sam sam nè thơ ơi
Chương 1
Ánh nắng dễ chịu chiếu vào phòng, Sam Sam ểu oải mở mắt, chậm chạp tỉnh giấc, đảo mắt nhìn các vật trong phòng, sau đó phát hiện ra đây là nhà của mình.
An tâm, Sam Sam mỉm cười, chợt thấy ấm áp, rồi cố gắng cố gắng từ giường đứng dậy, cảm giác tứ chi không còn chút sức lực, mái tóc xoã dài, Sam Sam đầu óc mê muội đi đánh răng rửa mặt, mơ mơ màng màng hình như nghe thấy có tiếng điện thoại reo.
Có ai vội vàng đến nỗi gọi cho người ta sớm như vậy không? Ảo giác, nhất định là ảo giác. Sam Sam tiếp tục quay người đi....
Mở cửa buồng vệ sinh ra, Sam Sam vẫn có chút lo lắng đi kiểm tra điện thoại di động, cằm như muốn rớt xuống đất, không phải thế chứ?? là...... là đại Boss! Nhìn đồng hồ, Sam Sam càng kinh khủng muốn nhảy dựng lên, suýt nữa quăng điện thoại đi rồi, có ai nói cho cô biết vì sao đồng hồ lại hiển thị 3 giờ chiều không?
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu- đi làm muộn.
Người thứ hai xuất hiện- nhất định là Boss đại nhân đã phát hiện cô đi làm trễ, gọi điện thoại phê bình, làm thế nào mà lại không tiếp điện thoại của Boss cơ chứ ????
Ôi trời ơi, tiền thưởng cuối năm của cô...... Sam Sam muốn ứa nước mắt, vội vàng chạy thục mạng, nghĩ đến tiền thưởng, nhất định phải năn nỉ ỉ ôi, thê lương một chút, Sam Sam không khỏi đau lòng nghĩ.
Dần dần, lý trí cũng đã trở về.....a...... hôm nay là cuối tuần mà.
Ý nghĩ thứ ba hiện lên- tiền thưởng của cô vẫn còn đó.... yeah
Ý nghĩ thứ tư hiện lên- không trả lời điện thoại của Boss cũng không sao.
Tinh thần Sam Sam nhất thời tươi tỉnh hẳn lên.
Chỉ là.... cuối tuần Tổng tài gọi cô để làm gì? Tinh thần đang lên cao, đột ngột ỉu xìu.
Ký ức tối qua hiện chậm rãi, Boss đi dự tiệc cùng Sam Sam, Phong tiểu thư căn bản là chỉ đi Châu Âu có một chuyến trong tuần trăng mật, chứ không hề đi sau khi sinh như Boss nói.
Sam Sam cắn cắn ngón tay, nhíu mày nhớ lại, sau đó thì Boss tổng đưa cô về nhà, hình như còn tỏ tình với cô, cuối cùng là cô cự tuyết Tổng tài đại nhân.
Chờ một chút, hình như có gì đó kì kì....a..... Boss đại nhân thích cô? Tim Sam Sam đập thình thịch, bắt đầu hoảng loạn đứng lên.
Không phải, không phải, nhất định là cô đã nhớ lầm, tự nhận mình thua xa vẻ đẹp của Chu Hiểu Vi, tài trí bằng cấp còn kém xa so với A May, gia thế càng tầm thường, Tổng đại nhân như thế nào lại thích cô chứ?
Đúng vậy, không thể sai được. Tuy rằng Sam Sam nghĩ như vậy, nhưng tâm lại không hiểu sao thất thần đứng lên, dần dần mơ hồ muốn biết đó có phải là sự thật không.
A.... nhức đầu quá.
Sam Sam cẩu thả xếp chăn lại (chị này cứ luôn cẩu thả..... >.<)
Bỗng nhiên điện thoại reo, trong phòng đang yên lặng nên nhất thời thấy chói tai, tựa hồ như muốn người ta bắt máy nhanh một chút, nếu không sẽ mang lại phiền toái. Sam Sam vội vàng nhặt lấy điện thoại, vừa nhìn........ tâm run lên, suýt nữa là đánh rơi điện thoại. Hít một hơi sâu, tay run run nhấn vào nút nghe máy.
"Chủ...Chủ tịch"- Sam Sam lắp bắp.
Phong Đằng âm thanh không có chút tức giận truyền đến "Đang ở đâu?"
"......ở nhà."
"Anh đang ở dưới đợi, mau xuống lầu đi." -Ngữ khí không cho người khác cãi lại.
"Vì sao?"- Sam Sam không chút nghĩ ngợi thốt ra.
Bờ vai rộng của Boss đại nhân nhất thời lay động, tại sao ngày nghỉ ngơi của cô anh cũng muốn giữ lấy. Lập tức nhíu mày, từ khi nào mà cô lớn mật như vậy, ngang nhiên trêu Tổng tài đại nhân.
Phong Đằng có chút không vui, chần chờ hỏi: "Không rảnh?"
"À.... vâng, đúng vậy. Hôm nay em muốn dọn dẹp nhà cửa." ngữ khí rõ ràng lo lắng, bất an.
Phong Đằng mỉm cười, thật rất là quyến rũ a... nghĩ là trong nháy mắt có rất nhiều cô mê mẩn ấy chứ.
"Tốt lắm, mau xuống đây, anh cho em một phút." Sau đó không đợi Sam Sam trả lời mà quyết đoán ngắt liên lạc...
Sam Sam ngơ ngác nhìn di động, Boss đại nhân nói chuyện không ăn khớp gì cả, chẳng phải là cô vừa mới nói không rảnh sao? Chẳng hiểu Boss đại nhân nghe thành cái gì?
Hiện tại là Sam Sam vô cùng ảo não nhìn điện thoại, vì sao ngày nghỉ mà cũng bị cướp mất....
A.... hình như có quên cái gì đó.
Một phút đồng hồ?!
Sam Sam giật một cái, nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng mang giày vào, vô cùng lo lắng lao xuống lầu. Nhìn thấy Phong Đằng đang đứng dựa vào xe, cách cổng vài bước. Lúc nãy vội vã vì cái gì, mà giờ thấy nam nhân anh tuấn đứng đó lại nhất thời đứng yên. nhất định- nhất định cái kí ức kia là có thật. Bây giờ đối mặt thế nào với Boss đại nhân đây? Nếu như cô thực sự cự tuyệt Boss, liệu Boss đại nhân sẽ không "oán hận" cô chứ?
Thấy Sam Sam đứng bất động, một tia nhìn mạnh mẽ phi thẳng tới cô. Sam Sam ngẩng đầu, chống lại tia nhìn của Boss đại nhân, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp, Phong Đằng nào biết rằng đối phương tâm trí đang phiêu bồng, hất cằm, ý bảo cô đi tới nhanh một chút.
Sam Sam có chút suy nghĩ ngồi vào xe, nhỉn không chớp mắt gương mặt ngoài cửa sổ xe. Binh pháp Tôn Tử có câu: dĩ bất biến ứng vạn biến (Lấy cái bất động để đối phó với cái manh động). Thôi quyết định trầm mặc để đối phó, để bão tố mãnh liệt qua đi....A nhưng mà không được, không được. Thế chẳng phải nhường Boss đại nhân tấn công cô à, thực không công bằng....
Không công bằng.
Quên đi! Sam Sam không muốn nghĩ tới "tấn công". Thế thì, một nửa tập trung ý nghĩ, một nửa củng cố kế hoạch "trầm mặc". Kế hoạch "trầm mặc" của Sam Sam chưa được thực hiện thì Tổng tài đại nhân bỗng nhiên hướng đến cô, ngả người xuống....
Sam Sam nín thở ngước mắt nhìn Boss: " Chủ... Chũ tịch... anh....anh muốn làm.....làm gì?"
Trong mắt Phong Đằng xuất hiện tia cười, cũng không giải thích cái gì, tay trái thắt dây an toán cho Sam Sam, tay còn lại dùng lực đóng cửa xe lại.
"phanh" (cái này là nguyên tác, thật ra thì Schnee cũng hk hiểu âm thanh này là cái gì nữa a , chắc là tiếng đóng cửa xe =.=) một âm thanh vang lên. Đóng cửa xe rồi, Phong tổng xoay người nhắm hướng thẳng mà nhìn, mà nhấn ga. Sam Sam ngồi bên kia bất động, nhìn Phong tổng chằm chằm, Sam Sam nhất thời mặt ửng hồng, cảm thấy ngột ngạt, khó thở, tim đập cực nhanh.
Chủ...Chủ tịch đại nhân lúc nào lại ôn hoà như vậy, còn chu đáo thắt dây an toàn cho cô??
"Cạch" , Phong Đằng nhẹ nhàng xuống xe, đã đến nơi, Sam Sam cảm thấy nơi này hình như quen quen....
Phong Đằng nhếch miệng: "Em lên xe mà cũng quên không đóng cửa, ngồi lên xe rồi mà cũng không thắt dây an toàn, lại suy nghĩ cái gì? Làm gì khẩn trương như thế?"
Sam Sam nhìn Tổng đại nhân mỉm cười mà ý chí mê muội ( quyến rũ quá mà ), mãi một lúc mà không có phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn Boss, đến nói mà cũng quên mất tiêu luôn. Phong Đằng ngắm gương mặt ngơ ngác của Sam Sam, sau đó vô cùng vui sướng đi đỗ xe.
A a a a a a......chính xác là tối hôm qua .... Chủ tịch tỏ tình là sự thật! Như vậy cô cự tuyệt Boss đại nhân cũng là sự thực! Boss đại nhân sẽ không trả thù cô chứ? Thế tối hôm qua cô uống say lắm mới dám trắng trợn nói ra những lời này, chứ bình thường thì lá gan của cô có to bằng 10 người đi nữa cũng không dám nói như vậy. Chỉ là, nếu như đổi lại, lúc bình thường, cô có thể cự tuyệt tổng tài đại nhân không? Sam Sam lén lút nhìn thoáng qua gương mặt anh tuấn của Boss đại nhân để kiểm chứng, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, tay chân dường như cũng thấy thừa thải....
Vì vậy, sau khi đậu xe, Sam Sam vội vàng đi trước...
Chương 2:
Khu trung tâm thương mại XX?!
Sam Sam nghiêng đầu nhìn ngắm những ngôi nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, lắp đặt những thiết bị hiện đại, trước mắt là những cửa hàng xa hoa, kia là hội trường tráng lệ....
Đây đích thị là khu trung tâm thương mại CBD mà mọi người hay nói đến. Khu mua sắm giải trí cao cấp nổi tiếng lừng lẫy. Nơi kẻ có tiền mới dám vào, nơi những danh nhân anh tuấn tập trung....
tiền tài, quyền lực, địa vị! Sam Sam thấy mắt mình như nhoè đi....
"Sam Sam"- Boss mới từ bãi đỗ xe đi ra, thấy cô đứng im như phỗng thì trêu cô: "Em xem bầu trời làm gì? Thích cây cổ thụ à?"
Ai cũng biết là trong lời nói đó có ý trêu ghẹo, hơn 10 giây thì Sam Sam chấn chỉnh lại tinh thần, ý thức được Phong tổng đang đứng bên cạnh.
"Tổng tài, tìm được chỗ đậu xe rồi à?"
"Chúng ta đi vào thôi"
Sam Sam vui vè, hai mắt loé lên điểm sáng trong suốt.
Lẽ nào đống kiến trúc đó so với hắn còn hơn hẳn? Phong Đằng phiền muộn nhìn Sam Sam một cái. Đầu tiên đi đến công ty bách hoá building ZZ, Sam Sam có chút ngỡ ngàng nhìn xung quanh 4 phía, tấm tắc khen, nhưng tâm bị chấn động, tuyệt đối là bị chấn động, chấn động bởi thiết bị hiện đại, chấn động bởi cách bày biện, chấn động bởi hàng hoá, và nhất là bị chấn động bởi giá cả.... =.=
Tuy rằng đã đến thành phố S này 1 thời gian nhưng chưa bao giờ Sam Sam đến CBD. Một cái khăn mặt mà hai nghìn ba trăm tệ, bằng nửa tháng lương của cô rồi a.....TT^TT. Đến nơi này, cần cần cù cù làm việc cả tháng trời mới có lương thì đến CBD, 1 bộ đồ dùng (khăn mặt- bàn chải đánh răng- kem đánh răng) thì đã ngốn hết cả tháng lương của cô >.< các nhà tư bản quả nhiên là thích hút máu người a.... Đương nhiên là Đại Boss đi phía trước, Sam Sam chỉ dám nghĩ trong lòng....
Khu bán chăn mền ?!
Sam Sam nuốt nuốt nước miếng, Tổng tài đại nhân, ngài cũng phải tự mình đi mua đồ dùng sinh hoạt sao? Thế thì na cô tới đây làm cái gì a? Sẽ không bắt ta khuân vác chứ? Sam Sam vẻ mặt uể oải nghĩ.....
"Hoan nghênh đại nhân, ngài đây có cần em phục vụ gì không?" Người bán hàng hoà ái mỉm cười nhìn Phong Đằng, hoàn toàn bỏ qua cô gái đang đứng sau lưng.
Oa! Thật là một người đẹp a!
Một người đẹp mà phải làm người bán hàng tại một công ty bách hoá, thật là bất công a, bất công a~~ Sam Sam nổi lòng thương tâm.
Nhưng mà cũng phải ngẫm lại, những người làm ở CBD đều là quan to quý nhân, biết bao nhiêu người muốn đến làm người bán hàng ở CBD.
Phong Đằng tuỳ ý đi một vòng, Sam Sam nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, trước mặt đi tới một cô gái khuynh quốc khuynh thành.
Chương 2.2
"Tiên sinh, nếu như anh thấy mỏi mệt, chúng tôi có xoa bóp, phục vụ miễn phí, anh có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Oa! Đúng là cái mà ta cần bây giờ!
Sam Sam rất muốn đi mát xa một chút, phải tăng thể lực để một chút lao động khuân vác cho Boss đại nhân.... (thiệt hết nói lun)
Phong Đằng bỗng ngừng lại, nói rằng: "Sam Sam, thế nào?"
Sam Sam hài lòng, định đi đến trước mặt Boss đại nhân, Boss, chúng ta đi đến ngồi nghỉ mệt một chút a...
Thế nhưng Phong Đằng lại không ngồi xuống, vẻ mặt có chút suy nghĩ, Sam Sam bị Boss làm cho phát lạnh, Phong Đằng chỉ mỉm cười, sau đó ngạo nghễ nhìn người đẹp, dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Không cần"
Câu nói tan biến trong không khí, Sam Sam muốn được mát xa, tại sao tiểu thư kia lại không hỏi cô có cần hay không?
Phong Đằng lấy tay chỉ chỉ cửa hàng phía trước có để mấy bộ chăn bảo Sam Sam: "Em đi lựa mấy bộ chăn đơn, lấy ba bộ nào mà em thích ấy."
Sam Sam mắt choáng váng, Chủ tịch, anh muốn mua chăn thì tại sao lại bắt cô lựa, Huống hồ Chủ tịch đại nhân, anh không phải là người bình thường, kêu tôi tới đây lựa chăn là vì cái gì? TT^TT
"Có chuyện gì vậy?" Phong Đằng híp mắt, Sam Sam đột nhiên cảm thấy một cảm giác áp đặt quen thuộc kéo đến.
Đương nhiên là có vấn đề! Nhưng vấn đề lớn nhất là Sam Sam không thể nói những lời mà nãy giờ lòng đang gào thét (tội nghiệp a), cũng không thể làm gì khác hơn là tinh thần uể oải đi lựa chăn. =.=
"Phong tổng"
Trong không gian tĩnh mịch bỗng đột ngọt vang lên một tiếng hô lớn, Sam Sam không tự chủ được, ngoái đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh ấy, một nam nhân trung niên thập phân tri thức bước nhanh tới trước mặt Boss, nhiệt tình hoà hảo bắt tay Boss.
Phong Đằng lễ phép mỉm cười: "Trần tổng, đã lâu không gặp, gần đây ngài có khoẻ không?"
"Cũng không tệ lắm, bất quá đâu bì được với Phong tồng, tiền lời hàng năm của tập đoàn Phong Đằng, tài chính của khu trung tâm H thì miễn chê, thật là giá trị, Phong tổng tuy tuổi còn trẻ nhưng đầy hứa hẹn...."
Hai con người này đều nói ra những lời khách sáo, dối tra.... Sam Sam thấy trong lòng có chút khó chịu, gọi người bán hàng hỏi một chút giá của các bộ chăn.
Phong tổng đang cùng Trân tổng bàn thảo, nghe thấy Sam Sam đi hỏi giá thì ngừng lại, xoay người nói: "Lựa được rồi?" (chắc Boss sợ chị SS nghe giá rồi hết hồn )
"Vâng. Anh xem ba bộ này đươc không?"
"Em quyết định là được." Sam Sam nhờ người bán hàng đóng gói lại. Không biết Tổng tài nói những gì mà vẻ mặt trầm lại nhìn Trần tổng đại nhân, Trần tổng cực kì ít cười, sau đó đứng dậy vỗ vỗ bàn tay lên lưng Phong tổng, Sam Sam không khỏi thay Phong tổng thấy bực mình....
Tái trò chuyện vài câu, Trần tổng liền cáo từ.
"Tổng cộng là mười sáu vạn tám"
Oa! Thật là giá trên trời a!
Ba bộ chăn mà cư nhiên lấy của người ta mười sáu vạn tám. Xin cho hỏi mua chăn này là để cho Hoàng thượng dùng sao? sam sam không khỏi cảm thấy. Tuy rằng không là cô trả tiền, dù sao cũng là chăn cô chọn, nhưng quả thật chăn này thêu rất đẹp, đương nhiên, đương nhiên thêu đẹp như vậy nên mắc hơn chăn thường, Sam Sam ngực thấy áy náy cực kì.
Phong Đằng rút chi phiếu trong túi ra, chân mày hơi nhíu lại, sau đó nhẹ nhàng trả tiền - giao dịch hoàn tất.
"Trực tiếp gửi vật phẩm đến địa chỉ này" Phong Đằng bình tĩnh yêu cầu.
"Cảm ơn quý khách đã chiếu cố, hoan nghênh lần sau."
Người bán hàng vui vẻ tiễn 2 người, Sam Sam tinh thần uể oải nhìn Boss đại nhân.
Đã đi một đoạn khá xa mà Sam Sam vẫn cúi đầu im lặng không nói gì. Phong Đằng thấy thế, tinh thần đang vui vẻ cũng suy giảm, chính vì Sam Sam vẫn giữ nguyên tư thế hoá đá kia mà Phong Đằng nhịn không được mở miệng hỏi:
"Có chuyện gì à?"
Sam Sam rốt cuộc có động tĩnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt hối lỗi sau đó lại trở lại nguyên trạng thái ban đầu, Phong Đằng có điểm nghi hoặc không tự giải thích được.
"Làm sao vậy?"
Sam Sam cắn cắn môi, tim đậm mạnh, quyết định "chịu đòn nhân tội", a, mặc kệ a.....
"Chủ...Chủ tịch, em sai rồi, em chỉ là quan tâm đến kiểu dáng mà không quan tâm đến giá cả, làm cho Chủ tịch phải chi nhiều tiền uổng phí như vậy, em thực sự xin lỗi anh a! Như vầy đi, em sẽ bù đắp tổn thất cho anh, anh cứ trừ lương em đi ạ." Sam Sam đánh liều một phen nói.
Phong Đằng không nói gì, chỉ nhìn Sam Sam một chút, vài giây sau mới nói: "Anh luôn xem tiền tài là cặn bã" (anh này nói chuyện sock quá a )
Sam Sam há hốc mồm, cứng họng.....
"Thế thì...."
Sam Sam hết biết nói gì luôn.
Phong Đằng vẫn không nói gì, chỉ nhìn hai bên rái phải như đang nỗ lực giảm thiểu những cảm giác tội lỗi mà Sam Sam đang gánh. (lo thế)
"À.. Cái kia.....cái kia, ngày hôm nay em ngủ thẳng tới 3h chiều mới rời giường, chưa ăn cái gì, sở dĩ....." cho nên bây giờ đã đói bụng thì cũng không thể trách cô a.
Phong đằng tiếp tục không nói gì, dùng ánh mắt dòm heo nhìn Tiết Sam Sam, Sam Sam bất giác cuối đầu, bàn tay nắm nắm lấy ngón trỏ.....
"Nhà em có còn gì ăn không?" Phong Đằng nhàn nhạt hỏi thăm.
Ách, cái gì? Sam Sam đột nhiên phản ứng: "Đồ ăn? Không còn!"
Sam Sam làm ở công ty, cơ bản cơm trưa đều giải quyết ở công ty. Thỉnh thoảng mới ăn ở nhà.
Phong Đằng không nói gì nữa, chỉ để im lặng, trả lại sự yên tĩnh trong xe.....
hết chương 2.
Chuyện ngày Valentine
Ngày Valentine thành phố A rất nhộn nhịp. thế nhưng Sam Sam lại vô cùng sầu não. Hôm nay là ngày lễ, công ty phá lệ cho nghỉ làm sớm hơn mọi ngày, nhưng Sam Sam lại bị A May thông báo hết giờ phải ở lại "làm thêm giờ" cùng chủ tịch. Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của A May mà Sam Sam nổi cả gai ốc. Chẳng lẽ hôm nay ông chủ cũng gọi cô đi làm nhân viên nhặt thức ăn sao? Trong đầu Sam Sam đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng: ông chủ ngồi ăn uống thân mật với bạn gái còn cô thì ngồi thảm hại một bên để nhặt thức ăn. Sam Sam bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái và đưa ra một quyết định động trời: Cô bãi công! Thế nên, sau khi tan làm, Sam Sam nhanh chóng lẩn vào đám đông, trốn về.
Buổi tối, phố xá đã lên đèn.
Sam Sam đến quán mì thịt bò quen thuộc, ăn một bát mì thịt bò nóng hổi. Cái cảnh tượng hiện ra hôm nay trong đầu làm Sam Sam thấy khó chịu, mặc dù bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy....
"Ăn uống cũng vui vẻ đấy nhỉ." một câu nói chẳng nóng mà cũng chẳng lạnh chui vào tai cô. Sam Sam đột nhiên ngây người ra, nhìn vào Boss đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cái vẻ mặt đấy không phải là kinh ngạc sao. Thật là đen đủi, đã mạo hiểm cả nguy cơ bị trừ tiền thưởng để bãi công thế mà lại bị tóm được! Sam Sam thở dài ngao ngán. Phong Đằng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người nào đó, khẽ mỉm cười, không ngờ chỉ nghĩ là thử đến chỗ này để tìm thế mà tìm được thật.
"Chủ tịch, sao ngài lại ở đây?" thực ra Sam Sam còn muốn hỏi, sao anh không cùng bạn gái dự lễ tình nhân, có phải anh tìm tôi để tình sổ không.
" Vì hôm nay có người bãi công." Phong Đằng chậm rãi nói.
Trái tim của Sam Sam giật nảy lên, quả nhiên! Anh ta đến tóm cô đây mà. Sam Sam cố gắng nghĩ cách làm thế nào để bù đắp được việc bãi công ngày hôm nay, để giành lại món tiền thưởng đang dần dần rời khỏi cô. Cuối cùng, buột miêng nói: "Chủ tịch, tôi mời anh ăn mì thịt bò, được không?"
Một lúc sau, bát mì thịt bò bốc hơi nghi ngút được bưng lên, Sam Sam theo thói quen liền cầm đũa lên nhặt từng tí rau thơm trong bát mì ra. Phong Đằng cắn một miếng thịt bò, khẽ nhíu mày.
" Không ngon sao?" Sam Sam nghi ngờ hỏi, không phải chứ, thịt bò hôm nay rõ ràng rất ngon mà, chẳng lẽ bát mì của Boss có vấn đề gì sao? Sam Sam liền gắp miếng thịt bò ăn dở trong bát của Boss lên cho vào miệng, lẩm bẩm: "Không có mùi lạ, ngon lắm mà......." vẫn chưa nói hết, Sam Sam bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: cô lại ăn thức ăn thừa của Boss! Lần trước ăn thức ăn trong bát của Boss có thể có nước bọt của Boss, nhưng lần này thịt bò trong bát của Boss chắc chắn có nước bọt của Boss, vì miếng thịt bò này Boss đã cắn rồi.... Sam Sam .................................. Nhìn vẻ mặt của Sam Sam, nét cười hiện lên trên mặt Phong Đằng, "Anh, ăn phải, hạt tiêu."
Trên xe, Sam Sam vẫn còn đau đầu về chuyện "thịt bò nước bọt" lúc nãy, nhưng Boss ở bên cạnh tâm trạng dường như rất tốt. Sam Sam vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày Valentine ở thành phố A thật là nhộn nhịp, những cặp tình nhân đi lại trên phố tạo ra những cảnh tượng hạnh phúc, nhìn những bông hồng mà các cô gái cầm trên tay, Sam Sam cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, ngượng ngùng nghĩ ngợi: "Mình cũng chẳng còn ít tuổi nữa rồi, sao chẳng có ai theo đuổi thế nhỉ?"
"Đi mua một bó hoa." Boss ở bên cạnh lên tiếng. Sam Sam quay sang thấy Boss đang nhìn cô chăm chú và đưa mấy trăm đồng ra trước mặt cô.
"Mua hoa làm gì?" Sam Sam đầy vẻ dò hỏi.
"Tặng bạn gái." trong mắt dường như Boss lấp lánh ánh cười.
Sam Sam nghe thấy, vô cùng phẫn nộ, trong bụng lẩm bẩm, đến hoa tặng bạn gái cũng bắt mình đi mua, chẳng lẽ mình lại "vinh dự được thăng chức" nhân viên mua hoa? Mặc dùng phẫn nộ, nhưng vì bị nô dịch đã thành thói quen nên Sam Sam vẫn xuống xe đi mua một bó hoa hồng mà cô thấy là đẹp nhất. Đưa cho Boss, Boss nhận lấy, tiện tay để ra ghế sau. Sam Sam nhìn bó hoa hồng qua gương chiếu hậu, cảm thấy càng nhìn càng gai mắt, cái câu "tặng bạn gái" nghe sao mà ngứa tai.
Cuối cùng thì cũng về đến khu nhà Sam Sam ở, Sam Sam cởi dây bảo hiểm, mở cửa xe, xuống xe, quay đầu lại, cảm ơn ông chủ đã đưa cô về nhà. Đang quay người đi, thì bó hoa hồng "gai mắt" ấy được đưa từ trong xe ra, phía sau bó hoa là khuôn mặt tươi cười của Phong Đằng.
"Cầm lấy" Boss nói rất vui vẻ.
"Á? Cái, cái này, không phải tặng, cho bạn gái anh sao?" Sam Sam cảm thấy đầu óc có chút không ổn.
"Đúng. Cái này, là , tặng, cho, bạn, gái, của anh." Phong Đằng nói từng chữ một, vừa nói vừa nổ máy xe.
Cuối cùng vẻ mặt của Sam Sam từ kinh ngạc chuyển sang nghi hoặc, từ nghi hoặc chuyển sang mơ màng, cuối cùng thì đứng ngây người nhìn theo chiếc xe của Boss đang xa dần.
Hết ngoại truyện 12 = =
Nhật kí thang máy
ve ve
Ban đêm ánh đèn sáng lạn, Sam Sam buồn bực ngồi ở văn phòng chủ tịch, trong đầu vang lên tiếng nói vào buổi chiều kia:
BOSS: "Buổi chiều làm việc xong thì lên đây".
Sam Sam: "Giữa trưa không phải đã lên rồi sao, buổi tối em, em, em. . . . . . Có. . . . . . Việc."
Im lặng một lúc xong, Sam Sam hình như nhìn thấy BOSS cau mày, sau đó bảo thư kí đưa cho cô toàn bộ tiền thưởng cuối năm, tiền thưởng, tiền thưởng. Vì thế Sam Sam nhà ta đã khuất phục trước tiền và quyền nghiêm trọng nói: "Được, chủ tịch, làm việc xong em lập tức lên đây."
Vì thế, Sam Sam lại ngồi ở cái chỗ hàng ngày cô bị ngược đãi, đáng lẽ ra cô nên cùng Song Nghi đi xem KTV mà! Đồ tư bản độc ác! !
Trời dần dần tối, Sam Sam nằm trên sa lon, sắp đói đến bất tỉnh, đang lúc chỉ mảnh treo chuông thì BOSS lên tiếng , "Chúng ta hôm nay ra ngoài ăn tối."
Sam Sam nghi hoặc đi theo sau BOSS, đột nhiên phát hiện các đồng nghiệp đều đã ra về, toàn bộ hành lang trống trơn không một bóng người, một vài hình ảnh khủng bố tràn vào trong đầu Sam Sam, vì thế cô phải đi sát theo sau BOSS, càng sợ càng sát, dường như dính vào mặt sau của BOSS, không mảy may phát hiện khóe môi Phong Đằng hơi nhếch lên.
Trong thang máy Sam Sam nghĩ, hôm nay đi ăn ở Hồng Môn Yến, cô sắp phải làm nhân viên gắp đồ ăn cho BOSS suốt đời rồi, Sam Sam không khỏi rùng mình. "Đinh" một tiếng, thang máy dừng lại, Sam Sam dùng sức đập đập vài cái nút, lắp ba lắp bắp: "Cúp...điện"
"Không mở được."BOSS nhíu mày nhìn thoáng qua di động, mặt không chút thay đổi nói;"Hai người chúng ta bị nhốt bên trong rồi ."Máu trong người Sam Sam chạy như điên, cô phải ở trong thang máy cả đêm! Tất cả là lỗi của BOSS! Sam Sam tức giận tìm chỗ cách BOSS xa nhất ngồi xổm xuống.
"Lại đây ngồi."BOSS lên tiếng .
Sam Sam lết từng bước qua như rùa, ngồi xổm bên cạnh BOSS. BOSS dựa vào tường, nhắm mắt lại. Sam Sam cúi đầu y như con cún, lúc đếm tới 999, Sam Sam phát hiện BOSS giống như đang ngủ. Vì thế Sam Sam, người can đảm nhất dán sát vào nhìn kỹ nhà đại tư bản, trong lòng ca thán, BOSS quả thực rất đẹp trai! Đang lúc Sam Sam muốn dời mắt khỏi BOSS, BOSS mở mắt ra, nhìn thẳng vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người nào đó. Ho nhẹ một tiếng, Sam Sam cảm thấy máu trong người cô tất cả đều tập trung ở sau gáy, đầu ngẩng lên cũng không được, cúi cũng không xong, phong đằng nhìn thấy dáng vẻ của cô có vẻ rất vừa lòng, khẽ mỉm cười nhìn Sam Sam. Sam Sam cảm thấy lưng như bị gai đâm, cố gắng tìm kiếm từ ngữ nói, "Chủ tịch, anh lạnh không? Em, em, em đưa áo khoác cho anh mặc."Nói xong Sam Sam vô cùng tiếc rẻ cởi áo khoác ra, nụ cười của BOSS đóng băng trên mặt, nhận lấy áo khoác Sam Sam đưa tiếp tục nhắm mắt, Sam Sam đáng thương vừa đói vừa lạnh cũng muốn ngủ. . . . . .
A, sao lại có cảm giác hàng tá con mắt đang nhìn chằm chằm mình thế này? Sam Sam mở mắt ra, phát hiện trước thang máy tụ tập đầy ánh mắt chăm chú nghiên cứu, này, này. . . . . .
Vật triển lãm chính là cô, đầu của cô vẫn đang đặt trên đùi BOSS! Nếu có thể Sam Sam thật không muốn thừa nhận cái đầu này là của cô ~
"Còn không đứng lên."BOSS lên tiếng , trong giọng nói tràn ngập ý cười.
Sam Sam đứng dậy phát hiện cái chuyện mà cô vừa mới tạo ra, áo khoác của cô và của BOSS đều ở trên người cô! Cô như bị mộng du kéo áo khoác của BOSS xuống, Sam Sam đau khổ nghĩ, lí nhí hỏi: "Anh, anh, anh, áo của anh sao lại ở, ở, chỗ em?"
"Của anh cũng là của em."Phong đằng ý cười càng đậm.
Cái gì mà 'Của anh cũng là của em'!!, Sam Sam choáng váng nghĩ, cố muốn, thật sự muốn... hắt hơi một cái
"Bị cảm à?"Phong đằng nhíu mày.
Sam Sam ngồi im nghiêm trọng gật đầu lia lịa nói: "Em là vì chăm sóc ông chủ mà bị cảm, có trợ phí thuốc men không? Có tính là tai nạn lao động không?"
Hết ngoại truyện 13 = =, có ngắn gọn quá không nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro