Sam sam II chương 3
Chương 3:
Edit: Schnee & ss Thảo
Chủ tịch, anh tới siêu thị làm gì thế?
Sam sam nghi hoặc nhìn đại Boss
" Chẳng phải e nói không có thức ăn sao? Mau vào mua thức ăn thôi"
Sam sam đột nhiên cảm động đến rơi nước mắt nhìn Phong Boss - Chủ tịch anh thật sự là quá chu đáo rồi.
"Vâng", Sam sam gật đầu liên tục,
"Cảm ơn Chủ tịch, đợi lát nữa em sẽ tự mình đi về, thực sự là rất cảm ơn anh". Tiết kiệm được một đoạn đường đến siêu thị, Sam sam cảm thấy rất hài lòng, càng liên tiếp nói lời cám ơn.
Trời ơi là trời, Sam sam liếm liếm môi, nuốt nuốt nước bọt, nhanh chóng mở cửa xe, hùng hổ bước xuống, không quên đóng cửa xe...Động tác dứt khoát, nhanh chóng liền mạch.
"Chúng ta cùng đi thôi". Một giọng nói trầm ấm vang lên
"Được" Sam sam không nghĩ ngợi thốt ra.
Đi ư, Sam sam ngẩng đầu, chôn chân tại chỗ, đại Boss đã nhanh chóng bước tới bên cạnh, liếc mắt nhìn, không thèm giải thích vì sao anh cũng xuống xe.
Anh ta liệu có thể cũng mua cái gì trong siêu thị này ư? Sam sam chực rớt nước mắt đành ngậm ngùi theo sau Boss đại nhân đi vào.
Cuối tuần siêu thị đông nghịt người, có cũng những đôi những cặp đi với nhau, lại cũng có cả 1 gia đình cùng đi siêu thị, không khí rất náo nhiệt, từ xa có một đôi nam nữ trẻ tuổi thong dong bước vào.
Nam nhân phong thái anh tuấn, vóc dáng ngời ngời, tinh thần toát lên vẻ ngạo mạn xa cách, đông đảo các thiếu nữ quay lại nhìn trộm nhưng không dám mạo muội đến gần. Nữ nhân có khuôn mặt khả ái, tuy nhiên nếu so sánh với những người khác thì cũng không có gì vượt trội.
Phong Đằng không mảy may chú ý, tư thái thong dong đi xuyên qua đám đông như thường, nhìn trái phải hai bên giá hàng hoá, chỉ cần là những sản phẩm dinh dưỡng giá trị cao thì đều lấy xuống cho vào xe đẩy hành lý.
Sam sam tay đẩy xe chứa đầy hàng hóa cồng kềnh, cật lực theo sát phía sau đại Boss, đầu óc nhanh chóng hoạt động để rẽ trái rẽ phải, tránh ngược tránh xuôi, nhìn quanh bốn phía không khỏi có chút thèm thuồng. Trong lòng dần dần có chút khó chịu.
Thật coi thường!
Boss đại nhân bắt nạt phụ nữ!
Sam sam lầm bầm mắng, bỗng nhiên Phong Đằng tự nhiên phát hiện gì đó quay đầu lại nhìn cô, lo lắng nói: "Sam sam, em đang nói xấu gì anh đấy?"
Ách, Sam sam vô cùng hoảng hốt, lẽ nào tổng tài đại nhân có thể đi guốc trong bụng người khác sao? Hay là anh ta có sóng điện não khác người nên có thể biết được người khác nghĩ gì?
"A, hà hà" Sam sam chột dạ cười gượng vài tiếng, nhanh chóng lấp liếm: "Tổng tài, em làm sao dám nói xấu anh, em coi anh như thần tượng để ngưỡng mộ làm sao có thể nghĩ xấu cho anh được."
Phong Đằng cau mày nửa tin nửa ngờ, ánh mắt nhìn thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, môi run run, liền rút khăn tay đưa cho Sam sam "Lau mồ hôi đi, không nhiễm lạnh bây giờ." Sau đó quay người nhìn về hướng hàng hoá, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Sam sam bất động, mắt mở lớn trừng trừng nhìn đại Boss, tại sao cô thấy gương mặt Boss đại nhân hình như hơi đỏ, chẳng lẽ ánh sáng ở đây có vấn đề gì sao.
Khăn tay...Cô không dám dùng khăn tay của chính tổng tài đại nhân lau mồ hôi, tổng tài đại nhân đưa khăn tay cho cô không sợ sẽ bị bẩn sao, thật đáng tiếc à.
Vì vậy, Sam sam há mồm nói: "Tổng tài, em không..."
"Muốn anh giúp em lau mồ hôi sao?" Phong Đằng không đợi cô nói hết câu, bỗng nhiên ngắt lời hỏi.
Đại boss muốn giúp cô lau mồ hôi!...Sam sam kinh ngạc cằm như rớt xuống đất.
Được rồi, thật đáng sợ a.
Sam sam trấn an tư tưởng, run rẩy vươn tay tiếp nhận khăn tay từ tổng tài đại nhân, Ách, tự nhiên sam sam không kiềm được mặt đỏ ửng.
Phong Đằng nhìn khuôn mặt trơn bóng không chút mồ hôi của Sam sam cảm thấy thoả mãn vô cùng nói : "Khăn tay này tặng cho em, không phải trả lại đâu, cũng không bị khấu trừ vào lương".
Sam sam đứng yên tại chỗ, cảm động đến rơi nước mắt.
Boss, anh đi nhanh quá, em không theo kịp!
Phong Đằng nghe mơ hồ phía sau có tiếng hét, dừng lại trước quầy tính tiền. Sam sam thấy vậy, chụp lấy cơ hội nghỉ ngơi mà thở dốc, ngồi tạm vào nửa người vào phía sau xe đẩy để hồi sức.
"Sam sam"
Gì nữa chứ. Đúng rồi, kêu tên cô thân thiết như vậy trước đám đông, kinh nghiệm nói cho Sam sam biết, thông thường trong tình huống này Boss đại nhân sẽ chuẩn bị làm một việc tốt nào đó. Tuy là đại Boss thích sai khiến thuộc hạ, nhưng mọi chuyện cũng không hẳn là đại Boss không muốn làm, ăn uống no say cũng là một quyền lợi.
Đúng vậy
Sam sam đứng thẳng dậy, sửa lại trang phục, đi nhanh về phía trước "Yes, Boss!"
Tiết Sam sam ngươi sẽ không thể thua kém một điểm nào hết. Sam sam cảm thấy uể oải trong lòng chút xíu.
Phong Đằng nhíu mày kinh ngạc, liếc Sam sam với ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, đoạn quay đầu, hướng về phía rau diếp cá trước mặt nói: " Rau diếp cá là món ăn rất tốt"
Cái gì? Sam sam bị những lời này của đại Boss làm cho đờ người không suy nghĩ được gì. Nói không nên lời, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nghĩ đến cảm giác khi ăn thứ lộn nhộn đó, sam sam trong lòng không khỏi trở nên chán nản.
" Em có biết làm rau diếp cá không?" Phòng Đằng như chợt nhớ ra liền hỏi. <Món này không biết có phải dịch như thế không nữa, nếu không phải mong mọi người bỏ quá cho>
Có, biết. Sam sam gật đầu.
" Rau diếp cá ăn ngon không?" Phong Đằng hỏi ngược lại
Ờ, ăn ngon. Sam sam gật đầu, Boss, người nói cái gì chẳng phải đều đúng sao.
"Rau diếp cá là món rất tốt cho gan" Phong Đằng không bỏ qua.
Oài, đúng vậy, Sam sam tiếp tục gật đầu, tổng tài, kỳ thực anh không cần phải nhấn mạnh nhiều như vậy.
Phong Đằng thật ra lại không nói thêm câu gì, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt biểu tình kiểu "đúng là đồ trẻ con không hiểu gì" nhìn Tiết sam sam, nhất thời bầu không khí có chút cổ quái. Sam sam chần chừ ngẩng đầu lên, đại Boss buồn phiền nhìn lại, Sam sam giống như trẻ con làm sai việc gì đó, xấu hổ cúi đầu, trong lòng buồn bực nghĩ Boss đại nhân lại làm sao vậy?
Này...Boss....Này....Boss
A!!! Sam sam bừng tỉnh ngẩng đầu, tổng tài đại nhân nói nhiều lần như vậy chính là muốn ăn rau diếp cá để bổ gan thôi mà. Thật là, tổng tài à, anh nói mịt mờ như vậy, nhiều thâm ý như vậy làm sao người ta hiểu được ý nghĩa đây... Sam sam một mặt oán thầm một mặt bèn kêu người bán hàng lấy một ít rau diếp cá. Ôi muốn tha cho người khác cũng không được, như thế này vừa tiết kiệm lại rất có lợi ích thực tế sao.
Quả nhiên, mãi sau tổng tài đại nhân sắc mặt sáng sủa lên rất nhiều, lo lắng thốt lên "Hiện tại em vẫn tiếp tục ăn rau xanh đi". Nói xong liền quay đầu bước tiếp.
Sam sam liếc nhìn tổng tài, cái đó mà làm món chính được sao? Mà thôi đi, Sam sam lại tiếp tục cố sức đẩy xe hàng đi theo hướng tổng tài đại nhân phía trước, nhìn thấy một đám nữ sinh quay đầu lại, mang theo ánh mắt ao ước nhìn về phía Phong Đằng đang thản nhiên bước đi, sau đó nhìn lại xe đẩy hàng trong tay mình, hàng hóa chồng chất như núi, thực sự cảm thấy đố kỵ không bằng làm thân trâu ngựa, cũng không khỏi thốt lên: đây chính là vùi hoa dập liễu đó.
Ôm một đống hàng hóa, Sam sam cảm thấy đặc biệt hài lòng, tiếc là không thể lập tức về nhà, người đau ê ẩm mà chỉ biết than trời. Điều duy nhất không hoàn mỹ đó là bầu không khí trong xe đang có phần nặng nề. Từ siêu thị đi ra, tổng tài đại nhân nhiệt tình muốn đưa cô về nhà, sam sam thực sự không có cách nào từ chối thịnh tình của Boss đại nhân, đành phải đáp ứng, kỳ thực chính là cô bị khuất phục bởi uy quyền của Boss.
Trên đường, đại Boss chuyên tâm lái xe, Sam sam cũng không tiện trò chuyện cùng, nhưng trong đầu vẫn hiện lên những hồi ức từ tối qua, khuôn mặt từ từ ửng đỏ, không khí trong xe đột nhiên cảm thấy vài phần bức bối khó chịu...May mà siêu thị không xa nhà cô lắm, từ xa đã nhìn thấy cổng nhà, Sam sam ngầm thở dài một tiếng.
--------------0-o-0-----------------
" Tổng tài, về đến nhà em rồi, cám ơn anh đã đưa em về nha" Sam sam hài lòng nói, trong lòng thầm cảm ơn ông trời.
Phong Đằng đỗ xe lại, chậm rãi nói: "Không có gì".
Ồ, tổng tài đại nhân, thực sự quá khách khí rồi!!! Ha ha, thế nhưng, thế nhưng, úi... tổng tài, vì sao anh lại cởi bỏ dây đai an toàn của mình vậy?
Sam sam chợt cảm thấy một loại dự cảm không lành, chần chờ hỏi: "Tổng tài, không phải là anh định lên nhà em đấy chứ"
"Thế nào? Không được ư"
"Đương nhiên..." Hai chữ này mới nói ra miệng, đại Boss liền dùng ánh mắt sát thương cực đại chiếu lên cô, Sam sam nhất thời á khẩu mà đem chữ "Không" nuốt lại trong bụng không dám nói ra, đành phải ngậm ngùi nói nốt từ " Đi".
"Đương nhiên đi" Phòng Đằng mỉm cười thoả mãn, " Nếu thịnh tình đã không thể chối từ, anh cũng không thể làm gì khác hơn là lên rồi" T_T
Sam sam cứng họng, lẽ nào "mắt đã phản bội tâm" sao? Mình đâu có biểu hiện nào là nhiệt tình nhỉ? Boss đại nhân lại càng lấy đâu ra biểu hiện mà không thể chối từ chứ?
Phong Đằng nhìn Sam sam, đáy mắt hiện lên tia nhìn trìu mến, Sam sam hoàn toàn không kịp nắm bắt tia nhìn đó thì đã nghe đại Boss nói: "Sam sam, em không nên câu nệ coi anh là cấp trên, là tổng tài đến thăm nhà em". Anh muốn em xem anh như là một người con trai bình thường đến nhà em thôi.
Sam sam ngây người, không xem anh như là đại Boss, vậy anh đến thăm nhà với tư cách gì chứ?
"Sam sam"
Một tiếng gọi vui mừng vang lên, chặn ngay những lời Sam sam chưa kịp nói ra. Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện ngay trước ánh nhìn của Sam sam và Phong Đằng, hóa ra là bác Lâm hàng xóm trên lầu của Sam sam.
Bác Lâm là một phụ nữ tính tình dễ chịu. Khi Sam sam một mình lẻ loi đến thành phố S công tác, đang tìm nhà ở, bác Lâm thấy Sam sam là một cô gái xa nhà, công việc lại cực khổ, chi bằng cho Sam sam thuê nhà một thời gian, khi đã ở chung, liền phát hiện ra Sam sam là cô gái ngây thơ lãng mạn, thật sự đáng yêu, nên càng thêm yêu quý.
Lúc này, Sam sam thấy bác Lâm thấy bác Lâm nhất thời tiến đến tươi cười xán lạn, bèn từ tốn chào hỏi : "Bác Lâm"
Bà Lâm tủm tìm cười, lén nhìn đánh giá Phong Đằng...Mắt diện mày ngài, diện mạo bất phàm, chỉ cần nhìn qua cũng biết là người có tiền.
Bà Lâm đến bên Sam sam ghé tai nói nhỏ: "Sao không giới thiệu đi cháu?"
Ôi trời, Sam sam cảm thấy không còn cách nào khác, bèn nhẹ nhàng nói, trịnh trọng giới thiệu hai người với nhau: "Đây là bác Lâm người trước giờ luôn quan tâm đến em." Sau đó Sam sam cung kính quay sang đại Boss giới thiệu: "Vị này là...."
Nói đến đó Sam sam dừng ngay lại, cô vốn định nói "Vị này là chủ tịch công ty cháu Phong tổng tài", bỗng nhiên nhớ tới lời Boss đại nhân vừa nói-- Sam sam, em không nên câu nệ coi anh là cấp trên, là tổng tài đến thăm nhà em.
Sam sam đang nghĩ ngợi, liền buột miệng nói ra: "Vị này là ....người cháu vừa quen"
Phong Đằng bị chấn động đứng sững người (khiếp sợ quá độ), chiếu một tia nhìn tức giận liếc Sam sam, nhưng ngại có người lạ đang ở đây. Dù sao Phong Đằng cũng lăn lộn trên thương trường nhiều, đã sớm học được cách khống chế cảm xúc của bản thân. Anh liền thay đổi thái độ, thân mật nắm tay bà Lâm khiêm tốn nói: "Cháu chào bác Lâm, cháu là Phong Đằng, lần đầu gặp mặt có phần thất thố, ngày khác cháu sẽ đến nhà chào hỏi bác, cảm ơn bác bấy lâu đã quan tâm giúp đỡ cho Sam sam."
Sam sam đứng bên cạnh giương mắt nhìn nghĩ thầm: Tổng tài, người bác Lâm quan tâm là cô, thế nào anh ta lại đến cảm ơn chứ.
Bà Lâm vui tươi hớn hở, ngoài miệng nói: "Đâu đâu, không có gì...", trong lòng nghĩ thầm: ta không tin, nếu chỉ là người vừa mới quan làm sao Sam sam có thể dẫn anh ta về nhà, lại cùng đi với nhau rất thân mật.
Ồ, bà Lâm cho rằng sam sam xấu hổ, không tiện nói rõ ràng quan hệ với người con trai này, dù Phong Đằng chỉ nói một câu nhưng thật ra lại cảm thấy vô cùng cảm động, ôi, tiểu tử này nhất định là đang để ý Sam sam. Bà Lâm rất hài lòng, thức thời nói rằng phải quay về nhà nấu cơm ngay, phải về nhà nấu cơm ngay, quay người nhanh chóng rời khỏi đó.
Sam sam nhìn bà Lâm bước đi lòng thầm nghĩ: đã sống đến nửa đời người, bác ý vẫn có thể đi nhanh như vậy, thật là càng già càng dẻo dai: "gừng càng già càng cay" a.
Phong Đằng nhìn dáng vẻ Sam Sam xuất thần, cúi người nói nhỏ bên tai: "Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? Còn không mau đi mở cửa?"
Nam nhân phong độ như vậy đứng gần kề, Phong Đằng ho nhẹ một tiếng, hơi thở sát ngay cổ Sam Sam, làm cho toàn thân cô cảm thấy tê dại. Sam Sam mất kiểm soát, mặt đỏ ửng lên. Chủ...Chủ tịch...Anh...Anh làm ơn đừng có đứng....đứng gần như vậy có được không?
Sam Sam cảm thấy gượng gạo, đã mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, tựa hồ bao nhiệt trong người đều toả ra hết...... Thật là mất mặt quá a..!
Sam Sam lập tức cúi đầu, hoảng loạn tìm chìa khoá, cũng không dám ngẩng đầu lên, sợ rằng Boss sẽ thấy khuôn mặt đang e thẹn của cô..
Phong Đằng bất giác cười khẽ..A... khuôn mặt Sam Sam như muốn đồng nhất một màu đỏ..thật là khiến người khác muốn hôn một cái.. Hắc hắc hắc, Phong Đằng đã đạt được mục đích, bèn âm hiểm cười cười, cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của Sam Sam...
A.. thật là thú vị!
"Em đang tìm cái gì?" Phong Đằng từ phía sau Sam Sam tiến lại gần hỏi.
Sam Sam lắp bắp: "Em....Em đang tìm.... tìm cái chìa khoá."
Phong Đằng chung quy là nhịn không được, thẳng người cười ha ha, hoàn toàn mất đi dáng vẻ thường ngày. Sam Sam kinh ngạc xoay người nhìn Boss đại nhân, mắt choáng váng, Chủ...chủ tịch... anh làm sao vậy? Chờ cô ý thức được hành động vừa rồi rất là ngớ ngẩn, liền hối hận, chỉ muốn chui xuống cái hố nào đấy..
Thượng đế! Con sai rồi, hiện giờ con đang rất thành tâm ăn năn, người tha thứ cho con a!!
Tâm trí Sam Sam đang kêu gào thảm thiết, rốt cục thì cũng tìm được chìa khoá. Mở rộng cửa, mời Boss đại nhân vào nhà, rót nước mời Boss.
Ánh mắt tuỳ ý nhìn ngắm trần nhà, góc tường, sàn nhà, vật dụng chung quanh, Phong Đằng lén lút quan sát nơi Sam Sam ở, phòng khách nhỏ, phòng ngủ nhỏ, nhà bếp cũng nhỏ, nhưng nhìn toàn diện nói chung là đầy đủ.
Mở TV, uống trà, Phong Đằng như một nam chủ nhân nhàn nhã đi tham quan....
Nửa tiếng đồng hồ sau....
Dọn thức ăn, mặt mày tươi tỉnh, Sam Sam cung kính mời Boss đại nhân lên bàn dùng bữa....
"Ngồi đi." (cứ như nhà của mình vậy =.=)
"Vâng." Sam Sam lên tiếng trả lời song ngồi xuống.
Xấu hổ quá... Cô hiện giờ đang đối mặt với Boss, Boss cư nhiên tới nhà, đã vậy cô còn phản xạ có điều kiện vô cùng nông nổi....
Rau diếp cá, thịt kho tàu, canh cải dầu,.... món ăn rất đơn giản, Phong Đằng thấy rất thơm ngon.
Sam Sam cầm lấy đôi đũa, cúi đầu, chạm rãi ăn. Lạy trời, lạy trời, lạy trời..........
Bỗng nhiên một đôi đũa gắp thịt cá bỏ vào trong chén của Sam Sam, cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Boss trân trối.
Vì sao cô lại thấy Chủ tịch đại nhân rất mực ôn nhu?
Sam Sam há hốc mồm, quên cả ngậm lại, Phong Đằng trong mắt hiện lên nét cười, lập tức khuôn mặt trở nên vui vẻ.
"Ăn đi." Phong Đằng ra lệnh.
"Vâng." Sam Sam mới hoàn hồn, chậm chạp đưa cơm vào trong miệng, cô hiện tại là đang rất ngượng ngùng a..
Phong Đằng rất mực thản nhiên gắp cá, gắp thịt, bình tĩnh ăn, sung sướng thưởng thức vẻ mặt ngốc nghếch của Sam Sam.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro