểu sử của em cũng rất ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn "ráng chiều, bầu trời và hoa". Những điều giản dị đó như một cánh cửa mở ra thế giới của Hiểu Ngôn, nơi Tào Sâm không thể cưỡng lại mà hút hồn theo từng ngóc ngách tâm hồn của em. 

Anh thích hoa, và có lẽ, anh cũng thích em nữa.

Giữa những hình ảnh bình yên, Tào Sâm tìm thấy một phần tâm hồn của mình, hòa quyện cùng những sắc màu của cuộc sống mà em mang lại.

Rạng đông hôm ấy, khi anh và em chung chăn gối, Tào Sâm tỉnh dậy và cảm nhận được sự ấm áp còn vương vấn trong không gian. Hiểu Ngôn đã rời đi từ sớm, nhưng cũng chính vào tối hôm đó, Hiểu Ngôn đăng thêm một bài viết mới sau gần một tuần không cập nhật.

Bức ảnh bầu trời đỏ rực dưới ánh hoàng hôn khiến Tào Sâm nghĩ "Anh chưa bao giờ thấy Thượng Hải đẹp đến thế", cùng với dòng trạng thái đầy chất thơ: "Đỗ Phủ viết 'Nhân sinh bất tương kiến, động như Sâm dữ Thương', nhưng được ngắm sao Sâm ở khoảng cách gần một lần mới nhận ra rằng Sâm đẹp đến chừng nào."

Những lời đó như một làn sóng ấm áp, cuốn lấy trái tim anh dập dìu lên xuống.

Mặc dù chỉ với vài ba dòng chữ đơn giản, nhưng chúng mang đến cho anh một cảm giác hạnh phúc đến bất ngờ. Hình ảnh Hiểu Ngôn trong tâm trí anh trở nên rực rỡ hơn, giống như bầu trời trong bức ảnh kia, cũng giống như màn pháo hoa bừng sáng trong đêm hè.

Và sau một ngày dài, Tào Sâm chìm vào giấc ngủ, với nụ cười còn vương trên môi.

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Trêu ngươi thay,

"Giấu tình yêu đi

Nhưng sắc mặt thì

Dường như thầm thì

Và người ta hỏi

Phải rằng đang si?"

Mấy độ xuân đã qua từ vài tháng trước, nhưng hoa đào của Tào Sâm bây giờ mới nở rộ.

Mỗi lần nghĩ về Hiểu Ngôn, hình em với đôi mắt sắc sảo và nụ cười đầy khêu gợi lại hiện lên trong tâm trí Tào Sâm. Đôi mắt của em, mặc dù được trang điểm đầy tinh tế, vẫn có sức mạnh nhìn thấu lòng người, khiến anh cảm thấy như mọi bí mật của anh đều bị phơi bày trước em.

Mấy lần như thế, khóe miệng anh cũng sẽ tự động nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Có lẽ, trong một khoảnh khắc nào đó, tình cảm dành cho Hiểu Ngôn đã làm cho thế giới quanh anh thêm phần rực rỡ. Tào Sâm không nghĩ nó rõ ràng đến mức khiến người khác chú ý, nhưng trái với hy vọng, nhiều đồng nghiệp thấy anh cười nhiều hơn mọi khi nên lại hiếu kỳ gặng hỏi.

"Có chuyện gì mà anh cứ cười thầm mãi thế? Hiếm lắm mới thấy anh tươi tỉnh như thế này, không đoán được việc gì hệ trọng, chỉ có thể nghĩ đơn giản là mùa xuân của anh đến rồi à?"

Tào Sâm không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ biết nói vòng vo lảng tránh. "Có chút chuyện vui thôi."

Hạ Mộc hiếm khi nhìn thấy Tào Sâm như thế này, hay phải nói, chưa-từng-thấy. Tào Sâm vốn luôn là người ít nói, thậm chí có phần lạnh lùng, với một tác phong làm việc nghiêm túc và cứng nhắc. Chỉ cần không có chuyện gì quan trọng, anh sẽ không lên tiếng. Vậy mà hôm nay, có gì đó khác biệt. Một sự thay đổi mà Hạ Mộc không thể lý giải nổi.

Tào Sâm luôn chăm chỉ, giỏi giang, nhưng ngoài sự chuyên nghiệp đó, có lẽ Hạ Mộc chưa từng chú ý đến điều gì đặc biệt về anh. Vốn dĩ chỉ là một câu hỏi tình cờ, nhưng giờ đây Hạ Mộc lại thấy mình tò mò không thể chịu nổi: Một người đàn ông như Tào Sâm, với vẻ ngoài lạnh lùng và nghiêm túc như vậy, liệu có thể đã biết yêu? Nhưng cậu không hỏi, không phải vì không muốn biết, mà vì lo lắng sẽ làm Tào Sâm khó chịu. Cậu không muốn vô tình làm anh cảm thấy khó xử hay nghĩ rằng mình đang quá thiếu tế nhị.

Nhưng may thế, trong chuyện tình cảm này, phụ nữ thường nhanh nhạy hơn đàn ông rất nhiều. Nguyệt Ảnh nghe loáng thoáng việc Tào Sâm có "chuyện vui", và than ôi, cô xin thề là cô không muốn tọc mạch vào vấn đề của người khác. Nhưng người đàn ông này tay không đeo nhẫn cưới, ảnh khoá màn hình mặc định, và điều quan trọng nhất: vừa vào làm chỉ mới được mấy mươi phút, còn chưa kịp gặp quản lý hay sếp tổng, thì làm sao có thể có chuyện tăng lương hay thăng chức được đến mức khiến Tào Sâm vui vui vẻ vẻ, thậm chí còn cười tới độ không kiểm soát được nét mặt dịu dàng của mình?

Cả những dấu hiệu đó đều khiến Nguyệt Ảnh cảm thấy chẳng có lý do nào khác ngoài một điều đơn giản: Tào Sâm chắc chắn đang yêu rồi! Và chắc chắn, mối quan hệ này mới bắt đầu gần đây thôi.

"Nếu không phiền có thể chia sẻ với chúng tôi không?"

Nguyệt Ảnh ló đầu từ sau lưng Tào Sâm, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ uốn xoăn nhẹ nhàng, khác với vẻ suôn mượt của Hiểu Ngôn. Nguyệt Ảnh đẹp theo kiểu dịu dàng mà cuốn hút, như đóa hoa nở trong sương sớm. Theo cái cách mà phải dùng văn thơ để miêu tả thì,

"Mắt phượng nét ngài, môi son thắm đỏ,

Chẳng cần trăng sao, vẫn sáng ngời huyền bí."

Cô đẹp một cách tĩnh lặng nhưng cuốn hút, như làn sóng nhẹ nhàng vỗ về lòng người. Đôi mắt sáng, sâu như ngọc, luôn ẩn chứa một nỗi buồn man mác, còn đôi môi đỏ như cánh hoa, mỗi nụ cười đều mang theo một sức hút khó cưỡng. Làn da mịn màng, tóc dài bồng bềnh, mỗi bước đi của cô đều tỏa ra một khí chất thanh thoát, tựa như mùa xuân vĩnh cửu.

Tào Sâm biết, đứng trước phương diện tình yêu, ít nhất là theo đầu người ở trong văn phòng này hiện tại, khó có ai qua được Nguyệt Ảnh. Cô thấu đời, tận tình trường. Kể với cô và Hạ Mộc cũng có vấn đề gì, tiện xin vài lời khuyên, biết đâu sẽ có ích.

"Mặt trăng đêm qua rất sáng, nhưng tôi lại tìm được cho mình một ngôi sao của riêng mình rồi." Tào Sâm lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy ẩn ý.

Nguyệt Ảnh nhất thời không hiểu gì, Hạ Mộc với bản tính nhanh nhạy, lập tức lên tiếng giải thích.

"Tình yêu ơi! Khi người đến

Với ngọn đèn bừng sáng trong tay

Thì ta có thể nhìn thấy một người

Và biết người là tuyệt vời hạnh phúc."

Hoá ra, Hạ Mộc lại là người yêu thích thơ ca, còn Tào Sâm thì lại là người thích dùng những lời nói đầy ẩn ý. Nguyệt Ảnh nhìn cả hai, chớp chớp đôi mắt long lanh như đáy nước, ngô nghê hỏi. "Thế là Tào Sâm yêu đương thật rồi à? Việc gì cứ phải nói ngụ ý với tôi thế?"

Tào Sâm mỉm cười, nụ cười của anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng lần này có vẻ như có một chút gì đó khác thường. "Cũng chưa hẳn là yêu đương, tôi mới nhận ra là mình đã thích đối phương thôi. Cảm giác này rất lạ, giống như được hồi sinh, như là hồi xuân vậy."

Nguyệt Ảnh vân vê cằm, nghiêm túc suy xét Tào Sâm một hồi, sau đó lại cất tiếng hỏi: "Thế anh đã bày tỏ với người ta chưa?"

"Tôi chưa." Tào Sâm trả lời một cách thẳng thắn, nhưng trong giọng nói vẫn có chút do dự.

"Tào Sâm à, trông anh cũng không tệ. Tuy thỉnh thoảng anh có hơi trầm tính một chút, nhưng nhìn tổng thể, anh vẫn có thể vào hàng nam thần của công ty đấy. Thậm chí, anh có biết là mấy cô bên bộ phận chăm sóc khách hàng cũng mê anh như điếu đổ không? Trong tình yêu, anh nên chủ động một chút, không cần biết là phái nào. Nếu không, người ta sẽ cướp mất đấy."

Lời nói của Nguyệt Ảnh như một tia chớp sáng bừng trong không gian, khiến Tào Sâm không khỏi lặng người. Hạ Mộc thì không nhịn được cười, ánh mắt lướt qua Nguyệt Ảnh với một vẻ thích thú, thầm nghĩ, "Ai mà ngờ được Nguyệt Ảnh lại là người nói chuyện tình cảm nhiệt tình đến thế."

Tào Sâm lúc này mới nhận ra, đúng là anh có phần hơi hờ hững, bởi anh không phải là người thường suy nghĩ quá nhiều. Anh sợ rằng mình đang quá vội vàng, sợ Hiểu Ngôn sẽ cảm thấy không an toàn. Không ai lại vội vàng nói lời yêu chỉ sau vài lần gặp gỡ. 

Nhưng anh thích Hiểu Ngôn, đó là sự thật. Dù chỉ là thích dáng vẻ, thì đó cũng là thích, đã thích thì chẳng cần phải lý giải quá nhiều.

Hạ Mộc thấy anh lặng im, liền lên tiếng, vẻ mặt đăm chiêu còn hơn: "Nếu anh đã sẵn lòng chia sẻ, tôi rất vui được hỏi thêm một vài câu. Anh quen cô ấy từ khi nào vậy? Trước đây chưa bao giờ thấy anh như thế này."

Câu hỏi của Hạ Mộc khiến Tào Sâm có chút lúng túng. Anh chần chừ nhìn qua Nguyệt Ảnh, thấy ánh mắt cô đầy chờ đợi, rồi lại hướng về Hạ Mộc, kính của cậu phản chiếu bầu trời mây trôi lững lờ. Tào Sâm không biết liệu mình có nên kể thật không, hay chỉ giữ mọi thứ cho riêng mình. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở dài, cố gắng tìm sự dũng cảm.

Nguyệt Ảnh thấy vậy, không nhịn được nữa, đập tay lên bàn và nói: "Nào, nói đi chứ! Anh phải kể cho chúng tôi nghe thì mới có thể giúp anh được. Thấy chuyện bất bình thì phải ra tay cứu giúp chứ!"

Cuối cùng, Tào Sâm quyết định sẽ kể vắn tắt, không đi vào chi tiết nhưng đủ để mọi người hiểu được phần nào. Anh kể về lần gặp Hiểu Ngôn gần đây nhất, về cái cảm giác không thể lý giải khi cô mỉm cười, về những lần nói chuyện ngắn ngủi nhưng lại để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng anh. Anh không biết phải làm sao, không biết có nên tiếp tục cảm xúc này hay không, nhưng anh cũng không thể bỏ qua.

Khi anh kể xong, cả Hạ Mộc và Nguyệt Ảnh đều im lặng một lúc, rồi Nguyệt Ảnh cười nhẹ, nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ tinh quái: "Tào Sâm, anh không phải lo lắng quá đâu. Đôi khi, tình cảm không phải là một lý thuyết, mà là một cảm giác rất thực, và anh chắc chắn không phải là người duy nhất cảm thấy thế. Chung quy, nếu đối phương đã cho anh phương thức liên lạc rồi thì ít nhiều gì cũng đã có tình ý với anh, phần còn lại thì phải xem anh chủ động như nào nữa."

Tào Sâm bật cười, một tiếng cười nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy sự dễ chịu, và chợt, cả Hạ Mộc lẫn Nguyệt Ảnh đều ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên họ thấy anh cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng tháng ba, ấm áp và đầy sức sống, khiến mọi thứ xung quanh như bừng sáng. Nó không chỉ chói mắt mà còn khiến không gian trở nên khác biệt, như thể anh vừa hé lộ một phần con người mà họ chưa từng biết đến.

"Nói chung là tôi nên áp dụng cách đẹp trai không bằng chai mặt đúng không?" Tào Sâm nhìn cả hai, nở nụ cười thoải mái. "Cảm ơn hai người nhé."

Hạ Mộc và Nguyệt Ảnh đều không nhịn được cười theo. Câu nói của Tào Sâm vừa thẳng thắn lại vừa có chút hài hước, khiến không khí trở nên nhẹ nhàng, không còn sự căng thẳng như trước.

Cả hai người cảm thấy như vừa khám phá ra một mặt hoàn toàn mới của người đồng nghiệp cứng nhắc này. Cái cách anh cười, cái sự tự nhiên trong lời nói, khiến họ nhận ra rằng, Tào Sâm cũng có thể dễ gần, có thể biết đùa, và có thể trở nên thú vị bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro